Vân Phương trong lòng xác định chủ ý, liền gọi điện thoại, mời mọc.
“Mời ta ăn cơm tối?”
“Đúng a, nếu như ngươi không chê tay nghề của ta.” Vân Phương ở đầu dây bên kia nói.
“Đương nhiên không chê. Chỉ là cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.” Triệu Thụy cười cợt nói “Vân lão sư tự thân xuống bếp, đây không phải là đãi ngộ mà người thường có thể gặp được. Nếu để những lão sư khác trong trường biết được, chỉ sợ sẽ thèm đến hai mắt sung huyết.”
Vân Phương lời nói có chút lúng túng, vội vàng ước định thời gian, sau đó ngắt điện thoại.
Bảy giờ tối, Triệu Thụy đúng hẹn bấm chuông cửa nhà Vân Phương. Đã là ăn cơm ở nhà, hắn cũng không có chú ý ăn diện, chỉ mặc y phục bình thường.
Qua một lúc, trong nhà vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó, cửa mở ra, Vân Phương xuất hiện trước mặt Triệu Thụy.
Vân Phương hôm nay trang điểm rất khác ngày thường, mái tóc luôn cuộn sau đầu, bị xõa xuống, dịu dàng phủ lên vai, trên mặt có chút trang điểm nhàn nhạt buổi tối, trên người mặc bộ áo dài người Mãn, hiện rõ những đường cong trên người cô.
Vân Phương khắp người tán phát vẻ thành thục mị hoặc của mĩ phụ nhân, thế nhưng, dung mạo mĩ diễm có vẻ nhỏ hơn so với tuổi thật rất nhiều, trong vẻ thành thục có vài phần sức sống thanh xuân.
Trong ấn tượng của Triệu Thụy, Vân Phương đồng nghĩa với bảo thủ, cẩn thận, chưa từng thấy Vân Phương ăn mặc kiểu này.
Triệu Thụy liền cảm thấy trước mắt sáng lên, phảng phất có chút ngơ ngẩn, đánh giá từ đầu đến chân một lượt.
Vân Phương bị hắn đánh giá, có chút mất tự nhiên xoay xoay cái eo nhỏ bằng nắm tay, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”
Triệu Thụy vội vàng xua xua tay, giải thích: “Đâu có, đâu có. Ta chỉ cảm thấy rất kinh ngạc, Vân lão sư thật là thân thể trời sinh, mặc loại áo dài này thật xinh đẹp.”
“Thật sao?” Vân Phương được Triệu Thụy khen như vậy, tiếu kiểm không khỏi có chút ửng đỏ, phảng phất được quét lên một tầng yên chi, nhưng trong lòng không biết thế nào lại ẩn ẩn có vài phần vui vẻ thích thú.
“Mau vào đi.” Vân Phương nghiêng người một cái, nhường cho Triệu Thụy đi vào.
Triệu Thụy vào nhà, đi đến phòng ăn. Trên bàn ăn to, đặt đầy những thức ăn tinh xảo phong phú, sắc hương vị đều đủ, Vân Liên thì ngồi bên bàn, nhìn thức ăn đầy bàn muốn chảy nước miếng.
“Há, Triệu thúc thúc đến à. Có thể ăn cơm rồi!” Vân Liên cao hứng hoan hô một tiếng, sau đó không chút khách khí cầm lấy đũa, gắp lấy một miếng trứng, cho vào trong miệng, nhai mạnh.
“Liên Liên, thật là không có lấy một điểm lễ mạo, đến Triệu thúc thúc cũng không chờ.” Vân Phương cười trách một câu.
“Triệu thúc thúc không phải đã đến rồi sao!” Vân Liên cái miệng nhỏ nhét đầy viên thịt, hai má phồng lên, lời nói nhồm nhoàm hết cả.
Vân Phương cười với Triệu Thụy tỏ vẻ hết cách. Sau đó nói: “Xin lỗi. Nó là không phép tắc thế đấy.”
“Không có gì. Không có gì.” Triệu Thụy cười cười, rất thân sĩ giúp Vân Phương kéo ghế, để cô ngồi xuống, tự mình mới ngồi vào bàn.
