Trong khi Trương Đường bàn luận sau lưng Mễ Văn, trên bàn đánh bạc của Mễ Văn xuất hiện một đổ khách đặc thù.
Tuổi tác vị khách đánh bạc này rất trẻ, đại khái chỉ khoảng hai mươi, đầu tóc chải cẩn thận không sót một sợi, trên người mặc bộ đồ tây xanh thẫm chất liệu cầu kì, khí chất hắn phi thường cao quý, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm một cách tự nhiên.
Mễ Văn tuy đã nhìn thấy không ít nhân vật có tiền có thế trong sòng bạc, nhưng khí chất cử chỉ đều kém xa thanh niên cao quý ưu nhã này.
Thanh niên này khác xa với những khách đánh bạc khác, tình cảm của những khách đánh bạc khác đều dao động lớn theo chuyện thắng thua, có lúc hứng thú, có lúc mất mác.
Mà trên mặt thanh niên này vẫn một vẻ bình tĩnh trước sau như một, cho dù thắng hay thua vẫn hết sức bình ổn.
Mễ Văn không khỏi đánh giá thanh niên này vài cái, khách đánh bạc kiểu này đúng là rất hiếm thấy.
Thanh niên đó thấy Mễ Văn đánh giá mình, mỉm cười một cái, nói: “Mắt cô rất xinh đẹp, cho dù bảo thạch đẹp nhất trên đời cũng không cách nào so sánh!”
“Cảm ơn!”
Mễ Văn cảm ơn rất lễ mạo, cảm thấy da gà tóc gáy đều dựng hết cả lên.
Cô quả thật không quen kiểu nịnh nọt này.
Làm hà quan trong sòng bạc lâu như vậy, gặp qua vô số người, cô cũng biết đằng sau vẻ nịnh nọt của thanh niên này có ý đồ gì.
Quả nhiên, thanh niên đó hỏi tiếp: “Chừng nào thì cô tan ca?”
“Xin hỏi có việc gì?” Mễ Văn tịnh không đáp thẳng, vừa nhanh nhẹn chia bài, vừa hỏi lại “Tôi muốn mời cô ăn cơm. Không biết tôi có được vinh hạnh đó không?” Thanh niên đó mìm cười đáp.
“Hết sức xin lỗi. Tối nay tôi có hẹn.” Mễ Văn cự tuyệt một cách ôn hòa nhã nhặn mà lại dứt khoát.
“Há? Vậy ngày mai thì sao?”
“Cũng không có thời gian.” Mễ Văn không thèm nhìn hắn.
“Vậy cô có thể cho tôi số điện thoại được không?” Thanh niên đó không chịu thua.
“Tôi không có điện thoại.”
“Thế… nếu tiện, cô có thể gọi điện thoại cho tôi.” Thanh niên đó móc ra một cái danh thiếp, đưa qua.
Mễ Văn nhìn thấy hơi khom người nói: “Xin lỗi, sòng bạc chúng tôi có quy định, hà quan không được nhận đồ vật của khách.”
Thanh niên cao quý cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt tương đối lúng túng, có hơi mất mặt.
Bình thường, chỉ cần một câu nói của hắn, nữ nhân xinh đẹp sẽ lớp trước ngã xuống lớp sau tiếp tục bổ nhào vào lòng hắn, không ngờ hôm nay lại ăn phải bát canh đóng cửa to thế này.
Hắn hậm hực thu danh thiếp lại, cũng không còn tâm tư chơi tiếp, rất buồn bực ngồi bên bàn đánh bạc, đi cũng dở, ở cũng không xong.
Chính vào lúc này, trong đám người cách đó không xa nổi lên một trận rối loạn, mấy kinh lý khu đánh bạc, dẫn một đám đông bảo vệ vôi vàng chạy tới đó.
Sau khi chạy tới, bọn họ lập tức bao vây thanh niên cao quý đó vòng trong vòng ngoài, cách tuyệt hẳn với mọi người, phảng phất hắn là một nhân vật cực kì trọng yếu.
“Vi nhị thiếu, ngài sao lại tới đây chơi chứ. Hơn nữa còn không mang theo bảo vệ, vạn nhất bị người ta đả thương thì làm sao? Bọn Hầu sảnh trưởng đều đợi ngài ở sảnh khách quý muốn chịu không nổi rồi.” Một người có bộ dạng là đứng đầu đám bảo vệ, nhỏ giọng oán trách.
