Chuyện xe buýt không người tông Trương Đường bị thương lan truyền trong sòng bạc rất nhanh.
Trong đó có người đồng tình, có người hả hê, với số người hả hê chiếm đa số, nhân duyên của Trương Đường trong sòng bạc thật chẳng ra sao.
Đến tối, đài truyền hình vệ tinh Liên Đảo cũng đưa tin này.
Mấy bình luận viên tranh nhau hết cỡ, có người nói xe buýt không người do bị trục trặc mới tông người đi đường, cũng có người nói là bị u linh khống chế, tranh cãi nửa ngày cũng không ra được kết luận gì, trái lại làm khán giả truyền hình càng xem càng hồ đồ.
Liên Đảo mỗi ngày đều có tin mới, mỗi ngày đều có vô số chuyện thú vị, vì vậy, cơn sóng gió không lớn không nhỏ này, sau vài ngày đã từ từ bị người ta quên lãng, không ai nói tới nữa.
Triệu Thụy tiếp tục làm việc bình thường trong sòng bạc, đồng thời cũng âm thầm thu thập tin tức tỉ mỉ về thành viên cao cấp của Hồ gia, sau này biết đâu có việc cần đến.
Quan hệ cá nhân trong sòng bạc, do Triệu Thụy làm việc đối xử bình tĩnh hòa nhã, phàm là đồng sự tiếp xúc với hắn đều rất có hảo cảm với hắn.
Triệu Thụy kết thành một khối với đồng sự rất nhanh, còn như Phạm Việt làm cùng một bàn đánh bạc với hắn, quan hệ hai người càng thêm hòa thuận.
Sòng bạc Duy Ni là doanh nghiệp kinh doanh 24/24, sử dụng hà quan theo quy chế ba ban, mỗi ban tám giờ.
Sau khi Triệu Thụy đi làm mấy ban buổi sáng, đã đổi sang ban chiều, từ bốn giờ chiều tới 12 giờ đêm.
Ngày đầu tiên đi làm ban chiều, Triệu Thụy cũng không có gì không quen, nhiều lắm chỉ là buổi tối đi về trễ hơn một chút mà thôi.
Đi vào sòng bạc Duy Ni, một luồng hơi nóng ập vào mặt, đầu người đông nghịt lô nhô trong sòng bạc.
Từng ngọn đèn thủy tinh to lớn rọi cả đại sảnh nguy nga lộng lẫy.
Tiếng la gào, tiếng cười vui cho tới tiếng nhạc trộn lẫn vào nhau, không ngừng truyền vào tai người.
Trên sân khấu lớn trong đại sảnh, đoàn xiếc John nổi tiếng thế giới của sòng bạc Duy Ni đang trình diễn một tiết mục xuất sắc.
“Sinh ý hôm nay dường như không tệ.” Triệu Thụy nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sửa sang bộ đồng phục phẳng phiu, đi về bàn đánh bạc của mình.
Phạm Việt cùng làm với hắn hình như đi sớm hơn hắn một chút, đang chia bài cho khách, Phạm Việt vừa thấy hắn đến liền nhường chỗ cho hắn, để Triệu Thụy thay thế, còn mình thì đứng một bên.
“Sao hôm nay đến sớm vậy? Không ngờ sớm hơn cả ta nữa.” Triệu Thụy vừa chia bài cho khách, vừa cười nói với Phạm Việt.
“Chưa được bao lâu, mới tới sớm hơn ngươi một chút xíu thôi.” Phạm Việt nói “Lại nói, mỗi ngày đều tới trễ, để ngươi làm một mình, ta cũng thấy áy náy.”
“Ta thì lại chẳng việc gì. Chỉ cần ngươi không bị kinh lý của khu tóm là được.” Triệu Thụy cười chọc.
“Đừng sợ! Lão Trương xui xẻo còn đang nằm bệnh viện mà! Kinh lý mới tới, chỉ sợ người còn chưa nhận ra hết!” Phạm Việt thấp giọng cười.
