Lúc Triệu Thụy trở lại Trung Đình đại tửu điếm, trời vẫn còn tối om, không có lấy nửa tia sáng, tửu điếm thập phần an tĩnh, đại bộ phận chủ khách đều đã ngủ say.
Do ban ngày đã đến phòng Tạ Trung Đình, quen đường quen lối, Triệu Thụy gọi điện cho bác Vương, rồi trực tiếp theo thang máy lên.
Lúc hắn đến phòng tổng thống, bác Vương đã đợi hắn ở đó.
Quần áo bác Vương vẫn thẳng thớm như ban ngày, chỉ là tỏ ra có chút mệt mỏi, đại khái là vừa bị đánh thức từ trong giấc mộng.
“Triệu bác sĩ, thuốc giải độc đã chế xong rồi?” Vương bá đầy hi vọng nhìn Triệu Thụy, dò hỏi.
Triệu Thụy gật gật đầu, lấy thuốc giải độc ra, huơ huơ trước mặt bác Vương.
“Một viên?” Bác Vương hơi bất ngờ.
“Một viên là đủ rồi.” Triệu Thụy thu đan dược lại nói.
Đáy lòng bác Vương hơi có chút hoài nghi, nhưng tịnh không biểu lộ phần hoài nghi này ra ngoài mặt.
Lão hơi khom người, mời Triệu Thụy vào phòng, rồi lập tức kêu người rót nước sôi, phục vụ Tạ Trung Đình uống thuốc.
Đan dược được đưa vào cổ họng Tạ Trung Đình, Tạ Trung Đình uống một ngụm nước, khó khăn nuốt xuống.
Nhân viên y tế phụ trách chăm sóc Tạ Trung Đình trong phòng đều không tự chủ nín thở, khẩn trương chú ý đến phản ứng của Tạ Trung Đình.
Nhất thời, cả gian phòng to thế trở nên yên ắng lặng lẽ, cơ hồ không có chút hơi thở của sự sống.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở ra đánh “bịch” một tiếng, làm mọi người trong phòng đều nhảy dựng lên.
Liền đó, Tạ Đông Lăng hùng hùng hổ hổ xông vào.
“Chú tôi sao rồi?”
Tạ Đông Lăng bước nhanh đến trước giường bệnh, thấp giọng hỏi một câu, hắn vừa được thủ hạ báo cáo, vội chạy đến đây.
“Vừa mới uống thuốc của Triệu bác sĩ.” Vương bá nói.
Tạ Đông Lăng lườm Triệu Thụy một cái, khóe miệng động đậy, dường như muốn nói gì đó.
Bất quá, hắn rất nhanh đã tỉnh ngộ, biết bây giờ không phải lúc mỉa mai châm chọc, bèn ngậm chặt mỏ lại, đưa ánh mắt lên mặt Tạ Trung Đình.
Tạ Trung Đình từ sau khi trúng độc, sốt cao không lui, người ở trong trạng thái nửa hôn mê, thậm chí hai gò má vì vậy mà đỏ bừng.
Mấy vị danh y của thành phố Thương Hải mời đến trước đây, dùng hết mọi cách đều không thể làm sốt cao hạ xuống.
Thế nhưng, sau khi uống đan dược của Triệu Thụy rồi, hai gò má của Tạ Trung Đình lại nhạt xuống với tốc độ mắt thường thấy được.
Lại qua một lúc, Tạ Trung Đình rên rỉ một tiếng nho nhỏ, chậm chạp mở mắt ra.
Lão quay đầu nhìn một vòng mọi người quanh giường bệnh, rồi giơ tay, yếu ớt nói: “Các ngươi sao ở đây hết vậy?”
Tạ Trung Đình nói ra câu này, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh hỉ.
Bởi vì, Tạ Trung Đình từ khi ngã bệnh, đã một thời gian rất lâu không thể nói chuyện, bình thường đến mở mắt ra cũng rất không dễ.
