“Thạch Hổ bệ hạ! Thạch Hổ bệ hạ!”
Lý Cư sợ hãi lớn giọng hô hoán, hi vọng Thạch Hổ có thể trả lời.
“Gào cái gì mà gào? Ta còn chưa chết!” Thạch Hổ nằm dưới đáy hố, đột nhiên mở mắt, phẫn nộ gào lên.
Sau đó hai tay hắn ấn mạnh xuống đất, cả người như một viên đạn pháo bay lên từ đáy hố.
“Thạch Hổ bệ hạ! Ngài còn sống! Thế này thật tốt quá!”
Lý Cư mừng ngoài tưởng tượng, giơ cao hai cánh tay xương khô, quơ múa trên không.
Chỉ cần Thạch Hổ không bị đánh chết, hắn sẽ không còn bao nhiêu nguy hiểm.
“Tốt? Có gì mà tốt?” Thạch Hổ cuồng nộ gào lên, tiếng như tiếng sấm “Ta tốn mấy trăm năm thời gian, hao hết tâm lực mới khôi phục được nhục thân! Không ngờ lại bị đánh thành bộ dạng này! Ngươi thấy ta còn cảm thấy tốt sao?”
Hắn đá một cước, khiến bộ xương khô Lý Cư bay ra cả trăm mét, sau đó hung hăng nhìn Triệu Thụy và Đôn Triệt, hung quang trong mắt bắn ra xung quanh.
“Hai tên tiện dân đáng chết các ngươi lại làm tổn thương đến thân thể trân quý của ta! Ta không thể bỏ qua cho các ngươi! Tuyệt đối không thể! Ta phải quẳng thân thể và nguyên thần các ngươi vào luyện hồn địa ngục, để các ngươi vĩnh viễn chịu đựng đau khổ vô tận!”
Tiếng nói của Thạch Hổ vừa dứt, một nguyên thần màu đen đã xông ra từ trong thân thể rách nát, kéo theo sương mù đen như mực, xông về phía những vong linh đi theo hắn.
Chỉ thấy nguyên thần của Thạch Hổ xuyên qua đám khô lâu, ngọn lửa lấp lóe trong mắt những khô lâu đó liền tắt đi, xương cốt cũng sụp xuống trong nháy mắt, biến thành xương vụn.
Còn như nguyên thần của Thạch Hổ thì trong chớp mắt bành trướng ra không ít.
“Đó… đó là pháp thuật gì?” Triệu Thụy không khỏi giật nảy mình.
Hắn không ngờ trên đời lại có loại pháp thuật bằng vào thôn phệ hồn phách để nhanh chóng tăng cường thực lực tự thân!
Nếu như Thạch Hổ tiếp tục thôn phệ, thôn phệ hết hồn phách của những vong linh này, vậy sẽ cường đại tới mức nào?
Phải biết, vì hắn vừa bắn ra La Hầu chi tiễn, cơ hồ tất cả chân khí đều đã hao hết.
Còn như Đôn Triệt, trước khi chiến đấu đã bị Vạn hồn phệ thân của Thạch Hổ đánh trúng, đã chịu thương tương đối nặng.
Cho dù Triệu Thụy kịp thời bắn bị thương Thạch Hổ, kịp thời đuổi tan những hung hồn lệ quỷ bao vây Đôn Triệt.
Thế nhưng Đôn Triệt bỏ qua tất cả, tập trung toàn bộ lực lượng đánh Thạch Hổ, điều này khiến hắn thương chồng lên thương, không còn lại bao nhiêu sức chiến đấu!
Nếu như Thạch Hổ khôi phục lại lực lượng, phát ra công kích, bọn hắn cơ hồ không cách nào chống lại!
“Hung linh phệ hồn! Là Hung linh phệ hồn!” Mi Thiên nằm trên đất, nhìn Thạch Hổ không ngừng thôn phệ vong linh thủ hạ, không khỏi hoảng sợ nói: “Thuật phệ hồn của hung linh Thạch Hổ này âm độc vô cùng, có thể thông qua cướp đoạt hồn phách của vong linh, trong thời gian ngắn khôi phục thương thế của bản thân, tăng cường thực lực tự thân!
Tuy loại tăng cường này không thể duy trì quá lâu, nhưng Thạch Hổ có thể lợi dùng sức mạnh cường đại này để đánh tan chúng ta!”
