“Ha ha! Lợi hại! Thật là lợi hại! Rõ ràng chẳng phí chút sức nào, đã giáo huấn mấy tên ngu ngốc đó thê thảm đến vậy! Nếu bọn chúng thông minh, ắt hẳn không dám tới tìm ngài làm phiền nữa.”
Xích Hỏa lão yêu cười nói, thuận tiện vỗ mông ngựa một phen.
“Chỉ mong bọn chúng thông minh!” Triệu Thụy vừa thu những Hỏa Long thảo còn thừa lại vào Càn Khôn giới chỉ vừa nói.
Xích Hỏa lão yêu cười khen tiếp: “Hỏa Long thảo và cái hoa nhỏ màu đen đó vậy mà lại sinh ra dị biến như vậy, thật khiến người ta không ngờ nổi. Thần kì nhất là, loại biến dị đó vừa khéo có tác dụng với người bình thường, còn Tu chân giả lại có thể chống được.”
“Đúng đó, vừa rồi khói mù do hai loại thực vật sinh ra, đối với Tu chân giả mà nói, đúng là không có tác dụng.” Triệu Thụy nói tới đây bỗng ngừng lại, đề tài quay ngoắt 90 độ “Thế nhưng, nếu thay đổi tỉ lệ của chúng một chút, lại thêm một ít phối liệu khác vào, rồi dùng địa tâm chi hỏa đốt lên, lại hình thành nên một loại vật chất mới, U Hỏa Yên Vân!
Thứ đó, cho dù là Tu chân giả nguyên anh kì, sau khi hít vào, nguyên anh trong cơ thể cũng bốc cháy hết trong chớp mắt.”
“A! Thật sao?”
Xích Hỏa lão yêu nghe hắn nói v ậy, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng tránh xa khỏi Triệu Thụy vài bước.
Vạn nhất có sợi dây thần kinh nào đó của Triệu Thụy không đúng, đột nhiên làm ra U Hỏa Yên Vân, hắn chí ít cũng còn một ít cơ hội bỏ chạy.
“Ngài… ngài làm sao biết được nhiều thứ cổ quái thế?” Xích Hỏa lão yêu gian nan nuốt nước miếng, thu lòng khinh thường lại, có chút sợ hãi hỏi.
“Đọc sách nhiều thì biết thôi.” Triệu Thụy cảm thấy dường như mình đứng cũng hơi lâu rồi, bèn ngồi xuống ghế.
“Đọc sách là biết được sao?”
Xích Hỏa lão yêu đối với chuyện này rất hoài nghi. Với mạng sống lâu dài của tu chân giả, số sách đã đọc cũng không biết bao nhiêu.
Thế nhưng, những công thức kì dị khủng bố kiểu như U Hỏa Yên Vân, cho dù là đại tông sư của Đan Đỉnh Phái, cũng chưa chắc đã nghe qua.
Xích Hỏa lão yêu đột nhiên cảm thấy, người trẻ tuổi trước mặt, sau khi lột mặt nạ bạc xuống rồi, quầng sáng thần bí trên người chẳng những không hạ thấp nửa phần, mà trái lại càng rực rỡ hơn.
Đã giao Hỏa Long thảo đến tay Triệu Thụy, Xích Hỏa lão yêu đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, nên sau khi chuyện phiếm một lúc, đã cáo từ rời đi.
Triệu Thụy cũng không giữ lại, để mặc hắn đi.
Khám xong cho mười bệnh nhân, Triệu Thụy hoàn thành nhiệm vụ, bèn dặn dò Tôn Tiểu Lan, rồi rời khỏi phòng mạch Lan Thụy, đi tìm tung tích của Phong Thần chi thư.
Phong Thần chi thư tán lạc ở Thương Hải với cao tăng Duyên Giác ngàn năm trước có quan hệ cực lớn.
Nếu như có thể tìm được manh mối gì có liên quan đến Duyên Giác, có lẽ sẽ lần theo đầu mối mà tìm ra được tàng bảo đồ của Duyên Giác.
Chỉ là, manh mối này do niên đại quá lâu, tịnh không dễ tìm. Triệu Thụy đi tra cứu tư liệu ở thư viện thành phố Thương Hải suốt mấy tiếng đồng hồ, lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thử nghe một ít thần thoại truyền thuyết từ những người già cả.
Thế nhưng, vẫn không có thu hoạch gì.
