Có chút sắc, nhưng ta không có cắt! :013:
Triệu Thụy tha cho ba vị lão tổ tông Thi gia một mạng, rồi dẫn ba người bay về nhà trọ của mình.
Tới nhà rồi, hắn mới lấy điện thoại ra, gọi cho Vân Phương, dò hỏi vị trí của cô.
“Tôi và Liên Liên đang mua đồ ở siêu thị Wal-Mark nè! Ở đây nhiều người, dễ trốn hơn.” Vân Phương ở trong điện thoại trả lời một câu, rồi lo lắng hỏi: “Anh sao rồi? Bây giờ thế nào? Kết quả chiến đấu ra sao?”
“Chiến đấu chưa kết thúc, tôi gọi điện cho cô được sao?” Triệu Thụy cười cười “Tôi rất tốt, không có bị thương.”
“A! Thật sao!” Vân Phương kinh hỉ kêu lên Trong lòng cô, ba vị lão tổ tông của Thi gia, cơ hồ là tồn tại bất khả chiến bại. “Anh đã đánh bại ba vị lão tổ tông rồi à? Trời ạ! Thật khiến người ta khó tin mà! Bọn họ là tối cường giả của Thi thị gia tộc đó! Vậy mà vẫn bị anh đánh bại!”
Triệu Thụy cười nói: “Cô và Vân Liên sau này an toàn rồi, không cần phải lo lắng có người của Thi gia gây bất lợi với mẹ con cô nữa. Hai người về đi, tôi đang ở nhà đây.”
“Tốt rồi. Anh chờ chút đi, chúng tôi về liền. Sau khi về rồi, tôi sẽ tự mình xuống bếp, nấu cho anh một bữa tối thịnh soạn để cảm ơn.” Vân Phương vui vẻ cười rồi cúp điện thoại.
Triệu Thụy đợi ở nhà đại khái mười mấy phút, chuông cửa reo lên.
Hắn bước ra mở cửa, Vân Phương mang vẻ thành thục dễ thương xuất hiện trong tầm mắt, Vân Liên thì theo phía sau, trong tay mang một que kẹo to, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm.
“Tốc độ rất nhanh. Tôi vốn cho rằng phải đợi rất lâu chứ. Bởi vì, thông thường mà nói, nữ nhân đi dạo, không có vài tiếng không đủ nổi.” Triệu Thụy cười nói, đồng thời lách mình, cho hai mẹ con vào nhà.
“Vốn mẹ con cháu còn muốn đi thêm, nhưng chú gọi điện kêu về, đành phải kết thúc sớm thôi.” Vân Liên mút cây kẹo một cái, có chút oán hận nói.
Vân Phương cười duỗi tay xoa đầu con gái, rồi dắt nó vào nhà.
Vừa bước vào nhà, cô liền nhìn thấy ba vị lão tổ tông đang đứng trong phòng khách.
Ba lão già này sắc mặt trắng bệch, đầu tóc bù xù, bộ dạng ủ rũ, hoàn toàn không có vẻ uy nghiêm và ngạo mạn ngày trước.
Quả tim Vân Phương liền nhảy lên một cái, sắc mặt cũng hơi biến đổi, dường như không ngờ lại gặp ba người trong nhà Triệu Thụy!
Uy thế trước đây ba vị lão tổ tông xuất ra lưu lại ấn tượng rất lớn trong lòng cô, đến nay còn chưa hết.
Cô không khỏi lùi lại một bước, đưa tay ôm lấy Vân Liên, sắc mặt đầy vẻ khẩn trương và cảnh giác.
“Không phải anh nói đã đánh bại họ rồi sao? Sao bọn họ lại xuất hiện trong nhà anh?” Cô quay đầu nhìn Triệu Thụy, hoài nghi hỏi.
Ba vị lão tổ tông nghe câu này, trên mặt đều có chút mất tự nhiên, vội vàng quay mặt đi, làm bộ không nghe thấy.
“Đừng căng thẳng.” Triệu Thụy cười vỗ vỗ lưng Vân Phương giải thích “Tôi quả thật đã đánh bại họ. Chẳng qua, sau đó tôi tịnh không giết họ, hơn nữa còn làm được một hiệp nghị với bọn họ.”
“Hiệp nghị? Hiệp nghị gì vậy?” Bộ dạng Vân Phương có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi bắt họ bảo đảm an toàn của cô và Vân Liên, hơn nữa còn toàn lực giúp Vân Liên lên ngôi vị gia chủ Thi gia!” Triệu Thụy nói vắn tắt.
“Cái gì! Để Vân Liên thành gia chủ Thi gia!”
Vân Phương nghe được tin này, bụm miệng kinh hô một tiếng nhỏ, thiếu chút nữa còn cho mình nghe lầm.
Cô đã từng sinh hoạt ở Thi gia một đoạn thời gian, tự nhiên biết Thi gia có sản nghiệp to lớn cỡ nào, có thế lực to lớn mức nào!
Nếu như Vân Liên có thể trở thành gia chủ Thi gia, thế thì sau này, cho dù là sinh mạng hay sinh hoạt của Vân Liên, cũng đều được đảm bảo chắc chắn.
Tuy cảm thấy vạn phần bất ngờ và kinh ngạc, nhưng Vân Phương tịnh không tỏ ra hứng thú chút nào.
Bởi vì cô hoàn toàn không ham hố đối với quyền thế và phú quý. Hơn nữa, trong lòng cô vẫn luôn hoài nghi với chuyện Vân Liên có thể thành gia chủ Thi gia, không muốn mẹ con mình lại bị cuốn sâu vào chuyện đấu tranh quyền lực của gia tộc.
