Sau khi Lý Cư hồn phi phách tán, đám khô lâu pháp sư không còn thủ lĩnh khống chế công kích, bắt đầu tản ra.
Những vong linh khác thấy hai vong linh thủ lĩnh Thạch Hổ và Lý Cư đều bị Triệu Thụy trừ diệt, đối với Triệu Thụy càng thêm sợ hãi, sải bước bỏ chạy tứ tán.
Chẳng bao lâu, gần vạn vong linh trải khắp cả bộ lạc yêu linh đã chạy hết sạch sẽ, chỉ lưu lại một khoảng đất đầy xương trắng và từng cái hố to sâu hoắm.
Triệu Thụy tịnh không ngăn cản vong linh bỏ chạy, thật ra, hắn đã không còn sức ngăn cản nữa.
Chờ cho tất cả vong linh đều bỏ chạy hết rồi, hắn mới nặng nề thở ra một hơi, ngồi sụp xuống đó.
Tất cả lực lượng của hắn cơ hồ đều đã hao hết.
Đám yêu linh Mi Thiên và Đôn Triệt thấy vong linh thoái lui, trong lòng quả thực vừa mừng vừa thương.
Bọn họ vốn cho rằng mình đã rơi vào tuyệt cảnh, không ngờ Triệu Thụy lại nhờ vào một chút chân khí cuối cùng, bức lui gần vạn vong linh!
Chỉ trong ngắn ngủi nửa ngày, liên tiếp hai lần rơi vào hiểm cảnh, lại hai lần sống sót thoát ra, đối với bọn họ thực quá kích thích.
Đến chính bản thân bọn họ cũng cảm thấy trong hoàn cảnh hung hiểm ác liệt như vậy, không ngờ lại còn sống sót, đúng là một kì tích!
Mà người sáng tạo ra kì tích này, không nghi ngờ gì chính là Triệu Thụy!
Những yêu linh may mắn sống sót, trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng, đồng thời đầy cảm kích đối với Triệu Thụy.
Nếu không có Triệu Thụy, ngày hôm nay bọn họ tuyệt đối không chạy thoát khỏi một kiếp này.
“Triệu Thụy huynh đệ, không việc gì chứ?” Đôn Triệt từ trên tế đài chạy xuống, đến bên cạnh Triệu Thụy, quan tâm hỏi.
Triệu Thụy yếu ớt nói: “Không có gì lớn. Chỉ là chân khí hao tổn ghê quá, nghỉ ngơi một thời gian, chờ chân khí khôi phục là được.”
“Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.” Đôn Triệt vừa nghe Triệu Thụy không sao liền yên tâm “Ngươi không sao, ta yên tâm rồi.”
Triệu Thụy cười cười, hắn có thể cảm thấy rõ ràng lời này của Đôn Triệt là phát ra từ sự quan tâm tận đáy lòng.
Để bổ sung chân khí, Triệu Thụy không nói nhiều, mà ngồi xếp bằng trên đất, thi triển Bát Hoang lục tiên quyết, bắt đầu hấp thu linh khí.
Lần này bất tri bất giác đã qua hai ngày, hắn mới tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, chân khí bị tiêu hao căn bản đã khôi phục lại mức bình thường.
Sau khi khôi phục lại lực lượng, chuyện đầu tiên Triệu Thụy làm chính là tìm kiếm trang Phong Thần chi thư.
Mục đích của hắn trong Hoàng Tuyền Địa Cung chính là đây.
Triệu Thụy từng tìm trong Hoàng Tuyền Kim Điện, tịnh không phát hiện ra trang Phong Thần chi thư thứ tư.
Thạch Hổ thần hồn câu diệt, chỉ còn lại một bộ khôi giáp te tua tơi tả, Phong Thần chi thư nếu không ở trong bộ khôi giáp này, thì thật không còn chỗ nào kiếm nữa.
Tìm kiếm trong bộ khôi giáp tơi tả một hồi, Triệu Thụy đột nhiên phát hiện trên nửa cái bao tay nứt toác không ngờ lại có mang một cái Trữ vật giới chỉ.
Triệu Thụy mừng rỡ trong lòng, không nghi ngờ gì, trang Phong Thần chi thư đó chính là ở trong cái Trữ vật giới chỉ này!
Quả nhiên, hắn tìm kiếm trong Trữ vật giới chỉ một hồi liền phát hiện ra mục tiêu, một trang sách tán phát quang mang màu lam!
Tìm được trang Phong Thần chi thư, nhiệm vụ ở nơi này đã hoàn thành, trong lòng Triệu Thụy tự nhiên cao hứng vô cùng.
Bất quá, hắn tịnh không lập tức rời khỏi Hoàng Tuyền Địa Cung, mà chờ cho thương thế của các yêu linh khác căn bản đều khôi phục, mới đề xuất với Mi Thiên chuyện trở về nhân gian.
Mi Thiên đáp ứng hết sức sảng khoái, đồng thời ra tay chuẩn bị chuyện Triệu Thụy ra đi.
Lúc này, Đôn Triệt đột nhiên đề xuất, hắn cũng muốn rời Hoàng Tuyền Địa Cung, tới nhân gian thăm thú một lần.
