Linh Nguyên Chân Tiên giáo đại trưởng lão Ngô Xuân Ba ở tổng bộ trong thời gian dài, chẳng thể nào quen thuộc đường sá ở Đông Hồ được, cho dù có địa chỉ của Vân Liên, nhưng muốn tìm ra chỗ đó một cách chính xác cũng không dễ dàng gì.
Thế là, Hồ Minh Lý tự nhiên trở thành người dẫn đường kiêm tài xế.
Hắn mở máy chiếc xe việt dã của mình, chở Ngô Xuân Ba, chạy tới cửa Tử Vân Hoa Viên., đang định chạy vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Triệu Thụy dắt tay Vân Liên, từ trong Tử Vân Hoa Viên đi ra.
Triệu Thụy lúc này đang chuẩn bị dắt Vân Liên đi vòng vòng, thuận tiện mua ít quà vặt, để lấp đầy cái miệng vĩnh viễn không chịu ngừng nghỉ của Vân Liên.
Vốn nhiệm vụ này phải do Vân Phương hoàn thành, nhưng lúc này cô đang bận chấm bài cho học sinh, quả thật không kiếm ra thời gian, đành phải nhờ Triệu Thụy làm thay.
Ngay lúc hai người Ngô Xuân Ba và Hồ Minh Lý phát hiện ra Vân Liên, Triệu Thụy cũng đồng thời chú ý đến hai người.
Sát khí dày đặt và linh khí chập chờn trên người Ngô Xuân Ba đúng là giống như bóng đèn ngàn watt trong bóng tối, muốn không hấp dẫn sự chú ý của Triệu Thụy là thập phần khó khăn.
Triệu Thụy liếc hai người một cái, phát hiện ánh mắt của hắn chủ yếu tập trung trên người Vân Liên, trong lòng liền hiểu đến bày tám phần, biết hai người này chỉ sợ là vì Vân Liên mà tới.
Bất quá, hắn tịnh không có đánh động, tỉnh queo mua mười mấy xâu thịt dê ở hàng thịt quay bên đường, nhét vào tay Vân Liên, sau đó cùng nó bắt xe ra ngoại ô.
Dù sao cũng sẽ xảy ra một trường đại chiến, nếu tiến hành chiến đấu ở nơi phố xá đông đúc, rất dễ ngộ thương người vô tội, dẫn đến sự chú ý của người khác, có chút không nên.
Mục tiêu của Ngô Xuân Ba là Vân Liên, thấy hai người lên xe, không khỏi có chút gấp gáp, luôn miệng thúc giục Hồ Minh Lý đuổi theo, ngàn vạn lần không được để mất dấu.
Triệu Thụy thông qua kính chiếu hậu quan sát chiếc việt dã ở phía sau, không xa không gần, khóe miệng không kìm được nở một nụ cười lạnh băng.
Hai thằng cha phía sau, quả thật không biết sống chết!
Khi chiếc xe thuê chạy đến chỗ ngoặt, Triệu Thụy hốt nhiên bảo tài xế dừng lại, thả Vân Liên xuống, đồng thời chỉ cho nó một con đường hẻm, bảo nó theo đó trở về nhà.
Vân Liên không biết Triệu Thụy vì sao phải làm vậy, trong đầu có chút mơ hồ, bất quá, sau khi Triệu Thụy cho nó mười mấy đồng tiêu vặt, nó liền phi thường hiểu ý ngậm cái miệng nhỏ lại, theo sự phân phó của Triệu Thụy, tách ra hướng khác, theo đường hẻm trở về nhà rất nhanh.
Chiếc xe thuê lại nổ máy, tiếp tục chạy ra ngoại ô, nhưng hai người Ngô Xuân Ba và Hồ Minh Lý ở phía sau, do bị chỗ ngoặt che khuất tầm mắt, không thấy được chuyện đó, vẫn cho rằng Vân Liên còn ở trên xe, do vậy đuổi tiếp không bỏ.
Chạy đại khái khoảng hai mươi phút, chiếc xe thuê cuối cùng đến nơi Triệu Thụy chỉ định.
Triệu Thụy trả tiền xe, bảo tài xế quay về, sau đó im lặng đứng nguyên chỗ cũ, chờ hai vị đang đuổi theo kia.