Thi Thận dường như nhìn thấu sự hoài nghi và lo lắng của cô, mở miệng nói: “Vân Phương, cô đừng quá lo lắng chuyện nội bộ gia tộc, phản đối của những người khác, chúng tôi đã hiệp nghị với Triệu Thụy, chúng tôi sẽ toàn lực giúp đỡ cho cô. Có ba lão già này ra mặt là đủ để trấn áp tình hình trong gia tộc.”
Triệu Thụy cũng cười nói: “Vân Liên trở thành gia chủ Thi gia, có lẽ cắt đứt được tham niệm của một số người, nếu như vị trí gia chủ cứ bỏ trống suốt, đối với hai mẹ con cô mà nói, lại không phải là chuyện tốt.”
Vân Phương cúi đầu, tư tưởng trong lòng có chút lộn xộn.
Thật ra cô hết sức hài lòng với trạng thái sinh hoạt trước đây, bình tĩnh an ninh, không tranh với đời, tuy không giàu có lắm, nhưng cũng không quá phiền não.
Nếu như Vân Liên thừa kế vị trí gia chủ Thi gia, do vì tuổi tác quá nhỏ, cô phải giúp đỡ Vân Liên trong một khoảng thời gian rất dài, quản lý cả gia tộc to lớn, loại cuộc sống yên bình này ắt cũng sẽ không còn nữa.
Thế nhưng, nếu như cô không cho Vân Liên thừa kế ngôi vị gia chủ Thi gia, đúng như Triệu Thụy nói, mẹ con cô sẽ trở thành cái đinh trong mắt những tên dã tâm bừng bừng trong gia tộc, rơi vào cảnh nguy hiểm.
Suy qua nghĩ lại nửa ngày, sau cùng cô cũng gật gật đầu đáp ứng.
Mấy ngày sau đó, Vân Phương bắt đầu lo làm thủ tục nghỉ việc, dọn dẹp đồ đạc trong nhà, chuẩn bị mang Vân Liên đi cùng ba vị lão tổ tông Thi gia về Thượng Hải, thừa kế vị trí gia chủ.
Triệu Thụy cũng bắt đầu gói ghém đồ đạc của mình trong nhà trọ, nhiệm vụ bảo vệ mẹ con Vân Phương đã hoàn thành, hắn cũng không cần tiếp tục ở lại Đông Hồ nữa.
Triệu Thụy dọn dẹp phòng ốc, thu thập đồ đạc của mình.
Đồ đạc hắn mang tới Đông Hồ tịnh không nhiều, mấy bộ đồ bị hắn tùy tiền vứt vào vali du lịch, trên mặt mấy bộ đồ đặt bộ đồ tay lúc trước Vân Phương lựa cho hắn, còn có cái cà vạt bông màu xanh đậm Vân Phương tặng hắn.
Triệu Thụy cầm cái cà vạt trong tay, trong lòng nổi lên một chút quyến luyến, mấy tháng nay sớm tối kề bên Vân Phương, từ ban đầu lúng túng hiểu lầm, đến sau này đồng sinh cộng tử, khiến hắn lĩnh hội sâu sắc tính cách ôn nhu mà kiên cường của Vân Phương, quan hệ giữa hai người cũng dần dần trở nên rất vi diệu, vướng mắc trăm tơ ngàn mối, nói không hết, diễn tả không rõ được.
Triệu Thụy bỏ cái cà vạt xuống, tiếp tục xếp quần áo, lúc này chuông cửa kêu lên leng keng, hắn mở của, thì ra là Vân Phương.
Vân Phương hình như mới vừa tắm xong, mặc bộ đồ trong nhà rất rộng rãi, mái tóc dài mềm mại hơi ướt, được cô tùy ý vấn sau gáy, cổ áo hình tròn trễ xuống lộ ra một mảng da trắng bóc, hai cái xương quai xanh nhỏ nhắn thon dài, bộ ngực tròn lẳng cao vút đội lên dưới áo, hơi rung rung theo cử động của Vân Phương, phát ra sức hấp dẫn mà chỉ có thiếu phụ thành thục ngọt ngào xinh đẹp cực phẩm này mới có.
“Vân lão sư, có chuyện gì vậy?” Triệu Thụy vừa hỏi, vừa để cô đi vào nhà.
“Không có chuyện gì thì không kiếm anh được sao?” Vân Phương trừng mắt nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu, sóng mắt lưu chuyển, bắn ra từng tia xuân sắc.
Triệu Thụy kinh ngạc với vẻ xinh đẹp mà cô phát ra, qua một lúc mới tỉnh táo lại.
Hắn cười cười khỏa lấp rồi đóng cửa.
Quay đầu lại, hắn phát hiện Vân Phương tịnh không ngồi xuống, mà bước đến trước vali của hắn, lấy đám quần áo lộn xộn ra, xếp gọn từng bộ rồi đặt vào lại.
Khi xếp đến cái cà vạt màu xanh đậm ấy, động tác của cô bỗng ngừng lại, quay lưng về phía Triệu Thụy, một lúc lâu không nói gì.
“Triệu Thụy, ngày mai tôi phải cùng Liên Liên đi Thượng Hải.” Qua một lúc sau, Vân Phương mới nhẹ giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Vân Phương gọi thẳng tên Triệu Thụy, trước giờ Vân Phương thanh cao tự trọng, cho dù là quan hệ với Triệu Thụy rất thân cận, nhưng vẫn luôn gọi hắn là Triệu lão sư.
“Ừm. Ngày mai tôi ra trạm xe tiễn cô và Vân Liên.” Triệu Thụy gật gật đầu.
Hắn biết ngày mai Vân Phương và Vân Liên phải rời khỏi Đông Hồ, cùng ba lão tổ tông Thi gia đi Thượng Hải, mà bản thân hắn cũng chuẩn bị đưa tiễn mẹ con Vân Phương xong thì rời khỏi Đông Hồ, trở về bên cạnh Tôn Tiểu Lan.
