Tra Phi Hùng!
Thiên Âm đại sư vừa sợ vừa giận, quát lớn với Tra Phi Hùng: “Ngươi điên rồi à! Không ngờ lại ra tay với đồng bạn! Chẳng lẽ ngươi bị Trương Tụng Li mua chuộc rồi?”
Những cường giả Độ Kiếp kì còn lại, như Hành Sơn Kiếm Tông Kì Hư Thượng Nhân, Phổ Đà Quảng Hóa tự Quảng Phổ đại sư, Hoa Sơn Nhất Khí Huyền Môn Khâu Linh Chân Quân, cũng đều chấn kinh nhìn Tra Phi Hùng, nhao nhao chửi bới: “Ngươi đang làm gì vậy, trong lúc quan trọng thế này sao lại tranh chấp nội bộ, đánh người của mình!”
Tra Phi Hùng thấy mình đánh lén bị phát hiện, dứt khoát trở mặt, hung hăng nói: “Triệu Thụy không phải là đồng bạn của ta, ta và hắn thù không đội trời chung! Nếu bây giờ không giải quyết hắn, về sau không còn cơ hội tốt nữa!”
Triệu Thụy chăm chăm nhìn Tra Phi Hùng, trong mắt cơ hồ phun ra lửa, hận không thể cắn tên tiểu nhân ti bỉ này ra thành mảnh vụn.
Tên tiểu nhân âm hiểm này, đối mặt với đại địch không ra sức mà trái lại đánh lén hắn, thật quá ti bỉ vô sỉ!
Nếu không phải Đôn Triệt xả thân cứu hắn một mạng, chỉ sợ bây giờ hắn đã phơi xác nơi đây rồi!
Triệu Thụy nhìn Đôn Triệt nằm trên mặt đất, bi thương, đau khổ, tự trách, phẫn nộ, đủ loại tình cảm tràn đầy trong ngực, dường như muốn nổ tung ra.
Đúng vào lúc này, đan điền hắn đột nhiên nóng lên, một luồng nhiệt lưu hùng hậu từ trong đan điền hắn tuôn ra, theo kinh mạch chảy khắp toàn thân, nơi nhiệt lưu đi qua, sự khống chế của thân thể hắn khôi phục trong nháy mắt.
“Tra Phi Hùng!”
Triệu Thụy tức giận trợn tròn hai mắt, quát lớn một tiếng, nhanh chóng xông tới Tra Phi Hùng, đồng thời trút chân khí toàn thân vào Cửu Tiêu Lôi Đình thương, dùng hết sức đập xuống Tra Phi Hùng!
Dưới sự thúc đẩy toàn lực của Triệu Thụy, từng luồng sét màu tím tụ tập trên Cửu Tiêu Lôi Đình thương, đồng thời tụ tập thành một con tử sắc lôi long to lớn, nhe nanh múa vuốt lao tới Tra Phi Hùng!
Tra Phi Hùng giật nảy mình, không ngờ Triệu Thụy lại phá giải được pháp thuật của hắn!
Hắn hoảng hoảng hốt hốt lui lại đằng sau, hi vọng có thể tạm thời kéo dài khoảng cách đối với Triệu Thụy.
Toàn bộ sức chú ý của Tra Phi Hùng đều tập trung trên người Triệu Thụy, trong lúc hoảng hốt, hắn không chú ý tới một cánh hoa sen màu trắng đã bắn tới.
Theo một tiếng nổ, cánh hoa sen trắng nổ tung bên cạnh Tra Phi Hùng, sóng xung kích to lớn đập cho hắn điên cuồng phun máu tươi.
Hắn lăn trên mặt đất thật xa, còn chưa kịp đứng vững, Cửu Tiêu Lôi Đình thương của Triệu Thụy đã đập xuống đầu.
“Ầm!”
Một thương này đập mạnh lên đỉnh đầu Tra Phi Hùng, Tra Phi Hùng kêu thảm một tiếng, cả người bị một kích cuồng nộ của Triệu Thụy đập lún sâu vào trong đất.
Tử Điện Lôi Long lập tức cuồng mãnh bổ tới, quấn chặt cứng lấy Tra Phi Hùng.
Tra Phi Hùng liên tiếp bị đánh mấy cú trầm trọng, làm sao chịu nổi, kêu thảm một tiếng, kinh mạch đứt vỡ từng đoạn, thất khiếu trào máu, trợn mắt tắt thở.
Triệu Thụy trừ diệt xong Tra Phi Hùng, vội vàng tới bên cạnh Đôn Triệt, lấy tiên đan liệu thương của hắn luyện chế ra cho Đôn Triệt uống, sau đó mang Đôn Triệt tới một nơi tương đối an toàn cho hắn nghỉ ngơi.
Trương Tụng Li thấy cảnh này, không khỏi ngẩng đầu ha ha cười lớn: “Các ngươi mười người liên thủ, đều còn xa mới là đối thủ của ta, bây giờ nội bộ đánh nhau không ngờ còn bị thương hai người! Đây không phải là tự tìm đường chết sao? Đã như vậy, vậy ta thành toàn cho các ngươi, để các ngươi cùng xuống hoàng tuyền!”
Trương Tụng Li nói xong, mạnh mẽ thúc đẩy chân khí, đóa hoa sen trắng trên đầu tỏa ánh sáng mạnh hơn, cánh hoa càng dày hơn, mang theo tiếng gào thét chết chóc, phô thiên cái địa bắn tới mọi người!
“Ầm ầm ầm”
Tiếng nổ to lớn vang lên liên miên bất tuyệt. Mặt đất không ngừng rung động, quảng trường bị đánh cho cát bay đá chạy, cát bụi cuồn cuộn bao phủ cả quảng trường.
Dưới những cánh hoa dày đặc này, hai tu chân giả Độ Kiếp kì bị đánh trúng, lập tức tan xương nát thịt, hồn phi phách tán.
Đến Thiên Âm đại sư cũng bị mấy chục cánh hoa uy lực khủng bố bắn trúng, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt biến thành một màu vàng tím!
