Triệu Thụy tuy hơi kinh ngạc, nhưng chút kinh ngạc đó chớp nhoáng đã chìm xuống trong đầu ngay, chẳng để ý lắm.
Bởi vì, hắn hiện tại đang bị Hoa Dương Chân Quân điên cuồng truy sát, không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ chuyện khác.
Hoa Dương Chân Quân truy sát Triệu Thụy nửa ngày, cũng không làm Triệu Thụy tổn thương được chút nào, trái lại giống như bị đùa bỡn một phen, trong lòng không khỏi trở nên sốt ruột.
Theo hắn thấy, thực lực của tu chân giả này tuy thua xa hắn, nhưng pháp thuật thần bí cổ quái, cho hắn một cảm giác có sức nhưng không biết dùng vào đâu.
Nếu tình hình này cứ thế tiếp diễn, tu chân giả đó chỉ sợ sẽ chạy thoát khỏi tay hắn!
Vạn nhất phát triển tới bước đó, vậy hắn đúng là gà bay trứng vỡ (ý nói mất cả chì lẫn chài), vừa không có được bảo vật, lại bị các đại môn phái truy sát, cuộc đời sau này đúng là không thấy ánh mặt trời!
Hoa Dương Chân Quân bắt đầu suy nghĩ xem có cách nào bắt được đối thủ không.
Ánh mắt hắn đưa về phía Đôn Triệt, yêu linh vừa tập kích hắn lúc nãy.
Nếu không phải yêu linh này tập kích hắn, phân tán sức chú ý của hắn, sao hắn có thể để Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết dễ dàng bị người ta đoạt đi như vậy.
Rất hiển nhiên, yêu linh này và tu chân giả đoạt bảo là đồng mưu.
Hoa Dương Chân Quân đột nhiên nghĩ tới, nếu yêu linh này và tu chân giả kia tình nghĩa rất sâu nặng thì sao.
Như vậy, bắt lấy yêu linh này, có lẽ sẽ bức được tu chân giả kia giao bảo vật ra!
Nếu tu chân giả kia không quản sống chết của yêu linh này, mang bảo vật một mình chạy trốn, vậy thì mình chí ít cũng có thể giết yêu linh, giải nỗi hận trong lòng!
Không kể ra sao, đều không có chỗ xấu.
Nghĩ tới đây, Hoa Dương Chân Quân bèn thay đổi mục tiêu, thân hình trong không trung bỗng nhiên chuyển hướng lao về phía Đôn Triệt nhanh như chớp.
Đôn Triệt lúc này mới vừa chạy khỏi Long Vương đại điện chưa bao xa, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Hoa Dương Chân Quân đã xuất hiện trước mắt hắn.
Đôn Triệt không khỏi giật nảy mình, không ngờ Hoa Dương Chân Quân đột nhiên thay đổi mục tiêu, xuống tay với hắn, càng không ngờ tốc độ của Hoa Dương Chân Quân lại nhanh kinh người như vậy, khiến hắn trở tay không kịp!
“Yêu Hồn thiểm!”
Đôn Triệt gấp gáp, chuẩn bị thi triển pháp thuật công kích Hoa Dương Chân Quân.
Thế nhưng pháp thuật thi triển tới một nửa, Hoa Dương Chân Quân đột nhiên vươn tay ra, chụp lên không trung một cái, đã nắm được cổ Đôn Triệt, vặn lấy hắn.
Đôn Triệt liền cảm thấy hai mắt tối đen, hoàn toàn không cách nào hít thở. Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện từng luồng chân khí từ bàn tay Hoa Dương Chân Quân truyền ra, khóa chặt kinh mạch toàn thân hắn.
Hắn thậm chí không thể thi triển ra một chút lực lượng nào, chỉ đành để mặc người ta xâu xé.
Nếu Hoa Dương Chân Quân muốn, chỉ cần phát lực một cái, kinh mạch toàn thân và cả nguyên thần của hắn đều sẽ bị chấn nát!
“Tên khốn đoạt bảo! Ngươi đứng lại cho ta!” Hoa Dương Chân Quân nắm cổ Đôn Triệt trong không trung, gào lớn về phía Triệu Thụy “Bằng hữu của ngươi đã rơi vào tay ta! Nếu ngươi còn muốn hắn sống, liền đứng lại và trả Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết cho ta! Nếu không ta sẽ khiến bằng hữu ngươi tan xương nát thịt, hồn phi phách tán!”
