Triệu Thụy tu luyện Tử Thanh Tiên Y thần quyết, do bí phương tu luyện Vạn Tích chi thể thiếu một thứ thiên tài địa bảo chủ yếu là Lục Viêm Đan Châu, trước nay tiến cảnh tương đối chậm chạp.
Nhưng bây giờ, Lục Viêm Đan Châu đã kiếm được, những thiên tài địa bảo trong bí phương đều tập hợp đủ, có thể bắt đầu tiến hành tu luyện.
Triệu Thụy đem tất cả dược tài, theo tỉ lệ ghi lại trong bí phương, bỏ vào Ngũ Phương luyện thần lô.
Sau đó, dùng chân khí khởi động Ngũ Phương luyện thần lô.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên trong Ngũ Phương luyện thần lô, khói xanh lượn lờ từ trong lò bốc lên.
Mùi thuốc kì dị liền phiêu tán trong phòng khiến người ta vui vẻ thoải mái, sảng khoái vô cùng.
Triệu Thụy hít sâu một hơi, rồi ngồi khoanh chân xuống, lấy Tử Thanh Tiên Y thần điển dày cui từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, theo Tử Thanh Tiên Y thần quyết ghi trên đó, bắt đầu tu luyện.
Tạp niệm trong đầu như cảnh nền trong phim, dần dần nhạt đi, chỉ còn lại Tiên y thần quyết không ngừng vang vọng trong đầu.
Khói xanh vốn bay thẳng trong Ngũ Phương luyện thần lô, dường như chịu sự hấp dẫn từ Triệu Thụy, bắn về phía hắn, bao chặt lấy hắn, giống như mang một tầng vải mỏng màu xanh nhạt.
Lúc này, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào cũng rơi trên người Triệu Thụy.
Bên người hắn xuất hiện một hiện tượng phi thường kì đặc.
Thân thể hắn bị bao bọc trong một tầng khói xanh như sương mù, mà bên ngoài tầng khói lại bao phủ một tầng ánh trăng trong sáng!
Khói xanh và ánh trăng chồng lên nhau, từng tầng một, bao phủ lấy Triệu Thụy trong một tầng mông lung và thần bí.
Triệu Thụy nhắm mắt, chìm đắm trong tu luyện.
Hắn cảm giác rõ ràng, tinh hoa ẩn chứa trong ánh trăng như nước chảy, từ bốn phương tám hướng tuôn lại, thấm vào thân thể, thấm thẳng vào tế bào, lấp đầy tế bào hắn, làm tế bào hắn chứa đầy năng lượng.
Bất quá, lần này, do hắn hấp thu dược tài của bí phương.
Vì vậy, những năng lượng hấp thu được này tịnh không trôi mất như lần trước, mà lắng đọng trong tế bào, tiến hành cải tạo tế bào từng chút một.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bí phương dược tài trong Ngũ Phương luyện thần lô đã cháy hết, khói xanh cũng không bay lên nữa, Triệu Thụy bèn tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện.
Lúc này hắn có thể cảm giác rõ ràng, kinh mạch, xương cốt, cơ bắp, da dẻ đều phát sinh biến hóa hết sức nhỏ bé, dường như mang một loại kháng tính kì dị.
Không chỉ có vậy, làn da hắn vốn màu đồng đen, cũng lờ mờ lộ ra một loại màu xanh cực kì nhạt, dùng mắt thường cơ hồ khó nhận ra.
Triệu Thụy đứng lên, duỗi eo, trong lòng thập phần vui vẻ.
Hắn có phối phương phụ trợ, hiệu suất tu luyện Tử Thanh Tiên Y thần điển quả thật tăng lên một bước lớn.
Với tốc độ tu luyện này, tầng thứ nhất Vạn Tích chi thể trong Tử Thanh Tiên Y thần quyết hẳn sẽ thành tựu trong tương lai không xa.
Đến lúc đó, cho dù Tạp Mã thần vu tự thân giáng lâm, Triệu Thụy cảm thấy, mình cũng hoàn toàn không phải sợ.
Triệu Thụy tính toán, sau khi tu luyện xong Vạn Tích chi thể, sẽ đồng thời tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết và Tử Thanh Tiên Y thần quyết.