“Coi chừng ngã cắm đầu đấy.” Triệu Thụy cảnh cáo hắn một câu.
Hắn vừa nói chuyện, vừa chia bài cho khách, động tác vẫn nhanh nhẹn lưu loát, không chậm chạp do dự chút nào.
Cứ như vậy loáng cái đã tới ** giờ tối, khách đánh bạc trong sòng bạc càng nhiều, càng thêm náo nhiệt.
Triệu Thụy làm một hơi bốn năm tiếng đồng hồ, tuy tịnh không thấy mệt mỏi, nhưng cũng hơi cảm thấy nhàm chán.
Phần công tác này quả thật có hơi đơn điệu.
Chính vào lúc này, khách đánh bạc ở không xa phía trước đột nhiên rối loạn lên, tiếng xuýt xoa, huýt giò không ngừng truyền ra từ trong đám người.
Triệu Thụy đang cảm thấy kì quái, chỉ thấy hai cô gái thân hình cao ráo, xinh đẹp bắt mắt, tay trong tay, xuyên qua đám người, đi về phía bàn đánh bạc của hắn.
Trong sòng bạc Duy Ni có rất nhiều nữ hà quan xinh đẹp.
Thế nhưng, hai cô gái này vừa xuất hiện, cơ hồ đã đè bẹp những người đẹp trong toàn trường cả, chỉ có Mễ Văn còn khả dĩ so sánh.
Cô gái bên phải thân hình bốc lửa, dung mạo lẳng lơ, mặc bộ váy ngắn xẻ sâu, lộ ra một mảng ngực trắng mềm nhô cao, dễ dàng khiến người ta phun máu mũi!
Triệu Thụy cảm thấy cô gái này thập phần quen thuộc, nhớ nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, cô này dường như là ngôi sao ca nhạc cấp nữ hoàng trong giới âm nhạc hiện đại, tên hình như kêu là Nghiêm Bảo Nghi, hắn từng nhiều lần nhìn thấy hình ảnh cô ca sĩ này trong các giải thưởng âm nhạc.
Nghiêm Bảo Nghi kiều diễm bốc lửa, có thể kêu là vưu vật, nhưng so với cô gái đi cùng thì lại thua một khoảng xa!
Cô gái đó đầu cắt tóc ngắn, mặt trứng ngỗng, khí chất cao quý, tinh thần thanh lãnh, sóng mắt mênh mang, câu hồn nhiếp phách, nước da màu mật ong dưới ngọn đèn thạch anh tán phát ánh sáng dụ người.
Nếu nói cô ngôi sao ca nhạc kia là nữ nhân khiến người ta kinh diễm, vậy thì cô gái này cơ hồ có thể xưng là tuyệt sắc!
Khách đánh bạc xung quanh đều bị sự xinh đẹp lạnh lùng của cô gái này làm ngẩn ra, nhiệt độ thân thể đột nhiên tăng cao, xuân tâm đại động, rục rịch bồn chồn.
Trong đó có một tên đầu húi cua là khoa trương nhất, chăm chăm nhìn nữ nhân lạnh lùng xinh đẹp kia, chảy cả nước miếng, hận không thể đâm ánh mắt mình xuyên qua y phục của cô gái đó, nhìn hết toàn thân một lần!
Triệu Thụy cười cười, hắn không cho rằng những tên cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga này có bất cứ cơ hội nào.
Hắn hết sức rõ ràng, cô gái xinh đẹp lạnh lùng này cơ hồ hoàn toàn không có hứng thú với người khác giới.
Ngay cả tiền bạc quyền thế cũng không cách nào làm cô thay đổi định hướng.
Bởi vì bản thân cô chính là nhân vật có quyền thế và tài phú to lớn.
Cô xuất thân ở Hồ thị gia tộc, là cháu gái duy nhất của lãnh đạo hiện tại trong Hồ thị gia tộc Hồ Kinh Vĩ – Hồ gia đại tiểu thư Hồ Lâm!
