“Cách gì?” Mễ Văn hơi hoài nghi nhìn đại ca “Không phải anh định, lặng lẽ chạy tới KTV, đánh Diệp Minh một trận đó chứ? Chuyện đó tuyệt đối không được! Chỗ họ đi là phòng VIP, chuyên chuẩn bị cho khách quý trong khách sạn chúng ta, cửa nẻo đều có bảo vệ canh giữ, đến lại gần cũng không có cách nào.”
Lý Bưu hơi bất mãn hừ một tiếng: “Em coi đại ca của em là thằng ngốc à? Đi đánh ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Diệp Minh? Chẳng lẽ anh không muốn làm ở đây nữa? Chí ít anh cũng phải suy nghĩ cho em một chút chứ.”
“Xem ra anh vẫn còn tỉnh táo.” Mễ Văn tiếp tục dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Bưu “Vậy rốt cuộc anh có cách gì, nói ra nghe thử?”
“Nhìn thái độ của em kìa, nếu em không phải là em gái anh, anh cũng lười không thèm giúp.” Lý Bưu oán trách một câu, nói tiếp: “Tiểu muội, em phải động não đi, đừng lấy cứng chọi cứng với Diệp Minh. Cô ta là hoàng hậu điện ảnh, danh nhân trong xã hội thượng lưu, quen biết rộng, danh khí lớn, có tiền có thế, đến ông chủ sòng bạc của em cũng đứng một bên cô ta, lấy cứng chọi cứng, đó là lấy trứng chọi đá, không có kết quả tốt.”
“Đó là cách của anh hả?” Mễ Văn tức giận cắt ngang lời hắn, “Bảo em chịu khi phụ, cũng phải im hơi lặng tiếng?”
“Đương nhiên không phải, em phải nghe anh nói xong đã.” Lý Bưu vội vàng nói “Chúng ta đã không có cách nào chính diện xung đột với Diệp Minh, bất quá, lại có thể nhờ lực lượng khác.”
“Lực lượng khác?” Mễ Văn rất mờ mịt “Ai chịu vô duyên vô cớ dây dưa vào đây giúp chúng ta trút giận?”
“Đương nhiên là có.” Lý Bưu cười thần bí “Đó chính là Lâm tiểu thư. Chẳng qua, cô ta không phải vô duyên vô cớ, càng không phải trút giận giùm chúng ta. Cô ta chỉ không muốn nhìn Diệp Minh và Triệu Thụy ở chung một chỗ thôi.”
Mễ Văn ngẩn ra, cô cảm thấy Lý Bưu nói quả thật không sai.
Từ lần đầu tiên Lâm tiểu thư nhìn thấy Triệu Thụy, tựa hồ đã nhìn Triệu Thụy bằng con mắt khác, không chỉ hỏa tốc đưa hắn lên làm kinh lý đổ khu, hơn nữa còn mời hắn tới phủ đệ tham gia tiệc tối.
Rõ ràng hơn là, có một lần, trước mắt đông đảo mọi người, cô ta thân mật ôm Triệu Thụy một cái.
Làm ra biểu hiện như thế, quan hê giữa hai người hẳn phải phi thường rõ ràng.
Nếu như nói chuyện Diệp Minh dụ dỗ Triệu Thụy cho Lâm tiểu thư, khẳng định sẽ khơi dậy tính ghen của Lâm tiểu thư, chạy tới tìm Diệp Minh làm phiền, cũng có thể tiết giùm một ngụm ác khí trong ngực cô.
Bất quá, không biết tại sao, Mễ Văn cảm thấy chủ ý của anh cô khiến cô không cao hứng nổi chút nào.
Trái lại cô còn có một loại cảm giác đưa hổ cửa trước, rước sói cửa sau.
Qua hẳn một lúc, Mễ Văn mới ủ rũ thất thần nói “Tùy anh đi, cứ làm theo lời anh nói là được.”
Nói xong, bèn trở về bàn đánh bạc, lại im lặng bắt đầu công tác.
Lý Bưu thì bận đi thực thi kế hoạch.
Mấy phút sau, Hồ Lâm ở một chỗ bí mật trong biệt thự Hồ gia, nhận được một cú điện thoại kì quái.
