Trong sát na Triệu Thụy đánh trọng thương Lý Kinh Nhạn, cả quảng trường rộng lớn lặng ngắt như tờ.
Tất cả tu chân giả đều im hơi lặng tiếng, dùng ánh mắt kính sợ nhìn Triệu Thụy.
Trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi khiến trong lòng họ bị chấn động mạnh mẽ.
Bọn họ lần đầu tiên nhận ra thực lực cường đại của Triệu Thụy.
Với sự hung hăng cường hoành của Lý Kinh Nhạn, cuối cùng cũng ngã xuống trong tay Triệu Thụy!
Những tu chân giả này làm sao không cảm thấy kính sợ, làm sao không cảm thấy sợ hãi?
Cuối cùng họ cũng rõ, cường giả thứ năm trên tu chân giới, quả nhiên danh bất hư truyền!
Những tu chân giả này cùng lúc kính sợ cũng sản sinh hứng thú nồng nặc với lai lịch thân phận của Triệu Thụy.
Bọn họ cảm thấy trên người Triệu Thụy tràn đầy sắc thái thần bí.
Bọn họ không hiểu tu chân giả trẻ tuổi này vì sao lại có được thực lực cường đại như vậy!
Cứ im lặng như vậy hẳn một lúc, trên vạn tu chân giả đứng xem mới tỉnh táo lại.
Từng đợt tiếng hoan hô ca ngợi đợt sau cao hơn đợt trước tràn tới Triệu Thụy như thủy triều.
“Hay! Không hổ là cường giả thứ năm của tu chân giới! Thực lực quả nhiên không phải tên tiểu nhân ti bỉ Lý Kinh Nhạn có thể so sánh được!”
“Triệu Thụy đạo hữu dũng cảm bước ra ngay lúc nguy nan, đánh bại Lý Kinh Nhạn, phần dũng cảm này làm bọn ta bội phục không thôi!”
“Triệu Thụy đạo hữu tru diệt phản đồ khi sư diệt tổ Lý Kinh Nhạn của Thục Sơn, trận chiến này nhất định sẽ trở thành đề tài ca tụng trên tu chân giới, lưu truyền thiên cổ!”
“…”
“…”
Tôn Tiểu Lan đứng trong đám người, nghe mọi người khen ngợi Triệu Thụy như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười mừng rỡ, sảng khoái giống như chính mình được khen vậy.
Đôn Triệt nhếch miệng cười với Tôn Tiểu Lan: “Ta đã nói rồi, thằng cha Lý Kinh Nhạn đó sao có thể là đối thủ của Triệu Thụy huynh đệ? Bây giờ ngươi đã yên tâm chưa?”
Tôn Tiểu Lan đỏ mặt lên, hơi lúng túng nói: “Không phải ta lo cho sự an nguy của tiểu Thụy sao? Lý Kinh Nhạn hút lấy công lực của sư tôn, biến thành cường hãn hung hăng như vậy, khó trách ta hơi lo lắng. Bất quá, bây giờ đã bình an vô sự đánh bại Lý Kinh Nhạn, vậy thật là cảm ơn trời đất rồi.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên, một uy áp cường liệt khiến người ta gần như khó sinh lòng kháng cự từ trên cao phóng xuống. Cổ uy áp này không những cường đại tuyệt luân, hơn nữa diện tích che phủ cực rộng, không ngờ lại che phủ trên vạn tu chân giả trên quảng trường vào trong!
Đám tu chân giả trên quảng trường bị cổ uy áp này bức tới mức gần như không thể đứng nổi!
Uy áp không giống với chân khí, nhìn như vô hình. Người bình thường thì không thể nào cảm giác được, bất quá đối với tu chân giả lại là một loại cảm giác khác. Giống như người tiền sử không biết uy lực của súng ống, cho nên không sợ, nhưng người hiện đại đối diện với họng súng đen ngòm sẽ sinh ra sợ hãi và lo lắng.
Dưới sự uy bức của cổ uy áp cường đại bất ngờ này, đại bộ phận tu chân giả bắt đầu dao động tâm thần, toát mồ hôi hột, tu chân giả tu vi tương đối thấp thậm chí không tự giác khom người quỳ xuống, giống như lạy lục chủ nhân của khí thế vậy. Trên vạn tu chân giả cũng chỉ có Đôn Triệt, Triệu Thụy cùng vài tu chân giả Hợp Thể kì(1) là có thể không bị khí thế ảnh hưởng, những tu chân giả khác đều khổ cực giãy giụa, có một số thậm chí bị ép bò trên mặt đất!