Mãi đến lúc này, Ngô Xuân Ba và Hồ Minh Lý mới phát hiện mình vốn đã trúng kế, Vân Liên sớm đã không thấy tung tích, cũng chẳng biết đã chạy tới đâu rồi.
Ngô Xuân Ba sắc mặt hơi trầm xuống, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.
Người trẻ tuổi này đã dám dẫn bọn họ đến nơi ngoại ô vắng vẻ, chỉ sợ không phải người bình thường.
Ý niệm này mới vừa lướt qua trong đầu Ngô Xuân Ba, Triệu Thụy đã lấy Minh Linh mặt nạ từ Càn Khôn giới chỉ ra, đeo lên mặt.
Ánh sáng bạc lạnh lùng, trong đêm giá lạnh, tỏ ra đặc biệt yêu dị.
“Tên mang mặt nạ bạc!” Ngô Xuân Ba biến sắc mặt, tròng mắt cứng đờ trừng trừng nhìn Triệu Thụy, trong miệng lầm bầm một câu “Ngươi vốn là người mang mặt nạ bạc.”
“Người mang mặt nạ bạc?” Hồ Minh Lý không hiểu hỏi một câu.
Ngô Xuân Ba không trả lời, chỉ căn dặn: “Ngươi chờ ta trên xe.”
Nói xong, lão mở cửa xe bước xuống, chầm chậm đi về phía Triệu Thụy.
“Vân Liên đâu?” Ngô Xuân Ba ngừng lại cách Triệu Thụy mấy chục mét, sau đó hỏi một câu.
Triệu Thụy lạnh lùng đánh giá hắn một chút, tịnh không trả lời thẳng: “Các ngươi là ai? Kiếm Vân Liên làm gì?”
“Chuyện này ngươi không cần biết.” Ngô Xuân Ba thần sắc ngạo mạn “Ta hỏi lần nữa, Vân Liên đi đâu rồi?”
Triệu Thụy trầm mặc, không chịu trả lời vấn đề nhàm chán này.
“Muốn chết!”
Ngô Xuân Ba trầm giọng quát lạnh một tiếng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn bỗng nhiên nổi lên lệ khí dày đặc, khiến lão tỏ ra đặc biệt dữ tợn.
Gió đêm lạnh băng mang theo tiếng gào khóc nho nhỏ, xông pha lung tung trong không gian trống trải, mang lại cho người ta những cơn lạnh buốt xương.
Thế nhưng, sát khí trên người Ngô Xuân Ba tán phát ra còn muốn lạnh hơn gió lạnh đêm đông vài phần.
Lão lật cổ tay một cái, không biết móc đâu ra một lá bùa vẽ bằng máu, hai ngón tay kẹp lại, trong miệng niệm niệm mấy lời, sau đó ngón tay hất lên, lá bùa đó chầm chậm bay lên giữa không trung, sau đó tự động bốc cháy, tỏa ra một đám mù dày hình tròn màu xanh lục.
Đám mù này sau khi xuất hiện liền bắt đầu ngưng tụ lại, nhanh chóng ngưng tụ thành một con phi xà màu xanh lục đậm, trên lưng mang một đôi cánh thịt.
Con phi xà này xung quanh bao phủ toàn sương mù dày đặc màu xanh lục kịch độc, không ngừng há miệng, lộ ra răng độc, lười đỏ thò ra thụt vào, thần tình thập phần dữ tợn độc ác.
Ngô Xuân Ba lạnh lùng quát một tiếng, khép hai ngón tay lại, chỉ vào Triệu Thụy, quát: “Phi thiên phúc xà! Đi!”
Con phi xà đáng sợ ấy lập tức phát ra tiếng rít chói tai, như tên rời cung, mang theo một luồng gió lạnh, bắn về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy khóe miệng nở ra một nụ cười châm biếm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên Càn Khôn giới chỉ, Thị Huyết Ma Đao như trăng non, lập tức từ Càn Khôn giới chỉ bay ra, xoay vòng không ngừng quanh người hắn.
Lúc này, Phi Thiên phúc xà đã lao đến trước mặt Triệu Thụy, há cái miệng to như chậu máu, làm như muốn cắn nuốt Triệu Thụy.
