“Đinh Linh, vậy cô định làm thế nào?” Nghe Đinh Linh than phiền xong, Trương bí thư suy nghĩ một chút rồi hỏi.
“Làm sao? Tôi còn làm sao được nữa? Tuy rõ ràng biết Triệu Thụy tự bỏ qua nghi phạm, nhưng tôi lại không có chứng cứ để chứng minh, hoàn toàn không có cách nào, đây mới là chỗ khiến tôi bực nhất!” Đinh Linh mặt hoa không chút biểu tình, tỏ ra thập phần tức giận. (?)
Trương bí thư mỉm cười nói: “Thật ra, cô chỉ cần phản ánh chuyện cô biết lên trên là được.”
“Phản ánh? Có tác dụng gì chứ?” Đinh Linh nói “Trong tay tôi không có chứng cứ xác thực, Triệu Thụy lại có quan hệ mật thiết với Thạch thư kí, ai dám vì một chuyện không có chứng cứ mà đắc tội với Thạch thư kí?”
“Cô nói cũng đúng.” Trương bí thư tán đồng gật gật đầu, rồi nhìn Đinh Linh nói: “Cô thật sự bất mãn với Triệu Thụy vậy sao?”
“Đúng! Phẩm cách và hành vi của hắn, tôi cho rằng không thích hợp làm một cảnh sát!” Đinh Linh đáp khẳng định phi thường.
“Đã như vậy thì tôi lại có cách có thể giúp cô giải quyết Triệu Thụy.” Trương bí thư cười cười “Chỉ là… sợ cô không nguyện ý.”
“Há? Cách gì?” Đinh Linh có chút hiếu kì hỏi một câu.
“Cô có thể kiếm Triệu Thụy nói chuyện thật tốt một phen. Trong khi nói chuyện đề cập đến chuyện tự thả nghi phạm. Ngoài ra, cô còn chuẩn bị một cái máy ghi âm, ghi lại hết những gì cô và Triệu Thụy nói. Tôi cho rằng dưới tình huống Triệu Thụy không có phòng bị gì, hẳn có thể moi từ trong miệng hắn không ít thứ có ích. Có một đoạn ghi âm, cô lại phản ánh lên trên, cấp trên hẳn sẽ trọng thị phi thường, triển khai điều tra với Triệu Thụy, đến lúc đó có chứng cứ, cho dù là Thạch thư kí cũng không thể ra mặt cho Triệu Thụy.”
Trương bí thư nói xong, lại chăm chú nhìn Đinh Linh, chờ phản ứng của cô.
Chỉ cần Đinh Linh tiếp nhận ý kiến này, Trương bí thư tin chắc, cho dù Triệu Thụy vượt qua điều tra, thanh danh trong đội cảnh sát cũng sẽ xấu đi triệt để, công tác tiếp tục tại đội cảnh sát cũng thập phần khó khăn, đừng nói tới chuyện muốn thăng cấp sau này.
Đinh Linh nghe kiến nghị của Trương bí thư xong liền trầm mặc lại, chỉ xoay cây bút trong tay, không biết nghĩ gì.
Trong phòng làm việc nhất thời rơi vào im lặng, đến không khí cũng dường như đông cứng lại.
Qua một lúc, Đinh Linh mới chầm chậm mở miệng: “Xin lỗi, chuyện đó tôi không làm được.”
“A? Vì sao?”
Trương bí thư không khỏi cảm thấy thập phần bất ngờ, hắn có chút không hiểu, Đinh Linh này rõ ràng đầy bụng nộ khí với Triệu Thụy, sao việc đến nơi lại không muốn làm?
Chẳng lẽ, cô cũng không muốn làm chim đầu đàn đắc tội với Thạch thư kí?
Chỉ là chuyện này quá không giống với tính cách của Đinh Linh?
Trương bí thư đang nghĩ bụng như vậy, chỉ nghe Đinh Linh nghiêm túc đáp: “Tuy tôi thập phần bất mãn với Triệu Thụy, nhưng tôi cũng phải thừa nhận trong chuyện này có một phần oán giận cá nhân. Bất quá, tôi đánh giá về mặt công tác, hắn không phù hợp với chức nghiệp này. Thế nhưng, muốn tôi hãm hại thuộc hạ của mình, chuyện này tôi không làm được. Nếu tôi làm vậy, không khỏi quá ti bỉ rồi.”