Triệu Thụy vừa nghe Đôn Triệt rơi vào tay Hoa Dương Chân Quân, thân hình liền rung lên một cái, dừng lại trên một bộ xương rồng, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Đôn Triệt đang đau khổ giãy giụa trong tay Hoa Dương Chân Quân.
Cơ bắp trên mặt Triệu Thụy hơi co rút lại một cái.
Hắn ở cùng Đôn Triệt đã không phải thời gian ngắn, tuy bình thường Đôn Triệt nói nhảm nhiều, nhưng tính cách thật thà đơn giản, đối xử với Triệu Thụy hết lòng hết dạ, không có nửa điểm tâm cơ, đặc biệt là bọn hắn từng cùng nhau vào sinh ra tử, chung tay đối địch, lập nên tình cảm cực kì sâu.
Phần tình cảm đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn này, tịnh không phải nói ngoài miệng, mà tồn tại thật sự giữa hai người, khiến hai người thân như anh em, thậm chí thân hơn cả anh em.
Bởi vì, ở giữa lằn ranh sống chết, mới thấy rõ lòng người nhất.
Bây giờ, bạn sinh tử của hắn, lại rơi vào tay Hoa Dương Chân Quân, bị Hoa Dương Chân Quân hành hạ, có thể nguy tới tính mạng bất cứ lúc nào, điều này bảo Triệu Thụy sao không gấp rút, sao không phẫn nộ? (lsqk: thằng ngu như bò đó bảo nó chạy cho nhanh không chịu chạy xa, thằng Triệu Thụy chạy trốn Hoa Dương Chân Quân cả nửa ngày nó còn chưa chạy thoát khỏi di tích Long Cung mà còn lo cho nó làm gì?)
“Ngươi muốn sao?” Triệu Thụy hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Dương Chân Quân, trong mắt lấp lánh hàn quang.
Hoa Dương Chân Quân vốn còn lo lắng kẻ đoạt bảo trẻ tuổi này là kẻ thấy lợi mờ mắt, tự tư tự lợi.
Nếu Triệu Thụy không để ý gì tới đồng bọn, mang bảo vật bỏ chạy mất tích, vậy thì hắn thật sự trắng tay.
Thật ra, tu chân giả như vậy trên tu chân giới nhiều không kể xiết.
Thế nhưng, hiện tại hắn thấy tu chân giả đoạt bảo bỉ ổi kia, vì yêu linh này mà ngừng lại không chạy trốn nữa, hơn nữa còn hỏi lại hắn, đúng là khiến hoa lòng hắn nở rộ!
Điều này có nghĩa là, quyền chủ động đã rơi lại vào tay hắn, hắn chỉ cần nắm chắc lấy yêu linh này, không những có thể thu hồi lại hai bảo vật, nói không chừng còn có thể giết sạch hai tên đoạt bảo này!
“Sao? Ta muốn sao à?” Hoa Dương Chân Quân cười khùng khục, năm ngón tay nắm Đôn Triệt bóp chặt lại, Đôn Triệt liền đau khổ rên rỉ “Ngươi bảo ta muốn sao?”
Cơ bắp trên mặt Triệu Thụy hơi co rút lại một cái.
Đôn Triệt chịu khổ, hắn cảm thấy như chính mình chịu.
Bất quá, trên mặt hắn lại không lộ ra lấy nửa điểm cảm tình.
Bởi vì hắn biết, vào lúc như thế này, gấp cũng chẳng được gì.
Nếu biểu hiện quá gấp rút, sẽ khiến Đôn Triệt đang bị Hoa Dương Chân Quân hoàn toàn nắm giữ phải chịu thương hại lớn hơn.
“Không phải ngươi muốn hai kiện bảo vật sao?” Triệu Thụy lắc lắc Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết trên tay.
Hoa Dương Chân Quân lộ ra một nụ cười thắng lợi: “Nếu ngươi đã biết, vậy còn không mau hai tay dâng hai bảo vật đó lên? Nếu ngươi giao hai bảo vật đó cho ta, ta sẽ thả bằng hữu của ngươi ra.”