Nguyên văn là Hợp Thể kì, nhưng ta nghĩ có lẽ tác giả lầm, hẳn là Độ Kiếp kì mới đúng
Tôn Tiểu Lan và Đôn Triệt đương nhiên cũng cảm nhận được cổ uy áp đó, cũng bị sự cường đại của khí thế áp bách, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc không tên trong mắt đối phương, rốt cuộc là ai có khí thế cường hoành như vậy?
Triệu Thụy lúc này cũng đang chuẩn bị giao Lý Kinh Nhạn cho đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái.
Cổ uy áp to lớn như biển đó lại cắm thẳng vào giữa hai người, ngăn cách hắn với Lý Kinh Nhạn ra!
Triệu Thụy chỉ cảm thấy cổ uy áp khủng bố từ trên đỉnh núi Long Hổ Sơn tán phát ra như hàng vạn ngọn núi, ép lên người hắn, khiến hắn cơ hồ không thể bước đi được!
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi sợ hãi, hắn đã từng thấy qua hai vị Đỉnh phong cường giả Lý Lăng Phong và Thiên Âm đại sư.
Tuy uy áp của hai vị cường giả này tán phát ra có thể có được hiệu quả không cần đánh cũng khiến người ta chịu thua, nhưng uy áp do hai vị đỉnh phong cường giả này tán phát ra tuyệt đối không mạnh như thế này!
Triệu Thụy mạnh mẽ ngưng tụ chân khí tới đỉnh điểm, kháng cự với uy áp cường đại tuyệt luân này, đồng thời cao giọng quát hỏi: “Vị cao nhân nào giáng lâm? Vì sao không hiện thân gặp mặt?”
Giọng của Triệu Thụy vang vọng trên quảng trường khoảng một phút, nhưng không có ai hiện thân!
Đám tu chân giả trên quảng trường mặt đều đầy vẻ ngưng trọng, trong lòng thầm cảnh giác, bọn họ rất rõ ràng, người có thể có khí thế này, tuyệt đối là siêu cấp cường giả trong tu chân giới.
“Chẳng lẽ là Ma Đế tới?” Có người phán đoán.
Có lẽ, chỉ có Ma Đế thần bí mạc trắc đó mới có thực lực cường đại thế này!
Cũng chỉ có Ma Đế mới cuồng vọng như vậy, lại muốn dựa vào uy áp để khiến tất cả tu chân giả trên quảng trường thần phục!
“Ma Đế?”
Chính vào lúc này, một thanh âm vang lên, dường như xa tận chân trời, lại như gần sát bên tai, phiêu miểu bất định, khiến người ta khó lòng phán đoán.
“Rất nhiều người đồn, hiện nhiệm Ma Đế thiên hạ vô địch, cổ kim vô song, nhưng trong các ngươi có ai chân chính từng gặp Ma Đế?”
Triệu Thụy nghe thanh âm này trong trẻo phi thường, nhưng không hề quen thuộc chút nào, tịnh không phải người hắn từng quen biết.
Bất quá, rất nhiều tu chân giả liền nhận ra ngay, đồng thanh kinh hô lên:
“Trương Tụng Li… là chưởng giáo Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo Trương Tụng Li!”
“Là Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li?... Sao có thể!” Mấy tên cường giả Độ Kiếp kì hơi khó tin la lên “Không thể là Trương Tụng Li! Với tu vi của ông ta, sao có thể có khí thế cường đại như vầy! Không thể là ông ta!”
Triệu Thụy cũng không tin lắm, bởi vì hắn từng nói chuyện với Thiên Âm đại sư, biết tu vi của Trương Tụng Li không sai biệt nhiều với hai người Thiên Âm và Lý Lăng Phong, hẳn không thể có uy áp cường đại như vầy. (lsqk: thằng này ngu vãi! Chẳng lẽ nó không biết Trương Tụng Li tu luyện cái gì sao? Vì sao tinh hoa ánh trăng lại thưa thớt sao? :)) )
Lý Kinh Nhạn nằm trên mặt đất không động đậy được, nghe được thanh âm này thần tình bỗng động, dường như phát hiện ra điều gì, sắc mặt hơi lộ ra vẻ vui mừng.