“Cái này mà hãm hại gì?” Trương bí thư có chút gấp gáp đẩy gọng kính, vội vàng thuyết phục: “Cô chỉ là trả lại chân tướng sự việc mà thôi.”
“Trương bí thư, ông đừng nói nữa, tôi quyết định rồi, không làm vậy đâu.” Đinh Linh nói như chém đinh chặt sắt “Ngược lại ông, Trương bí thư, ông là bí thư của Thạch thư kí, hẳn phải ngồi chung một thuyền với Triệu Thụy mới đúng, sao lại muốn đẩy Triệu Thụy vào chỗ chết?”
Trương bí thư cười lạnh trong lòng một tiếng, nghĩ bụng: Ai ngồi chung một thuyền với tên vương bát đản đó chứ?
Bất quá hắn cũng biết, vừa rồi mình có chút thất thố, bèn vội vàng giải thích: “Tôi với Triệu Thụy vô oán vô cừu, hơn nữa hắn và Thạch thư kí quan hệ mật thiết, tôi vốn không cần phải đắc tội hắn. Chỉ là Đinh Linh cô bất mãn với hắn như vậy, làm bằng hữu, tôi cảm thấy phải giúp cô một lần.”
Trương bí thư lần này ngữ khí thành khẩn, tình thâm ý trọng, Đinh Linh cũng không chút nghi ngờ, trong lòng trái lại có chút cảm tạ Trương bí thư.
Trương bí thư thấy Đinh Linh cự tuyệt đề nghị của mình, không khỏi sinh ra một cảm giác thất bại, cũng không còn tâm tình nào tiếp tục ở lại đó, sau khi qua loa hai ba câu, bèn cáo từ ra về.
Vừa bước ra khỏi phòng Đinh Linh, hắn đột nhiên nhìn thấy Triệu Thụy ngồi ở chỗ mình lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng mang một chút châm biếm như có như không.
Trương bí thư thấy Triệu Thụy nhìn hắn như vậy, trong lòng phát hoảng, không biết thế nào đột nhiên cảm thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Đinh Linh vừa rồi có thể bị Triệu Thụy nghe trộm rồi không.
Thế nhưng, suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy cách nghĩ này của mình hết sức buồn cười.
Bởi vì, vừa rồi lúc hắn nói chuyện với Đinh Linh, cửa phòng làm việc đóng lại, hơn nữa hai người nói chuyện cũng không lớn giọng.
Triệu Thụy ngồi bên ngoài, hơn nữa còn cách khá xa, trừ phi siêu nhân, nếu không không thể nghe được nội dung câu chuyện giữa hắn và Đinh Linh.
Bất quá, Trương bí thư vạn vạn lần không ngờ Triệu Thụy lại là một tu chân giả thực lực cường hãn, thính lực nhạy bén vượt xa người thường, đối thoại của hắn với Đinh Linh trong phòng làm việc đã bị Triệu Thụy nghe không sót một chữ.
Trương bí thư mang bộ mặt thiện ý lại gần Triệu Thụy, chào hỏi: “Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
“Đúng nha, lại gặp rồi.” Triệu Thụy cũng làm như không có chuyện gì, cười trả lời một câu.
“Công tác ở đây thế nào? Có quen không?” Trương bí thư tỏ ra hết sức nhiệt tình, hoàn toàn không nhìn ra mới một phút trước, hắn còn muốn mượn Đinh Linh một đao để hãm hại Triệu Thụy.
“Cũng không tệ, không có gì không quen cả.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt. Nếu ngươi có chỗ nào không thích ứng cứ tìm ta, ta sẽ tận lực giúp ngươi giải quyết.” Trương bí thư gật gật đầu, hơi trầm ngâm một chút rồi nhìn mắt Triệu Thụy, hết sức thành khẩn nói “Triệu Thụy, lúc trước giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm. Chẳng qua, đó đều là chuyện quá khứ, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
“Trương bí thư, ngươi không nói, ta cũng quên rồi.” Triệu Thụy trên mặt hết sức tùy tiện, nhưng trong lòng lại không ngừng cười lạnh, nếu không phải vừa rồi nghe câu chuyện giữa Trương bí thư và Đinh Linh, người bình thường quả thật dễ dàng bị thái độ của Trương bí thư mê hoặc “Giữa chúng ta kêu là không đánh không biết nhau, nếu không có ngày đó gặp nhau, ta chỉ sợ cũng không thể tiến vào đội cảnh sát. Nói không chừng, ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng.”