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, ngón tay phi thường tùy ý vạch vào hư không, Thị Huyết Ma Đao kéo theo huyết vụ nhàn nhạt, phát ra tiếng phá không sắc nhọn, chém về phía Phi Thiên phúc xà.
Một tiếng “xẹt” nhẹ vang lên, mũi đao sắc bén vô cùng, dễ dàng chẻ vào cái đầu của Phi Thiên phúc xà, từ đầu tới đuôi, chẻ Phi Thiên phúc xà thành hai nửa.
Chính vào lúc Phi Thiên phúc xà bị Thị Huyết Ma Đao chẻ đôi, một luồng nước màu xanh lục mang mùi tanh hôi từ trong Phi Thiên phúc xà phun ra, nhằm đổ ập xuống đầu mặt Triệu Thụy.
Triệu Thụy theo phản xạ tự nhiên khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn di ra mấy chục mét, luồng nước màu xanh lục đó phun lên tảng đá phía sau hắn.
Từng cuộn khói mù màu xanh lục mang theo tiếng “xèo xèo” không ngừng bốc lên từ tảng đá, khối nham thạch to lớn ấy, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, lại bị thứ nước màu xanh lục ấy hòa tan quá nửa!
“Ái chà chà! Thật là pháp thuật thần kì a! Đại Trưởng Lão trong giáo là người thứ nhất sau giáo chủ, thực lực quả thật cường đại, cao thâm mạt trắc!”
Hồ Minh Lý vỗ tay khen ngợi, đầy vẻ thán phục đối với pháp thuật Ngô Xuân Ba thi triển. Chất lỏng màu lục đậm này vậy mà lại ẩn chứa độc tố cường đại cổ quái như vậy, thậm chí đến đá cũng dễ dàng hòa tan ăn mòn, đúng là thấy chưa từng thấy, nghe chưa từng nghe.
Vừa rồi nếu không phải người mang mặt nạ bạc né tránh nhanh nhẹn, chỉ sợ cũng đi theo tảng đá đó, hòa tan thành nước rồi.
Hồ Minh Lý trong lòng cực kì hâm mộ, nghĩ nếu mình có thể thi triển ra pháp thuật như vậy thì tốt biết mấy.
Từ đầu tới cuối, Hồ Minh Lý đều không quá chú ý đến Triệu Thụy, trong lòng hắn, thằng cha mang mặt nạ bạc, giả thần giả quỷ đó đã là một người chết rồi.
Bởi vì, hắn đã từng không chỉ một lần nhìn thấy Ngô Xuân Ba thi triển pháp thuật, đối với sự cường đại của đại trưởng lão kính phục hết mức.
Trong ý hắn cho rằng, đại trưởng lão căn bản không có khả năng thất bại!
“Hừ! Ngươi trốn nhanh lắm!” Ngô Xuân Ba cười giễu một tiếng, sau đó lấy ra một xấp bùa, tung lên trên không, rồi trong miệng nhanh chóng niệm một câu chú.
Chỉ thấy những là bùa bằng máu đó đồng thời bốc cháy trên không, khói mù dày đặc màu xanh lục ngưng tụ lại, hình thành mấy trăm con Phi Thiên phúc xà, li chi lít chít che nửa bầu trời.
Tiếng rít sắc nhọn và tiếng đập cánh hòa với nhau, liên miên bất tuyệt, thanh thế khiến người ta sợ hãi.
Hồ Minh Lý lần đầu tiên nhìn thấy nhiều độc xà to lớn thô dài ngụy dị như vậy, hơn nữa còn là độc xà có thể bay trên không, không khỏi giật mình run lập cập, đầu tóc tê dại.
Trong lòng hắn nghĩ, độc xà khủng bố nhiều như vậy cùng xông lên, điên cuồng cắn xé, thế người mang mặt nạ bạc đó đến xương cũng chẳng còn.
Ngô Xuân Ba thấy bầy rắn đã tụ tập xong xuôi, cắn răng, cười âm lãnh với Triệu Thụy: “Đi chết đi!”
Những con Phi Thiên phúc xà ấy lập tức búng thẳng tới, như những thanh kiếm bén, chấn động đôi cánh, rít lên sắc nhọn, phô thiên cái địa xông tới Triệu Thụy, làm người ta nhìn phải biến sắc!