Thanh niên được gọi là Vi nhị thiếu đó không để ý nói: “Cho bọn chúng đợi cũng chẳng sao. Lại nói, lâu lâu tới sảnh bình thường chơi cũng rất có ý tứ.”
Nói xong, hắn hơi ngả ngớn nháy mắt với Mễ Văn.
Trong lòng Mễ Văn có chút không được cao hứng, xoay mặt đi, làm như không thấy.
Kinh lý khu mười hai trong sòng bạc Duy Ni cũng là một trong những người tới tìm Vi nhị thiếu, hắn chú ý tới động tác nhỏ đó của Vi nhị thiếu, lặng lẽ ghi nhớ nó vào lòng.
Vi nhị thiếu dưới sự bao vây của mọi người như chúng tinh củng nguyệt, đi tới sảnh khách quý. Khách đánh bạc xung quanh thì nghị luận xôn xao, không biết thanh niên này rốt cuộc là lai lịch thế nào.
Bất quá, sau chút rối loạn ngắn ngủi, đổ khách xung quanh lại tập trung sức chú ý vào bàn đánh bạc rất nhanh.
Đối với bọn họ, đánh bạc mới là quan trọng nhất, còn như thanh niên đó rốt cuộc có thân phận gì, thật ra chẳng liên quan gì lắm với họ.
Vi nhị thiếu tiến vào sảnh khách quý, bọn bảo vệ cũng theo hắn vào, mấy kinh lý khu đánh bạc thì trở về nguyên vị làm việc.
Bất quá, kinh lý khu 12, trong khi trở về lại lách một vòng, lách tới khu thứ bảy, kiếm Trương Đường.
“Này, lão Trương, cháu gái Mễ Văn của ông dường như được Vi gia nhị thiếu nhìn trúng rồi!” Kinh lý khu 12 tới cạnh Trương Đường nhỏ giọng nói một câu.
“Vi gia nhị thiếu? Vi gia nhị thiếu nào?” Trương Đường nhất thời chưa kịp hiểu.
“Chính là Vi thị gia tộc Vi nhị thiếu gia Vi Sở Chi đó!”
“Cái gì! Vi Sở Chi! Ngươi nói thật chứ?” Trương Đường nhảy dựng.
Tam đại thế gia của Liên Đảo, phân biệt là Hồ, Vi, Phan.
Hồ gia kinh doanh sòng bạc, Vi gia chủ yếu kinh doanh kiến trúc, cơ hồ lũng đoạn cả nghề kiến trúc ở Liên Đảo, đại bộ phận các cao ốc giá cao ở Liên Đảo đều do bọn họ khai phát.
Không chỉ có vậy, bọn họ còn nhờ vào thực lực cường đại, nhiều lần trúng thầu những hạng mục xây dựng cơ bản lớn ở hải ngoại.
Gia tộc khống chế sáu công ti kiến trúc lớn, rao bán ở Hồng Công, Mĩ các nơi, giá trị rao tới hàng ngàn ức.
Mà Phan thị gia tộc thì khống chế mạch tài chính của Liên Đảo, có ngân hàng quy mô lớn nhất Liên Đảo, chi nhánh khắp các thành phố trên thế giới.
Vinh, Phan hai nhà ngoại trừ thực lực cường đại về mặt kinh tế ra, còn có quan hệ sâu dày trong giới chính trị, đệ tử gia tộc cũng có không ít người tiến vào chính giới làm việc.
Mà thị trưởng hiện tại của Liên Đảo, là một người trong họ Phan.
Tam đại danh môn này có lịch sử rất lâu dài, phú quý trăm năm, nằm ở tầng đỉnh của kim tự tháp Liên Đảo nhìn xuống chúng sinh.
Cho dù là nhánh phụ của tam đại gia tộc cũng tương đối có thân phận địa vị ở Liên Đảo, không phải người thường có thể so sánh được.
Vi Sở Chi là cháu trực hệ đời thứ ba của gia chủ hiện tại trong Vi gia, thân phận lại càng cao quý.
Một nhân vật cao cao tại thượng như vậy, không ngờ lại xem trúng một hà quan!
Trương Đường nhất thời tự nhiên không cách nào tin.