“Ha ha! Quá lời rồi! Quá lời rồi!” Trương bí thư vừa cười, vừa cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Triệu Thụy, muốn tìm ra cách nghĩ thật sự trong lòng Triệu Thụy qua những biến hóa nhỏ nhặt.
Bất quá, Triệu Thụy biểu hiện thập phần tự nhiên, Trương bí thư cẩn thận quan sát một lúc cũng không nhìn ra manh mối gì.
Hắn cho rằng Triệu Thụy dường như thật sự không ghi hận, không khỏi yên lòng, cảnh giác cũng thả lỏng đi nhiều.
Hắn lại làm bộ nhiệt tình nói chuyện với Triệu Thụy một lúc, sau khi thả ra rất nhiều thiện ý, mới cáo từ ra về.
Nhìn bóng lưng Trương bí thư biến mất ngoài cửa văn phòng, nụ cười trên mặt Triệu Thụy dần dần biến mất, ánh mắt cũng dần dần trở nên sắc bén.
Trương bí thư này hai mặt ba dao, tuy không tạo thành uy hiếp gì quá lớn cho hắn, nhưng tiểu nhân này núp trong bóng tối, thỉnh thoảng bắn lén hắn vài mũi tên, thật khiến người ta hết sức chán ghét.
Triệu Thụy dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, suy nghĩ tìm cơ hội thích hợp giải quyết chướng ngại này.
Hắn đang suy nghĩ tới đó, chuông điện thoại bỗng vang lên, lấy ra xem, là số máy rất lạ.
“A lô! Vị nào vậy?” Triệu Thụy bắt điện thoại, hỏi một câu.
“Triệu đại ca đấy à? Tôi… tôi là Tiêu Phương!” Một giọng nữ run run rẩy rẩy từ trong điện thoại truyền ra.
“Tiêu Phương? Ngươi có phải xảy ra chuyện gì không?” Triệu Thụy cau mày lại, hắn nghe ra trong giọng Tiêu Phương có sự sợ hãi đậm đặc.
“Triệu đại ca, tôi nghe lời anh, vốn muốn rửa tay giải nghệ, nhưng lão đại Hoàng Điểu ca lại của tôi không tha cho tôi. Không chỉ có vậy, vụ lấy túi tiền lần trước không hiểu sao lại bị hắn biết. Hắn đánh tôi, còn nói muốn chặt hết ngón tay của tôi, giết gà dọa khỉ!” Tiêu Phương vừa khóc vừa nói “Tôi nhân lúc chúng không chú ý lén trốn ra ngoài, bây giờ chúng đang tìm tôi khắp nơi! Tôi cầu xin anh hãy cứu tôi đi!”
Triệu Thụy biết ăn trộm bây giờ rất ít khi đơn lẻ, thông thường đều kéo bầy kết bọn chiếm địa bàn, cũng có quy củ của mình.
Tiêu Phương có thể nói đã phạm vào đại kị, hoàn cảnh đúng là thập phần nguy hiểm.
Triệu Thụy cảm thấy dù công hay tư, hắn đều có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Tiêu Phương, bèn vội vàng hỏi:
“Ngươi đang ở đâu? Ta đi gặp ngươi ngay.”
“Tôi đang ở gần lữ điếm Anh Thuận đường Thảo Thành.”
“Tốt. Ta sẽ lập tức tới đó.” Triệu Thụy nói xong ngắt điện thoại, vội vội vàng vàng rời cục cảnh sát, lái xe tới chỗ Tiêu Phương ẩn nấp.
Lữ điếm Anh Thuận nằm phía bắc thành phố, cục cảnh sát lại thuộc phía nam, lại thêm giao thông tắc nghẽn, Triệu Thụy mất gần nửa tiếng mới đuổi tới mục tiêu.
Thế nhưng, hắn rất nhanh đã phát hiện, Tiêu Phương tịnh không có ở đó!