Mới bắt đầu, hai người còn có chút câu thúc, nhưng sau khi uống một chút rượu nho, dần dần đề tài nói chuyện nhiều lên, Vân Liên cũng thỉnh thoảng chĩa mỏ vào vài câu, phát biểu một ít cao kiến.
Trong bàn hoan thanh tiếu ngữ, hòa thuận vui vẻ, chủ khách đều hết sức vui.
Nhìn thấy một bình rượu bồ đào uống đã gần hết, Vân Phương mượn một chút tửu ý hỏi: “Triệu lão sư, ngươi mới nói, biết giám định đồ cổ, là thật ư?”
“Chỉ biết chút chút thôi, nghiệp dư thôi.”
“Triệu lão sư quá khiêm tốn rồi.” Vân Phương cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra vạn chủng phong tình, câu hồn nhiếp phách: “Ta ở đây có một khối cổ ngọc, ngươi có thể giúp giám định một cái được không?”
Triệu Thụy bị cô thừa lúc không chú ý, làm hắn có chút ngớ ra, sau đó nói: “Cổ ngọc? Tôi chỉ sợ giám định không chuẩn a!”
“Không quan hệ, chỉ cần xem qua thôi.” Vân Phương nói xong, lấy ra một khối linh ngọc sớm đã chuẩn bị trước.
Khối linh ngọc này là di vật của người chồng trước của cô
Nghe đâu, có tu chân giả cầm lấy khối linh ngọc này, thế thì khối ngọc này sẽ phát ra lục sắc quang mang.
Vân Phương cầm nó cũng không có tác dụng gì, cho nên vẫn vứt nó trong ngăn tủ, nhiều lắm cũng chỉ coi nó là một loại kỷ niệm.
Không ngờ là, lần này cư nhiên lại có chỗ dùng.
Triệu Thụy thấy Vân Phương đem linh ngọc đưa qua, lập tức minh bạch, nguyên lai bữa cơm tối này, chính là Hồng Môn yến.
Bởi vì, hắn biết linh ngọc này, vừa nhìn đã nhận ra, nó là đồ vật của tu chân giả, còn rất rõ ràng công dụng của nó.
Nếu như hắn duỗi tay tiếp lấy nó, linh ngọc này rất có thể sẽ làm bộc lộ thân phận của hắn!
Triệu Thụy ước đoán Vân Liên đã nói gì đó với Vân Phương, dẫn tới sự nghi ngờ của Vân Phương, cho nên mới dùng linh vật này xác định thân phận của hắn.
Linh ngọc tiếp hay không tiếp?
Triệu Thụy trong lòng cân nhắc.
Tiếp, rất có thể sẽ làm thân phận bộc lộ, nhưng không tiếp, chỉ sợ sẽ khiến Vân Phương càng thêm nghi, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng có một ngày thân phận sẽ lộ béng.
Triệu Thụy trong lòng cân nhắc một cái, cuối cùng quyết định tiếp lấy linh ngọc.
Hắn muốn đánh một canh bạc, dù cho kết quả tệ tới đâu, cũng chỉ khiến hắn bộc lộ thân phận mà thôi.
Triệu Thụy đem khí tức yêu ma trong cơ thể thu liễm hết lại, thậm chí đến chân khí toàn bộ cũng lui về đan điền, sau đó chậm chạp duỗi tay ra, nắm khối linh ngọc ấy vào tay.
Vân Phương mở to mắt, có chút khẩn trương, nhìn khối linh ngọc, túy ý không cánh mà bay, Vân Liên vẫn không biết chút gì, vẫn miệt mài ăn mạnh.
Triệu Thụy rất cẩn thận cầm lấy linh ngọc, linh ngọc không có bất cứ biến đổi gì.
Tâm tình có chút thắc thỏm của hắn, lập tức buông xuống.
Linh ngọc này đối với hắn không có tác dụng.
“Đây là một khối ngọc tốt, chỉ là rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền, tôi cũng không biết, phải tìm chuyên gia chân chính mới được.” Triệu Thụy làm bộ giám định khối ngọc một lúc, sau đó đem khối ngọc đưa cho Vân Phương nói.
