“Hoa Dương Chân Quân tối đa tiếp của ngài năm kiếm?” Triệu Thụy cười hỏi “Xem ta ta cũng tính là không tệ.”
“Là hết sức xuất sắc.” Lý Lăng Phong thu kiếm quang lại, khẳng định nói.
“Ha ha, ta lần đầu tiên thấy Lý Lăng Phong khen người khác như vậy.” Huyền Linh đại sư thấy hai người đấu phép xong bèn đi tới.
Lý Lăng Phong búng vết bụi trên áo trắng nói: “Đó là vì, ta lần đầu tiên thấy tu chân giả xuất sắc như vậy.”
Đôn Triệt thấy Triệu Thụy được đỉnh phong cường giả khen ngợi, trong lòng cao hứng, ngoác miệng lớn cười ha ha: “Đó là đương nhiên, Triệu Thụy huynh đệ này của ta làm sao giống với mọi người được!”
Lý Lăng Phong và Huyền Linh đại sư thấy Đôn Triệt thật thà như vậy, nhìn nhau một cái, không khỏi đồng thời cười lên ha hả.
Do tỉ thí kết thúc, kiếm khí khủng bố do Lý Lăng Phong tán phát ra cũng thu hết toàn bộ vào cơ thể.
Những Thục Sơn đệ tử bị kiếm khí của Lý Lăng Phong bức ở ngoài mấy ngàn mét đó cũng cưỡi phi kiếm nhao nhao đuổi tới.
“Sư tôn, phát sinh chuyện gì vậy!” Lý Kinh Nhạn tới gần Lý Lăng Phong đầu tiên, vội vàng hỏi một câu.
“Đúng vậy, chưởng giáo, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao lại khiến ngài tự thân động thủ!” Những Thục Sơn đệ tử khác cũng đến gần Lý Lăng Phong, nhao nhao hỏi.
Lý Lăng Phong hơi mỉm cười nói: “Không có gì cả, chỉ là cùng vị Triệu Thụy đạo hữu này tỉ thí một lần thôi.”
“A! Sư tôn lại tự thân xuất thủ, tỉ thí với hắn!”
“Người này rốt cuộc là ai? Không ngờ lại đáng để sư tôn toàn lực xuất thủ!”
“Phóng mắt cả tu chân giới, không phải chỉ có ba đỉnh phong cường giả khác mới có tư cách khiến chưởng giáo tự thân đông thủ sao? Triệu Thụy này tuổi trẻ như vậy sao có thể khiến chưởng giáo cảm thấy hứng thú? Hắn rốt cuộc lai lịch thế nào?”
“…”
“…”
Mấy trăm đệ tử Thục Sơn không khỏi đồng loạt đưa mắt về phía Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá, trong ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lý Lăng Phong thấy môn hạ đệ tử dường như hơi nghi hoặc, bèn giải thích: “Triệu Thụy đạo hữu thiên tư tung hoành, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là tu chân giả Độ Kiếp kì, Hoa Dương Chân Quân bại dưới tay hắn. Sau này, các ngươi phải học tập Triệu Thụy đạo hữu nhiều hơn.”
Nghe Lý Lăng Phong nói vậy, những đệ tử Thục Sơn đó không khỏi mỗi người đều trợn tròn mắt, lộ vẻ khó tin.
Một tu chân giả trẻ tuổi như vậy, đánh chết Hoa Dương Chân Quân danh trùm thiên hạ?
Chuyện này có thể sao!
Hoa Dương Chân Quân chính là tu chân giả xếp thứ năm trên tu chân giới, tu vi thâm hậu, chỉ thua tứ đại đỉnh phong cường giả a!
Nếu nói bị tu chân giả trẻ tuổi lại không có danh khí gì như vậy đánh chết, bảo bọn họ làm sao mà tin được!
Chỉ là, bọn họ không thể không tin.