Trong khi Mi Thiên nói, Thạch Hổ đã thôn phệ hàng trăm vong linh, nguyên thần của hắn nhanh chóng bành trướng, thể tích cơ hồ tương đương nửa quả bóng rổ!
Cho dù như vậy, Thạch Hổ vẫn không ngừng thôn phệ, tiếp tục khuếch trương lực lượng của mình.
Những vong linh đó thấy Thạch Hổ tàn nhẫn vô tình như vậy không khỏi sợ hãi kêu thét lên, chạy trốn tứ phía, muốn thoát khỏi ma chưởng của Thạch Hổ.
Thế nhưng, tốc độ của nguyên thần Thạch Hổ quá nhanh, giống như một trận cuồng phong cuốn qua.
Nơi nó đi qua, vong linh toàn bộ đều biến mất, bị hút vào trong sương mù đen dày đặc.
Triệu Thụy trơ mắt nhìn vong linh Thạch Hổ lớn mạnh lên từng chút một, lại bó tay hết cách.
Bởi vì hắn đã dùng hết toàn bộ lực lượng.
Nếu như Thạch Hổ chỉ là Hợp Thể kì cường giả, cho dù là tới Hợp Thể kì đỉnh phong, một mũi tên vừa rồi của Triệu Thụy cũng có thể hủy diệt Thạch Hổ hoàn toàn.
Đáng tiếc là Thạch Hổ lại đạt tới Độ Kiếp kì cảnh giới.
Tuy chỉ cách một lằn ranh, nhưng lại xa xôi như trời với đất.
Mũi tên đó của Triệu Thụy, tuy khiến hắn trọng thương, cuối cùng vẫn không thể giết được Thạch Hổ.
Điều này khiến cho hung linh Thạch Hổ có cơ hội phản kích.
Phải làm sao?
Triệu Thụy nhìn Thạch Hổ không ngừng khuếch trương thể tích, không ngừng tăng cường lực lượng, nỗ lực khiến mình giữ bình tĩnh, tìm kiếm kế sách.
Thế nhưng, hắn suy nghĩ nửa ngày, lại không tìm được biện pháp nào có thể giải quyết Thạch Hổ.
Theo thời gian càng lúc càng trôi qua, lo lắng trong lòng Triệu Thụy càng lúc càng tăng cường.
Hắn hết sức rõ ràng, một khi Thạch Hổ hấp thu đủ số hồn phách, sẽ quay lại phát động công kích cuồng bạo nhất với bọn hắn.
Đến lúc đó, nếu như không có một kế sách thật tốt, vậy lúc chết của bọn hắn cũng tới luôn.
Đôn Triệt và những yêu linh sống sót khác cũng sốt ruột như vậy, bọn họ có thể cảm thấy rõ ràng, tử thần đang từng bước lại gần, lại không biết làm sao để đánh tan hung linh Thạch Hổ, cứu thoát tính mạng chính mình.
Chính vào lúc này, Mi Thiên trên tế đài dùng thanh âm như sợi tơ truyền âm hỏi: “Triệu Thụy, ngươi… ngươi còn có thể bắn mũi La Hầu chi tiễn thứ hai không?”
“Không thể!” Triệu Thụy cười khổ lắc đầu, nếu hắn có năng lực đó, tuyệt đối sẽ không do dự bắn Thạch Hổ một mũi tên thứ hai.
Thế nhưng, chân khí trong đan điền của hắn bây giờ cơ hồ đã khô cạn, đến Đệ nhị nguyên thần cũng vì chân khí khô cạn mà ủ rũ kiệt sức.
“Vì sao không thể? Vì một mũi tên vừa rồi hao quá nhiều chân khí của ngươi sao?” Mi Thiên tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy!” Triệu Thụy gật gật đầu.
“Có lẽ… ta có cách giúp ngươi… một tay. Chỉ là không biết có làm được không.”
“Cách gì?” Triệu Thụy vừa nghe liền hỏi.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này, chỉ cần có một chút cơ hội, hắn cũng muốn ra sức thử, tuyệt đối không bỏ qua.
Mi Thiên cố chịu đựng đau đớn trong thân thể, cau mày nói: “Ngươi không thể bắn La Hầu chi tiễn thứ hai, vì chân khí trong cơ thể đã hao tận. Nếu chúng ta trút tất cả chân khí vào cơ thể ngươi, không biết có giúp được ngươi khởi động La Hầu chi cung lần nữa không?”
