Chẳng biết có phải vì biết được Hồ Kinh Vĩ thỉnh tới kì nhân dị sĩ bảo hộ, hay là vì nguyên nhân khác, mà Vi gia tịnh không tiếp tục phát động công kích Hồ gia.
Tình thế căng thẳng duy trì trên Liên Đảo tựa hồ từ từ bình tĩnh lại.
Tổng kinh lý Hồ Tinh của làng du lịch Duy Ni lặng lẽ thở phào một hơi.
Tuy hắn vị cao quyền trọng, nhìn như phong quang vô hạn.
Thế nhưng, chức vị này lại đầy phong hiểm.
Đặc biệt là dưới tình hình căng thẳng hiện tại, sòng bạc rất có thể gặp phải tập kích, thậm chí cả bản thân hắn cũng có thể trở thành đối tượng tập kích.
Hồ Tinh tính toán, nếu hắn có thể an toàn vượt qua trường phong ba này, nhất định sẽ nghỉ phép một thời gian, phóng túng một phen.
Những ngày liên tục lo lắng thấp thỏm đó thật không dễ chịu.
Bất quá, hắn cảm thấy mình cũng không phải hoàn toàn không được chỗ tốt, chí ít số lần chủ tịch hội đồng quản trị Hồ Kinh Vĩ tiếp kiến hắn trong đoạn thời gian này đã vượt qua cả năm ngoái cộng lại.
Hồ Tinh cho rằng đây là dấu hiệu chủ tịch hội đồng quản trị càng lúc càng trọng thị hắn, nếu như hắn biểu hiện tốt, sau này còn có đường thăng tiến trong tập đoàn.
Buổi sáng hôm nay, Hồ Tinh lại bị Hồ Kinh Vĩ kêu về biệt thự gặp mặt.
Khi Hồ Tinh được người làm đưa tới hoa viên, Hồ Kinh Vĩ đang nằm trên ghế dựa, vừa sưởi nắng vừa đọc sách.
“Đổng sự trưởng, ngài kêu tôi lại có chuyện gì vậy?” Hồ Tinh đứng cạnh Hồ Kinh Vĩ, hết sức cung kính hỏi.
Hồ Kinh Vĩ cũng không ngồi dậy, chỉ nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Mấy ngày nay, ta bảo ngươi tiếp cận Triệu Thụy, ngươi làm ra sao rồi?”
Hồ Tinh vội vàng đáp: “Đổng sự trưởng, đoạn thời gian này, tôi theo sự phân phó của ngài, chiếu cố hắn nhiều hơn, ra sức tiếp cận hắn, quan hệ xác thật đã xích lại gần hơn không ít. Thế nhưng, muốn tiến thêm bước nữa thì rất khó đấy.
Tên Triệu Thụy này tuy bề ngoài ôn hòa, dễ dàng tiếp xúc, nhưng trên thực tế rất khó thâm nhập giao du, muốn nghe được quá khứ của hắn từ miệng hắn, đã khó còn khó hơn, mỗi lần tôi vừa đề cập tới đề tài này, hẵn đã đối sang đề tài khác, căn bản không hỏi ra được gì.”
Hồ Kinh Vĩ cũng không trách cứ Hồ Tinh, điều này nằm trong dự liệu của hắn.
Sự thật, hắn cũng đã phái người điều tra lai lịch Triệu Thụy theo đường khác, đồng thời cũng biết được rất nhiều tin tức liên quan tới Triệu Thụy.
Tỉ như, Triệu Thụy từng đổi qua vài lần công tác, từng dạy học chung trường với Vân Phương v.v…
Từ nhũng tin tức này mà nhìn, Triệu Thụy tựa hồ chỉ là một người bình thường, cảm tính với Vân Phương cũng được bồi dưỡng từ thời còn làm giáo viên.
Thế nhưng, Hồ Kinh Vĩ thủy chung vẫn cảm thấy Triệu Thụy này tịnh không bình thường như tin tình báo cho thấy.
“Tối nay ta muốn cử hành một yến hội.” Hồ Kinh Vĩ đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi “Muốn mời Triệu Thụy tới.”
Hồ Tinh phải rất khó khăn mới đuổi theo kịp suy nghĩ có tính nhảy vọt của ông chủ, vội vàng nói: “Chủ ý này không tệ, ngài cũng có thể tự mình gặp mặt hắn một lần. Chỉ là… muốn lôi kéo Triệu Thụy thì dự tiệc không không, chỉ sợ chưa đủ! Phải đón lấy sở thích của hắn thì mới được.”