“Thiên Âm đại sư bị thương rồi!”
“Thiên Âm đại sư bị Trương Tụng Li đánh bị thương rồi!”
Cơ hồ tất cả tu chân giả đều kinh hô lên.
Thiên Âm đại sư là sức chiến đấu mạnh nhất trong bọn họ, là niềm hi vọng chiến thắng Trương Tụng Li của bọn họ!
Thế nhưng, Thiên Âm đại sư được bọn họ gởi gắm hi vọng đó lúc này thân đã trọng thương, điều này bảo tất cả tu chân giả ở đây làm sao không thất vọng!
Phổ Đà sơn Quảng Phổ đại sư, một trong bảy Độ Kiếp kì cường giả, sắc mặt trở nên ngưng trọng, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực. Sau khi Trương Tụng Li tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, thực sự quá cường đại, cường đại vượt ngoài dự liệu của bọn họ! Trước mặt bọn họ, giống như một vị thần, khó bề đánh ngã!
Càng quan trọng hơn là, bởi vì nội loạn vừa rồi, bọn họ còn tổn thất mất mấy sức chiến đấu!
Bây giờ đến Thiên Âm đại sư cũng bị trọng thương!
Bây giờ bọn họ thật sự không biết còn có cách nào có thể đánh bại Trương Tụng Li.
Không chỉ Quảng Phổ đại sư, đến những Độ Kiếp kì cường giả như Khâu Linh Chân Quân, trong lòng cũng dâng lên ý niệm như vậy.
Bọn họ không nhìn thấy hi vọng chiến thắng Trương Tụng Li.
Còn như những tu chân giả thực lực hơi thấp trên quảng trường lại càng cảm thấy cực kì thất vọng, có một số thậm chí đã chuẩn bị tư thế chạy trốn bất cứ lúc nào.
Đã đánh không lại Trương Tụng Li, vậy mau chóng chạy trốn là sáng suốt nhất.
Trong lúc sĩ khí mọi người sa sút mờ mịt như vậy, đột nhiên cơ bắp trên mặt Trương Tụng Li co giật một cái, lộ vẻ đau đớn. Liền đó, toàn thân hắn bắt đầu rung động, dường như đang phải chịu sự dằn vặt to lớn. Đồng thời, bức màn ánh sáng che xung quanh hắn nhanh chóng biến mất, đóa sen trắng chết chóc trên đầu hắn cũng bắt đầu tàn úa héo rụi.
Đây… đây là chuyện gì?
Đám Triệu Thụy, Thiên Âm đại sư nhìn nhau một cái, đều cảm thấy hơi khó hiểu. Bọn họ đã bị Trương Tụng Li bức tới tuyệt cảnh, chỉ cần Trương Tụng Li kiên trì thêm vài phút nữa, thậm chí một phút nữa, chỉ sợ bọn họ sẽ chết sạch dưới công kích của cánh sen màu trắng.
Thế nhưng, trong lúc mọi thứ đang được nắm chắc, Trương Tụng Li lại đột nhiên giảm nhẹ công kích, điều này khiến đám Triệu Thụy nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Cẩn thận quan sát Trương Tụng Li mấy giây, Khâu Linh Chân Quân dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì, kích động la: “Có phải… Trương Tụng Li tẩu hỏa nhập ma rồi không? Ta từng thấy một tu chân giả tẩu hỏa nhập ma, biểu hiện cũng không khác hắn lắm!”
“Thật sao? Trương Tụng Li thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi?”
Triệu Thụy vừa nghe, lại nhìn thần sắc của Trương Tụng Li, cảm thấy rất có khả năng. Bởi vì Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp vốn là thuật cấm kị của Thiên Sư đạo, lúc tu luyện có nguy hiểm cực lớn, cực kì dễ tẩu hỏa nhập ma.
Thiên Sư đạo đã từng có mấy đời chưởng giáo vì tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp tẩu hỏa nhập ma mà cuối cùng chết bất đắc kì tử.
Trương Tụng Li này tuy nói tu luyện có thành tựu, nhưng nói không chừng trong quá trình tu luyện đã có lưu lại họa ngầm, trong lúc chiến đấu rất dễ bị dẫn phát ra.
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi mừng ngoài tưởng tượng, nếu thật sự như vậy, tức là trời giúp hắn rồi!
“Nắm chắc cơ hội!”
“Thừa cơ tiêu diệt Trương Tụng Li!”
“…”
“…”
Đám cường giả Độ Kiếp kì như Khâu Linh Chân Quân, Quảng Phổ đại sư không nhịn được la lên, đồng thời ngưng tụ toàn bộ chân khí, thi triển ra pháp thuật mạnh nhất đánh về phía Trương Tụng Li.
Từng luồng ánh sáng chói mắt đập lên bức màn ánh sáng đang từ từ biến mất xung quanh Trương Tụng Li, muốn đột phá phòng tuyến mạnh nhất này, đánh bại Trương Tụng Li sớm hơn một chút, để tránh đêm dài lắm mộng.
Bức màn ánh sáng đó tuy đang từ từ biến mất nhưng vẫn cực kì kiên cố, pháp thuật của mọi người không ngờ lại không thể đánh vỡ!
Trương Tụng Li tuy chịu sự dày vò của tẩu hỏa nhập ma, vẻ mặt thập phần đau khổ, nhưng vẫn đứng vững chỗ cũ, sừng sững bất động, công kích toàn lực của những cường giả Độ Kiếp kì ấy, không ngờ không thể tạo nên bất cứ thương tích gì cho hắn!
Mọi người không khỏi kinh hãi thất sắc, Trương Tụng Li này quả thật cực kì cường hoành, trong tình huống này mà vẫn kiên trì được.
Triệu Thụy chăm chăm nhìn Trương Tụng Li, ngắm chính xác La Hầu chi cung vào hắn.