Nhưng bây giờ, Tạ Trung Đình không chỉ có thể nói chuyện, thậm chí đến tay cũng có thể giơ lên, chuyện này trước kia đúng là khó thể tưởng tượng!
Vương bá vội kêu y tá đo nhiệt độ của Tạ Trung Đình, kiểm tra thân thể.
Mọi người bận rộn một phen, cuối cùng xác định, cơn sốt cao trước nay không chịu lui, giờ đã lui rồi, mà các chỉ tiêu kiểm tra cũng đều căn bản khôi phục bình thường.
Chuyện này đủ nói lên, đan dược của Triệu Thụy đúng là có tác dụng.
“Sốt cao lui rồi!”
“Bệnh quả thật đã trị khỏi rồi!”
“Vậy mà chỉ dùng một viên đan dược!”
“Đúng là làm người ta khó tin nổi!”
“Chẳng lẽ Tạ tiên sinh trúng dộc thật sao?”
Nhân viên y tế trong phòng không tự chủ nhỏ giọng kinh hô, nhao nhao đưa ánh mắt kinh dị lên người Triệu Thụy!
Sự thật, bọn họ vốn hoài nghi cực độ đối với y thuật của Triệu Thụy.
Tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng không có bất cứ ai cho rằng chẩn đoán của Triệu Thụy là chính xác, càng không có ai cho rằng, vẻn vẹn chỉ dùng một viên đan dược không biết tên, là có thể diệu thủ hồi xuân, thuốc đến bệnh đi.
Thế nhưng, cuối cùng sự thật lại chứng minh, phán đoán của bọn họ hoàn toàn sai lầm!
Mà chẩn đoán của Triệu Thụy là chẩn đoán chính xác duy nhất!
Điều này khiến lý luận y học thâm căn cố đế trong đầu họ bị lật đổ triệt để!
Tạ Đông Lăng cũng cảm thấy khó tin như vậy. Trước đây hắn con châm chọc khiêu khích Triệu Thụy, cho rằng Triệu Thụy chỉ là giang hồ bịp bợm.
Không ngờ giang hồ bịp bợm trong mắt hắn này lại quả thật làm Tạ Trung Đình khởi tử hồi sinh!
Tạ Đông Lăng hơi há miệng ra, do quá kinh ngạc, nhất thời có chút thất thần.
“Ta nhớ, Tạ tổng mấy ngày trước không phải từng nói ta chỉ là giang hồ bịp bợm, toàn nói tào lao bí đao sao?” Triệu Thụy thấy vẻ thất thố của Tạ Đông Lăng, bèn mỉm cười châm chọc một câu “Tạ tổng đại khái không ngờ, ta lại có thể trị khỏi cho Tạ tiên sinh nhỉ.”
Tạ Đông Lăng nghe Triệu Thụy nói vậy, trên mặt khí xanh chớp lên, hai mắt lộ vẻ hung ác.
Hắn là con cháu danh môn vọng tộc, công ty hăn nắm trong tay trị giá mười mấy ức, có tiền có thế.
Thế nhưng, tên bác sĩ dưới đáy xã hội này lại dùng giọng đó nói với hắn, đúng là giống như tát hắn một cú giữa nơi đông người, khiến hắn rất mất thể diện!
Thế nhưng, trên mặt Tạ Đông Lăng nháy mắt đã đổi thành nụ cười có chút áy náy, che giấu oán hận vừa rồi lại.
“Triệu bác sĩ, tôi vì trước kia hoài nghi anh, cảm thấy vạn phần xấu hổ. Nếu như những lời ban đầu đó của tôi tạo thành thương hại gì với anh, vậy bây giờ tôi xin lỗi.”
Tạ Đông Lăng biểu tình và ngữ khí đều thành khẩn phi thường, so với vẻ hống hách ngang ngược lúc đầu, đúng là giống như hai người khác nhau.
Triệu Thụy nếu không chú ý đến vẻ dữ tợn vừa chớp qua trên mặt hắn, nói không chừng cũng bị hắn che giấu rồi. Triệu Thụy ngoài kinh thán khả năng diễn xuất của Tạ Đông Lăng ra, đồng thời trong lòng cũng sinh cảnh giác.
