Có được sự chẩn đoán và toan thuốc của Lâm Bảo Đức, Tôn Tiểu Lan như là đã uống được thuốc an thần(1). Những mối lo lắng ở trong lòng cô đều tan thành mây khói(2).
Cô lập tức đi đến tiệm dược Bảo Đức, chiếu theo toa mà bốc thuốc, sau đó về nhà sắc cho cha mẹ mình mấy thang. Bận rộn làm xong hết thảy những việc này, cô mới có thời gian ngơi nghỉ.
Nằm dài trên ghế sô-pha, duỗi thẳng cặp chân ngọc thon dài, cô thở dài từng chập; cảm thấy lúc ban nãy chạy tới chạy lui thiếu điều mệt gần chết.
Đang chuẩn bị nhắm mắt để nằm nghỉ một hồi, bỗng nhiên cô nghe dường như có tiếng chìa khoá va chạm lách cách ở ngoài cửa.
"Chẳng lẽ Triệu Thuỵ đã về rồi?"
Tôn Tiểu Lan nghĩ tới điều này, bèn ngồi dậy, sau đó mở hé cánh cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên phát hiện Triệu Thuỵ đang cầm chùm chìa khoá mở cửa nhà hắn.
Tôn Tiểu Lan bèn mở cửa ra, rón rén bước đến đằng sau lưng Triệu Thuỵ, sau đó đột ngột vỗ mạnh lên vai hắn, kêu lên một tiếng: "Này! Tiểu Thuỵ! Sao đang ở trường mà cậu lại quay về rồi?"
Bát Hoang Lục Tiên Quyết của Triệu Thuỵ đã tu luyện đến Đoạt Linh trung kỳ, ngũ quan đã trở nên cực kỳ bén nhạy. Hắn sớm đã biết Tiểu Lan đến gần, nên đương nhiên sẽ không bị cô hù giật mình.
Hắn xoay người, cười đáp: "Hàn Tinh trong ký túc xác của bọn em kéo chiến đội CS của hắn đến một quán ở gần khu nhà chúng mình thi đấu với một đội khác. Em đi theo để cổ động tinh thần, tiện thể về nhà lấy chút đồ. Vả lại, chị không phải cũng đã về sao? Chẳng lẽ chỉ có chị Tiểu Lan mới được về, còn em thì không được phép?"
"Vậy mà cũng không hù được cậu. Tiểu Thuỵ, lá gan của cậu to lên rồi nha!” Tôn Tiểu Lan sáp khuôn mặt xinh xắn đến trước Triệu Thụy, nhìn hai bên hông. Một mùi lan ngát hương lan toả, không ngừng bay xộc vào trong mũi Triệu Thụy.
Cô mặc một chiếc áo hai dây, lúc cúi người cổ áo hơi trễ xuống, có thể thấy được hai ngọn đồi tròn trịa trắng mịn và cao vút.
Tôn Tiểu Lan là người tương đối bảo thủ. Tiết trời mặc dù có chút nóng nực, nhưng bên trong vẫn mặc một chiếc áo ngực mỏng bằng ren trắng. Đối diện cảnh quan như vậy thật(*)khiến cho tim người ta đập mạnh, không thể kềm lòng.
Triệu Thuỵ cao hơn Tôn Tiểu Lan mười phân, từ trên cao đánh mắt nhìn xuống, nên cảnh xuân tức khắc được thu hết vào trong tầm mắt.
Không khỏi có chút dao động tinh thần, hắn cảm thấy Tôn Tiểu Lan tựa như một thứ trái cám dỗ chín mọng đang chờ người tới hái.
Nhưng rất mau Triệu Thuỵ đã tỉnh táo trở lại, lòng thầm hổ thẹn, cảm thấy những suy nghĩ này của mình đích xác là đã có chút thiếu tôn trọng đối với tình cảm thuần khiết bấy lâu nay với Tôn Tiểu Lan, vì thế đã ho một tiếng, rồi nói: "Chị Tiểu Lan, tư thế này của chị rất dễ để lộ(**) đó!"