Điện thoại do một nam tử thần bí gọi tới, số hết sức lạ, người gọi điện nói: “Diệp Minh đang thủ dụ dỗ Triệu Thụy trong một phòng bao KTV trong làng du lịch Duy Ni.”
Hồ Lâm cầm điện thoại, hơi ngẩn ra một cái, liền đó chửi một câu bệnh thần kinh, rồi ngắt điện thoại.
Đầu tiên không kể đối phương nói thật hay giả, Triệu Thụy bất quá chỉ là một kinh lý đổ khu nhỏ bé dưới tay Hồ gia nhà cô, cho dù cùng lên giường với một trăm nữ nhân, thì có quan hệ gì với cô?
Thế nhưng, nghĩ lại, cô lại cảm thấy hơi kì quặc.
Diệp Minh tuy tai tiếng tình dục bay đầy trời, nhưng tịnh không phải là một nữ nhân tùy tiện, tuyệt đại bộ phận tai tiếng tình dục, bất quá chỉ là do nhu cầu công tác, hấp dẫn ánh mắt người ta mà thôi.
Thật ra, Diệp Minh mắt cao tới đầu, nổi danh trong nước, người theo đuổi cô tuy nhiều nhưng chân chính đắc thủ tựa hồ trước giờ chưa từng nghe nói.
Một nữ nhân bề ngoài nhu mị, trong lòng cao ngạo như vậy, sao lại đi dụ dỗ một kinh lý đổ khu nhỏ bé?
“Chuyện này tựa hồ có chú ý tứ.” Hồ Lâm lầm bầm một câu, bắt đầu suy nghĩ coi có cần tự mình đi xem thử không.
Lý trí nói với cô, chuyện này không quan hệ gì với cô, hoàn toàn không cần thiết phải nhúng vào.
Thế nhưng mặt khác, trong lòng cô lại lờ mờ có một loại cảm giác không thoải mái, dường như không thích lắm việc Diệp Minh và Triệu Thụy thân mật quá mức.
Tiềm thức Hồ Lâm kháng cự loại cảm giác này, theo cô thấy, Triệu Thụy bất quá chỉ là hành vi thần bí một chút, những mặt khác đều không khác gì người bình thường, thực sự không có chỗ nào hấp dẫn được cô.
Bất quá, lý do như vậy lại tựa hồ không có sức thuyết phục lắm, chỉ là một loại tự an ủi mình thôi.
Do dự hẳn một lúc, Hồ Lâm cuối cùng quyết định, đi làng du lịch Duy Ni xem thử, Diệp Minh rốt cuộc đang làm trò gì.
Khi Hồ Lâm khởi hành, Triệu Thụy đang ngồi trong một phòng bao KTV sang trọng trong làng du lịch Duy Ni, nghe Diệp Minh hát.
Phòng bao rất lớn, mặt trước xây một cái bục hình bầu dục rất thấp, ngồi hai người tỏ ra rất trống trải.
Triệu Thụy trước giờ cảm thấy, hai người đi KTV hát thật là một chuyện tương đối nhàm chán, bất quá, nếu đối tượng lại là ngôi sao điện ảnh Diệp Minh thì lại hoàn toàn khác.
Diệp Minh đứng trên cái bục, theo điệu nhạc du dương, ca bài “Vạn thủy thiên sơn tổng thị tình”, cái eo như con rắn nhẹ nhàng uốn éo, dưới ánh đèn laser, đầy vẻ gợi cảm, khiến người ta chấn động tâm hồn.
Triệu Thụy không ngờ Diệp Minh đóng phim hay, ca cũng hay như vậy.
Tuy hắn biết Diệp Minh cố ý tiếp cận là có mục đích khác, nhưng cũng không khỏi hơi động tâm.
Xong một bài, Diệp Minh xuống bục, ngồi bên cạnh Triệu Thụy, rót cho hắn ly rượu rồi nũng nịu nói: “Triệu Thụy, anh cũng đi ca một bài đi, tôi hát một mình không ý tứ lắm.”
“Tôi ca không giỏi lắm.” Triệu Thụy thật thà nói.
“Không sao, không sao, không phải là biểu diễn âm nhạc, chơi thôi mà. Ca một bài đi.” Diệp Minh vừa xúi giục, vừa dùng tay đẩy nhẹ Triệu Thụy.