Vân Phương có chút ngỡ ngàng tiếp lấy linh ngọc, trong lòng cũng không biết là vui hay buồn.
Linh ngọc vẫn không phát quang, điều đó nói lên, Triệu Thụy không phải là tu chân giả, chỉ là một giáo viên bình thường, suy đoán của cô toàn bộ đều sai bét.
Bất quá, đã như vậy, vì sao biểu hiện của Triệu Thụy, lại có chỗ khó mà giải thích?
Vân Phương mượn cớ đi rửa tay, chỉnh lý tư tưởng của mình một chút, thế nhưng trong đầu vẫn rất hỗn loạn, một cái lại một cái nghi vấn xoay chuyển trong đầu.
Từ khi rửa tay xong trở về, đi ngang qua người Triệu Thụy, đang chuẩn bị đến chỗ ngồi của mình, một chút không chú ý, mắt cá chân chạm phải chân ghế của Triệu Thụy.
Dưới cơn kịch thống, cô kinh hô một tiếng ui da, bổ nhào về phía trước.
Triệu Thụy thân thủ mẫn tiệp vô cùng, lập tức duỗi tay chụp một cái, nắm lấy eo thon của Vân Phương ôm lại.
Triệu Thụy bản ý muốn giúp cô đứng vững, tiếc rằng Vân Phương chân đau quá lợi hại, căn bản đứng không nổi, thoáng cái ngồi vào trong lòng Triệu Thụy.
Thân thể thiếu phụ với tiểu nữ hoàn toàn bất đồng, đặc biệt là loại cực phẩm mĩ thiếu phụ Vân Phương này, đồn bộ phong mĩ chẳng những nhu nhuyễn phì nộn, mà còn đàn hồi kinh người, đứng lên như mặt trăng tròn đầy, ngồi xuống như đào tiên chín đủ, dùng ngón tay búng một cái sẽ nhẹ nhàng rung động, bóp một cái sẽ chảy ra hương lộ ngọt ngào.
Mùi hương mĩ nhân trong lòng xộc vào mũi, bụng dưới của Triệu Thụy bị hai đoàn mĩ nhục đè ép bao bọc, một loại cảm giác khoái mĩ khó nói nhanh chóng chạy lên, trong nháy mắt xông lên não.
Hắn tịnh không phải là đồ háo sắc, nhưng tuyệt đối cũng không phải là cái gì tọa hoài bất loạn Liễu Hạ Huệ, nam tính bản năng không thể ức chế vươn lên, cách bởi y phục, chen vào khe hở giữa hai bộ mông kiều nộn.
“A!’
Vân Phương nhỏ giọng kinh hô, mặt đỏ lên.
Khu vực mẫn cảm ấy trước giờ chưa có đụng chạm, khiến cô khắp người khô nóng vô cùng, vội vàng chống bàn, nén đau đứng lên.
Cùng với việc Vân Phương đứng lên, hai mảnh mông dần dần khép chặt, cơ hồ ép chặt lấy Triệu Thụy, ngay vào lúc hai người cuối cùng rời nhau ra, cơn đau chân của Vân Phương cũng không cách nào chịu nổi, lại tụt ngồi xuống.
“Ư…” Vân Phương trong mũi phát ra, người một khi nghe thấy sẽ huyết mạch căng ra, hư hỏa dâng lên.
Vân Phương ruột rối tơ vò, trong đầu một mảnh trắng xóa, giống như bị tê liệt, nhưng lại một cảm giác mềm yếu ngứa ngáy khó chịu chui vào thân thể, từ trong bụng hung hăng xông loạn, khiến ngón chân chô không ngăn được quíu lại, khí lực thân thể giống như bị rút hết, mềm mại tựa trên người Triệu Thụy.
Vân Phương không động, Triệu Thụy cũng không dám động, tình hình vi diệu bí ẩn giữa hai người chỉ có chính hai người biết được. Hắn thử đẩy Vân Phương hai cái, va chạm thân mật làm phản ứng của hắn lại càng kịch liệt, khiến Vân Phương không chịu nổi cắn chặt răng, lưng đối với hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Vân Liên thấy Vân Phương rõ ràng đụng bị thương mắt cá chân, vội vàng chạy qua xem xét thương thế của cô.