Tôn Tiểu Lan lúc đầu là ngớ ra, cuối xuống nhìn, lập tức liền ngộ ra. Trên khuôn mặt thanh tú lập tức nổi lên hai đoá mây hồng, vội vàng đứng thẳng người lại, giữ rộng khoảng cách.
"Tiểu Thụy đáng ghét! Cậu từ lúc nào học được thủ đoạn lưu manh này thế?"
Tôn Tiểu Lan vung cánh tay nhỏ lên quở trách, không cân nặng nhẹ nhắm vào tay Triệu Thụy mà đánh một cái.
"Chị Tiểu Lan, em chính là có lòng hảo tâm nhắc nhở chị để ý. Sao lại đánh em?" Triệu Thụy xoa xoa cánh tay, kêu oan dùm bản thân.
"Có ai mà như cậu nói hụych toẹt ra như vậy, không quan tâm người ta có tiếp nhận được hay không chứ." Tôn Tiểu Lan lườm một cái, chẳng hề mảy may cho rằng cái đánh của mình vừa rồi là sai. "Cũng may là chị, nếu đổi bằng một cô gái khác, nhất định sẽ lấy giầy cao gót mà đá cậu."
Triệu Thụy cười nói: "Chính bởi vì đó là chị Tiểu Lan nên em mới đưa ra lời nhắc nhở. Nếu đổi là người khác, em tuyệt đối sẽ không hé nửa lời, đứng cạnh bên thưởng thức sợ còn không kịp nữa là."
"Rõ là càng lúc càng lưu manh, cũng đều tại ba cái tên bạn cùng phòng của cậu dạy hư cả." Tôn Tiểu Lan lườm hắm, trong giọng nói lộ vẻ bất mãn.
Triệu Thụy cười gượng một tiếng, rồi nhanh chóng chuyển đề tài. Bằng không, ba cái tên kia có thể sẽ bị mình liên lụy, chịu tai bay vạ gió.
"Hình như tâm trạng của chị Tiểu Lan hôm nay không tệ!"
Tôn Tiểu Lan khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt yêu kiều liếc xéo hắn một cái, ngụ ý mình đây anh minh thần võ, mắt sáng như đuốc, đã nhìn xuyên vào tâm tư của hắn. Chẳng qua vì mình đại nhân đại lượng, tạm thời tha cho hắn một mạng(3), mặc hắn lảng sang chuyện khác.
"Hôm nay, giáo sư Lâm Bảo Đức đến nhà chị, tiến hành chẩn đoán cho cha mẹ chị, lại còn kê toa nữa! Giáo sư Lâm nói, chỉ cần án theo toa của ông ấy mà xoa thuốc và cho uống thì cha mẹ chị rất nhanh sẽ có thể hoàn toàn bình phục, không để lại thương tật!"
Nói đến đây, cô kiềm không được để lộ ra dáng vẻ vui tươi.
"Ồ? Thật sao?" Triệu Thuỵ xác định lại, rồi sau đó cười nói: "Chẳng phải em đã nói qua sao? Bác trai bác gái cát nhân tự sẽ có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì."
"Chưa gì cậu đã tranh công(***)." Chiếc mũi ngọc khả ái của Tôn Tiểu Lan chun lại, hiển nhiên cô không cho là vậy.
"Lần này giáo sư Lâm chịu giúp trị bệnh cho cha mẹ chị là vì nhận sự ủy thác của người bạn. Chị vẫn cảm thấy kỳ quái, người bạn của ông ấy rốt cuộc là người nào? Không những nắm rõ được hoàn cảnh của chị, mà còn có thể mời được giáo sư Lâm! Chị hình như không có quen biết với người nào có địa vị như vậy cả!"
"Vị bằng hữu thần bí đó của giáo sư Lâm tất nhiên là rất rất quan tâm đến chị Tiểu Lan của em rồi." Triệu Thụy làm ra vẻ mặt trịnh trọng(4) chỉ vào chóp mũi mình nói.
Tôn Tiểu Lan cười "phì" ra một tiếng, giơ tay ra cốc nhẹn lên đầu hắn: "Tiểu Thụy chết bầm, chị đang nói nghiêm túc đó! Chỉ thích nói chêm chọc cười thôi!"