Mắt thấy rắn bay đầy trời, như Thái sơn áp đỉnh bắn tới mình, Triệu Thụy tịnh không hoảng hốt khẩn trương gì cả.
Hắn hai mắt mở to, năm ngón tay duỗi ra, một cổ lam sắc chân khí cường đại liền từ trong tay bắn ra, trút vào trong Thị Huyết Ma Đao.
Thị Huyết Ma Đao cơ hồ trong chớp mắt tràn ra quang mang màu đỏ máu chói mắt, giống như một vầng huyết nguyệt treo trong đêm lạnh, ánh trăng màu máu mang theo uy thế vô cùng vô tận tỏa ra xung quanh, phàm sinh vật bị ánh trăng này bao phủ, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng biến thành xác khô, máu tươi toàn thân, đều thành dạng sương mù, bị hút bay về thanh ma đao đang xoay vòng trên không trung kia.
Mà thanh ma đao giống như huyết nguyệt ấy, sau khi hấp thu máu tươi, ánh sáng phát ra lại càng chói sáng yêu dị hơn!
Bất quá, lũ Phi Thiên phúc xà chi chít đầy trời ấy, lại không chịu ảnh hưởng quá lớn, vẫn hung mãnh bắn thẳng tới Triệu Thụy.
Bởi vì những Phi Thiên phúc xà ấy do tà pháp ngưng tụ mà thành, trong thân thể không có máu huyết, chỉ có nọc độc cực độc.
Triệu Thụy thấy thế, vẫn khí định thần nhàn như cũ, không có nửa điểm hoảng hốt khẩn trương.
Hắn cách không điểm một cái về phía Thị Huyết Ma Đao, trong huyết quang sáng chói, một chùm đao mang to lớn dần dần hình thành.
Triệu Thụy vung cao cánh tay, hợp chỉ thành đao, hư không chém một cái về đám Phi Thiên phúc xà kia.
Đao mang cuồng mãnh vô cùng, với khí thế vô kiên bất tồi, nhanh như chớp từ trên cao chém thẳng xuống.
“Ầm!”
Tiếng va chạm to lớn vang lên, đinh tai nhức óc.
Khí lưu chấn động, hình thành lốc xoáy cuồng bạo khuếch tán ra xung quanh, xém chút nữa thổi lật chiếc việt dã của Hồ Minh Lý ở cách đó mấy trăm mét. Hàng trăm Phi Thiên phúc xà, tuy số lượng đông, kịch độc vô tỉ, nhưng làm sao chịu nổi lực lượng của viễn cổ ma khí?
Cơ hồ trong chớp mắt, quá nửa Phi Thiên phúc xà bị đao mang đỏ tươi như máu đó chém cho tan tành tro bụi.
Những con Phi Thiên phúc xà may mắn không bị chém tan cũng không thể tránh khỏi một kiếp.
Khí lưu cuồng bạo sinh ra do va chạm, giống như người khổng lồ đang bạo nộ, dễ dàng xé chúng thành mảnh vụn.
Chất lỏng màu xanh lục đậm từ trên không rơi xuống, ăn mòn mặt đất thành lỗ lỗ hang hang.
Ngô Xuân Ba biến sắc mặt, tự tin ban đầu trong chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
Tuy lão đã thấy qua Thị Huyết Ma Đao từ thủy tinh cầu của Tiền Giác, nhưng chỉ khi chính mình trải qua, mới bỗng nhiên phát giác, thanh ma đao này lại có uy lực ngụy dị mà cường đại như vậy!
Lão bây giờ có thể cảm thấy rõ ràng máu tươi trong cơ thể mình đang bị một cổ lực lượng vô hình không thể kháng cự hút lấy, nhanh chóng tuôn chảy ra ngoài.
Da dẻ vốn đã lão hóa, bây giờ càng trở nên khô đét!
Trong lòng Ngô Xuân Ba vội vàng nghĩ cách rời khỏi vùng bao phủ của ánh trăng màu máu này.
Thế nhưng dưới chân lão lại mềm nhũn, không có chút sức mạnh nào.
Lảo đảo loạng choạng chạy ra ngoài mấy bước, lão không còn thu nổi nửa điểm sức lực, dưới chân nhũn ra, ngã xuống đất, sắc mặt tái xanh.
Lão mất máu quá nhiều, đã đến bên bờ vực tử vong.
