Lúc Triệu Thuỵ vào bệnh viện, mọi người ở trong phòng bệnh vẫn đang sôi nổi bàn luận, náo nhiệt vô cùng.
"Náo nhiệt quá ta! Mọi người đang nói về chuyện gì vậy?" Hắn bước đến cạnh Tôn Tiểu Lan, vừa cười vừa hỏi.
"Tối hôm qua Phương Hải đã bị người ta thủ tiêu rồi!"
Tôn Tiểu Lan cười, giơ tay chỉ vào tờ báo. Trên gương mặt thanh tú không còn chút bi thương của mấy ngày trước, cả người hết thảy dường như đã vui tươi lên rất nhiều.
"Phương Hải? Có phải là thương nhân bất động sản xây dựng Hoa Viên Tân Thành nọ?" Triệu Thụy giả ngốc, cố ý hỏi.
"Đúng! Chính là cái tên khốn kêu người đánh cha mẹ chị bị thương đó!" Tôn Tiểu Lan gật đầu, "trên tờ báo này có nói: Phương Hải tính tình hung ác cay độc, kẻ thù khắp nơi. Vụ án này rất có thể là do báo thù."
Mẹ Tiểu Lan vẫn chưa nguôi cơn giận, nói: "Đó là đáng kiếp cho nó. Phương Hải vốn là một tên lưu manh đầu đường xó chợ(1), nhưng sau lại có được vô số của cải. Chẳng biết nó đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu mới tích lũy được sản nghiệp ngần này! Nó có thể ra tay hạ độc thủ với chúng ta, chỉ e rằng còn làm ra những chuyện ác độc hơn. Nếu đem lôi tất cả ngọn ngành ra mà xử, có bị xử tội chết mười lần cũng đủ!"
"Đúng!"
"Đúng! Nó sớm đã đáng chết, được đến bây giờ rõ là tiện lợi cho nó rồi!"
Mấy bệnh nhân khác nhao nhao gật đầu phụ họa.
"Tôn Tiểu Lan nói: "Nhưng không rõ kẻ thủ tiêu Phương Hải là người nào? Nói thật, trong lòng tôi thật rất biết ơn kẻ đó. Nếu không có kẻ đó, không rõ cha mẹ tôi đến khi nào mới có thể lấy lại một hồi công đạo."
Nói đến đây, cô không khỏi có chút le lưỡi: "Con nói như vậy, có phải là có chút cay nghiệt không?"
"Con có suy nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình." Mẹ Tiểu Lan an ủi nói, "kỳ thật, bọn ta và con đều có cùng ý nghĩ. Đó không phải là vì chúng ta tàn nhẫn, mà là vì tên Phương Hải đó tội ác tày trời, người người căm oán(2)."
Tôn Tiểu Lan cảm thấy trong lòng có chút dễ chịu hơn, nói: "Có điều cũng phải nói lại, kẻ đã thủ tiêu Phương Hải lá gan cũng thật là lớn nha. Dám đơn thương độc mã xông vào nhà Phương Hải. Hắn chính là có đến bốn tên vệ sĩ mang súng đấy nhé!"
"Kẻ đó có lẽ là sát thủ siêu cấp được kẻ thù của Phương Hải thuê làm chăng? Tài nghệ cao siêu, lá gan cũng lớn, không hề để bọn chúng vào mắt."
"Hay kẻ đó là hiệp khách thế thiên hành đạo?" Có người phỏng đoán.
Người khác lập tức phản bác: "Hiệp khách? Ông không phải là đã đọc quá nhiều tiểu thuyết Kim Dung rồi chứ? Thời nay lấy đâu ra hiệp khách? Cho dù là có, mấy tên vệ sĩ bên người Phương Hải tên nào cũng đều có súng đó. Chỉ cần bắn loạn lên một trận thì tuyệt đối sẽ biến cho kẻ đó thành cái sàng(*) rồi."
Những lời nói này tức khắc dẫn tới một trận cười rộ.
Triệu Thụy nghe những lời bàn luận này, cũng cười theo.
Hắn chẳng có ôm ấp cái tình cảm trách trời thương dân(3) gì, lại càng không hề có ý nghĩ thay trời hành đạo, cùng lắm cũng chỉ là chút hận đời(4) của thanh niên trẻ tuổi.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản. Chỉ là muốn bảo vệ những người xung quanh khỏi bị tổn thương. Nếu như có ai đó dám đụng đến điều cấm kỵ này, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự mà phản kích một cách ác nghiệt.
