Tổng bộ New York của Điện Thần công ti, một trong ba công ti vũ khí quân sự lớn nhất thế giới, bị bí mật tập kích, làm cả thế giới rung động.
Thời báo New York, thời báo Wall Street, CNN của Mĩ, BBC của Anh, các phương tiện thông tin đại chúng lớn đều tranh nhau đưa tin này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, bởi vì việc phòng bị của Điện Thần công ti cực kì sâm nghiêm, khắp nơi đều có kiểm tra an toàn, cho dù là một con ruồi cũng khó mà bay qua!
Thế nhưng, Điện Thần công ti vẫn cứ gặp phải thiệt hại nghiêm trọng!
Các loại phỏng đoán, dưới ngòi bút của các kí giả cho tới các chuyên gia bình luận thời sự, từ miệng tuôn ra, sau đó truyền bá khắp nơi, khiến mọi người nghị luận sôi nổi, khó mà phân biệt được thật giả.
Trong khi thế giới đang lộn xôn như vậy, Triệu Thụy đang ở trong nhà, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, chiêu đãi Vân Phương và Vân Liên, coi như xin lỗi về việc buổi coi phim hai ngày trước, không nói mà chuồn mất.
Kì thật, theo dự tính ban đầu của hắn, là mời bữa này ở quán cơm. Bất quá, Vân Phương lại cảm thấy, ăn ở ngoài quá mắc lại không thực tế, không bằng làm ở nhà, vừa thoải mái vừa gọn gàng.
Thế là, Triệu Thụy đành phải rời khỏi sảnh đường, xuống nhà bếp, tự thân ra tay, chuẩn bị thức ăn đầy đủ.
Triệu Thụy cha mẹ mất sớm, trước giờ đều sinh hoạt đơn độc một mình, vì vậy, nấu cơm đối với hắn tịnh không phải là chuyện khó, hơn nữa còn có Vân Phương ở bên cạnh giúp đỡ, một bữa cơm tối thịnh soạn rất nhanh đã bày lên bàn ăn.
Triệu Thụy và Vân Phương từ khi đi dạy về bận bận bịu bịu suốt, ngược lại Vân Liên thì tỏ ra phi thường nhàn nhã.
Nó cởi giầy, nằm cuộn tròn trên ghế sofa ngoài phòng khách, tụ tinh hội thần loay hoay với con Nokia N96, truyền hình tuy mở, nhưng hoàn toàn không nhìn tới.
Điện thoại là Triệu Thụy mới mua cho, tốn hẳn mấy ngàn tệ, gọi là đền bù cho việc lấy đi Huyết Thủy Tinh của nó.
Do nhãn hiệu điện thoại này mới ra chưa lâu, giá cả cũng không thấp, Vân Liên trước mặt đám đồng học tỏ ra rất nổi bật, thu hút không ít ánh mắt cực kì hâm mộ, hơi hơi thỏa mãn tấm lòng hư vinh của nó, vì vậy đối với sự hạ lạc của Huyết Thủy Tinh, trái lại hoàn toàn không quan tâm nữa.
“Anh cho nó cái điện thoại đó thật quá mắc mỏ rồi.” Vân Phương bày món cuối cùng lên bàn ăn, nhìn con gái một cái, nói với Triệu Thụy. “Nó còn nhỏ, dùng điện thoại quý như vậy, quá xa xỉ rồi.”
Triệu Thụy cười nói: “Không sao đâu, chỉ là một cái điện thoại thôi mà, Vân Liên thích là được.”
Vân Phương có chút bất lực lắc lắc đầu, hỏi tiếp: “Đúng rồi, khối thạch anh màu đỏ đó bằng hữu của anh đã giám định chưa? Cuối cùng xử lý thế nào?”