Bất quá lúc này sức chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào nguồn gốc của uy áp, không chú ý đến sự khác lạ này của Lý Kinh Nhạn.
“Ha ha… ha ha ha ha!” Người đó điên cuồng cười “Long hổ nghịch thiên địa, trượng kiếm ngạo chư tiên. Trương Tụng Li hôm nay đã không phải Trương Tụng Li ngày trước!”
Nói tới đây, trong giọng Trương Tụng Li càng thêm đắc ý “Thần công Long Hổ Nghịch Thiên của ta đại thành. Ha ha ha, trong bốn biển, mình ta xưng hùng. Dưới trời này, mình ta độc tôn!”
Trương Tụng Li nói xong chữ cuối cùng, khí thế phát ra bỗng tăng mạnh, giống như lay non dốc bể. Lần này, đến những cường giả Độ Kiếp kì như Triệu Thụy và Đôn Triệt cũng không khỏi cảm thấy thân thể trầm xuống, hai chân lún vào đất.
Những Độ Kiếp kì cường giả này trong lòng không khỏi giật nảy mình.
Bọn họ cơ hồ tập trung toàn bộ lực lượng đối kháng với uy áp của Trương Tụng Li, không ngờ vẫn bị Trương Tụng Li áp chế chặt chẽ!
Trương Tụng Li này sau khi tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, không khỏi quá cường hãn đi!
Chưa chờ mọi người giật mình xong, một bóng người từ trên đỉnh núi cao phất phơ bay xuống, đứng trên không trung.
Bầy người vây quanh quảng trường bỗng tách ra hai bên như sóng nước, trong thông đạo đó có một người bồng bềnh đi về phía trong quảng trường, những tu chân giả cạnh hắn như va phải bức tường vô hình, nhao nhao tách ra hai bên.
Người này phảng phất như chỉ bước một bước, lại phảng phất như chưa bước bước nào, chớp mắt đã đứng trước đám Triệu Thụy.
Người này mày kiếm mũi thẳng, mặt mũi hóa ra cũng đoan chính, xem ra lúc trẻ cùng từng đẹp trai, hơn nữa thập phần chú trọng bảo dưỡng, nhìn sơ chỉ khoảng ba bốn chục tuổi. Hắn mặt áo lông rộng, tay áo phất phơ, đứng đó như nhàn nhã dạo chơi trong sân vắng, cũng có vài phần cảnh tượng của tiên gia.
Không cần ai giới thiệu, Triệu Thụy đã biết người trước mặt là chưởng giáo Long Hổ Sơn Trương Tụng Li, bởi vì người này có rất nhiều đặc trưng phù hợp với ngụy quân tử, cũng có rất nhiều mặt giống với tưởng tượng của Triệu Thụy.
Điều duy nhất khác với tưởng tượng là thực lực của Trương Tụng Li, Thiên Âm đại sư đã từng nói qua, thực lực của ông ta với Trương Tụng Li tối đa chỉ chênh lệch chút xíu thôi, nhưng thực lực của Trương Tụng Li hiện tại chỉ sợ cao hơn một khoảng dài, nói không chừng còn tiếp cận với tiên ma ở tiên giới!
Trương Tụng Li đứng trong quảng trường, hơi ngẩng đầu lên, trên mặt tuy không quá nhiều biểu tình, nhưng vẻ lãnh ngạo lại tán phát ra một cách tự nhiên.
Hắn bình thản quét mắt nhìn đông đảo tu chân giả trên quảng trường một cái, dường như không để những tu chân giả này vào mắt.
Thật ra, Trương Tụng Li cũng có vốn liếng này.
Nhiều năm nay, tu vi của hắn vẫn luôn ở trong bình cảnh, mãi không thể đột phá.
Mãi tới đoạn thời gian trước, hắn kiên quyết mạo hiểm thử nghiệm nghịch luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp mà trong cổ tịch của bản môn đề cập tới.
Môn pháp thuật bị cấm tu luyện này tuy nguy hiểm cực độ, nhưng với cơ duyên xảo hợp, không ngờ hắn lại thành công!
Long Hổ Nghịch Thiên đại thành, tu vi cũng tăng mạnh, cơ hồ muốn đột phá Đại Thừa kì, tiếp cận với tiên ma cấp thấp ở tiên ma giới!
Thực lực cường đại như vậy, cho dù đối mắt với Ma Tông Ma Đế cũng đủ đánh một trận!
