Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai!(1)
Phương Hải nghĩ mà nổi da gà, những ý nghĩ dâm dục đã sớm bị tình cảnh nguy hiểm đá cho văng mất.
Bên trong căn phòng không một tiếng người, chỉ là một mảnh tĩnh mịch. Những tiếng hít thở nặng nề bỗng trở nên chói tai lạ thường.
Ba gã cận vệ còn lại đều rút súng ra, ngón tay đặt trên cò, nhắm vào cánh cửa phòng ngủ, thần kinh căng thẳng, chỉ cần người ở bên trong vừa lao ra ngoài thì sẽ lập tức nổ súng.
Qua được vài giây, từ trong bóng bóng tối cái bóng nọ bước qua thi thể trên mặt đất, chậm rãi bước ra, lộ diện dưới ánh đèn.
Phương Hải giờ thấy rõ đó là một chàng trai trẻ, tuổi độ hơn đôi mươi, dung mạo anh tuấn, khí chất thần bí.
Phương Hải hoàn toàn không hiển, một người thanh niên tay không như vậy, làm thế nào có thể chỉ trong chớp mắt đã đánh chết cận vệ của hắn. Nhưng hắn có một loại trực giác, nhân vật này rất nguy hiểm, nguy hiểm cực kỳ!
"Giết chết hắn! Mau giết chết hắn!" Phương Hải ra sức hét lớn(2), gân xanh trên cổ cũng hằn lên.
Ba gã cận vệ không chút do dự, lập tức siết cò. Loạt đạn như mưa dày đặc bắn về phía Triệu Thụy.
Ngay thời khắc mà ba tên vừa siết cò, Triệu Thụy đã đột ngột ra tay.
Hắn sải chân lên phía bên phải, cả người lướt lên tạo thành một vòng cung kỳ dị, tránh được loạt đạn bay tới, rồi nhanh chóng lao đến trước người một gã cận vệ, một quyền đấm mạnh vào ngực hắn.
"Oành"
Gã cận vệ la thảm một tiếng, cả người như bị xe lửa tông phải, văng đi, nặng nề đập vào vách tường, tạo một vết lõm trên tường, rồi sau đó trượt xuống, lưu lại ở trên tường một vệt máu đỏ.
Phương Hải và hai gã cận vệ còn lại kinh khiếp đến cực độ(3), cơ hồ không thể tin vào mắt mình!
Đạn bắn dày đặc ở một khoảng cách gần như vậy, không ngờ chẳng hề tạo ra chút tổn thương gì cho đối phương. Điều này quả thực làm cho người ta không thể tin được!
Không chỉ có vậy, kẻ sát thủ thần bí này chỉ tùy ý đánh ra một quyền thì đã đánh cho người văng đi. Đây liệu có còn là sức mạnh của con người không?!
Nỗi sợ hãi y như một bức màn sắt(*) vây kín tâm trí bọn chúng. Hai gã cận vệ còn sót lại la hét, bắn hết toàn bộ số đạn trong súng vào Triệu Thụy.
Chân Triệu Thụy đột nhiên phát lực, bật người phóng lên trên. “Rầm” một tiếng, đã thấy cái trần nhà chắc chắn thủng một lỗ to, cả người nhảy vọt lên lầu ba, đá vụn và cát bụi rơi vãi khắp nơi.(**)
"Hắn …… hắn có thể phá thủng trần nhà, nhảy thẳng lên lầu ba!"
Phương Hải trơ mồm cứng lưỡi, cặp giò cũng bắt đầu run lập cập. Hắn hiện đã gần như có thể khẳng định thực lực của thanh niên này tuyệt đối không phải người thường có thể có được. Hai gã cận vệ của hắn đã không còn có thể bảo vệ được hắn.
Phương Hải bước nhanh, hỗn hển chạy ra ngoài. Bây giờ có muốn chạy trốn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bị cát đá trên trần nhà rơi xuống che tầm mắt, hai gã cận vệ không thể không dùng một tay che bảo vệ mắt, tránh để cát đá rơi vào, đồng thời xuyên qua kẽ tay, hoảng sợ quan sát tình huống chung quanh. Sức mạnh của thanh niên thần bí đó đã khiến cho bọn chúng sợ đến mất mật(4).
Đúng lúc này, một tiếng nổ lại phát ra, nóc trần ở phía sau lưng bọn chúng bị đánh thủng thêm một lỗ. Triệu Thụy thông qua lỗ thủng đó nhảy xuống ngay sau lưng chúng.
Chân khí mãnh liệt từ trên quyền Triệu Thụy phóng ra, công phá mạnh mẽ vào lưng bọn chúng.