Bởi vì, lời này từ miệng Thục Sơn chưởng giáo Lý Lăng Phong nói ra.
Với danh vọng cao cả của Lý Lăng Phong, làm sao có thể nói ngoa!
Đám đệ tử Thục Sơn qua hẳn một lúc mới tỉnh táo lại từ trong chấn kinh, ánh mắt hướng về Triệu Thụy không tự chủ nhiều thêm vài phần kính sợ.
Sự thật, bọn họ không thể không kính sợ.
Bây giờ Triệu Thụy là cường giả thứ năm trong tu chân giới, đến chưởng giáo bọn họ cũng phải toàn lực ứng phó.
Những Thục Sơn đệ tử bọn họ ở trước mặt cường giả như vậy thực lực tỏ ra thấp kém dị thường, ngoại trừ ngước đầu lên nhìn, không còn biện pháp gì nữa.
Đại đệ tử Lý Kinh Nhạn của Lý Lăng Phong cũng dùng ánh mắt chấn kinh nhìn Triệu Thụy, bất quá, ở sâu trong mắt hắn ngoại trừ thèm muốn ra, còn có ý đố kị đậm đặc chớp qua.
Trấn an Thục Sơn đệ tử xong, Lý Lăng Phong bảo những đệ tử khác lui lại, bất quá, tên đệ tử ban đầu đắc tội với ba người Huyền Linh đại sư, Triệu Thụy bị Lý Lăng Phong giữ lại.
“Kinh Nhạn, ngươi biết vì sao ta giữ ngươi lại không?” Lý Lăng Phong hỏi.
“Đệ tử ngu dốt, không biết nguyên nhân.” Lý Kinh Nhạn hơi cúi đầu, buông thõng hai tay, đứng trước mặt Lý Lăng Phong, tỏ ra hết sức cung kính.
Lý Lăng Phong dạy dỗ: “Kinh Nhạn, ngươi thiên tư thông dĩnh, căn cốt thanh kì, là một nhân tài tu chân khó gặp, cũng là đệ tử ta sủng ái nhất. Từ nay về sau, chỉ cần ngươi chuyên tâm tu luyện, tiền đồ không thể hạn lượng. Thế nhưng, cũng chính vì như vậy, ngươi không khỏi có hơi tâm cao khí ngạo. Vừa rồi ngươi đắc tội Huyền Linh đại sư với hai vị đạo hữu Triệu Thụy và Đôn Triệt là ví dụ tốt nhất.”
Lý Kinh Nhạn vội vàng nói: “Đệ tử biết lỗi, vẫn mong sư tôn trách phạt.”
Lý Lăng Phong trầm giọng nói: “Nếu ta muốn trách phạt ngươi, đã trách phạt từ đầu rồi, việc gì phải chờ tới bây giờ? Ta chỉ hi vọng ngươi nhận ra sai lầm của mình, vứt bỏ thói quen kiêu ngạo vô lễ kia đi. Phải biết, đại thiên thế giới, không thứ kì lạ gì không có. Núi này cao có núi kia cao hơn, ngươi tuy thiên tư không tệ, nhưng người thiên tư cao hơn ngươi vẫn có. Hai vị đạo hữu Triệu Thụy và Đôn Triệt thời gian tu luyện ngắn hơn ngươi, bây giờ đã đạt tới cảnh giới Độ Kiếp kì, có thể xưng là cường giả hạng nhất trong tu chân giới, làm người lại nội liễm khiêm tốn, nếu không giao thủ với bọn họ, cơ hồ không nhìn ra tu vi của họ, ngươi phải học tập cho tốt đấy!”
“Vâng, sư tôn, đệ tử rõ rồi!” Lý Kinh Nhạn thành thành thật thật đáp ứng một tiếng, sau đó xoay người về phía Triệu Thụy và Huyền Linh đại sư lạy ba lạy: “Ba vị tiền bối, Lý Kinh Nhạn lúc trước không biết trời cao đất dày, đã đắc tội nhiều, vẫn mong ba thị bỏ qua. Nếu ba vị không bỏ qua cho Kinh Nhạn, Kinh Nhạn quỳ mãi ở đây, không đứng dậy nữa.”