Hồ Lâm dẫn Nghiêm Bảo Nghi tới cạnh bàn đánh bạc rồi lấy ra một xấp thẻ đánh bạc giá trị lớn, đặt vào tay Nghiêm Bảo Nghi, cười nhẹ nói: “Bảo bối, ngươi cứ từ từ chơi trước đi, nếu không đủ, lại tới tìm ta, ta có nhiều lắm.”
Nghiêm Bảo Nghi hôn một cái trên đôi môi đỏ kiều diễm của Hồ Lâm, rồi nũng nịu cười: “Lâm thiếu, ta biết ngươi là tốt nhất mà!”
Cô vừa cười, trước ngực liền cuộn trào như sóng biển, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Nam nhân quanh đó mỗi người đều không tự chủ nuốt nước miếng, ảo tưởng nếu mình là người được hôn môi, hoặc bị hôn môi ấy, thì hạnh phúc biết bao.
Lúc này, tên đầu húi cua sớm đã hồn xiêu phách lạc, không nhịn được nữa, hắn trơ mặt ra, cười nói với hai cô gái: “Chúng ta đánh một ván được không? Nếu như tôi thắng, cô tiếp tôi một đêm, nếu như tôi thua, tôi đưa cô mười vạn, thế nào?”
Khách đánh bạc đứng bên bàn nghe câu này của hắn liền phát ra từng tràng tiếng xuỵt.
Muốn cô gái xinh đẹp như vậy ngủ chung, lại chỉ chịu bỏ ra mười vạn, thực quá bủn xỉn rồi.
Nghiêm Bảo Nghi nhìn tên đầu húi cua một cái hết sức khinh thường, tiện tay lấy ra một cái thẻ đánh bạc lắc lắc trước mặt tên đầu húi cua: “Một tấm này là mười vạn! Bớt làm xấu mặt đi! Bằng vào ngươi mà cũng dám có chủ ý với ta? Hừ, mười vạn? Lâm thiếu cho ăn mày cũng nhiều hơn ngươi!”
Tên đầu húi cua tham lam nhìn xấp thẻ đánh bạc trong tay Nghiêm Bảo Nghi một cái, cười khan một tiếng nói: “Thế nào? Các ngươi không dám đánh với ta sao?”
Hồ Lâm bị chọc, mày liễu hơi nhướng lên, cười lạnh nói: “Ai bảo ta không dám chơi! Chỉ là ta không hứng thú với chút tiền mọn đó của ngươi. Như vầy đi, nếu ta thua, ta tiếp ngươi một đêm. Nhưng nếu ngươi thua, ta không cần chút tiền đó của ngươi, mà ta cần một cánh tay của ngươi! Thế nào?”
Sắc mặt tên đầu húi cua hơi đổi, dường như không ngờ cô gái xinh đẹp này lại có khí thế sắc bén như vậy!
Hắn do dự một lúc, đại khái là cảm thấy nguy hiểm quá lớn, có lẽ cũng cảm thấy Hồ Lâm có chỗ dựa rất to, bèn gióng trống lui quân, ngượng ngập ngồi nguyên chỗ cũ.
Nghiêm Bảo Nghi thấy hắn nửa đường rút lui, thần sắc trên mặt càng thêm khinh thường, hừ một tiếng nói: “Không có bản lĩnh, không có gan dạ. Đừng nên không tự lượng sức, khỏi làm người ta chê cười!”
Trên mặt những khách đánh bạc khác đều lộ ra nụ cười trào phúng, cảm thấy tên đầu húi cua này đầu hổ đuôi rắn, thượng đội hạ đạp, thuộc loại tồi bại.
Tên đầu húi cua oán độc nhìn ngôi sao ca nhạc một cái, quay đầu đi, không phản bác.
Triệu Thụy cảm thấy tên đầu húi cua này có chỗ không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, lại nhất thời không nói ra được.