“Ồ? Ngươi biết hắn thích gì sao?”
“Cá nhân tôi cảm thấy, hắn có thể tương đối hứng thú với nữ nhân xinh đẹp.”
“Sao lại thấy vậy?”
“Hắn không chỉ quan hệ thân mật với Vân phu nhân, hơn nữa còn có quan hệ mờ ám với một nữ hà quan xinh đẹp trong sòng bạc. Ngoài ra, quan hệ giữa hắn và Lâm tiểu thư cũng hết sức không tệ…”
“Bản sự của hắn cũng không nhỏ há, có thể khiến Lâm Lâm cảm thấy hứng thú với hắn.” Hồ Kinh Vĩ khép sách lại, đứng dậy.
Khuynh hướng giới tính độc đáo của Hồ Lâm vẫn khiến hắn cảm thấy đau đầu, mất mặt.
Nếu Triệu Thụy có thể sửa chữa chỗ này cho Hồ Lâm, hắn trái lại cảm thấy lạc quan.
Nếu Triệu Thụy quả thật có chỗ bất phàm, mà Hồ Lâm tự mình cũng có ý với Triệu Thụy, Hồ Kinh Vĩ cảm thấy, cho dù gả Hồ Lâm cho Triệu Thụy cũng không phải là không thể.
Đương nhiên, nói những chuyện này còn xa quá, quan trọng nhất bây giờ là làm rõ nội tình của Triệu Thụy, đồng thời ra sức lôi kéo hắn.
“Ngươi đã cho rằng Triệu Thụy thích nữ sắc, vậy ngươi có chủ ý tuyển người nào không?” Hồ Kinh Vĩ lạnh nhạt hỏi một câu.
Hồ Tinh nói thầm trong bụng, con gái Hồ Lâm của ông tới lôi kéo Triệu Thụy là thích hợp nhất đấy.
Bất quá, câu này hắn chỉ biết nghĩ trong lòng, nào dám nói ra miệng, trừ phi hắn không muốn sống nữa.
Suy nghĩ nát óc một hồi, hắn mới nói: “Đổng sự trưởng, tôi trái lại có lựa chọn một người.”
“Ngươi nói đi.”
“Diệp Minh!”
“Diệp Minh? Là ngôi sao điện ảnh nóng nhất hiện nay đó hả?”
“Đúng vậy, chính là cô ta. Thì ra ngài đã nghe qua rồi.”
“Đúng đó, ta có nghe, nữ nhân Diệp Minh này tuy vũ mị phong lưu, tai tiếng tình dục bay đầy trời, nhưng trước giờ chưa thấy ai chân chính gặm được cô ta cả. Nhưng gặp xì căng đan với cô ta thì lại không ít. Ta sợ tới lúc đó cô ta lôi kéo không được mà lại phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Hồ Tinh cười khặc khặc: “Gặm không được là tốt nhất. Diệp Minh thành thạo điêu luyện trước bao nhiêu nam nhân như vậy, khẳng định có bản sự của cô ta. Ngoài ra, tôi sẽ đặc biệt căn dặn cô ta một lần. Dẫu sao, cô ta là em họ của vợ tôi, hơn nữa lúc mới ra nghề tôi còn giúp đỡ cô ta, cô ta dẫu sao cũng phải cho tôi vài phần mặt mũi.”
Hồ Kinh Vĩ hơi gật gù nói: “Tốt, chuyện này giao cho ngươi làm.”
Hồ Tinh lãnh mệnh ra đi.
Chiều hôm đó, Triệu Thụy nhận được lời mời của Hồ Kinh Vĩ.
Ban đầu Triệu Thụy tịnh không muốn dự tiệc, định tìm lý do thoái thác.
Nhưng tổng kinh lý làng du lịch Hồ Tinh lại tự mình tới tìm hắn, bảo hắn đi dự tiệc, hắn dẫu sao cũng không thể không nể mặt, sau cùng vẫn đáp ứng.
Chiều hôm đó sau khi làm xong, Triệu Thụy về nhà thay đồ, rồi trực tiếp tới chỗ Hồ Kinh Vĩ ở.