Huyền Linh đại sư đỡ Lý Kinh Nhạn dậy, sau đó cười nói với Lý Lăng Phong: “Lúc đầu ta đã nói rồi, kẻ không biết không có tội. Lăng Phong, ngươi cần gì phải làm khó đồ đệ của ngươi? Bỏ đi, bỏ đi, mau đứng dậy đi.”
Triệu Thụy và Đôn Triệt lòng dạ tịnh không hẹp hòi, thấy Lý Kinh Nhạn thành khẩn xin lỗi như vậy, cũng không truy cứu nữa.
Lý Kinh Nhạn tịnh không đứng dậy, quay đầu nhìn sư tôn, chờ mệnh lệnh.
Lý Lăng Phong tương đối xem trọng đệ tử này, lại thấy Triệu Thụy và Đôn Triệt hai người tịnh không có ý truy cứu, bèn thuận nước đẩy thuyền nói: “Kinh Nhạn, Huyền Linh đại sư và hai vị đạo hữu Triệu Thụy, Đôn Triệt đã không truy cứu, vậy ngươi đứng dậy đi. Chỉ là ngươi phải nhớ, sau này phải tăng cường tu luyện tâm tính, không thể kiêu hoành vô lễ nữa, rõ chưa?”
Lý Kinh Nhạn luôn miệng khen phải, tịnh không có nửa điểm phản kháng, tỏ ra hết sức cung kính.
Lý Lăng Phong tương đối hài lòng với thái độ của đệ tử, bèn phân phó: “Kinh Nhạn, ngươi mang ba vị đi nghinh tân quán nghỉ ngơi, chiêu đãi cho tốt, không được chậm trễ.”
Lý Kinh Nhạn đáp ứng một tiếng, dẫn ba người rời khỏi Kim Liên điện, bay về phía nghinh tân quán.
Nghinh tân quán nằm trên một ngọn núi lơ lửng cách Kim Liên điện năm ngàn mét về phía tây bắc.
Trong khu rừng nguyên thủy xanh um tươi tốt, phân bố trên trăm tòa viện lạc độc lập.
Những viện lạc này được làm từ trúc trong rừng, tạo hình cổ phác, đầy khí tức tự nhiên.
Viện lạc được rừng cây bao quanh, phong cảnh ưu mĩ, khí hậu dễ chịu, thập phần thích hợp.
Ba người Triệu Thụy dưới sự dẫn đường của Lý Kinh Nhạn, đáp xuống một viện lạc trong đó.
Viện lạc này có tám phòng, được xây dựng theo hình vuông, còn có một hậu viện rất rộng, ba người ở dư dả có thừa.
Hai đệ tử Thục Sơn bộ dạng trẻ con lập tức từ trong phòng chạy ra nghênh tiếp.
Lý Kinh Nhạn giới thiệu sơ lược thân phận của ba người Huyền Linh đại sư, Triệu Thụy và Đôn Triệt cho hai đồng tử đó, rồi ra lệnh cho hai đồng tử đó phục thị cho tốt.
Hai đồng tử đó thấy ba người lai lịch to lớn như vậy, nào dám chậm trễ, vội vàng đáp ứng.
Dặn dò cẩn thận hai đồng tử một phen, Lý Kinh Nhạn bèn cáo từ ba người Triệu Thụy: “Ba vị tiền bối, nếu các ngươi có gì cần, hoặc không hài lòng với hai vị đồng tử này, cứ gọi ta là được, ta sẽ lập tức tới ngay, cho ba vị tiền bối xử lý.”
Huyền Linh đại sư gật gật đầu, mỉm cười nói: “Được rồi, làm phiền ngươi rồi.”