“Thật sao? Ngươi thả thật sao?” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng “Nếu ta thành thành thật thật, giao hai bảo vật này cho ngươi, ngươi thật sự thả huynh đệ của ta? Hừ, ngươi coi ta là thằng ngốc sao? Chỉ sợ đến lúc đó, ngươi sẽ lập tức trở mặt, giết chết hắn ngay!”
“Vậy ngươi muốn sao? Muốn thấy chết không cứu?”
Hoa Dương Chân Quân hơi thả lỏng năm ngón tay, cho Đôn Triệt hít thở, sau đó nói với Đôn Triệt: “Nếu ngươi còn muốn sống, tốt nhất là hãy khuyên bảo huynh đệ ngươi, bảo hắn đưa bảo vật cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Do không bị Hoa Dương Chân Quân nắm chặt, Đôn Triệt liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên nhắm Hoa Dương Chân Quân nhổ một bãi nước miếng, chửi lớn: “Ngươi muốn giết cứ giết, Đôn Triệt ta trước giờ không sợ chết! Nếu ngươi muốn dùng cái chết uy hiếp ta, đúng là nằm mơ! Triệu Thụy huynh đệ, ngươi đừng quản ta, ngàn vạn lần đừng nghe lời hắn! Cho dù ngươi giao bảo vật cho hắn, hắn cũng không thể bỏ qua cho chúng ta!”
Hoa Dương Chân Quân tức giận, hắn không ngờ Đôn Triệt lại cứng đầu cứng cổ như vậy!
Hắn bóp mạnh năm ngón tay, nghiến răng nói: “Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!”
Chân khí cường đại từ năm ngón tay của Hoa Dương Chân Quân đâm thẳng vào ngũ tạng lục phủ của Đôn Triệt.
Đôn Triệt chỉ cảm thấy toàn thân như bị dao khuấy, đau đớn co quắp cả người.
Trên mặt Triệu Thụy không có biểu tình gì, nhưng nắm tay đã nắm chặt lại, đến móng tay cắm vào thịt hắn cũng không hay biết.
Hắn bây giờ rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.
Nếu hắn thành thành thật thật đưa Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết cho Hoa Dương Chân Quân, với tính ngoan lạt âm hiểm của Hoa Dương Chân Quân, tuyệt đối không giữ lời hứa bỏ qua cho Đôn Triệt.
Nhưng nếu hắn không giao bảo vật, Hoa Dương Chân Quân sẽ không do dự giết Đôn Triệt để tiết hận.
Triệu Thụy biết mình phải đưa ra kế sách hoàn mĩ nhất, bảo đảm cho an toàn của mình và Đôn Triệt mới được.
Suy nghĩ của hắn xoay chuyển nhanh chóng, tìm phương pháp giải quyết.
Đột nhiên, hắn dường như nhớ lại gì đó, ánh mắt rơi lên bộ hài cốt thần long trên đất!
Chính vừa rồi, khi giọt Long Vương Kim Huyết rơi lên hài cốt thần long, hài cốt thần long này dường như động đậy một cái.
Vì sao lại thế?
Có phải trong Long Vương Kim Huyết có ẩn chứa lực lượng thần kì gì đó, có thể khiến bộ hài cốt thần long này hoạt động trở lại?
Nếu như vậy, nhỏ thêm nhiểu Long Vương Kim Huyết hơn vào bộ hài cốt thần long này, sẽ xuất hiện tình trạng gì?
Bộ hài cốt thần long này liệu có sống lại, phục tùng sự khống chế của mình?
Triệu Thụy trong chớp mắt suy nghĩ rất nhiều, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu hắn.
Chỉ là, đây tịnh không phải là một kế sách hoàn mĩ, có chứa quá nhiều nhân tố không xác định, cần phải mạo hiểm rất lớn.
Tỉ lệ thất bại lớn hơn tỉ lệ thành công rất nhiều.
Một khi thất bại, hắn vào Đôn Triệt sẽ rơi vào hiểm cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng hắn phải mạo hiểm, phải thử một lần.
Bởi vì chỉ có kế hoạch này mới cứu được Đôn Triệt!
“Ngừng tay! Ta giao hai bảo vật cho ngươi! Nhưng ngươi phải thả huynh đệ của ta ra!” Triệu Thụy lạnh lùng nói, đồng thời âm thầm giải trừ cấm chế hắn bố trí trên ống thạch anh tròn.