Đệ tử Long Hổ Sơn vừa thấy Trương Tụng Li thi triển ra thần uy như vậy không khỏi tinh thần đại chấn, dưới sự dẫn dắt của năm trưởng lão Long Hổ Sơn, vội vàng tiến lên khấu đầu thỉnh an Trương Tụng Li.
Sau đó, bọn họ toàn bộ đứng phía sau Trương Tụng Li, mỗi tên đều ngẩng đầu ưỡn ngực, hài lòng đắc ý, tỏ ra thập phần kiêu ngạo.
Trương Tụng Li liếc tu chân giả xung quanh một cái, sau cùng ánh mắt rơi lên người Triệu Thụy.
“Ngươi chính là Triệu Thụy nổi tiếng nhất gần đây trên tu chân giới?”
“Không sai, chính là ta.” Triệu Thụy mấy lần xung đột với Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, tịnh không hảo cảm gì với Trương Tụng Li.
“Thực lực cũng tính là không tệ,” Trương Tụng Li dùng giọng trịch thượng bình phẩm.
Triệu Thụy cũng không tức giận, hắn lạnh nhạt đáp: “Cảm ơn lời khen.”
Trương Tụng Li không đếm xỉa tới Triệu Thụy nữa, dường như không muốn tính sổ với Triệu Thụy, cũng không muốn bàn chuyện Lý Kinh Nhạn với Triệu Thụy.
Hắn quay đầu, hỏi mọi người: “Lần này ta chiêu tập tu chân đồng đạo các phương, chuẩn bị thương thảo một chuyện, không ngờ có vài vị khách không mời mà đến.”
Nói xong, hắn bỗng cao giọng quát: “Hai vị ma sư Tra Phi Hùng(2), Khâu Khí của Ma Tông, các ngươi đại giá quang lâm Long Hổ Sơn cũng không muốn gặp chủ nhà ta đây sao! Hay là sợ Long Hổ Sơn không có trà đãi khách?”
Nguyên văn chương này và mấy chương sau nữa đều ghi là Tra Trung Hoành, nhưng ta nghĩ có lẽ tác giả nhầm, hẳn là Tra Phi Hùng mới đúng
Tất cả tu chân giả đều im hơi lặng tiếng, dùng ánh mắt kính sợ nhìn Triệu Thụy.
Trận chiến kinh thiên động địa vừa rồi khiến trong lòng họ bị chấn động mạnh mẽ.
Bọn họ lần đầu tiên nhận ra thực lực cường đại của Triệu Thụy.
Với sự hung hăng cường hoành của Lý Kinh Nhạn, cuối cùng cũng ngã xuống trong tay Triệu Thụy!
Những tu chân giả này làm sao không cảm thấy kính sợ, làm sao không cảm thấy sợ hãi?
Cuối cùng họ cũng rõ, cường giả thứ năm trên tu chân giới, quả nhiên danh bất hư truyền!
Những tu chân giả này cùng lúc kính sợ cũng sản sinh hứng thú nồng nặc với lai lịch thân phận của Triệu Thụy.
Bọn họ cảm thấy trên người Triệu Thụy tràn đầy sắc thái thần bí.
Bọn họ không hiểu tu chân giả trẻ tuổi này vì sao lại có được thực lực cường đại như vậy!
Cứ im lặng như vậy hẳn một lúc, trên vạn tu chân giả đứng xem mới tỉnh táo lại.
Từng đợt tiếng hoan hô ca ngợi đợt sau cao hơn đợt trước tràn tới Triệu Thụy như thủy triều.
“Hay! Không hổ là cường giả thứ năm của tu chân giới! Thực lực quả nhiên không phải tên tiểu nhân ti bỉ Lý Kinh Nhạn có thể so sánh được!”
“Triệu Thụy đạo hữu dũng cảm bước ra ngay lúc nguy nan, đánh bại Lý Kinh Nhạn, phần dũng cảm này làm bọn ta bội phục không thôi!”
“Triệu Thụy đạo hữu tru diệt phản đồ khi sư diệt tổ Lý Kinh Nhạn của Thục Sơn, trận chiến này nhất định sẽ trở thành đề tài ca tụng trên tu chân giới, lưu truyền thiên cổ!”
“…”
“…”
Tôn Tiểu Lan đứng trong đám người, nghe mọi người khen ngợi Triệu Thụy như vậy, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười mừng rỡ, sảng khoái giống như chính mình được khen vậy.