Lý Kinh Nhạn vội nói không dám, sau đó cưỡi phi kiếm, mang theo một luồng hồng quang, phá không mà đi.
Hai tiểu đồng đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lý Kinh Nhạn, mặt đầy vẻ hâm mộ, dường như thập phần kính phục đối với tu vi của Lý Kinh Nhạn.
Triệu Thụy và Huyền Linh đại sư nhìn nhau cười một tiếng, cũng không thôi thúc hai đồng tử này, đi thẳng vào phòng.
Hai đồng tử đó như vừa tỉnh mộng, vội vàng chạy qua chào hỏi, bưng trà rót nước cho ba người.
Huyền Linh đại sư xua xua tay, cho hai đồng tử lui xuống, sau đó vừa thong thả uống trà, vừa nói: “Các ngươi lần này theo ta lên Thục Sơn, không biết có thu hoạch gì không?”
Triệu Thụy gật gật đầu nói: “Đương nhiên có thu hoạch, giao thủ với đỉnh phong cường giả, làm ta được lợi rất nhiều.”
Đôn Triệt chĩa mỏ vào: “Ta cũng có thu hoạch, thu hoạch một bụng ấm ức, đều do Lý Kinh Nhạn gây ra.”
Triệu Thụy cười nói: “Đôn Triệt, ngươi còn ghi hận sao, người ta không phải đã xin lỗi chúng ta rồi sao?”
Đôn Triệt hừ một tiếng: “Khi hắn nhìn về phía chúng ta, thành khẩn xin lỗi, ta mới tha cho hắn. Nếu không, ta tuyệt đối tìm cơ hội đập hắn thành đầu heo.”
“Thành khẩn xin lỗi?” Huyền Linh đại sư bưng chén trà, không đồng ý cười cười “Các ngươi lịch duyệt còn quá ít. Lý Kinh Nhạn bề ngoài cung kính, nhưng trong lòng kiêu ngạo, cái gọi là thật sự nghĩ lại, thành khẩn xin lỗi, chỉ sợ đều là làm bộ thôi, trong lòng chưa chắc đã chịu phục. Sau này Lý Lăng Phong phi thăng, nếu Thục Sơn Kiếm Phái rơi vào tay Lý Kinh Nhạn, còn không biết là phúc hay họa.”
Đôn Triệt sờ sờ gáy, hơi kì quái hỏi: “Lão già, vậy ngươi vì sao không nhắc nhở chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái một tiếng? Các ngươi không phải là bạn tốt sao?”
Huyền Linh đại sư lắc đầu nói: “Chính vì là bạn tốt, mới không tiện nói đấy! Lý Kinh Nhạn là đệ tử đắc ý của hắn, cũng không làm chuyện gì đại ác, không tiện nói, không tiện nói.”
“Thật là tiện nghi cho tiểu tử Lý Kinh Nhạn đó.” Đôn Triệt lầm bẩm lầm bầm nói.
Triệu Thụy lại không để ý, hắn nghĩ tới một việc khác, quan trọng hơn.
Hắn từng đáp ứng với Tôn Tiểu Lan ở Đông An, phải tìm một phương pháp thay đổi thể chất của cô, đồng thời tìm một pháp quyết tu luyện thích hợp với cô, mang cô vào tu chân giới.
Thế nhưng, thời gian đã qua lâu như vậy, hắn vẫn bận bận bịu bịu, thời gian tìm kiếm tịnh không nhiều, cho dù khó khăn lắm mới có thời gian tìm kiếm, lại không có bất cứ thu hoạch gì.
Nhân lúc này thời gian dư dả, hắn nhanh chóng thăm dò Huyền Linh đại sư: “Huyền Linh đại sư, ta hỏi ngươi một chuyện. Ta có một bằng hữu, tư chất hơi bình thường, nhưng có lòng hướng đạo, không biết có phương pháp gì dẫn cô ấy vào tu chân giới không?”