Triệu Thụy nhanh chóng suy nghĩ, nếu là chân khí có tính chất khác trút vào cơ thể hắn, vậy sẽ gây ra xung đột trong cơ thể.
Những yêu linh này trút càng nhiều chân khí vào cơ thể, xung đột sẽ càng kịch liệt.
Cho dù thân thể của hắn đã được gen của viễn cổ yêu ma cải tạo, chỉ sợ cũng khó chịu đựng được.
Bất quá, pháp thuật của những yêu linh này đều do Mi Thiên dạy cho, công pháp chân khí toàn bộ đều một nguồn, khả năng xung đột với nhau tương đối yếu.
Thân thể của hắn có lẽ chịu đựng được.
Nếu là lúc bình thường, Triệu Thụy có thể cân nhắc lợi hại, rồi đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Không quản phương pháp này có làm được hay không, hắn cũng phải thử một lần.
“Tốt! Làm như vậy đi!” Triệu Thụy cơ hồ không do dự, trực tiếp đáp ứng.
Mi Thiên tốt bụng nhắc nhở: “Triệu… Triệu Thụy, ngươi phải chú ý suy nghĩ, những chân khí bất đồng này có thể… có thể tạo thành thương hại cho thân thể ngươi.”
“Con đã suy nghĩ rồi.” Triệu Thụy bình tĩnh nói “Chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
Mi Thiên thấy Triệu Thụy đã quyết tâm, không khuyên nhủ thêm nữa.
Ông bảo Triệu Thụy lên tế đài, rồi ra lệnh cho tất cả yêu linh trút hết chân khí trong cơ thể mình vào cơ thể Triệu Thụy.
Những yêu linh thủ hạ của Mi Thiên tu vi đều không yếu, mà Đôn Triệt thì lại càng có thực lực cùng một tầng với Triệu Thụy.
Tuy nói những yêu linh ít nhiều đều bị thương trong khi chiến đấu, nhưng chân khí còn thừa lại cũng không ít.
Mi Thiên hạ lệnh một tiếng, những cánh tay lông lá to nhỏ khác nhau nhao nhao đặt lên trước ngực sau lưng Triệu Thụy, đồng loạt trút chân khí vào trong.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy từng luồng nhiệt lưu hùng hồn từ bên ngoài nhanh chóng trút vào trong thân thể, tập trung trong kinh mạch thành một làn sóng mãnh liệt, nhanh chóng xông theo kinh mạch về phía trước.
Kinh mạch của Triệu Thụy mới lần đầu chịu những chân khí cường đại như vậy, hỗn loạn như vậy.
Hắn cảm thấy kinh mạch của mình bắt đầu bành trướng ra ngoài, giống như muốn nổ tung ra.
Triệu Thụy hết sức rõ ràng, những chân khí này ở trong cơ thể mình càng lâu, tình hình của hắn càng nguy hiểm.
Thế là, hắn vội vàng dẫn những chân khí này ngưng tụ thành một tia, trút vào La Hầu chi cung.
La Hầu chi cung vốn ảm đạm, sau khi tiếp được chân khí cường đại như vậy liền sáng lên, tỏa ánh sáng xanh thẳm rực rỡ ra xung quanh.
Trong ánh sáng này, một mũi tên màu lam xuất hiện trên La Hầu chi cung.
Mũi tên này lúc đầu rất nhỏ bé, nhưng nhanh chóng lớn lên, tán phát quang mang lóng lánh ra xung quanh.
La Hầu chi tiễn này ngưng tụ lực lượng của tất cả yêu linh, quang mang tán phát ra cũng sáng hơn bình thường, sáng hơn nhiều so với bất kì mũi La Hầu chi tiễn nào của Triệu Thụy ngưng tụ ra.
Do La Hầu chi tiễn ở trước mắt quá chói mắt, nên những yêu linh đó không thể không quay đầu, không dám nhìn thẳng.
Trong khi Triệu Thụy duy trì chân khí trút vào La Hầu chi cung, Thạch Hổ đã thôn phệ đủ vong linh, lực lượng của hắn tăng mạnh, nguyên thần cũng bành trướng tới mức to hơn cả sân bóng đá!