Ống thạch anh tròn vốn bị quang kiếm năm màu cắt, chẳng qua do pháp thuật của Triệu Thụy nên mới chưa bị chảy.
Bây giờ, cấm chế của Triệu Thụy được giải trừ, Long Vương Kim Huyết lập tức nhỏ giọt xuống, từng giọt rơi lên bộ xương thần long dưới chân Triệu Thụy.
Hoa Dương Chân Quân tịnh không chú ý đến chi tiết này.
Kì thật cho dù hắn có phát hiện ra, cũng không chú ý lắm.
Điều hắn chú ý là Triệu Thụy cuối cùng cũng cúi đầu, trong trận tâm lý chiến này, hắn đã thu được thắng lợi cuối cùng!
Hai bảo vật đó cuối cùng cũng trở lại trong tay hắn!
Đồ ngu! Thật sự là đồ ngu! Vì một yêu linh, thật sự bỏ qua bảo vật quý giá như vậy! Đúng là ngu hết thuốc chữa!
Trong lòng Hoa Dương Chân Quân đánh giá Triệu Thụy như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
“Ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông?” Hoa Dương Chân Quân đắc ý huênh hoang nói, không chút che đậy “Nghĩ thông sớm thì tốt, huynh đệ của ngươi cũng không phải chịu nhiều đau khổ.”
Triệu Thụy không để ý tới lời trào phúng của hắn, chỉ toàn tâm cảm nhận bộ hài cốt thần long to lớn dưới chân.
Hắn phát hiện, theo Long Vương Kim Huyết không ngừng nhỏ vào, hài cốt thần long đã có hiện tượng tỉnh lại!
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi dâng lên vài tia hi vọng, nếu sự thật như hắn suy đoán, có lẽ hắn có thể nhờ vào bộ hài cốt thần long này, cướp lấy Đôn Triệt, thoát khỏi hiểm cảnh!
Bởi vì, hắn hiện tại đang bị Hoa Dương Chân Quân điên cuồng truy sát, không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ chuyện khác.
Hoa Dương Chân Quân truy sát Triệu Thụy nửa ngày, cũng không làm Triệu Thụy tổn thương được chút nào, trái lại giống như bị đùa bỡn một phen, trong lòng không khỏi trở nên sốt ruột.
Theo hắn thấy, thực lực của tu chân giả này tuy thua xa hắn, nhưng pháp thuật thần bí cổ quái, cho hắn một cảm giác có sức nhưng không biết dùng vào đâu.
Nếu tình hình này cứ thế tiếp diễn, tu chân giả đó chỉ sợ sẽ chạy thoát khỏi tay hắn!
Vạn nhất phát triển tới bước đó, vậy hắn đúng là gà bay trứng vỡ (ý nói mất cả chì lẫn chài), vừa không có được bảo vật, lại bị các đại môn phái truy sát, cuộc đời sau này đúng là không thấy ánh mặt trời!
Hoa Dương Chân Quân bắt đầu suy nghĩ xem có cách nào bắt được đối thủ không.
Ánh mắt hắn đưa về phía Đôn Triệt, yêu linh vừa tập kích hắn lúc nãy.
Nếu không phải yêu linh này tập kích hắn, phân tán sức chú ý của hắn, sao hắn có thể để Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết dễ dàng bị người ta đoạt đi như vậy.
Rất hiển nhiên, yêu linh này và tu chân giả đoạt bảo là đồng mưu.
Hoa Dương Chân Quân đột nhiên nghĩ tới, nếu yêu linh này và tu chân giả kia tình nghĩa rất sâu nặng thì sao.
Như vậy, bắt lấy yêu linh này, có lẽ sẽ bức được tu chân giả kia giao bảo vật ra!
Nếu tu chân giả kia không quản sống chết của yêu linh này, mang bảo vật một mình chạy trốn, vậy thì mình chí ít cũng có thể giết yêu linh, giải nỗi hận trong lòng!
Không kể ra sao, đều không có chỗ xấu.
Nghĩ tới đây, Hoa Dương Chân Quân bèn thay đổi mục tiêu, thân hình trong không trung bỗng nhiên chuyển hướng lao về phía Đôn Triệt nhanh như chớp.