Triệu Thụy gãi gãi đầu, trong bụng có chút uất ức, nghĩ thầm: "Trời đất chứng giám, những lời em nói đều là rất thật! Chị không tin không trách được em à!"
Tôn Tiểu Lan thấy hai người bọn họ đứng trước cửa trò chuyện cũng đã lâu, hai chân cũng đã hơi mỏi, bèn nói: "Tán dóc đủ rồi, tiểu Thụy, cậu mau về lấy đồ gì đi, lát nữa chúng mình cùng về trường chung."
"Không được rồi, em phải đợi bọn Hàn Tinh về cùng."
Tôn Tiểu Lan "à" một tiếng, có chút thất vọng: "Đã vậy, chị sẽ về trường trước."
Triệu Thụy gật đầu nói: "Bác trai, bác gái có người chăm sóc chứ?"
"Có chứ! Thím Vương ở lại chăm sóc cho bọn họ." Tôn Tiểu Lan trả lời ngay.
Thím Vương chính là người giúp việc mà cô đặc biệt mời tới để chăm sóc cho cha mẹ đang thụ thương.
"Ban đêm chị vẫn còn lớp, công việc học hành hiện giờ lại bận, đại khái phải đến thứ sáu mới có thời gian về nhà. Tiểu Thụy, cậu cũng nên cố gắng học hành đi, đừng có ham chơi quá, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Triệu Thụy vội vàng gật đầu, làm ra bộ dáng khiêm tốn lắng nghe khuyên bảo. Bằng không, khi chị Tiểu Lan đã bắt đầu mở miệng càm ràm, thì sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Thấy hắn ngoan ngõan nghe lời, Tôn Tiểu Lan lúc này mới nở nụ cười rạng rỡ hài lòng rồi quay về nhà, Triệu Thụy cũng vội mở cửa lấy chút đồ, sau đó phóng thẳng đến tiệm(6) Phong Hải.
Cô lập tức đi đến tiệm dược Bảo Đức, chiếu theo toa mà bốc thuốc, sau đó về nhà sắc cho cha mẹ mình mấy thang. Bận rộn làm xong hết thảy những việc này, cô mới có thời gian ngơi nghỉ.
Nằm dài trên ghế sô-pha, duỗi thẳng cặp chân ngọc thon dài, cô thở dài từng chập; cảm thấy lúc ban nãy chạy tới chạy lui thiếu điều mệt gần chết.
Đang chuẩn bị nhắm mắt để nằm nghỉ một hồi, bỗng nhiên cô nghe dường như có tiếng chìa khoá va chạm lách cách ở ngoài cửa.
"Chẳng lẽ Triệu Thuỵ đã về rồi?"
Tôn Tiểu Lan nghĩ tới điều này, bèn ngồi dậy, sau đó mở hé cánh cửa nhìn ra ngoài, quả nhiên phát hiện Triệu Thuỵ đang cầm chùm chìa khoá mở cửa nhà hắn.
Tôn Tiểu Lan bèn mở cửa ra, rón rén bước đến đằng sau lưng Triệu Thuỵ, sau đó đột ngột vỗ mạnh lên vai hắn, kêu lên một tiếng: "Này! Tiểu Thuỵ! Sao đang ở trường mà cậu lại quay về rồi?"
Bát Hoang Lục Tiên Quyết của Triệu Thuỵ đã tu luyện đến Đoạt Linh trung kỳ, ngũ quan đã trở nên cực kỳ bén nhạy. Hắn sớm đã biết Tiểu Lan đến gần, nên đương nhiên sẽ không bị cô hù giật mình.
Hắn xoay người, cười đáp: "Hàn Tinh trong ký túc xác của bọn em kéo chiến đội CS của hắn đến một quán ở gần khu nhà chúng mình thi đấu với một đội khác. Em đi theo để cổ động tinh thần, tiện thể về nhà lấy chút đồ. Vả lại, chị không phải cũng đã về sao? Chẳng lẽ chỉ có chị Tiểu Lan mới được về, còn em thì không được phép?"