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy nguyên thần của Thạch Hổ đen đặc như mực, giống như mây đen dày đặc ép sát trên đỉnh đầu, khiến người ta cảm thấy bị đè ép và sợ hãi.
Thạch Hổ cảm thấy rõ ràng uy hiếp mạnh mẽ của La Hầu chi tiễn đối với hắn.
Hắn không tiếp tục thôn phệ vong linh nữa, mà quay đầu lại, há to cái miệng như chậu máu, hung ác vô cùng bổ về phía Triệu Thụy!
Cuồng phong mang theo mùi tanh hôi nồng nặc, theo Thạch Hổ bổ tới, bỗng mãnh liệt hơn, gào rít thổi tới, thổi tóc trên đầu Triệu Thụy bay tung cả lên.
Tiếng gào phẫn nộ của Thạch Hổ như tiếng sấm mùa đông, nặng nề đập vào tim mỗi người.
Đám yêu linh không tự chủ được nín thở, tập trung tất cả ánh mắt lên người Triệu Thụy.
Hi vọng sống sót của họ đều gửi lên người nhân loại trẻ tuổi này, đều gửi gắm lên ma cung trên tay hắn!
Mắt thấy mây đen trên không càng lúc càng gần, đám yêu linh cũng càng lúc càng gấp, sau cùng, Đôn Triệt thậm chí không chịu được, lớn giọng quát lên: “Triệu Thụy huynh đệ! Mau bắn tên! Mau bắn tên đi! Thạch Hổ sắp lao tới rồi! Không bắn nữa thì không kịp mất!”
Nhưng Triệu Thụy vẫn như pho tượng, đứng nguyên chỗ cũ, không động đậy chút nào.
Mắt thấy Thạch Hổ lao tới gần, há to cái miệng như chậu máu, chuẩn bị nuốt lấy Triệu Thụy!
Lúc này, Triệu Thụy đem tất cả chân khí trút hết vào La Hầu chi cung!
Hắn kéo căng dây cung, rồi thả năm ngón tay ra.
La Hầu chi tiễn hóa thành quả cầu ánh sáng màu lam còn chói mắt hơn trước bắn ra, kéo theo cái đuôi sáng thật dài, bay thẳng về phía Thạch Hổ!
Tiếng phá không sắc nhọn vang lên, đâm vào tai mỗi ngươi phát đau từng cơn.
Uy thế của mũi tên này cuồng mãnh như vậy, làm công kích của Thạch Hổ tỏ ra yếu ớt vô lực đến thế.
Thạch Hổ không khỏi kinh hãi thất sắc, khuôn mặt dữ tợn, vì quá chấn kinh mà vặn vẹo biến dạng trong mây đen.
Hắn không ngờ mũi tên này của Triệu Thụy lại có uy thế đáng sợ như vậy!
Trong lòng Thạch Hổ dâng lên cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có.
Hắn ngừng thế lao tới trước, liều mạng co lại về phía sau, hi vọng có thể tránh mũi tên có lực lượng mang tính hủy diệt này.
Thế nhưng, hắn xông tới quá mạnh, quá sớm, nên không còn khả năng tránh né nào nữa!
“Ầm!”
La Hầu chi tiễn đánh mạnh lên nguyên thần của Thạch Hổ, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Mặt đất rung động mãnh liệt, sóng khí sinh ra do va chạm cuốn đá vụn xung quanh bay lên không trung, sau đó rơi ào ào xuống, trong phạm vi mấy trăm mét đều bị bao phủ trong bụi đất cuồn cuộn, không nhìn rõ vật gì cả.
Thạch Hổ phát ra tiếng kêu thảm thê lương vô cùng, thể tích vốn to lớn liền từ bốn phương tám hướng co rút lại, co rút thành một quả cầu nhỏ, sau cùng nổ mạnh ra, thần hồn câu diệt, biến mất không thấy đâu.
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: Bây giờ bận rồi, không nhận đăng kí nữa!
Nếu các bạn đang đọc Thần Ma Chi Mộ mà Tàng Thư Viện chẳng may gặp lỗi không vào được, bạn có thể truy cập vào đây để đọc Thần Ma Chi Mộ: http://lamsonthucac.0lx/
Lý Cư sợ hãi lớn giọng hô hoán, hi vọng Thạch Hổ có thể trả lời.