“Là hết sức xuất sắc.” Lý Lăng Phong thu kiếm quang lại, khẳng định nói.
“Ha ha, ta lần đầu tiên thấy Lý Lăng Phong khen người khác như vậy.” Huyền Linh đại sư thấy hai người đấu phép xong bèn đi tới.
Lý Lăng Phong búng vết bụi trên áo trắng nói: “Đó là vì, ta lần đầu tiên thấy tu chân giả xuất sắc như vậy.”
Đôn Triệt thấy Triệu Thụy được đỉnh phong cường giả khen ngợi, trong lòng cao hứng, ngoác miệng lớn cười ha ha: “Đó là đương nhiên, Triệu Thụy huynh đệ này của ta làm sao giống với mọi người được!”
Lý Lăng Phong và Huyền Linh đại sư thấy Đôn Triệt thật thà như vậy, nhìn nhau một cái, không khỏi đồng thời cười lên ha hả.
Do tỉ thí kết thúc, kiếm khí khủng bố do Lý Lăng Phong tán phát ra cũng thu hết toàn bộ vào cơ thể.
Những Thục Sơn đệ tử bị kiếm khí của Lý Lăng Phong bức ở ngoài mấy ngàn mét đó cũng cưỡi phi kiếm nhao nhao đuổi tới.
“Sư tôn, phát sinh chuyện gì vậy!” Lý Kinh Nhạn tới gần Lý Lăng Phong đầu tiên, vội vàng hỏi một câu.
“Đúng vậy, chưởng giáo, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì? Sao lại khiến ngài tự thân động thủ!” Những Thục Sơn đệ tử khác cũng đến gần Lý Lăng Phong, nhao nhao hỏi.
Lý Lăng Phong hơi mỉm cười nói: “Không có gì cả, chỉ là cùng vị Triệu Thụy đạo hữu này tỉ thí một lần thôi.”
“A! Sư tôn lại tự thân xuất thủ, tỉ thí với hắn!”
“Người này rốt cuộc là ai? Không ngờ lại đáng để sư tôn toàn lực xuất thủ!”
“Phóng mắt cả tu chân giới, không phải chỉ có ba đỉnh phong cường giả khác mới có tư cách khiến chưởng giáo tự thân đông thủ sao? Triệu Thụy này tuổi trẻ như vậy sao có thể khiến chưởng giáo cảm thấy hứng thú? Hắn rốt cuộc lai lịch thế nào?”
“…”
“…”
Mấy trăm đệ tử Thục Sơn không khỏi đồng loạt đưa mắt về phía Triệu Thụy, cẩn thận đánh giá, trong ánh mắt đầy nghi hoặc.
Lý Lăng Phong thấy môn hạ đệ tử dường như hơi nghi hoặc, bèn giải thích: “Triệu Thụy đạo hữu thiên tư tung hoành, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã là tu chân giả Độ Kiếp kì, Hoa Dương Chân Quân bại dưới tay hắn. Sau này, các ngươi phải học tập Triệu Thụy đạo hữu nhiều hơn.”
Nghe Lý Lăng Phong nói vậy, những đệ tử Thục Sơn đó không khỏi mỗi người đều trợn tròn mắt, lộ vẻ khó tin.
Một tu chân giả trẻ tuổi như vậy, đánh chết Hoa Dương Chân Quân danh trùm thiên hạ?
Chuyện này có thể sao!
Hoa Dương Chân Quân chính là tu chân giả xếp thứ năm trên tu chân giới, tu vi thâm hậu, chỉ thua tứ đại đỉnh phong cường giả a!
Nếu nói bị tu chân giả trẻ tuổi lại không có danh khí gì như vậy đánh chết, bảo bọn họ làm sao mà tin được!
Chỉ là, bọn họ không thể không tin.
Bởi vì, lời này từ miệng Thục Sơn chưởng giáo Lý Lăng Phong nói ra.