Đổ cục tiếp tục, Nghiêm Bảo Nghi tuy là ngôi sao ca nhạc đang thành công, nhưng trong sòng bạc, chút danh tiếng này không có tác dụng gì.
Cô hết thua tới thua, chẳng bao lâu, đã thua sạch khoản thẻ mà Hồ Lâm đưa cho.
Bất quá, Hồ Lâm liền bổ sung cho cô đầy đủ đạn dược, mặc cho cô vui chơi.
Đánh như vậy năm sáu tiếng đồng hồ, mãi tới ba bốn giờ sáng, Nghiêm Bảo Nghi mới thắng được mấy ván nhỏ, gỡ lại được chút tổn thất.
Bất quá, so với năm sáu trăm vạn cô thua, chính là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Chính vào lúc này, mười mấy vạn của tên đầu húi cua đã thua sạch, hắn nghiến răng nghiến lợi, trong miệng tức giận chửi rủa không ngừng.
“Bảo Nghi, bây giờ trễ lắm rồi, chúng ta cũng phải về nghỉ thôi.” Hồ Lâm đặt tay trên mông Nghiêm Bảo Nghi, vuốt nhẹ, trong miệng cười nói.
“Ừm, ta cũng thấy mệt rồi, dù sao cuối cùng cũng thắng một chút, nói chung là chưa thua sạch, về thôi.” Nghiêm Bảo Nghi nhu mì nhìn Hồ Lâm một cái, ôn thuận đáp một câu, rồi thu lấy thẻ đánh bạc, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tên đầu húi cua bỗng đập mạnh xuống bàn, đứng phốc dậy, lớn giọng gào với Triệu Thụy: “Ngươi chia bài kiểu gì vậy? Sao ta thua sạch còn con mẹ này cuối cùng lại thắng? Có phải ngươi thấy người ta xinh đẹp khêu gợi, cố ý thả tay không?”
“Xin lỗi, tiên sinh, ngài hãy bình tĩnh trước đã.” Triệu Thụy hơi cau mày, trấn an “Tất cả hà quan chúng tôi đều đã được huấn luyện chuyên môn, mà sòng bạc cũng có biện pháp giám sát nghiêm mật, một khi phát hiện, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, vì vậy tôi không thể thả tay được.”
“Ngươi nói không thả là không thả, ai tin được!” Tên đầu húi cua căn bản không nghe Triệu Thụy trấn an, cao giọng, tiếp tục cãi lớn gào lớn.
“Này, cái tên ngươi nói gì đấy? Bọn ta thua mấy trăm vạn, còn chưa nói gì! Mới thua có chút xíu đã la lối um xùm, không biết xấu hổ!” Nghiêm Bảo Nghi không nhịn được nữa, lớn giọng tranh chấp với tên đầu húi cua.
“Nếu thua không phục, thì đừng đến sòng bạc Duy Ni chơi nữa! Đây không phải là nơi mà loại người như ngươi nên tới. Ta từng thấy người nhân phẩm kém, nhưng nhân phẩm tệ hại như ngươi, vẫn mới thấy lần đầu! Mình thua, lại vu cho hà quan người ta thả tay! Con mắt nào của ngươi thấy hắn thả tay? Ngươi lấy đâu ra chứng cứ chứ!”
Hai người tranh cãi tương đối kịch liệt.
Sức chú ý của đổ khách gần đó đều bị hấp dẫn lại.
Những bảo vệ đang tuần tra gần đó cũng ào ào từ các phương hướng chạy lại, chuẩn bị khống chế sự phát triển của tình hình.
Trong khi tên đầu húi cua và Nghiêm Bảo Nghi tranh cãi không phân thắng bại, một lão già sáu mươi mấy tuổi không hề bắt mắt ngồi ở góc đông bắc lặng lẽ đứng lên, rời khỏi bàn đánh bạc, lẫn vào trong đám người.
Trong đó có người đồng tình, có người hả hê, với số người hả hê chiếm đa số, nhân duyên của Trương Đường trong sòng bạc thật chẳng ra sao.