“Gào cái gì mà gào? Ta còn chưa chết!” Thạch Hổ nằm dưới đáy hố, đột nhiên mở mắt, phẫn nộ gào lên.
Sau đó hai tay hắn ấn mạnh xuống đất, cả người như một viên đạn pháo bay lên từ đáy hố.
“Thạch Hổ bệ hạ! Ngài còn sống! Thế này thật tốt quá!”
Lý Cư mừng ngoài tưởng tượng, giơ cao hai cánh tay xương khô, quơ múa trên không.
Chỉ cần Thạch Hổ không bị đánh chết, hắn sẽ không còn bao nhiêu nguy hiểm.
“Tốt? Có gì mà tốt?” Thạch Hổ cuồng nộ gào lên, tiếng như tiếng sấm “Ta tốn mấy trăm năm thời gian, hao hết tâm lực mới khôi phục được nhục thân! Không ngờ lại bị đánh thành bộ dạng này! Ngươi thấy ta còn cảm thấy tốt sao?”
Hắn đá một cước, khiến bộ xương khô Lý Cư bay ra cả trăm mét, sau đó hung hăng nhìn Triệu Thụy và Đôn Triệt, hung quang trong mắt bắn ra xung quanh.
“Hai tên tiện dân đáng chết các ngươi lại làm tổn thương đến thân thể trân quý của ta! Ta không thể bỏ qua cho các ngươi! Tuyệt đối không thể! Ta phải quẳng thân thể và nguyên thần các ngươi vào luyện hồn địa ngục, để các ngươi vĩnh viễn chịu đựng đau khổ vô tận!”
Tiếng nói của Thạch Hổ vừa dứt, một nguyên thần màu đen đã xông ra từ trong thân thể rách nát, kéo theo sương mù đen như mực, xông về phía những vong linh đi theo hắn.
Chỉ thấy nguyên thần của Thạch Hổ xuyên qua đám khô lâu, ngọn lửa lấp lóe trong mắt những khô lâu đó liền tắt đi, xương cốt cũng sụp xuống trong nháy mắt, biến thành xương vụn.
Còn như nguyên thần của Thạch Hổ thì trong chớp mắt bành trướng ra không ít.
“Đó… đó là pháp thuật gì?” Triệu Thụy không khỏi giật nảy mình.
Hắn không ngờ trên đời lại có loại pháp thuật bằng vào thôn phệ hồn phách để nhanh chóng tăng cường thực lực tự thân!
Nếu như Thạch Hổ tiếp tục thôn phệ, thôn phệ hết hồn phách của những vong linh này, vậy sẽ cường đại tới mức nào?
Phải biết, vì hắn vừa bắn ra La Hầu chi tiễn, cơ hồ tất cả chân khí đều đã hao hết.
Còn như Đôn Triệt, trước khi chiến đấu đã bị Vạn hồn phệ thân của Thạch Hổ đánh trúng, đã chịu thương tương đối nặng.
Cho dù Triệu Thụy kịp thời bắn bị thương Thạch Hổ, kịp thời đuổi tan những hung hồn lệ quỷ bao vây Đôn Triệt.
Thế nhưng Đôn Triệt bỏ qua tất cả, tập trung toàn bộ lực lượng đánh Thạch Hổ, điều này khiến hắn thương chồng lên thương, không còn lại bao nhiêu sức chiến đấu!
Nếu như Thạch Hổ khôi phục lại lực lượng, phát ra công kích, bọn hắn cơ hồ không cách nào chống lại!
“Hung linh phệ hồn! Là Hung linh phệ hồn!” Mi Thiên nằm trên đất, nhìn Thạch Hổ không ngừng thôn phệ vong linh thủ hạ, không khỏi hoảng sợ nói: “Thuật phệ hồn của hung linh Thạch Hổ này âm độc vô cùng, có thể thông qua cướp đoạt hồn phách của vong linh, trong thời gian ngắn khôi phục thương thế của bản thân, tăng cường thực lực tự thân!
Tuy loại tăng cường này không thể duy trì quá lâu, nhưng Thạch Hổ có thể lợi dùng sức mạnh cường đại này để đánh tan chúng ta!”
Trong khi Mi Thiên nói, Thạch Hổ đã thôn phệ hàng trăm vong linh, nguyên thần của hắn nhanh chóng bành trướng, thể tích cơ hồ tương đương nửa quả bóng rổ!