“Tôi phải nhắc nhở cô trước, tới lúc nghe, cô đừng trách tôi.” Triệu Thụy nói một câu, rồi đi qua chọn bài.
Diệp Minh dựa vào sofa, uống rượu, trên mặt lộ vẻ hứng thú dạt dào, tựa hồ hết sức chờ mong, bất quá trong lòng tịnh chẳng chờ mong gì.
Những ngôi sao âm nhạc bạn cô, đi với nhau hoài, trong đó không hiếm gì những người có thực lực, một nhân viên cấp thấp trong sòng bạc có thể ca tới trình độ nào?
Sự thật, Triệu Thụy cũng rất ít khi đi ca KTV, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc trước đi học, thì không đi nổi.
Tới sau này, bắt đầu tu chân, lại không có thời gian.
Nói thật, Triệu Thụy chẳng nắm chắc lắm với trình độ ca hát của mình.
Bất quá, bây giờ bắt vịt nhảy ổ, hắn chỉ đành thử một lần.
Dò tìm bài hát nửa ngày, Triệu Thụy cuối cùng cũng tìm được một bài mình tính là tương đối quen thuộc.
Hắn cầm microphone lên, theo điệu nhạc, thử hát lên.
Diệp Minh vốn nhàn nhã uống rượu trên sofa, nhưng Triệu Thụy vừa há miệng, thiếu chút dọa cô nhảy dựng lên khỏi sofa!
Cô từng nghe qua những giọng khó nghe, nhưng chưa từng nghe giọng nào khó nghe thế này!
Thanh âm như tiếng chiêng bể, giai điệu thì trực tiếp từ Bắc Kinh chạy tới New York.
Diệp Minh vội vàng uống hai ngụm rượu, nỗ lực tự an ủi mình, đồng thời trong lòng hối hận không thôi, bụng nghĩ ban đêm làm gì chẳng được, khăng khăng chạy tới KTV hát!
Đây đúng là tự làm tự chịu!
Nếu như Triệu Thụy ca suốt buổi tối, cô còn không bị giày vò chết sao!
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Minh cơ hồ nhăn thành một đống.
Lúc này Triệu Thụy cũng phát hiện ra mình hát quả thực rất khó nghe, hắn bắt đầu thử tiến hành điều chỉnh.
Hắn đề khởi chân khí, ngưng tụ chân khí ở cổ họng, tăng thêm độ rung của thanh đới, đồng thời cố sức bám theo tiết tấu âm nhạc.
Rất nhanh, giọng hát của hắn đã trở nhên mượt mà, cũng không còn sai điệu nữa.
Đến sau cùng, lại càng hát càng hay, càng hát càng ưu mĩ, như tiếng nhạc trời, vượt xa ca sĩ chuyên nghiệp, khiến Diệp Minh không tự chủ được phải say đắm vào đó.
Chờ Triệu Thụy hát xong một hồi, Diệp Minh mới tỉnh táo lại.
Cô giật mình nhìn Triệu Thụy, lần đầu tiên phát hiện Triệu Thụy thần kì như vậy.
Lúc mới bắt đầu, giọng hát của Triệu Thụy rõ ràng là một cái chiêng bể, vua lạc điệu, sao mà sau này lại ca hay như vậy?
Cho dù là ca sĩ chuyên nghiệp, cũng chưa từng thấy có thực lực như hắn!
Giọng ca vừa rồi của Triệu Thụy làm Diệp Minh rung động sâu sắc, ánh mắt Diệp Minh nhìn về Triệu Thụy bắt đầu hơi thay đổi.
Cô đột nhiên phát hiện, thật ra Triệu Thụy cũng rất đẹp trai, khí chất cũng hết sức độc đáo, xác thật khác với người bình thường, chỉ là trước giờ cô chọn thái độ coi như không thấy.
Diệp Minh không khỏi sinh lòng hứng thú dày đặc với Triệu Thụy.
Chờ Triệu Thụy trở về trên sofa, Diệp Minh nâng cốc rượu, ngồi bên cạnh Triệu Thụy, ép thân thể nóng rực vào Triệu Thụy, rồi nhẹ giọng cười nói: “Anh ca rất hay đó chứ, vậy mà còn nói mình không biết ca, trước giờ tôi còn chưa thấy qua ai ca hay như anh.”