“Đương nhiên là thật, ta phụ trách khu đó, thấy rõ rõ ràng ràng nè! Vi nhị thiếu liều mạng bắt chuyện với Mễ Văn, còn muốn xin số điện thoại nữa.” Kinh lý khu đánh bạc số 12 hết sức khẳng định “Bất quá, Mễ Văn dường như rất lạnh nhạt với người ta.”
“Cái con ngốc ấy!” Trương Đường vỗ đùi đánh đét, tức giận chửi lớn một câu “Vi gia nhị thiếu là thân phận gì chứ? Có thể nhìn trúng nó, đúng là phúc phận của nó! Nó lại lạnh nhạt với người ta! Cho dù những đại minh tinh, muốn leo lên cành cao này cũng leo không nổi nghe!”
Kinh lý khu 12 chế nhạo: “Đúng đó, đúng đó! Vi nhị thiếu nổi danh khảng khái rộng rãi. Nếu Mễ Văn theo hắn, khẳng định sẽ có chỗ tốt lớn, không biết hơn bao nhiêu lần so với một hà quan, vạn nhất số cháu ngươi tốt, gã cho Vi gia, càng không thể tưởng tượng. Ngươi làm chú họ, cũng theo đó mà bay cao tiến xa.”
Vị kinh lý này chỉ nói đùa, thân phận hà quan đối với những hào môn đại tộc đó thì quá thấp nhỏ, căn bản không có loại khả năng đó.
Bất quá, câu này nghe trong tai Trương Đường, lại coi là thật, cõi lòng chấn động.
Hắn hai mươi tuổi vào sòng bạc, làm một nhân viên phục vụ nhỏ trong sòng bạc, từng bước từng bước bò tới vị trí kinh lý khu đánh bạc trong sòng bạc của làng du lịch Duy Ni số một số hai châu Á này, chức nghiệp cuộc đời căn bản đã tới đỉnh rồi.
Muốn tiến thêm một bước, cơ hồ không có quá nhiều cơ hội.
Bất quá, trước giờ hắn không cam lòng cuộc sống im lặng không tiếng tăm này, hắn còn mơ một ngày mình nổi bật hơn mọi người.
Bây giờ xem ra, dường như cơ hội đã rơi xuống đầu mình, chỉ xem hắn có nắm bắt được không.
Tròng mắt Trương Đường xoay tròn, hỏi kinh lý khu 12: “Vi nhị thiếu ở đâu? Đã đi chưa?”
“Hắn dường như đi sảnh khách quý đánh bài rồi, bây giờ hẳn là chưa đi đâu. Bất quá, ở sảnh khách quý nào thì không biết. Thế nào? Ngươi thật sự tính đem Mễ Văn đi chào hàng sao?”
Trương Đường cười ha ha, lấp liếm: “Không có, không có, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Nói xong, chào hỏi rồi xoay người rời đi.
Trương Đường bụng nghĩ làm sao leo lên cái cây đại thụ Vi Sở Chi này, cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà làm việc.
Hắn nghĩ cách nghe ngóng sảnh Vi Sở Chi đánh bạc, rồi chờ ở ngoài sảnh.
Chờ đại khái hơn một tiếng đồng hồ, cánh cửa đổ sảnh đột nhiên mở ra, một bầy đông đảo những bưu hình đại hán đồ tây láng o từ trong tuôn ra, Vi Sở Chi được đám bảo vệ đó hộ vệ, tiền hô hậu ủng đi ra ngoài.
Trương Đường thấy Vi Sở Chi, chạy gấp lên mấy bước muốn lại gần, hai bảo vệ thân to sức mạnh đã hết sức cảnh giác đẩy hắn ra ngoài một cái, thiếu chút nữa đẩy hắn lộn nhào.
Trương Đường khó khăn lắm mới đứng vững, vội vàng cao giọng gào: “Nhị thiếu! Vi nhị thiếu!”
Vi Sở Chi nghe có người kêu tên hắn, bèn quay đầu nhìn lại một cái. Phát hiện là một nam tử trung niên miệng đầy răng vàng, mình tịnh không nhận ra, không khỏi khó chịu cau mày, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là ai? Kiếm ta có chuyện gì?”