Mi Thiên hết sức thấu hiểu đồ đệ này của mình, biết hắn tịnh không giống những yêu linh khác, không yên tâm với cuộc sống đơn điệu khô khan trong Hoàng Tuyền Địa Cung, mà hướng về nhân gian phong phú và đa dạng kia hơn.
Mi Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy đồ đệ đã có ý này, vậy thì cho đồ đệ ra ngoài rèn luyện một lần, đi không gian rộng rãi hơn lưu lạc một phen, vẫn có thể coi như là một chuyện tốt.
Thế là ông ta gật đầu đáp ứng.
Chuyện Đôn Triệt lo lắng nhất là sư phụ không chịu đáp ứng, bây giờ thấy sư phụ đáp ứng nhanh chóng như vậy, không khỏi cao hứng dị thường, vừa nhún vừa nhảy.
Dưới sự chung tay giúp đõ của những yêu linh khác, một truyền tống pháp trận cuối cùng cũng hoàn thành.
Mi Thiên cho hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt đứng ở giữa pháp trận, sau đó vung múa pháp trượng không biết lấy đâu ra, ngâm tụng chú văn cổ quái, không ngừng xoay quanh pháp trận.
Mỗi khi Mi Thiên đi một vòng, quang mang do pháp trận tán phát ra lại sáng hơn vài phần.
Khi Mi Thiên đi tới vòng thứ bảy, quang mang của pháp trận đã sáng tới mức Triệu Thụy cũng không mở mắt ra nổi.
Khi pháp trận sáng tới mức cực đại, hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt đồng thời biến mất trong pháp trận!
Chờ tới khi Triệu Thụy và Đôn Triệt mở mắt ra, hắn đã rời khỏi Hoàng Tuyền Địa Cung, trở về nhân gian.
Triệu Thụy tốn chút công phu, cuối cùng cũng xác định được, bọn hắn đã ở gần Thượng Hải.
Nhớ đến Vân Phương và Vân Liên ở Thượng Hải, mà mình lại đang không có chuyện gì, Triệu Thụy liền quyết định đi tổng bộ Thi gia ở Thượng Hải gặp mặt Vân Phương.
Đôn Triệt mới lần đầu tới nhân gian, hơn nữa lại tới đô thị phồn hoa, tỏ ra hưng phấn dị thường, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, đầu không ngừng quay qua quay lại, kéo Triệu Thụy hỏi đông hỏi tây, làm Triệu Thụy phiền không chịu nổi.
Điều duy nhất khiến Triệu Thụy vui mừng là bọn hắn bay trên trời, nếu không, với bộ dạng của Đôn Triệt, một khi tiến vào thành thị, còn không khiến thị dân kinh hoảng?
Do ở gần Thượng Hải, Triệu Thụy chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã tới tổng bộ Thi gia.
Tuy hắn mới tới lần đầu, nhưng một đại gia tộc thanh danh hiển hách như Thượng Hải Thi gia, muốn tìm tịnh không khó.
Vừa đáp xuống ngoài cửa Thi phủ, Triệu Thụy liền cảm thấy bầu không khí có vẻ bất thường.
Cả phủ đệ hoàn toàn không huyên náo phồn hoa như trước kia, mà tỏ ra hơi có vẻ tử khí trầm trầm.
Bốn đệ tử Thi gia phụ trách tiếp khách ở cổng đầy vẻ giới bị, chăm chăm nhìn hắn và Đôn Triệt, lấy pháp khí của mình ra, coi bộ tùy thời có thể xông lên.
Qua một lúc, trong tổng bộ vang lên tiếng chuông cảnh báo chói tai, càng lúc càng nhiều đệ tử Thi gia từ trong phủ đệ xông ra, mỗi người cầm pháp khí của mình, vây chặt lấy hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt.
Trong không khí đầy khẩn trương và địch ý nồng nặc.
“Tụi này hình như muốn đánh nhau với chúng ta à.” Đôn Triệt cảm thấy hơi kì quái “Bọn ta đối với họ không thù không oán, sao họ lại căm thù chúng ta như vậy?”
Triệu Thụy cũng không rõ nguyên nhân, hắn lạnh nhạt nói với những đệ tử Thi gia đó: “Ta là người quen cũ của Vân Phương, lần này tới thăm bằng hữu, đâu cần phải dùng thế trận như vậy chứ?”
“Ặc? Bằng hữu của Vân tổng?”
Những đệ tử Thi gia vốn thần tình khẩn trương nghiêm túc vừa nghe không khỏi hơi ngẩn ra, nhanh chóng dùng dụng cụ thông tin báo cáo vào trong.
Qua một lúc, cửa lớn mở ra, Triệu Thụy liền nhìn thấy Vân Phương cùng lão tổ tông cuối cùng của Thi gia – Thi Thận cùng đi ra.
Một thời gian không gặp, Vân Phương vẫn xinh đẹp như vậy, trên người tán phát ra khí tức thành thục độc đáo.
Chỉ là so với lần gặp trước, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có thêm vài phần tiều tụy và mệt mỏi.
Phiền phức gì đang quấn lấy cô, khiến cô phải mặt ủ mày chau như vậy?
Vân Phương từ trong cửa bước ra, nhìn thấy Triệu Thụy, đầu tiên ngẩn ra một cái, sau đó trên mặt liền lộ vẻ kinh hỉ.
“Triệu Thụy! Sao ngươi lại tới?”