Đến tối, đài truyền hình vệ tinh Liên Đảo cũng đưa tin này.
Mấy bình luận viên tranh nhau hết cỡ, có người nói xe buýt không người do bị trục trặc mới tông người đi đường, cũng có người nói là bị u linh khống chế, tranh cãi nửa ngày cũng không ra được kết luận gì, trái lại làm khán giả truyền hình càng xem càng hồ đồ.
Liên Đảo mỗi ngày đều có tin mới, mỗi ngày đều có vô số chuyện thú vị, vì vậy, cơn sóng gió không lớn không nhỏ này, sau vài ngày đã từ từ bị người ta quên lãng, không ai nói tới nữa.
Triệu Thụy tiếp tục làm việc bình thường trong sòng bạc, đồng thời cũng âm thầm thu thập tin tức tỉ mỉ về thành viên cao cấp của Hồ gia, sau này biết đâu có việc cần đến.
Quan hệ cá nhân trong sòng bạc, do Triệu Thụy làm việc đối xử bình tĩnh hòa nhã, phàm là đồng sự tiếp xúc với hắn đều rất có hảo cảm với hắn.
Triệu Thụy kết thành một khối với đồng sự rất nhanh, còn như Phạm Việt làm cùng một bàn đánh bạc với hắn, quan hệ hai người càng thêm hòa thuận.
Sòng bạc Duy Ni là doanh nghiệp kinh doanh 24/24, sử dụng hà quan theo quy chế ba ban, mỗi ban tám giờ.
Sau khi Triệu Thụy đi làm mấy ban buổi sáng, đã đổi sang ban chiều, từ bốn giờ chiều tới 12 giờ đêm.
Ngày đầu tiên đi làm ban chiều, Triệu Thụy cũng không có gì không quen, nhiều lắm chỉ là buổi tối đi về trễ hơn một chút mà thôi.
Đi vào sòng bạc Duy Ni, một luồng hơi nóng ập vào mặt, đầu người đông nghịt lô nhô trong sòng bạc.
Từng ngọn đèn thủy tinh to lớn rọi cả đại sảnh nguy nga lộng lẫy.
Tiếng la gào, tiếng cười vui cho tới tiếng nhạc trộn lẫn vào nhau, không ngừng truyền vào tai người.
Trên sân khấu lớn trong đại sảnh, đoàn xiếc John nổi tiếng thế giới của sòng bạc Duy Ni đang trình diễn một tiết mục xuất sắc.
“Sinh ý hôm nay dường như không tệ.” Triệu Thụy nhỏ giọng lẩm bẩm một câu, sửa sang bộ đồng phục phẳng phiu, đi về bàn đánh bạc của mình.
Phạm Việt cùng làm với hắn hình như đi sớm hơn hắn một chút, đang chia bài cho khách, Phạm Việt vừa thấy hắn đến liền nhường chỗ cho hắn, để Triệu Thụy thay thế, còn mình thì đứng một bên.
“Sao hôm nay đến sớm vậy? Không ngờ sớm hơn cả ta nữa.” Triệu Thụy vừa chia bài cho khách, vừa cười nói với Phạm Việt.
“Chưa được bao lâu, mới tới sớm hơn ngươi một chút xíu thôi.” Phạm Việt nói “Lại nói, mỗi ngày đều tới trễ, để ngươi làm một mình, ta cũng thấy áy náy.”
“Ta thì lại chẳng việc gì. Chỉ cần ngươi không bị kinh lý của khu tóm là được.” Triệu Thụy cười chọc.
“Đừng sợ! Lão Trương xui xẻo còn đang nằm bệnh viện mà! Kinh lý mới tới, chỉ sợ người còn chưa nhận ra hết!” Phạm Việt thấp giọng cười.
“Coi chừng ngã cắm đầu đấy.” Triệu Thụy cảnh cáo hắn một câu.