“Tôi là một kinh lý đổ khu trong sòng bạc của làng du lịch Duy Ni, cũng là chú họ của Mễ Văn.” Trương Đường vẻ mặt tươi cười, khom eo, hạ thấp tư thế, cung cung kính kính đáp “Là nữ hài mà ngài gặp khi vừa rồi ngài chơi Mĩ Thức Luân Bàn đó.”
“Há! Thì ra ngươi là chú họ của nó!” Vi Sở Chi giãn lông mày ra, trên mặt lộ nụ cười.
Hắn nhẹ nhàng xua xua tay, tỏ ý cho bảo vệ để Trương Đường tới gần rồi hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
“Là thế này.” Trương Đường xoa xoa tay, vừa quan sát biểu tình của Vi Sở Chi, vừa nói: “Tôi vừa nghe ngài hình như có chút hảo cảm với Mễ Văn.”
Vi Sở Chi đánh giá Trương Đường hai cái, tịnh không tiếp lời.
Bên người hắn trước giờ không thiếu nữ nhân xinh đẹp, thay đổi nữ nhân đối với hắn chẳng khác nào thay đổi y phục.
Bất quá, hắn xác thật hơi có hứng thú với Mễ Văn.
Một là vì, dung mạo khí chất của Mễ Văn đích xác là hết sức xuất chúng, cho dù là minh tinh, so được với Mễ Văn cũng không nhiều.
Càng quan trọng hơn, thái độ lãnh đạm của Mễ Văn đối với hắn, đã kích phát dục vọng chinh phục mạnh mẽ của hắn.
Chuyện hắn thích nhất, chính là xé mặt nạ của những cao ngạo lãnh mạc đó xuống, để bọn họ rên rỉ xin tha dưới thân mình.
Nếu như Mễ Văn từ đầu đã hết sức thuần phục hắn, trái lại hắn sẽ không có bao nhiêu hứng thú.
Bất quá, hứng thú thì hứng thú, nam tử hèn hạ kêu là Trương Đường này, cách hỏi thô tục thẳng thừng này, khiến hắn không muốn trả lời.
Ngoài ra, trong lòng hắn hết sức rõ ràng, Trương Đường này sở dĩ hăng hái như vậy, chẳng qua là muốn bò lên cây đại thụ hắn thôi.
Tuổi tác vị khách đánh bạc này rất trẻ, đại khái chỉ khoảng hai mươi, đầu tóc chải cẩn thận không sót một sợi, trên người mặc bộ đồ tây xanh thẫm chất liệu cầu kì, khí chất hắn phi thường cao quý, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy nghiêm một cách tự nhiên.
Mễ Văn tuy đã nhìn thấy không ít nhân vật có tiền có thế trong sòng bạc, nhưng khí chất cử chỉ đều kém xa thanh niên cao quý ưu nhã này.
Thanh niên này khác xa với những khách đánh bạc khác, tình cảm của những khách đánh bạc khác đều dao động lớn theo chuyện thắng thua, có lúc hứng thú, có lúc mất mác.
Mà trên mặt thanh niên này vẫn một vẻ bình tĩnh trước sau như một, cho dù thắng hay thua vẫn hết sức bình ổn.
Mễ Văn không khỏi đánh giá thanh niên này vài cái, khách đánh bạc kiểu này đúng là rất hiếm thấy.
Thanh niên đó thấy Mễ Văn đánh giá mình, mỉm cười một cái, nói: “Mắt cô rất xinh đẹp, cho dù bảo thạch đẹp nhất trên đời cũng không cách nào so sánh!”
“Cảm ơn!”
Mễ Văn cảm ơn rất lễ mạo, cảm thấy da gà tóc gáy đều dựng hết cả lên.
Cô quả thật không quen kiểu nịnh nọt này.
Làm hà quan trong sòng bạc lâu như vậy, gặp qua vô số người, cô cũng biết đằng sau vẻ nịnh nọt của thanh niên này có ý đồ gì.
Quả nhiên, thanh niên đó hỏi tiếp: “Chừng nào thì cô tan ca?”
“Xin hỏi có việc gì?” Mễ Văn tịnh không đáp thẳng, vừa nhanh nhẹn chia bài, vừa hỏi lại “Tôi muốn mời cô ăn cơm. Không biết tôi có được vinh hạnh đó không?” Thanh niên đó mìm cười đáp.
“Hết sức xin lỗi. Tối nay tôi có hẹn.” Mễ Văn cự tuyệt một cách ôn hòa nhã nhặn mà lại dứt khoát.