Diệp Minh ngồi rất gần, tới mức Triệu Thụy có thể cảm thấy hơi thở như hoa lan của cô thỉnh thoảng quét ngang qua mặt mình.
Hắn cười cười, nói: “Diệp tiểu thư quá khen rồi.”
Diệp Minh lại ngồi gần thêm chút nữa, dùng đôi mắt long lanh quyến rũ nhìn hắn, tiếp tục nói: “Không biết anh có hứng thú tiến vào giới biểu diễn không? Nếu có, tôi có thể giới thiệu với người ta! Tôi cảm thấy, với hình tượng và thực lực của anh, nếu chịu tân trang kĩ lưỡng một chút, muốn thành công hẳn không khó.
Triệu Thụy uyển chuyện cự tuyệt: “Hảo ý của cô tôi xin tâm lãnh. Tôi ca rất bình thường, hơn nữa rất hài lòng với tình trạng sinh hoạt hiện tại của mình, cho nên tạm thời không có ý đổi nghề.”
“Anh thật là một nam nhân kì quái.” Diệp Minh duỗi cánh tay mềm như không xương, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Triệu Thụy, “Cơ hội tốt như vậy, rất nhiều người mong mỏi, khổ tâm luồn cúi, cầu còn không được, anh lại cự tuyệt không thèm chớp mắt lấy một cái. Tôi không biết có nên nói anh ngốc hay không. Bất quá, anh đúng là khiến tôi hứng thú.”
Diệp Minh vừa nói, vừa từ đưa khuôn mặt lại gần Triệu Thụy. Sau đó đôi môi đỏ kiều diễm hôn Triệu Thụy.
Lần này Triệu Thụy không tránh né, mà đưa tay ôm lấy thân hình nóng bỏng của Diệp Minh.
Diệp Minh thì thò đầu lưỡi linh hoạt vào khoang miệng Triệu Thụy, kịch liệt đáp ứng. Triệu Thụy cảm thấy rõ ràng hơi thở Diệp Minh trở nên gấp rút, thân nhiệt cũng nhanh chóng tăng lên.
Đây chính là biểu hiện động tình của Diệp Minh.
Trong khi hai người đang quấn lấy nhau, xuân tình càng lúc càng dâng cao, “ầm” một tiếng, cửa bị người ta dùng lực đẩy ra, Hồ Lâm sải bước đi vào.
Lý Bưu hơi bất mãn hừ một tiếng: “Em coi đại ca của em là thằng ngốc à? Đi đánh ngôi sao điện ảnh nổi tiếng Diệp Minh? Chẳng lẽ anh không muốn làm ở đây nữa? Chí ít anh cũng phải suy nghĩ cho em một chút chứ.”
“Xem ra anh vẫn còn tỉnh táo.” Mễ Văn tiếp tục dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lý Bưu “Vậy rốt cuộc anh có cách gì, nói ra nghe thử?”
“Nhìn thái độ của em kìa, nếu em không phải là em gái anh, anh cũng lười không thèm giúp.” Lý Bưu oán trách một câu, nói tiếp: “Tiểu muội, em phải động não đi, đừng lấy cứng chọi cứng với Diệp Minh. Cô ta là hoàng hậu điện ảnh, danh nhân trong xã hội thượng lưu, quen biết rộng, danh khí lớn, có tiền có thế, đến ông chủ sòng bạc của em cũng đứng một bên cô ta, lấy cứng chọi cứng, đó là lấy trứng chọi đá, không có kết quả tốt.”
“Đó là cách của anh hả?” Mễ Văn tức giận cắt ngang lời hắn, “Bảo em chịu khi phụ, cũng phải im hơi lặng tiếng?”
“Đương nhiên không phải, em phải nghe anh nói xong đã.” Lý Bưu vội vàng nói “Chúng ta đã không có cách nào chính diện xung đột với Diệp Minh, bất quá, lại có thể nhờ lực lượng khác.”
“Lực lượng khác?” Mễ Văn rất mờ mịt “Ai chịu vô duyên vô cớ dây dưa vào đây giúp chúng ta trút giận?”
“Đương nhiên là có.” Lý Bưu cười thần bí “Đó chính là Lâm tiểu thư. Chẳng qua, cô ta không phải vô duyên vô cớ, càng không phải trút giận giùm chúng ta. Cô ta chỉ không muốn nhìn Diệp Minh và Triệu Thụy ở chung một chỗ thôi.”