Triệu Thụy hiểu rõ, Vân Phương về Thượng Hải xong, thân phận sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cô sẽ từ một người bình thường biến thành một chưởng khống giả phía sau của một gia tộc tu chân to lớn.
Chuyện này bên trong khẳng định sẽ có rất nhiều khó khăn, nhưng với sự bảo vệ giúp đỡ của ba lão tổ tông, những khó khăn đó hẳn sẽ được giải quyết một cách thuận lợi.
Cho nên, hắn tịnh không lo lắng gì chuyện này.
Vân Phương bỏ cái cà vạt vào vali, xoay người đối mặt với hắn, ánh mắt nhu hòa như ao xuân đầy nước, nói: “Thật ra tôi vốn không muốn làm gia chủ Thi gia. Sống bình bình đạm đạm không có chỗ nào không tốt, chỉ cần Liên Liên có bên cạnh tôi, còn có…”
Cô cắn môi, khuôn mặt trắng bóc nổi lên một vầng đỏ nhỏ, kiều diễm như hoa đào mới nở, thấp giọng thì thầm: “Còn có mỗi ngày cùng anh đi dạy, chuyện này đối với tôi, một phụ nữ mà nói, là đủ rồi.”
Triệu Thụy trong lòng gợn sóng, nếu nói hắn không có cảm tình với Vân Phương là chuyện không thể, thật ra, giữa hai người trước giờ phát sinh rất nhiều chuyện, tình cảm tích lũy từng chút một như vậy, nửa điểm cũng không giả, Vân Phương như vậy, Triệu Thụy sao lại không như vậy? Sắp đến lúc chia tay, cảm tình tích lũy tự nhiên sẽ bùng nổ ra.
“Vân lão sư…” Triệu Thụy nói ba chữ rồi không nói tiếp nữa, nhìn thiếu phụ mĩ diễm trước mặt, nhất thời tâm viên ý mã, dục hỏa ở đan điền bừng bừng cháy lên.
Vân Phương bước lại gần Triệu Thụy, cho đến khi đầu vú chạm vào ngực Triệu Thụy mới dừng lại, nhìn vào mắt Triệu Thụy, tỏ ra e thẹn khó nói, từ đầu tới cuối không rời khỏi ánh mắt Triệu Thụy, mềm mại nói: “Đừng kêu tôi là Vân lão sư nữa, kêu là Vân Phương thôi.”
Triệu Thụy cảm thấy rõ ràng đôi vú mềm mại cao vút của Vân Phương theo nhịp thở nhẹ nhàng ép vào ngực hắn, ma sát, tư vị tiêu hồn khiến Triệu Thụy tình bất tự cấm ôm lấy Vân Phương, hôn lên môi cô.
Vân Phương hai tay ôm cổ Triệu Thụy, nhẹ nhàng hé răng để lưỡi Triệu Thụy tiến vào, hơn nữa còn dùng lưỡi mình dẫn đường cho lưỡi Triệu Thụy tùy ý xâm lăng trong miệng mình.
Một mùi hương của nữ nhân thành thục xộc vào mũi, Triệu Thụy vừa hôn Vân Phương vừa dùng tay xoa vuốt trên lưng cô, dần dần đến cái eo thon của cô.
Vân Phương cảm thấy Triệu Thụy chiếm thế chủ động, liền nhu thuận nhắm mắt lại, thân mình nhũn ra, để mặc Triệu Thụy vuốt ve mình. Vân Phương hiểu rõ, ngày mai chia tay, cô và Triệu Thụy sẽ mỗi người một nơi, không biết bao giờ mới gặp lại, cho nên cô không thèm dè dặt nữa, để mặc cảm tình của mình trào dâng.
Tay của Triệu Thụy từ eo lướt xuống, đến bộ mông tròn lẳng đẫy đà, sự nở nang thành thục của thiếu phụ hơn xa sự căn mởn tươi non của thiếu nữ, làm Triệu Thụy quên mất lối về, ngón tay quét qua khe lạch sâu, Vân Phương “ư” một tiếng, không nhịn được rên rỉ, ngón chân thon mảnh quắp chặt.
Triệu Thụy vén cao vạt áo của Vân Phương, cô thuận thế đưa hai tay lên, bộ đồ ở nhà màu trắng tuột qua đầu cô, nửa thân trên trắng đến chói mắt của nữ nhân thành thục lộ ra, chỉ còn có mỗi chiếc nịt ngực màu xanh nước biển. Màu xanh nước biển tượng trưng cho đoan trang và yên tĩnh, giống như tính cách của chính Vân Phương.
Vân Phương nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra, vẻ xấu hổ và thèm muốn đan xen trên khuôn mặt mĩ lệ, da dẻ đỏ hồng vì hưng phấn, chờ đợi động tác tiếp theo của Triệu Thụy.
Triệu Thụy nhẹ nhàng vê nặn đôi gò tuyết, làm Vân Phương hổn hểnh càng thêm kịch liệt, rồi mới đẩy cái nịt ngực màu xanh nước biển lên, hai chấm đỏ giữa một mảnh trắng tuyết nổi bật đập vào mắt, nhô cao lên dưới sự xoa nắn của Triệu Thụy.
Vân Phương không chịu nổi kích thích uốn éo thân mình, như muốn rời khỏi tay Triệu Thụy, lại càng giống như muốn cho Triệu Thụy cướp đoạt, thần phục và vùng vẫy dung hợp với nhau, cô kéo cổ Triệu Thụy lui về sau, hai người cùng ngã lên ghế sofa.
Hai người ép chặt vào nhau, Vân Phương liền cảm thấy Triệu Thụy ép chặt vào bụng dưới của cô, Triệu Thụy cũng thể hội sâu sắc sự mềm mại của Vân Phương, không tự giác ma sát, đè ép vào giữa hai chân cô.