Với danh vọng cao cả của Lý Lăng Phong, làm sao có thể nói ngoa!
Đám đệ tử Thục Sơn qua hẳn một lúc mới tỉnh táo lại từ trong chấn kinh, ánh mắt hướng về Triệu Thụy không tự chủ nhiều thêm vài phần kính sợ.
Sự thật, bọn họ không thể không kính sợ.
Bây giờ Triệu Thụy là cường giả thứ năm trong tu chân giới, đến chưởng giáo bọn họ cũng phải toàn lực ứng phó.
Những Thục Sơn đệ tử bọn họ ở trước mặt cường giả như vậy thực lực tỏ ra thấp kém dị thường, ngoại trừ ngước đầu lên nhìn, không còn biện pháp gì nữa.
Đại đệ tử Lý Kinh Nhạn của Lý Lăng Phong cũng dùng ánh mắt chấn kinh nhìn Triệu Thụy, bất quá, ở sâu trong mắt hắn ngoại trừ thèm muốn ra, còn có ý đố kị đậm đặc chớp qua.
Trấn an Thục Sơn đệ tử xong, Lý Lăng Phong bảo những đệ tử khác lui lại, bất quá, tên đệ tử ban đầu đắc tội với ba người Huyền Linh đại sư, Triệu Thụy bị Lý Lăng Phong giữ lại.
“Kinh Nhạn, ngươi biết vì sao ta giữ ngươi lại không?” Lý Lăng Phong hỏi.
“Đệ tử ngu dốt, không biết nguyên nhân.” Lý Kinh Nhạn hơi cúi đầu, buông thõng hai tay, đứng trước mặt Lý Lăng Phong, tỏ ra hết sức cung kính.
Lý Lăng Phong dạy dỗ: “Kinh Nhạn, ngươi thiên tư thông dĩnh, căn cốt thanh kì, là một nhân tài tu chân khó gặp, cũng là đệ tử ta sủng ái nhất. Từ nay về sau, chỉ cần ngươi chuyên tâm tu luyện, tiền đồ không thể hạn lượng. Thế nhưng, cũng chính vì như vậy, ngươi không khỏi có hơi tâm cao khí ngạo. Vừa rồi ngươi đắc tội Huyền Linh đại sư với hai vị đạo hữu Triệu Thụy và Đôn Triệt là ví dụ tốt nhất.”
Lý Kinh Nhạn vội vàng nói: “Đệ tử biết lỗi, vẫn mong sư tôn trách phạt.”
Lý Lăng Phong trầm giọng nói: “Nếu ta muốn trách phạt ngươi, đã trách phạt từ đầu rồi, việc gì phải chờ tới bây giờ? Ta chỉ hi vọng ngươi nhận ra sai lầm của mình, vứt bỏ thói quen kiêu ngạo vô lễ kia đi. Phải biết, đại thiên thế giới, không thứ kì lạ gì không có. Núi này cao có núi kia cao hơn, ngươi tuy thiên tư không tệ, nhưng người thiên tư cao hơn ngươi vẫn có. Hai vị đạo hữu Triệu Thụy và Đôn Triệt thời gian tu luyện ngắn hơn ngươi, bây giờ đã đạt tới cảnh giới Độ Kiếp kì, có thể xưng là cường giả hạng nhất trong tu chân giới, làm người lại nội liễm khiêm tốn, nếu không giao thủ với bọn họ, cơ hồ không nhìn ra tu vi của họ, ngươi phải học tập cho tốt đấy!”
“Vâng, sư tôn, đệ tử rõ rồi!” Lý Kinh Nhạn thành thành thật thật đáp ứng một tiếng, sau đó xoay người về phía Triệu Thụy và Huyền Linh đại sư lạy ba lạy: “Ba vị tiền bối, Lý Kinh Nhạn lúc trước không biết trời cao đất dày, đã đắc tội nhiều, vẫn mong ba thị bỏ qua. Nếu ba vị không bỏ qua cho Kinh Nhạn, Kinh Nhạn quỳ mãi ở đây, không đứng dậy nữa.”