Đôn Triệt lúc này mới vừa chạy khỏi Long Vương đại điện chưa bao xa, chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Hoa Dương Chân Quân đã xuất hiện trước mắt hắn.
Đôn Triệt không khỏi giật nảy mình, không ngờ Hoa Dương Chân Quân đột nhiên thay đổi mục tiêu, xuống tay với hắn, càng không ngờ tốc độ của Hoa Dương Chân Quân lại nhanh kinh người như vậy, khiến hắn trở tay không kịp!
“Yêu Hồn thiểm!”
Đôn Triệt gấp gáp, chuẩn bị thi triển pháp thuật công kích Hoa Dương Chân Quân.
Thế nhưng pháp thuật thi triển tới một nửa, Hoa Dương Chân Quân đột nhiên vươn tay ra, chụp lên không trung một cái, đã nắm được cổ Đôn Triệt, vặn lấy hắn.
Đôn Triệt liền cảm thấy hai mắt tối đen, hoàn toàn không cách nào hít thở. Không chỉ như vậy, hắn còn phát hiện từng luồng chân khí từ bàn tay Hoa Dương Chân Quân truyền ra, khóa chặt kinh mạch toàn thân hắn.
Hắn thậm chí không thể thi triển ra một chút lực lượng nào, chỉ đành để mặc người ta xâu xé.
Nếu Hoa Dương Chân Quân muốn, chỉ cần phát lực một cái, kinh mạch toàn thân và cả nguyên thần của hắn đều sẽ bị chấn nát!
“Tên khốn đoạt bảo! Ngươi đứng lại cho ta!” Hoa Dương Chân Quân nắm cổ Đôn Triệt trong không trung, gào lớn về phía Triệu Thụy “Bằng hữu của ngươi đã rơi vào tay ta! Nếu ngươi còn muốn hắn sống, liền đứng lại và trả Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết cho ta! Nếu không ta sẽ khiến bằng hữu ngươi tan xương nát thịt, hồn phi phách tán!”
Triệu Thụy vừa nghe Đôn Triệt rơi vào tay Hoa Dương Chân Quân, thân hình liền rung lên một cái, dừng lại trên một bộ xương rồng, vội vàng quay đầu nhìn lại.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Đôn Triệt đang đau khổ giãy giụa trong tay Hoa Dương Chân Quân.
Cơ bắp trên mặt Triệu Thụy hơi co rút lại một cái.
Hắn ở cùng Đôn Triệt đã không phải thời gian ngắn, tuy bình thường Đôn Triệt nói nhảm nhiều, nhưng tính cách thật thà đơn giản, đối xử với Triệu Thụy hết lòng hết dạ, không có nửa điểm tâm cơ, đặc biệt là bọn hắn từng cùng nhau vào sinh ra tử, chung tay đối địch, lập nên tình cảm cực kì sâu.
Phần tình cảm đồng sinh cộng tử, cùng chung hoạn nạn này, tịnh không phải nói ngoài miệng, mà tồn tại thật sự giữa hai người, khiến hai người thân như anh em, thậm chí thân hơn cả anh em.
Bởi vì, ở giữa lằn ranh sống chết, mới thấy rõ lòng người nhất.
Bây giờ, bạn sinh tử của hắn, lại rơi vào tay Hoa Dương Chân Quân, bị Hoa Dương Chân Quân hành hạ, có thể nguy tới tính mạng bất cứ lúc nào, điều này bảo Triệu Thụy sao không gấp rút, sao không phẫn nộ? (lsqk: thằng ngu như bò đó bảo nó chạy cho nhanh không chịu chạy xa, thằng Triệu Thụy chạy trốn Hoa Dương Chân Quân cả nửa ngày nó còn chưa chạy thoát khỏi di tích Long Cung mà còn lo cho nó làm gì?)
“Ngươi muốn sao?” Triệu Thụy hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Dương Chân Quân, trong mắt lấp lánh hàn quang.
Hoa Dương Chân Quân vốn còn lo lắng kẻ đoạt bảo trẻ tuổi này là kẻ thấy lợi mờ mắt, tự tư tự lợi.
Nếu Triệu Thụy không để ý gì tới đồng bọn, mang bảo vật bỏ chạy mất tích, vậy thì hắn thật sự trắng tay.
Thật ra, tu chân giả như vậy trên tu chân giới nhiều không kể xiết.
