“A! Chuyện này… chuyện này làm sao có thể!”
“Hắn sao có thể phá tam tinh liên châu của lão tam được!”
Sắc mặt Thi Thận và Thi Trí đồng thời đại biến!
Bọn họ không cách nào tin nổi, một tu chân hậu bối thực lực rõ ràng yếu hơn họ một cấp, lại phá được Tam tinh liên châu của Thi Cương!
Phải biết uy lực của Tam Tinh liên châu này to lớn vô cùng, đủ để san một ngọn núi nhỏ thành bình địa.
Cho dù là tu chân cường giả Xuất Khiếu kì, đối mặt với Tam Tinh liên châu của Thi Cương cũng thập phần khẩn trương, muốn phòng ngự cũng hết sức không dễ, càng nói chi đến tu chân giả Nguyên Anh kì.
Theo cách nghĩ của bọn họ, cho dù là một trăm Triệu Thụy, dưới sự công kích của Tam Tinh liên châu cũng phải hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi.
Thế nhưng, bọn họ vạn vạn lần không ngờ được, Triệu Thụy dưới sự công kích của pháp thuật khủng bố như vậy lại bình an vô sự, không chịu nửa điểm thương tích!
Chuyện này sao không khiến họ cảm thấy chấn kinh!
Thi Cương lơ lửng trên không, trợn tròn đôi mắt, ngẩn ngơ nhìn Triệu Thụy, nói kiểu gì cũng không thể tin, thanh niên trẻ tuổi trước mắt, lại phá nổi pháp thuật mạnh nhất của lão!
Hơn nữa còn tỏ ra nhẹ nhàng tự nhiên như vậy!
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, lại khiến lão không thể không tin!
Thi Cương hiểu rằng mình đã thua, hơn nữa còn thua không còn manh giáp, mọi tuyệt chiêu lão có đã lấy ra xài hết, bây giờ đến cơ hội để lật ngược thế cờ cũng không có.
Nghĩ đến mình vất vả cực nhọc tu luyện mấy trăm năm, chẳng dễ dàng gì mới tu luyện tới Xuất Khiếu kì cảnh giới, bây giờ lại bại dưới tay một hậu bối, khiến lão mất sạch mặt mũi!
Thi Cương cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, tuổi tác Triệu Thụy hình như tịnh không quá lớn, nhưng lại có thực lực cường đại như vậy, ma khí to lớn như vậy!
Cho dù là một trong tứ đại tuyệt thế cường giả của Tu chân giới, Thục Sơn Kiếm Phái thiên tài tu chân giả Lý Lăng Phong, lúc ở tuổi này cũng còn xa mới bằng!
Triệu Thụy tập trung toàn lực phá Tam Tinh liên châu của Thi Cương, tuy bề ngoài nhìn như rất nhẹ nhàng thong thả, nhưng một kích cuồng mãnh vừa rồi, trong một thời gian ngắn đã tiêu hao đại bộ phận chân khí của hắn.
Dù sao, Thi Cương cũng là một trong ba vị lão tổ tông của Thi gia, là cường giả Xuất Khiếu kì, thực lực cao hơn hắn nguyên cả một tầng!
Cho dù hắn có viễn cổ ma khí uy lực to lớn như Thị Huyết ma đao, nhưng muốn phá một kích toàn lực của Thi Cương cũng phải hết sức cật lực.
Bất quá, trong cuộc chiến một đối một này, hắn cuối cùng cũng đã chiếm thượng phong.
Bởi vì hắn còn dư lực triển khai phản kích trí mạng với Thi Cương.
Thế nhưng, Thi Cương vì thi triển Tam Tinh liên châu mà tiêu hao sạch chân khí trong cơ thể!
Triệu Thụy giơ cao cánh tay, quang nhận lấp lánh ánh sáng màu máu một lần nữa đưa lên cao, chuẩn bị phát một kích cuối cùng.
Chính vào lúc này, Thi Trí nãy giờ vẫn đứng dưới mặt đất quan chiến, trên khuôn mặt âm trầm bỗng chớp lên một đạo sát cơ.
Lão lấy ra một tử điện phi kiếm hình dáng tương tự cái của Thi Cương, vung vẩy lên không trung, đồng thời trong miệng bắt đầu ngâm tụng chú văn, ba cự hình lôi cầu rất nhanh đã xuất hiện quanh lão.
“Lão nhị! Ngươi làm gì vậy?” Thi Thận giật mình, vội vàng hỏi.