Cô chạy lúp xúp tới gần Triệu Thụy, đột nhiên nhớ tới xung quanh còn có rất nhiều Thi gia đệ tử đang chăm chú nhìn mình, vội vàng khống chế tình cảm kích động, ngừng bước lại, chỉ dùng một đôi mắt mĩ lệ, chăm chú nhìn Triệu Thụy.
Triệu Thụy mỉm cười nói: “Ta vừa cùng bằng hữu từ Hoàng Tuyền Địa Cung ra, vừa khéo tới gần Thượng Hải, nhớ lại đã một thời gian tương đối dài không gặp ngươi, bèn tới đây bái phỏng. Không ngờ Thi gia các ngươi lại hoan nghênh ta một cách phô trương như vậy, thật khiến ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh.”
Vân Phương nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Triệu Thụy, mặt không khỏi hơi đỏ lên.
Cô vội vàng giải thích: “Thật ra, Thi gia chúng ta đoạn thời gian gần đây gặp một ít phiền phức. Vừa rồi đại khái đệ tử Thi gia cho rằng các ngươi là tu chân giả tới làm phiền, cho nên mới như lâm đại địch. Triệu Thụy ngươi ngàn vạn lần đừng trách.”
Triệu Thụy cười nói: “Có gì đâu mà trách, rốt cuộc là ai lại dám làm phiền Thi gia các ngươi?”
Thi Thận lúc này xen vào: “Nơi đây nói rất không tiện, các ngươi từ xa tới, chi bằng dời gót vào phòng khách, uống chén trà, từ từ nói chuyện.”
Triệu Thụy gật gật đầu, không dị nghị gì.
Theo hai người Vân Phương và Thi Thận tiến vào phòng khách của Thi gia ngồi xuống, liền có người mang Long Tỉnh cực phẩm lên.
Đôn Triệt chỉ cảm thấy hương thơm mát xộc vào mũi, vội vàng bưng chén uống cạn.
Hắn trước giờ chưa từng uống trà, nước trà vào miệng liền cảm thấy vị cổ quái, gấp gáp không kịp phun ra, làm cả người ướt đẫm.
“Cái này là thứ quỷ gì vậy? Nghe mùi, uống vào lại vừa đắng vừa ngọt, thật khó uống!” Đôn Triệt lớn giọng la gào.
Đám Thi Thận và Vân Phương thấy vậy đều không khỏi mỉm cười, cảm thấy yêu quái này tuy dung mạo dọa người, nhưng tính cách lại hết sức ngây thơ đáng mến.
Triệu Thụy cười nói: “Cái này là trà Long Tỉnh thượng hảo hạng, ngươi mới uống lần đầu, đương nhiên không quen, uống nhiều lần rồi sẽ cảm thấy dư vị vô cùng.”
Đôn Triệt vội vàng lắc cái đầu to tướng, nói: “Thứ này quá khó uống, đánh chết ta cũng không thể uống lần thứ hai.”
Vân Phương thấy hành vi của Đôn Triệt thú vị, lúc này không nhịn được bật cười.
Đôn Triệt thì vẻ mặt ngơ ngác nhìn Vân Phương, không biết cô rốt cục cười thứ gì.
Triệu Thụy vội quay mặt đi, làm như không thấy.
Vân Phương cười một hồi, ngừng lại, vẻ lo âu dày đặc giữa đôi lông mày, dường như đã tan đi không ít trong tiếng cười.
Triệu Thụy lúc này mới nói chuyện chính: “Vân Phương, vừa này ngươi nói các ngươi gặp phải chút phiền phức, rốt cuộc là phiền phức gì vậy?”
Vân Phương thở dài nói: “Chuyện là thế này, Thi gia chúng ta là một gia tộc tu chân, lúc trước đầu tư không ít quặng mỏ trân quý, để thu thập thiên tài địa bảo. Trước đây không lâu, một khu mỏ ngọc thạch dưới tay gia tộc chúng ta lại phát hiện một mỏ ngọc thạch cực phẩm! Mỏ ngọc này không chỉ sinh ra ngọc thạch cực phẩm hết sức thích hợp cho tu luyện, mà còn phát hiện ra Thiên Tinh Thần Ngọc trong đó! Thiên Tinh Thần Ngọc là một loại thiên tài địa bảo tương đối khó kiếm, thích hợp cho rất nhiều tu chân giả tu vi thuộc tầng trung trong tu chân giới luyện chế pháp khí.
Chính vì như vậy, trong tu chân giới có rất nhiều tu chân giả đều nổi lòng tham.
Trong đó, Tề Vân Sơn Tam Sinh Quan là quá phận nhất.
Ba ngày trước, bọn họ phái người truyền lời cho bọn ta, muốn bọn ta trong vòng ba ngày phải nhường mỏ ngọc, nếu không sẽ khiến Thi gia chúng ta gà chó không còn!
Lúc đó có vị đệ tử trong tộc vì tức những đạo sĩ Tam Sinh Quan quá cuồng vọng hống hách, muốn tiến lên xử lý, kết quả bị đánh trọng thương đương trường, hai trăn năm tu vi hủy trong một ngày, từ nay về sau trở thành một phế nhân!”
Nói tới đây, trên khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Vân Phương lộ ra vẻ khó chịu.