Thế là, Hồ Minh Lý tự nhiên trở thành người dẫn đường kiêm tài xế.
Hắn mở máy chiếc xe việt dã của mình, chở Ngô Xuân Ba, chạy tới cửa Tử Vân Hoa Viên., đang định chạy vào, vừa đúng lúc nhìn thấy Triệu Thụy dắt tay Vân Liên, từ trong Tử Vân Hoa Viên đi ra.
Triệu Thụy lúc này đang chuẩn bị dắt Vân Liên đi vòng vòng, thuận tiện mua ít quà vặt, để lấp đầy cái miệng vĩnh viễn không chịu ngừng nghỉ của Vân Liên.
Vốn nhiệm vụ này phải do Vân Phương hoàn thành, nhưng lúc này cô đang bận chấm bài cho học sinh, quả thật không kiếm ra thời gian, đành phải nhờ Triệu Thụy làm thay.
Ngay lúc hai người Ngô Xuân Ba và Hồ Minh Lý phát hiện ra Vân Liên, Triệu Thụy cũng đồng thời chú ý đến hai người.
Sát khí dày đặt và linh khí chập chờn trên người Ngô Xuân Ba đúng là giống như bóng đèn ngàn watt trong bóng tối, muốn không hấp dẫn sự chú ý của Triệu Thụy là thập phần khó khăn.
Triệu Thụy liếc hai người một cái, phát hiện ánh mắt của hắn chủ yếu tập trung trên người Vân Liên, trong lòng liền hiểu đến bày tám phần, biết hai người này chỉ sợ là vì Vân Liên mà tới.
Bất quá, hắn tịnh không có đánh động, tỉnh queo mua mười mấy xâu thịt dê ở hàng thịt quay bên đường, nhét vào tay Vân Liên, sau đó cùng nó bắt xe ra ngoại ô.
Dù sao cũng sẽ xảy ra một trường đại chiến, nếu tiến hành chiến đấu ở nơi phố xá đông đúc, rất dễ ngộ thương người vô tội, dẫn đến sự chú ý của người khác, có chút không nên.
Mục tiêu của Ngô Xuân Ba là Vân Liên, thấy hai người lên xe, không khỏi có chút gấp gáp, luôn miệng thúc giục Hồ Minh Lý đuổi theo, ngàn vạn lần không được để mất dấu.
Triệu Thụy thông qua kính chiếu hậu quan sát chiếc việt dã ở phía sau, không xa không gần, khóe miệng không kìm được nở một nụ cười lạnh băng.
Hai thằng cha phía sau, quả thật không biết sống chết!
Khi chiếc xe thuê chạy đến chỗ ngoặt, Triệu Thụy hốt nhiên bảo tài xế dừng lại, thả Vân Liên xuống, đồng thời chỉ cho nó một con đường hẻm, bảo nó theo đó trở về nhà.
Vân Liên không biết Triệu Thụy vì sao phải làm vậy, trong đầu có chút mơ hồ, bất quá, sau khi Triệu Thụy cho nó mười mấy đồng tiêu vặt, nó liền phi thường hiểu ý ngậm cái miệng nhỏ lại, theo sự phân phó của Triệu Thụy, tách ra hướng khác, theo đường hẻm trở về nhà rất nhanh.
Chiếc xe thuê lại nổ máy, tiếp tục chạy ra ngoại ô, nhưng hai người Ngô Xuân Ba và Hồ Minh Lý ở phía sau, do bị chỗ ngoặt che khuất tầm mắt, không thấy được chuyện đó, vẫn cho rằng Vân Liên còn ở trên xe, do vậy đuổi tiếp không bỏ.
Chạy đại khái khoảng hai mươi phút, chiếc xe thuê cuối cùng đến nơi Triệu Thụy chỉ định.
Triệu Thụy trả tiền xe, bảo tài xế quay về, sau đó im lặng đứng nguyên chỗ cũ, chờ hai vị đang đuổi theo kia.
Mãi đến lúc này, Ngô Xuân Ba và Hồ Minh Lý mới phát hiện mình vốn đã trúng kế, Vân Liên sớm đã không thấy tung tích, cũng chẳng biết đã chạy tới đâu rồi.
Ngô Xuân Ba sắc mặt hơi trầm xuống, lai giả bất thiện, thiện giả bất lai.