“Há? Vậy ngày mai thì sao?”
“Cũng không có thời gian.” Mễ Văn không thèm nhìn hắn.
“Vậy cô có thể cho tôi số điện thoại được không?” Thanh niên đó không chịu thua.
“Tôi không có điện thoại.”
“Thế… nếu tiện, cô có thể gọi điện thoại cho tôi.” Thanh niên đó móc ra một cái danh thiếp, đưa qua.
Mễ Văn nhìn thấy hơi khom người nói: “Xin lỗi, sòng bạc chúng tôi có quy định, hà quan không được nhận đồ vật của khách.”
Thanh niên cao quý cứng ngắc tại chỗ, sắc mặt tương đối lúng túng, có hơi mất mặt.
Bình thường, chỉ cần một câu nói của hắn, nữ nhân xinh đẹp sẽ lớp trước ngã xuống lớp sau tiếp tục bổ nhào vào lòng hắn, không ngờ hôm nay lại ăn phải bát canh đóng cửa to thế này.
Hắn hậm hực thu danh thiếp lại, cũng không còn tâm tư chơi tiếp, rất buồn bực ngồi bên bàn đánh bạc, đi cũng dở, ở cũng không xong.
Chính vào lúc này, trong đám người cách đó không xa nổi lên một trận rối loạn, mấy kinh lý khu đánh bạc, dẫn một đám đông bảo vệ vôi vàng chạy tới đó.
Sau khi chạy tới, bọn họ lập tức bao vây thanh niên cao quý đó vòng trong vòng ngoài, cách tuyệt hẳn với mọi người, phảng phất hắn là một nhân vật cực kì trọng yếu.
“Vi nhị thiếu, ngài sao lại tới đây chơi chứ. Hơn nữa còn không mang theo bảo vệ, vạn nhất bị người ta đả thương thì làm sao? Bọn Hầu sảnh trưởng đều đợi ngài ở sảnh khách quý muốn chịu không nổi rồi.” Một người có bộ dạng là đứng đầu đám bảo vệ, nhỏ giọng oán trách.
Thanh niên được gọi là Vi nhị thiếu đó không để ý nói: “Cho bọn chúng đợi cũng chẳng sao. Lại nói, lâu lâu tới sảnh bình thường chơi cũng rất có ý tứ.”
Nói xong, hắn hơi ngả ngớn nháy mắt với Mễ Văn.
Trong lòng Mễ Văn có chút không được cao hứng, xoay mặt đi, làm như không thấy.
Kinh lý khu mười hai trong sòng bạc Duy Ni cũng là một trong những người tới tìm Vi nhị thiếu, hắn chú ý tới động tác nhỏ đó của Vi nhị thiếu, lặng lẽ ghi nhớ nó vào lòng.
Vi nhị thiếu dưới sự bao vây của mọi người như chúng tinh củng nguyệt, đi tới sảnh khách quý. Khách đánh bạc xung quanh thì nghị luận xôn xao, không biết thanh niên này rốt cuộc là lai lịch thế nào.
Bất quá, sau chút rối loạn ngắn ngủi, đổ khách xung quanh lại tập trung sức chú ý vào bàn đánh bạc rất nhanh.
Đối với bọn họ, đánh bạc mới là quan trọng nhất, còn như thanh niên đó rốt cuộc có thân phận gì, thật ra chẳng liên quan gì lắm với họ.
Vi nhị thiếu tiến vào sảnh khách quý, bọn bảo vệ cũng theo hắn vào, mấy kinh lý khu đánh bạc thì trở về nguyên vị làm việc.
Bất quá, kinh lý khu 12, trong khi trở về lại lách một vòng, lách tới khu thứ bảy, kiếm Trương Đường.
“Này, lão Trương, cháu gái Mễ Văn của ông dường như được Vi gia nhị thiếu nhìn trúng rồi!” Kinh lý khu 12 tới cạnh Trương Đường nhỏ giọng nói một câu.
“Vi gia nhị thiếu? Vi gia nhị thiếu nào?” Trương Đường nhất thời chưa kịp hiểu.
“Chính là Vi thị gia tộc Vi nhị thiếu gia Vi Sở Chi đó!”
“Cái gì! Vi Sở Chi! Ngươi nói thật chứ?” Trương Đường nhảy dựng.