“Làm sao? Tôi còn làm sao được nữa? Tuy rõ ràng biết Triệu Thụy tự bỏ qua nghi phạm, nhưng tôi lại không có chứng cứ để chứng minh, hoàn toàn không có cách nào, đây mới là chỗ khiến tôi bực nhất!” Đinh Linh mặt hoa không chút biểu tình, tỏ ra thập phần tức giận. (?)
Trương bí thư mỉm cười nói: “Thật ra, cô chỉ cần phản ánh chuyện cô biết lên trên là được.”
“Phản ánh? Có tác dụng gì chứ?” Đinh Linh nói “Trong tay tôi không có chứng cứ xác thực, Triệu Thụy lại có quan hệ mật thiết với Thạch thư kí, ai dám vì một chuyện không có chứng cứ mà đắc tội với Thạch thư kí?”
“Cô nói cũng đúng.” Trương bí thư tán đồng gật gật đầu, rồi nhìn Đinh Linh nói: “Cô thật sự bất mãn với Triệu Thụy vậy sao?”
“Đúng! Phẩm cách và hành vi của hắn, tôi cho rằng không thích hợp làm một cảnh sát!” Đinh Linh đáp khẳng định phi thường.
“Đã như vậy thì tôi lại có cách có thể giúp cô giải quyết Triệu Thụy.” Trương bí thư cười cười “Chỉ là… sợ cô không nguyện ý.”
“Há? Cách gì?” Đinh Linh có chút hiếu kì hỏi một câu.
“Cô có thể kiếm Triệu Thụy nói chuyện thật tốt một phen. Trong khi nói chuyện đề cập đến chuyện tự thả nghi phạm. Ngoài ra, cô còn chuẩn bị một cái máy ghi âm, ghi lại hết những gì cô và Triệu Thụy nói. Tôi cho rằng dưới tình huống Triệu Thụy không có phòng bị gì, hẳn có thể moi từ trong miệng hắn không ít thứ có ích. Có một đoạn ghi âm, cô lại phản ánh lên trên, cấp trên hẳn sẽ trọng thị phi thường, triển khai điều tra với Triệu Thụy, đến lúc đó có chứng cứ, cho dù là Thạch thư kí cũng không thể ra mặt cho Triệu Thụy.”
Trương bí thư nói xong, lại chăm chú nhìn Đinh Linh, chờ phản ứng của cô.
Chỉ cần Đinh Linh tiếp nhận ý kiến này, Trương bí thư tin chắc, cho dù Triệu Thụy vượt qua điều tra, thanh danh trong đội cảnh sát cũng sẽ xấu đi triệt để, công tác tiếp tục tại đội cảnh sát cũng thập phần khó khăn, đừng nói tới chuyện muốn thăng cấp sau này.
Đinh Linh nghe kiến nghị của Trương bí thư xong liền trầm mặc lại, chỉ xoay cây bút trong tay, không biết nghĩ gì.
Trong phòng làm việc nhất thời rơi vào im lặng, đến không khí cũng dường như đông cứng lại.
Qua một lúc, Đinh Linh mới chầm chậm mở miệng: “Xin lỗi, chuyện đó tôi không làm được.”
“A? Vì sao?”
Trương bí thư không khỏi cảm thấy thập phần bất ngờ, hắn có chút không hiểu, Đinh Linh này rõ ràng đầy bụng nộ khí với Triệu Thụy, sao việc đến nơi lại không muốn làm?
Chẳng lẽ, cô cũng không muốn làm chim đầu đàn đắc tội với Thạch thư kí?
Chỉ là chuyện này quá không giống với tính cách của Đinh Linh?
Trương bí thư đang nghĩ bụng như vậy, chỉ nghe Đinh Linh nghiêm túc đáp: “Tuy tôi thập phần bất mãn với Triệu Thụy, nhưng tôi cũng phải thừa nhận trong chuyện này có một phần oán giận cá nhân. Bất quá, tôi đánh giá về mặt công tác, hắn không phù hợp với chức nghiệp này. Thế nhưng, muốn tôi hãm hại thuộc hạ của mình, chuyện này tôi không làm được. Nếu tôi làm vậy, không khỏi quá ti bỉ rồi.”
“Cái này mà hãm hại gì?” Trương bí thư có chút gấp gáp đẩy gọng kính, vội vàng thuyết phục: “Cô chỉ là trả lại chân tướng sự việc mà thôi.”