Tuy hiện tại cô ngồi ở vị trí tổng tài tập đoàn Thi gia cao quý, nhưng thiên tính ôn hòa thiện lương tịnh không vì vậy mà thay đổi.
Thi Thận thấy khí sắc Vân Phương có vẻ không tốt bèn nói tiếp: “Tề Vân Sơn Tam Sinh Quan đó là một môn phái thanh danh hiển hách trong tu chân giới. Trong môn phái cường giả như mây. Chưởng giáo Tam Sinh Đạo Nhân, tu vi sớm đã đạt tới Phân Thần kì! Thực lực hơn xa ta!
Tam Sinh Quan tuy hiếp người quá đáng, nhưng chúng ta thế không bằng người, ngoại trừ cố gắn nín nhịn, hai tay giao mỏ ngọc ra, không còn cách nào khác.
Chuyện sinh tồn và phát triển của gia tộc quan trọng hơn những vật ngoài thân nhiều.”
Nói tới đây, trên mặt Thi Thân không khỏi lộ ra vẻ ngán ngẩm.
Đôn Triệt tính tình ngay thẳng, nghe Thi Thận nói xong không khỏi tức giận: “Tam Sinh Quan đó không khỏi hiếp người quá đáng rồi! Bất quá ỷ vào thế lực lớn một chút, lực lượng mạnh một chút, liền hống hách ngang ngược tới mức đó! Ngươi nói cho ta biết lũ mũi trâu đó ở đâu? Ta đốt một phát cháy sạch đạo quan của chúng!”
Đầu tiên Triệu Thụy an ủi cho Đôn Triệt ngồi xuống, sau đó bình tĩnh nói: “Theo ta thấy, Tam Sinh Quan chẳng qua chỉ là một môn phái tu chân hạng ba, cho dù là chưởng giáo Tam Sinh Quan Tam Sinh Đạo Nhân, tu vi cũng chỉ mới tới Phân Thần kì cảnh giới, chúng ta cũng không cần để chúng vào mắt.
Tu vi ta và huynh đệ Đôn Triệt của ta đây đều đã đạt tới Hợp Thể kì cảnh giới, muốn giải quyết một Tam Sinh Quan nhỏ xíu thì có khó gì?”
Vân Phương và Thi Thận vừa nghe, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ.
Bọn họ biết tu vi của Triệu Thụy cao thâm khôn lường, nhưng lại không ngờ yêu quái Đôn Triệt nhìn xấu xí thô kệch này lại cũng có thực lực cường hoành như vậy!
Phóng mắt cả tu chân giới, tu chân giả có tu vi đạt tới Hợp Thể kì, cũng vẻn vẹn mười mấy người.
Bây giờ Thi gia bọn họ tới một lúc hai cường giả Hợp Thể kì, Tam Sinh Quan dù trong mắt không có người, cũng phải suy nghĩ lại thực lực của mình!
Có Triệu Thụy và Đôn Triệt ở đây, bọn họ không cần phải sợ Tam Sinh Quan uy hiếp!
Thi Thận cười nói: “Không cần phải giải quyết Tam Sinh Quan, như vậy quá nghiêm trọng rồi. Thật ra, chỉ cần chờ lần sau đạo sĩ của Tam Sinh Quan tới, các ngươi dọa nạt bọn chúng là được, để bọn chúng biết khó mà lui.”
Đôn Triệt nghênh ngang nói: “Phiền phức như vậy làm gì? Ngươi nói vị trí của Tam Sinh Quan cho ta, ta trực tiếp giết tới đó, một mình quét sạch bọn chúng, không phải là xong cả sao?”
Thi Thận sợ hãi xua loạn hai tay: “Không được, không được, ngàn vạn lần không được. Các ngươi không biết chưởng giáo Tam Sinh Đạo Nhân của Tam Sinh Quan này có quan hệ cực sâu với một môn phái khác ở Tề Vân Sơn là Chân Quân Động Phủ.
Mà Chân Quân Động Phủ đó lại là một đại phái xếp trong mười hạng đầu ở tu chân giới!
Chưởng giáo Chân Quân Động Phủ là Hoa Dương Chân Quân, tu vi lại là đứng đầu trong bát đại chân quân ở tu chân giới!
Ngoại trừ tứ đại đỉnh phong cường giả ra, thực lực của hắn là mạnh nhất!
Tu chân giới sớm đã thịnh truyền, một khi trong tứ đại đỉnh phong cường giả có người phi thăng tiên ma giới, người có thể bổ sung vào nhất định là Hoa Dương Chân Quân!
Nếu như các ngươi thật sự chọc tới Tam Sinh Quan, Chân Quân Động Phủ đó khẳng định sẽ ra sức báo thù, chuyện đó đối với chúng ta đều không có chỗ nào tốt.”
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: Bây giờ bận rồi, không nhận đăng kí nữa!
Nếu các bạn đang đọc Thần Ma Chi Mộ mà Tàng Thư Viện chẳng may gặp lỗi không vào được, bạn có thể truy cập vào đây để đọc Thần Ma Chi Mộ: http://lamsonthucac.0lx/
Những vong linh khác thấy hai vong linh thủ lĩnh Thạch Hổ và Lý Cư đều bị Triệu Thụy trừ diệt, đối với Triệu Thụy càng thêm sợ hãi, sải bước bỏ chạy tứ tán.