Sau khi tiến vào Độ Kiếp kì, hắn đã có thể nhờ vào viễn cổ ma cung này bắn ra ma tiễn có uy lực cường đại hơn! Hắn hi vọng một mũi tên này có thể khiến Trương Tụng Li trọng thương!
Triệu Thụy trút chân khí vào trong La Hầu chi cung, hắn phải ngưng tụ tất cả sức mạnh!
Đây là cơ hội đánh bại Trương Tụng Li, cũng là cơ hội duy nhất, nếu mũi tên này bắn trúng, hắn có thể xoay chuyển tình thế, chuyển bại thành thắng!
Nếu mũi tên này thất thủ, vậy kết quả không cần nói nhiều.
Theo chân khí không ngừng trút vào, một mũi tên ánh sáng màu xanh thẳm từ từ thành hình trên La Hầu chi cung.
Quang tiễn tán phát quang mang chấn động tâm hồn người ta ra xung quanh, hơn nữa càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt!
Khi tất cả chân khí của Triệu Thụy trút vào trong La Hầu chi cung, cây cung bị kéo thành hình mặt trăng tròn.
Một tiếng “tưng” vang lên, Triệu Thụy thả năm ngón tay ra, mũi tên ánh sáng màu xanh thẳm phát ra tiếng rít sắc nhọn, bắn thẳng vào Trương Tụng Li.
Nơi La Hầu chi tiễn đi qua, cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, thanh thế kinh người!
Mũi tên sắc bén tuyệt luân lấp lánh quang mang khiến người ta khiếp sợ.
Tất cả tu chân giả đều không tự chủ nín thở, một mũi tên này ngưng tụ tất cả hi vọng của bọn họ!
La Hầu chi tiễn quang mang lấp lánh nặng nề đập lên bức màn ánh sáng màu trắng của Trương Tụng Li.
“Ầm!”
Tiếng động to lớn vang lên, kinh thiên động địa.
Tất cả tu chân giả đều cảm thấy như có một tiếng sấm nổ sát bên tai mình, trong tai ong ong không dứt.
Bức màn ánh sáng mà nhiều cường giả Độ Kiếp kì như vậy luân phiên oanh tạc vẫn không phá được, dưới mãnh lực cường đại của La Hầu chi tiễn, không ngờ lại bị xuyên qua!
La Hầu chi tiễn khó khăn vượt qua chân khí hộ thể của Trương Tụng Li, đánh mạnh lên người hắn!
Thân thể cao lớn của Trương Tụng Li lắc lư, trên mặt lộ vẻ không thể tin được!
Hắn không ngờ với thần công cái thế của mình mà lại bị người khác đánh bị thương! Mà đó lại là một tu chân giả Độ Kiếp kì trẻ tuổi!
Hắn trước giờ cuồng ngạo, nhất thời khó lòng chấp nhận!
Qua một lúc, Trương Tụng Li ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lớn, thần tình nhanh chóng trở nên suy sụp!
Hắn bị La Hầu chi cung của Triệu Thụy làm trọng thương!
Trương Tụng Li chăm chăm nhìn Triệu Thụy một cách hung dữ, tức giận rống lên: “Triệu Thụy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối không! Chờ thương thế ta khôi phục, ta nhất định sẽ phân thây ngươi vạn đoạn! Ngươi chờ đấy!”
Hắn quăng lại một câu, đằng không bay lên, nhếch nhác bay về hướng bắc.
Do hắn gây thù chuốc oán thật sự quá nhiều, lại sợ Triệu Thụy bắn thêm một mũi La Hầu chi tiễn khác, đã không…(1)
Chỗ này nguyên văn bị thiếu chữ
Chỉ là hắn không biết, La Hầu chi tiễn của Triệu Thụy, chỉ có thể bắn ra một mũi.
Một mũi tên này đã tiêu hao toàn bộ chân khí của Triệu Thụy!
Nếu hắn phát động công kích, Triệu Thụy lúc này đến tự bảo vệ mình cũng là vấn đề rất lớn.
Bất quá, cũng chính vì như vậy, một mũi tên Triệu Thụy bắn ra đó mới có uy lực lớn như vậy! Mới có thể làm được chuyện mà những cường giả Độ Kiếp kì khác không thể làm được!
Trên Long Hổ Sơn một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm phát ra khi gió thổi qua ngọn cây.
Trên vạn tu chân giả đều đưa ánh mắt chấn kinh về phía Triệu Thụy. (lsqk: lũ ngu đần! Đứng nhìn thì làm được gì, sao không tranh thủ lúc Trương Tụng Li bị thương nặng mà đánh hắn chết luôn? :)) )
Bọn họ mới vừa tự thân lĩnh giáo, biết Trương Tụng Li cường đại tới đâu!
Theo bọn họ thấy, trận chiến vừa rồi giống như một cơn ác mộng, bọn họ bị cuốn vào đó, hoàn toàn không có năng lực tự chủ, chỉ có thể chạy trốn tứ tán.
Chỉ cần có thể chạy thoát dưới đóa sen trắng của Trương Tụng Li là đã may mắn lắm rồi.
Thế nhưng Trương Tụng Li cường đại tới mức khiến người ta khó bề chống cự đó lại bị một tu chân giả trẻ tuổi là Triệu Thụy đánh lui!
Nếu không tận mắt thấy, chẳng ai tin nổi!
Đó chính là đỉnh phong cường giả Đại Thừa kì, phóng mắt cả tu chân giới, có thể nói chuyện ngang hàng với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Đến Thiên Âm đại sư cũng là đỉnh phong cường giả mà cũng bại dưới tay Trương Tụng Li. Trên thế giới này, ngoại trừ Ma Đế của Ma Tông ra không còn ai có thể đối địch với Trương Tụng Li nữa!
Thế nhưng, chính cường giả như vậy, lại bị một người trẻ tuổi Xuất Khiếu kì(2) đánh lui, điều này thật không thể tưởng tượng! Quá khiến người ta chấn kinh!
Tác giả lại nhầm, vốn Triệu Thụy đã đột phá tới Độ Kiếp kì rồi. Những sai lầm thế này không thể đếm hết! :))
Cho dù tận mắt nhìn thấy, trên vạn tu chân giả ở đây cũng đều khó có thể chấp nhận.