Người trẻ tuổi này đã dám dẫn bọn họ đến nơi ngoại ô vắng vẻ, chỉ sợ không phải người bình thường.
Ý niệm này mới vừa lướt qua trong đầu Ngô Xuân Ba, Triệu Thụy đã lấy Minh Linh mặt nạ từ Càn Khôn giới chỉ ra, đeo lên mặt.
Ánh sáng bạc lạnh lùng, trong đêm giá lạnh, tỏ ra đặc biệt yêu dị.
“Tên mang mặt nạ bạc!” Ngô Xuân Ba biến sắc mặt, tròng mắt cứng đờ trừng trừng nhìn Triệu Thụy, trong miệng lầm bầm một câu “Ngươi vốn là người mang mặt nạ bạc.”
“Người mang mặt nạ bạc?” Hồ Minh Lý không hiểu hỏi một câu.
Ngô Xuân Ba không trả lời, chỉ căn dặn: “Ngươi chờ ta trên xe.”
Nói xong, lão mở cửa xe bước xuống, chầm chậm đi về phía Triệu Thụy.
“Vân Liên đâu?” Ngô Xuân Ba ngừng lại cách Triệu Thụy mấy chục mét, sau đó hỏi một câu.
Triệu Thụy lạnh lùng đánh giá hắn một chút, tịnh không trả lời thẳng: “Các ngươi là ai? Kiếm Vân Liên làm gì?”
“Chuyện này ngươi không cần biết.” Ngô Xuân Ba thần sắc ngạo mạn “Ta hỏi lần nữa, Vân Liên đi đâu rồi?”
Triệu Thụy trầm mặc, không chịu trả lời vấn đề nhàm chán này.
“Muốn chết!”
Ngô Xuân Ba trầm giọng quát lạnh một tiếng, trên khuôn mặt đầy nếp nhăn bỗng nhiên nổi lên lệ khí dày đặc, khiến lão tỏ ra đặc biệt dữ tợn.
Gió đêm lạnh băng mang theo tiếng gào khóc nho nhỏ, xông pha lung tung trong không gian trống trải, mang lại cho người ta những cơn lạnh buốt xương.
Thế nhưng, sát khí trên người Ngô Xuân Ba tán phát ra còn muốn lạnh hơn gió lạnh đêm đông vài phần.
Lão lật cổ tay một cái, không biết móc đâu ra một lá bùa vẽ bằng máu, hai ngón tay kẹp lại, trong miệng niệm niệm mấy lời, sau đó ngón tay hất lên, lá bùa đó chầm chậm bay lên giữa không trung, sau đó tự động bốc cháy, tỏa ra một đám mù dày hình tròn màu xanh lục.
Đám mù này sau khi xuất hiện liền bắt đầu ngưng tụ lại, nhanh chóng ngưng tụ thành một con phi xà màu xanh lục đậm, trên lưng mang một đôi cánh thịt.
Con phi xà này xung quanh bao phủ toàn sương mù dày đặc màu xanh lục kịch độc, không ngừng há miệng, lộ ra răng độc, lười đỏ thò ra thụt vào, thần tình thập phần dữ tợn độc ác.
Ngô Xuân Ba lạnh lùng quát một tiếng, khép hai ngón tay lại, chỉ vào Triệu Thụy, quát: “Phi thiên phúc xà! Đi!”
Con phi xà đáng sợ ấy lập tức phát ra tiếng rít chói tai, như tên rời cung, mang theo một luồng gió lạnh, bắn về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy khóe miệng nở ra một nụ cười châm biếm, ngón tay nhẹ nhàng vuốt lên Càn Khôn giới chỉ, Thị Huyết Ma Đao như trăng non, lập tức từ Càn Khôn giới chỉ bay ra, xoay vòng không ngừng quanh người hắn.
Lúc này, Phi Thiên phúc xà đã lao đến trước mặt Triệu Thụy, há cái miệng to như chậu máu, làm như muốn cắn nuốt Triệu Thụy.
Triệu Thụy hừ lạnh một tiếng, ngón tay phi thường tùy ý vạch vào hư không, Thị Huyết Ma Đao kéo theo huyết vụ nhàn nhạt, phát ra tiếng phá không sắc nhọn, chém về phía Phi Thiên phúc xà.