Tạ Đông Lăng này tịnh không lỗ mãng nông cạn như lúc đầu biểu hiện ra.
Có lẽ, kiểu lỗ mãng nông cạn đó cũng chỉ là một kiểu che giấu.
Hắn nhìn Tạ Đông Lăng một cái, rồi đưa ánh mắt lên người bác Vương: “Độc của Tạ tiên sinh tuy đã bị khu trừ, nhưng thân thể tịnh chưa khôi phục nhanh như thế, có lẽ phải tu dưỡng mấy ngày nữa. Nơi này đã không còn việc của tôi, tôi đi trước đây.”
Vương bá vội vàng nói: “Triệu bác sĩ, y thuật của ngài thật khiến tôi đại khai nhãn giới, đối với ngài, tôi hết lòng cảm tạ.”
Vừa nói, lão vừa đưa một chi phiếu tới gần Triệu Thụy “Đây là tiền khám bệnh của ngài, chờ khi lão gia chúng tôi khôi phục, chúng tôi sẽ có trọng tạ khác.”
Triệu Thụy liếc tấm chi phiếu một cái, mười vạn.
Hắn tuy không để ý món tiền này, nhưng nếu từ chối khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Thế là hắn cũng không khách khí, cất tấm chi phiếu vào túi áo, rồi xoay người rời khỏi phòng, Vương bá thì ở bên cạnh hắn, tiễn hắn ra khỏi khách sạn.
Nhìn bác Vương và Triệu Thụy rời đi, Tạ Đông Lăng đi ra ban công, sau khi xác định xung quanh không có người nào khác, hắn mới móc di động, bấm số gọi.
“Tạ Trung Đình không chết, Thất Tuyệt Đoạt Mệnh bị người ta giải rồi.” Hắn dùng một câu đơn giản, miêu tả mấu chốt của câu chuyện một cách rõ ràng.
Trong điện thoại trầm mặc một lúc, rồi truyền ra một giọng khàn khàn:
“Lại có chuyện đó nữa sao?”
“Đúng đó. Người giải độc là một giang hồ du y trẻ tuổi. Ô Lỗ Linh Vu tôn kính, không phải ngài từng nói, Thất Tuyệt Đoạt Mệnh này, trừ đệ tử Thần Vu giáo, không ai giải được sao?” Thanh âm của Tạ Đông Lăng rất cung kính, dường như thập phần sợ hãi người trong điện thoại.
“Bất cứ chuyện gì trên thế giới đều không thể nắm chắc trăm phần trăm.” Ô Lỗ Linh Vu ở đầu kia điện thoại lạnh nhạt nói.
“Thế phải làm sao? Lão già đó không chết, tài sản của lão không rơi đến tay ta!”
“Chú ngươi tuổi tác đã lớn, hơn nữa một thân một mình, một đứa cháu như ngươi, chờ sau khi hắn chết, tất cả tài sản đều không phải của ngươi sao? Ngươi gấp vậy làm gì?”
“Nếu vậy tôi cũng chẳng tốn nhiều sức thế!” Tạ Đông Lăng lộ vẻ dữ tợn, cơ bắp trên mặt cơ hồ đều vặn vẹo cả “Thế nhưng, lão hồ đồ đó lại đem đại bộ phận tài sản đi quyên làm từ thiện! Nếu bây giờ không động thủ, chờ đến khi tài sản đem quyên đi hết thì quá muộn rồi!”
“Ngươi đúng là tâm ngoan thủ lạt, vô tình vô nghĩa nha!” Ô Lỗ Linh Vu cười phì phì như tiếng rắn độc phun “Bất quá, ta lại cảm thấy, ngươi rất phù hợp gia nhập Thần Vu giáo chúng ta!”
Tạ Đông Lăng nghe câu không biết khen ngợi hay châm biếm này, không trả lời.