Mễ Văn ngẩn ra, cô cảm thấy Lý Bưu nói quả thật không sai.
Từ lần đầu tiên Lâm tiểu thư nhìn thấy Triệu Thụy, tựa hồ đã nhìn Triệu Thụy bằng con mắt khác, không chỉ hỏa tốc đưa hắn lên làm kinh lý đổ khu, hơn nữa còn mời hắn tới phủ đệ tham gia tiệc tối.
Rõ ràng hơn là, có một lần, trước mắt đông đảo mọi người, cô ta thân mật ôm Triệu Thụy một cái.
Làm ra biểu hiện như thế, quan hê giữa hai người hẳn phải phi thường rõ ràng.
Nếu như nói chuyện Diệp Minh dụ dỗ Triệu Thụy cho Lâm tiểu thư, khẳng định sẽ khơi dậy tính ghen của Lâm tiểu thư, chạy tới tìm Diệp Minh làm phiền, cũng có thể tiết giùm một ngụm ác khí trong ngực cô.
Bất quá, không biết tại sao, Mễ Văn cảm thấy chủ ý của anh cô khiến cô không cao hứng nổi chút nào.
Trái lại cô còn có một loại cảm giác đưa hổ cửa trước, rước sói cửa sau.
Qua hẳn một lúc, Mễ Văn mới ủ rũ thất thần nói “Tùy anh đi, cứ làm theo lời anh nói là được.”
Nói xong, bèn trở về bàn đánh bạc, lại im lặng bắt đầu công tác.
Lý Bưu thì bận đi thực thi kế hoạch.
Mấy phút sau, Hồ Lâm ở một chỗ bí mật trong biệt thự Hồ gia, nhận được một cú điện thoại kì quái.
Điện thoại do một nam tử thần bí gọi tới, số hết sức lạ, người gọi điện nói: “Diệp Minh đang thủ dụ dỗ Triệu Thụy trong một phòng bao KTV trong làng du lịch Duy Ni.”
Hồ Lâm cầm điện thoại, hơi ngẩn ra một cái, liền đó chửi một câu bệnh thần kinh, rồi ngắt điện thoại.
Đầu tiên không kể đối phương nói thật hay giả, Triệu Thụy bất quá chỉ là một kinh lý đổ khu nhỏ bé dưới tay Hồ gia nhà cô, cho dù cùng lên giường với một trăm nữ nhân, thì có quan hệ gì với cô?
Thế nhưng, nghĩ lại, cô lại cảm thấy hơi kì quặc.
Diệp Minh tuy tai tiếng tình dục bay đầy trời, nhưng tịnh không phải là một nữ nhân tùy tiện, tuyệt đại bộ phận tai tiếng tình dục, bất quá chỉ là do nhu cầu công tác, hấp dẫn ánh mắt người ta mà thôi.
Thật ra, Diệp Minh mắt cao tới đầu, nổi danh trong nước, người theo đuổi cô tuy nhiều nhưng chân chính đắc thủ tựa hồ trước giờ chưa từng nghe nói.
Một nữ nhân bề ngoài nhu mị, trong lòng cao ngạo như vậy, sao lại đi dụ dỗ một kinh lý đổ khu nhỏ bé?
“Chuyện này tựa hồ có chú ý tứ.” Hồ Lâm lầm bầm một câu, bắt đầu suy nghĩ coi có cần tự mình đi xem thử không.
Lý trí nói với cô, chuyện này không quan hệ gì với cô, hoàn toàn không cần thiết phải nhúng vào.
Thế nhưng mặt khác, trong lòng cô lại lờ mờ có một loại cảm giác không thoải mái, dường như không thích lắm việc Diệp Minh và Triệu Thụy thân mật quá mức.
Tiềm thức Hồ Lâm kháng cự loại cảm giác này, theo cô thấy, Triệu Thụy bất quá chỉ là hành vi thần bí một chút, những mặt khác đều không khác gì người bình thường, thực sự không có chỗ nào hấp dẫn được cô.
Bất quá, lý do như vậy lại tựa hồ không có sức thuyết phục lắm, chỉ là một loại tự an ủi mình thôi.