Tam đại thế gia của Liên Đảo, phân biệt là Hồ, Vi, Phan.
Hồ gia kinh doanh sòng bạc, Vi gia chủ yếu kinh doanh kiến trúc, cơ hồ lũng đoạn cả nghề kiến trúc ở Liên Đảo, đại bộ phận các cao ốc giá cao ở Liên Đảo đều do bọn họ khai phát.
Không chỉ có vậy, bọn họ còn nhờ vào thực lực cường đại, nhiều lần trúng thầu những hạng mục xây dựng cơ bản lớn ở hải ngoại.
Gia tộc khống chế sáu công ti kiến trúc lớn, rao bán ở Hồng Công, Mĩ các nơi, giá trị rao tới hàng ngàn ức.
Mà Phan thị gia tộc thì khống chế mạch tài chính của Liên Đảo, có ngân hàng quy mô lớn nhất Liên Đảo, chi nhánh khắp các thành phố trên thế giới.
Vinh, Phan hai nhà ngoại trừ thực lực cường đại về mặt kinh tế ra, còn có quan hệ sâu dày trong giới chính trị, đệ tử gia tộc cũng có không ít người tiến vào chính giới làm việc.
Mà thị trưởng hiện tại của Liên Đảo, là một người trong họ Phan.
Tam đại danh môn này có lịch sử rất lâu dài, phú quý trăm năm, nằm ở tầng đỉnh của kim tự tháp Liên Đảo nhìn xuống chúng sinh.
Cho dù là nhánh phụ của tam đại gia tộc cũng tương đối có thân phận địa vị ở Liên Đảo, không phải người thường có thể so sánh được.
Vi Sở Chi là cháu trực hệ đời thứ ba của gia chủ hiện tại trong Vi gia, thân phận lại càng cao quý.
Một nhân vật cao cao tại thượng như vậy, không ngờ lại xem trúng một hà quan!
Trương Đường nhất thời tự nhiên không cách nào tin.
“Đương nhiên là thật, ta phụ trách khu đó, thấy rõ rõ ràng ràng nè! Vi nhị thiếu liều mạng bắt chuyện với Mễ Văn, còn muốn xin số điện thoại nữa.” Kinh lý khu đánh bạc số 12 hết sức khẳng định “Bất quá, Mễ Văn dường như rất lạnh nhạt với người ta.”
“Cái con ngốc ấy!” Trương Đường vỗ đùi đánh đét, tức giận chửi lớn một câu “Vi gia nhị thiếu là thân phận gì chứ? Có thể nhìn trúng nó, đúng là phúc phận của nó! Nó lại lạnh nhạt với người ta! Cho dù những đại minh tinh, muốn leo lên cành cao này cũng leo không nổi nghe!”
Kinh lý khu 12 chế nhạo: “Đúng đó, đúng đó! Vi nhị thiếu nổi danh khảng khái rộng rãi. Nếu Mễ Văn theo hắn, khẳng định sẽ có chỗ tốt lớn, không biết hơn bao nhiêu lần so với một hà quan, vạn nhất số cháu ngươi tốt, gã cho Vi gia, càng không thể tưởng tượng. Ngươi làm chú họ, cũng theo đó mà bay cao tiến xa.”
Vị kinh lý này chỉ nói đùa, thân phận hà quan đối với những hào môn đại tộc đó thì quá thấp nhỏ, căn bản không có loại khả năng đó.
Bất quá, câu này nghe trong tai Trương Đường, lại coi là thật, cõi lòng chấn động.
Hắn hai mươi tuổi vào sòng bạc, làm một nhân viên phục vụ nhỏ trong sòng bạc, từng bước từng bước bò tới vị trí kinh lý khu đánh bạc trong sòng bạc của làng du lịch Duy Ni số một số hai châu Á này, chức nghiệp cuộc đời căn bản đã tới đỉnh rồi.
Muốn tiến thêm một bước, cơ hồ không có quá nhiều cơ hội.
Bất quá, trước giờ hắn không cam lòng cuộc sống im lặng không tiếng tăm này, hắn còn mơ một ngày mình nổi bật hơn mọi người.
Bây giờ xem ra, dường như cơ hội đã rơi xuống đầu mình, chỉ xem hắn có nắm bắt được không.