Chẳng bao lâu, gần vạn vong linh trải khắp cả bộ lạc yêu linh đã chạy hết sạch sẽ, chỉ lưu lại một khoảng đất đầy xương trắng và từng cái hố to sâu hoắm.
Triệu Thụy tịnh không ngăn cản vong linh bỏ chạy, thật ra, hắn đã không còn sức ngăn cản nữa.
Chờ cho tất cả vong linh đều bỏ chạy hết rồi, hắn mới nặng nề thở ra một hơi, ngồi sụp xuống đó.
Tất cả lực lượng của hắn cơ hồ đều đã hao hết.
Đám yêu linh Mi Thiên và Đôn Triệt thấy vong linh thoái lui, trong lòng quả thực vừa mừng vừa thương.
Bọn họ vốn cho rằng mình đã rơi vào tuyệt cảnh, không ngờ Triệu Thụy lại nhờ vào một chút chân khí cuối cùng, bức lui gần vạn vong linh!
Chỉ trong ngắn ngủi nửa ngày, liên tiếp hai lần rơi vào hiểm cảnh, lại hai lần sống sót thoát ra, đối với bọn họ thực quá kích thích.
Đến chính bản thân bọn họ cũng cảm thấy trong hoàn cảnh hung hiểm ác liệt như vậy, không ngờ lại còn sống sót, đúng là một kì tích!
Mà người sáng tạo ra kì tích này, không nghi ngờ gì chính là Triệu Thụy!
Những yêu linh may mắn sống sót, trong lòng không khỏi âm thầm vui mừng, đồng thời đầy cảm kích đối với Triệu Thụy.
Nếu không có Triệu Thụy, ngày hôm nay bọn họ tuyệt đối không chạy thoát khỏi một kiếp này.
“Triệu Thụy huynh đệ, không việc gì chứ?” Đôn Triệt từ trên tế đài chạy xuống, đến bên cạnh Triệu Thụy, quan tâm hỏi.
Triệu Thụy yếu ớt nói: “Không có gì lớn. Chỉ là chân khí hao tổn ghê quá, nghỉ ngơi một thời gian, chờ chân khí khôi phục là được.”
“Vậy thì tốt. Vậy thì tốt.” Đôn Triệt vừa nghe Triệu Thụy không sao liền yên tâm “Ngươi không sao, ta yên tâm rồi.”
Triệu Thụy cười cười, hắn có thể cảm thấy rõ ràng lời này của Đôn Triệt là phát ra từ sự quan tâm tận đáy lòng.
Để bổ sung chân khí, Triệu Thụy không nói nhiều, mà ngồi xếp bằng trên đất, thi triển Bát Hoang lục tiên quyết, bắt đầu hấp thu linh khí.
Lần này bất tri bất giác đã qua hai ngày, hắn mới tỉnh lại từ trong trạng thái tu luyện, chân khí bị tiêu hao căn bản đã khôi phục lại mức bình thường.
Sau khi khôi phục lại lực lượng, chuyện đầu tiên Triệu Thụy làm chính là tìm kiếm trang Phong Thần chi thư.
Mục đích của hắn trong Hoàng Tuyền Địa Cung chính là đây.
Triệu Thụy từng tìm trong Hoàng Tuyền Kim Điện, tịnh không phát hiện ra trang Phong Thần chi thư thứ tư.
Thạch Hổ thần hồn câu diệt, chỉ còn lại một bộ khôi giáp te tua tơi tả, Phong Thần chi thư nếu không ở trong bộ khôi giáp này, thì thật không còn chỗ nào kiếm nữa.
Tìm kiếm trong bộ khôi giáp tơi tả một hồi, Triệu Thụy đột nhiên phát hiện trên nửa cái bao tay nứt toác không ngờ lại có mang một cái Trữ vật giới chỉ.
Triệu Thụy mừng rỡ trong lòng, không nghi ngờ gì, trang Phong Thần chi thư đó chính là ở trong cái Trữ vật giới chỉ này!
Quả nhiên, hắn tìm kiếm trong Trữ vật giới chỉ một hồi liền phát hiện ra mục tiêu, một trang sách tán phát quang mang màu lam!
Tìm được trang Phong Thần chi thư, nhiệm vụ ở nơi này đã hoàn thành, trong lòng Triệu Thụy tự nhiên cao hứng vô cùng.
Bất quá, hắn tịnh không lập tức rời khỏi Hoàng Tuyền Địa Cung, mà chờ cho thương thế của các yêu linh khác căn bản đều khôi phục, mới đề xuất với Mi Thiên chuyện trở về nhân gian.
Mi Thiên đáp ứng hết sức sảng khoái, đồng thời ra tay chuẩn bị chuyện Triệu Thụy ra đi.
Lúc này, Đôn Triệt đột nhiên đề xuất, hắn cũng muốn rời Hoàng Tuyền Địa Cung, tới nhân gian thăm thú một lần.
Mi Thiên hết sức thấu hiểu đồ đệ này của mình, biết hắn tịnh không giống những yêu linh khác, không yên tâm với cuộc sống đơn điệu khô khan trong Hoàng Tuyền Địa Cung, mà hướng về nhân gian phong phú và đa dạng kia hơn.