Huyết Thủy Tinh sớm đã bị Thị Huyết Ma Đao của Triệu Thụy hút cạn hắc ám năng lượng bên trong, biến thành mảnh vụn, Triệu Thụy tuyệt đối không thể tiết lộ sự thật, hắn bèn tùy ý lấy một cái cớ, nói: “Sau khi cho bằng hữu giám định, không phải cái gì quá quý trọng, bất quá, tôi đem nó vứt ở cửa đồn công an Bạch Thạch, loại đồ đó không đụng tốt hơn.”
Vân Phương tin là thật, cảm ơn một câu, trong lòng an tâm không ít.
Cơm canh đã dọn đủ, Vân Phương kêu Vân Liên lại ăn cơm, chính vào lúc này, chỉ nghe trên TV, người chủ trì mục tin tức quốc tế đột nhiên đưa tin: “Theo tin tức vừa nhận được, tổng bộ New York của Điện Thần công ti một trong ba tập đoàn vũ khí quân sự lớn nhất thế giới, gặp phải khủng bố tập kích, công ti gặp phải phá hoại to lớn, công nhân viên thương vong thảm trọng, thậm chí hai nhân vật trụ cột của Điện Thần tập đoàn là tổng tài Hải Lặc và tổng công trình sư Bỉ Đắc, cũng mất mạng trong vụ tập kích khủng bố này.
Người chủ trì thông báo xong, màn hình thay đổi, một tòa cao ốc chọc trời bốc cháy phừng phừng trên đỉnh xuất hiện trên màn hình TV. Cùng lúc đó, còn có không ít khuôn mặt kinh hoàng thất thố và tiếng kêu thét hoảng loạn lướt qua màn hình.
Triệu Thụy nhìn thấy tin tức này, khóe miệng hơi nhếch lên, ẩn ẩn lộ ra một tia tiếu ý.
Hắn rõ ràng hơn ai hết, đây không phải cái gì khủng bố tập kích, sự thật, cũng không phải cái gì phần tử khủng bố, có thể tập kích thành công tổng bộ của Điện Thần tập đoàn phòng vệ sâm nghiêm dị thường, càng khỏi nói giải quyết đại nhân vật như Hải Lặc và Bỉ Đắc.
Tất cả những điều này đều đến từ sự báo thù điên cuồng của Huyết tinh công tước Bá Đức. Cũng chỉ có Bá Đức mới có đủ lực lượng để phá hủy Điện Thần tập đoàn!
“Ồ! Tòa cao ốc ấy tổn thất nghiêm trọng thế, thật là đáng sợ! Cũng không biết ai làm, quá ác rồi.” Vân Phương nhìn thấy tin tức này, mù mờ nói một câu.
Triệu Thụy cười cười, nếu như Hải Lặc không chết, sau này còn không biết xuất hiện bao nhiêu rắc rối.
Chính vào lúc này, điện thoại của hắn kêu lên, nhìn số, thì là ở nước ngoài gọi tới, Triệu Thụy bấm nút nghe, giọng Bá Đức từ trong loa điện thoại truyền ra: “Tổng bộ Điện Thần tập đoàn ở New York đã bị ta hủy rồi. Tổng tài Hải Lặc và tổng công trình sư Bỉ Đắc cũng bị ta giải quyết toàn bộ.”
“Ta mới vừa biết tin trên TV.” Triệu Thụy mỉm cười “Cảnh tượng phi thường hoành tráng. Điện Thần tập đoàn chỉ sợ trong một đoạn thời gian rất dài phải lui khỏi vị trí một trong ba công ti vũ khí quân sự đứng đầu thế giới rồi. Chúc mừng ngươi, không những thu được tự do, mà còn trả thù thành công.”
“Chuyện này ta phải cảm tạ ngươi.” Bá Đức cũng nói ở đầu dây bên kia “Tuy ta không muốn bị người khác lợi dụng, nhưng lần này là ngoại lệ.”
“Há. Đây không kêu là lợi dụng, mà là hợp tác, chúng ta có chung lợi ích.” Triệu Thụy vội sửa lại.