Một cái tu luyện nhục thân, một cái tu luyện chân nguyên, hai cái hỗ trợ cho nhau, có tác dụng to lớn với việc đề thăng thực lực của hắn.
Trong khi Triệu Thụy kết thúc tu luyện Tử Thanh Tiên Y thần quyết, một lượng lớn cảnh sát đã lao đến chỗ Triệu Thụy từng chiến đấu với Luke đại linh vu trên đường cao tốc, phong tỏa triệt để một đoạn đường.
Phóng viên của các phương tiện truyền thông trong thành phố Thương Hải cũng nghe được tin tức mà tới không lâu sau đó.
Bất quá, tuyệt đại bộ phận đều bị cảnh sát ngăn cản bên ngoài ranh giới phong tỏa, chỉ có một số ít phóng viên có cửa riêng, dùng hết mọi chiêu pháp, tiến vào hiện trường, tiến hành săn tin.
Tô Lôi là một người trong đó.
Cô lúc này đang nhón chân, đứng bên cái hố sâu to lớn, duỗi cái cổ trắng ngần nhìn xuống đáy.
Cái hố này rất sâu, đạt đến chiều cao ba tầng lầu, người ngã xuống đều chết chắc.
Mà hố sâu cỡ này, ở gần đó còn có khá nhiều!
Tô Lôi cảm thấy nơi này đúng là giống như mới vừa tiến hành một trận đại chiến thế giới quy mô nhỏ.
“Có phải xảy ra động đất không? Phá hoại mạnh thế này!” Cô hỏi tiếp một câu.
“Đúng đó! Quá đáng sợ! Hồi hôm qua ta ngồi xe đi qua, con đường cao tốc này con nguyên vẹn mà!” Nhân viên quay phim đánh giá xung quanh, vẫn còn rùng mình nói.
“Không phải địa chấn.” Tô Bình ngậm một nửa điếu thuốc lười nhác nói “Là người.”
“Người?” Tô Lôi có chút bất ngờ chớp chớp cặp mắt to “Ý tứ của chú là, do người phá hoại? Ai có bản lãnh lớn như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn làm ra nhiễu hố lớn thế này?”
Tô Bình gật gật đầu, nhìn những hành khách đang được lấy khẩu cung nói: “Chúng tôi tìm được một số nhân chứng tại hiện trường, ngoài ra còn có một tài xế xe khách về hưu hôn mê bất tỉnh. Há, tài xế đó bây giờ đã được chúng tôi cứu tỉnh rồi, thằng cha đó đúng là hên thật, cách trung tâm vụ nổ không xa, vậy mà không chết!”
Tô Bình nói đến đây, đại khái cảm thấy mình lạc đề hơi xa, bèn chép chép miệng, trở lại vấn đề: “Theo khẩu cung của hắn và một số người chứng kiến khác, dường như có một người thần bí mang mặt nạ bạc, cùng với năm người đàn ông bộ dạng vu sư mặc đồ đen, tiến hành một trường chiến đấu kinh thiên động địa.”
“A? Chiến đấu của mấy người có thể tạo thành sức phá hoại lớn thế này? Bọn họ rốt cuộc dùng vũ khí gì?” Tô Lôi có chút khó tin trợn tròn mắt.
“Không có vũ khí, theo khẩu cung của người chứng kiến, tham gia chiến đấu chủ yếu là người mang mặt nạ bạc và một lão già bộ dạng vu sư, bọn họ đúng là giống như quái vật trong truyền thuyết, có lực lượng khiến người ta khủng bố! Những hố sâu, rãnh sâu này, đều là bọn họ xích thủ không quyền (tay trần) làm ra.” Tô Bình nhún nhún vai, đáp.
“Không phải chứ! Nhị thúc, chú không phải đang đùa đấy chứ!” Tô Lôi trừng mắt nhìn Tô Bình, mặt hoa lộ vẻ không tin.
Nói đùa!
Ở đây bị phá hoại nặng thế này, cho dù dùng thuốc nổ chất lượng cao, cũng phải hao phí không ít mới tạo ra được hiệu quả cỡ này.
Tô Bình lại nói là một người mang mặt nạ bạc và một lão vu sư, xích thủ không quyền làm ra.