Triệu Thụy lòng vòng bên ngoài mãi đến khuya mới bắt xe về nhà.
Taxi đến cửa thôn thì dừng lại, Triệu Thụy trả tiền xe, rồi theo cửa thôn vào còn hẻm, đi về nhà mình.
Thôn Hưng Phúc cũng như nhiều thôn khác trong thành phố, ngõ hẻm chật hẹp mà tối tăm, những trụ đèn đường cũ kĩ đứng bên đường, do bóng đèn đã bị hư, trở thành những thứ trang trí khó coi.
Mặt đường do nhiều năm chưa được sửa chữa, khắp nơi đầy những ổ gà lớn nhỏ.
Thứ duy nhất khiến người ta hơi cảm thấy an ủi là ngõ hẻm cũng tính là sạch sẽ, không thấy hiện tượng nước bẩn chảy tràn.
Do là đầu xuân, nhiệt độ trong đêm rất thấp, vì vậy trong hẻm cũng không thấy một bóng người.
Trong cửa sổ những nhà lầu hai bên cũng không có mấy nhà sáng đèn.
Trong đêm xuân lạnh lẽo thế này, tuyệt đại đa số người đều chọn chui vào cái ổ êm ấm của mình.
Triệu Thụy theo con hẻm nhỏ đi tới ngã ba ở đầu kia rồi xoay người, chuẩn bị rẽ sang con hẻm bên tay phải.
Phòng mạch và phòng ở đều trong một tòa lầu nhỏ trong con hẻm đó.
Chính trong sát na chuyển người, Triệu Thụy đột nhiên phát hiện mấy bóng người lén lút vụng trộm, cầm các loại vũ khí như dao dài, gậy gộc, đang quanh quẩn bên ngoài phòng mạch.
Triệu Thụy trong lòng nghi ngờ, nấp vào góc tối rồi thò đầu ra nhìn kĩ, phát hiện mấy bóng người đó chính là tụi lưu manh ban ngày xông vào phòng mạch! Khỏi phải nghi ngờ, mấy tên lưu manh này ban ngày ăn phải thiệt thòi lớn, trong lòng không phục, nên đêm đến tới đây trả thù!
Thật là một lũ đần không biết sống chết!
Khóe miệng Triệu Thụy lộ ra một tia cười lạnh, lấy từ trong Càn Khôn giới chỉ ra Minh Linh mặt nạ ra mang lên mặt, rồi xoay người hòa tan vào bóng tối, không chút tiếng động, tiến về phía lũ lưu manh.
Từ Vinh Phong cầm một cây trường đao, xem đàn em cạy cửa bẻ khóa, hoàn toàn không chú ý đến, có người đang lặng lẽ lại gần.
Hắn sắc mặt âm trầm, mắt lộ hung quang, trong lòng tích đầy một cổ nộ hỏa và oán khí khó lòng dẹp được.
Chính vào buổi sáng hôm nay, hắn đã làm một chuyện khiến hắn mất sạch mặt mũi!
Hắn rõ ràng cởi sạch quần áo, trần truồng chạy trên phố!
Hơn nữa còn ban ngày ban mặt, cởi hết quần áo, dẫn một đám đàn em, đều trần truồng mà chạy!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, Từ Vinh Phong liền hận không thể chui được xuống đất để trốn.
Hắn sống hơn hai mươi tuổi, trước giờ chưa từng mất mặt như hôm nay!
Chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu thì đồn xa ngàn dặm.
Vụ xì căng đan này chỉ trong vẻn vẹn vài tiếng đồng hồ đã đồn khắp nơi.
Hình tượng mà hắn vất vả khổ cực mới xây dựng được, đã bị hủy trong một sớm!
Bây giờ, hắn đã thành trò hề trong mấy khu phố quanh đó, mọi người vừa nhìn thấy hắn liền chỉ chỉ trỏ trỏ, che miệng cười trộm!
Cứ như vậy, từ nay về sau ai còn sợ hãi hắn nữa?
Từ nay về sao hắn làm sao thu tiền bảo kê được nữa?
Cái tên vương bát đản Triệu Thụy ấy! Từ Vinh Phong phẫn nộ chửi trong lòng một câu, tay nắm chặt chuôi đao, gân xanh hằn cả lên.
Lửa giận cường liệt xoay chuyển trong lòng, khiến bao tử hắn trở nên nóng bỏng.