Do dự hẳn một lúc, Hồ Lâm cuối cùng quyết định, đi làng du lịch Duy Ni xem thử, Diệp Minh rốt cuộc đang làm trò gì.
Khi Hồ Lâm khởi hành, Triệu Thụy đang ngồi trong một phòng bao KTV sang trọng trong làng du lịch Duy Ni, nghe Diệp Minh hát.
Phòng bao rất lớn, mặt trước xây một cái bục hình bầu dục rất thấp, ngồi hai người tỏ ra rất trống trải.
Triệu Thụy trước giờ cảm thấy, hai người đi KTV hát thật là một chuyện tương đối nhàm chán, bất quá, nếu đối tượng lại là ngôi sao điện ảnh Diệp Minh thì lại hoàn toàn khác.
Diệp Minh đứng trên cái bục, theo điệu nhạc du dương, ca bài “Vạn thủy thiên sơn tổng thị tình”, cái eo như con rắn nhẹ nhàng uốn éo, dưới ánh đèn laser, đầy vẻ gợi cảm, khiến người ta chấn động tâm hồn.
Triệu Thụy không ngờ Diệp Minh đóng phim hay, ca cũng hay như vậy.
Tuy hắn biết Diệp Minh cố ý tiếp cận là có mục đích khác, nhưng cũng không khỏi hơi động tâm.
Xong một bài, Diệp Minh xuống bục, ngồi bên cạnh Triệu Thụy, rót cho hắn ly rượu rồi nũng nịu nói: “Triệu Thụy, anh cũng đi ca một bài đi, tôi hát một mình không ý tứ lắm.”
“Tôi ca không giỏi lắm.” Triệu Thụy thật thà nói.
“Không sao, không sao, không phải là biểu diễn âm nhạc, chơi thôi mà. Ca một bài đi.” Diệp Minh vừa xúi giục, vừa dùng tay đẩy nhẹ Triệu Thụy.
“Tôi phải nhắc nhở cô trước, tới lúc nghe, cô đừng trách tôi.” Triệu Thụy nói một câu, rồi đi qua chọn bài.
Diệp Minh dựa vào sofa, uống rượu, trên mặt lộ vẻ hứng thú dạt dào, tựa hồ hết sức chờ mong, bất quá trong lòng tịnh chẳng chờ mong gì.
Những ngôi sao âm nhạc bạn cô, đi với nhau hoài, trong đó không hiếm gì những người có thực lực, một nhân viên cấp thấp trong sòng bạc có thể ca tới trình độ nào?
Sự thật, Triệu Thụy cũng rất ít khi đi ca KTV, số lần có thể đếm trên đầu ngón tay.
Lúc trước đi học, thì không đi nổi.
Tới sau này, bắt đầu tu chân, lại không có thời gian.
Nói thật, Triệu Thụy chẳng nắm chắc lắm với trình độ ca hát của mình.
Bất quá, bây giờ bắt vịt nhảy ổ, hắn chỉ đành thử một lần.
Dò tìm bài hát nửa ngày, Triệu Thụy cuối cùng cũng tìm được một bài mình tính là tương đối quen thuộc.
Hắn cầm microphone lên, theo điệu nhạc, thử hát lên.
Diệp Minh vốn nhàn nhã uống rượu trên sofa, nhưng Triệu Thụy vừa há miệng, thiếu chút dọa cô nhảy dựng lên khỏi sofa!
Cô từng nghe qua những giọng khó nghe, nhưng chưa từng nghe giọng nào khó nghe thế này!
Thanh âm như tiếng chiêng bể, giai điệu thì trực tiếp từ Bắc Kinh chạy tới New York.
Diệp Minh vội vàng uống hai ngụm rượu, nỗ lực tự an ủi mình, đồng thời trong lòng hối hận không thôi, bụng nghĩ ban đêm làm gì chẳng được, khăng khăng chạy tới KTV hát!
Đây đúng là tự làm tự chịu!
Nếu như Triệu Thụy ca suốt buổi tối, cô còn không bị giày vò chết sao!
Khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Minh cơ hồ nhăn thành một đống.
Lúc này Triệu Thụy cũng phát hiện ra mình hát quả thực rất khó nghe, hắn bắt đầu thử tiến hành điều chỉnh.
Hắn đề khởi chân khí, ngưng tụ chân khí ở cổ họng, tăng thêm độ rung của thanh đới, đồng thời cố sức bám theo tiết tấu âm nhạc.