Đến những tu chân cường giả Độ Kiếp kì như Khâu Linh Chân Quân, Quảng Phổ đại sư, cũng nhìn Triệu Thụy với khuôn mặt đầy kinh dị.
Làm kẻ tham chiến trong trận chiến vừa rồi, bọn họ rõ ràng hơn ai hết, màn ánh sáng màu trắng xung quanh Trương Tụng Li kiên cố tới đâu. Mấy người bọn họ luân phiên công kích đều không cách nào phá được, nhưng Triệu Thụy lại có thể dùng một mũi tên làm Trương Tụng Li trọng thương.
Điều này đủ nói lên rằng, tu vi của Triệu Thụy cường đại hơn bọn họ nhiều!
Yên lặng như vậy một lúc, trên vạn tu chân giả còn sống sót sau tai nạn phát ra tiếng hoan hô rung trời.
“Trương Tụng Li bị đánh bại rồi!”
“Quá tốt rồi! Thằng điên đó cuối cùng cũng bị đánh bại rồi!”
“May quá! May quá! Chúng ta tránh thoát một kiếp rồi!”
“Làm tốt lắm! Làm quá tốt luôn! Không hổ là cường giả thứ năm trên tu chân giới!”
“Không đúng! Lý Lăng Phong đã bị phế, Triệu Thụy hẳn là cường giả thứ tư trên tu chân giới!”
“Đúng vậy! Trở thành đỉnh phong cường giả là chuyện có thể đợi được!”
“…”
“…”
Đám tu chân giả không hề keo kiệt dốc hết những từ khen ngợi mình nghĩ ra được chất lên người Triệu Thụy. Nếu không phải Triệu Thụy đánh bại Trương Tụng Li, nếu bọn họ không thần phục dưới chân Trương Tụng Li thì chỉ có một đường chết. Vì vậy, trong lòng họ ít nhiều gì cũng có sự cảm kích đối với Triệu Thụy.
Đám đệ tử Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo thì như cha mẹ chết, run run rẩy rẩy.
Trương Tụng Li đắc tội hết cả tu chân giới, hơn nữa đã thất bại, cuộc đời họ sau này phải sống làm sao?
Sau này ra khỏi cửa chỉ sợ phải cẩn thận rồi.
Oán độc nhìn Triệu Thụy một cái, đám môn nhân Thiên Sư đạo lén lút bỏ đi.
Triệu Thụy được mọi người vỗ tay và hoan hô, trong lòng tịnh không có vui mừng gì lắm, lại càng không có chút đắc ý nào.
Hắn hết sức rõ ràng, lần này đánh lui Trương Tụng Li, tuy nói rằng dựa vào thực lực, nhưng phải dựa vào vận khí nhiều hơn.
Trương Tụng Li là đỉnh phong cường giả, thực lực cao hơn hắn một mức dài.
Nếu không phải vì Trương Tụng Li tẩu hỏa nhập ma, đóa sen phòng ngự hoàn toàn tán loạn, La Hầu chi tiễn của hắn chỉ sợ khó lòng tạo thành thương tích cho Trương Tụng Li.
Cho dù bây giờ Trương Tụng Li bị hắn đánh bị thương, nghe giọng Trương Tụng Li nói, thương thế hẳn cũng không quá nghiêm trọng, khôi phục lại cũng chẳng cần bao nhiêu thời gian. Chờ thương thế Trương Tụng Li khôi phục xong, phiền phức của hắn liền đến.
Trong lòng Triệu Thụy đang nghĩ vậy, Tôn Tiểu Lan từ trong đám người xông ra, lao tới cạnh Triệu Thụy.
“Tiểu Thụy, ngươi không sao chứ?” Tôn Tiểu Lan hai tay sở lung tung trên người Triệu Thụy, trong cặp mắt to đầy vẻ lo lắng.
“Không sao. Em rất tốt.” Triệu Thụy cười cười, an ủi nói.
“Thật sự không sao?” Tôn Tiểu Lan không yên tâm lại hỏi một câu.
“Đương nhiên không sao, Tiểu Lan tỉ, chị đừng lo cho em. Trái lại Đôn Triệt bị thương nặng, cần phải có thời gian điều trị.”
Tôn Tiểu Lan vẫn còn sợ hãi nói: “Lần này may mà có Đôn Triệt xả thân cứu ngươi. Nếu không, chỉ sợ ngươi đã trúng phải độc thủ của Tra Phi Hùng rồi. Vừa rồi khi Tra Phi Hùng đánh lén ngươi, quả tim ta treo lên tới cổ họng rồi!”
Triệu Thụy đồng cảm sâu sắc, than: “Thật là nhờ có Đôn Triệt, nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng.”
Tôn Tiểu Lan đến bên cạnh Đôn Triệt, ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế của Đôn Triệt, sau đó hơi lo lắng hỏi: “Tiểu Thụy, thương thế của hắn rốt cuộc có nghiêm trọng không? Lúc nào có thể khỏi?”
Triệu Thụy vỗ vỗ vai cô, nói: “Thực lực của Tra Phi Hùng thấp hơn Đôn Triệt không ít. Một kích này của Tra Phi Hùng tuy tập trung toàn lực, nhưng hộ thể chân khí của Đôn Triệt vẫn có tác dụng, giảm thiểu được đại bộ phận công kích, cho nên thương thế không tính là nghiêm trọng, không có lo lắng về tính mạng(3). Lại thêm hắn uống tiên đan trị thương do ta luyện chế, qua một đoạn thời gian sẽ khỏi thôi.”
Chỗ này tác giả lại quên, Đôn Triệt bị thương là do trúng công kích của Trương Tụng Li chứ đâu phải của Tra Phi Hùng.
Tôn Tiểu Lan nghe Triệu Thụy nói vậy mới yên tâm.