Chuyện này đổi lại là một người nào hơi bình thường một chút, đại khái đều sẽ không tin!
Càng huống chi cô là một phóng viên từng trải đã được giáo dục rất tốt
“Ta biết ngươi không tin. Bất quá, ngươi có thể tự mình đi phỏng vấn mấy người chứng kiến, ta không can thiệp.” Tô Bình cười cười vẻ chẳng quan tâm.
“Ồ? Nhị thúc, sao lần này chú trở nên rộng rãi vậy?” Tô Lôi rất hoài nghi liếc ông một cái “Cháu nhớ trước đây mỗi lần muốn moi tin tức từ chú, đều phải nhõng nhẽo rất lâu mới được.”
Tô Bình phun ra một ngụm khói, cười tít mắt: “Ngươi cảm thấy mấy thứ ta nói cho ngươi đó báo cáo ra ngoài được sao? Sếp ngươi cho ngươi phát thanh mấy thứ đó sao? Sự thật, ta cũng không biết phải báo cáo tình huống ở đây lên cấp trên như thế nào. Chết tiệt thật, chẳng lẽ ta đi báo cáo với cấp trên, thành phố Thương Hải xuất hiện hai chung cực quái vật trong truyền thuyết?”
Tô Lôi dùng mĩ mục đánh giá Tô Bình một lúc, cảm thấy nhị thúc này dường như quả thật không giống nói đùa, trong lòng cho dù vẫn không tin thần ma gì, nhưng cũng có chút nghi ngờ nổi lên.
Cô dẫn nhân viên quay phim, theo phương hướng Tô Bình chỉ, tìm viên tài xế ấy, bắt đầu phỏng vấn hắn về tình huống hắn nhìn thấy lúc đó.
Thế nhưng, Tô Lôi mới vừa đưa ra câu hỏi, viên tài xế may mắn sống sót dưới sự bảo vệ của Triệu Thụy, lớn giọng la lên kinh hãi: “Vu sư, lão vu sư triệu hoán ra con nhện to lớn, khủng bố! Bất quá… bất quá, người mang mặt nạ bạc đó càng đáng sợ hơn! Càng cường đại hơn! Hắn chỉ một ngón tay… vu sư… vu sư đã nổ thành một đống thịt vụn! Thịch! Máu thịt! Máu thịt đầy trời!”
Nói đến đây, viên tài xế ấy mặt đầy sợ sệt, toàn thân bắt đầu run lên cầm cập.
Tô Lôi thấy viên tài xế này nói chẳng logic gì hết, bèn tiếp tục hỏi, hi vọng moi được nhiều tin tức hơn từ miệng hắn.
Thế nhưng, không quản cô đưa ra câu hỏi gì, viên tài xế đó đều nói đi nói lại mấy câu đó, không nói nhiều thêm một chữ.
Tô Lôi có chút mất kiên nhẫn nhìn viên quay phim một cái, biết viên tài xế này chịu kích thích quá lớn, nhất thời tinh thần có chút thác loạn, có lẽ phải tu dưỡng một trận mới bình phục được, chỉ đành tạm thời bỏ qua chuyện phỏng vấn tài xế xe khách này, chuyển sang phỏng vấn hành khách xe buýt.
Phỏng vấn một hồi xong, Tô Lôi cuối cùng xác định, những gì nhị thúc cô nói ban đầu đều là thật.
Tô Lôi chỉ cảm thấy trong cổ họng như bị nghẹn thứ gì đó, thập phần khó chịu.
Bởi vì, sự thật này, khiến một kẻ vô thần như cô quá khó tiếp thu!
Ngoài ra, cô cũng không thể phát ra cái tin tức này.
Bởi vì, bản thân cô còn không tin nổi, lãnh đạo đài truyền hình vá các khán giả, làm sao tin nổi?
Chết tiệt!
Người mang mặt nạ bạc này rốt cuộc là ai, là thần hay là yêu ma!
Sao lại có lực lượng khủng bố thế chứ!
Trước khi rời khỏi hiện trường vụ án, Tô Lôi nhìn xung quanh một vòng lần cuối rồi cắn môi, trong lòng nghĩ vậy.