Vân Phương rên rỉ hết sức nhu mì, mi mắt như tơ, thu ba lưu chuyển như muốn nhỏ nước, khi tay Triệu Thụy đưa đến eo của cô, cô hiểu ý nâng bộ mông tròn cao của thiếu phụ lên, để cho Triệu Thụy cởi vách chắn cuối cùng ở nửa thân dưới mình, đồng thời ôn nhu chầm chậm cởi bỏ y phục của Triệu Thụy.
Vòng eo của Vân Phương nhỏ nhắn, lại có đường nét hoàn mĩ, từ chỗ thắt trải đều xuống dưới, tuy đã sinh Vân Liên, nhưng bụng dưới Vân Phương vẫn bằng phẳng như cũ, không thấy chút thịt thừa nào, vạt cỏ um tùm bày ra trước mắt Triệu Thụy, loại tương phản thị giác giữa đen với trắng đó khiến mạch máu Triệu Thụy *** (nguyên văn chỗ đó cũng là ba dấu hoa thị - lsqk).
Vân Phương không mắc cỡ nữa, nhìn chằm chằm vào Triệu Thụy, ánh mắt chan chứa thâm tình, chủ động dang hai đùi ra, quấn lấy eo Triệu Thụy, mười ngón tay đan xen với hắn, chờ đợi Triệu Thụy chiếm hữu.
Vân Phương trước giờ lạnh lùng cao ngạo, không để ý gì tới nam nhân, bây giờ lại như con cừu non, nằm dưới thân Triệu Thụy, mở rộng tất cả những nơi yếu ớt và bí ẩn của thân thể mình, loại dụ hoặc này không có bất cứ nam nhân nào kháng cự được.
Triệu Thụy khom người xuống, cùng Vân Phương hôn sâu kịch liệt, đồng thời eo cũng dùng lực ưỡn ra, tiến sâu vào thông đạo trơn nhẵn ẩm ướt của Vân Phương, cảm giác cường liệt khiến Vân Phương cong người, hai chân quắp chặt lấy eo Triệu Thụy, để hắn xâm nhập sâu hơn.
“Ư…” Vân Phương nhu mì rên rỉ, theo sự xung kích của Triệu Thụy, thanh âm run rẩy, đứt nối ngắt quãng, mồ hôi tươm ra khỏi da, thấm ướt mái tóc dài, khiến người ta đau lòng thương tiếc. Máy điều hòa trong phòng Triệu Thụy ấm áp như xuân, hai người cuồng nhiệt yêu nhau, càng khiến trong phòng bừng bừng như ngọn lửa, tiếng rên yêu kiều uyển chuyển của Vân Phương quanh quẩn vang vọng trong phòng, thật lâu không dứt. Triệu Thụy không ngờ nữ nhân đầu tiên của mình lại là Vân Phương, nhưng hắn hiểu rõ, hắn đã không cách nào vứt bỏ nữ nhân này, sự xinh tươi thành thục phong tình vạn chủng, bộ dáng thướt tha đáng mến, lại còn tính cách ôn nhu mà kiên cường của cô nữa, bày ra hết mức với Triệu Thụy không giữ lại chút nào.
Dư vị của cao trào còn chưa dứt, Vân Phương nằm trong lòng Triệu Thụy như một ghềnh nước (?), đầu mày khóe mắt đều không che đậy được phong tình, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa cay đắng, đầy vẻ quyến luyến.
Vân Phương là nữ nhân đoan trang bảo thủ, ở góa nhiều năm, một mình nuôi con. Với tình hình của cô, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, nhưng trước giờ chưa từng động tâm, mãi đến khi Triệu Thụy từng bước tiến vào cuộc sống của cô.
Đúng là sau một buổi tối đau khổ triền miên, phải đối mặt chính là chia tay, khiến cô lòng như dao cắt, khó bề vứt bỏ, nhưng cô cũng hiểu rõ Triệu Thụy có cuộc sống của mình, không thể cứ ở mãi bên cô, tính cách hiểu rõ tâm lý, kiên cường độc lập của Vân Phương liền biểu hiện ra, trong lòng rõ ràng đau khổ khó chịu, nhưng không hề nói một chữ với Triệu Thụy.
Mỗi lần bắt gặp ánh mắt Triệu Thụy, Vân Phương liền không chút keo kiệt dâng lên nụ cười mỉm xinh tươi và nụ hôn thơm tho, không cho Triệu Thụy nhịn thấy sự thất lạc và khổ sở trong lòng cô, Vân Phương là loại nữ nhân như vậy, tình nguyện trao tất cả, chứ không chịu đòi hỏi đối phương.
Triệu Thụy nhìn thấy rất rõ biểu hiện của Vân Phương, hôn nhẹ lên cái tai xinh xắn của cô, nói: “Vân Phương, tôi sẽ đi Thượng Hải thăm cô và Liên, cô ở đó đợi tôi.”
Nghe câu này của Triệu Thụy, ánh mắt Vân Phương phát ra ánh sáng mê người, hai tay đưa lên lưng Triệu Thụy, ôm chặt hắn, nói: “Tôi đợi anh, sẽ luôn đợi anh.”
Triệu Thụy cũng bị Vân Phương kích động, lật người đè cô xuống. Vân Phương đẩy nhẹ hắn ra, bò lên nép vào một bên tay vịn của ghế sofa, cái mông tròn trắng chạm đến chân Triệu Thụy, mặt đỏ như quả đào mật, không dám nhìn Triệu Thụy.
Linh dục giao dung(1), trong phòng lại bốc lửa một lần nữa, Vân Phương quý tiếc mỗi phút giây ở cùng Triệu Thụy, không cần thiên trường địa cửu (lâu dài như trời đất), không cần hôm hôm sớm sớm, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng(2), còn hơn vô số lần trong nhân gian.
Triệu Thụy tha cho ba vị lão tổ tông Thi gia một mạng, rồi dẫn ba người bay về nhà trọ của mình.