Ô Lỗ Linh Vu nói tiếp: “Ngươi yên tâm đi, ta đã nhận tiền của ngươi, tự nhiên sẽ giúp ngươi giải quyết chú của ngươi. Ngươi bây giờ đang ở đâu?”
“Thành phố Thương Hải, Trung Quốc.”
“Tốt. Ngày mai ta sẽ ngồi máy bay tới, tất cả chờ ta tới rồi nói tiếp.”
“Vậy thì tốt. Phải làm khổ Ô Lỗ Linh Vu một phen rồi.” Tạ Đông Lăng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngắt điện thoại rồi mới trở vào phòng, đi thăm dò Tạ Trung Đình.
Tạ Trung Đình tuy độc tố trên người đã hoàn toàn giải trừ, nhưng thân thể vẫn còn hết sức yếu ớt, thanh tỉnh một chút đã ngủ say rất nhanh.
Tạ Đông Lăng thấy chú đã ngủ, bèn thừa cơ rời đi.
Rời khỏi tửu điếm, Tạ Đông Lăng trở về xe mình, sắc mặt và màn đêm đều âm trầm như nhau, hắn trầm mặc một lúc rồi ngoắc ngoắc tay.
Một vệ sĩ thân thể cao lớn, thần tình lạnh lùng đến gần xe, hơi khom người: “Tạ tổng, ngài có gì phân phó?”
“Điều tra cái tên bác sĩ kêu là Triệu Thụy ấy, rồi giết đi.” Tạ Đông Lăng lạnh lùng nói “Phải làm cho gọn gàng sạch sẽ, không để lại dấu tích.”
“Vâng.”
Tên vệ sĩ hơi khom người, hành một lễ, đáp ứng không chút do dự.
“Nổ máy.”
Tạ Đông Lăng phân phó tài xế một câu, máy xe khởi động, rời đi không một chút bụi.
Tên bảo vệ đó đứng nguyên chỗ cũ, rồi xoay người, biến mất rất nhanh trong màn đêm.
Do ban ngày đã đến phòng Tạ Trung Đình, quen đường quen lối, Triệu Thụy gọi điện cho bác Vương, rồi trực tiếp theo thang máy lên.
Lúc hắn đến phòng tổng thống, bác Vương đã đợi hắn ở đó.
Quần áo bác Vương vẫn thẳng thớm như ban ngày, chỉ là tỏ ra có chút mệt mỏi, đại khái là vừa bị đánh thức từ trong giấc mộng.
“Triệu bác sĩ, thuốc giải độc đã chế xong rồi?” Vương bá đầy hi vọng nhìn Triệu Thụy, dò hỏi.
Triệu Thụy gật gật đầu, lấy thuốc giải độc ra, huơ huơ trước mặt bác Vương.
“Một viên?” Bác Vương hơi bất ngờ.
“Một viên là đủ rồi.” Triệu Thụy thu đan dược lại nói.
Đáy lòng bác Vương hơi có chút hoài nghi, nhưng tịnh không biểu lộ phần hoài nghi này ra ngoài mặt.
Lão hơi khom người, mời Triệu Thụy vào phòng, rồi lập tức kêu người rót nước sôi, phục vụ Tạ Trung Đình uống thuốc.
Đan dược được đưa vào cổ họng Tạ Trung Đình, Tạ Trung Đình uống một ngụm nước, khó khăn nuốt xuống.
Nhân viên y tế phụ trách chăm sóc Tạ Trung Đình trong phòng đều không tự chủ nín thở, khẩn trương chú ý đến phản ứng của Tạ Trung Đình.
Nhất thời, cả gian phòng to thế trở nên yên ắng lặng lẽ, cơ hồ không có chút hơi thở của sự sống.
Đúng lúc này, cửa phòng bị đẩy mở ra đánh “bịch” một tiếng, làm mọi người trong phòng đều nhảy dựng lên.
Liền đó, Tạ Đông Lăng hùng hùng hổ hổ xông vào.
“Chú tôi sao rồi?”