Hai gã cận vệ này điên cuồng phun máu, thân người giống như tờ giấy bay lên trên. Xương cốt trên người chỉ trong tích tắc đã bị chấn cho nát bấy!
Phương Hải lúc này đã chạy tới cửa, đang chuẩn bị chạy xuống lầu, thân ảnh Triệu Thụy chợt lóe lên, nháy mắt đã đứng trước mặt hắn, một cước đạp cho hắn lăn quay.
Phương Hải lúc này đã sợ đến can đảm cũng đều mất sạch, không khống chế được, đã tè ra quần ướt hết một mảng lớn.
Hắn run rẩy chỉ vào Triệu Thụy, miệng hét lên: "Ngươi không phải người! Là yêu quái! Nhất định là một yêu quái!"
Triệu Thụy nhíu mày cười: "Yêu quái? Mày chỉ nói đúng một nửa, tao vẫn là người. Chẳng qua, tao có được sức mạnh của viễn cổ yêu ma!"
Phương Hải vốn không tin trên đời này có yêu ma quỷ thần, nhưng bây giờ đây, hắn không thể không tin!
Hắn ngầm thề tự đáy lòng, nếu lần này có thể sống sót, hắn nhất định sẽ đi thỉnh về vài đạo sĩ đạo pháp cao thâm, để tọa trấn trong nhà!
"Tôi với cậu không quen biết, trước giờ không có oán hận, gần đây không có gây thù, vì sao cậu lại muốn giết tôi? Nếu là thiếu tiền, tôi có thể cho cậu, cậu muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho bấy nhiêu; nếu cậu muốn đàn bà, hiện giờ trong phòng tắm đang có sẵn một người rất đẹp, thân hình được lắm, tùy cho cậu xử trí!"
"Tao cái gì cũng không thiếu." Triệu Thụy lạnh nhạt nói, "nhắc đến cừu oán, mày còn nhớ rõ những chủ hộ ở Hoa Viên Tân Thành đã bị mày đánh đuổi chứ"
Phương Hải chỉ cảm thấy miệng đắng nghét, trong lòng hối hận không thôi. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, họa sát thân của đêm nay lại bởi vì sự kiện nọ!
Hắn vốn tưởng rằng người thanh niên cường đại khiến kẻ khác phải khiếp sợ này là sát thủ được đối thủ cạnh tranh trên thương trường của mình phái tới!
"Thật khó …… chẳng lẽ trong số những người đó có thân nhân của cậu?" Hắn run rẩy hỏi.
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng: "Bọn họ vất vả dành dụm cả đời, bị mày hãm hại đã không nói gì, lại còn bị mày làm cho trọng thương, thậm chí thiếu chút nữa là đã mất luôn cả tính mạng. Cái nợ này có nên tính hay không?"
"Nên, nên! Tôi sai rồi! Cầu xin cậu hãy bỏ qua cho tôi! Sau này tôi nhất định sẽ sửa đổi! Nhất định!" Phương Hải vừa khóc vừa rống.
"Thật sao?" Trên mặt Triệu Thụy lộ ra một tia cười khẩy, "sớm biết sẽ có ngày này, lúc đầu sao còn làm?"
Nói xong, đoạn xòe năm ngón tay, một đám chân khí bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay.
"Không! Không!"
Phương Hải kinh hãi lồm cồm bò dậy, chạy về phía trước. Triệu Thụy phóng hai bước liền bắt kịp, một quyền đánh tới, chân khí cuồng mãnh gào thét phóng ra, mãnh liệt oanh kích lên người Phương Hải.
Phương Hải điên cuồng hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị chấn thẳng vào vách tường, khiến cho bức tường cũng bị sụp một mảng lớn. Đá vụn, xi măng đổ ập xuống, rất nhanh đã chôn vùi hắn, chỉ để lộ ra cặp giò.
Từ lúc bắt đầu cho đến khi chấm dứt cuộc tập kích, chỉ mất có ba mươi giây ngắn ngủn.
Giải quyết xong Phương Hải, Triệu Thụy không lưu lại thêm một giây nào, từ trên ban công phóng ra ngoài, biến mất vào trong màn đêm mờ mịt.
Sau khi Triệu Thụy rời khỏi, cô nàng minh tinh trẻ ở trong phòng tắm vì phát giác tiếng động ở bên ngoài quá ồn, rất không bình thường, đã quấn khăn tắm bước ra để xem xét tình huống.
Song, đập vào mắt nàng là một khung cảnh la liệt thi thể và máu me.
Nữ minh tinh lập tức hét lên một tiếng chói tai, cả người tê liệt ngồi bệt xuống mặt đất, làm sao cũng không thể đứng dậy.
Phương Hải nghĩ mà nổi da gà, những ý nghĩ dâm dục đã sớm bị tình cảnh nguy hiểm đá cho văng mất.