Hắn đã nhận định trong lòng, sở dĩ mình thành trò cười như vậy, hoàn toàn là vì Triệu Thụy âm thầm động tay chân.
Hắn còn nhớ, lúc ban ngày trong phòng mạch, Triệu Thụy đốt cháy một cái hoa nhỏ màu đen.
Mà cái hoa nhỏ đó mới vừa cháy xong, bọn hắn liền cảm thấy ngứa ngáy khó chịu khắp người, mãi đến khi về nhà cẩn thận tắm rửa mấy tiếng đồng hồ, cảm giác ngứa ngáy đó mới dần dần ngừng lại!
Khỏi phải nghi ngờ, cái hoa nhỏ màu đen ấy chính là vấn đề!
Triệu Thụy! Coi như ngươi ác! Lại dám chọc ta như vậy!
Món nợ này, lão tử nhất định phải trả lại gấp trăm lần!
Nếu không, lão tử sẽ đổi sang họ ngươi!
Từ Vinh Phong nghiến răng nghiến lợi nghĩ vậy.
Hắn đã tính toán kĩ rồi, đêm nay phóng hỏa, đốt phòng mạch Lan Thụy, ngày mai lại đến đối phó với chính Triệu Thụy, chí ít cũng phải chặt của Triệu Thụy một cánh tay, mới hơi giải được oán khí trong lòng hắn.
“Con mẹ mày dạy làm sao? Sao còn chưa mở khóa ra?” Từ Vinh Phong thấy tên đàn em cạy khóa, hì hà hì hục nửa ngày cũng chưa mở khóa ra được, không khỏi bực dọc thấp giọng gầm gừ một câu.
“Xin lỗi, lão đại! Cái khóa này hơi khó mở!” Tên đàn em thấy lão đại nổi giận, không khỏi phát hoảng, vội vàng cúc cung xin lỗi.
“Thằng ngu vô dụng, có bao nhiêu đó mà làm cũng không xong!” Từ Vinh Phong bước lên trước, hung hăng đá hắn một cú.
Không thèm để ý đến vẻ đau khổ của thằng đàn em, Từ Vinh Phong quay đầu hỏi những thằng còn lại: “Tụi bây còn đứa nào biết mở khóa?”
“Tao!”
Một giọng nói âm u từ bên trái truyền lại.
Từ Vinh Phong liền vui mừng, nhìn về hướng phát ra thanh âm, liền thấy một người thần bí mang mặt nạ bạc, chầm chậm bước từ trong bóng tối ra.
Quả tim Từ Vinh Phong liền nhảy dựng lên, vẻ vui mừng không cánh mà bay.
Trước giờ hắn chưa từng thấy qua loại người hành tung ngụy bí như vầy, đến dung mạo cũng chẳng lộ ra chút nào!
Mặt nạ màu bạc mang trên mặt tán phát ra quang mang màu bạc, khiến hắn cảm thấy thập phần yêu dị!
Điều khiến Từ Vinh Phong hoảng sợ hơn nữa là, người này đến kế bên hắn, vậy mà hắn lại hoàn toàn không có cảm giác!
Đây là chuyện gì vậy?
Thằng cha này là ai?
Xuất hiện từ lúc nào vậy?
Trong lòng Từ Vinh Phong bốc lên từng cái nghi vấn, hắn lờ mờ cảm giác được, trên người kẻ thần bí này dường như tán phát ra một khí tức nguy hiểm.
“Ngươi là ai?”
Từ Vinh Phong đánh giá trên dưới người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện trước mắt, giơ cao trường đao trong tay, mặt đầy vẻ phòng bị.
Những tên lưu manh còn lại cũng đều cầm lấy vũ khí, từ bốn phương tám hướng vây Triệu Thụy vào giữa, rồi dùng ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn hắn, mỗi một tên như hung thần ác sát, sát khí xung thiên.
Trong mắt những tên lưu manh, người này lai lịch khả nghi, hơn nữa còn chen ngang vào chuyện tốt của chúng, không thể dễ dàng bỏ qua một kẻ hoàn toàn không xem bọn chúng vào mắt như vậy.
Từ Vinh Phong vốn cho rằng người này chính là Triệu Thụy, thế nhưng nghe giọng nói, dường như có chút không giống.
Phỏng đoán cả nửa ngày, hắn hốt nhiên có chút sốt ruột, không quản tên mang mặt nạ, giả thần giả quỷ này là thần tiên chốn nào, chỉ cần cản đường hắn, đều quét sạch tất cả!