Tạ Đông Lăng bước nhanh đến trước giường bệnh, thấp giọng hỏi một câu, hắn vừa được thủ hạ báo cáo, vội chạy đến đây.
“Vừa mới uống thuốc của Triệu bác sĩ.” Vương bá nói.
Tạ Đông Lăng lườm Triệu Thụy một cái, khóe miệng động đậy, dường như muốn nói gì đó.
Bất quá, hắn rất nhanh đã tỉnh ngộ, biết bây giờ không phải lúc mỉa mai châm chọc, bèn ngậm chặt mỏ lại, đưa ánh mắt lên mặt Tạ Trung Đình.
Tạ Trung Đình từ sau khi trúng độc, sốt cao không lui, người ở trong trạng thái nửa hôn mê, thậm chí hai gò má vì vậy mà đỏ bừng.
Mấy vị danh y của thành phố Thương Hải mời đến trước đây, dùng hết mọi cách đều không thể làm sốt cao hạ xuống.
Thế nhưng, sau khi uống đan dược của Triệu Thụy rồi, hai gò má của Tạ Trung Đình lại nhạt xuống với tốc độ mắt thường thấy được.
Lại qua một lúc, Tạ Trung Đình rên rỉ một tiếng nho nhỏ, chậm chạp mở mắt ra.
Lão quay đầu nhìn một vòng mọi người quanh giường bệnh, rồi giơ tay, yếu ớt nói: “Các ngươi sao ở đây hết vậy?”
Tạ Trung Đình nói ra câu này, trên mặt mọi người đều lộ vẻ kinh hỉ.
Bởi vì, Tạ Trung Đình từ khi ngã bệnh, đã một thời gian rất lâu không thể nói chuyện, bình thường đến mở mắt ra cũng rất không dễ.
Nhưng bây giờ, Tạ Trung Đình không chỉ có thể nói chuyện, thậm chí đến tay cũng có thể giơ lên, chuyện này trước kia đúng là khó thể tưởng tượng!
Vương bá vội kêu y tá đo nhiệt độ của Tạ Trung Đình, kiểm tra thân thể.
Mọi người bận rộn một phen, cuối cùng xác định, cơn sốt cao trước nay không chịu lui, giờ đã lui rồi, mà các chỉ tiêu kiểm tra cũng đều căn bản khôi phục bình thường.
Chuyện này đủ nói lên, đan dược của Triệu Thụy đúng là có tác dụng.
“Sốt cao lui rồi!”
“Bệnh quả thật đã trị khỏi rồi!”
“Vậy mà chỉ dùng một viên đan dược!”
“Đúng là làm người ta khó tin nổi!”
“Chẳng lẽ Tạ tiên sinh trúng dộc thật sao?”
Nhân viên y tế trong phòng không tự chủ nhỏ giọng kinh hô, nhao nhao đưa ánh mắt kinh dị lên người Triệu Thụy!
Sự thật, bọn họ vốn hoài nghi cực độ đối với y thuật của Triệu Thụy.
Tuy ngoài miệng không nói ra, nhưng trong lòng không có bất cứ ai cho rằng chẩn đoán của Triệu Thụy là chính xác, càng không có ai cho rằng, vẻn vẹn chỉ dùng một viên đan dược không biết tên, là có thể diệu thủ hồi xuân, thuốc đến bệnh đi.
Thế nhưng, cuối cùng sự thật lại chứng minh, phán đoán của bọn họ hoàn toàn sai lầm!
Mà chẩn đoán của Triệu Thụy là chẩn đoán chính xác duy nhất!
Điều này khiến lý luận y học thâm căn cố đế trong đầu họ bị lật đổ triệt để!
Tạ Đông Lăng cũng cảm thấy khó tin như vậy. Trước đây hắn con châm chọc khiêu khích Triệu Thụy, cho rằng Triệu Thụy chỉ là giang hồ bịp bợm.
Không ngờ giang hồ bịp bợm trong mắt hắn này lại quả thật làm Tạ Trung Đình khởi tử hồi sinh!