Hắn vừa nói chuyện, vừa chia bài cho khách, động tác vẫn nhanh nhẹn lưu loát, không chậm chạp do dự chút nào.
Cứ như vậy loáng cái đã tới ** giờ tối, khách đánh bạc trong sòng bạc càng nhiều, càng thêm náo nhiệt.
Triệu Thụy làm một hơi bốn năm tiếng đồng hồ, tuy tịnh không thấy mệt mỏi, nhưng cũng hơi cảm thấy nhàm chán.
Phần công tác này quả thật có hơi đơn điệu.
Chính vào lúc này, khách đánh bạc ở không xa phía trước đột nhiên rối loạn lên, tiếng xuýt xoa, huýt giò không ngừng truyền ra từ trong đám người.
Triệu Thụy đang cảm thấy kì quái, chỉ thấy hai cô gái thân hình cao ráo, xinh đẹp bắt mắt, tay trong tay, xuyên qua đám người, đi về phía bàn đánh bạc của hắn.
Trong sòng bạc Duy Ni có rất nhiều nữ hà quan xinh đẹp.
Thế nhưng, hai cô gái này vừa xuất hiện, cơ hồ đã đè bẹp những người đẹp trong toàn trường cả, chỉ có Mễ Văn còn khả dĩ so sánh.
Cô gái bên phải thân hình bốc lửa, dung mạo lẳng lơ, mặc bộ váy ngắn xẻ sâu, lộ ra một mảng ngực trắng mềm nhô cao, dễ dàng khiến người ta phun máu mũi!
Triệu Thụy cảm thấy cô gái này thập phần quen thuộc, nhớ nhớ lại, cuối cùng cũng nhớ ra, cô này dường như là ngôi sao ca nhạc cấp nữ hoàng trong giới âm nhạc hiện đại, tên hình như kêu là Nghiêm Bảo Nghi, hắn từng nhiều lần nhìn thấy hình ảnh cô ca sĩ này trong các giải thưởng âm nhạc.
Nghiêm Bảo Nghi kiều diễm bốc lửa, có thể kêu là vưu vật, nhưng so với cô gái đi cùng thì lại thua một khoảng xa!
Cô gái đó đầu cắt tóc ngắn, mặt trứng ngỗng, khí chất cao quý, tinh thần thanh lãnh, sóng mắt mênh mang, câu hồn nhiếp phách, nước da màu mật ong dưới ngọn đèn thạch anh tán phát ánh sáng dụ người.
Nếu nói cô ngôi sao ca nhạc kia là nữ nhân khiến người ta kinh diễm, vậy thì cô gái này cơ hồ có thể xưng là tuyệt sắc!
Khách đánh bạc xung quanh đều bị sự xinh đẹp lạnh lùng của cô gái này làm ngẩn ra, nhiệt độ thân thể đột nhiên tăng cao, xuân tâm đại động, rục rịch bồn chồn.
Trong đó có một tên đầu húi cua là khoa trương nhất, chăm chăm nhìn nữ nhân lạnh lùng xinh đẹp kia, chảy cả nước miếng, hận không thể đâm ánh mắt mình xuyên qua y phục của cô gái đó, nhìn hết toàn thân một lần!
Triệu Thụy cười cười, hắn không cho rằng những tên cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga này có bất cứ cơ hội nào.
Hắn hết sức rõ ràng, cô gái xinh đẹp lạnh lùng này cơ hồ hoàn toàn không có hứng thú với người khác giới.
Ngay cả tiền bạc quyền thế cũng không cách nào làm cô thay đổi định hướng.
Bởi vì bản thân cô chính là nhân vật có quyền thế và tài phú to lớn.
Cô xuất thân ở Hồ thị gia tộc, là cháu gái duy nhất của lãnh đạo hiện tại trong Hồ thị gia tộc Hồ Kinh Vĩ – Hồ gia đại tiểu thư Hồ Lâm!