Tròng mắt Trương Đường xoay tròn, hỏi kinh lý khu 12: “Vi nhị thiếu ở đâu? Đã đi chưa?”
“Hắn dường như đi sảnh khách quý đánh bài rồi, bây giờ hẳn là chưa đi đâu. Bất quá, ở sảnh khách quý nào thì không biết. Thế nào? Ngươi thật sự tính đem Mễ Văn đi chào hàng sao?”
Trương Đường cười ha ha, lấp liếm: “Không có, không có, chỉ tùy tiện hỏi thôi.”
Nói xong, chào hỏi rồi xoay người rời đi.
Trương Đường bụng nghĩ làm sao leo lên cái cây đại thụ Vi Sở Chi này, cũng chẳng còn lòng dạ đâu mà làm việc.
Hắn nghĩ cách nghe ngóng sảnh Vi Sở Chi đánh bạc, rồi chờ ở ngoài sảnh.
Chờ đại khái hơn một tiếng đồng hồ, cánh cửa đổ sảnh đột nhiên mở ra, một bầy đông đảo những bưu hình đại hán đồ tây láng o từ trong tuôn ra, Vi Sở Chi được đám bảo vệ đó hộ vệ, tiền hô hậu ủng đi ra ngoài.
Trương Đường thấy Vi Sở Chi, chạy gấp lên mấy bước muốn lại gần, hai bảo vệ thân to sức mạnh đã hết sức cảnh giác đẩy hắn ra ngoài một cái, thiếu chút nữa đẩy hắn lộn nhào.
Trương Đường khó khăn lắm mới đứng vững, vội vàng cao giọng gào: “Nhị thiếu! Vi nhị thiếu!”
Vi Sở Chi nghe có người kêu tên hắn, bèn quay đầu nhìn lại một cái. Phát hiện là một nam tử trung niên miệng đầy răng vàng, mình tịnh không nhận ra, không khỏi khó chịu cau mày, lạnh nhạt hỏi: “Ngươi là ai? Kiếm ta có chuyện gì?”
“Tôi là một kinh lý đổ khu trong sòng bạc của làng du lịch Duy Ni, cũng là chú họ của Mễ Văn.” Trương Đường vẻ mặt tươi cười, khom eo, hạ thấp tư thế, cung cung kính kính đáp “Là nữ hài mà ngài gặp khi vừa rồi ngài chơi Mĩ Thức Luân Bàn đó.”
“Há! Thì ra ngươi là chú họ của nó!” Vi Sở Chi giãn lông mày ra, trên mặt lộ nụ cười.
Hắn nhẹ nhàng xua xua tay, tỏ ý cho bảo vệ để Trương Đường tới gần rồi hỏi: “Ngươi có chuyện gì?”
“Là thế này.” Trương Đường xoa xoa tay, vừa quan sát biểu tình của Vi Sở Chi, vừa nói: “Tôi vừa nghe ngài hình như có chút hảo cảm với Mễ Văn.”
Vi Sở Chi đánh giá Trương Đường hai cái, tịnh không tiếp lời.
Bên người hắn trước giờ không thiếu nữ nhân xinh đẹp, thay đổi nữ nhân đối với hắn chẳng khác nào thay đổi y phục.
Bất quá, hắn xác thật hơi có hứng thú với Mễ Văn.
Một là vì, dung mạo khí chất của Mễ Văn đích xác là hết sức xuất chúng, cho dù là minh tinh, so được với Mễ Văn cũng không nhiều.
Càng quan trọng hơn, thái độ lãnh đạm của Mễ Văn đối với hắn, đã kích phát dục vọng chinh phục mạnh mẽ của hắn.
Chuyện hắn thích nhất, chính là xé mặt nạ của những cao ngạo lãnh mạc đó xuống, để bọn họ rên rỉ xin tha dưới thân mình.
Nếu như Mễ Văn từ đầu đã hết sức thuần phục hắn, trái lại hắn sẽ không có bao nhiêu hứng thú.
Bất quá, hứng thú thì hứng thú, nam tử hèn hạ kêu là Trương Đường này, cách hỏi thô tục thẳng thừng này, khiến hắn không muốn trả lời.
Ngoài ra, trong lòng hắn hết sức rõ ràng, Trương Đường này sở dĩ hăng hái như vậy, chẳng qua là muốn bò lên cây đại thụ hắn thôi.
/635
|