“Trương bí thư, ông đừng nói nữa, tôi quyết định rồi, không làm vậy đâu.” Đinh Linh nói như chém đinh chặt sắt “Ngược lại ông, Trương bí thư, ông là bí thư của Thạch thư kí, hẳn phải ngồi chung một thuyền với Triệu Thụy mới đúng, sao lại muốn đẩy Triệu Thụy vào chỗ chết?”
Trương bí thư cười lạnh trong lòng một tiếng, nghĩ bụng: Ai ngồi chung một thuyền với tên vương bát đản đó chứ?
Bất quá hắn cũng biết, vừa rồi mình có chút thất thố, bèn vội vàng giải thích: “Tôi với Triệu Thụy vô oán vô cừu, hơn nữa hắn và Thạch thư kí quan hệ mật thiết, tôi vốn không cần phải đắc tội hắn. Chỉ là Đinh Linh cô bất mãn với hắn như vậy, làm bằng hữu, tôi cảm thấy phải giúp cô một lần.”
Trương bí thư lần này ngữ khí thành khẩn, tình thâm ý trọng, Đinh Linh cũng không chút nghi ngờ, trong lòng trái lại có chút cảm tạ Trương bí thư.
Trương bí thư thấy Đinh Linh cự tuyệt đề nghị của mình, không khỏi sinh ra một cảm giác thất bại, cũng không còn tâm tình nào tiếp tục ở lại đó, sau khi qua loa hai ba câu, bèn cáo từ ra về.
Vừa bước ra khỏi phòng Đinh Linh, hắn đột nhiên nhìn thấy Triệu Thụy ngồi ở chỗ mình lạnh lùng nhìn hắn, khóe miệng mang một chút châm biếm như có như không.
Trương bí thư thấy Triệu Thụy nhìn hắn như vậy, trong lòng phát hoảng, không biết thế nào đột nhiên cảm thấy cuộc nói chuyện giữa mình và Đinh Linh vừa rồi có thể bị Triệu Thụy nghe trộm rồi không.
Thế nhưng, suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy cách nghĩ này của mình hết sức buồn cười.
Bởi vì, vừa rồi lúc hắn nói chuyện với Đinh Linh, cửa phòng làm việc đóng lại, hơn nữa hai người nói chuyện cũng không lớn giọng.
Triệu Thụy ngồi bên ngoài, hơn nữa còn cách khá xa, trừ phi siêu nhân, nếu không không thể nghe được nội dung câu chuyện giữa hắn và Đinh Linh.
Bất quá, Trương bí thư vạn vạn lần không ngờ Triệu Thụy lại là một tu chân giả thực lực cường hãn, thính lực nhạy bén vượt xa người thường, đối thoại của hắn với Đinh Linh trong phòng làm việc đã bị Triệu Thụy nghe không sót một chữ.
Trương bí thư mang bộ mặt thiện ý lại gần Triệu Thụy, chào hỏi: “Đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.”
“Đúng nha, lại gặp rồi.” Triệu Thụy cũng làm như không có chuyện gì, cười trả lời một câu.
“Công tác ở đây thế nào? Có quen không?” Trương bí thư tỏ ra hết sức nhiệt tình, hoàn toàn không nhìn ra mới một phút trước, hắn còn muốn mượn Đinh Linh một đao để hãm hại Triệu Thụy.
“Cũng không tệ, không có gì không quen cả.”
“Vậy là tốt, vậy là tốt. Nếu ngươi có chỗ nào không thích ứng cứ tìm ta, ta sẽ tận lực giúp ngươi giải quyết.” Trương bí thư gật gật đầu, hơi trầm ngâm một chút rồi nhìn mắt Triệu Thụy, hết sức thành khẩn nói “Triệu Thụy, lúc trước giữa chúng ta có thể có chút hiểu lầm. Chẳng qua, đó đều là chuyện quá khứ, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng.”
“Trương bí thư, ngươi không nói, ta cũng quên rồi.” Triệu Thụy trên mặt hết sức tùy tiện, nhưng trong lòng lại không ngừng cười lạnh, nếu không phải vừa rồi nghe câu chuyện giữa Trương bí thư và Đinh Linh, người bình thường quả thật dễ dàng bị thái độ của Trương bí thư mê hoặc “Giữa chúng ta kêu là không đánh không biết nhau, nếu không có ngày đó gặp nhau, ta chỉ sợ cũng không thể tiến vào đội cảnh sát. Nói không chừng, ta còn phải cảm ơn ngươi mới đúng.”