Bá Đức cười cười, cũng không tranh biện, chỉ nói: “Không có gì. Ta ngắt rồi, sau này nếu ngươi có cơ hội đến nước Mĩ, nhớ gọi điện cho ta, ta nhất định sẽ làm hết phận sự chủ nhà. À, đương nhiên, nếu ngươi sau này có chuyện gì phiền phức, có thể gọi điện cho ta, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ, coi như trả ngươi một cái nhân tình.”
“Tốt. Nhất định. Nhất định.” Triệu Thụy cười ngắt điện thoại, cảm thấy Huyết tộc Bá Đức này, tuy thủ đoạn có chút độc ác máu tanh, nhưng nhân phẩm lại không tệ, ân oán phân minh, sau này nói không chừng còn có chỗ dùng đến hắn.
Triệu Thụy hốt nhiên cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Bởi vì, sau khi giải trừ mối phiền phức Điện Thần công ti này rồi, hắn có thể toàn tâm toàn ý ứng phó Thượng Hải Thi gia, đó mới là khiêu chiến lớn hơn!
Bởi vì Thi gia là đại gia tộc trong tu chân giới, có đến ba tu chân cường giả Xuất khiếu kì!
Triệu Thụy tuy dựa vào Thị Huyết Ma Đao sau khi tiến hóa, có thể chiến thắng Huyết tinh công tước Bá Đức tương đương với Xuất Khiếu kì cường giả, nhưng cũng thập phần cật lực. Nếu như đồng thời đối chiến với ba cường giả Xuất Khiếu kì, hắn có thể nói, không có nửa phần nắm chắc thắng lợi!
Triệu Thụy phi thường rõ ràng, hắn phải nâng cao thực lực mình thêm một bước, tu luyện “Bát Hoang lục tiên quyết” tới Luyện Thần trung kì, để có cơ hội thắng lợi! Bởi vì, đến lúc đó, đệ nhị nguyên thần của hắn đã trưởng thành to lớn, có lực chiến đấu cường đại!
“Triệu thúc thúc! Ăn cơm đi! Mau đến ăn cơm!” Tiếng kêu thánh thót của Vân Liên hốt nhiên truyền lại, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Hắn quay qua, liền nhìn thấy Vân Liên đang ra sức vẫy cánh tay trắng nõn, giục hắn ngồi vào bàn.
“Chú không đến, mẹ cháu cũng không cho cháu ăn!”
Triệu Thụy có chút buồn cười, bước đến nói: “Bắt đầu ăn thôi! Nếu không Vân Liên đói chết mất. Thật ra hai người không cần chờ tôi, ăn trước tốt hơn.”
Vân Liên hoan hô một tiếng, đặt điện thoại xuống, cũng không dùng đũa, nắm lấy chân gà, bắt đầu ngoạm từng miếng một, ăn tới mức trên khuôn mặt tròn nhỏ bóng nhẫy đầy dầu mỡ, hoàn toàn không đếm xỉa đến hình tượng.
Vân Phương thì ôn nhu cười nói: “Cùng ăn tốt hơn, náo nhiệt, đúng rồi, vừa rồi là bạn anh gọi điện?”
“Đúng. Là một bằng hữu nước ngoài.” Triệu Thụy thuận miệng đáp.
“Anh thật là giao lưu rộng rãi, người ta đã ra nước ngoài còn gọi điện thoại.” Vân Phương nhếch miệng cười, sóng mắt lưu chuyển, tịnh không để ý chuyện này.
Cô vô luận thế nào cũng không ngờ được, vụ án Điện Thần công ti bị tập kích khiến các phương tiện thông tin đại chúng trên thế giới đều chấn kinh, lại do Triệu Thụy ngồi trước mặt mình đây thúc đẩy mà ra!
Ba người vừa ăn vừa tán gẫu, bầu không khí đang nhiệt liệt, tiếng chuông điện thoại của Vân Liên bỗng vang lên. Nó vội dùng khăn giấy chà chà bàn tay nhỏ đầy dầu mỡ, bắt điện thoại: “A lô, ai vậy? Hoàng Chấn Vũ? Anh kiếm tôi có chuyện gì…”
Vân Phương nghe cái tên này, hơi cau đôi mày liễu, tựa hồ tỏ ra có chút không vui, nhưng cô tịnh không nói gì, mà ẩn nhẫn lại.