Mi Thiên suy nghĩ một chút, cảm thấy đồ đệ đã có ý này, vậy thì cho đồ đệ ra ngoài rèn luyện một lần, đi không gian rộng rãi hơn lưu lạc một phen, vẫn có thể coi như là một chuyện tốt.
Thế là ông ta gật đầu đáp ứng.
Chuyện Đôn Triệt lo lắng nhất là sư phụ không chịu đáp ứng, bây giờ thấy sư phụ đáp ứng nhanh chóng như vậy, không khỏi cao hứng dị thường, vừa nhún vừa nhảy.
Dưới sự chung tay giúp đõ của những yêu linh khác, một truyền tống pháp trận cuối cùng cũng hoàn thành.
Mi Thiên cho hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt đứng ở giữa pháp trận, sau đó vung múa pháp trượng không biết lấy đâu ra, ngâm tụng chú văn cổ quái, không ngừng xoay quanh pháp trận.
Mỗi khi Mi Thiên đi một vòng, quang mang do pháp trận tán phát ra lại sáng hơn vài phần.
Khi Mi Thiên đi tới vòng thứ bảy, quang mang của pháp trận đã sáng tới mức Triệu Thụy cũng không mở mắt ra nổi.
Khi pháp trận sáng tới mức cực đại, hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt đồng thời biến mất trong pháp trận!
Chờ tới khi Triệu Thụy và Đôn Triệt mở mắt ra, hắn đã rời khỏi Hoàng Tuyền Địa Cung, trở về nhân gian.
Triệu Thụy tốn chút công phu, cuối cùng cũng xác định được, bọn hắn đã ở gần Thượng Hải.
Nhớ đến Vân Phương và Vân Liên ở Thượng Hải, mà mình lại đang không có chuyện gì, Triệu Thụy liền quyết định đi tổng bộ Thi gia ở Thượng Hải gặp mặt Vân Phương.
Đôn Triệt mới lần đầu tới nhân gian, hơn nữa lại tới đô thị phồn hoa, tỏ ra hưng phấn dị thường, nhìn gì cũng thấy mới mẻ, đầu không ngừng quay qua quay lại, kéo Triệu Thụy hỏi đông hỏi tây, làm Triệu Thụy phiền không chịu nổi.
Điều duy nhất khiến Triệu Thụy vui mừng là bọn hắn bay trên trời, nếu không, với bộ dạng của Đôn Triệt, một khi tiến vào thành thị, còn không khiến thị dân kinh hoảng?
Do ở gần Thượng Hải, Triệu Thụy chẳng tốn bao nhiêu thời gian đã tới tổng bộ Thi gia.
Tuy hắn mới tới lần đầu, nhưng một đại gia tộc thanh danh hiển hách như Thượng Hải Thi gia, muốn tìm tịnh không khó.
Vừa đáp xuống ngoài cửa Thi phủ, Triệu Thụy liền cảm thấy bầu không khí có vẻ bất thường.
Cả phủ đệ hoàn toàn không huyên náo phồn hoa như trước kia, mà tỏ ra hơi có vẻ tử khí trầm trầm.
Bốn đệ tử Thi gia phụ trách tiếp khách ở cổng đầy vẻ giới bị, chăm chăm nhìn hắn và Đôn Triệt, lấy pháp khí của mình ra, coi bộ tùy thời có thể xông lên.
Qua một lúc, trong tổng bộ vang lên tiếng chuông cảnh báo chói tai, càng lúc càng nhiều đệ tử Thi gia từ trong phủ đệ xông ra, mỗi người cầm pháp khí của mình, vây chặt lấy hai người Triệu Thụy và Đôn Triệt.
Trong không khí đầy khẩn trương và địch ý nồng nặc.
“Tụi này hình như muốn đánh nhau với chúng ta à.” Đôn Triệt cảm thấy hơi kì quái “Bọn ta đối với họ không thù không oán, sao họ lại căm thù chúng ta như vậy?”
Triệu Thụy cũng không rõ nguyên nhân, hắn lạnh nhạt nói với những đệ tử Thi gia đó: “Ta là người quen cũ của Vân Phương, lần này tới thăm bằng hữu, đâu cần phải dùng thế trận như vậy chứ?”
“Ặc? Bằng hữu của Vân tổng?”
Những đệ tử Thi gia vốn thần tình khẩn trương nghiêm túc vừa nghe không khỏi hơi ngẩn ra, nhanh chóng dùng dụng cụ thông tin báo cáo vào trong.
Qua một lúc, cửa lớn mở ra, Triệu Thụy liền nhìn thấy Vân Phương cùng lão tổ tông cuối cùng của Thi gia – Thi Thận cùng đi ra.
Một thời gian không gặp, Vân Phương vẫn xinh đẹp như vậy, trên người tán phát ra khí tức thành thục độc đáo.
Chỉ là so với lần gặp trước, trên khuôn mặt xinh đẹp của cô có thêm vài phần tiều tụy và mệt mỏi.
Phiền phức gì đang quấn lấy cô, khiến cô phải mặt ủ mày chau như vậy?
Vân Phương từ trong cửa bước ra, nhìn thấy Triệu Thụy, đầu tiên ngẩn ra một cái, sau đó trên mặt liền lộ vẻ kinh hỉ.
“Triệu Thụy! Sao ngươi lại tới?”