Nhưng bây giờ, Lục Viêm Đan Châu đã kiếm được, những thiên tài địa bảo trong bí phương đều tập hợp đủ, có thể bắt đầu tiến hành tu luyện.
Triệu Thụy đem tất cả dược tài, theo tỉ lệ ghi lại trong bí phương, bỏ vào Ngũ Phương luyện thần lô.
Sau đó, dùng chân khí khởi động Ngũ Phương luyện thần lô.
Ngọn lửa hừng hực cháy lên trong Ngũ Phương luyện thần lô, khói xanh lượn lờ từ trong lò bốc lên.
Mùi thuốc kì dị liền phiêu tán trong phòng khiến người ta vui vẻ thoải mái, sảng khoái vô cùng.
Triệu Thụy hít sâu một hơi, rồi ngồi khoanh chân xuống, lấy Tử Thanh Tiên Y thần điển dày cui từ trong Càn Khôn giới chỉ ra, theo Tử Thanh Tiên Y thần quyết ghi trên đó, bắt đầu tu luyện.
Tạp niệm trong đầu như cảnh nền trong phim, dần dần nhạt đi, chỉ còn lại Tiên y thần quyết không ngừng vang vọng trong đầu.
Khói xanh vốn bay thẳng trong Ngũ Phương luyện thần lô, dường như chịu sự hấp dẫn từ Triệu Thụy, bắn về phía hắn, bao chặt lấy hắn, giống như mang một tầng vải mỏng màu xanh nhạt.
Lúc này, ánh trăng từ cửa sổ chiếu vào cũng rơi trên người Triệu Thụy.
Bên người hắn xuất hiện một hiện tượng phi thường kì đặc.
Thân thể hắn bị bao bọc trong một tầng khói xanh như sương mù, mà bên ngoài tầng khói lại bao phủ một tầng ánh trăng trong sáng!
Khói xanh và ánh trăng chồng lên nhau, từng tầng một, bao phủ lấy Triệu Thụy trong một tầng mông lung và thần bí.
Triệu Thụy nhắm mắt, chìm đắm trong tu luyện.
Hắn cảm giác rõ ràng, tinh hoa ẩn chứa trong ánh trăng như nước chảy, từ bốn phương tám hướng tuôn lại, thấm vào thân thể, thấm thẳng vào tế bào, lấp đầy tế bào hắn, làm tế bào hắn chứa đầy năng lượng.
Bất quá, lần này, do hắn hấp thu dược tài của bí phương.
Vì vậy, những năng lượng hấp thu được này tịnh không trôi mất như lần trước, mà lắng đọng trong tế bào, tiến hành cải tạo tế bào từng chút một.
Cũng không biết trải qua bao lâu, bí phương dược tài trong Ngũ Phương luyện thần lô đã cháy hết, khói xanh cũng không bay lên nữa, Triệu Thụy bèn tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện.
Lúc này hắn có thể cảm giác rõ ràng, kinh mạch, xương cốt, cơ bắp, da dẻ đều phát sinh biến hóa hết sức nhỏ bé, dường như mang một loại kháng tính kì dị.
Không chỉ có vậy, làn da hắn vốn màu đồng đen, cũng lờ mờ lộ ra một loại màu xanh cực kì nhạt, dùng mắt thường cơ hồ khó nhận ra.
Triệu Thụy đứng lên, duỗi eo, trong lòng thập phần vui vẻ.
Hắn có phối phương phụ trợ, hiệu suất tu luyện Tử Thanh Tiên Y thần điển quả thật tăng lên một bước lớn.
Với tốc độ tu luyện này, tầng thứ nhất Vạn Tích chi thể trong Tử Thanh Tiên Y thần quyết hẳn sẽ thành tựu trong tương lai không xa.
Đến lúc đó, cho dù Tạp Mã thần vu tự thân giáng lâm, Triệu Thụy cảm thấy, mình cũng hoàn toàn không phải sợ.
Triệu Thụy tính toán, sau khi tu luyện xong Vạn Tích chi thể, sẽ đồng thời tu luyện Bát Hoang lục tiên quyết và Tử Thanh Tiên Y thần quyết.