Cho dù như vậy, Thạch Hổ vẫn không ngừng thôn phệ, tiếp tục khuếch trương lực lượng của mình.
Những vong linh đó thấy Thạch Hổ tàn nhẫn vô tình như vậy không khỏi sợ hãi kêu thét lên, chạy trốn tứ phía, muốn thoát khỏi ma chưởng của Thạch Hổ.
Thế nhưng, tốc độ của nguyên thần Thạch Hổ quá nhanh, giống như một trận cuồng phong cuốn qua.
Nơi nó đi qua, vong linh toàn bộ đều biến mất, bị hút vào trong sương mù đen dày đặc.
Triệu Thụy trơ mắt nhìn vong linh Thạch Hổ lớn mạnh lên từng chút một, lại bó tay hết cách.
Bởi vì hắn đã dùng hết toàn bộ lực lượng.
Nếu như Thạch Hổ chỉ là Hợp Thể kì cường giả, cho dù là tới Hợp Thể kì đỉnh phong, một mũi tên vừa rồi của Triệu Thụy cũng có thể hủy diệt Thạch Hổ hoàn toàn.
Đáng tiếc là Thạch Hổ lại đạt tới Độ Kiếp kì cảnh giới.
Tuy chỉ cách một lằn ranh, nhưng lại xa xôi như trời với đất.
Mũi tên đó của Triệu Thụy, tuy khiến hắn trọng thương, cuối cùng vẫn không thể giết được Thạch Hổ.
Điều này khiến cho hung linh Thạch Hổ có cơ hội phản kích.
Phải làm sao?
Triệu Thụy nhìn Thạch Hổ không ngừng khuếch trương thể tích, không ngừng tăng cường lực lượng, nỗ lực khiến mình giữ bình tĩnh, tìm kiếm kế sách.
Thế nhưng, hắn suy nghĩ nửa ngày, lại không tìm được biện pháp nào có thể giải quyết Thạch Hổ.
Theo thời gian càng lúc càng trôi qua, lo lắng trong lòng Triệu Thụy càng lúc càng tăng cường.
Hắn hết sức rõ ràng, một khi Thạch Hổ hấp thu đủ số hồn phách, sẽ quay lại phát động công kích cuồng bạo nhất với bọn hắn.
Đến lúc đó, nếu như không có một kế sách thật tốt, vậy lúc chết của bọn hắn cũng tới luôn.
Đôn Triệt và những yêu linh sống sót khác cũng sốt ruột như vậy, bọn họ có thể cảm thấy rõ ràng, tử thần đang từng bước lại gần, lại không biết làm sao để đánh tan hung linh Thạch Hổ, cứu thoát tính mạng chính mình.
Chính vào lúc này, Mi Thiên trên tế đài dùng thanh âm như sợi tơ truyền âm hỏi: “Triệu Thụy, ngươi… ngươi còn có thể bắn mũi La Hầu chi tiễn thứ hai không?”
“Không thể!” Triệu Thụy cười khổ lắc đầu, nếu hắn có năng lực đó, tuyệt đối sẽ không do dự bắn Thạch Hổ một mũi tên thứ hai.
Thế nhưng, chân khí trong đan điền của hắn bây giờ cơ hồ đã khô cạn, đến Đệ nhị nguyên thần cũng vì chân khí khô cạn mà ủ rũ kiệt sức.
“Vì sao không thể? Vì một mũi tên vừa rồi hao quá nhiều chân khí của ngươi sao?” Mi Thiên tiếp tục hỏi.
“Đúng vậy!” Triệu Thụy gật gật đầu.
“Có lẽ… ta có cách giúp ngươi… một tay. Chỉ là không biết có làm được không.”
“Cách gì?” Triệu Thụy vừa nghe liền hỏi.
Trong hoàn cảnh nguy hiểm thế này, chỉ cần có một chút cơ hội, hắn cũng muốn ra sức thử, tuyệt đối không bỏ qua.
Mi Thiên cố chịu đựng đau đớn trong thân thể, cau mày nói: “Ngươi không thể bắn La Hầu chi tiễn thứ hai, vì chân khí trong cơ thể đã hao tận. Nếu chúng ta trút tất cả chân khí vào cơ thể ngươi, không biết có giúp được ngươi khởi động La Hầu chi cung lần nữa không?”