Lúc hắn tới được mục đích, trong sảnh mở tiệc đã đến không ít người, có một số Triệu Thụy thấy trên TV, có một số lại chưa từng thấy qua, những vị khách này hoặc là cao quan cự phú, hoặc là minh tinh điện ảnh sáng nhất hiện tại, mỗi một người đều là danh tiếng trong xã hội, danh khí hơi nhỏ một chút đều không được mời tới.
Nếu luận về địa vị thế tục, đại khái nơi này chỉ có Triệu Thụy là thấp nhất.
Năm đệ tử Thi gia mà Vân Phương phái tới bảo vệ Hồ gia, chỉ có một người ở trong tiệc, những người khác thì phân tán trong những phòng khác trong tòa nhà sang trọng này.
Gợn sóng linh lực trên người họ giống như bóng đèn năm trăm watt trong đêm đen, muốn bắt mắt bao nhiêu thì bắt mắt bấy nhiêu.
Đệ tử Thi gia lưu lại trong sảnh yến hội đó mặt vuông, mày rậm, khắp người cơ bắp chằng chịt, đại khái là người có thực lực mạnh nhất trong năm người, thần tình tương đối cao ngạo.
Hắn một mình đứng trong góc, trên người tán phát ra khí thế lăng lệ, tựa hồ khinh thường nhập bọn với người khác.
Những bảo vệ của Hồ gia cách hắn rất xa, không dám lại quá gần.
Những bảo vệ này hết sức rõ ràng, đến ông chủ của họ cũng khách khách khí khí với những thằng cha lai lịch cổ quái này.
Bọn họ tốt nhất là kính nhi viễn chi.
Triệu Thụy nhìn tên đệ tử Thi gia đó hai cái, cũng không để ý lắm, hắn đang chuẩn bị cầm ly rượu giải khát.
Tên đệ tử Thi gia đó đã cầm một ly rượu đi qua.
Đưa ly rượu tới gần Triệu Thụy, tên đệ tử Thi gia đó thu ngạo khí lại, cung cung kính kính nói: “Ngài là Triệu Thụy tiên sinh phải không?”
“Ồ? Ngươi nhận ra ta?” Triệu Thụy không chút khách khí tiếp lấy ly rượu, uống một ngụm rồi hỏi.
Người đó nói: “Đã thấy qua hình. Bất quá, trước khi Vân phu nhân rời đi, đã từng ra lệnh cho chúng tôi, nhất định phải khách khách khí khí với tiên sinh. Ngoài ra, ba vị lão tổ tông đã từng răn bảo chúng tôi, nếu như vạn nhất một ngày náo đó gặp Triệu Thụy tiên sinh ngài, tuyệt đối không thể có nửa phần bất kính.”
Triệu Thụy biết tên đệ tử này ít nhiều gì cũng biết mốt số nội tình về mình, bèn cười cười nói: “Không cần phải cung kính, ngươi tên là gì?”
“Thi Long” Tên đó nói.
“Tu vi của ngươi đã tới Dung Hợp kì, bị phái tới làm bảo vệ, phí tài rồi.”
Thi Long nhún nhún vai nói: “Còn may, nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng, Hồ gia chiêu đãi cũng tương đối chu toàn, coi như đi du lịch vậy.”
Triệu Thụy cười nói: “Đúng đó, có Dung Hợp kì tu chân giả tọa trấn, hẳn không ai ngu tới mức tới đây gây sự.”
Thi Long gật gật đầu, dường như chính mình cũng nhận định như vậy.
Chính vào lúc này, trong lòng Triệu Thụy chợt động, hắn cảm thấy, dường như có một gợn sóng linh lực cổ quái chớp lên một cái rồi biến mất ở ngoài phòng.
Triệu Thụy biết bây giờ là thời điểm phi thường, trong lòng cảnh giác, vội vàng tán phát cảm giác ra, giống như radar, cẩn thận lục soát xung quanh, không bỏ qua một gốc cây ngọn cỏ nào.
Thế nhưng, hắn lại không cảm nhận được gợn sóng linh lực đó nữa, dường như trước giờ chưa từng tồn tại vậy.
Triệu Thụy lại quan sát biểu hiện của Thi Long một cái, dường như hắn cũng không cảm giác được có gì bất thường.
Triệu Thụy nhắp một ngụm rượu, hơi cau mày, cảm thấy mình có lẽ đã quá nhạy cảm, vừa rồi có thể chỉ là ảo giác.