Đôn Triệt nhếch miệng cười với Tôn Tiểu Lan: “Ta đã nói rồi, thằng cha Lý Kinh Nhạn đó sao có thể là đối thủ của Triệu Thụy huynh đệ? Bây giờ ngươi đã yên tâm chưa?”
Tôn Tiểu Lan đỏ mặt lên, hơi lúng túng nói: “Không phải ta lo cho sự an nguy của tiểu Thụy sao? Lý Kinh Nhạn hút lấy công lực của sư tôn, biến thành cường hãn hung hăng như vậy, khó trách ta hơi lo lắng. Bất quá, bây giờ đã bình an vô sự đánh bại Lý Kinh Nhạn, vậy thật là cảm ơn trời đất rồi.”
Hai người đang nói chuyện, đột nhiên, một uy áp cường liệt khiến người ta gần như khó sinh lòng kháng cự từ trên cao phóng xuống. Cổ uy áp này không những cường đại tuyệt luân, hơn nữa diện tích che phủ cực rộng, không ngờ lại che phủ trên vạn tu chân giả trên quảng trường vào trong!
Đám tu chân giả trên quảng trường bị cổ uy áp này bức tới mức gần như không thể đứng nổi!
Uy áp không giống với chân khí, nhìn như vô hình. Người bình thường thì không thể nào cảm giác được, bất quá đối với tu chân giả lại là một loại cảm giác khác. Giống như người tiền sử không biết uy lực của súng ống, cho nên không sợ, nhưng người hiện đại đối diện với họng súng đen ngòm sẽ sinh ra sợ hãi và lo lắng.
Dưới sự uy bức của cổ uy áp cường đại bất ngờ này, đại bộ phận tu chân giả bắt đầu dao động tâm thần, toát mồ hôi hột, tu chân giả tu vi tương đối thấp thậm chí không tự giác khom người quỳ xuống, giống như lạy lục chủ nhân của khí thế vậy. Trên vạn tu chân giả cũng chỉ có Đôn Triệt, Triệu Thụy cùng vài tu chân giả Hợp Thể kì(1) là có thể không bị khí thế ảnh hưởng, những tu chân giả khác đều khổ cực giãy giụa, có một số thậm chí bị ép bò trên mặt đất!
Nguyên văn là Hợp Thể kì, nhưng ta nghĩ có lẽ tác giả lầm, hẳn là Độ Kiếp kì mới đúng
Tôn Tiểu Lan và Đôn Triệt đương nhiên cũng cảm nhận được cổ uy áp đó, cũng bị sự cường đại của khí thế áp bách, hai người đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự kinh ngạc không tên trong mắt đối phương, rốt cuộc là ai có khí thế cường hoành như vậy?
Triệu Thụy lúc này cũng đang chuẩn bị giao Lý Kinh Nhạn cho đệ tử Thục Sơn Kiếm Phái.
Cổ uy áp to lớn như biển đó lại cắm thẳng vào giữa hai người, ngăn cách hắn với Lý Kinh Nhạn ra!
Triệu Thụy chỉ cảm thấy cổ uy áp khủng bố từ trên đỉnh núi Long Hổ Sơn tán phát ra như hàng vạn ngọn núi, ép lên người hắn, khiến hắn cơ hồ không thể bước đi được!
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi sợ hãi, hắn đã từng thấy qua hai vị Đỉnh phong cường giả Lý Lăng Phong và Thiên Âm đại sư.
Tuy uy áp của hai vị cường giả này tán phát ra có thể có được hiệu quả không cần đánh cũng khiến người ta chịu thua, nhưng uy áp do hai vị đỉnh phong cường giả này tán phát ra tuyệt đối không mạnh như thế này!
Triệu Thụy mạnh mẽ ngưng tụ chân khí tới đỉnh điểm, kháng cự với uy áp cường đại tuyệt luân này, đồng thời cao giọng quát hỏi: “Vị cao nhân nào giáng lâm? Vì sao không hiện thân gặp mặt?”
Giọng của Triệu Thụy vang vọng trên quảng trường khoảng một phút, nhưng không có ai hiện thân!
Đám tu chân giả trên quảng trường mặt đều đầy vẻ ngưng trọng, trong lòng thầm cảnh giác, bọn họ rất rõ ràng, người có thể có khí thế này, tuyệt đối là siêu cấp cường giả trong tu chân giới.