Xích Hỏa lão yêu cười nói, thuận tiện vỗ mông ngựa một phen.
“Chỉ mong bọn chúng thông minh!” Triệu Thụy vừa thu những Hỏa Long thảo còn thừa lại vào Càn Khôn giới chỉ vừa nói.
Xích Hỏa lão yêu cười khen tiếp: “Hỏa Long thảo và cái hoa nhỏ màu đen đó vậy mà lại sinh ra dị biến như vậy, thật khiến người ta không ngờ nổi. Thần kì nhất là, loại biến dị đó vừa khéo có tác dụng với người bình thường, còn Tu chân giả lại có thể chống được.”
“Đúng đó, vừa rồi khói mù do hai loại thực vật sinh ra, đối với Tu chân giả mà nói, đúng là không có tác dụng.” Triệu Thụy nói tới đây bỗng ngừng lại, đề tài quay ngoắt 90 độ “Thế nhưng, nếu thay đổi tỉ lệ của chúng một chút, lại thêm một ít phối liệu khác vào, rồi dùng địa tâm chi hỏa đốt lên, lại hình thành nên một loại vật chất mới, U Hỏa Yên Vân!
Thứ đó, cho dù là Tu chân giả nguyên anh kì, sau khi hít vào, nguyên anh trong cơ thể cũng bốc cháy hết trong chớp mắt.”
“A! Thật sao?”
Xích Hỏa lão yêu nghe hắn nói v ậy, sắc mặt liền biến đổi, vội vàng tránh xa khỏi Triệu Thụy vài bước.
Vạn nhất có sợi dây thần kinh nào đó của Triệu Thụy không đúng, đột nhiên làm ra U Hỏa Yên Vân, hắn chí ít cũng còn một ít cơ hội bỏ chạy.
“Ngài… ngài làm sao biết được nhiều thứ cổ quái thế?” Xích Hỏa lão yêu gian nan nuốt nước miếng, thu lòng khinh thường lại, có chút sợ hãi hỏi.
“Đọc sách nhiều thì biết thôi.” Triệu Thụy cảm thấy dường như mình đứng cũng hơi lâu rồi, bèn ngồi xuống ghế.
“Đọc sách là biết được sao?”
Xích Hỏa lão yêu đối với chuyện này rất hoài nghi. Với mạng sống lâu dài của tu chân giả, số sách đã đọc cũng không biết bao nhiêu.
Thế nhưng, những công thức kì dị khủng bố kiểu như U Hỏa Yên Vân, cho dù là đại tông sư của Đan Đỉnh Phái, cũng chưa chắc đã nghe qua.
Xích Hỏa lão yêu đột nhiên cảm thấy, người trẻ tuổi trước mặt, sau khi lột mặt nạ bạc xuống rồi, quầng sáng thần bí trên người chẳng những không hạ thấp nửa phần, mà trái lại càng rực rỡ hơn.
Đã giao Hỏa Long thảo đến tay Triệu Thụy, Xích Hỏa lão yêu đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, nên sau khi chuyện phiếm một lúc, đã cáo từ rời đi.
Triệu Thụy cũng không giữ lại, để mặc hắn đi.
Khám xong cho mười bệnh nhân, Triệu Thụy hoàn thành nhiệm vụ, bèn dặn dò Tôn Tiểu Lan, rồi rời khỏi phòng mạch Lan Thụy, đi tìm tung tích của Phong Thần chi thư.
Phong Thần chi thư tán lạc ở Thương Hải với cao tăng Duyên Giác ngàn năm trước có quan hệ cực lớn.
Nếu như có thể tìm được manh mối gì có liên quan đến Duyên Giác, có lẽ sẽ lần theo đầu mối mà tìm ra được tàng bảo đồ của Duyên Giác.
Chỉ là, manh mối này do niên đại quá lâu, tịnh không dễ tìm. Triệu Thụy đi tra cứu tư liệu ở thư viện thành phố Thương Hải suốt mấy tiếng đồng hồ, lại đi khắp hang cùng ngõ hẻm, thử nghe một ít thần thoại truyền thuyết từ những người già cả.
Thế nhưng, vẫn không có thu hoạch gì.
Triệu Thụy lòng vòng bên ngoài mãi đến khuya mới bắt xe về nhà.
Taxi đến cửa thôn thì dừng lại, Triệu Thụy trả tiền xe, rồi theo cửa thôn vào còn hẻm, đi về nhà mình.