Triệu Thụy nhanh chóng suy nghĩ, nếu là chân khí có tính chất khác trút vào cơ thể hắn, vậy sẽ gây ra xung đột trong cơ thể.
Những yêu linh này trút càng nhiều chân khí vào cơ thể, xung đột sẽ càng kịch liệt.
Cho dù thân thể của hắn đã được gen của viễn cổ yêu ma cải tạo, chỉ sợ cũng khó chịu đựng được.
Bất quá, pháp thuật của những yêu linh này đều do Mi Thiên dạy cho, công pháp chân khí toàn bộ đều một nguồn, khả năng xung đột với nhau tương đối yếu.
Thân thể của hắn có lẽ chịu đựng được.
Nếu là lúc bình thường, Triệu Thụy có thể cân nhắc lợi hại, rồi đưa ra lựa chọn tốt nhất.
Nhưng bây giờ hắn không có nhiều thời gian như vậy.
Không quản phương pháp này có làm được hay không, hắn cũng phải thử một lần.
“Tốt! Làm như vậy đi!” Triệu Thụy cơ hồ không do dự, trực tiếp đáp ứng.
Mi Thiên tốt bụng nhắc nhở: “Triệu… Triệu Thụy, ngươi phải chú ý suy nghĩ, những chân khí bất đồng này có thể… có thể tạo thành thương hại cho thân thể ngươi.”
“Con đã suy nghĩ rồi.” Triệu Thụy bình tĩnh nói “Chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
Mi Thiên thấy Triệu Thụy đã quyết tâm, không khuyên nhủ thêm nữa.
Ông bảo Triệu Thụy lên tế đài, rồi ra lệnh cho tất cả yêu linh trút hết chân khí trong cơ thể mình vào cơ thể Triệu Thụy.
Những yêu linh thủ hạ của Mi Thiên tu vi đều không yếu, mà Đôn Triệt thì lại càng có thực lực cùng một tầng với Triệu Thụy.
Tuy nói những yêu linh ít nhiều đều bị thương trong khi chiến đấu, nhưng chân khí còn thừa lại cũng không ít.
Mi Thiên hạ lệnh một tiếng, những cánh tay lông lá to nhỏ khác nhau nhao nhao đặt lên trước ngực sau lưng Triệu Thụy, đồng loạt trút chân khí vào trong.
Triệu Thụy chỉ cảm thấy từng luồng nhiệt lưu hùng hồn từ bên ngoài nhanh chóng trút vào trong thân thể, tập trung trong kinh mạch thành một làn sóng mãnh liệt, nhanh chóng xông theo kinh mạch về phía trước.
Kinh mạch của Triệu Thụy mới lần đầu chịu những chân khí cường đại như vậy, hỗn loạn như vậy.
Hắn cảm thấy kinh mạch của mình bắt đầu bành trướng ra ngoài, giống như muốn nổ tung ra.
Triệu Thụy hết sức rõ ràng, những chân khí này ở trong cơ thể mình càng lâu, tình hình của hắn càng nguy hiểm.
Thế là, hắn vội vàng dẫn những chân khí này ngưng tụ thành một tia, trút vào La Hầu chi cung.
La Hầu chi cung vốn ảm đạm, sau khi tiếp được chân khí cường đại như vậy liền sáng lên, tỏa ánh sáng xanh thẳm rực rỡ ra xung quanh.
Trong ánh sáng này, một mũi tên màu lam xuất hiện trên La Hầu chi cung.
Mũi tên này lúc đầu rất nhỏ bé, nhưng nhanh chóng lớn lên, tán phát quang mang lóng lánh ra xung quanh.
La Hầu chi tiễn này ngưng tụ lực lượng của tất cả yêu linh, quang mang tán phát ra cũng sáng hơn bình thường, sáng hơn nhiều so với bất kì mũi La Hầu chi tiễn nào của Triệu Thụy ngưng tụ ra.
Do La Hầu chi tiễn ở trước mắt quá chói mắt, nên những yêu linh đó không thể không quay đầu, không dám nhìn thẳng.
Trong khi Triệu Thụy duy trì chân khí trút vào La Hầu chi cung, Thạch Hổ đã thôn phệ đủ vong linh, lực lượng của hắn tăng mạnh, nguyên thần cũng bành trướng tới mức to hơn cả sân bóng đá!