“Chẳng lẽ là Ma Đế tới?” Có người phán đoán.
Có lẽ, chỉ có Ma Đế thần bí mạc trắc đó mới có thực lực cường đại thế này!
Cũng chỉ có Ma Đế mới cuồng vọng như vậy, lại muốn dựa vào uy áp để khiến tất cả tu chân giả trên quảng trường thần phục!
“Ma Đế?”
Chính vào lúc này, một thanh âm vang lên, dường như xa tận chân trời, lại như gần sát bên tai, phiêu miểu bất định, khiến người ta khó lòng phán đoán.
“Rất nhiều người đồn, hiện nhiệm Ma Đế thiên hạ vô địch, cổ kim vô song, nhưng trong các ngươi có ai chân chính từng gặp Ma Đế?”
Triệu Thụy nghe thanh âm này trong trẻo phi thường, nhưng không hề quen thuộc chút nào, tịnh không phải người hắn từng quen biết.
Bất quá, rất nhiều tu chân giả liền nhận ra ngay, đồng thanh kinh hô lên:
“Trương Tụng Li… là chưởng giáo Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo Trương Tụng Li!”
“Là Long Hổ Thiên Sư Trương Tụng Li?... Sao có thể!” Mấy tên cường giả Độ Kiếp kì hơi khó tin la lên “Không thể là Trương Tụng Li! Với tu vi của ông ta, sao có thể có khí thế cường đại như vầy! Không thể là ông ta!”
Triệu Thụy cũng không tin lắm, bởi vì hắn từng nói chuyện với Thiên Âm đại sư, biết tu vi của Trương Tụng Li không sai biệt nhiều với hai người Thiên Âm và Lý Lăng Phong, hẳn không thể có uy áp cường đại như vầy. (lsqk: thằng này ngu vãi! Chẳng lẽ nó không biết Trương Tụng Li tu luyện cái gì sao? Vì sao tinh hoa ánh trăng lại thưa thớt sao? :)) )
Lý Kinh Nhạn nằm trên mặt đất không động đậy được, nghe được thanh âm này thần tình bỗng động, dường như phát hiện ra điều gì, sắc mặt hơi lộ ra vẻ vui mừng.
Bất quá lúc này sức chú ý của tất cả mọi người đều tập trung vào nguồn gốc của uy áp, không chú ý đến sự khác lạ này của Lý Kinh Nhạn.
“Ha ha… ha ha ha ha!” Người đó điên cuồng cười “Long hổ nghịch thiên địa, trượng kiếm ngạo chư tiên. Trương Tụng Li hôm nay đã không phải Trương Tụng Li ngày trước!”
Nói tới đây, trong giọng Trương Tụng Li càng thêm đắc ý “Thần công Long Hổ Nghịch Thiên của ta đại thành. Ha ha ha, trong bốn biển, mình ta xưng hùng. Dưới trời này, mình ta độc tôn!”
Trương Tụng Li nói xong chữ cuối cùng, khí thế phát ra bỗng tăng mạnh, giống như lay non dốc bể. Lần này, đến những cường giả Độ Kiếp kì như Triệu Thụy và Đôn Triệt cũng không khỏi cảm thấy thân thể trầm xuống, hai chân lún vào đất.
Những Độ Kiếp kì cường giả này trong lòng không khỏi giật nảy mình.
Bọn họ cơ hồ tập trung toàn bộ lực lượng đối kháng với uy áp của Trương Tụng Li, không ngờ vẫn bị Trương Tụng Li áp chế chặt chẽ!
Trương Tụng Li này sau khi tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, không khỏi quá cường hãn đi!
Chưa chờ mọi người giật mình xong, một bóng người từ trên đỉnh núi cao phất phơ bay xuống, đứng trên không trung.
Bầy người vây quanh quảng trường bỗng tách ra hai bên như sóng nước, trong thông đạo đó có một người bồng bềnh đi về phía trong quảng trường, những tu chân giả cạnh hắn như va phải bức tường vô hình, nhao nhao tách ra hai bên.
Người này phảng phất như chỉ bước một bước, lại phảng phất như chưa bước bước nào, chớp mắt đã đứng trước đám Triệu Thụy.
Người này mày kiếm mũi thẳng, mặt mũi hóa ra cũng đoan chính, xem ra lúc trẻ cùng từng đẹp trai, hơn nữa thập phần chú trọng bảo dưỡng, nhìn sơ chỉ khoảng ba bốn chục tuổi. Hắn mặt áo lông rộng, tay áo phất phơ, đứng đó như nhàn nhã dạo chơi trong sân vắng, cũng có vài phần cảnh tượng của tiên gia.