"Tiểu Thụy, cậu cười gì mà trông lạ vậy?" Tôn Tiểu Lan nhu mì liếc hắn.
"Có sao?" Triệu Thụy đưa hai tay ra, vẻ mặt vô tội.
"Dĩ nhiên!" Tôn Tiểu Lan nhón chân, đưa tay rờ lên đầu hắn với dáng vẻ của một trưởng bối. "Cậu đó nha! Chuyện gì cũng giữ ở trong lòng, làm chị rốt cuộc cảm thấy càng ngày càng không hiểu được cậu! Hay là vì đến giờ vẫn chưa kiếm được bạn gái, nên đã dẫn đến tính cách bị lệch lạc? Vậy thì tỷ tỷ cậu phải mau chóng kiếm cho cậu một cô thôi."
Tôn Tiểu Lan mặc dù cao đến một mét bảy, nhưng so với Triệu Thụy vẫn thấp hơn mười phân, vậy mà bây giờ lại đưa tay lên sờ đầu hắn, khiến cho Triệu Thụy có phần dở khóc dở cười.
Trong phòng bệnh, một bệnh nhân nam tuổi khoảng hơn ba mươi, nghe Tôn Tiểu Lan nói như vậy, không nhịn được bèn giễu nói: "Còn phải kiếm sao? Ở đây không phải đã có sẵn một người rồi sao?"
"Có sẵn? Ai vậy?" Tôn Tiểu Lan mơ hồ hỏi.
"Cô đó!" Người đó cười lớn, "tôi thấy ngoại hình và tính cánh của hai cô cậu rất là xứng đôi à."
Nói đoạn, hắn quay đầu hỏi mấy bệnh nhân cùng phòng khác, "Này, mấy người nói coi có đúng hay không?"
"Đúng!"
Những người khác cũng cười rần lên.
Tôn Tiểu Lan ngượng đến đỏ mặt, dúi đầu vào lòng mẹ không dám ngẩng lên. Triệu Thụy ngược lại cười mỉm, thần sắc tự nhiên. Da mặt hắn vốn tương đối dày, sớm đã quen với mấy chuyện này.
Cha mẹ Tiểu Lan nằm trên giường bệnh, tủm tỉm không nói gì. Bọn họ luôn rất yêu mến Triệu Thụy. Hắn đối xử với bọn họ cũng rất tốt. Chỉ là mấy chuyện tình cảm của lớp trẻ này, nên để cho bọn trẻ tự xử lí.
Mọi người trong phòng đang cười ồ thì cửa phòng chợt mở ra.
Triệu Thụy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ cảnh sát vận đồng phục đi cùng với y tá bước vào.
Dung mạo của viên nữ cảnh sát này cực kỳ xinh đẹp. Tóc ngắn, mày ngài mắt phượng, môi đỏ như son, ở giữa cặp chân mày toát ra khí khái bức nhân, trông vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không dám tùy tiện tiếp cận.
Sau khi nữ cảnh sát viên vào trong phòng, thoáng lướt mắt nhìn mọi người, rồi sau đó dưới sự chỉ dẫn của y tá, bước đến giữa hai giường của cha mẹ Tiểu Lan, lấy từ trong túi áo ra phù hiệu sĩ quan sáng bóng: "Tôi là Trương Hân. Tin tức về Phương Hải, người đứng đầu công ty bất động sản Hành Lập bị sát hại, tôi nghĩ ông bà cũng đã biết rồi. Tôi nghe nói trước khi chết, Phương Hải đã sử dụng thủ đoạn thô bạo để đối phó với các chủ hộ Hoa Viên Tân Thành, làm cho nhiều người bị thương. Vì vậy, các chủ hộ ở Hoa Viên Tân Thành có oán hận rất sâu đậm đối với ông ấy. Vì lẽ đó, tôi tới đây để hiểu rõ thêm một chút về tình huống đó. Hai vị có thể nói cho tôi biết một chút được không?"
Cha mẹ Tiểu Lan đưa mắt nhìn nhau, thể nào cũng không nghĩ ra, họ bị bọn thủ hạ lưu manh của Phương Hải đánh cho trọng thương, ngược lại lại trở thành đối tượng bị điều tra!