Với cảm giác nhạy bén của hắn, nếu có ngoại địch xâm nhập, khẳng định sẽ lập tức phát hiện, không thể nào ẩn núp được.
Triệu Thụy bèn bỏ qua, tiếp tục nói chuyện với Thi Long giết thời gian.
Hai người nói chuyện như vậy một hồi, đột nhiên trong đám người chỗ cửa phòng tiệc nổi lên từng trận rối loạn.
Triệu Thụy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân cực xinh đẹp hai mươi mấy tuổi, mặc lễ phục màu hồng xẻ cổ sâu, thướt tha ỏng ẹo tiến vào phòng tiệc.
Nữ nhân này mặt quả dưa, mắt hạnh mày liễu, da dẻ trắng bóc mịn màng như mỡ dê, giống như mĩ nhân cổ điển trung quốc từ trong tranh bước ra.
Thế nhưng, trong vẻ mặt của cô lại ẩn chứa nét quyến rũ dụ người, mỗi cái nhìn cái liếc đều lộ ra vạn tia xinh tươi, vạn kiểu phong tình, khiến người ta thần hồn điên đảo, không thể tự chủ.
Đến tu chân giả tâm trí kiên định như Thi Long, vừa nhìn thấy cô, sức chú ý cũng không khỏi bị hấp dẫn.
Trong miệng tuy vẫn còn cung kính trả lời Triệu Thụy, nhưng ánh mắt lại như dính lên người nữ nhân đó, không cách nào dời đi.
Nữ nhân xinh đẹp đó vừa xuất hiện, những khách nam đều vây lấy, bao quanh cô như chúng chinh củng nguyệt, dùng hết thủ đoạn, thử tiếp cận.
Nữ nhân đó lại như một con bướm xinh đẹp, len lỏi xoay vòng trong đám người, tiếp đón tất cả, không khiến một ai cảm thấy mình bị bỏ rơi, tỏ rõ thủ đoạn xã giao cao siêu.
Triệu Thụy từng thấy hình nữ nhân này trong các quảng cáo phim trong nước và quốc tế rồi.
Nhưng thấy người thật thì mới là lần đầu.
Nữ nhân này chính là ngôi sao điện ảnh nóng nhất hiện nay – Diệp Minh.
Cũng là thần tượng trong lòng Mễ Văn.
Tình thế căng thẳng duy trì trên Liên Đảo tựa hồ từ từ bình tĩnh lại.
Tổng kinh lý Hồ Tinh của làng du lịch Duy Ni lặng lẽ thở phào một hơi.
Tuy hắn vị cao quyền trọng, nhìn như phong quang vô hạn.
Thế nhưng, chức vị này lại đầy phong hiểm.
Đặc biệt là dưới tình hình căng thẳng hiện tại, sòng bạc rất có thể gặp phải tập kích, thậm chí cả bản thân hắn cũng có thể trở thành đối tượng tập kích.
Hồ Tinh tính toán, nếu hắn có thể an toàn vượt qua trường phong ba này, nhất định sẽ nghỉ phép một thời gian, phóng túng một phen.
Những ngày liên tục lo lắng thấp thỏm đó thật không dễ chịu.
Bất quá, hắn cảm thấy mình cũng không phải hoàn toàn không được chỗ tốt, chí ít số lần chủ tịch hội đồng quản trị Hồ Kinh Vĩ tiếp kiến hắn trong đoạn thời gian này đã vượt qua cả năm ngoái cộng lại.
Hồ Tinh cho rằng đây là dấu hiệu chủ tịch hội đồng quản trị càng lúc càng trọng thị hắn, nếu như hắn biểu hiện tốt, sau này còn có đường thăng tiến trong tập đoàn.
Buổi sáng hôm nay, Hồ Tinh lại bị Hồ Kinh Vĩ kêu về biệt thự gặp mặt.
Khi Hồ Tinh được người làm đưa tới hoa viên, Hồ Kinh Vĩ đang nằm trên ghế dựa, vừa sưởi nắng vừa đọc sách.
“Đổng sự trưởng, ngài kêu tôi lại có chuyện gì vậy?” Hồ Tinh đứng cạnh Hồ Kinh Vĩ, hết sức cung kính hỏi.
Hồ Kinh Vĩ cũng không ngồi dậy, chỉ nhìn hắn một cái rồi hỏi: “Mấy ngày nay, ta bảo ngươi tiếp cận Triệu Thụy, ngươi làm ra sao rồi?”