Nó lo lắng vết thương ở chân của Vân Phương, cũng không nhìn Vân Phương vẫn còn trong lòng Triệu Thụy, trực tiếp vén ống quần của Vân Phương, còn nắm một chân của cô giở lên.
Triệu Thụy và Vân Phương đồng thời im lăng, động tác này của Vân Liên làm cho toàn bộ trọng lượng của Vân Phương đè lên người Triệu Thụy, xâm tập càng thêm sâu vào, buộc Vân Phương đặt đỉnh đầu lên vai Triệu Thụy, nhẹ nhàng giơ lên cái mĩ đồn rất tròn.
“Liên Liên, con trước tiên đỡ mẹ dậy đã.” Vân Phương thấy Vân Liên một lòng xem vết thương của mình, không phát hiện tình thế khó xử của mình, chỉ đành mở miệng nhắc nhở nó.
Vân Liên rốt cuộc niên kỷ cũng còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, không nghĩ nhiều bèn đứng lên đõ Vân Phương dậy, Triệu Thụy và Vân Phương không hẹn mà cùng thở phào một hơi, nhìn nhau một cái, gò má Vân Phương lập tức phủ đầy ráng hồng, xấu hổ đến không dám nhìn lại Triệu Thụy.
“Mặt mẹ sao lại đỏ vậy?” Vân Liên nghiêng đầu, nhìn hai người, giương cặp mắt to ngây thơ, hỏi một câu.
Nghe con gái hỏi câu này, Vân Phương tiếu kiểm xấu hổ đến cơ hồ nặn ra máu, cô vội vội vàng vàng nói không sao, sau đó ngồi vào ghế, lỡ đãng tiếp tục ăn cơm.
Vân Liên rất không minh bạch nhìn nhìn Vân Phương, lại nhìn Triệu Thụy, trong cái đầu nhỏ đầy nghi vấn.
“Mời ta ăn cơm tối?”
“Đúng a, nếu như ngươi không chê tay nghề của ta.” Vân Phương ở đầu dây bên kia nói.
“Đương nhiên không chê. Chỉ là cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.” Triệu Thụy cười cợt nói “Vân lão sư tự thân xuống bếp, đây không phải là đãi ngộ mà người thường có thể gặp được. Nếu để những lão sư khác trong trường biết được, chỉ sợ sẽ thèm đến hai mắt sung huyết.”
Vân Phương lời nói có chút lúng túng, vội vàng ước định thời gian, sau đó ngắt điện thoại.
Bảy giờ tối, Triệu Thụy đúng hẹn bấm chuông cửa nhà Vân Phương. Đã là ăn cơm ở nhà, hắn cũng không có chú ý ăn diện, chỉ mặc y phục bình thường.
Qua một lúc, trong nhà vang lên tiếng bước chân gấp gáp, ngay sau đó, cửa mở ra, Vân Phương xuất hiện trước mặt Triệu Thụy.
Vân Phương hôm nay trang điểm rất khác ngày thường, mái tóc luôn cuộn sau đầu, bị xõa xuống, dịu dàng phủ lên vai, trên mặt có chút trang điểm nhàn nhạt buổi tối, trên người mặc bộ áo dài người Mãn, hiện rõ những đường cong trên người cô.
Vân Phương khắp người tán phát vẻ thành thục mị hoặc của mĩ phụ nhân, thế nhưng, dung mạo mĩ diễm có vẻ nhỏ hơn so với tuổi thật rất nhiều, trong vẻ thành thục có vài phần sức sống thanh xuân.
Trong ấn tượng của Triệu Thụy, Vân Phương đồng nghĩa với bảo thủ, cẩn thận, chưa từng thấy Vân Phương ăn mặc kiểu này.
Triệu Thụy liền cảm thấy trước mắt sáng lên, phảng phất có chút ngơ ngẩn, đánh giá từ đầu đến chân một lượt.
Vân Phương bị hắn đánh giá, có chút mất tự nhiên xoay xoay cái eo nhỏ bằng nắm tay, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi?”