Một tiếng “xẹt” nhẹ vang lên, mũi đao sắc bén vô cùng, dễ dàng chẻ vào cái đầu của Phi Thiên phúc xà, từ đầu tới đuôi, chẻ Phi Thiên phúc xà thành hai nửa.
Chính vào lúc Phi Thiên phúc xà bị Thị Huyết Ma Đao chẻ đôi, một luồng nước màu xanh lục mang mùi tanh hôi từ trong Phi Thiên phúc xà phun ra, nhằm đổ ập xuống đầu mặt Triệu Thụy.
Triệu Thụy theo phản xạ tự nhiên khởi động Không Gian Thần Trạc, thuấn di ra mấy chục mét, luồng nước màu xanh lục đó phun lên tảng đá phía sau hắn.
Từng cuộn khói mù màu xanh lục mang theo tiếng “xèo xèo” không ngừng bốc lên từ tảng đá, khối nham thạch to lớn ấy, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, lại bị thứ nước màu xanh lục ấy hòa tan quá nửa!
“Ái chà chà! Thật là pháp thuật thần kì a! Đại Trưởng Lão trong giáo là người thứ nhất sau giáo chủ, thực lực quả thật cường đại, cao thâm mạt trắc!”
Hồ Minh Lý vỗ tay khen ngợi, đầy vẻ thán phục đối với pháp thuật Ngô Xuân Ba thi triển. Chất lỏng màu lục đậm này vậy mà lại ẩn chứa độc tố cường đại cổ quái như vậy, thậm chí đến đá cũng dễ dàng hòa tan ăn mòn, đúng là thấy chưa từng thấy, nghe chưa từng nghe.
Vừa rồi nếu không phải người mang mặt nạ bạc né tránh nhanh nhẹn, chỉ sợ cũng đi theo tảng đá đó, hòa tan thành nước rồi.
Hồ Minh Lý trong lòng cực kì hâm mộ, nghĩ nếu mình có thể thi triển ra pháp thuật như vậy thì tốt biết mấy.
Từ đầu tới cuối, Hồ Minh Lý đều không quá chú ý đến Triệu Thụy, trong lòng hắn, thằng cha mang mặt nạ bạc, giả thần giả quỷ đó đã là một người chết rồi.
Bởi vì, hắn đã từng không chỉ một lần nhìn thấy Ngô Xuân Ba thi triển pháp thuật, đối với sự cường đại của đại trưởng lão kính phục hết mức.
Trong ý hắn cho rằng, đại trưởng lão căn bản không có khả năng thất bại!
“Hừ! Ngươi trốn nhanh lắm!” Ngô Xuân Ba cười giễu một tiếng, sau đó lấy ra một xấp bùa, tung lên trên không, rồi trong miệng nhanh chóng niệm một câu chú.
Chỉ thấy những là bùa bằng máu đó đồng thời bốc cháy trên không, khói mù dày đặc màu xanh lục ngưng tụ lại, hình thành mấy trăm con Phi Thiên phúc xà, li chi lít chít che nửa bầu trời.
Tiếng rít sắc nhọn và tiếng đập cánh hòa với nhau, liên miên bất tuyệt, thanh thế khiến người ta sợ hãi.
Hồ Minh Lý lần đầu tiên nhìn thấy nhiều độc xà to lớn thô dài ngụy dị như vậy, hơn nữa còn là độc xà có thể bay trên không, không khỏi giật mình run lập cập, đầu tóc tê dại.
Trong lòng hắn nghĩ, độc xà khủng bố nhiều như vậy cùng xông lên, điên cuồng cắn xé, thế người mang mặt nạ bạc đó đến xương cũng chẳng còn.
Ngô Xuân Ba thấy bầy rắn đã tụ tập xong xuôi, cắn răng, cười âm lãnh với Triệu Thụy: “Đi chết đi!”
Những con Phi Thiên phúc xà ấy lập tức búng thẳng tới, như những thanh kiếm bén, chấn động đôi cánh, rít lên sắc nhọn, phô thiên cái địa xông tới Triệu Thụy, làm người ta nhìn phải biến sắc!
Mắt thấy rắn bay đầy trời, như Thái sơn áp đỉnh bắn tới mình, Triệu Thụy tịnh không hoảng hốt khẩn trương gì cả.