Tạ Đông Lăng hơi há miệng ra, do quá kinh ngạc, nhất thời có chút thất thần.
“Ta nhớ, Tạ tổng mấy ngày trước không phải từng nói ta chỉ là giang hồ bịp bợm, toàn nói tào lao bí đao sao?” Triệu Thụy thấy vẻ thất thố của Tạ Đông Lăng, bèn mỉm cười châm chọc một câu “Tạ tổng đại khái không ngờ, ta lại có thể trị khỏi cho Tạ tiên sinh nhỉ.”
Tạ Đông Lăng nghe Triệu Thụy nói vậy, trên mặt khí xanh chớp lên, hai mắt lộ vẻ hung ác.
Hắn là con cháu danh môn vọng tộc, công ty hăn nắm trong tay trị giá mười mấy ức, có tiền có thế.
Thế nhưng, tên bác sĩ dưới đáy xã hội này lại dùng giọng đó nói với hắn, đúng là giống như tát hắn một cú giữa nơi đông người, khiến hắn rất mất thể diện!
Thế nhưng, trên mặt Tạ Đông Lăng nháy mắt đã đổi thành nụ cười có chút áy náy, che giấu oán hận vừa rồi lại.
“Triệu bác sĩ, tôi vì trước kia hoài nghi anh, cảm thấy vạn phần xấu hổ. Nếu như những lời ban đầu đó của tôi tạo thành thương hại gì với anh, vậy bây giờ tôi xin lỗi.”
Tạ Đông Lăng biểu tình và ngữ khí đều thành khẩn phi thường, so với vẻ hống hách ngang ngược lúc đầu, đúng là giống như hai người khác nhau.
Triệu Thụy nếu không chú ý đến vẻ dữ tợn vừa chớp qua trên mặt hắn, nói không chừng cũng bị hắn che giấu rồi. Triệu Thụy ngoài kinh thán khả năng diễn xuất của Tạ Đông Lăng ra, đồng thời trong lòng cũng sinh cảnh giác.
Tạ Đông Lăng này tịnh không lỗ mãng nông cạn như lúc đầu biểu hiện ra.
Có lẽ, kiểu lỗ mãng nông cạn đó cũng chỉ là một kiểu che giấu.
Hắn nhìn Tạ Đông Lăng một cái, rồi đưa ánh mắt lên người bác Vương: “Độc của Tạ tiên sinh tuy đã bị khu trừ, nhưng thân thể tịnh chưa khôi phục nhanh như thế, có lẽ phải tu dưỡng mấy ngày nữa. Nơi này đã không còn việc của tôi, tôi đi trước đây.”
Vương bá vội vàng nói: “Triệu bác sĩ, y thuật của ngài thật khiến tôi đại khai nhãn giới, đối với ngài, tôi hết lòng cảm tạ.”
Vừa nói, lão vừa đưa một chi phiếu tới gần Triệu Thụy “Đây là tiền khám bệnh của ngài, chờ khi lão gia chúng tôi khôi phục, chúng tôi sẽ có trọng tạ khác.”
Triệu Thụy liếc tấm chi phiếu một cái, mười vạn.
Hắn tuy không để ý món tiền này, nhưng nếu từ chối khó tránh khỏi khiến người ta nghi ngờ.
Thế là hắn cũng không khách khí, cất tấm chi phiếu vào túi áo, rồi xoay người rời khỏi phòng, Vương bá thì ở bên cạnh hắn, tiễn hắn ra khỏi khách sạn.
Nhìn bác Vương và Triệu Thụy rời đi, Tạ Đông Lăng đi ra ban công, sau khi xác định xung quanh không có người nào khác, hắn mới móc di động, bấm số gọi.
“Tạ Trung Đình không chết, Thất Tuyệt Đoạt Mệnh bị người ta giải rồi.” Hắn dùng một câu đơn giản, miêu tả mấu chốt của câu chuyện một cách rõ ràng.