“Chúng ta phải ra tay, giúp lão tam một cú!” Thi Trí trầm giọng đáp “Nếu không, lão tam chỉ sợ khó giữ được mạng!”
“Thế nhưng chúng ta đã ước định một đối một với hắn mà!”
“Chúng ta có đồng ý như vậy, nhưng thế thì sao?” Thi Trí khịt mũi “Hủy ước chẳng qua chỉ là thanh danh khó nghe một chút, nhưng nếu cứ tụ thủ bàng quan, lão tam chỉ sợ ắt chết không phải nghi ngờ. Chẳng lẽ nói lão tam gặp nguy hiểm, chúng ta phải tròn mắt nhìn lão tam bị giết? Lại nói, chỉ cần giết Triệu Thụy, chẳng ai biết chúng ta hủy ước! Tên tiểu tử Triệu Thụy ấy, trong tay thấm đầy máu đệ tử Thi gia ta, là kẻ thù của chúng ta mà! Có cần phải giảng đạo nghĩa gì với hắn không?”
Tiếng nói vừa dứt, Thi Trí đã thi pháp hoàn tất, Tam Tinh liên châu đã dung hợp, hình thành một tử điện lôi cầu to lớn.
Thi Trí trầm giọng quát một tiếng, khống chế phi kiếm chỉ thẳng Triệu Thụy, tử điện lôi cầu đó bỗng nổ ra, hóa thành từng con điện long, từ dưới đất bay lên, gào rít lao về phía Triệu Thụy.
Thi Thận cảm thấy Thi Trí nói cũng hơi có đạo lý, hơi do dự một chút, liền triệt để vứt bỏ ước định ban đầu với Triệu Thụy, ngưng tụ chân khí toàn thân, thi triển Tam Tinh liên châu, công về phía Triệu Thụy.
Thi Cương thi triển Tam Tinh liên châu uy lực đã cực kì đáng sợ, bây giờ Thi Trí Thi Thận hai người thi triển cùng một chiêu, uy lực chỉ lớn hơn chứ không nhỏ!
Nhất thời, chỉ thấy tử sắc điện long li chi lít chít từ mặt đất bay lên, giống như thủy triều ập về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy giật nảy mình, không ngờ với thân phận địa vị của ba vị lão tổ tông Thi gia, lại vứt bỏ ước định ban đầu của bọn họ!
Ba vị Xuất Khiếu kì cường giả liên thủ, với thực lực trước mắt của hắn, cho dù có Thị Huyết ma đao giúp đỡ, cũng tuyệt đối không có cách nào chiến thắng, càng khỏi nói, cuộc chiến đấu vừa rồi, đã tiêu hao đại lượng chân khí của hắn!
Nhìn thấy từng con điện long thần tình dữ tợn, hung mãnh vô cùng, Triệu Thụy vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển thuấn gian di động, không ngừng tránh né, đồng thời khống chế huyết sắc quang nhận càn quét những điện long ấy.
“Xẹt” một tiếng, hai cái đầu điện long bị Triệu Thụy một đao chặt đứt, sau đó hai thân điện long vặn vẹo mấy lần rồi nổ tung ra, tan biến như khói hoa rực rỡ.
Thế nhưng, huyết sắc quang nhận trong tay Triệu Thụy, sau khi chém giết hai con điện long, đã hơi hơi tối lại.
Tử sắc điện long số lượng cực nhiều, cho dù Triệu Thụy không ngừng chém giết, nhưng vẫn lớp trước ngã xuống lớp sau thay thế, lũ lượt ùa lên, dường như vô cùng vô tận.
Huyết sắc quang nhận mà Triệu Thụy khống chế, quang mang dần dần ảm đạm, điều này cho thấy chân khí trong cơ thể Triệu Thụy đã tiêu hao chẳng còn bao nhiêu, không đủ cung cấp cho Thị Huyết ma đao.
Triệu Thụy biết, hắn phải chạy rồi.
Với thực lực Luyện Thần tiền kì trước mắt của hắn, dưới sự vây công của ba vị Xuất Khiếu kì cường giả, hắn không có chút phần thắng nào!
“Uỳnh”
Hơi phân thần một chút, một con tử sắc điện long đã đập vào lưng hắn, lưng áo hắn liền vỡ tung, rất nhanh bị sét biến thành tro bụi, bay lả tả trên không.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy một luồng lực to lớn cùng cực nặng nề đập vào thân thể mình, khiến hắn thiếu chút nữa từ trên không rơi xuống đất!