"Vậy mà cũng không hù được cậu. Tiểu Thuỵ, lá gan của cậu to lên rồi nha!” Tôn Tiểu Lan sáp khuôn mặt xinh xắn đến trước Triệu Thụy, nhìn hai bên hông. Một mùi lan ngát hương lan toả, không ngừng bay xộc vào trong mũi Triệu Thụy.
Cô mặc một chiếc áo hai dây, lúc cúi người cổ áo hơi trễ xuống, có thể thấy được hai ngọn đồi tròn trịa trắng mịn và cao vút.
Tôn Tiểu Lan là người tương đối bảo thủ. Tiết trời mặc dù có chút nóng nực, nhưng bên trong vẫn mặc một chiếc áo ngực mỏng bằng ren trắng. Đối diện cảnh quan như vậy thật(*)khiến cho tim người ta đập mạnh, không thể kềm lòng.
Triệu Thuỵ cao hơn Tôn Tiểu Lan mười phân, từ trên cao đánh mắt nhìn xuống, nên cảnh xuân tức khắc được thu hết vào trong tầm mắt.
Không khỏi có chút dao động tinh thần, hắn cảm thấy Tôn Tiểu Lan tựa như một thứ trái cám dỗ chín mọng đang chờ người tới hái.
Nhưng rất mau Triệu Thuỵ đã tỉnh táo trở lại, lòng thầm hổ thẹn, cảm thấy những suy nghĩ này của mình đích xác là đã có chút thiếu tôn trọng đối với tình cảm thuần khiết bấy lâu nay với Tôn Tiểu Lan, vì thế đã ho một tiếng, rồi nói: "Chị Tiểu Lan, tư thế này của chị rất dễ để lộ(**) đó!"
Tôn Tiểu Lan lúc đầu là ngớ ra, cuối xuống nhìn, lập tức liền ngộ ra. Trên khuôn mặt thanh tú lập tức nổi lên hai đoá mây hồng, vội vàng đứng thẳng người lại, giữ rộng khoảng cách.
"Tiểu Thụy đáng ghét! Cậu từ lúc nào học được thủ đoạn lưu manh này thế?"
Tôn Tiểu Lan vung cánh tay nhỏ lên quở trách, không cân nặng nhẹ nhắm vào tay Triệu Thụy mà đánh một cái.
"Chị Tiểu Lan, em chính là có lòng hảo tâm nhắc nhở chị để ý. Sao lại đánh em?" Triệu Thụy xoa xoa cánh tay, kêu oan dùm bản thân.
"Có ai mà như cậu nói hụych toẹt ra như vậy, không quan tâm người ta có tiếp nhận được hay không chứ." Tôn Tiểu Lan lườm một cái, chẳng hề mảy may cho rằng cái đánh của mình vừa rồi là sai. "Cũng may là chị, nếu đổi bằng một cô gái khác, nhất định sẽ lấy giầy cao gót mà đá cậu."
Triệu Thụy cười nói: "Chính bởi vì đó là chị Tiểu Lan nên em mới đưa ra lời nhắc nhở. Nếu đổi là người khác, em tuyệt đối sẽ không hé nửa lời, đứng cạnh bên thưởng thức sợ còn không kịp nữa là."
"Rõ là càng lúc càng lưu manh, cũng đều tại ba cái tên bạn cùng phòng của cậu dạy hư cả." Tôn Tiểu Lan lườm hắm, trong giọng nói lộ vẻ bất mãn.
Triệu Thụy cười gượng một tiếng, rồi nhanh chóng chuyển đề tài. Bằng không, ba cái tên kia có thể sẽ bị mình liên lụy, chịu tai bay vạ gió.
"Hình như tâm trạng của chị Tiểu Lan hôm nay không tệ!"
Tôn Tiểu Lan khẽ ngẩng đầu, dùng ánh mắt yêu kiều liếc xéo hắn một cái, ngụ ý mình đây anh minh thần võ, mắt sáng như đuốc, đã nhìn xuyên vào tâm tư của hắn. Chẳng qua vì mình đại nhân đại lượng, tạm thời tha cho hắn một mạng(3), mặc hắn lảng sang chuyện khác.