Triệu Thụy đối với cái tên này, lại không cảm thấy xa lạ. Hoàng Chấn Vũ này với hai học sinh khác, được gọi là Đông Hồ Thất Trung tam ác thiếu, cha mẹ là nhân vật có quyền có thế ở Đông Hồ, cho nên ở trường hung hăng ngang ngược dị thường, trốn học đánh nhau, bắt nạt đồng học, làm đến thiên nộ nhân oán.
Giáo viên Thất Trung chịu uy quyền của cha mẹ chúng cũng không dám quản quá nghiêm, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, để bọn chúng đi. Điều này lại càng khiến bọn chúng thêm kiêu ngạo.
Triệu Thụy không phải giáo viên chủ nhiệm của chúng, bình thường cũng không có gặp gỡ gì. Chỉ là giai đoạn chiến tranh lạnh lúc trước với Vân Liên, có nói chuyện qua với Hoàng Chấn Vũ, dù sao cũng không có ấn tượng gì tốt.
Vân Phương làm giáo viên ở Thất Trung, đối với tình huống này, tự nhiên cũng biết, nhưng cô tịnh không lập tức quát bảo Vân Liên ngắt điện thoại, mà chờ nó nói chuyện xong, mới làm bộ như không có chuyện gì, vừa nhai vừa nói.
“Mẹ nghe nói, Hoàng Chấn Vũ phẩm hạnh không tốt lắm, con tự mình phải cẩn thận, hết sức giữ khoảng cách với hắn, biết chưa?” Vân Phương dặn dò một câu.
“Dạ. Con biết rồi.” Vân Liên hàm hàm hồ hồ đáp ứng một câu, cũng không biết có nghe thủng không.
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: PM cho tui!
Thời báo New York, thời báo Wall Street, CNN của Mĩ, BBC của Anh, các phương tiện thông tin đại chúng lớn đều tranh nhau đưa tin này.
Tất cả mọi người đều cảm thấy khó tin, bởi vì việc phòng bị của Điện Thần công ti cực kì sâm nghiêm, khắp nơi đều có kiểm tra an toàn, cho dù là một con ruồi cũng khó mà bay qua!
Thế nhưng, Điện Thần công ti vẫn cứ gặp phải thiệt hại nghiêm trọng!
Các loại phỏng đoán, dưới ngòi bút của các kí giả cho tới các chuyên gia bình luận thời sự, từ miệng tuôn ra, sau đó truyền bá khắp nơi, khiến mọi người nghị luận sôi nổi, khó mà phân biệt được thật giả.
Trong khi thế giới đang lộn xôn như vậy, Triệu Thụy đang ở trong nhà, chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, chiêu đãi Vân Phương và Vân Liên, coi như xin lỗi về việc buổi coi phim hai ngày trước, không nói mà chuồn mất.
Kì thật, theo dự tính ban đầu của hắn, là mời bữa này ở quán cơm. Bất quá, Vân Phương lại cảm thấy, ăn ở ngoài quá mắc lại không thực tế, không bằng làm ở nhà, vừa thoải mái vừa gọn gàng.
Thế là, Triệu Thụy đành phải rời khỏi sảnh đường, xuống nhà bếp, tự thân ra tay, chuẩn bị thức ăn đầy đủ.
Triệu Thụy cha mẹ mất sớm, trước giờ đều sinh hoạt đơn độc một mình, vì vậy, nấu cơm đối với hắn tịnh không phải là chuyện khó, hơn nữa còn có Vân Phương ở bên cạnh giúp đỡ, một bữa cơm tối thịnh soạn rất nhanh đã bày lên bàn ăn.