Tới nhà rồi, hắn mới lấy điện thoại ra, gọi cho Vân Phương, dò hỏi vị trí của cô.
“Tôi và Liên Liên đang mua đồ ở siêu thị Wal-Mark nè! Ở đây nhiều người, dễ trốn hơn.” Vân Phương ở trong điện thoại trả lời một câu, rồi lo lắng hỏi: “Anh sao rồi? Bây giờ thế nào? Kết quả chiến đấu ra sao?”
“Chiến đấu chưa kết thúc, tôi gọi điện cho cô được sao?” Triệu Thụy cười cười “Tôi rất tốt, không có bị thương.”
“A! Thật sao!” Vân Phương kinh hỉ kêu lên Trong lòng cô, ba vị lão tổ tông của Thi gia, cơ hồ là tồn tại bất khả chiến bại. “Anh đã đánh bại ba vị lão tổ tông rồi à? Trời ạ! Thật khiến người ta khó tin mà! Bọn họ là tối cường giả của Thi thị gia tộc đó! Vậy mà vẫn bị anh đánh bại!”
Triệu Thụy cười nói: “Cô và Vân Liên sau này an toàn rồi, không cần phải lo lắng có người của Thi gia gây bất lợi với mẹ con cô nữa. Hai người về đi, tôi đang ở nhà đây.”
“Tốt rồi. Anh chờ chút đi, chúng tôi về liền. Sau khi về rồi, tôi sẽ tự mình xuống bếp, nấu cho anh một bữa tối thịnh soạn để cảm ơn.” Vân Phương vui vẻ cười rồi cúp điện thoại.
Triệu Thụy đợi ở nhà đại khái mười mấy phút, chuông cửa reo lên.
Hắn bước ra mở cửa, Vân Phương mang vẻ thành thục dễ thương xuất hiện trong tầm mắt, Vân Liên thì theo phía sau, trong tay mang một que kẹo to, thỉnh thoảng thè lưỡi liếm.
“Tốc độ rất nhanh. Tôi vốn cho rằng phải đợi rất lâu chứ. Bởi vì, thông thường mà nói, nữ nhân đi dạo, không có vài tiếng không đủ nổi.” Triệu Thụy cười nói, đồng thời lách mình, cho hai mẹ con vào nhà.
“Vốn mẹ con cháu còn muốn đi thêm, nhưng chú gọi điện kêu về, đành phải kết thúc sớm thôi.” Vân Liên mút cây kẹo một cái, có chút oán hận nói.
Vân Phương cười duỗi tay xoa đầu con gái, rồi dắt nó vào nhà.
Vừa bước vào nhà, cô liền nhìn thấy ba vị lão tổ tông đang đứng trong phòng khách.
Ba lão già này sắc mặt trắng bệch, đầu tóc bù xù, bộ dạng ủ rũ, hoàn toàn không có vẻ uy nghiêm và ngạo mạn ngày trước.
Quả tim Vân Phương liền nhảy lên một cái, sắc mặt cũng hơi biến đổi, dường như không ngờ lại gặp ba người trong nhà Triệu Thụy!
Uy thế trước đây ba vị lão tổ tông xuất ra lưu lại ấn tượng rất lớn trong lòng cô, đến nay còn chưa hết.
Cô không khỏi lùi lại một bước, đưa tay ôm lấy Vân Liên, sắc mặt đầy vẻ khẩn trương và cảnh giác.
“Không phải anh nói đã đánh bại họ rồi sao? Sao bọn họ lại xuất hiện trong nhà anh?” Cô quay đầu nhìn Triệu Thụy, hoài nghi hỏi.
Ba vị lão tổ tông nghe câu này, trên mặt đều có chút mất tự nhiên, vội vàng quay mặt đi, làm bộ không nghe thấy.
“Đừng căng thẳng.” Triệu Thụy cười vỗ vỗ lưng Vân Phương giải thích “Tôi quả thật đã đánh bại họ. Chẳng qua, sau đó tôi tịnh không giết họ, hơn nữa còn làm được một hiệp nghị với bọn họ.”
“Hiệp nghị? Hiệp nghị gì vậy?” Bộ dạng Vân Phương có vẻ ngạc nhiên.
“Tôi bắt họ bảo đảm an toàn của cô và Vân Liên, hơn nữa còn toàn lực giúp Vân Liên lên ngôi vị gia chủ Thi gia!” Triệu Thụy nói vắn tắt.
“Cái gì! Để Vân Liên thành gia chủ Thi gia!”
Vân Phương nghe được tin này, bụm miệng kinh hô một tiếng nhỏ, thiếu chút nữa còn cho mình nghe lầm.
Cô đã từng sinh hoạt ở Thi gia một đoạn thời gian, tự nhiên biết Thi gia có sản nghiệp to lớn cỡ nào, có thế lực to lớn mức nào!
Nếu như Vân Liên có thể trở thành gia chủ Thi gia, thế thì sau này, cho dù là sinh mạng hay sinh hoạt của Vân Liên, cũng đều được đảm bảo chắc chắn.
Tuy cảm thấy vạn phần bất ngờ và kinh ngạc, nhưng Vân Phương tịnh không tỏ ra hứng thú chút nào.
Bởi vì cô hoàn toàn không ham hố đối với quyền thế và phú quý. Hơn nữa, trong lòng cô vẫn luôn hoài nghi với chuyện Vân Liên có thể thành gia chủ Thi gia, không muốn mẹ con mình lại bị cuốn sâu vào chuyện đấu tranh quyền lực của gia tộc.
Thi Thận dường như nhìn thấu sự hoài nghi và lo lắng của cô, mở miệng nói: “Vân Phương, cô đừng quá lo lắng chuyện nội bộ gia tộc, phản đối của những người khác, chúng tôi đã hiệp nghị với Triệu Thụy, chúng tôi sẽ toàn lực giúp đỡ cho cô. Có ba lão già này ra mặt là đủ để trấn áp tình hình trong gia tộc.”