Đau đớn kịch liệt xuyên qua da thịt truyền vào thần kinh, khiến trán hắn đầy mồ hôi lạnh.
Triệu Thụy điên cuồng rống lên một tiếng, ngưng tụ chân khí còn lại trong cơ thể, trút vào ma đao rồi toàn lực chém xuống, từ trong trùng trùng tử sắc điện long bao vây, giết ra một con đường máu, bay về phía Vân Phương.
Vân Phương còn chưa hiểu chuyện gì, Triệu Thụy đã bay tới trước mặt cô, quơ lấy cô và Vân Liên, bay ra ngoài.
“Muốn chạy! Đâu có dễ thế!”
Thi Trí âm trầm cười, múa Tử điện phi kiếm một cái, đang chuẩn bị khiến đám tử sắc điện long đánh về phía Triệu Thụy.
Đúng vào lúc này, Thi Thận đột nhiên đưa tay ra, ngăn hắn lại:
“Dừng tay! Lão nhị! Một kích này của ngươi, tiểu tử Triệu Thụy đó thì còn sống, nhưng Vân Phương và Vân Liên không phải đều chết trong tay ngươi sao?”
Trên mặt Thi Trí lộ vẻ không cam lòng, tức tối hừ một tiếng, lớn giọng hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn chúng chạy thoát vậy sao?”
Thi Thận trầm giọng nói: “Tuyệt đối không thể bỏ qua Triệu Thụy, nhưng cũng không thể thương hại Vân Phương và Vân Liên! Vân Liên là huyết mạch chính thống duy nhất của Thi Chính Long, bây giờ Vĩnh Thành đã chết, Vân Liên là người duy nhất có thể kế thừa vị trí gia chủ, mà Vân Phương là mẹ của Vân Liên! Ngươi giết sạch bọn chúng, vậy chuẩn bị đưa ai lên làm gia chủ? Chẳng lẽ tuyển trong đám đệ tử chi bên sao?
Lại nói, Thi Chính Long tuy đã chết, nhưng trong nội bộ gia tộc vẫn không ít người âm thầm ủng hộ.
Ngươi nặng tay một phát, giết con dâu hắn, cháu gái hắn, chẳng phải khiến bọn chúng bất mãn sao?
Lão nhị, ta biết tâm tư của ngươi.
Nếu tính theo vai vế, Thi Vĩnh Thành là cháu ruột của ngươi, hắn bị người ta giết, ngươi muốn thay hắn báo thù, đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ngươi phải biết, hắn vì tranh đoạt vị trí gia chủ, mới lặng lẽ phái người mấy lần ám sát mẹ con Vân Phương, phá hoại tộc quy trước hết.
Còn như hắn cuối cùng lại bị người ta giết, nói khó nghe một chút, đó là tự làm tự chịu, thắng làm vua thua làm giặc, hắn tự mình đi đầu, chẳng trách được người khác.
Mục đích của chúng ta chỉ là hung thủ Triệu Thụy, bắt hắn đền mạng cho tộc nhân, Vân Phương và Vân Liên là người của mình, không thể để liên lụy.”
“Đúng rồi, lão nhị, chúng ta từ đầu tính kế, không phải đã nói rõ, chỉ là hù dọa Vân Phương cho nó giao hung thủ ra thôi sao? Bọn nó cô nhi quả phụ, ngươi thật nhẫn tâm động thủ sao? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, những người khác trong tu chân giới sẽ nhìn ra thế nào? Thanh danh chúng ta đã khổ cực tích cóp, chỉ sợ phải hủy trong một buổi.”
Thi Cương từ trên không đáp xuống, cũng phụ họa nói.
“Hừ, chúng ta ba người bỏ qua ước định, liên thủ đối phó với một hậu bối, đã không còn danh dự gì để nói rồi.” Thi Trí hừ giọng một tiếng, rồi đổi đề tài “Mau đuổi theo, nếu không, tiểu tử Triệu Thụy ấy chạy mất!”
Tiếng nói chưa dứt, hắn đã như một cổ cuồng phong đuổi theo phía sau Triệu Thụy.
“Đừng làm bị thương Vân Phương và Vân Liên!” Thi Thận và Thi Cương ở phía sau la lớn một câu, cũng vội vội vàng vàng đuổi theo.
“Hắn sao có thể phá tam tinh liên châu của lão tam được!”