Thế nhưng, hiện tại hắn thấy tu chân giả đoạt bảo bỉ ổi kia, vì yêu linh này mà ngừng lại không chạy trốn nữa, hơn nữa còn hỏi lại hắn, đúng là khiến hoa lòng hắn nở rộ!
Điều này có nghĩa là, quyền chủ động đã rơi lại vào tay hắn, hắn chỉ cần nắm chắc lấy yêu linh này, không những có thể thu hồi lại hai bảo vật, nói không chừng còn có thể giết sạch hai tên đoạt bảo này!
“Sao? Ta muốn sao à?” Hoa Dương Chân Quân cười khùng khục, năm ngón tay nắm Đôn Triệt bóp chặt lại, Đôn Triệt liền đau khổ rên rỉ “Ngươi bảo ta muốn sao?”
Cơ bắp trên mặt Triệu Thụy hơi co rút lại một cái.
Đôn Triệt chịu khổ, hắn cảm thấy như chính mình chịu.
Bất quá, trên mặt hắn lại không lộ ra lấy nửa điểm cảm tình.
Bởi vì hắn biết, vào lúc như thế này, gấp cũng chẳng được gì.
Nếu biểu hiện quá gấp rút, sẽ khiến Đôn Triệt đang bị Hoa Dương Chân Quân hoàn toàn nắm giữ phải chịu thương hại lớn hơn.
“Không phải ngươi muốn hai kiện bảo vật sao?” Triệu Thụy lắc lắc Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết trên tay.
Hoa Dương Chân Quân lộ ra một nụ cười thắng lợi: “Nếu ngươi đã biết, vậy còn không mau hai tay dâng hai bảo vật đó lên? Nếu ngươi giao hai bảo vật đó cho ta, ta sẽ thả bằng hữu của ngươi ra.”
“Thật sao? Ngươi thả thật sao?” Triệu Thụy cười lạnh một tiếng “Nếu ta thành thành thật thật, giao hai bảo vật này cho ngươi, ngươi thật sự thả huynh đệ của ta? Hừ, ngươi coi ta là thằng ngốc sao? Chỉ sợ đến lúc đó, ngươi sẽ lập tức trở mặt, giết chết hắn ngay!”
“Vậy ngươi muốn sao? Muốn thấy chết không cứu?”
Hoa Dương Chân Quân hơi thả lỏng năm ngón tay, cho Đôn Triệt hít thở, sau đó nói với Đôn Triệt: “Nếu ngươi còn muốn sống, tốt nhất là hãy khuyên bảo huynh đệ ngươi, bảo hắn đưa bảo vật cho ta, nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Do không bị Hoa Dương Chân Quân nắm chặt, Đôn Triệt liền cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều, hắn hít sâu một hơi, đột nhiên nhắm Hoa Dương Chân Quân nhổ một bãi nước miếng, chửi lớn: “Ngươi muốn giết cứ giết, Đôn Triệt ta trước giờ không sợ chết! Nếu ngươi muốn dùng cái chết uy hiếp ta, đúng là nằm mơ! Triệu Thụy huynh đệ, ngươi đừng quản ta, ngàn vạn lần đừng nghe lời hắn! Cho dù ngươi giao bảo vật cho hắn, hắn cũng không thể bỏ qua cho chúng ta!”
Hoa Dương Chân Quân tức giận, hắn không ngờ Đôn Triệt lại cứng đầu cứng cổ như vậy!
Hắn bóp mạnh năm ngón tay, nghiến răng nói: “Ngươi đã muốn chết, vậy ta thành toàn cho ngươi!”
Chân khí cường đại từ năm ngón tay của Hoa Dương Chân Quân đâm thẳng vào ngũ tạng lục phủ của Đôn Triệt.
Đôn Triệt chỉ cảm thấy toàn thân như bị dao khuấy, đau đớn co quắp cả người.
Trên mặt Triệu Thụy không có biểu tình gì, nhưng nắm tay đã nắm chặt lại, đến móng tay cắm vào thịt hắn cũng không hay biết.
Hắn bây giờ rơi vào cục diện tiến thoái lưỡng nan.