Cô chạy lúp xúp tới gần Triệu Thụy, đột nhiên nhớ tới xung quanh còn có rất nhiều Thi gia đệ tử đang chăm chú nhìn mình, vội vàng khống chế tình cảm kích động, ngừng bước lại, chỉ dùng một đôi mắt mĩ lệ, chăm chú nhìn Triệu Thụy.
Triệu Thụy mỉm cười nói: “Ta vừa cùng bằng hữu từ Hoàng Tuyền Địa Cung ra, vừa khéo tới gần Thượng Hải, nhớ lại đã một thời gian tương đối dài không gặp ngươi, bèn tới đây bái phỏng. Không ngờ Thi gia các ngươi lại hoan nghênh ta một cách phô trương như vậy, thật khiến ta cảm thấy thụ sủng nhược kinh.”
Vân Phương nghe ra ý châm chọc trong lời nói của Triệu Thụy, mặt không khỏi hơi đỏ lên.
Cô vội vàng giải thích: “Thật ra, Thi gia chúng ta đoạn thời gian gần đây gặp một ít phiền phức. Vừa rồi đại khái đệ tử Thi gia cho rằng các ngươi là tu chân giả tới làm phiền, cho nên mới như lâm đại địch. Triệu Thụy ngươi ngàn vạn lần đừng trách.”
Triệu Thụy cười nói: “Có gì đâu mà trách, rốt cuộc là ai lại dám làm phiền Thi gia các ngươi?”
Thi Thận lúc này xen vào: “Nơi đây nói rất không tiện, các ngươi từ xa tới, chi bằng dời gót vào phòng khách, uống chén trà, từ từ nói chuyện.”
Triệu Thụy gật gật đầu, không dị nghị gì.
Theo hai người Vân Phương và Thi Thận tiến vào phòng khách của Thi gia ngồi xuống, liền có người mang Long Tỉnh cực phẩm lên.
Đôn Triệt chỉ cảm thấy hương thơm mát xộc vào mũi, vội vàng bưng chén uống cạn.
Hắn trước giờ chưa từng uống trà, nước trà vào miệng liền cảm thấy vị cổ quái, gấp gáp không kịp phun ra, làm cả người ướt đẫm.
“Cái này là thứ quỷ gì vậy? Nghe mùi, uống vào lại vừa đắng vừa ngọt, thật khó uống!” Đôn Triệt lớn giọng la gào.
Đám Thi Thận và Vân Phương thấy vậy đều không khỏi mỉm cười, cảm thấy yêu quái này tuy dung mạo dọa người, nhưng tính cách lại hết sức ngây thơ đáng mến.
Triệu Thụy cười nói: “Cái này là trà Long Tỉnh thượng hảo hạng, ngươi mới uống lần đầu, đương nhiên không quen, uống nhiều lần rồi sẽ cảm thấy dư vị vô cùng.”
Đôn Triệt vội vàng lắc cái đầu to tướng, nói: “Thứ này quá khó uống, đánh chết ta cũng không thể uống lần thứ hai.”
Vân Phương thấy hành vi của Đôn Triệt thú vị, lúc này không nhịn được bật cười.
Đôn Triệt thì vẻ mặt ngơ ngác nhìn Vân Phương, không biết cô rốt cục cười thứ gì.
Triệu Thụy vội quay mặt đi, làm như không thấy.
Vân Phương cười một hồi, ngừng lại, vẻ lo âu dày đặc giữa đôi lông mày, dường như đã tan đi không ít trong tiếng cười.
Triệu Thụy lúc này mới nói chuyện chính: “Vân Phương, vừa này ngươi nói các ngươi gặp phải chút phiền phức, rốt cuộc là phiền phức gì vậy?”
Vân Phương thở dài nói: “Chuyện là thế này, Thi gia chúng ta là một gia tộc tu chân, lúc trước đầu tư không ít quặng mỏ trân quý, để thu thập thiên tài địa bảo. Trước đây không lâu, một khu mỏ ngọc thạch dưới tay gia tộc chúng ta lại phát hiện một mỏ ngọc thạch cực phẩm! Mỏ ngọc này không chỉ sinh ra ngọc thạch cực phẩm hết sức thích hợp cho tu luyện, mà còn phát hiện ra Thiên Tinh Thần Ngọc trong đó! Thiên Tinh Thần Ngọc là một loại thiên tài địa bảo tương đối khó kiếm, thích hợp cho rất nhiều tu chân giả tu vi thuộc tầng trung trong tu chân giới luyện chế pháp khí.
Chính vì như vậy, trong tu chân giới có rất nhiều tu chân giả đều nổi lòng tham.
Trong đó, Tề Vân Sơn Tam Sinh Quan là quá phận nhất.
Ba ngày trước, bọn họ phái người truyền lời cho bọn ta, muốn bọn ta trong vòng ba ngày phải nhường mỏ ngọc, nếu không sẽ khiến Thi gia chúng ta gà chó không còn!
Lúc đó có vị đệ tử trong tộc vì tức những đạo sĩ Tam Sinh Quan quá cuồng vọng hống hách, muốn tiến lên xử lý, kết quả bị đánh trọng thương đương trường, hai trăn năm tu vi hủy trong một ngày, từ nay về sau trở thành một phế nhân!”
Nói tới đây, trên khuôn mặt xinh đẹp thành thục của Vân Phương lộ ra vẻ khó chịu.