Lúc này, đệ tử của Thục Sơn Kiếm Phái cùng nhau đi tới, sau đó đồng loạt hành lễ với Triệu Thụy, lớn giọng nói: “Triệu Thụy đạo hữu, cảm ơn ngươi đánh chết phản đồ Lý Kinh Nhạn, còn đánh bị thương Trương Tụng Li, trả một mối thù cho Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta. Trên dưới Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta mang ơn đức của ngươi, suốt đời không quên. Sau này, ngươi có chuyện gì cần đến Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta, cứ việc phân phó, chúng ta quyết không từ chối!”
Những lời này của đám môn hạ Thục Sơn phát ra từ đáy lòng, nói cực kì chân thành. Triệu Thụy vội vàng nói: “Thục Sơn Lý Lăng Phong chưởng giáo rất có uyên nguyên với ta, lại là sư tôn của Tôn Tiểu Lan, báo thù cho ông ấy là chuyện phải làm, các ngươi không cần phải để trong lòng. Đúng rồi, Lý Lăng Phong chưởng giáo trước mắt còn đang bị giam trong sơn động ở Thục Sơn, các ngươi mau đi ứng cứu, hẳn là còn kịp.”
Môn nhân Thục Sơn đồng thanh nói: “Vâng, phải nhanh chóng đi cứu.”
Triệu Thụy vác Đôn Triệt, đang chuẩn bị cùng Tôn Tiểu Lan và các Thục Sơn đệ tử về Thục Sơn, hai ma sư của Ma Tông đột nhiên xuất hiện, từ phía tây bắc bay tới.
Hai ma sư của Ma Tông đó vừa thấy thi thể đầy đất, một mảnh hỗn loạn, không khỏi giật nảy mình, vội vàng hô hoán lên: “Khâu Khí! Khâu Khí! Tra Phi Hùng!”
Khâu Khí bị Trương Tụng Li đánh bị thương hôn mê sớm đã tỉnh lại, chỉ là do thương thế quá nặng, vẫn không động đậy được.
Chẳng qua hắn coi như vẫn còn may, bị cánh sen trắng của Trương Tụng Li đánh trúng, không ngờ lại không bị nổ chết, mà vẫn còn sống.
Nghe có người hô hoán, hắn vội dùng giọng yếu ớt đáp lại: “Ta… ta ở đây…”
Hai ma sư đó nghe tiếng vội vàng chạy tới.
Thiên Âm đại sư vừa sợ vừa giận, quát lớn với Tra Phi Hùng: “Ngươi điên rồi à! Không ngờ lại ra tay với đồng bạn! Chẳng lẽ ngươi bị Trương Tụng Li mua chuộc rồi?”
Những cường giả Độ Kiếp kì còn lại, như Hành Sơn Kiếm Tông Kì Hư Thượng Nhân, Phổ Đà Quảng Hóa tự Quảng Phổ đại sư, Hoa Sơn Nhất Khí Huyền Môn Khâu Linh Chân Quân, cũng đều chấn kinh nhìn Tra Phi Hùng, nhao nhao chửi bới: “Ngươi đang làm gì vậy, trong lúc quan trọng thế này sao lại tranh chấp nội bộ, đánh người của mình!”
Tra Phi Hùng thấy mình đánh lén bị phát hiện, dứt khoát trở mặt, hung hăng nói: “Triệu Thụy không phải là đồng bạn của ta, ta và hắn thù không đội trời chung! Nếu bây giờ không giải quyết hắn, về sau không còn cơ hội tốt nữa!”
Triệu Thụy chăm chăm nhìn Tra Phi Hùng, trong mắt cơ hồ phun ra lửa, hận không thể cắn tên tiểu nhân ti bỉ này ra thành mảnh vụn.
Tên tiểu nhân âm hiểm này, đối mặt với đại địch không ra sức mà trái lại đánh lén hắn, thật quá ti bỉ vô sỉ!
Nếu không phải Đôn Triệt xả thân cứu hắn một mạng, chỉ sợ bây giờ hắn đã phơi xác nơi đây rồi!
Triệu Thụy nhìn Đôn Triệt nằm trên mặt đất, bi thương, đau khổ, tự trách, phẫn nộ, đủ loại tình cảm tràn đầy trong ngực, dường như muốn nổ tung ra.
Đúng vào lúc này, đan điền hắn đột nhiên nóng lên, một luồng nhiệt lưu hùng hậu từ trong đan điền hắn tuôn ra, theo kinh mạch chảy khắp toàn thân, nơi nhiệt lưu đi qua, sự khống chế của thân thể hắn khôi phục trong nháy mắt.
“Tra Phi Hùng!”
Triệu Thụy tức giận trợn tròn hai mắt, quát lớn một tiếng, nhanh chóng xông tới Tra Phi Hùng, đồng thời trút chân khí toàn thân vào Cửu Tiêu Lôi Đình thương, dùng hết sức đập xuống Tra Phi Hùng!
Dưới sự thúc đẩy toàn lực của Triệu Thụy, từng luồng sét màu tím tụ tập trên Cửu Tiêu Lôi Đình thương, đồng thời tụ tập thành một con tử sắc lôi long to lớn, nhe nanh múa vuốt lao tới Tra Phi Hùng!
Tra Phi Hùng giật nảy mình, không ngờ Triệu Thụy lại phá giải được pháp thuật của hắn!
Hắn hoảng hoảng hốt hốt lui lại đằng sau, hi vọng có thể tạm thời kéo dài khoảng cách đối với Triệu Thụy.
Toàn bộ sức chú ý của Tra Phi Hùng đều tập trung trên người Triệu Thụy, trong lúc hoảng hốt, hắn không chú ý tới một cánh hoa sen màu trắng đã bắn tới.
Theo một tiếng nổ, cánh hoa sen trắng nổ tung bên cạnh Tra Phi Hùng, sóng xung kích to lớn đập cho hắn điên cuồng phun máu tươi.
Hắn lăn trên mặt đất thật xa, còn chưa kịp đứng vững, Cửu Tiêu Lôi Đình thương của Triệu Thụy đã đập xuống đầu.