Một cái tu luyện nhục thân, một cái tu luyện chân nguyên, hai cái hỗ trợ cho nhau, có tác dụng to lớn với việc đề thăng thực lực của hắn.
Trong khi Triệu Thụy kết thúc tu luyện Tử Thanh Tiên Y thần quyết, một lượng lớn cảnh sát đã lao đến chỗ Triệu Thụy từng chiến đấu với Luke đại linh vu trên đường cao tốc, phong tỏa triệt để một đoạn đường.
Phóng viên của các phương tiện truyền thông trong thành phố Thương Hải cũng nghe được tin tức mà tới không lâu sau đó.
Bất quá, tuyệt đại bộ phận đều bị cảnh sát ngăn cản bên ngoài ranh giới phong tỏa, chỉ có một số ít phóng viên có cửa riêng, dùng hết mọi chiêu pháp, tiến vào hiện trường, tiến hành săn tin.
Tô Lôi là một người trong đó.
Cô lúc này đang nhón chân, đứng bên cái hố sâu to lớn, duỗi cái cổ trắng ngần nhìn xuống đáy.
Cái hố này rất sâu, đạt đến chiều cao ba tầng lầu, người ngã xuống đều chết chắc.
Mà hố sâu cỡ này, ở gần đó còn có khá nhiều!
Tô Lôi cảm thấy nơi này đúng là giống như mới vừa tiến hành một trận đại chiến thế giới quy mô nhỏ.
“Có phải xảy ra động đất không? Phá hoại mạnh thế này!” Cô hỏi tiếp một câu.
“Đúng đó! Quá đáng sợ! Hồi hôm qua ta ngồi xe đi qua, con đường cao tốc này con nguyên vẹn mà!” Nhân viên quay phim đánh giá xung quanh, vẫn còn rùng mình nói.
“Không phải địa chấn.” Tô Bình ngậm một nửa điếu thuốc lười nhác nói “Là người.”
“Người?” Tô Lôi có chút bất ngờ chớp chớp cặp mắt to “Ý tứ của chú là, do người phá hoại? Ai có bản lãnh lớn như vậy, trong một khoảng thời gian ngắn làm ra nhiễu hố lớn thế này?”
Tô Bình gật gật đầu, nhìn những hành khách đang được lấy khẩu cung nói: “Chúng tôi tìm được một số nhân chứng tại hiện trường, ngoài ra còn có một tài xế xe khách về hưu hôn mê bất tỉnh. Há, tài xế đó bây giờ đã được chúng tôi cứu tỉnh rồi, thằng cha đó đúng là hên thật, cách trung tâm vụ nổ không xa, vậy mà không chết!”
Tô Bình nói đến đây, đại khái cảm thấy mình lạc đề hơi xa, bèn chép chép miệng, trở lại vấn đề: “Theo khẩu cung của hắn và một số người chứng kiến khác, dường như có một người thần bí mang mặt nạ bạc, cùng với năm người đàn ông bộ dạng vu sư mặc đồ đen, tiến hành một trường chiến đấu kinh thiên động địa.”
“A? Chiến đấu của mấy người có thể tạo thành sức phá hoại lớn thế này? Bọn họ rốt cuộc dùng vũ khí gì?” Tô Lôi có chút khó tin trợn tròn mắt.
“Không có vũ khí, theo khẩu cung của người chứng kiến, tham gia chiến đấu chủ yếu là người mang mặt nạ bạc và một lão già bộ dạng vu sư, bọn họ đúng là giống như quái vật trong truyền thuyết, có lực lượng khiến người ta khủng bố! Những hố sâu, rãnh sâu này, đều là bọn họ xích thủ không quyền (tay trần) làm ra.” Tô Bình nhún nhún vai, đáp.
“Không phải chứ! Nhị thúc, chú không phải đang đùa đấy chứ!” Tô Lôi trừng mắt nhìn Tô Bình, mặt hoa lộ vẻ không tin.
Nói đùa!
Ở đây bị phá hoại nặng thế này, cho dù dùng thuốc nổ chất lượng cao, cũng phải hao phí không ít mới tạo ra được hiệu quả cỡ này.
Tô Bình lại nói là một người mang mặt nạ bạc và một lão vu sư, xích thủ không quyền làm ra.