"Hôm nay, giáo sư Lâm Bảo Đức đến nhà chị, tiến hành chẩn đoán cho cha mẹ chị, lại còn kê toa nữa! Giáo sư Lâm nói, chỉ cần án theo toa của ông ấy mà xoa thuốc và cho uống thì cha mẹ chị rất nhanh sẽ có thể hoàn toàn bình phục, không để lại thương tật!"
Nói đến đây, cô kiềm không được để lộ ra dáng vẻ vui tươi.
"Ồ? Thật sao?" Triệu Thuỵ xác định lại, rồi sau đó cười nói: "Chẳng phải em đã nói qua sao? Bác trai bác gái cát nhân tự sẽ có thiên tướng, sẽ không có chuyện gì."
"Chưa gì cậu đã tranh công(***)." Chiếc mũi ngọc khả ái của Tôn Tiểu Lan chun lại, hiển nhiên cô không cho là vậy.
"Lần này giáo sư Lâm chịu giúp trị bệnh cho cha mẹ chị là vì nhận sự ủy thác của người bạn. Chị vẫn cảm thấy kỳ quái, người bạn của ông ấy rốt cuộc là người nào? Không những nắm rõ được hoàn cảnh của chị, mà còn có thể mời được giáo sư Lâm! Chị hình như không có quen biết với người nào có địa vị như vậy cả!"
"Vị bằng hữu thần bí đó của giáo sư Lâm tất nhiên là rất rất quan tâm đến chị Tiểu Lan của em rồi." Triệu Thụy làm ra vẻ mặt trịnh trọng(4) chỉ vào chóp mũi mình nói.
Tôn Tiểu Lan cười "phì" ra một tiếng, giơ tay ra cốc nhẹn lên đầu hắn: "Tiểu Thụy chết bầm, chị đang nói nghiêm túc đó! Chỉ thích nói chêm chọc cười thôi!"
Triệu Thụy gãi gãi đầu, trong bụng có chút uất ức, nghĩ thầm: "Trời đất chứng giám, những lời em nói đều là rất thật! Chị không tin không trách được em à!"
Tôn Tiểu Lan thấy hai người bọn họ đứng trước cửa trò chuyện cũng đã lâu, hai chân cũng đã hơi mỏi, bèn nói: "Tán dóc đủ rồi, tiểu Thụy, cậu mau về lấy đồ gì đi, lát nữa chúng mình cùng về trường chung."
"Không được rồi, em phải đợi bọn Hàn Tinh về cùng."
Tôn Tiểu Lan "à" một tiếng, có chút thất vọng: "Đã vậy, chị sẽ về trường trước."
Triệu Thụy gật đầu nói: "Bác trai, bác gái có người chăm sóc chứ?"
"Có chứ! Thím Vương ở lại chăm sóc cho bọn họ." Tôn Tiểu Lan trả lời ngay.
Thím Vương chính là người giúp việc mà cô đặc biệt mời tới để chăm sóc cho cha mẹ đang thụ thương.
"Ban đêm chị vẫn còn lớp, công việc học hành hiện giờ lại bận, đại khái phải đến thứ sáu mới có thời gian về nhà. Tiểu Thụy, cậu cũng nên cố gắng học hành đi, đừng có ham chơi quá, hiểu chưa?"
"Hiểu rồi, hiểu rồi." Triệu Thụy vội vàng gật đầu, làm ra bộ dáng khiêm tốn lắng nghe khuyên bảo. Bằng không, khi chị Tiểu Lan đã bắt đầu mở miệng càm ràm, thì sẽ chẳng bao giờ kết thúc.
Thấy hắn ngoan ngõan nghe lời, Tôn Tiểu Lan lúc này mới nở nụ cười rạng rỡ hài lòng rồi quay về nhà, Triệu Thụy cũng vội mở cửa lấy chút đồ, sau đó phóng thẳng đến tiệm(6) Phong Hải.
/635
|