Đưa mắt nhìn, chỉ thấy nguyên thần của Thạch Hổ đen đặc như mực, giống như mây đen dày đặc ép sát trên đỉnh đầu, khiến người ta cảm thấy bị đè ép và sợ hãi.
Thạch Hổ cảm thấy rõ ràng uy hiếp mạnh mẽ của La Hầu chi tiễn đối với hắn.
Hắn không tiếp tục thôn phệ vong linh nữa, mà quay đầu lại, há to cái miệng như chậu máu, hung ác vô cùng bổ về phía Triệu Thụy!
Cuồng phong mang theo mùi tanh hôi nồng nặc, theo Thạch Hổ bổ tới, bỗng mãnh liệt hơn, gào rít thổi tới, thổi tóc trên đầu Triệu Thụy bay tung cả lên.
Tiếng gào phẫn nộ của Thạch Hổ như tiếng sấm mùa đông, nặng nề đập vào tim mỗi người.
Đám yêu linh không tự chủ được nín thở, tập trung tất cả ánh mắt lên người Triệu Thụy.
Hi vọng sống sót của họ đều gửi lên người nhân loại trẻ tuổi này, đều gửi gắm lên ma cung trên tay hắn!
Mắt thấy mây đen trên không càng lúc càng gần, đám yêu linh cũng càng lúc càng gấp, sau cùng, Đôn Triệt thậm chí không chịu được, lớn giọng quát lên: “Triệu Thụy huynh đệ! Mau bắn tên! Mau bắn tên đi! Thạch Hổ sắp lao tới rồi! Không bắn nữa thì không kịp mất!”
Nhưng Triệu Thụy vẫn như pho tượng, đứng nguyên chỗ cũ, không động đậy chút nào.
Mắt thấy Thạch Hổ lao tới gần, há to cái miệng như chậu máu, chuẩn bị nuốt lấy Triệu Thụy!
Lúc này, Triệu Thụy đem tất cả chân khí trút hết vào La Hầu chi cung!
Hắn kéo căng dây cung, rồi thả năm ngón tay ra.
La Hầu chi tiễn hóa thành quả cầu ánh sáng màu lam còn chói mắt hơn trước bắn ra, kéo theo cái đuôi sáng thật dài, bay thẳng về phía Thạch Hổ!
Tiếng phá không sắc nhọn vang lên, đâm vào tai mỗi ngươi phát đau từng cơn.
Uy thế của mũi tên này cuồng mãnh như vậy, làm công kích của Thạch Hổ tỏ ra yếu ớt vô lực đến thế.
Thạch Hổ không khỏi kinh hãi thất sắc, khuôn mặt dữ tợn, vì quá chấn kinh mà vặn vẹo biến dạng trong mây đen.
Hắn không ngờ mũi tên này của Triệu Thụy lại có uy thế đáng sợ như vậy!
Trong lòng Thạch Hổ dâng lên cảm giác sợ hãi trước giờ chưa từng có.
Hắn ngừng thế lao tới trước, liều mạng co lại về phía sau, hi vọng có thể tránh mũi tên có lực lượng mang tính hủy diệt này.
Thế nhưng, hắn xông tới quá mạnh, quá sớm, nên không còn khả năng tránh né nào nữa!
“Ầm!”
La Hầu chi tiễn đánh mạnh lên nguyên thần của Thạch Hổ, phát ra tiếng nổ kinh thiên động địa.
Mặt đất rung động mãnh liệt, sóng khí sinh ra do va chạm cuốn đá vụn xung quanh bay lên không trung, sau đó rơi ào ào xuống, trong phạm vi mấy trăm mét đều bị bao phủ trong bụi đất cuồn cuộn, không nhìn rõ vật gì cả.
Thạch Hổ phát ra tiếng kêu thảm thê lương vô cùng, thể tích vốn to lớn liền từ bốn phương tám hướng co rút lại, co rút thành một quả cầu nhỏ, sau cùng nổ mạnh ra, thần hồn câu diệt, biến mất không thấy đâu.
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: Bây giờ bận rồi, không nhận đăng kí nữa!
Nếu các bạn đang đọc Thần Ma Chi Mộ mà Tàng Thư Viện chẳng may gặp lỗi không vào được, bạn có thể truy cập vào đây để đọc Thần Ma Chi Mộ: http://lamsonthucac.0lx/
/635
|