Hồ Tinh vội vàng đáp: “Đổng sự trưởng, đoạn thời gian này, tôi theo sự phân phó của ngài, chiếu cố hắn nhiều hơn, ra sức tiếp cận hắn, quan hệ xác thật đã xích lại gần hơn không ít. Thế nhưng, muốn tiến thêm bước nữa thì rất khó đấy.
Tên Triệu Thụy này tuy bề ngoài ôn hòa, dễ dàng tiếp xúc, nhưng trên thực tế rất khó thâm nhập giao du, muốn nghe được quá khứ của hắn từ miệng hắn, đã khó còn khó hơn, mỗi lần tôi vừa đề cập tới đề tài này, hẵn đã đối sang đề tài khác, căn bản không hỏi ra được gì.”
Hồ Kinh Vĩ cũng không trách cứ Hồ Tinh, điều này nằm trong dự liệu của hắn.
Sự thật, hắn cũng đã phái người điều tra lai lịch Triệu Thụy theo đường khác, đồng thời cũng biết được rất nhiều tin tức liên quan tới Triệu Thụy.
Tỉ như, Triệu Thụy từng đổi qua vài lần công tác, từng dạy học chung trường với Vân Phương v.v…
Từ nhũng tin tức này mà nhìn, Triệu Thụy tựa hồ chỉ là một người bình thường, cảm tính với Vân Phương cũng được bồi dưỡng từ thời còn làm giáo viên.
Thế nhưng, Hồ Kinh Vĩ thủy chung vẫn cảm thấy Triệu Thụy này tịnh không bình thường như tin tình báo cho thấy.
“Tối nay ta muốn cử hành một yến hội.” Hồ Kinh Vĩ đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi “Muốn mời Triệu Thụy tới.”
Hồ Tinh phải rất khó khăn mới đuổi theo kịp suy nghĩ có tính nhảy vọt của ông chủ, vội vàng nói: “Chủ ý này không tệ, ngài cũng có thể tự mình gặp mặt hắn một lần. Chỉ là… muốn lôi kéo Triệu Thụy thì dự tiệc không không, chỉ sợ chưa đủ! Phải đón lấy sở thích của hắn thì mới được.”
“Ồ? Ngươi biết hắn thích gì sao?”
“Cá nhân tôi cảm thấy, hắn có thể tương đối hứng thú với nữ nhân xinh đẹp.”
“Sao lại thấy vậy?”
“Hắn không chỉ quan hệ thân mật với Vân phu nhân, hơn nữa còn có quan hệ mờ ám với một nữ hà quan xinh đẹp trong sòng bạc. Ngoài ra, quan hệ giữa hắn và Lâm tiểu thư cũng hết sức không tệ…”
“Bản sự của hắn cũng không nhỏ há, có thể khiến Lâm Lâm cảm thấy hứng thú với hắn.” Hồ Kinh Vĩ khép sách lại, đứng dậy.
Khuynh hướng giới tính độc đáo của Hồ Lâm vẫn khiến hắn cảm thấy đau đầu, mất mặt.
Nếu Triệu Thụy có thể sửa chữa chỗ này cho Hồ Lâm, hắn trái lại cảm thấy lạc quan.
Nếu Triệu Thụy quả thật có chỗ bất phàm, mà Hồ Lâm tự mình cũng có ý với Triệu Thụy, Hồ Kinh Vĩ cảm thấy, cho dù gả Hồ Lâm cho Triệu Thụy cũng không phải là không thể.
Đương nhiên, nói những chuyện này còn xa quá, quan trọng nhất bây giờ là làm rõ nội tình của Triệu Thụy, đồng thời ra sức lôi kéo hắn.
“Ngươi đã cho rằng Triệu Thụy thích nữ sắc, vậy ngươi có chủ ý tuyển người nào không?” Hồ Kinh Vĩ lạnh nhạt hỏi một câu.
Hồ Tinh nói thầm trong bụng, con gái Hồ Lâm của ông tới lôi kéo Triệu Thụy là thích hợp nhất đấy.
Bất quá, câu này hắn chỉ biết nghĩ trong lòng, nào dám nói ra miệng, trừ phi hắn không muốn sống nữa.
Suy nghĩ nát óc một hồi, hắn mới nói: “Đổng sự trưởng, tôi trái lại có lựa chọn một người.”
“Ngươi nói đi.”
“Diệp Minh!”