Bên trong căn phòng không một tiếng người, chỉ là một mảnh tĩnh mịch. Những tiếng hít thở nặng nề bỗng trở nên chói tai lạ thường.
Ba gã cận vệ còn lại đều rút súng ra, ngón tay đặt trên cò, nhắm vào cánh cửa phòng ngủ, thần kinh căng thẳng, chỉ cần người ở bên trong vừa lao ra ngoài thì sẽ lập tức nổ súng.
Qua được vài giây, từ trong bóng bóng tối cái bóng nọ bước qua thi thể trên mặt đất, chậm rãi bước ra, lộ diện dưới ánh đèn.
Phương Hải giờ thấy rõ đó là một chàng trai trẻ, tuổi độ hơn đôi mươi, dung mạo anh tuấn, khí chất thần bí.
Phương Hải hoàn toàn không hiển, một người thanh niên tay không như vậy, làm thế nào có thể chỉ trong chớp mắt đã đánh chết cận vệ của hắn. Nhưng hắn có một loại trực giác, nhân vật này rất nguy hiểm, nguy hiểm cực kỳ!
"Giết chết hắn! Mau giết chết hắn!" Phương Hải ra sức hét lớn(2), gân xanh trên cổ cũng hằn lên.
Ba gã cận vệ không chút do dự, lập tức siết cò. Loạt đạn như mưa dày đặc bắn về phía Triệu Thụy.
Ngay thời khắc mà ba tên vừa siết cò, Triệu Thụy đã đột ngột ra tay.
Hắn sải chân lên phía bên phải, cả người lướt lên tạo thành một vòng cung kỳ dị, tránh được loạt đạn bay tới, rồi nhanh chóng lao đến trước người một gã cận vệ, một quyền đấm mạnh vào ngực hắn.
"Oành"
Gã cận vệ la thảm một tiếng, cả người như bị xe lửa tông phải, văng đi, nặng nề đập vào vách tường, tạo một vết lõm trên tường, rồi sau đó trượt xuống, lưu lại ở trên tường một vệt máu đỏ.
Phương Hải và hai gã cận vệ còn lại kinh khiếp đến cực độ(3), cơ hồ không thể tin vào mắt mình!
Đạn bắn dày đặc ở một khoảng cách gần như vậy, không ngờ chẳng hề tạo ra chút tổn thương gì cho đối phương. Điều này quả thực làm cho người ta không thể tin được!
Không chỉ có vậy, kẻ sát thủ thần bí này chỉ tùy ý đánh ra một quyền thì đã đánh cho người văng đi. Đây liệu có còn là sức mạnh của con người không?!
Nỗi sợ hãi y như một bức màn sắt(*) vây kín tâm trí bọn chúng. Hai gã cận vệ còn sót lại la hét, bắn hết toàn bộ số đạn trong súng vào Triệu Thụy.
Chân Triệu Thụy đột nhiên phát lực, bật người phóng lên trên. “Rầm” một tiếng, đã thấy cái trần nhà chắc chắn thủng một lỗ to, cả người nhảy vọt lên lầu ba, đá vụn và cát bụi rơi vãi khắp nơi.(**)
"Hắn …… hắn có thể phá thủng trần nhà, nhảy thẳng lên lầu ba!"
Phương Hải trơ mồm cứng lưỡi, cặp giò cũng bắt đầu run lập cập. Hắn hiện đã gần như có thể khẳng định thực lực của thanh niên này tuyệt đối không phải người thường có thể có được. Hai gã cận vệ của hắn đã không còn có thể bảo vệ được hắn.
Phương Hải bước nhanh, hỗn hển chạy ra ngoài. Bây giờ có muốn chạy trốn cũng chỉ có thể dựa vào chính mình.
Bị cát đá trên trần nhà rơi xuống che tầm mắt, hai gã cận vệ không thể không dùng một tay che bảo vệ mắt, tránh để cát đá rơi vào, đồng thời xuyên qua kẽ tay, hoảng sợ quan sát tình huống chung quanh. Sức mạnh của thanh niên thần bí đó đã khiến cho bọn chúng sợ đến mất mật(4).
Đúng lúc này, một tiếng nổ lại phát ra, nóc trần ở phía sau lưng bọn chúng bị đánh thủng thêm một lỗ. Triệu Thụy thông qua lỗ thủng đó nhảy xuống ngay sau lưng chúng.
Chân khí mãnh liệt từ trên quyền Triệu Thụy phóng ra, công phá mạnh mẽ vào lưng bọn chúng.
Hai gã cận vệ này điên cuồng phun máu, thân người giống như tờ giấy bay lên trên. Xương cốt trên người chỉ trong tích tắc đã bị chấn cho nát bấy!