Triệu Thụy vội vàng xua xua tay, giải thích: “Đâu có, đâu có. Ta chỉ cảm thấy rất kinh ngạc, Vân lão sư thật là thân thể trời sinh, mặc loại áo dài này thật xinh đẹp.”
“Thật sao?” Vân Phương được Triệu Thụy khen như vậy, tiếu kiểm không khỏi có chút ửng đỏ, phảng phất được quét lên một tầng yên chi, nhưng trong lòng không biết thế nào lại ẩn ẩn có vài phần vui vẻ thích thú.
“Mau vào đi.” Vân Phương nghiêng người một cái, nhường cho Triệu Thụy đi vào.
Triệu Thụy vào nhà, đi đến phòng ăn. Trên bàn ăn to, đặt đầy những thức ăn tinh xảo phong phú, sắc hương vị đều đủ, Vân Liên thì ngồi bên bàn, nhìn thức ăn đầy bàn muốn chảy nước miếng.
“Há, Triệu thúc thúc đến à. Có thể ăn cơm rồi!” Vân Liên cao hứng hoan hô một tiếng, sau đó không chút khách khí cầm lấy đũa, gắp lấy một miếng trứng, cho vào trong miệng, nhai mạnh.
“Liên Liên, thật là không có lấy một điểm lễ mạo, đến Triệu thúc thúc cũng không chờ.” Vân Phương cười trách một câu.
“Triệu thúc thúc không phải đã đến rồi sao!” Vân Liên cái miệng nhỏ nhét đầy viên thịt, hai má phồng lên, lời nói nhồm nhoàm hết cả.
Vân Phương cười với Triệu Thụy tỏ vẻ hết cách. Sau đó nói: “Xin lỗi. Nó là không phép tắc thế đấy.”
“Không có gì. Không có gì.” Triệu Thụy cười cười, rất thân sĩ giúp Vân Phương kéo ghế, để cô ngồi xuống, tự mình mới ngồi vào bàn.
Mới bắt đầu, hai người còn có chút câu thúc, nhưng sau khi uống một chút rượu nho, dần dần đề tài nói chuyện nhiều lên, Vân Liên cũng thỉnh thoảng chĩa mỏ vào vài câu, phát biểu một ít cao kiến.
Trong bàn hoan thanh tiếu ngữ, hòa thuận vui vẻ, chủ khách đều hết sức vui.
Nhìn thấy một bình rượu bồ đào uống đã gần hết, Vân Phương mượn một chút tửu ý hỏi: “Triệu lão sư, ngươi mới nói, biết giám định đồ cổ, là thật ư?”
“Chỉ biết chút chút thôi, nghiệp dư thôi.”
“Triệu lão sư quá khiêm tốn rồi.” Vân Phương cười nhẹ, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra vạn chủng phong tình, câu hồn nhiếp phách: “Ta ở đây có một khối cổ ngọc, ngươi có thể giúp giám định một cái được không?”
Triệu Thụy bị cô thừa lúc không chú ý, làm hắn có chút ngớ ra, sau đó nói: “Cổ ngọc? Tôi chỉ sợ giám định không chuẩn a!”
“Không quan hệ, chỉ cần xem qua thôi.” Vân Phương nói xong, lấy ra một khối linh ngọc sớm đã chuẩn bị trước.
Khối linh ngọc này là di vật của người chồng trước của cô
Nghe đâu, có tu chân giả cầm lấy khối linh ngọc này, thế thì khối ngọc này sẽ phát ra lục sắc quang mang.
Vân Phương cầm nó cũng không có tác dụng gì, cho nên vẫn vứt nó trong ngăn tủ, nhiều lắm cũng chỉ coi nó là một loại kỷ niệm.
Không ngờ là, lần này cư nhiên lại có chỗ dùng.
Triệu Thụy thấy Vân Phương đem linh ngọc đưa qua, lập tức minh bạch, nguyên lai bữa cơm tối này, chính là Hồng Môn yến.
Bởi vì, hắn biết linh ngọc này, vừa nhìn đã nhận ra, nó là đồ vật của tu chân giả, còn rất rõ ràng công dụng của nó.