Triệu Thụy và Vân Phương từ khi đi dạy về bận bận bịu bịu suốt, ngược lại Vân Liên thì tỏ ra phi thường nhàn nhã.
Nó cởi giầy, nằm cuộn tròn trên ghế sofa ngoài phòng khách, tụ tinh hội thần loay hoay với con Nokia N96, truyền hình tuy mở, nhưng hoàn toàn không nhìn tới.
Điện thoại là Triệu Thụy mới mua cho, tốn hẳn mấy ngàn tệ, gọi là đền bù cho việc lấy đi Huyết Thủy Tinh của nó.
Do nhãn hiệu điện thoại này mới ra chưa lâu, giá cả cũng không thấp, Vân Liên trước mặt đám đồng học tỏ ra rất nổi bật, thu hút không ít ánh mắt cực kì hâm mộ, hơi hơi thỏa mãn tấm lòng hư vinh của nó, vì vậy đối với sự hạ lạc của Huyết Thủy Tinh, trái lại hoàn toàn không quan tâm nữa.
“Anh cho nó cái điện thoại đó thật quá mắc mỏ rồi.” Vân Phương bày món cuối cùng lên bàn ăn, nhìn con gái một cái, nói với Triệu Thụy. “Nó còn nhỏ, dùng điện thoại quý như vậy, quá xa xỉ rồi.”
Triệu Thụy cười nói: “Không sao đâu, chỉ là một cái điện thoại thôi mà, Vân Liên thích là được.”
Vân Phương có chút bất lực lắc lắc đầu, hỏi tiếp: “Đúng rồi, khối thạch anh màu đỏ đó bằng hữu của anh đã giám định chưa? Cuối cùng xử lý thế nào?”
Huyết Thủy Tinh sớm đã bị Thị Huyết Ma Đao của Triệu Thụy hút cạn hắc ám năng lượng bên trong, biến thành mảnh vụn, Triệu Thụy tuyệt đối không thể tiết lộ sự thật, hắn bèn tùy ý lấy một cái cớ, nói: “Sau khi cho bằng hữu giám định, không phải cái gì quá quý trọng, bất quá, tôi đem nó vứt ở cửa đồn công an Bạch Thạch, loại đồ đó không đụng tốt hơn.”
Vân Phương tin là thật, cảm ơn một câu, trong lòng an tâm không ít.
Cơm canh đã dọn đủ, Vân Phương kêu Vân Liên lại ăn cơm, chính vào lúc này, chỉ nghe trên TV, người chủ trì mục tin tức quốc tế đột nhiên đưa tin: “Theo tin tức vừa nhận được, tổng bộ New York của Điện Thần công ti một trong ba tập đoàn vũ khí quân sự lớn nhất thế giới, gặp phải khủng bố tập kích, công ti gặp phải phá hoại to lớn, công nhân viên thương vong thảm trọng, thậm chí hai nhân vật trụ cột của Điện Thần tập đoàn là tổng tài Hải Lặc và tổng công trình sư Bỉ Đắc, cũng mất mạng trong vụ tập kích khủng bố này.
Người chủ trì thông báo xong, màn hình thay đổi, một tòa cao ốc chọc trời bốc cháy phừng phừng trên đỉnh xuất hiện trên màn hình TV. Cùng lúc đó, còn có không ít khuôn mặt kinh hoàng thất thố và tiếng kêu thét hoảng loạn lướt qua màn hình.
Triệu Thụy nhìn thấy tin tức này, khóe miệng hơi nhếch lên, ẩn ẩn lộ ra một tia tiếu ý.
Hắn rõ ràng hơn ai hết, đây không phải cái gì khủng bố tập kích, sự thật, cũng không phải cái gì phần tử khủng bố, có thể tập kích thành công tổng bộ của Điện Thần tập đoàn phòng vệ sâm nghiêm dị thường, càng khỏi nói giải quyết đại nhân vật như Hải Lặc và Bỉ Đắc.