Hồ Lâm dẫn Nghiêm Bảo Nghi tới cạnh bàn đánh bạc rồi lấy ra một xấp thẻ đánh bạc giá trị lớn, đặt vào tay Nghiêm Bảo Nghi, cười nhẹ nói: “Bảo bối, ngươi cứ từ từ chơi trước đi, nếu không đủ, lại tới tìm ta, ta có nhiều lắm.”
Nghiêm Bảo Nghi hôn một cái trên đôi môi đỏ kiều diễm của Hồ Lâm, rồi nũng nịu cười: “Lâm thiếu, ta biết ngươi là tốt nhất mà!”
Cô vừa cười, trước ngực liền cuộn trào như sóng biển, khiến người ta nhìn hoa cả mắt.
Nam nhân quanh đó mỗi người đều không tự chủ nuốt nước miếng, ảo tưởng nếu mình là người được hôn môi, hoặc bị hôn môi ấy, thì hạnh phúc biết bao.
Lúc này, tên đầu húi cua sớm đã hồn xiêu phách lạc, không nhịn được nữa, hắn trơ mặt ra, cười nói với hai cô gái: “Chúng ta đánh một ván được không? Nếu như tôi thắng, cô tiếp tôi một đêm, nếu như tôi thua, tôi đưa cô mười vạn, thế nào?”
Khách đánh bạc đứng bên bàn nghe câu này của hắn liền phát ra từng tràng tiếng xuỵt.
Muốn cô gái xinh đẹp như vậy ngủ chung, lại chỉ chịu bỏ ra mười vạn, thực quá bủn xỉn rồi.
Nghiêm Bảo Nghi nhìn tên đầu húi cua một cái hết sức khinh thường, tiện tay lấy ra một cái thẻ đánh bạc lắc lắc trước mặt tên đầu húi cua: “Một tấm này là mười vạn! Bớt làm xấu mặt đi! Bằng vào ngươi mà cũng dám có chủ ý với ta? Hừ, mười vạn? Lâm thiếu cho ăn mày cũng nhiều hơn ngươi!”
Tên đầu húi cua tham lam nhìn xấp thẻ đánh bạc trong tay Nghiêm Bảo Nghi một cái, cười khan một tiếng nói: “Thế nào? Các ngươi không dám đánh với ta sao?”
Hồ Lâm bị chọc, mày liễu hơi nhướng lên, cười lạnh nói: “Ai bảo ta không dám chơi! Chỉ là ta không hứng thú với chút tiền mọn đó của ngươi. Như vầy đi, nếu ta thua, ta tiếp ngươi một đêm. Nhưng nếu ngươi thua, ta không cần chút tiền đó của ngươi, mà ta cần một cánh tay của ngươi! Thế nào?”
Sắc mặt tên đầu húi cua hơi đổi, dường như không ngờ cô gái xinh đẹp này lại có khí thế sắc bén như vậy!
Hắn do dự một lúc, đại khái là cảm thấy nguy hiểm quá lớn, có lẽ cũng cảm thấy Hồ Lâm có chỗ dựa rất to, bèn gióng trống lui quân, ngượng ngập ngồi nguyên chỗ cũ.
Nghiêm Bảo Nghi thấy hắn nửa đường rút lui, thần sắc trên mặt càng thêm khinh thường, hừ một tiếng nói: “Không có bản lĩnh, không có gan dạ. Đừng nên không tự lượng sức, khỏi làm người ta chê cười!”
Trên mặt những khách đánh bạc khác đều lộ ra nụ cười trào phúng, cảm thấy tên đầu húi cua này đầu hổ đuôi rắn, thượng đội hạ đạp, thuộc loại tồi bại.
Tên đầu húi cua oán độc nhìn ngôi sao ca nhạc một cái, quay đầu đi, không phản bác.
Triệu Thụy cảm thấy tên đầu húi cua này có chỗ không đúng, nhưng không đúng chỗ nào, lại nhất thời không nói ra được.