“Ầm!”
Một thương này đập mạnh lên đỉnh đầu Tra Phi Hùng, Tra Phi Hùng kêu thảm một tiếng, cả người bị một kích cuồng nộ của Triệu Thụy đập lún sâu vào trong đất.
Tử Điện Lôi Long lập tức cuồng mãnh bổ tới, quấn chặt cứng lấy Tra Phi Hùng.
Tra Phi Hùng liên tiếp bị đánh mấy cú trầm trọng, làm sao chịu nổi, kêu thảm một tiếng, kinh mạch đứt vỡ từng đoạn, thất khiếu trào máu, trợn mắt tắt thở.
Triệu Thụy trừ diệt xong Tra Phi Hùng, vội vàng tới bên cạnh Đôn Triệt, lấy tiên đan liệu thương của hắn luyện chế ra cho Đôn Triệt uống, sau đó mang Đôn Triệt tới một nơi tương đối an toàn cho hắn nghỉ ngơi.
Trương Tụng Li thấy cảnh này, không khỏi ngẩng đầu ha ha cười lớn: “Các ngươi mười người liên thủ, đều còn xa mới là đối thủ của ta, bây giờ nội bộ đánh nhau không ngờ còn bị thương hai người! Đây không phải là tự tìm đường chết sao? Đã như vậy, vậy ta thành toàn cho các ngươi, để các ngươi cùng xuống hoàng tuyền!”
Trương Tụng Li nói xong, mạnh mẽ thúc đẩy chân khí, đóa hoa sen trắng trên đầu tỏa ánh sáng mạnh hơn, cánh hoa càng dày hơn, mang theo tiếng gào thét chết chóc, phô thiên cái địa bắn tới mọi người!
“Ầm ầm ầm”
Tiếng nổ to lớn vang lên liên miên bất tuyệt. Mặt đất không ngừng rung động, quảng trường bị đánh cho cát bay đá chạy, cát bụi cuồn cuộn bao phủ cả quảng trường.
Dưới những cánh hoa dày đặc này, hai tu chân giả Độ Kiếp kì bị đánh trúng, lập tức tan xương nát thịt, hồn phi phách tán.
Đến Thiên Âm đại sư cũng bị mấy chục cánh hoa uy lực khủng bố bắn trúng, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt biến thành một màu vàng tím!
“Thiên Âm đại sư bị thương rồi!”
“Thiên Âm đại sư bị Trương Tụng Li đánh bị thương rồi!”
Cơ hồ tất cả tu chân giả đều kinh hô lên.
Thiên Âm đại sư là sức chiến đấu mạnh nhất trong bọn họ, là niềm hi vọng chiến thắng Trương Tụng Li của bọn họ!
Thế nhưng, Thiên Âm đại sư được bọn họ gởi gắm hi vọng đó lúc này thân đã trọng thương, điều này bảo tất cả tu chân giả ở đây làm sao không thất vọng!
Phổ Đà sơn Quảng Phổ đại sư, một trong bảy Độ Kiếp kì cường giả, sắc mặt trở nên ngưng trọng, trong lòng dâng lên cảm giác bất lực. Sau khi Trương Tụng Li tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp, thực sự quá cường đại, cường đại vượt ngoài dự liệu của bọn họ! Trước mặt bọn họ, giống như một vị thần, khó bề đánh ngã!
Càng quan trọng hơn là, bởi vì nội loạn vừa rồi, bọn họ còn tổn thất mất mấy sức chiến đấu!
Bây giờ đến Thiên Âm đại sư cũng bị trọng thương!
Bây giờ bọn họ thật sự không biết còn có cách nào có thể đánh bại Trương Tụng Li.
Không chỉ Quảng Phổ đại sư, đến những Độ Kiếp kì cường giả như Khâu Linh Chân Quân, trong lòng cũng dâng lên ý niệm như vậy.
Bọn họ không nhìn thấy hi vọng chiến thắng Trương Tụng Li.
Còn như những tu chân giả thực lực hơi thấp trên quảng trường lại càng cảm thấy cực kì thất vọng, có một số thậm chí đã chuẩn bị tư thế chạy trốn bất cứ lúc nào.
Đã đánh không lại Trương Tụng Li, vậy mau chóng chạy trốn là sáng suốt nhất.
Trong lúc sĩ khí mọi người sa sút mờ mịt như vậy, đột nhiên cơ bắp trên mặt Trương Tụng Li co giật một cái, lộ vẻ đau đớn. Liền đó, toàn thân hắn bắt đầu rung động, dường như đang phải chịu sự dằn vặt to lớn. Đồng thời, bức màn ánh sáng che xung quanh hắn nhanh chóng biến mất, đóa sen trắng chết chóc trên đầu hắn cũng bắt đầu tàn úa héo rụi.
Đây… đây là chuyện gì?
Đám Triệu Thụy, Thiên Âm đại sư nhìn nhau một cái, đều cảm thấy hơi khó hiểu. Bọn họ đã bị Trương Tụng Li bức tới tuyệt cảnh, chỉ cần Trương Tụng Li kiên trì thêm vài phút nữa, thậm chí một phút nữa, chỉ sợ bọn họ sẽ chết sạch dưới công kích của cánh sen màu trắng.
Thế nhưng, trong lúc mọi thứ đang được nắm chắc, Trương Tụng Li lại đột nhiên giảm nhẹ công kích, điều này khiến đám Triệu Thụy nghĩ thế nào cũng không hiểu được.
Cẩn thận quan sát Trương Tụng Li mấy giây, Khâu Linh Chân Quân dường như đột nhiên phát hiện ra điều gì, kích động la: “Có phải… Trương Tụng Li tẩu hỏa nhập ma rồi không? Ta từng thấy một tu chân giả tẩu hỏa nhập ma, biểu hiện cũng không khác hắn lắm!”
“Thật sao? Trương Tụng Li thật sự tẩu hỏa nhập ma rồi?”