Tất cả những điều này đều đến từ sự báo thù điên cuồng của Huyết tinh công tước Bá Đức. Cũng chỉ có Bá Đức mới có đủ lực lượng để phá hủy Điện Thần tập đoàn!
“Ồ! Tòa cao ốc ấy tổn thất nghiêm trọng thế, thật là đáng sợ! Cũng không biết ai làm, quá ác rồi.” Vân Phương nhìn thấy tin tức này, mù mờ nói một câu.
Triệu Thụy cười cười, nếu như Hải Lặc không chết, sau này còn không biết xuất hiện bao nhiêu rắc rối.
Chính vào lúc này, điện thoại của hắn kêu lên, nhìn số, thì là ở nước ngoài gọi tới, Triệu Thụy bấm nút nghe, giọng Bá Đức từ trong loa điện thoại truyền ra: “Tổng bộ Điện Thần tập đoàn ở New York đã bị ta hủy rồi. Tổng tài Hải Lặc và tổng công trình sư Bỉ Đắc cũng bị ta giải quyết toàn bộ.”
“Ta mới vừa biết tin trên TV.” Triệu Thụy mỉm cười “Cảnh tượng phi thường hoành tráng. Điện Thần tập đoàn chỉ sợ trong một đoạn thời gian rất dài phải lui khỏi vị trí một trong ba công ti vũ khí quân sự đứng đầu thế giới rồi. Chúc mừng ngươi, không những thu được tự do, mà còn trả thù thành công.”
“Chuyện này ta phải cảm tạ ngươi.” Bá Đức cũng nói ở đầu dây bên kia “Tuy ta không muốn bị người khác lợi dụng, nhưng lần này là ngoại lệ.”
“Há. Đây không kêu là lợi dụng, mà là hợp tác, chúng ta có chung lợi ích.” Triệu Thụy vội sửa lại.
Bá Đức cười cười, cũng không tranh biện, chỉ nói: “Không có gì. Ta ngắt rồi, sau này nếu ngươi có cơ hội đến nước Mĩ, nhớ gọi điện cho ta, ta nhất định sẽ làm hết phận sự chủ nhà. À, đương nhiên, nếu ngươi sau này có chuyện gì phiền phức, có thể gọi điện cho ta, ta nhất định sẽ tận lực giúp đỡ, coi như trả ngươi một cái nhân tình.”
“Tốt. Nhất định. Nhất định.” Triệu Thụy cười ngắt điện thoại, cảm thấy Huyết tộc Bá Đức này, tuy thủ đoạn có chút độc ác máu tanh, nhưng nhân phẩm lại không tệ, ân oán phân minh, sau này nói không chừng còn có chỗ dùng đến hắn.
Triệu Thụy hốt nhiên cảm thấy có chút nhẹ nhõm. Bởi vì, sau khi giải trừ mối phiền phức Điện Thần công ti này rồi, hắn có thể toàn tâm toàn ý ứng phó Thượng Hải Thi gia, đó mới là khiêu chiến lớn hơn!
Bởi vì Thi gia là đại gia tộc trong tu chân giới, có đến ba tu chân cường giả Xuất khiếu kì!
Triệu Thụy tuy dựa vào Thị Huyết Ma Đao sau khi tiến hóa, có thể chiến thắng Huyết tinh công tước Bá Đức tương đương với Xuất Khiếu kì cường giả, nhưng cũng thập phần cật lực. Nếu như đồng thời đối chiến với ba cường giả Xuất Khiếu kì, hắn có thể nói, không có nửa phần nắm chắc thắng lợi!
Triệu Thụy phi thường rõ ràng, hắn phải nâng cao thực lực mình thêm một bước, tu luyện “Bát Hoang lục tiên quyết” tới Luyện Thần trung kì, để có cơ hội thắng lợi! Bởi vì, đến lúc đó, đệ nhị nguyên thần của hắn đã trưởng thành to lớn, có lực chiến đấu cường đại!