Triệu Thụy cũng cười nói: “Vân Liên trở thành gia chủ Thi gia, có lẽ cắt đứt được tham niệm của một số người, nếu như vị trí gia chủ cứ bỏ trống suốt, đối với hai mẹ con cô mà nói, lại không phải là chuyện tốt.”
Vân Phương cúi đầu, tư tưởng trong lòng có chút lộn xộn.
Thật ra cô hết sức hài lòng với trạng thái sinh hoạt trước đây, bình tĩnh an ninh, không tranh với đời, tuy không giàu có lắm, nhưng cũng không quá phiền não.
Nếu như Vân Liên thừa kế vị trí gia chủ Thi gia, do vì tuổi tác quá nhỏ, cô phải giúp đỡ Vân Liên trong một khoảng thời gian rất dài, quản lý cả gia tộc to lớn, loại cuộc sống yên bình này ắt cũng sẽ không còn nữa.
Thế nhưng, nếu như cô không cho Vân Liên thừa kế ngôi vị gia chủ Thi gia, đúng như Triệu Thụy nói, mẹ con cô sẽ trở thành cái đinh trong mắt những tên dã tâm bừng bừng trong gia tộc, rơi vào cảnh nguy hiểm.
Suy qua nghĩ lại nửa ngày, sau cùng cô cũng gật gật đầu đáp ứng.
Mấy ngày sau đó, Vân Phương bắt đầu lo làm thủ tục nghỉ việc, dọn dẹp đồ đạc trong nhà, chuẩn bị mang Vân Liên đi cùng ba vị lão tổ tông Thi gia về Thượng Hải, thừa kế vị trí gia chủ.
Triệu Thụy cũng bắt đầu gói ghém đồ đạc của mình trong nhà trọ, nhiệm vụ bảo vệ mẹ con Vân Phương đã hoàn thành, hắn cũng không cần tiếp tục ở lại Đông Hồ nữa.
Triệu Thụy dọn dẹp phòng ốc, thu thập đồ đạc của mình.
Đồ đạc hắn mang tới Đông Hồ tịnh không nhiều, mấy bộ đồ bị hắn tùy tiền vứt vào vali du lịch, trên mặt mấy bộ đồ đặt bộ đồ tay lúc trước Vân Phương lựa cho hắn, còn có cái cà vạt bông màu xanh đậm Vân Phương tặng hắn.
Triệu Thụy cầm cái cà vạt trong tay, trong lòng nổi lên một chút quyến luyến, mấy tháng nay sớm tối kề bên Vân Phương, từ ban đầu lúng túng hiểu lầm, đến sau này đồng sinh cộng tử, khiến hắn lĩnh hội sâu sắc tính cách ôn nhu mà kiên cường của Vân Phương, quan hệ giữa hai người cũng dần dần trở nên rất vi diệu, vướng mắc trăm tơ ngàn mối, nói không hết, diễn tả không rõ được.
Triệu Thụy bỏ cái cà vạt xuống, tiếp tục xếp quần áo, lúc này chuông cửa kêu lên leng keng, hắn mở của, thì ra là Vân Phương.
Vân Phương hình như mới vừa tắm xong, mặc bộ đồ trong nhà rất rộng rãi, mái tóc dài mềm mại hơi ướt, được cô tùy ý vấn sau gáy, cổ áo hình tròn trễ xuống lộ ra một mảng da trắng bóc, hai cái xương quai xanh nhỏ nhắn thon dài, bộ ngực tròn lẳng cao vút đội lên dưới áo, hơi rung rung theo cử động của Vân Phương, phát ra sức hấp dẫn mà chỉ có thiếu phụ thành thục ngọt ngào xinh đẹp cực phẩm này mới có.
“Vân lão sư, có chuyện gì vậy?” Triệu Thụy vừa hỏi, vừa để cô đi vào nhà.
“Không có chuyện gì thì không kiếm anh được sao?” Vân Phương trừng mắt nhìn hắn, khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu, sóng mắt lưu chuyển, bắn ra từng tia xuân sắc.
Triệu Thụy kinh ngạc với vẻ xinh đẹp mà cô phát ra, qua một lúc mới tỉnh táo lại.
Hắn cười cười khỏa lấp rồi đóng cửa.
Quay đầu lại, hắn phát hiện Vân Phương tịnh không ngồi xuống, mà bước đến trước vali của hắn, lấy đám quần áo lộn xộn ra, xếp gọn từng bộ rồi đặt vào lại.
Khi xếp đến cái cà vạt màu xanh đậm ấy, động tác của cô bỗng ngừng lại, quay lưng về phía Triệu Thụy, một lúc lâu không nói gì.
“Triệu Thụy, ngày mai tôi phải cùng Liên Liên đi Thượng Hải.” Qua một lúc sau, Vân Phương mới nhẹ giọng nói.
Đây là lần đầu tiên Vân Phương gọi thẳng tên Triệu Thụy, trước giờ Vân Phương thanh cao tự trọng, cho dù là quan hệ với Triệu Thụy rất thân cận, nhưng vẫn luôn gọi hắn là Triệu lão sư.
“Ừm. Ngày mai tôi ra trạm xe tiễn cô và Vân Liên.” Triệu Thụy gật gật đầu.
Hắn biết ngày mai Vân Phương và Vân Liên phải rời khỏi Đông Hồ, cùng ba lão tổ tông Thi gia đi Thượng Hải, mà bản thân hắn cũng chuẩn bị đưa tiễn mẹ con Vân Phương xong thì rời khỏi Đông Hồ, trở về bên cạnh Tôn Tiểu Lan.
Triệu Thụy hiểu rõ, Vân Phương về Thượng Hải xong, thân phận sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Cô sẽ từ một người bình thường biến thành một chưởng khống giả phía sau của một gia tộc tu chân to lớn.