Đổ cục tiếp tục, Nghiêm Bảo Nghi tuy là ngôi sao ca nhạc đang thành công, nhưng trong sòng bạc, chút danh tiếng này không có tác dụng gì.
Cô hết thua tới thua, chẳng bao lâu, đã thua sạch khoản thẻ mà Hồ Lâm đưa cho.
Bất quá, Hồ Lâm liền bổ sung cho cô đầy đủ đạn dược, mặc cho cô vui chơi.
Đánh như vậy năm sáu tiếng đồng hồ, mãi tới ba bốn giờ sáng, Nghiêm Bảo Nghi mới thắng được mấy ván nhỏ, gỡ lại được chút tổn thất.
Bất quá, so với năm sáu trăm vạn cô thua, chính là phù thủy nhỏ gặp phù thủy lớn.
Chính vào lúc này, mười mấy vạn của tên đầu húi cua đã thua sạch, hắn nghiến răng nghiến lợi, trong miệng tức giận chửi rủa không ngừng.
“Bảo Nghi, bây giờ trễ lắm rồi, chúng ta cũng phải về nghỉ thôi.” Hồ Lâm đặt tay trên mông Nghiêm Bảo Nghi, vuốt nhẹ, trong miệng cười nói.
“Ừm, ta cũng thấy mệt rồi, dù sao cuối cùng cũng thắng một chút, nói chung là chưa thua sạch, về thôi.” Nghiêm Bảo Nghi nhu mì nhìn Hồ Lâm một cái, ôn thuận đáp một câu, rồi thu lấy thẻ đánh bạc, chuẩn bị rời đi.
Lúc này, tên đầu húi cua bỗng đập mạnh xuống bàn, đứng phốc dậy, lớn giọng gào với Triệu Thụy: “Ngươi chia bài kiểu gì vậy? Sao ta thua sạch còn con mẹ này cuối cùng lại thắng? Có phải ngươi thấy người ta xinh đẹp khêu gợi, cố ý thả tay không?”
“Xin lỗi, tiên sinh, ngài hãy bình tĩnh trước đã.” Triệu Thụy hơi cau mày, trấn an “Tất cả hà quan chúng tôi đều đã được huấn luyện chuyên môn, mà sòng bạc cũng có biện pháp giám sát nghiêm mật, một khi phát hiện, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, vì vậy tôi không thể thả tay được.”
“Ngươi nói không thả là không thả, ai tin được!” Tên đầu húi cua căn bản không nghe Triệu Thụy trấn an, cao giọng, tiếp tục cãi lớn gào lớn.
“Này, cái tên ngươi nói gì đấy? Bọn ta thua mấy trăm vạn, còn chưa nói gì! Mới thua có chút xíu đã la lối um xùm, không biết xấu hổ!” Nghiêm Bảo Nghi không nhịn được nữa, lớn giọng tranh chấp với tên đầu húi cua.
“Nếu thua không phục, thì đừng đến sòng bạc Duy Ni chơi nữa! Đây không phải là nơi mà loại người như ngươi nên tới. Ta từng thấy người nhân phẩm kém, nhưng nhân phẩm tệ hại như ngươi, vẫn mới thấy lần đầu! Mình thua, lại vu cho hà quan người ta thả tay! Con mắt nào của ngươi thấy hắn thả tay? Ngươi lấy đâu ra chứng cứ chứ!”
Hai người tranh cãi tương đối kịch liệt.
Sức chú ý của đổ khách gần đó đều bị hấp dẫn lại.
Những bảo vệ đang tuần tra gần đó cũng ào ào từ các phương hướng chạy lại, chuẩn bị khống chế sự phát triển của tình hình.
Trong khi tên đầu húi cua và Nghiêm Bảo Nghi tranh cãi không phân thắng bại, một lão già sáu mươi mấy tuổi không hề bắt mắt ngồi ở góc đông bắc lặng lẽ đứng lên, rời khỏi bàn đánh bạc, lẫn vào trong đám người.
/635
|