Huyền Linh đại sư đỡ Lý Kinh Nhạn dậy, sau đó cười nói với Lý Lăng Phong: “Lúc đầu ta đã nói rồi, kẻ không biết không có tội. Lăng Phong, ngươi cần gì phải làm khó đồ đệ của ngươi? Bỏ đi, bỏ đi, mau đứng dậy đi.”
Triệu Thụy và Đôn Triệt lòng dạ tịnh không hẹp hòi, thấy Lý Kinh Nhạn thành khẩn xin lỗi như vậy, cũng không truy cứu nữa.
Lý Kinh Nhạn tịnh không đứng dậy, quay đầu nhìn sư tôn, chờ mệnh lệnh.
Lý Lăng Phong tương đối xem trọng đệ tử này, lại thấy Triệu Thụy và Đôn Triệt hai người tịnh không có ý truy cứu, bèn thuận nước đẩy thuyền nói: “Kinh Nhạn, Huyền Linh đại sư và hai vị đạo hữu Triệu Thụy, Đôn Triệt đã không truy cứu, vậy ngươi đứng dậy đi. Chỉ là ngươi phải nhớ, sau này phải tăng cường tu luyện tâm tính, không thể kiêu hoành vô lễ nữa, rõ chưa?”
Lý Kinh Nhạn luôn miệng khen phải, tịnh không có nửa điểm phản kháng, tỏ ra hết sức cung kính.
Lý Lăng Phong tương đối hài lòng với thái độ của đệ tử, bèn phân phó: “Kinh Nhạn, ngươi mang ba vị đi nghinh tân quán nghỉ ngơi, chiêu đãi cho tốt, không được chậm trễ.”
Lý Kinh Nhạn đáp ứng một tiếng, dẫn ba người rời khỏi Kim Liên điện, bay về phía nghinh tân quán.
Nghinh tân quán nằm trên một ngọn núi lơ lửng cách Kim Liên điện năm ngàn mét về phía tây bắc.
Trong khu rừng nguyên thủy xanh um tươi tốt, phân bố trên trăm tòa viện lạc độc lập.
Những viện lạc này được làm từ trúc trong rừng, tạo hình cổ phác, đầy khí tức tự nhiên.
Viện lạc được rừng cây bao quanh, phong cảnh ưu mĩ, khí hậu dễ chịu, thập phần thích hợp.
Ba người Triệu Thụy dưới sự dẫn đường của Lý Kinh Nhạn, đáp xuống một viện lạc trong đó.
Viện lạc này có tám phòng, được xây dựng theo hình vuông, còn có một hậu viện rất rộng, ba người ở dư dả có thừa.
Hai đệ tử Thục Sơn bộ dạng trẻ con lập tức từ trong phòng chạy ra nghênh tiếp.
Lý Kinh Nhạn giới thiệu sơ lược thân phận của ba người Huyền Linh đại sư, Triệu Thụy và Đôn Triệt cho hai đồng tử đó, rồi ra lệnh cho hai đồng tử đó phục thị cho tốt.
Hai đồng tử đó thấy ba người lai lịch to lớn như vậy, nào dám chậm trễ, vội vàng đáp ứng.
Dặn dò cẩn thận hai đồng tử một phen, Lý Kinh Nhạn bèn cáo từ ba người Triệu Thụy: “Ba vị tiền bối, nếu các ngươi có gì cần, hoặc không hài lòng với hai vị đồng tử này, cứ gọi ta là được, ta sẽ lập tức tới ngay, cho ba vị tiền bối xử lý.”
Huyền Linh đại sư gật gật đầu, mỉm cười nói: “Được rồi, làm phiền ngươi rồi.”
Lý Kinh Nhạn vội nói không dám, sau đó cưỡi phi kiếm, mang theo một luồng hồng quang, phá không mà đi.