Sắc mặt Thi Thận và Thi Trí đồng thời đại biến!
Bọn họ không cách nào tin nổi, một tu chân hậu bối thực lực rõ ràng yếu hơn họ một cấp, lại phá được Tam tinh liên châu của Thi Cương!
Phải biết uy lực của Tam Tinh liên châu này to lớn vô cùng, đủ để san một ngọn núi nhỏ thành bình địa.
Cho dù là tu chân cường giả Xuất Khiếu kì, đối mặt với Tam Tinh liên châu của Thi Cương cũng thập phần khẩn trương, muốn phòng ngự cũng hết sức không dễ, càng nói chi đến tu chân giả Nguyên Anh kì.
Theo cách nghĩ của bọn họ, cho dù là một trăm Triệu Thụy, dưới sự công kích của Tam Tinh liên châu cũng phải hồn phi phách tán, hóa thành tro bụi.
Thế nhưng, bọn họ vạn vạn lần không ngờ được, Triệu Thụy dưới sự công kích của pháp thuật khủng bố như vậy lại bình an vô sự, không chịu nửa điểm thương tích!
Chuyện này sao không khiến họ cảm thấy chấn kinh!
Thi Cương lơ lửng trên không, trợn tròn đôi mắt, ngẩn ngơ nhìn Triệu Thụy, nói kiểu gì cũng không thể tin, thanh niên trẻ tuổi trước mắt, lại phá nổi pháp thuật mạnh nhất của lão!
Hơn nữa còn tỏ ra nhẹ nhàng tự nhiên như vậy!
Nhưng sự thật bày ra trước mắt, lại khiến lão không thể không tin!
Thi Cương hiểu rằng mình đã thua, hơn nữa còn thua không còn manh giáp, mọi tuyệt chiêu lão có đã lấy ra xài hết, bây giờ đến cơ hội để lật ngược thế cờ cũng không có.
Nghĩ đến mình vất vả cực nhọc tu luyện mấy trăm năm, chẳng dễ dàng gì mới tu luyện tới Xuất Khiếu kì cảnh giới, bây giờ lại bại dưới tay một hậu bối, khiến lão mất sạch mặt mũi!
Thi Cương cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, tuổi tác Triệu Thụy hình như tịnh không quá lớn, nhưng lại có thực lực cường đại như vậy, ma khí to lớn như vậy!
Cho dù là một trong tứ đại tuyệt thế cường giả của Tu chân giới, Thục Sơn Kiếm Phái thiên tài tu chân giả Lý Lăng Phong, lúc ở tuổi này cũng còn xa mới bằng!
Triệu Thụy tập trung toàn lực phá Tam Tinh liên châu của Thi Cương, tuy bề ngoài nhìn như rất nhẹ nhàng thong thả, nhưng một kích cuồng mãnh vừa rồi, trong một thời gian ngắn đã tiêu hao đại bộ phận chân khí của hắn.
Dù sao, Thi Cương cũng là một trong ba vị lão tổ tông của Thi gia, là cường giả Xuất Khiếu kì, thực lực cao hơn hắn nguyên cả một tầng!
Cho dù hắn có viễn cổ ma khí uy lực to lớn như Thị Huyết ma đao, nhưng muốn phá một kích toàn lực của Thi Cương cũng phải hết sức cật lực.
Bất quá, trong cuộc chiến một đối một này, hắn cuối cùng cũng đã chiếm thượng phong.
Bởi vì hắn còn dư lực triển khai phản kích trí mạng với Thi Cương.
Thế nhưng, Thi Cương vì thi triển Tam Tinh liên châu mà tiêu hao sạch chân khí trong cơ thể!
Triệu Thụy giơ cao cánh tay, quang nhận lấp lánh ánh sáng màu máu một lần nữa đưa lên cao, chuẩn bị phát một kích cuối cùng.
Chính vào lúc này, Thi Trí nãy giờ vẫn đứng dưới mặt đất quan chiến, trên khuôn mặt âm trầm bỗng chớp lên một đạo sát cơ.
Lão lấy ra một tử điện phi kiếm hình dáng tương tự cái của Thi Cương, vung vẩy lên không trung, đồng thời trong miệng bắt đầu ngâm tụng chú văn, ba cự hình lôi cầu rất nhanh đã xuất hiện quanh lão.
“Lão nhị! Ngươi làm gì vậy?” Thi Thận giật mình, vội vàng hỏi.