Triệu Thụy vừa nghe, lại nhìn thần sắc của Trương Tụng Li, cảm thấy rất có khả năng. Bởi vì Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp vốn là thuật cấm kị của Thiên Sư đạo, lúc tu luyện có nguy hiểm cực lớn, cực kì dễ tẩu hỏa nhập ma.
Thiên Sư đạo đã từng có mấy đời chưởng giáo vì tu luyện Long Hổ Nghịch Thiên Đại Pháp tẩu hỏa nhập ma mà cuối cùng chết bất đắc kì tử.
Trương Tụng Li này tuy nói tu luyện có thành tựu, nhưng nói không chừng trong quá trình tu luyện đã có lưu lại họa ngầm, trong lúc chiến đấu rất dễ bị dẫn phát ra.
Trong lòng Triệu Thụy không khỏi mừng ngoài tưởng tượng, nếu thật sự như vậy, tức là trời giúp hắn rồi!
“Nắm chắc cơ hội!”
“Thừa cơ tiêu diệt Trương Tụng Li!”
“…”
“…”
Đám cường giả Độ Kiếp kì như Khâu Linh Chân Quân, Quảng Phổ đại sư không nhịn được la lên, đồng thời ngưng tụ toàn bộ chân khí, thi triển ra pháp thuật mạnh nhất đánh về phía Trương Tụng Li.
Từng luồng ánh sáng chói mắt đập lên bức màn ánh sáng đang từ từ biến mất xung quanh Trương Tụng Li, muốn đột phá phòng tuyến mạnh nhất này, đánh bại Trương Tụng Li sớm hơn một chút, để tránh đêm dài lắm mộng.
Bức màn ánh sáng đó tuy đang từ từ biến mất nhưng vẫn cực kì kiên cố, pháp thuật của mọi người không ngờ lại không thể đánh vỡ!
Trương Tụng Li tuy chịu sự dày vò của tẩu hỏa nhập ma, vẻ mặt thập phần đau khổ, nhưng vẫn đứng vững chỗ cũ, sừng sững bất động, công kích toàn lực của những cường giả Độ Kiếp kì ấy, không ngờ không thể tạo nên bất cứ thương tích gì cho hắn!
Mọi người không khỏi kinh hãi thất sắc, Trương Tụng Li này quả thật cực kì cường hoành, trong tình huống này mà vẫn kiên trì được.
Triệu Thụy chăm chăm nhìn Trương Tụng Li, ngắm chính xác La Hầu chi cung vào hắn.
Sau khi tiến vào Độ Kiếp kì, hắn đã có thể nhờ vào viễn cổ ma cung này bắn ra ma tiễn có uy lực cường đại hơn! Hắn hi vọng một mũi tên này có thể khiến Trương Tụng Li trọng thương!
Triệu Thụy trút chân khí vào trong La Hầu chi cung, hắn phải ngưng tụ tất cả sức mạnh!
Đây là cơ hội đánh bại Trương Tụng Li, cũng là cơ hội duy nhất, nếu mũi tên này bắn trúng, hắn có thể xoay chuyển tình thế, chuyển bại thành thắng!
Nếu mũi tên này thất thủ, vậy kết quả không cần nói nhiều.
Theo chân khí không ngừng trút vào, một mũi tên ánh sáng màu xanh thẳm từ từ thành hình trên La Hầu chi cung.
Quang tiễn tán phát quang mang chấn động tâm hồn người ta ra xung quanh, hơn nữa càng lúc càng sáng, càng lúc càng chói mắt!
Khi tất cả chân khí của Triệu Thụy trút vào trong La Hầu chi cung, cây cung bị kéo thành hình mặt trăng tròn.
Một tiếng “tưng” vang lên, Triệu Thụy thả năm ngón tay ra, mũi tên ánh sáng màu xanh thẳm phát ra tiếng rít sắc nhọn, bắn thẳng vào Trương Tụng Li.
Nơi La Hầu chi tiễn đi qua, cuồng phong nổi lên, cát bay đá chạy, thanh thế kinh người!
Mũi tên sắc bén tuyệt luân lấp lánh quang mang khiến người ta khiếp sợ.
Tất cả tu chân giả đều không tự chủ nín thở, một mũi tên này ngưng tụ tất cả hi vọng của bọn họ!
La Hầu chi tiễn quang mang lấp lánh nặng nề đập lên bức màn ánh sáng màu trắng của Trương Tụng Li.
“Ầm!”
Tiếng động to lớn vang lên, kinh thiên động địa.
Tất cả tu chân giả đều cảm thấy như có một tiếng sấm nổ sát bên tai mình, trong tai ong ong không dứt.
Bức màn ánh sáng mà nhiều cường giả Độ Kiếp kì như vậy luân phiên oanh tạc vẫn không phá được, dưới mãnh lực cường đại của La Hầu chi tiễn, không ngờ lại bị xuyên qua!
La Hầu chi tiễn khó khăn vượt qua chân khí hộ thể của Trương Tụng Li, đánh mạnh lên người hắn!
Thân thể cao lớn của Trương Tụng Li lắc lư, trên mặt lộ vẻ không thể tin được!
Hắn không ngờ với thần công cái thế của mình mà lại bị người khác đánh bị thương! Mà đó lại là một tu chân giả Độ Kiếp kì trẻ tuổi!
Hắn trước giờ cuồng ngạo, nhất thời khó lòng chấp nhận!
Qua một lúc, Trương Tụng Li ọe một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lớn, thần tình nhanh chóng trở nên suy sụp!
Hắn bị La Hầu chi cung của Triệu Thụy làm trọng thương!
Trương Tụng Li chăm chăm nhìn Triệu Thụy một cách hung dữ, tức giận rống lên: “Triệu Thụy, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi! Tuyệt đối không! Chờ thương thế ta khôi phục, ta nhất định sẽ phân thây ngươi vạn đoạn! Ngươi chờ đấy!”
Hắn quăng lại một câu, đằng không bay lên, nhếch nhác bay về hướng bắc.