Trong điện thoại trầm mặc một lúc, rồi truyền ra một giọng khàn khàn:
“Lại có chuyện đó nữa sao?”
“Đúng đó. Người giải độc là một giang hồ du y trẻ tuổi. Ô Lỗ Linh Vu tôn kính, không phải ngài từng nói, Thất Tuyệt Đoạt Mệnh này, trừ đệ tử Thần Vu giáo, không ai giải được sao?” Thanh âm của Tạ Đông Lăng rất cung kính, dường như thập phần sợ hãi người trong điện thoại.
“Bất cứ chuyện gì trên thế giới đều không thể nắm chắc trăm phần trăm.” Ô Lỗ Linh Vu ở đầu kia điện thoại lạnh nhạt nói.
“Thế phải làm sao? Lão già đó không chết, tài sản của lão không rơi đến tay ta!”
“Chú ngươi tuổi tác đã lớn, hơn nữa một thân một mình, một đứa cháu như ngươi, chờ sau khi hắn chết, tất cả tài sản đều không phải của ngươi sao? Ngươi gấp vậy làm gì?”
“Nếu vậy tôi cũng chẳng tốn nhiều sức thế!” Tạ Đông Lăng lộ vẻ dữ tợn, cơ bắp trên mặt cơ hồ đều vặn vẹo cả “Thế nhưng, lão hồ đồ đó lại đem đại bộ phận tài sản đi quyên làm từ thiện! Nếu bây giờ không động thủ, chờ đến khi tài sản đem quyên đi hết thì quá muộn rồi!”
“Ngươi đúng là tâm ngoan thủ lạt, vô tình vô nghĩa nha!” Ô Lỗ Linh Vu cười phì phì như tiếng rắn độc phun “Bất quá, ta lại cảm thấy, ngươi rất phù hợp gia nhập Thần Vu giáo chúng ta!”
Tạ Đông Lăng nghe câu không biết khen ngợi hay châm biếm này, không trả lời.
Ô Lỗ Linh Vu nói tiếp: “Ngươi yên tâm đi, ta đã nhận tiền của ngươi, tự nhiên sẽ giúp ngươi giải quyết chú của ngươi. Ngươi bây giờ đang ở đâu?”
“Thành phố Thương Hải, Trung Quốc.”
“Tốt. Ngày mai ta sẽ ngồi máy bay tới, tất cả chờ ta tới rồi nói tiếp.”
“Vậy thì tốt. Phải làm khổ Ô Lỗ Linh Vu một phen rồi.” Tạ Đông Lăng nhẹ nhàng thở ra một hơi, ngắt điện thoại rồi mới trở vào phòng, đi thăm dò Tạ Trung Đình.
Tạ Trung Đình tuy độc tố trên người đã hoàn toàn giải trừ, nhưng thân thể vẫn còn hết sức yếu ớt, thanh tỉnh một chút đã ngủ say rất nhanh.
Tạ Đông Lăng thấy chú đã ngủ, bèn thừa cơ rời đi.
Rời khỏi tửu điếm, Tạ Đông Lăng trở về xe mình, sắc mặt và màn đêm đều âm trầm như nhau, hắn trầm mặc một lúc rồi ngoắc ngoắc tay.
Một vệ sĩ thân thể cao lớn, thần tình lạnh lùng đến gần xe, hơi khom người: “Tạ tổng, ngài có gì phân phó?”
“Điều tra cái tên bác sĩ kêu là Triệu Thụy ấy, rồi giết đi.” Tạ Đông Lăng lạnh lùng nói “Phải làm cho gọn gàng sạch sẽ, không để lại dấu tích.”
“Vâng.”
Tên vệ sĩ hơi khom người, hành một lễ, đáp ứng không chút do dự.
“Nổ máy.”
Tạ Đông Lăng phân phó tài xế một câu, máy xe khởi động, rời đi không một chút bụi.
Tên bảo vệ đó đứng nguyên chỗ cũ, rồi xoay người, biến mất rất nhanh trong màn đêm.
/635
|