Nếu hắn thành thành thật thật đưa Long Vương Kim Huyết và Vạn Pháp Đoạt Thần Quyết cho Hoa Dương Chân Quân, với tính ngoan lạt âm hiểm của Hoa Dương Chân Quân, tuyệt đối không giữ lời hứa bỏ qua cho Đôn Triệt.
Nhưng nếu hắn không giao bảo vật, Hoa Dương Chân Quân sẽ không do dự giết Đôn Triệt để tiết hận.
Triệu Thụy biết mình phải đưa ra kế sách hoàn mĩ nhất, bảo đảm cho an toàn của mình và Đôn Triệt mới được.
Suy nghĩ của hắn xoay chuyển nhanh chóng, tìm phương pháp giải quyết.
Đột nhiên, hắn dường như nhớ lại gì đó, ánh mắt rơi lên bộ hài cốt thần long trên đất!
Chính vừa rồi, khi giọt Long Vương Kim Huyết rơi lên hài cốt thần long, hài cốt thần long này dường như động đậy một cái.
Vì sao lại thế?
Có phải trong Long Vương Kim Huyết có ẩn chứa lực lượng thần kì gì đó, có thể khiến bộ hài cốt thần long này hoạt động trở lại?
Nếu như vậy, nhỏ thêm nhiểu Long Vương Kim Huyết hơn vào bộ hài cốt thần long này, sẽ xuất hiện tình trạng gì?
Bộ hài cốt thần long này liệu có sống lại, phục tùng sự khống chế của mình?
Triệu Thụy trong chớp mắt suy nghĩ rất nhiều, một kế hoạch bắt đầu hình thành trong đầu hắn.
Chỉ là, đây tịnh không phải là một kế sách hoàn mĩ, có chứa quá nhiều nhân tố không xác định, cần phải mạo hiểm rất lớn.
Tỉ lệ thất bại lớn hơn tỉ lệ thành công rất nhiều.
Một khi thất bại, hắn vào Đôn Triệt sẽ rơi vào hiểm cảnh vạn kiếp bất phục.
Nhưng hắn phải mạo hiểm, phải thử một lần.
Bởi vì chỉ có kế hoạch này mới cứu được Đôn Triệt!
“Ngừng tay! Ta giao hai bảo vật cho ngươi! Nhưng ngươi phải thả huynh đệ của ta ra!” Triệu Thụy lạnh lùng nói, đồng thời âm thầm giải trừ cấm chế hắn bố trí trên ống thạch anh tròn.
Ống thạch anh tròn vốn bị quang kiếm năm màu cắt, chẳng qua do pháp thuật của Triệu Thụy nên mới chưa bị chảy.
Bây giờ, cấm chế của Triệu Thụy được giải trừ, Long Vương Kim Huyết lập tức nhỏ giọt xuống, từng giọt rơi lên bộ xương thần long dưới chân Triệu Thụy.
Hoa Dương Chân Quân tịnh không chú ý đến chi tiết này.
Kì thật cho dù hắn có phát hiện ra, cũng không chú ý lắm.
Điều hắn chú ý là Triệu Thụy cuối cùng cũng cúi đầu, trong trận tâm lý chiến này, hắn đã thu được thắng lợi cuối cùng!
Hai bảo vật đó cuối cùng cũng trở lại trong tay hắn!
Đồ ngu! Thật sự là đồ ngu! Vì một yêu linh, thật sự bỏ qua bảo vật quý giá như vậy! Đúng là ngu hết thuốc chữa!
Trong lòng Hoa Dương Chân Quân đánh giá Triệu Thụy như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười đắc ý.
“Ngươi cuối cùng cũng nghĩ thông?” Hoa Dương Chân Quân đắc ý huênh hoang nói, không chút che đậy “Nghĩ thông sớm thì tốt, huynh đệ của ngươi cũng không phải chịu nhiều đau khổ.”
Triệu Thụy không để ý tới lời trào phúng của hắn, chỉ toàn tâm cảm nhận bộ hài cốt thần long to lớn dưới chân.
Hắn phát hiện, theo Long Vương Kim Huyết không ngừng nhỏ vào, hài cốt thần long đã có hiện tượng tỉnh lại!
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi dâng lên vài tia hi vọng, nếu sự thật như hắn suy đoán, có lẽ hắn có thể nhờ vào bộ hài cốt thần long này, cướp lấy Đôn Triệt, thoát khỏi hiểm cảnh!
/635
|