“Diệp Minh? Là ngôi sao điện ảnh nóng nhất hiện nay đó hả?”
“Đúng vậy, chính là cô ta. Thì ra ngài đã nghe qua rồi.”
“Đúng đó, ta có nghe, nữ nhân Diệp Minh này tuy vũ mị phong lưu, tai tiếng tình dục bay đầy trời, nhưng trước giờ chưa thấy ai chân chính gặm được cô ta cả. Nhưng gặp xì căng đan với cô ta thì lại không ít. Ta sợ tới lúc đó cô ta lôi kéo không được mà lại phá hỏng chuyện tốt của ta.”
Hồ Tinh cười khặc khặc: “Gặm không được là tốt nhất. Diệp Minh thành thạo điêu luyện trước bao nhiêu nam nhân như vậy, khẳng định có bản sự của cô ta. Ngoài ra, tôi sẽ đặc biệt căn dặn cô ta một lần. Dẫu sao, cô ta là em họ của vợ tôi, hơn nữa lúc mới ra nghề tôi còn giúp đỡ cô ta, cô ta dẫu sao cũng phải cho tôi vài phần mặt mũi.”
Hồ Kinh Vĩ hơi gật gù nói: “Tốt, chuyện này giao cho ngươi làm.”
Hồ Tinh lãnh mệnh ra đi.
Chiều hôm đó, Triệu Thụy nhận được lời mời của Hồ Kinh Vĩ.
Ban đầu Triệu Thụy tịnh không muốn dự tiệc, định tìm lý do thoái thác.
Nhưng tổng kinh lý làng du lịch Hồ Tinh lại tự mình tới tìm hắn, bảo hắn đi dự tiệc, hắn dẫu sao cũng không thể không nể mặt, sau cùng vẫn đáp ứng.
Chiều hôm đó sau khi làm xong, Triệu Thụy về nhà thay đồ, rồi trực tiếp tới chỗ Hồ Kinh Vĩ ở.
Lúc hắn tới được mục đích, trong sảnh mở tiệc đã đến không ít người, có một số Triệu Thụy thấy trên TV, có một số lại chưa từng thấy qua, những vị khách này hoặc là cao quan cự phú, hoặc là minh tinh điện ảnh sáng nhất hiện tại, mỗi một người đều là danh tiếng trong xã hội, danh khí hơi nhỏ một chút đều không được mời tới.
Nếu luận về địa vị thế tục, đại khái nơi này chỉ có Triệu Thụy là thấp nhất.
Năm đệ tử Thi gia mà Vân Phương phái tới bảo vệ Hồ gia, chỉ có một người ở trong tiệc, những người khác thì phân tán trong những phòng khác trong tòa nhà sang trọng này.
Gợn sóng linh lực trên người họ giống như bóng đèn năm trăm watt trong đêm đen, muốn bắt mắt bao nhiêu thì bắt mắt bấy nhiêu.
Đệ tử Thi gia lưu lại trong sảnh yến hội đó mặt vuông, mày rậm, khắp người cơ bắp chằng chịt, đại khái là người có thực lực mạnh nhất trong năm người, thần tình tương đối cao ngạo.
Hắn một mình đứng trong góc, trên người tán phát ra khí thế lăng lệ, tựa hồ khinh thường nhập bọn với người khác.
Những bảo vệ của Hồ gia cách hắn rất xa, không dám lại quá gần.
Những bảo vệ này hết sức rõ ràng, đến ông chủ của họ cũng khách khách khí khí với những thằng cha lai lịch cổ quái này.
Bọn họ tốt nhất là kính nhi viễn chi.
Triệu Thụy nhìn tên đệ tử Thi gia đó hai cái, cũng không để ý lắm, hắn đang chuẩn bị cầm ly rượu giải khát.
Tên đệ tử Thi gia đó đã cầm một ly rượu đi qua.
Đưa ly rượu tới gần Triệu Thụy, tên đệ tử Thi gia đó thu ngạo khí lại, cung cung kính kính nói: “Ngài là Triệu Thụy tiên sinh phải không?”
“Ồ? Ngươi nhận ra ta?” Triệu Thụy không chút khách khí tiếp lấy ly rượu, uống một ngụm rồi hỏi.