Tuy hiện tại cô ngồi ở vị trí tổng tài tập đoàn Thi gia cao quý, nhưng thiên tính ôn hòa thiện lương tịnh không vì vậy mà thay đổi.
Thi Thận thấy khí sắc Vân Phương có vẻ không tốt bèn nói tiếp: “Tề Vân Sơn Tam Sinh Quan đó là một môn phái thanh danh hiển hách trong tu chân giới. Trong môn phái cường giả như mây. Chưởng giáo Tam Sinh Đạo Nhân, tu vi sớm đã đạt tới Phân Thần kì! Thực lực hơn xa ta!
Tam Sinh Quan tuy hiếp người quá đáng, nhưng chúng ta thế không bằng người, ngoại trừ cố gắn nín nhịn, hai tay giao mỏ ngọc ra, không còn cách nào khác.
Chuyện sinh tồn và phát triển của gia tộc quan trọng hơn những vật ngoài thân nhiều.”
Nói tới đây, trên mặt Thi Thân không khỏi lộ ra vẻ ngán ngẩm.
Đôn Triệt tính tình ngay thẳng, nghe Thi Thận nói xong không khỏi tức giận: “Tam Sinh Quan đó không khỏi hiếp người quá đáng rồi! Bất quá ỷ vào thế lực lớn một chút, lực lượng mạnh một chút, liền hống hách ngang ngược tới mức đó! Ngươi nói cho ta biết lũ mũi trâu đó ở đâu? Ta đốt một phát cháy sạch đạo quan của chúng!”
Đầu tiên Triệu Thụy an ủi cho Đôn Triệt ngồi xuống, sau đó bình tĩnh nói: “Theo ta thấy, Tam Sinh Quan chẳng qua chỉ là một môn phái tu chân hạng ba, cho dù là chưởng giáo Tam Sinh Quan Tam Sinh Đạo Nhân, tu vi cũng chỉ mới tới Phân Thần kì cảnh giới, chúng ta cũng không cần để chúng vào mắt.
Tu vi ta và huynh đệ Đôn Triệt của ta đây đều đã đạt tới Hợp Thể kì cảnh giới, muốn giải quyết một Tam Sinh Quan nhỏ xíu thì có khó gì?”
Vân Phương và Thi Thận vừa nghe, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh hỉ.
Bọn họ biết tu vi của Triệu Thụy cao thâm khôn lường, nhưng lại không ngờ yêu quái Đôn Triệt nhìn xấu xí thô kệch này lại cũng có thực lực cường hoành như vậy!
Phóng mắt cả tu chân giới, tu chân giả có tu vi đạt tới Hợp Thể kì, cũng vẻn vẹn mười mấy người.
Bây giờ Thi gia bọn họ tới một lúc hai cường giả Hợp Thể kì, Tam Sinh Quan dù trong mắt không có người, cũng phải suy nghĩ lại thực lực của mình!
Có Triệu Thụy và Đôn Triệt ở đây, bọn họ không cần phải sợ Tam Sinh Quan uy hiếp!
Thi Thận cười nói: “Không cần phải giải quyết Tam Sinh Quan, như vậy quá nghiêm trọng rồi. Thật ra, chỉ cần chờ lần sau đạo sĩ của Tam Sinh Quan tới, các ngươi dọa nạt bọn chúng là được, để bọn chúng biết khó mà lui.”
Đôn Triệt nghênh ngang nói: “Phiền phức như vậy làm gì? Ngươi nói vị trí của Tam Sinh Quan cho ta, ta trực tiếp giết tới đó, một mình quét sạch bọn chúng, không phải là xong cả sao?”
Thi Thận sợ hãi xua loạn hai tay: “Không được, không được, ngàn vạn lần không được. Các ngươi không biết chưởng giáo Tam Sinh Đạo Nhân của Tam Sinh Quan này có quan hệ cực sâu với một môn phái khác ở Tề Vân Sơn là Chân Quân Động Phủ.
Mà Chân Quân Động Phủ đó lại là một đại phái xếp trong mười hạng đầu ở tu chân giới!
Chưởng giáo Chân Quân Động Phủ là Hoa Dương Chân Quân, tu vi lại là đứng đầu trong bát đại chân quân ở tu chân giới!
Ngoại trừ tứ đại đỉnh phong cường giả ra, thực lực của hắn là mạnh nhất!
Tu chân giới sớm đã thịnh truyền, một khi trong tứ đại đỉnh phong cường giả có người phi thăng tiên ma giới, người có thể bổ sung vào nhất định là Hoa Dương Chân Quân!
Nếu như các ngươi thật sự chọc tới Tam Sinh Quan, Chân Quân Động Phủ đó khẳng định sẽ ra sức báo thù, chuyện đó đối với chúng ta đều không có chỗ nào tốt.”
Thảo luận về Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=31328
Báo lỗi Thần Ma Chi Mộ: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=46719
Đăng kí dịch Thần Ma Chi Mộ: Bây giờ bận rồi, không nhận đăng kí nữa!
Nếu các bạn đang đọc Thần Ma Chi Mộ mà Tàng Thư Viện chẳng may gặp lỗi không vào được, bạn có thể truy cập vào đây để đọc Thần Ma Chi Mộ: http://lamsonthucac.0lx/
/635
|