“Chúng ta phải ra tay, giúp lão tam một cú!” Thi Trí trầm giọng đáp “Nếu không, lão tam chỉ sợ khó giữ được mạng!”
“Thế nhưng chúng ta đã ước định một đối một với hắn mà!”
“Chúng ta có đồng ý như vậy, nhưng thế thì sao?” Thi Trí khịt mũi “Hủy ước chẳng qua chỉ là thanh danh khó nghe một chút, nhưng nếu cứ tụ thủ bàng quan, lão tam chỉ sợ ắt chết không phải nghi ngờ. Chẳng lẽ nói lão tam gặp nguy hiểm, chúng ta phải tròn mắt nhìn lão tam bị giết? Lại nói, chỉ cần giết Triệu Thụy, chẳng ai biết chúng ta hủy ước! Tên tiểu tử Triệu Thụy ấy, trong tay thấm đầy máu đệ tử Thi gia ta, là kẻ thù của chúng ta mà! Có cần phải giảng đạo nghĩa gì với hắn không?”
Tiếng nói vừa dứt, Thi Trí đã thi pháp hoàn tất, Tam Tinh liên châu đã dung hợp, hình thành một tử điện lôi cầu to lớn.
Thi Trí trầm giọng quát một tiếng, khống chế phi kiếm chỉ thẳng Triệu Thụy, tử điện lôi cầu đó bỗng nổ ra, hóa thành từng con điện long, từ dưới đất bay lên, gào rít lao về phía Triệu Thụy.
Thi Thận cảm thấy Thi Trí nói cũng hơi có đạo lý, hơi do dự một chút, liền triệt để vứt bỏ ước định ban đầu với Triệu Thụy, ngưng tụ chân khí toàn thân, thi triển Tam Tinh liên châu, công về phía Triệu Thụy.
Thi Cương thi triển Tam Tinh liên châu uy lực đã cực kì đáng sợ, bây giờ Thi Trí Thi Thận hai người thi triển cùng một chiêu, uy lực chỉ lớn hơn chứ không nhỏ!
Nhất thời, chỉ thấy tử sắc điện long li chi lít chít từ mặt đất bay lên, giống như thủy triều ập về phía Triệu Thụy.
Triệu Thụy giật nảy mình, không ngờ với thân phận địa vị của ba vị lão tổ tông Thi gia, lại vứt bỏ ước định ban đầu của bọn họ!
Ba vị Xuất Khiếu kì cường giả liên thủ, với thực lực trước mắt của hắn, cho dù có Thị Huyết ma đao giúp đỡ, cũng tuyệt đối không có cách nào chiến thắng, càng khỏi nói, cuộc chiến đấu vừa rồi, đã tiêu hao đại lượng chân khí của hắn!
Nhìn thấy từng con điện long thần tình dữ tợn, hung mãnh vô cùng, Triệu Thụy vội vàng khởi động Không Gian Thần Trạc, thi triển thuấn gian di động, không ngừng tránh né, đồng thời khống chế huyết sắc quang nhận càn quét những điện long ấy.
“Xẹt” một tiếng, hai cái đầu điện long bị Triệu Thụy một đao chặt đứt, sau đó hai thân điện long vặn vẹo mấy lần rồi nổ tung ra, tan biến như khói hoa rực rỡ.
Thế nhưng, huyết sắc quang nhận trong tay Triệu Thụy, sau khi chém giết hai con điện long, đã hơi hơi tối lại.
Tử sắc điện long số lượng cực nhiều, cho dù Triệu Thụy không ngừng chém giết, nhưng vẫn lớp trước ngã xuống lớp sau thay thế, lũ lượt ùa lên, dường như vô cùng vô tận.
Huyết sắc quang nhận mà Triệu Thụy khống chế, quang mang dần dần ảm đạm, điều này cho thấy chân khí trong cơ thể Triệu Thụy đã tiêu hao chẳng còn bao nhiêu, không đủ cung cấp cho Thị Huyết ma đao.
Triệu Thụy biết, hắn phải chạy rồi.
Với thực lực Luyện Thần tiền kì trước mắt của hắn, dưới sự vây công của ba vị Xuất Khiếu kì cường giả, hắn không có chút phần thắng nào!
“Uỳnh”
Hơi phân thần một chút, một con tử sắc điện long đã đập vào lưng hắn, lưng áo hắn liền vỡ tung, rất nhanh bị sét biến thành tro bụi, bay lả tả trên không.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy một luồng lực to lớn cùng cực nặng nề đập vào thân thể mình, khiến hắn thiếu chút nữa từ trên không rơi xuống đất!