Người đó nói: “Đã thấy qua hình. Bất quá, trước khi Vân phu nhân rời đi, đã từng ra lệnh cho chúng tôi, nhất định phải khách khách khí khí với tiên sinh. Ngoài ra, ba vị lão tổ tông đã từng răn bảo chúng tôi, nếu như vạn nhất một ngày náo đó gặp Triệu Thụy tiên sinh ngài, tuyệt đối không thể có nửa phần bất kính.”
Triệu Thụy biết tên đệ tử này ít nhiều gì cũng biết mốt số nội tình về mình, bèn cười cười nói: “Không cần phải cung kính, ngươi tên là gì?”
“Thi Long” Tên đó nói.
“Tu vi của ngươi đã tới Dung Hợp kì, bị phái tới làm bảo vệ, phí tài rồi.”
Thi Long nhún nhún vai nói: “Còn may, nhiệm vụ tương đối nhẹ nhàng, Hồ gia chiêu đãi cũng tương đối chu toàn, coi như đi du lịch vậy.”
Triệu Thụy cười nói: “Đúng đó, có Dung Hợp kì tu chân giả tọa trấn, hẳn không ai ngu tới mức tới đây gây sự.”
Thi Long gật gật đầu, dường như chính mình cũng nhận định như vậy.
Chính vào lúc này, trong lòng Triệu Thụy chợt động, hắn cảm thấy, dường như có một gợn sóng linh lực cổ quái chớp lên một cái rồi biến mất ở ngoài phòng.
Triệu Thụy biết bây giờ là thời điểm phi thường, trong lòng cảnh giác, vội vàng tán phát cảm giác ra, giống như radar, cẩn thận lục soát xung quanh, không bỏ qua một gốc cây ngọn cỏ nào.
Thế nhưng, hắn lại không cảm nhận được gợn sóng linh lực đó nữa, dường như trước giờ chưa từng tồn tại vậy.
Triệu Thụy lại quan sát biểu hiện của Thi Long một cái, dường như hắn cũng không cảm giác được có gì bất thường.
Triệu Thụy nhắp một ngụm rượu, hơi cau mày, cảm thấy mình có lẽ đã quá nhạy cảm, vừa rồi có thể chỉ là ảo giác.
Với cảm giác nhạy bén của hắn, nếu có ngoại địch xâm nhập, khẳng định sẽ lập tức phát hiện, không thể nào ẩn núp được.
Triệu Thụy bèn bỏ qua, tiếp tục nói chuyện với Thi Long giết thời gian.
Hai người nói chuyện như vậy một hồi, đột nhiên trong đám người chỗ cửa phòng tiệc nổi lên từng trận rối loạn.
Triệu Thụy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nữ nhân cực xinh đẹp hai mươi mấy tuổi, mặc lễ phục màu hồng xẻ cổ sâu, thướt tha ỏng ẹo tiến vào phòng tiệc.
Nữ nhân này mặt quả dưa, mắt hạnh mày liễu, da dẻ trắng bóc mịn màng như mỡ dê, giống như mĩ nhân cổ điển trung quốc từ trong tranh bước ra.
Thế nhưng, trong vẻ mặt của cô lại ẩn chứa nét quyến rũ dụ người, mỗi cái nhìn cái liếc đều lộ ra vạn tia xinh tươi, vạn kiểu phong tình, khiến người ta thần hồn điên đảo, không thể tự chủ.
Đến tu chân giả tâm trí kiên định như Thi Long, vừa nhìn thấy cô, sức chú ý cũng không khỏi bị hấp dẫn.
Trong miệng tuy vẫn còn cung kính trả lời Triệu Thụy, nhưng ánh mắt lại như dính lên người nữ nhân đó, không cách nào dời đi.
Nữ nhân xinh đẹp đó vừa xuất hiện, những khách nam đều vây lấy, bao quanh cô như chúng chinh củng nguyệt, dùng hết thủ đoạn, thử tiếp cận.
Nữ nhân đó lại như một con bướm xinh đẹp, len lỏi xoay vòng trong đám người, tiếp đón tất cả, không khiến một ai cảm thấy mình bị bỏ rơi, tỏ rõ thủ đoạn xã giao cao siêu.
Triệu Thụy từng thấy hình nữ nhân này trong các quảng cáo phim trong nước và quốc tế rồi.
Nhưng thấy người thật thì mới là lần đầu.
Nữ nhân này chính là ngôi sao điện ảnh nóng nhất hiện nay – Diệp Minh.
Cũng là thần tượng trong lòng Mễ Văn.
/635
|