Phương Hải lúc này đã chạy tới cửa, đang chuẩn bị chạy xuống lầu, thân ảnh Triệu Thụy chợt lóe lên, nháy mắt đã đứng trước mặt hắn, một cước đạp cho hắn lăn quay.
Phương Hải lúc này đã sợ đến can đảm cũng đều mất sạch, không khống chế được, đã tè ra quần ướt hết một mảng lớn.
Hắn run rẩy chỉ vào Triệu Thụy, miệng hét lên: "Ngươi không phải người! Là yêu quái! Nhất định là một yêu quái!"
Triệu Thụy nhíu mày cười: "Yêu quái? Mày chỉ nói đúng một nửa, tao vẫn là người. Chẳng qua, tao có được sức mạnh của viễn cổ yêu ma!"
Phương Hải vốn không tin trên đời này có yêu ma quỷ thần, nhưng bây giờ đây, hắn không thể không tin!
Hắn ngầm thề tự đáy lòng, nếu lần này có thể sống sót, hắn nhất định sẽ đi thỉnh về vài đạo sĩ đạo pháp cao thâm, để tọa trấn trong nhà!
"Tôi với cậu không quen biết, trước giờ không có oán hận, gần đây không có gây thù, vì sao cậu lại muốn giết tôi? Nếu là thiếu tiền, tôi có thể cho cậu, cậu muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho bấy nhiêu; nếu cậu muốn đàn bà, hiện giờ trong phòng tắm đang có sẵn một người rất đẹp, thân hình được lắm, tùy cho cậu xử trí!"
"Tao cái gì cũng không thiếu." Triệu Thụy lạnh nhạt nói, "nhắc đến cừu oán, mày còn nhớ rõ những chủ hộ ở Hoa Viên Tân Thành đã bị mày đánh đuổi chứ"
Phương Hải chỉ cảm thấy miệng đắng nghét, trong lòng hối hận không thôi. Hắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, họa sát thân của đêm nay lại bởi vì sự kiện nọ!
Hắn vốn tưởng rằng người thanh niên cường đại khiến kẻ khác phải khiếp sợ này là sát thủ được đối thủ cạnh tranh trên thương trường của mình phái tới!
"Thật khó …… chẳng lẽ trong số những người đó có thân nhân của cậu?" Hắn run rẩy hỏi.
Triệu Thụy cười lạnh một tiếng: "Bọn họ vất vả dành dụm cả đời, bị mày hãm hại đã không nói gì, lại còn bị mày làm cho trọng thương, thậm chí thiếu chút nữa là đã mất luôn cả tính mạng. Cái nợ này có nên tính hay không?"
"Nên, nên! Tôi sai rồi! Cầu xin cậu hãy bỏ qua cho tôi! Sau này tôi nhất định sẽ sửa đổi! Nhất định!" Phương Hải vừa khóc vừa rống.
"Thật sao?" Trên mặt Triệu Thụy lộ ra một tia cười khẩy, "sớm biết sẽ có ngày này, lúc đầu sao còn làm?"
Nói xong, đoạn xòe năm ngón tay, một đám chân khí bắt đầu ngưng tụ trong lòng bàn tay.
"Không! Không!"
Phương Hải kinh hãi lồm cồm bò dậy, chạy về phía trước. Triệu Thụy phóng hai bước liền bắt kịp, một quyền đánh tới, chân khí cuồng mãnh gào thét phóng ra, mãnh liệt oanh kích lên người Phương Hải.
Phương Hải điên cuồng hét lên một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, cả người bị chấn thẳng vào vách tường, khiến cho bức tường cũng bị sụp một mảng lớn. Đá vụn, xi măng đổ ập xuống, rất nhanh đã chôn vùi hắn, chỉ để lộ ra cặp giò.
Từ lúc bắt đầu cho đến khi chấm dứt cuộc tập kích, chỉ mất có ba mươi giây ngắn ngủn.
Giải quyết xong Phương Hải, Triệu Thụy không lưu lại thêm một giây nào, từ trên ban công phóng ra ngoài, biến mất vào trong màn đêm mờ mịt.
Sau khi Triệu Thụy rời khỏi, cô nàng minh tinh trẻ ở trong phòng tắm vì phát giác tiếng động ở bên ngoài quá ồn, rất không bình thường, đã quấn khăn tắm bước ra để xem xét tình huống.
Song, đập vào mắt nàng là một khung cảnh la liệt thi thể và máu me.
Nữ minh tinh lập tức hét lên một tiếng chói tai, cả người tê liệt ngồi bệt xuống mặt đất, làm sao cũng không thể đứng dậy.
/635
|