Đau đớn kịch liệt xuyên qua da thịt truyền vào thần kinh, khiến trán hắn đầy mồ hôi lạnh.
Triệu Thụy điên cuồng rống lên một tiếng, ngưng tụ chân khí còn lại trong cơ thể, trút vào ma đao rồi toàn lực chém xuống, từ trong trùng trùng tử sắc điện long bao vây, giết ra một con đường máu, bay về phía Vân Phương.
Vân Phương còn chưa hiểu chuyện gì, Triệu Thụy đã bay tới trước mặt cô, quơ lấy cô và Vân Liên, bay ra ngoài.
“Muốn chạy! Đâu có dễ thế!”
Thi Trí âm trầm cười, múa Tử điện phi kiếm một cái, đang chuẩn bị khiến đám tử sắc điện long đánh về phía Triệu Thụy.
Đúng vào lúc này, Thi Thận đột nhiên đưa tay ra, ngăn hắn lại:
“Dừng tay! Lão nhị! Một kích này của ngươi, tiểu tử Triệu Thụy đó thì còn sống, nhưng Vân Phương và Vân Liên không phải đều chết trong tay ngươi sao?”
Trên mặt Thi Trí lộ vẻ không cam lòng, tức tối hừ một tiếng, lớn giọng hỏi: “Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn chúng chạy thoát vậy sao?”
Thi Thận trầm giọng nói: “Tuyệt đối không thể bỏ qua Triệu Thụy, nhưng cũng không thể thương hại Vân Phương và Vân Liên! Vân Liên là huyết mạch chính thống duy nhất của Thi Chính Long, bây giờ Vĩnh Thành đã chết, Vân Liên là người duy nhất có thể kế thừa vị trí gia chủ, mà Vân Phương là mẹ của Vân Liên! Ngươi giết sạch bọn chúng, vậy chuẩn bị đưa ai lên làm gia chủ? Chẳng lẽ tuyển trong đám đệ tử chi bên sao?
Lại nói, Thi Chính Long tuy đã chết, nhưng trong nội bộ gia tộc vẫn không ít người âm thầm ủng hộ.
Ngươi nặng tay một phát, giết con dâu hắn, cháu gái hắn, chẳng phải khiến bọn chúng bất mãn sao?
Lão nhị, ta biết tâm tư của ngươi.
Nếu tính theo vai vế, Thi Vĩnh Thành là cháu ruột của ngươi, hắn bị người ta giết, ngươi muốn thay hắn báo thù, đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng ngươi phải biết, hắn vì tranh đoạt vị trí gia chủ, mới lặng lẽ phái người mấy lần ám sát mẹ con Vân Phương, phá hoại tộc quy trước hết.
Còn như hắn cuối cùng lại bị người ta giết, nói khó nghe một chút, đó là tự làm tự chịu, thắng làm vua thua làm giặc, hắn tự mình đi đầu, chẳng trách được người khác.
Mục đích của chúng ta chỉ là hung thủ Triệu Thụy, bắt hắn đền mạng cho tộc nhân, Vân Phương và Vân Liên là người của mình, không thể để liên lụy.”
“Đúng rồi, lão nhị, chúng ta từ đầu tính kế, không phải đã nói rõ, chỉ là hù dọa Vân Phương cho nó giao hung thủ ra thôi sao? Bọn nó cô nhi quả phụ, ngươi thật nhẫn tâm động thủ sao? Chuyện này nếu truyền ra ngoài, những người khác trong tu chân giới sẽ nhìn ra thế nào? Thanh danh chúng ta đã khổ cực tích cóp, chỉ sợ phải hủy trong một buổi.”
Thi Cương từ trên không đáp xuống, cũng phụ họa nói.
“Hừ, chúng ta ba người bỏ qua ước định, liên thủ đối phó với một hậu bối, đã không còn danh dự gì để nói rồi.” Thi Trí hừ giọng một tiếng, rồi đổi đề tài “Mau đuổi theo, nếu không, tiểu tử Triệu Thụy ấy chạy mất!”
Tiếng nói chưa dứt, hắn đã như một cổ cuồng phong đuổi theo phía sau Triệu Thụy.
“Đừng làm bị thương Vân Phương và Vân Liên!” Thi Thận và Thi Cương ở phía sau la lớn một câu, cũng vội vội vàng vàng đuổi theo.
/635
|