Nếu như hắn duỗi tay tiếp lấy nó, linh ngọc này rất có thể sẽ làm bộc lộ thân phận của hắn!
Triệu Thụy ước đoán Vân Liên đã nói gì đó với Vân Phương, dẫn tới sự nghi ngờ của Vân Phương, cho nên mới dùng linh vật này xác định thân phận của hắn.
Linh ngọc tiếp hay không tiếp?
Triệu Thụy trong lòng cân nhắc.
Tiếp, rất có thể sẽ làm thân phận bộc lộ, nhưng không tiếp, chỉ sợ sẽ khiến Vân Phương càng thêm nghi, cứ tiếp tục thế này, sớm muộn cũng có một ngày thân phận sẽ lộ béng.
Triệu Thụy trong lòng cân nhắc một cái, cuối cùng quyết định tiếp lấy linh ngọc.
Hắn muốn đánh một canh bạc, dù cho kết quả tệ tới đâu, cũng chỉ khiến hắn bộc lộ thân phận mà thôi.
Triệu Thụy đem khí tức yêu ma trong cơ thể thu liễm hết lại, thậm chí đến chân khí toàn bộ cũng lui về đan điền, sau đó chậm chạp duỗi tay ra, nắm khối linh ngọc ấy vào tay.
Vân Phương mở to mắt, có chút khẩn trương, nhìn khối linh ngọc, túy ý không cánh mà bay, Vân Liên vẫn không biết chút gì, vẫn miệt mài ăn mạnh.
Triệu Thụy rất cẩn thận cầm lấy linh ngọc, linh ngọc không có bất cứ biến đổi gì.
Tâm tình có chút thắc thỏm của hắn, lập tức buông xuống.
Linh ngọc này đối với hắn không có tác dụng.
“Đây là một khối ngọc tốt, chỉ là rốt cuộc đáng bao nhiêu tiền, tôi cũng không biết, phải tìm chuyên gia chân chính mới được.” Triệu Thụy làm bộ giám định khối ngọc một lúc, sau đó đem khối ngọc đưa cho Vân Phương nói.
Vân Phương có chút ngỡ ngàng tiếp lấy linh ngọc, trong lòng cũng không biết là vui hay buồn.
Linh ngọc vẫn không phát quang, điều đó nói lên, Triệu Thụy không phải là tu chân giả, chỉ là một giáo viên bình thường, suy đoán của cô toàn bộ đều sai bét.
Bất quá, đã như vậy, vì sao biểu hiện của Triệu Thụy, lại có chỗ khó mà giải thích?
Vân Phương mượn cớ đi rửa tay, chỉnh lý tư tưởng của mình một chút, thế nhưng trong đầu vẫn rất hỗn loạn, một cái lại một cái nghi vấn xoay chuyển trong đầu.
Từ khi rửa tay xong trở về, đi ngang qua người Triệu Thụy, đang chuẩn bị đến chỗ ngồi của mình, một chút không chú ý, mắt cá chân chạm phải chân ghế của Triệu Thụy.
Dưới cơn kịch thống, cô kinh hô một tiếng ui da, bổ nhào về phía trước.
Triệu Thụy thân thủ mẫn tiệp vô cùng, lập tức duỗi tay chụp một cái, nắm lấy eo thon của Vân Phương ôm lại.
Triệu Thụy bản ý muốn giúp cô đứng vững, tiếc rằng Vân Phương chân đau quá lợi hại, căn bản đứng không nổi, thoáng cái ngồi vào trong lòng Triệu Thụy.
Thân thể thiếu phụ với tiểu nữ hoàn toàn bất đồng, đặc biệt là loại cực phẩm mĩ thiếu phụ Vân Phương này, đồn bộ phong mĩ chẳng những nhu nhuyễn phì nộn, mà còn đàn hồi kinh người, đứng lên như mặt trăng tròn đầy, ngồi xuống như đào tiên chín đủ, dùng ngón tay búng một cái sẽ nhẹ nhàng rung động, bóp một cái sẽ chảy ra hương lộ ngọt ngào.