Thôn Hưng Phúc cũng như nhiều thôn khác trong thành phố, ngõ hẻm chật hẹp mà tối tăm, những trụ đèn đường cũ kĩ đứng bên đường, do bóng đèn đã bị hư, trở thành những thứ trang trí khó coi.
Mặt đường do nhiều năm chưa được sửa chữa, khắp nơi đầy những ổ gà lớn nhỏ.
Thứ duy nhất khiến người ta hơi cảm thấy an ủi là ngõ hẻm cũng tính là sạch sẽ, không thấy hiện tượng nước bẩn chảy tràn.
Do là đầu xuân, nhiệt độ trong đêm rất thấp, vì vậy trong hẻm cũng không thấy một bóng người.
Trong cửa sổ những nhà lầu hai bên cũng không có mấy nhà sáng đèn.
Trong đêm xuân lạnh lẽo thế này, tuyệt đại đa số người đều chọn chui vào cái ổ êm ấm của mình.
Triệu Thụy theo con hẻm nhỏ đi tới ngã ba ở đầu kia rồi xoay người, chuẩn bị rẽ sang con hẻm bên tay phải.
Phòng mạch và phòng ở đều trong một tòa lầu nhỏ trong con hẻm đó.
Chính trong sát na chuyển người, Triệu Thụy đột nhiên phát hiện mấy bóng người lén lút vụng trộm, cầm các loại vũ khí như dao dài, gậy gộc, đang quanh quẩn bên ngoài phòng mạch.
Triệu Thụy trong lòng nghi ngờ, nấp vào góc tối rồi thò đầu ra nhìn kĩ, phát hiện mấy bóng người đó chính là tụi lưu manh ban ngày xông vào phòng mạch! Khỏi phải nghi ngờ, mấy tên lưu manh này ban ngày ăn phải thiệt thòi lớn, trong lòng không phục, nên đêm đến tới đây trả thù!
Thật là một lũ đần không biết sống chết!
Khóe miệng Triệu Thụy lộ ra một tia cười lạnh, lấy từ trong Càn Khôn giới chỉ ra Minh Linh mặt nạ ra mang lên mặt, rồi xoay người hòa tan vào bóng tối, không chút tiếng động, tiến về phía lũ lưu manh.
Từ Vinh Phong cầm một cây trường đao, xem đàn em cạy cửa bẻ khóa, hoàn toàn không chú ý đến, có người đang lặng lẽ lại gần.
Hắn sắc mặt âm trầm, mắt lộ hung quang, trong lòng tích đầy một cổ nộ hỏa và oán khí khó lòng dẹp được.
Chính vào buổi sáng hôm nay, hắn đã làm một chuyện khiến hắn mất sạch mặt mũi!
Hắn rõ ràng cởi sạch quần áo, trần truồng chạy trên phố!
Hơn nữa còn ban ngày ban mặt, cởi hết quần áo, dẫn một đám đàn em, đều trần truồng mà chạy!
Chỉ cần nghĩ đến cảnh đó, Từ Vinh Phong liền hận không thể chui được xuống đất để trốn.
Hắn sống hơn hai mươi tuổi, trước giờ chưa từng mất mặt như hôm nay!
Chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu thì đồn xa ngàn dặm.
Vụ xì căng đan này chỉ trong vẻn vẹn vài tiếng đồng hồ đã đồn khắp nơi.
Hình tượng mà hắn vất vả khổ cực mới xây dựng được, đã bị hủy trong một sớm!
Bây giờ, hắn đã thành trò hề trong mấy khu phố quanh đó, mọi người vừa nhìn thấy hắn liền chỉ chỉ trỏ trỏ, che miệng cười trộm!
Cứ như vậy, từ nay về sau ai còn sợ hãi hắn nữa?
Từ nay về sao hắn làm sao thu tiền bảo kê được nữa?
Cái tên vương bát đản Triệu Thụy ấy! Từ Vinh Phong phẫn nộ chửi trong lòng một câu, tay nắm chặt chuôi đao, gân xanh hằn cả lên.
Lửa giận cường liệt xoay chuyển trong lòng, khiến bao tử hắn trở nên nóng bỏng.
Hắn đã nhận định trong lòng, sở dĩ mình thành trò cười như vậy, hoàn toàn là vì Triệu Thụy âm thầm động tay chân.