Có điều, bọn họ cảm thấy bản thân không có liên quan đến vụ án này, tự vấn lương tâm không thẹn, cho nên cũng hết sức thản nhiên đem hết tình huống mà mình biết được lần lượt nói hết cho Trương Hân.
Trương Hân vừa nghe vừa ghi chép lại, thỉnh thoảng còn đưa ra một ít vấn đề, tiếp tục hỏi thêm cho đến nửa tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Sau khi xác định không còn hỏi thêm được gì từ cha mẹ Tiểu Lan, Trương Hân cất bản ghi chép, nói mấy lời cảm ơn, chuẩn bị rời khỏi. Trước lúc rời đi, quan sát thấy hai người Tôn Tiểu Lan và Triệu Thụy, cô đột nhiên hỏi: "Hai vị đây là?"
"Đó là con gái tôi, Tiểu Lan, và hàng xóm tiểu Thụy. Bọn chúng là bạn thân từ bé, hiện giờ cùng học ở trường đại học Đông Lăng."
Trương Hân "ồ" một tiếng, ánh mắt lướt qua Tiểu Lan, Triệu Thụy, xoay trên khuôn mặt bọn họ.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy ánh mắt của Trương Hân cực kỳ sắc sảo, như thể luôn muốn nhìn vào tận đáy lòng của người khác.
Chỉ là từ đầu đến cuối, vẻ mặt của hắn không chút mảy may biến hóa, chỉ hướng bộ mặt lễ nghi về phía Trương Hân mà gật đầu.
Chính cái hành động này đã lưu lại cho Trương Hân một ấn tượng rất là sâu đậm. Cô cảm giác thấy anh chàng sinh viên đại học có nước da màu đồng, tướng mạo anh tuấn này, dưới cái nhìn dò xét của cô, không ngờ lại lãnh đạm bình tĩnh, ung dung không gấp, có một tố chất tâm lý vô cùng tốt.
Dĩ nhiên, cô tịnh không hề coi Triệu Thụy là đối tượng hoài nghi. Bởi vì, tiềm thức cô cho rằng: một sinh viên đại học bình thường không thể nào có thể trong khoảng thời gian ngắn lại có thể đánh chết Phương Hải và bốn tên vệ sĩ mang súng của hắn.
"Náo nhiệt quá ta! Mọi người đang nói về chuyện gì vậy?" Hắn bước đến cạnh Tôn Tiểu Lan, vừa cười vừa hỏi.
"Tối hôm qua Phương Hải đã bị người ta thủ tiêu rồi!"
Tôn Tiểu Lan cười, giơ tay chỉ vào tờ báo. Trên gương mặt thanh tú không còn chút bi thương của mấy ngày trước, cả người hết thảy dường như đã vui tươi lên rất nhiều.
"Phương Hải? Có phải là thương nhân bất động sản xây dựng Hoa Viên Tân Thành nọ?" Triệu Thụy giả ngốc, cố ý hỏi.
"Đúng! Chính là cái tên khốn kêu người đánh cha mẹ chị bị thương đó!" Tôn Tiểu Lan gật đầu, "trên tờ báo này có nói: Phương Hải tính tình hung ác cay độc, kẻ thù khắp nơi. Vụ án này rất có thể là do báo thù."
Mẹ Tiểu Lan vẫn chưa nguôi cơn giận, nói: "Đó là đáng kiếp cho nó. Phương Hải vốn là một tên lưu manh đầu đường xó chợ(1), nhưng sau lại có được vô số của cải. Chẳng biết nó đã làm ra bao nhiêu chuyện xấu mới tích lũy được sản nghiệp ngần này! Nó có thể ra tay hạ độc thủ với chúng ta, chỉ e rằng còn làm ra những chuyện ác độc hơn. Nếu đem lôi tất cả ngọn ngành ra mà xử, có bị xử tội chết mười lần cũng đủ!"
"Đúng!"
"Đúng! Nó sớm đã đáng chết, được đến bây giờ rõ là tiện lợi cho nó rồi!"
Mấy bệnh nhân khác nhao nhao gật đầu phụ họa.
"Tôn Tiểu Lan nói: "Nhưng không rõ kẻ thủ tiêu Phương Hải là người nào? Nói thật, trong lòng tôi thật rất biết ơn kẻ đó. Nếu không có kẻ đó, không rõ cha mẹ tôi đến khi nào mới có thể lấy lại một hồi công đạo."