Chuyện này đổi lại là một người nào hơi bình thường một chút, đại khái đều sẽ không tin!
Càng huống chi cô là một phóng viên từng trải đã được giáo dục rất tốt
“Ta biết ngươi không tin. Bất quá, ngươi có thể tự mình đi phỏng vấn mấy người chứng kiến, ta không can thiệp.” Tô Bình cười cười vẻ chẳng quan tâm.
“Ồ? Nhị thúc, sao lần này chú trở nên rộng rãi vậy?” Tô Lôi rất hoài nghi liếc ông một cái “Cháu nhớ trước đây mỗi lần muốn moi tin tức từ chú, đều phải nhõng nhẽo rất lâu mới được.”
Tô Bình phun ra một ngụm khói, cười tít mắt: “Ngươi cảm thấy mấy thứ ta nói cho ngươi đó báo cáo ra ngoài được sao? Sếp ngươi cho ngươi phát thanh mấy thứ đó sao? Sự thật, ta cũng không biết phải báo cáo tình huống ở đây lên cấp trên như thế nào. Chết tiệt thật, chẳng lẽ ta đi báo cáo với cấp trên, thành phố Thương Hải xuất hiện hai chung cực quái vật trong truyền thuyết?”
Tô Lôi dùng mĩ mục đánh giá Tô Bình một lúc, cảm thấy nhị thúc này dường như quả thật không giống nói đùa, trong lòng cho dù vẫn không tin thần ma gì, nhưng cũng có chút nghi ngờ nổi lên.
Cô dẫn nhân viên quay phim, theo phương hướng Tô Bình chỉ, tìm viên tài xế ấy, bắt đầu phỏng vấn hắn về tình huống hắn nhìn thấy lúc đó.
Thế nhưng, Tô Lôi mới vừa đưa ra câu hỏi, viên tài xế may mắn sống sót dưới sự bảo vệ của Triệu Thụy, lớn giọng la lên kinh hãi: “Vu sư, lão vu sư triệu hoán ra con nhện to lớn, khủng bố! Bất quá… bất quá, người mang mặt nạ bạc đó càng đáng sợ hơn! Càng cường đại hơn! Hắn chỉ một ngón tay… vu sư… vu sư đã nổ thành một đống thịt vụn! Thịch! Máu thịt! Máu thịt đầy trời!”
Nói đến đây, viên tài xế ấy mặt đầy sợ sệt, toàn thân bắt đầu run lên cầm cập.
Tô Lôi thấy viên tài xế này nói chẳng logic gì hết, bèn tiếp tục hỏi, hi vọng moi được nhiều tin tức hơn từ miệng hắn.
Thế nhưng, không quản cô đưa ra câu hỏi gì, viên tài xế đó đều nói đi nói lại mấy câu đó, không nói nhiều thêm một chữ.
Tô Lôi có chút mất kiên nhẫn nhìn viên quay phim một cái, biết viên tài xế này chịu kích thích quá lớn, nhất thời tinh thần có chút thác loạn, có lẽ phải tu dưỡng một trận mới bình phục được, chỉ đành tạm thời bỏ qua chuyện phỏng vấn tài xế xe khách này, chuyển sang phỏng vấn hành khách xe buýt.
Phỏng vấn một hồi xong, Tô Lôi cuối cùng xác định, những gì nhị thúc cô nói ban đầu đều là thật.
Tô Lôi chỉ cảm thấy trong cổ họng như bị nghẹn thứ gì đó, thập phần khó chịu.
Bởi vì, sự thật này, khiến một kẻ vô thần như cô quá khó tiếp thu!
Ngoài ra, cô cũng không thể phát ra cái tin tức này.
Bởi vì, bản thân cô còn không tin nổi, lãnh đạo đài truyền hình vá các khán giả, làm sao tin nổi?
Chết tiệt!
Người mang mặt nạ bạc này rốt cuộc là ai, là thần hay là yêu ma!
Sao lại có lực lượng khủng bố thế chứ!
Trước khi rời khỏi hiện trường vụ án, Tô Lôi nhìn xung quanh một vòng lần cuối rồi cắn môi, trong lòng nghĩ vậy.
/635
|