Mùi hương mĩ nhân trong lòng xộc vào mũi, bụng dưới của Triệu Thụy bị hai đoàn mĩ nhục đè ép bao bọc, một loại cảm giác khoái mĩ khó nói nhanh chóng chạy lên, trong nháy mắt xông lên não.
Hắn tịnh không phải là đồ háo sắc, nhưng tuyệt đối cũng không phải là cái gì tọa hoài bất loạn Liễu Hạ Huệ, nam tính bản năng không thể ức chế vươn lên, cách bởi y phục, chen vào khe hở giữa hai bộ mông kiều nộn.
“A!’
Vân Phương nhỏ giọng kinh hô, mặt đỏ lên.
Khu vực mẫn cảm ấy trước giờ chưa có đụng chạm, khiến cô khắp người khô nóng vô cùng, vội vàng chống bàn, nén đau đứng lên.
Cùng với việc Vân Phương đứng lên, hai mảnh mông dần dần khép chặt, cơ hồ ép chặt lấy Triệu Thụy, ngay vào lúc hai người cuối cùng rời nhau ra, cơn đau chân của Vân Phương cũng không cách nào chịu nổi, lại tụt ngồi xuống.
“Ư…” Vân Phương trong mũi phát ra, người một khi nghe thấy sẽ huyết mạch căng ra, hư hỏa dâng lên.
Vân Phương ruột rối tơ vò, trong đầu một mảnh trắng xóa, giống như bị tê liệt, nhưng lại một cảm giác mềm yếu ngứa ngáy khó chịu chui vào thân thể, từ trong bụng hung hăng xông loạn, khiến ngón chân chô không ngăn được quíu lại, khí lực thân thể giống như bị rút hết, mềm mại tựa trên người Triệu Thụy.
Vân Phương không động, Triệu Thụy cũng không dám động, tình hình vi diệu bí ẩn giữa hai người chỉ có chính hai người biết được. Hắn thử đẩy Vân Phương hai cái, va chạm thân mật làm phản ứng của hắn lại càng kịch liệt, khiến Vân Phương không chịu nổi cắn chặt răng, lưng đối với hắn nhẹ nhàng lắc đầu.
“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Vân Liên thấy Vân Phương rõ ràng đụng bị thương mắt cá chân, vội vàng chạy qua xem xét thương thế của cô.
Nó lo lắng vết thương ở chân của Vân Phương, cũng không nhìn Vân Phương vẫn còn trong lòng Triệu Thụy, trực tiếp vén ống quần của Vân Phương, còn nắm một chân của cô giở lên.
Triệu Thụy và Vân Phương đồng thời im lăng, động tác này của Vân Liên làm cho toàn bộ trọng lượng của Vân Phương đè lên người Triệu Thụy, xâm tập càng thêm sâu vào, buộc Vân Phương đặt đỉnh đầu lên vai Triệu Thụy, nhẹ nhàng giơ lên cái mĩ đồn rất tròn.
“Liên Liên, con trước tiên đỡ mẹ dậy đã.” Vân Phương thấy Vân Liên một lòng xem vết thương của mình, không phát hiện tình thế khó xử của mình, chỉ đành mở miệng nhắc nhở nó.
Vân Liên rốt cuộc niên kỷ cũng còn nhỏ, tâm tư đơn thuần, không nghĩ nhiều bèn đứng lên đõ Vân Phương dậy, Triệu Thụy và Vân Phương không hẹn mà cùng thở phào một hơi, nhìn nhau một cái, gò má Vân Phương lập tức phủ đầy ráng hồng, xấu hổ đến không dám nhìn lại Triệu Thụy.
“Mặt mẹ sao lại đỏ vậy?” Vân Liên nghiêng đầu, nhìn hai người, giương cặp mắt to ngây thơ, hỏi một câu.
Nghe con gái hỏi câu này, Vân Phương tiếu kiểm xấu hổ đến cơ hồ nặn ra máu, cô vội vội vàng vàng nói không sao, sau đó ngồi vào ghế, lỡ đãng tiếp tục ăn cơm.
Vân Liên rất không minh bạch nhìn nhìn Vân Phương, lại nhìn Triệu Thụy, trong cái đầu nhỏ đầy nghi vấn.
/635
|