Chuyện này bên trong khẳng định sẽ có rất nhiều khó khăn, nhưng với sự bảo vệ giúp đỡ của ba lão tổ tông, những khó khăn đó hẳn sẽ được giải quyết một cách thuận lợi.
Cho nên, hắn tịnh không lo lắng gì chuyện này.
Vân Phương bỏ cái cà vạt vào vali, xoay người đối mặt với hắn, ánh mắt nhu hòa như ao xuân đầy nước, nói: “Thật ra tôi vốn không muốn làm gia chủ Thi gia. Sống bình bình đạm đạm không có chỗ nào không tốt, chỉ cần Liên Liên có bên cạnh tôi, còn có…”
Cô cắn môi, khuôn mặt trắng bóc nổi lên một vầng đỏ nhỏ, kiều diễm như hoa đào mới nở, thấp giọng thì thầm: “Còn có mỗi ngày cùng anh đi dạy, chuyện này đối với tôi, một phụ nữ mà nói, là đủ rồi.”
Triệu Thụy trong lòng gợn sóng, nếu nói hắn không có cảm tình với Vân Phương là chuyện không thể, thật ra, giữa hai người trước giờ phát sinh rất nhiều chuyện, tình cảm tích lũy từng chút một như vậy, nửa điểm cũng không giả, Vân Phương như vậy, Triệu Thụy sao lại không như vậy? Sắp đến lúc chia tay, cảm tình tích lũy tự nhiên sẽ bùng nổ ra.
“Vân lão sư…” Triệu Thụy nói ba chữ rồi không nói tiếp nữa, nhìn thiếu phụ mĩ diễm trước mặt, nhất thời tâm viên ý mã, dục hỏa ở đan điền bừng bừng cháy lên.
Vân Phương bước lại gần Triệu Thụy, cho đến khi đầu vú chạm vào ngực Triệu Thụy mới dừng lại, nhìn vào mắt Triệu Thụy, tỏ ra e thẹn khó nói, từ đầu tới cuối không rời khỏi ánh mắt Triệu Thụy, mềm mại nói: “Đừng kêu tôi là Vân lão sư nữa, kêu là Vân Phương thôi.”
Triệu Thụy cảm thấy rõ ràng đôi vú mềm mại cao vút của Vân Phương theo nhịp thở nhẹ nhàng ép vào ngực hắn, ma sát, tư vị tiêu hồn khiến Triệu Thụy tình bất tự cấm ôm lấy Vân Phương, hôn lên môi cô.
Vân Phương hai tay ôm cổ Triệu Thụy, nhẹ nhàng hé răng để lưỡi Triệu Thụy tiến vào, hơn nữa còn dùng lưỡi mình dẫn đường cho lưỡi Triệu Thụy tùy ý xâm lăng trong miệng mình.
Một mùi hương của nữ nhân thành thục xộc vào mũi, Triệu Thụy vừa hôn Vân Phương vừa dùng tay xoa vuốt trên lưng cô, dần dần đến cái eo thon của cô.
Vân Phương cảm thấy Triệu Thụy chiếm thế chủ động, liền nhu thuận nhắm mắt lại, thân mình nhũn ra, để mặc Triệu Thụy vuốt ve mình. Vân Phương hiểu rõ, ngày mai chia tay, cô và Triệu Thụy sẽ mỗi người một nơi, không biết bao giờ mới gặp lại, cho nên cô không thèm dè dặt nữa, để mặc cảm tình của mình trào dâng.
Tay của Triệu Thụy từ eo lướt xuống, đến bộ mông tròn lẳng đẫy đà, sự nở nang thành thục của thiếu phụ hơn xa sự căn mởn tươi non của thiếu nữ, làm Triệu Thụy quên mất lối về, ngón tay quét qua khe lạch sâu, Vân Phương “ư” một tiếng, không nhịn được rên rỉ, ngón chân thon mảnh quắp chặt.
Triệu Thụy vén cao vạt áo của Vân Phương, cô thuận thế đưa hai tay lên, bộ đồ ở nhà màu trắng tuột qua đầu cô, nửa thân trên trắng đến chói mắt của nữ nhân thành thục lộ ra, chỉ còn có mỗi chiếc nịt ngực màu xanh nước biển. Màu xanh nước biển tượng trưng cho đoan trang và yên tĩnh, giống như tính cách của chính Vân Phương.
Vân Phương nhắm chặt hai mắt, không dám mở ra, vẻ xấu hổ và thèm muốn đan xen trên khuôn mặt mĩ lệ, da dẻ đỏ hồng vì hưng phấn, chờ đợi động tác tiếp theo của Triệu Thụy.
Triệu Thụy nhẹ nhàng vê nặn đôi gò tuyết, làm Vân Phương hổn hểnh càng thêm kịch liệt, rồi mới đẩy cái nịt ngực màu xanh nước biển lên, hai chấm đỏ giữa một mảnh trắng tuyết nổi bật đập vào mắt, nhô cao lên dưới sự xoa nắn của Triệu Thụy.
Vân Phương không chịu nổi kích thích uốn éo thân mình, như muốn rời khỏi tay Triệu Thụy, lại càng giống như muốn cho Triệu Thụy cướp đoạt, thần phục và vùng vẫy dung hợp với nhau, cô kéo cổ Triệu Thụy lui về sau, hai người cùng ngã lên ghế sofa.
Hai người ép chặt vào nhau, Vân Phương liền cảm thấy Triệu Thụy ép chặt vào bụng dưới của cô, Triệu Thụy cũng thể hội sâu sắc sự mềm mại của Vân Phương, không tự giác ma sát, đè ép vào giữa hai chân cô.