“Triệu thúc thúc! Ăn cơm đi! Mau đến ăn cơm!” Tiếng kêu thánh thót của Vân Liên hốt nhiên truyền lại, cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Hắn quay qua, liền nhìn thấy Vân Liên đang ra sức vẫy cánh tay trắng nõn, giục hắn ngồi vào bàn.
“Chú không đến, mẹ cháu cũng không cho cháu ăn!”
Triệu Thụy có chút buồn cười, bước đến nói: “Bắt đầu ăn thôi! Nếu không Vân Liên đói chết mất. Thật ra hai người không cần chờ tôi, ăn trước tốt hơn.”
Vân Liên hoan hô một tiếng, đặt điện thoại xuống, cũng không dùng đũa, nắm lấy chân gà, bắt đầu ngoạm từng miếng một, ăn tới mức trên khuôn mặt tròn nhỏ bóng nhẫy đầy dầu mỡ, hoàn toàn không đếm xỉa đến hình tượng.
Vân Phương thì ôn nhu cười nói: “Cùng ăn tốt hơn, náo nhiệt, đúng rồi, vừa rồi là bạn anh gọi điện?”
“Đúng. Là một bằng hữu nước ngoài.” Triệu Thụy thuận miệng đáp.
“Anh thật là giao lưu rộng rãi, người ta đã ra nước ngoài còn gọi điện thoại.” Vân Phương nhếch miệng cười, sóng mắt lưu chuyển, tịnh không để ý chuyện này.
Cô vô luận thế nào cũng không ngờ được, vụ án Điện Thần công ti bị tập kích khiến các phương tiện thông tin đại chúng trên thế giới đều chấn kinh, lại do Triệu Thụy ngồi trước mặt mình đây thúc đẩy mà ra!
Ba người vừa ăn vừa tán gẫu, bầu không khí đang nhiệt liệt, tiếng chuông điện thoại của Vân Liên bỗng vang lên. Nó vội dùng khăn giấy chà chà bàn tay nhỏ đầy dầu mỡ, bắt điện thoại: “A lô, ai vậy? Hoàng Chấn Vũ? Anh kiếm tôi có chuyện gì…”
Vân Phương nghe cái tên này, hơi cau đôi mày liễu, tựa hồ tỏ ra có chút không vui, nhưng cô tịnh không nói gì, mà ẩn nhẫn lại.
Triệu Thụy đối với cái tên này, lại không cảm thấy xa lạ. Hoàng Chấn Vũ này với hai học sinh khác, được gọi là Đông Hồ Thất Trung tam ác thiếu, cha mẹ là nhân vật có quyền có thế ở Đông Hồ, cho nên ở trường hung hăng ngang ngược dị thường, trốn học đánh nhau, bắt nạt đồng học, làm đến thiên nộ nhân oán.
Giáo viên Thất Trung chịu uy quyền của cha mẹ chúng cũng không dám quản quá nghiêm, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở, để bọn chúng đi. Điều này lại càng khiến bọn chúng thêm kiêu ngạo.
Triệu Thụy không phải giáo viên chủ nhiệm của chúng, bình thường cũng không có gặp gỡ gì. Chỉ là giai đoạn chiến tranh lạnh lúc trước với Vân Liên, có nói chuyện qua với Hoàng Chấn Vũ, dù sao cũng không có ấn tượng gì tốt.
Vân Phương làm giáo viên ở Thất Trung, đối với tình huống này, tự nhiên cũng biết, nhưng cô tịnh không lập tức quát bảo Vân Liên ngắt điện thoại, mà chờ nó nói chuyện xong, mới làm bộ như không có chuyện gì, vừa nhai vừa nói.
“Mẹ nghe nói, Hoàng Chấn Vũ phẩm hạnh không tốt lắm, con tự mình phải cẩn thận, hết sức giữ khoảng cách với hắn, biết chưa?” Vân Phương dặn dò một câu.
“Dạ. Con biết rồi.” Vân Liên hàm hàm hồ hồ đáp ứng một câu, cũng không biết có nghe thủng không.
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: PM cho tui!
/635
|