Hắn còn nhớ, lúc ban ngày trong phòng mạch, Triệu Thụy đốt cháy một cái hoa nhỏ màu đen.
Mà cái hoa nhỏ đó mới vừa cháy xong, bọn hắn liền cảm thấy ngứa ngáy khó chịu khắp người, mãi đến khi về nhà cẩn thận tắm rửa mấy tiếng đồng hồ, cảm giác ngứa ngáy đó mới dần dần ngừng lại!
Khỏi phải nghi ngờ, cái hoa nhỏ màu đen ấy chính là vấn đề!
Triệu Thụy! Coi như ngươi ác! Lại dám chọc ta như vậy!
Món nợ này, lão tử nhất định phải trả lại gấp trăm lần!
Nếu không, lão tử sẽ đổi sang họ ngươi!
Từ Vinh Phong nghiến răng nghiến lợi nghĩ vậy.
Hắn đã tính toán kĩ rồi, đêm nay phóng hỏa, đốt phòng mạch Lan Thụy, ngày mai lại đến đối phó với chính Triệu Thụy, chí ít cũng phải chặt của Triệu Thụy một cánh tay, mới hơi giải được oán khí trong lòng hắn.
“Con mẹ mày dạy làm sao? Sao còn chưa mở khóa ra?” Từ Vinh Phong thấy tên đàn em cạy khóa, hì hà hì hục nửa ngày cũng chưa mở khóa ra được, không khỏi bực dọc thấp giọng gầm gừ một câu.
“Xin lỗi, lão đại! Cái khóa này hơi khó mở!” Tên đàn em thấy lão đại nổi giận, không khỏi phát hoảng, vội vàng cúc cung xin lỗi.
“Thằng ngu vô dụng, có bao nhiêu đó mà làm cũng không xong!” Từ Vinh Phong bước lên trước, hung hăng đá hắn một cú.
Không thèm để ý đến vẻ đau khổ của thằng đàn em, Từ Vinh Phong quay đầu hỏi những thằng còn lại: “Tụi bây còn đứa nào biết mở khóa?”
“Tao!”
Một giọng nói âm u từ bên trái truyền lại.
Từ Vinh Phong liền vui mừng, nhìn về hướng phát ra thanh âm, liền thấy một người thần bí mang mặt nạ bạc, chầm chậm bước từ trong bóng tối ra.
Quả tim Từ Vinh Phong liền nhảy dựng lên, vẻ vui mừng không cánh mà bay.
Trước giờ hắn chưa từng thấy qua loại người hành tung ngụy bí như vầy, đến dung mạo cũng chẳng lộ ra chút nào!
Mặt nạ màu bạc mang trên mặt tán phát ra quang mang màu bạc, khiến hắn cảm thấy thập phần yêu dị!
Điều khiến Từ Vinh Phong hoảng sợ hơn nữa là, người này đến kế bên hắn, vậy mà hắn lại hoàn toàn không có cảm giác!
Đây là chuyện gì vậy?
Thằng cha này là ai?
Xuất hiện từ lúc nào vậy?
Trong lòng Từ Vinh Phong bốc lên từng cái nghi vấn, hắn lờ mờ cảm giác được, trên người kẻ thần bí này dường như tán phát ra một khí tức nguy hiểm.
“Ngươi là ai?”
Từ Vinh Phong đánh giá trên dưới người mang mặt nạ bạc đột nhiên xuất hiện trước mắt, giơ cao trường đao trong tay, mặt đầy vẻ phòng bị.
Những tên lưu manh còn lại cũng đều cầm lấy vũ khí, từ bốn phương tám hướng vây Triệu Thụy vào giữa, rồi dùng ánh mắt hung ác trừng trừng nhìn hắn, mỗi một tên như hung thần ác sát, sát khí xung thiên.
Trong mắt những tên lưu manh, người này lai lịch khả nghi, hơn nữa còn chen ngang vào chuyện tốt của chúng, không thể dễ dàng bỏ qua một kẻ hoàn toàn không xem bọn chúng vào mắt như vậy.
Từ Vinh Phong vốn cho rằng người này chính là Triệu Thụy, thế nhưng nghe giọng nói, dường như có chút không giống.
Phỏng đoán cả nửa ngày, hắn hốt nhiên có chút sốt ruột, không quản tên mang mặt nạ, giả thần giả quỷ này là thần tiên chốn nào, chỉ cần cản đường hắn, đều quét sạch tất cả!
/635
|