Không cần ai giới thiệu, Triệu Thụy đã biết người trước mặt là chưởng giáo Long Hổ Sơn Trương Tụng Li, bởi vì người này có rất nhiều đặc trưng phù hợp với ngụy quân tử, cũng có rất nhiều mặt giống với tưởng tượng của Triệu Thụy.
Điều duy nhất khác với tưởng tượng là thực lực của Trương Tụng Li, Thiên Âm đại sư đã từng nói qua, thực lực của ông ta với Trương Tụng Li tối đa chỉ chênh lệch chút xíu thôi, nhưng thực lực của Trương Tụng Li hiện tại chỉ sợ cao hơn một khoảng dài, nói không chừng còn tiếp cận với tiên ma ở tiên giới!
Trương Tụng Li đứng trong quảng trường, hơi ngẩng đầu lên, trên mặt tuy không quá nhiều biểu tình, nhưng vẻ lãnh ngạo lại tán phát ra một cách tự nhiên.
Hắn bình thản quét mắt nhìn đông đảo tu chân giả trên quảng trường một cái, dường như không để những tu chân giả này vào mắt.
Thật ra, Trương Tụng Li cũng có vốn liếng này.
Nhiều năm nay, tu vi của hắn vẫn luôn ở trong bình cảnh, mãi không thể đột phá.
Mãi tới đoạn thời gian trước, hắn kiên quyết mạo hiểm thử nghiệm nghịch luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp mà trong cổ tịch của bản môn đề cập tới.
Môn pháp thuật bị cấm tu luyện này tuy nguy hiểm cực độ, nhưng với cơ duyên xảo hợp, không ngờ hắn lại thành công!
Long Hổ Nghịch Thiên đại thành, tu vi cũng tăng mạnh, cơ hồ muốn đột phá Đại Thừa kì, tiếp cận với tiên ma cấp thấp ở tiên ma giới!
Thực lực cường đại như vậy, cho dù đối mắt với Ma Tông Ma Đế cũng đủ đánh một trận!
Đệ tử Long Hổ Sơn vừa thấy Trương Tụng Li thi triển ra thần uy như vậy không khỏi tinh thần đại chấn, dưới sự dẫn dắt của năm trưởng lão Long Hổ Sơn, vội vàng tiến lên khấu đầu thỉnh an Trương Tụng Li.
Sau đó, bọn họ toàn bộ đứng phía sau Trương Tụng Li, mỗi tên đều ngẩng đầu ưỡn ngực, hài lòng đắc ý, tỏ ra thập phần kiêu ngạo.
Trương Tụng Li liếc tu chân giả xung quanh một cái, sau cùng ánh mắt rơi lên người Triệu Thụy.
“Ngươi chính là Triệu Thụy nổi tiếng nhất gần đây trên tu chân giới?”
“Không sai, chính là ta.” Triệu Thụy mấy lần xung đột với Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo, tịnh không hảo cảm gì với Trương Tụng Li.
“Thực lực cũng tính là không tệ,” Trương Tụng Li dùng giọng trịch thượng bình phẩm.
Triệu Thụy cũng không tức giận, hắn lạnh nhạt đáp: “Cảm ơn lời khen.”
Trương Tụng Li không đếm xỉa tới Triệu Thụy nữa, dường như không muốn tính sổ với Triệu Thụy, cũng không muốn bàn chuyện Lý Kinh Nhạn với Triệu Thụy.
Hắn quay đầu, hỏi mọi người: “Lần này ta chiêu tập tu chân đồng đạo các phương, chuẩn bị thương thảo một chuyện, không ngờ có vài vị khách không mời mà đến.”
Nói xong, hắn bỗng cao giọng quát: “Hai vị ma sư Tra Phi Hùng(2), Khâu Khí của Ma Tông, các ngươi đại giá quang lâm Long Hổ Sơn cũng không muốn gặp chủ nhà ta đây sao! Hay là sợ Long Hổ Sơn không có trà đãi khách?”
Nguyên văn chương này và mấy chương sau nữa đều ghi là Tra Trung Hoành, nhưng ta nghĩ có lẽ tác giả nhầm, hẳn là Tra Phi Hùng mới đúng
/635
|