Nói đến đây, cô không khỏi có chút le lưỡi: "Con nói như vậy, có phải là có chút cay nghiệt không?"
"Con có suy nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình." Mẹ Tiểu Lan an ủi nói, "kỳ thật, bọn ta và con đều có cùng ý nghĩ. Đó không phải là vì chúng ta tàn nhẫn, mà là vì tên Phương Hải đó tội ác tày trời, người người căm oán(2)."
Tôn Tiểu Lan cảm thấy trong lòng có chút dễ chịu hơn, nói: "Có điều cũng phải nói lại, kẻ đã thủ tiêu Phương Hải lá gan cũng thật là lớn nha. Dám đơn thương độc mã xông vào nhà Phương Hải. Hắn chính là có đến bốn tên vệ sĩ mang súng đấy nhé!"
"Kẻ đó có lẽ là sát thủ siêu cấp được kẻ thù của Phương Hải thuê làm chăng? Tài nghệ cao siêu, lá gan cũng lớn, không hề để bọn chúng vào mắt."
"Hay kẻ đó là hiệp khách thế thiên hành đạo?" Có người phỏng đoán.
Người khác lập tức phản bác: "Hiệp khách? Ông không phải là đã đọc quá nhiều tiểu thuyết Kim Dung rồi chứ? Thời nay lấy đâu ra hiệp khách? Cho dù là có, mấy tên vệ sĩ bên người Phương Hải tên nào cũng đều có súng đó. Chỉ cần bắn loạn lên một trận thì tuyệt đối sẽ biến cho kẻ đó thành cái sàng(*) rồi."
Những lời nói này tức khắc dẫn tới một trận cười rộ.
Triệu Thụy nghe những lời bàn luận này, cũng cười theo.
Hắn chẳng có ôm ấp cái tình cảm trách trời thương dân(3) gì, lại càng không hề có ý nghĩ thay trời hành đạo, cùng lắm cũng chỉ là chút hận đời(4) của thanh niên trẻ tuổi.
Suy nghĩ của hắn rất đơn giản. Chỉ là muốn bảo vệ những người xung quanh khỏi bị tổn thương. Nếu như có ai đó dám đụng đến điều cấm kỵ này, hắn tuyệt đối sẽ không chút do dự mà phản kích một cách ác nghiệt.
"Tiểu Thụy, cậu cười gì mà trông lạ vậy?" Tôn Tiểu Lan nhu mì liếc hắn.
"Có sao?" Triệu Thụy đưa hai tay ra, vẻ mặt vô tội.
"Dĩ nhiên!" Tôn Tiểu Lan nhón chân, đưa tay rờ lên đầu hắn với dáng vẻ của một trưởng bối. "Cậu đó nha! Chuyện gì cũng giữ ở trong lòng, làm chị rốt cuộc cảm thấy càng ngày càng không hiểu được cậu! Hay là vì đến giờ vẫn chưa kiếm được bạn gái, nên đã dẫn đến tính cách bị lệch lạc? Vậy thì tỷ tỷ cậu phải mau chóng kiếm cho cậu một cô thôi."
Tôn Tiểu Lan mặc dù cao đến một mét bảy, nhưng so với Triệu Thụy vẫn thấp hơn mười phân, vậy mà bây giờ lại đưa tay lên sờ đầu hắn, khiến cho Triệu Thụy có phần dở khóc dở cười.
Trong phòng bệnh, một bệnh nhân nam tuổi khoảng hơn ba mươi, nghe Tôn Tiểu Lan nói như vậy, không nhịn được bèn giễu nói: "Còn phải kiếm sao? Ở đây không phải đã có sẵn một người rồi sao?"
"Có sẵn? Ai vậy?" Tôn Tiểu Lan mơ hồ hỏi.
"Cô đó!" Người đó cười lớn, "tôi thấy ngoại hình và tính cánh của hai cô cậu rất là xứng đôi à."
Nói đoạn, hắn quay đầu hỏi mấy bệnh nhân cùng phòng khác, "Này, mấy người nói coi có đúng hay không?"
"Đúng!"
Những người khác cũng cười rần lên.
Tôn Tiểu Lan ngượng đến đỏ mặt, dúi đầu vào lòng mẹ không dám ngẩng lên. Triệu Thụy ngược lại cười mỉm, thần sắc tự nhiên. Da mặt hắn vốn tương đối dày, sớm đã quen với mấy chuyện này.