Rất nhanh, giọng hát của hắn đã trở nhên mượt mà, cũng không còn sai điệu nữa.
Đến sau cùng, lại càng hát càng hay, càng hát càng ưu mĩ, như tiếng nhạc trời, vượt xa ca sĩ chuyên nghiệp, khiến Diệp Minh không tự chủ được phải say đắm vào đó.
Chờ Triệu Thụy hát xong một hồi, Diệp Minh mới tỉnh táo lại.
Cô giật mình nhìn Triệu Thụy, lần đầu tiên phát hiện Triệu Thụy thần kì như vậy.
Lúc mới bắt đầu, giọng hát của Triệu Thụy rõ ràng là một cái chiêng bể, vua lạc điệu, sao mà sau này lại ca hay như vậy?
Cho dù là ca sĩ chuyên nghiệp, cũng chưa từng thấy có thực lực như hắn!
Giọng ca vừa rồi của Triệu Thụy làm Diệp Minh rung động sâu sắc, ánh mắt Diệp Minh nhìn về Triệu Thụy bắt đầu hơi thay đổi.
Cô đột nhiên phát hiện, thật ra Triệu Thụy cũng rất đẹp trai, khí chất cũng hết sức độc đáo, xác thật khác với người bình thường, chỉ là trước giờ cô chọn thái độ coi như không thấy.
Diệp Minh không khỏi sinh lòng hứng thú dày đặc với Triệu Thụy.
Chờ Triệu Thụy trở về trên sofa, Diệp Minh nâng cốc rượu, ngồi bên cạnh Triệu Thụy, ép thân thể nóng rực vào Triệu Thụy, rồi nhẹ giọng cười nói: “Anh ca rất hay đó chứ, vậy mà còn nói mình không biết ca, trước giờ tôi còn chưa thấy qua ai ca hay như anh.”
Diệp Minh ngồi rất gần, tới mức Triệu Thụy có thể cảm thấy hơi thở như hoa lan của cô thỉnh thoảng quét ngang qua mặt mình.
Hắn cười cười, nói: “Diệp tiểu thư quá khen rồi.”
Diệp Minh lại ngồi gần thêm chút nữa, dùng đôi mắt long lanh quyến rũ nhìn hắn, tiếp tục nói: “Không biết anh có hứng thú tiến vào giới biểu diễn không? Nếu có, tôi có thể giới thiệu với người ta! Tôi cảm thấy, với hình tượng và thực lực của anh, nếu chịu tân trang kĩ lưỡng một chút, muốn thành công hẳn không khó.
Triệu Thụy uyển chuyện cự tuyệt: “Hảo ý của cô tôi xin tâm lãnh. Tôi ca rất bình thường, hơn nữa rất hài lòng với tình trạng sinh hoạt hiện tại của mình, cho nên tạm thời không có ý đổi nghề.”
“Anh thật là một nam nhân kì quái.” Diệp Minh duỗi cánh tay mềm như không xương, nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Triệu Thụy, “Cơ hội tốt như vậy, rất nhiều người mong mỏi, khổ tâm luồn cúi, cầu còn không được, anh lại cự tuyệt không thèm chớp mắt lấy một cái. Tôi không biết có nên nói anh ngốc hay không. Bất quá, anh đúng là khiến tôi hứng thú.”
Diệp Minh vừa nói, vừa từ đưa khuôn mặt lại gần Triệu Thụy. Sau đó đôi môi đỏ kiều diễm hôn Triệu Thụy.
Lần này Triệu Thụy không tránh né, mà đưa tay ôm lấy thân hình nóng bỏng của Diệp Minh.
Diệp Minh thì thò đầu lưỡi linh hoạt vào khoang miệng Triệu Thụy, kịch liệt đáp ứng. Triệu Thụy cảm thấy rõ ràng hơi thở Diệp Minh trở nên gấp rút, thân nhiệt cũng nhanh chóng tăng lên.
Đây chính là biểu hiện động tình của Diệp Minh.
Trong khi hai người đang quấn lấy nhau, xuân tình càng lúc càng dâng cao, “ầm” một tiếng, cửa bị người ta dùng lực đẩy ra, Hồ Lâm sải bước đi vào.
/635
|