Hai tiểu đồng đó ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Lý Kinh Nhạn, mặt đầy vẻ hâm mộ, dường như thập phần kính phục đối với tu vi của Lý Kinh Nhạn.
Triệu Thụy và Huyền Linh đại sư nhìn nhau cười một tiếng, cũng không thôi thúc hai đồng tử này, đi thẳng vào phòng.
Hai đồng tử đó như vừa tỉnh mộng, vội vàng chạy qua chào hỏi, bưng trà rót nước cho ba người.
Huyền Linh đại sư xua xua tay, cho hai đồng tử lui xuống, sau đó vừa thong thả uống trà, vừa nói: “Các ngươi lần này theo ta lên Thục Sơn, không biết có thu hoạch gì không?”
Triệu Thụy gật gật đầu nói: “Đương nhiên có thu hoạch, giao thủ với đỉnh phong cường giả, làm ta được lợi rất nhiều.”
Đôn Triệt chĩa mỏ vào: “Ta cũng có thu hoạch, thu hoạch một bụng ấm ức, đều do Lý Kinh Nhạn gây ra.”
Triệu Thụy cười nói: “Đôn Triệt, ngươi còn ghi hận sao, người ta không phải đã xin lỗi chúng ta rồi sao?”
Đôn Triệt hừ một tiếng: “Khi hắn nhìn về phía chúng ta, thành khẩn xin lỗi, ta mới tha cho hắn. Nếu không, ta tuyệt đối tìm cơ hội đập hắn thành đầu heo.”
“Thành khẩn xin lỗi?” Huyền Linh đại sư bưng chén trà, không đồng ý cười cười “Các ngươi lịch duyệt còn quá ít. Lý Kinh Nhạn bề ngoài cung kính, nhưng trong lòng kiêu ngạo, cái gọi là thật sự nghĩ lại, thành khẩn xin lỗi, chỉ sợ đều là làm bộ thôi, trong lòng chưa chắc đã chịu phục. Sau này Lý Lăng Phong phi thăng, nếu Thục Sơn Kiếm Phái rơi vào tay Lý Kinh Nhạn, còn không biết là phúc hay họa.”
Đôn Triệt sờ sờ gáy, hơi kì quái hỏi: “Lão già, vậy ngươi vì sao không nhắc nhở chưởng giáo Thục Sơn Kiếm Phái một tiếng? Các ngươi không phải là bạn tốt sao?”
Huyền Linh đại sư lắc đầu nói: “Chính vì là bạn tốt, mới không tiện nói đấy! Lý Kinh Nhạn là đệ tử đắc ý của hắn, cũng không làm chuyện gì đại ác, không tiện nói, không tiện nói.”
“Thật là tiện nghi cho tiểu tử Lý Kinh Nhạn đó.” Đôn Triệt lầm bẩm lầm bầm nói.
Triệu Thụy lại không để ý, hắn nghĩ tới một việc khác, quan trọng hơn.
Hắn từng đáp ứng với Tôn Tiểu Lan ở Đông An, phải tìm một phương pháp thay đổi thể chất của cô, đồng thời tìm một pháp quyết tu luyện thích hợp với cô, mang cô vào tu chân giới.
Thế nhưng, thời gian đã qua lâu như vậy, hắn vẫn bận bận bịu bịu, thời gian tìm kiếm tịnh không nhiều, cho dù khó khăn lắm mới có thời gian tìm kiếm, lại không có bất cứ thu hoạch gì.
Nhân lúc này thời gian dư dả, hắn nhanh chóng thăm dò Huyền Linh đại sư: “Huyền Linh đại sư, ta hỏi ngươi một chuyện. Ta có một bằng hữu, tư chất hơi bình thường, nhưng có lòng hướng đạo, không biết có phương pháp gì dẫn cô ấy vào tu chân giới không?”
/635
|