Cha mẹ Tiểu Lan nằm trên giường bệnh, tủm tỉm không nói gì. Bọn họ luôn rất yêu mến Triệu Thụy. Hắn đối xử với bọn họ cũng rất tốt. Chỉ là mấy chuyện tình cảm của lớp trẻ này, nên để cho bọn trẻ tự xử lí.
Mọi người trong phòng đang cười ồ thì cửa phòng chợt mở ra.
Triệu Thụy quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một nữ cảnh sát vận đồng phục đi cùng với y tá bước vào.
Dung mạo của viên nữ cảnh sát này cực kỳ xinh đẹp. Tóc ngắn, mày ngài mắt phượng, môi đỏ như son, ở giữa cặp chân mày toát ra khí khái bức nhân, trông vô cùng lạnh lẽo, khiến người ta không dám tùy tiện tiếp cận.
Sau khi nữ cảnh sát viên vào trong phòng, thoáng lướt mắt nhìn mọi người, rồi sau đó dưới sự chỉ dẫn của y tá, bước đến giữa hai giường của cha mẹ Tiểu Lan, lấy từ trong túi áo ra phù hiệu sĩ quan sáng bóng: "Tôi là Trương Hân. Tin tức về Phương Hải, người đứng đầu công ty bất động sản Hành Lập bị sát hại, tôi nghĩ ông bà cũng đã biết rồi. Tôi nghe nói trước khi chết, Phương Hải đã sử dụng thủ đoạn thô bạo để đối phó với các chủ hộ Hoa Viên Tân Thành, làm cho nhiều người bị thương. Vì vậy, các chủ hộ ở Hoa Viên Tân Thành có oán hận rất sâu đậm đối với ông ấy. Vì lẽ đó, tôi tới đây để hiểu rõ thêm một chút về tình huống đó. Hai vị có thể nói cho tôi biết một chút được không?"
Cha mẹ Tiểu Lan đưa mắt nhìn nhau, thể nào cũng không nghĩ ra, họ bị bọn thủ hạ lưu manh của Phương Hải đánh cho trọng thương, ngược lại lại trở thành đối tượng bị điều tra!
Có điều, bọn họ cảm thấy bản thân không có liên quan đến vụ án này, tự vấn lương tâm không thẹn, cho nên cũng hết sức thản nhiên đem hết tình huống mà mình biết được lần lượt nói hết cho Trương Hân.
Trương Hân vừa nghe vừa ghi chép lại, thỉnh thoảng còn đưa ra một ít vấn đề, tiếp tục hỏi thêm cho đến nửa tiếng đồng hồ mới kết thúc.
Sau khi xác định không còn hỏi thêm được gì từ cha mẹ Tiểu Lan, Trương Hân cất bản ghi chép, nói mấy lời cảm ơn, chuẩn bị rời khỏi. Trước lúc rời đi, quan sát thấy hai người Tôn Tiểu Lan và Triệu Thụy, cô đột nhiên hỏi: "Hai vị đây là?"
"Đó là con gái tôi, Tiểu Lan, và hàng xóm tiểu Thụy. Bọn chúng là bạn thân từ bé, hiện giờ cùng học ở trường đại học Đông Lăng."
Trương Hân "ồ" một tiếng, ánh mắt lướt qua Tiểu Lan, Triệu Thụy, xoay trên khuôn mặt bọn họ.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy ánh mắt của Trương Hân cực kỳ sắc sảo, như thể luôn muốn nhìn vào tận đáy lòng của người khác.
Chỉ là từ đầu đến cuối, vẻ mặt của hắn không chút mảy may biến hóa, chỉ hướng bộ mặt lễ nghi về phía Trương Hân mà gật đầu.
Chính cái hành động này đã lưu lại cho Trương Hân một ấn tượng rất là sâu đậm. Cô cảm giác thấy anh chàng sinh viên đại học có nước da màu đồng, tướng mạo anh tuấn này, dưới cái nhìn dò xét của cô, không ngờ lại lãnh đạm bình tĩnh, ung dung không gấp, có một tố chất tâm lý vô cùng tốt.
Dĩ nhiên, cô tịnh không hề coi Triệu Thụy là đối tượng hoài nghi. Bởi vì, tiềm thức cô cho rằng: một sinh viên đại học bình thường không thể nào có thể trong khoảng thời gian ngắn lại có thể đánh chết Phương Hải và bốn tên vệ sĩ mang súng của hắn.
/635
|