“Ha ha! Quá lời rồi! Quá lời rồi!” Trương bí thư vừa cười, vừa cẩn thận quan sát biểu tình trên mặt Triệu Thụy, muốn tìm ra cách nghĩ thật sự trong lòng Triệu Thụy qua những biến hóa nhỏ nhặt.
Bất quá, Triệu Thụy biểu hiện thập phần tự nhiên, Trương bí thư cẩn thận quan sát một lúc cũng không nhìn ra manh mối gì.
Hắn cho rằng Triệu Thụy dường như thật sự không ghi hận, không khỏi yên lòng, cảnh giác cũng thả lỏng đi nhiều.
Hắn lại làm bộ nhiệt tình nói chuyện với Triệu Thụy một lúc, sau khi thả ra rất nhiều thiện ý, mới cáo từ ra về.
Nhìn bóng lưng Trương bí thư biến mất ngoài cửa văn phòng, nụ cười trên mặt Triệu Thụy dần dần biến mất, ánh mắt cũng dần dần trở nên sắc bén.
Trương bí thư này hai mặt ba dao, tuy không tạo thành uy hiếp gì quá lớn cho hắn, nhưng tiểu nhân này núp trong bóng tối, thỉnh thoảng bắn lén hắn vài mũi tên, thật khiến người ta hết sức chán ghét.
Triệu Thụy dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, suy nghĩ tìm cơ hội thích hợp giải quyết chướng ngại này.
Hắn đang suy nghĩ tới đó, chuông điện thoại bỗng vang lên, lấy ra xem, là số máy rất lạ.
“A lô! Vị nào vậy?” Triệu Thụy bắt điện thoại, hỏi một câu.
“Triệu đại ca đấy à? Tôi… tôi là Tiêu Phương!” Một giọng nữ run run rẩy rẩy từ trong điện thoại truyền ra.
“Tiêu Phương? Ngươi có phải xảy ra chuyện gì không?” Triệu Thụy cau mày lại, hắn nghe ra trong giọng Tiêu Phương có sự sợ hãi đậm đặc.
“Triệu đại ca, tôi nghe lời anh, vốn muốn rửa tay giải nghệ, nhưng lão đại Hoàng Điểu ca lại của tôi không tha cho tôi. Không chỉ có vậy, vụ lấy túi tiền lần trước không hiểu sao lại bị hắn biết. Hắn đánh tôi, còn nói muốn chặt hết ngón tay của tôi, giết gà dọa khỉ!” Tiêu Phương vừa khóc vừa nói “Tôi nhân lúc chúng không chú ý lén trốn ra ngoài, bây giờ chúng đang tìm tôi khắp nơi! Tôi cầu xin anh hãy cứu tôi đi!”
Triệu Thụy biết ăn trộm bây giờ rất ít khi đơn lẻ, thông thường đều kéo bầy kết bọn chiếm địa bàn, cũng có quy củ của mình.
Tiêu Phương có thể nói đã phạm vào đại kị, hoàn cảnh đúng là thập phần nguy hiểm.
Triệu Thụy cảm thấy dù công hay tư, hắn đều có trách nhiệm bảo đảm an toàn cho Tiêu Phương, bèn vội vàng hỏi:
“Ngươi đang ở đâu? Ta đi gặp ngươi ngay.”
“Tôi đang ở gần lữ điếm Anh Thuận đường Thảo Thành.”
“Tốt. Ta sẽ lập tức tới đó.” Triệu Thụy nói xong ngắt điện thoại, vội vội vàng vàng rời cục cảnh sát, lái xe tới chỗ Tiêu Phương ẩn nấp.
Lữ điếm Anh Thuận nằm phía bắc thành phố, cục cảnh sát lại thuộc phía nam, lại thêm giao thông tắc nghẽn, Triệu Thụy mất gần nửa tiếng mới đuổi tới mục tiêu.
Thế nhưng, hắn rất nhanh đã phát hiện, Tiêu Phương tịnh không có ở đó!
/635
|