Hắn hai mắt mở to, năm ngón tay duỗi ra, một cổ lam sắc chân khí cường đại liền từ trong tay bắn ra, trút vào trong Thị Huyết Ma Đao.
Thị Huyết Ma Đao cơ hồ trong chớp mắt tràn ra quang mang màu đỏ máu chói mắt, giống như một vầng huyết nguyệt treo trong đêm lạnh, ánh trăng màu máu mang theo uy thế vô cùng vô tận tỏa ra xung quanh, phàm sinh vật bị ánh trăng này bao phủ, với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng biến thành xác khô, máu tươi toàn thân, đều thành dạng sương mù, bị hút bay về thanh ma đao đang xoay vòng trên không trung kia.
Mà thanh ma đao giống như huyết nguyệt ấy, sau khi hấp thu máu tươi, ánh sáng phát ra lại càng chói sáng yêu dị hơn!
Bất quá, lũ Phi Thiên phúc xà chi chít đầy trời ấy, lại không chịu ảnh hưởng quá lớn, vẫn hung mãnh bắn thẳng tới Triệu Thụy.
Bởi vì những Phi Thiên phúc xà ấy do tà pháp ngưng tụ mà thành, trong thân thể không có máu huyết, chỉ có nọc độc cực độc.
Triệu Thụy thấy thế, vẫn khí định thần nhàn như cũ, không có nửa điểm hoảng hốt khẩn trương.
Hắn cách không điểm một cái về phía Thị Huyết Ma Đao, trong huyết quang sáng chói, một chùm đao mang to lớn dần dần hình thành.
Triệu Thụy vung cao cánh tay, hợp chỉ thành đao, hư không chém một cái về đám Phi Thiên phúc xà kia.
Đao mang cuồng mãnh vô cùng, với khí thế vô kiên bất tồi, nhanh như chớp từ trên cao chém thẳng xuống.
“Ầm!”
Tiếng va chạm to lớn vang lên, đinh tai nhức óc.
Khí lưu chấn động, hình thành lốc xoáy cuồng bạo khuếch tán ra xung quanh, xém chút nữa thổi lật chiếc việt dã của Hồ Minh Lý ở cách đó mấy trăm mét. Hàng trăm Phi Thiên phúc xà, tuy số lượng đông, kịch độc vô tỉ, nhưng làm sao chịu nổi lực lượng của viễn cổ ma khí?
Cơ hồ trong chớp mắt, quá nửa Phi Thiên phúc xà bị đao mang đỏ tươi như máu đó chém cho tan tành tro bụi.
Những con Phi Thiên phúc xà may mắn không bị chém tan cũng không thể tránh khỏi một kiếp.
Khí lưu cuồng bạo sinh ra do va chạm, giống như người khổng lồ đang bạo nộ, dễ dàng xé chúng thành mảnh vụn.
Chất lỏng màu xanh lục đậm từ trên không rơi xuống, ăn mòn mặt đất thành lỗ lỗ hang hang.
Ngô Xuân Ba biến sắc mặt, tự tin ban đầu trong chớp mắt đã biến mất vô ảnh vô tung.
Tuy lão đã thấy qua Thị Huyết Ma Đao từ thủy tinh cầu của Tiền Giác, nhưng chỉ khi chính mình trải qua, mới bỗng nhiên phát giác, thanh ma đao này lại có uy lực ngụy dị mà cường đại như vậy!
Lão bây giờ có thể cảm thấy rõ ràng máu tươi trong cơ thể mình đang bị một cổ lực lượng vô hình không thể kháng cự hút lấy, nhanh chóng tuôn chảy ra ngoài.
Da dẻ vốn đã lão hóa, bây giờ càng trở nên khô đét!
Trong lòng Ngô Xuân Ba vội vàng nghĩ cách rời khỏi vùng bao phủ của ánh trăng màu máu này.
Thế nhưng dưới chân lão lại mềm nhũn, không có chút sức mạnh nào.
Lảo đảo loạng choạng chạy ra ngoài mấy bước, lão không còn thu nổi nửa điểm sức lực, dưới chân nhũn ra, ngã xuống đất, sắc mặt tái xanh.
Lão mất máu quá nhiều, đã đến bên bờ vực tử vong.
/635
|