Vân Phương rên rỉ hết sức nhu mì, mi mắt như tơ, thu ba lưu chuyển như muốn nhỏ nước, khi tay Triệu Thụy đưa đến eo của cô, cô hiểu ý nâng bộ mông tròn cao của thiếu phụ lên, để cho Triệu Thụy cởi vách chắn cuối cùng ở nửa thân dưới mình, đồng thời ôn nhu chầm chậm cởi bỏ y phục của Triệu Thụy.
Vòng eo của Vân Phương nhỏ nhắn, lại có đường nét hoàn mĩ, từ chỗ thắt trải đều xuống dưới, tuy đã sinh Vân Liên, nhưng bụng dưới Vân Phương vẫn bằng phẳng như cũ, không thấy chút thịt thừa nào, vạt cỏ um tùm bày ra trước mắt Triệu Thụy, loại tương phản thị giác giữa đen với trắng đó khiến mạch máu Triệu Thụy *** (nguyên văn chỗ đó cũng là ba dấu hoa thị - lsqk).
Vân Phương không mắc cỡ nữa, nhìn chằm chằm vào Triệu Thụy, ánh mắt chan chứa thâm tình, chủ động dang hai đùi ra, quấn lấy eo Triệu Thụy, mười ngón tay đan xen với hắn, chờ đợi Triệu Thụy chiếm hữu.
Vân Phương trước giờ lạnh lùng cao ngạo, không để ý gì tới nam nhân, bây giờ lại như con cừu non, nằm dưới thân Triệu Thụy, mở rộng tất cả những nơi yếu ớt và bí ẩn của thân thể mình, loại dụ hoặc này không có bất cứ nam nhân nào kháng cự được.
Triệu Thụy khom người xuống, cùng Vân Phương hôn sâu kịch liệt, đồng thời eo cũng dùng lực ưỡn ra, tiến sâu vào thông đạo trơn nhẵn ẩm ướt của Vân Phương, cảm giác cường liệt khiến Vân Phương cong người, hai chân quắp chặt lấy eo Triệu Thụy, để hắn xâm nhập sâu hơn.
“Ư…” Vân Phương nhu mì rên rỉ, theo sự xung kích của Triệu Thụy, thanh âm run rẩy, đứt nối ngắt quãng, mồ hôi tươm ra khỏi da, thấm ướt mái tóc dài, khiến người ta đau lòng thương tiếc. Máy điều hòa trong phòng Triệu Thụy ấm áp như xuân, hai người cuồng nhiệt yêu nhau, càng khiến trong phòng bừng bừng như ngọn lửa, tiếng rên yêu kiều uyển chuyển của Vân Phương quanh quẩn vang vọng trong phòng, thật lâu không dứt. Triệu Thụy không ngờ nữ nhân đầu tiên của mình lại là Vân Phương, nhưng hắn hiểu rõ, hắn đã không cách nào vứt bỏ nữ nhân này, sự xinh tươi thành thục phong tình vạn chủng, bộ dáng thướt tha đáng mến, lại còn tính cách ôn nhu mà kiên cường của cô nữa, bày ra hết mức với Triệu Thụy không giữ lại chút nào.
Dư vị của cao trào còn chưa dứt, Vân Phương nằm trong lòng Triệu Thụy như một ghềnh nước (?), đầu mày khóe mắt đều không che đậy được phong tình, nhưng trong ánh mắt lại ẩn chứa cay đắng, đầy vẻ quyến luyến.
Vân Phương là nữ nhân đoan trang bảo thủ, ở góa nhiều năm, một mình nuôi con. Với tình hình của cô, người theo đuổi nhiều không đếm xuể, nhưng trước giờ chưa từng động tâm, mãi đến khi Triệu Thụy từng bước tiến vào cuộc sống của cô.
Đúng là sau một buổi tối đau khổ triền miên, phải đối mặt chính là chia tay, khiến cô lòng như dao cắt, khó bề vứt bỏ, nhưng cô cũng hiểu rõ Triệu Thụy có cuộc sống của mình, không thể cứ ở mãi bên cô, tính cách hiểu rõ tâm lý, kiên cường độc lập của Vân Phương liền biểu hiện ra, trong lòng rõ ràng đau khổ khó chịu, nhưng không hề nói một chữ với Triệu Thụy.
Mỗi lần bắt gặp ánh mắt Triệu Thụy, Vân Phương liền không chút keo kiệt dâng lên nụ cười mỉm xinh tươi và nụ hôn thơm tho, không cho Triệu Thụy nhịn thấy sự thất lạc và khổ sở trong lòng cô, Vân Phương là loại nữ nhân như vậy, tình nguyện trao tất cả, chứ không chịu đòi hỏi đối phương.
Triệu Thụy nhìn thấy rất rõ biểu hiện của Vân Phương, hôn nhẹ lên cái tai xinh xắn của cô, nói: “Vân Phương, tôi sẽ đi Thượng Hải thăm cô và Liên, cô ở đó đợi tôi.”
Nghe câu này của Triệu Thụy, ánh mắt Vân Phương phát ra ánh sáng mê người, hai tay đưa lên lưng Triệu Thụy, ôm chặt hắn, nói: “Tôi đợi anh, sẽ luôn đợi anh.”
Triệu Thụy cũng bị Vân Phương kích động, lật người đè cô xuống. Vân Phương đẩy nhẹ hắn ra, bò lên nép vào một bên tay vịn của ghế sofa, cái mông tròn trắng chạm đến chân Triệu Thụy, mặt đỏ như quả đào mật, không dám nhìn Triệu Thụy.
Linh dục giao dung(1), trong phòng lại bốc lửa một lần nữa, Vân Phương quý tiếc mỗi phút giây ở cùng Triệu Thụy, không cần thiên trường địa cửu (lâu dài như trời đất), không cần hôm hôm sớm sớm, kim phong ngọc lộ nhất tương phùng(2), còn hơn vô số lần trong nhân gian.
/635
|