Do hắn gây thù chuốc oán thật sự quá nhiều, lại sợ Triệu Thụy bắn thêm một mũi La Hầu chi tiễn khác, đã không…(1)
Chỗ này nguyên văn bị thiếu chữ
Chỉ là hắn không biết, La Hầu chi tiễn của Triệu Thụy, chỉ có thể bắn ra một mũi.
Một mũi tên này đã tiêu hao toàn bộ chân khí của Triệu Thụy!
Nếu hắn phát động công kích, Triệu Thụy lúc này đến tự bảo vệ mình cũng là vấn đề rất lớn.
Bất quá, cũng chính vì như vậy, một mũi tên Triệu Thụy bắn ra đó mới có uy lực lớn như vậy! Mới có thể làm được chuyện mà những cường giả Độ Kiếp kì khác không thể làm được!
Trên Long Hổ Sơn một mảnh yên tĩnh, chỉ có thanh âm phát ra khi gió thổi qua ngọn cây.
Trên vạn tu chân giả đều đưa ánh mắt chấn kinh về phía Triệu Thụy. (lsqk: lũ ngu đần! Đứng nhìn thì làm được gì, sao không tranh thủ lúc Trương Tụng Li bị thương nặng mà đánh hắn chết luôn? :)) )
Bọn họ mới vừa tự thân lĩnh giáo, biết Trương Tụng Li cường đại tới đâu!
Theo bọn họ thấy, trận chiến vừa rồi giống như một cơn ác mộng, bọn họ bị cuốn vào đó, hoàn toàn không có năng lực tự chủ, chỉ có thể chạy trốn tứ tán.
Chỉ cần có thể chạy thoát dưới đóa sen trắng của Trương Tụng Li là đã may mắn lắm rồi.
Thế nhưng Trương Tụng Li cường đại tới mức khiến người ta khó bề chống cự đó lại bị một tu chân giả trẻ tuổi là Triệu Thụy đánh lui!
Nếu không tận mắt thấy, chẳng ai tin nổi!
Đó chính là đỉnh phong cường giả Đại Thừa kì, phóng mắt cả tu chân giới, có thể nói chuyện ngang hàng với hắn cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay!
Đến Thiên Âm đại sư cũng là đỉnh phong cường giả mà cũng bại dưới tay Trương Tụng Li. Trên thế giới này, ngoại trừ Ma Đế của Ma Tông ra không còn ai có thể đối địch với Trương Tụng Li nữa!
Thế nhưng, chính cường giả như vậy, lại bị một người trẻ tuổi Xuất Khiếu kì(2) đánh lui, điều này thật không thể tưởng tượng! Quá khiến người ta chấn kinh!
Tác giả lại nhầm, vốn Triệu Thụy đã đột phá tới Độ Kiếp kì rồi. Những sai lầm thế này không thể đếm hết! :))
Cho dù tận mắt nhìn thấy, trên vạn tu chân giả ở đây cũng đều khó có thể chấp nhận.
Đến những tu chân cường giả Độ Kiếp kì như Khâu Linh Chân Quân, Quảng Phổ đại sư, cũng nhìn Triệu Thụy với khuôn mặt đầy kinh dị.
Làm kẻ tham chiến trong trận chiến vừa rồi, bọn họ rõ ràng hơn ai hết, màn ánh sáng màu trắng xung quanh Trương Tụng Li kiên cố tới đâu. Mấy người bọn họ luân phiên công kích đều không cách nào phá được, nhưng Triệu Thụy lại có thể dùng một mũi tên làm Trương Tụng Li trọng thương.
Điều này đủ nói lên rằng, tu vi của Triệu Thụy cường đại hơn bọn họ nhiều!
Yên lặng như vậy một lúc, trên vạn tu chân giả còn sống sót sau tai nạn phát ra tiếng hoan hô rung trời.
“Trương Tụng Li bị đánh bại rồi!”
“Quá tốt rồi! Thằng điên đó cuối cùng cũng bị đánh bại rồi!”
“May quá! May quá! Chúng ta tránh thoát một kiếp rồi!”
“Làm tốt lắm! Làm quá tốt luôn! Không hổ là cường giả thứ năm trên tu chân giới!”
“Không đúng! Lý Lăng Phong đã bị phế, Triệu Thụy hẳn là cường giả thứ tư trên tu chân giới!”
“Đúng vậy! Trở thành đỉnh phong cường giả là chuyện có thể đợi được!”
“…”
“…”
Đám tu chân giả không hề keo kiệt dốc hết những từ khen ngợi mình nghĩ ra được chất lên người Triệu Thụy. Nếu không phải Triệu Thụy đánh bại Trương Tụng Li, nếu bọn họ không thần phục dưới chân Trương Tụng Li thì chỉ có một đường chết. Vì vậy, trong lòng họ ít nhiều gì cũng có sự cảm kích đối với Triệu Thụy.
Đám đệ tử Long Hổ Sơn Thiên Sư đạo thì như cha mẹ chết, run run rẩy rẩy.
Trương Tụng Li đắc tội hết cả tu chân giới, hơn nữa đã thất bại, cuộc đời họ sau này phải sống làm sao?
Sau này ra khỏi cửa chỉ sợ phải cẩn thận rồi.
Oán độc nhìn Triệu Thụy một cái, đám môn nhân Thiên Sư đạo lén lút bỏ đi.
Triệu Thụy được mọi người vỗ tay và hoan hô, trong lòng tịnh không có vui mừng gì lắm, lại càng không có chút đắc ý nào.
Hắn hết sức rõ ràng, lần này đánh lui Trương Tụng Li, tuy nói rằng dựa vào thực lực, nhưng phải dựa vào vận khí nhiều hơn.
Trương Tụng Li là đỉnh phong cường giả, thực lực cao hơn hắn một mức dài.
Nếu không phải vì Trương Tụng Li tẩu hỏa nhập ma, đóa sen phòng ngự hoàn toàn tán loạn, La Hầu chi tiễn của hắn chỉ sợ khó lòng tạo thành thương tích cho Trương Tụng Li.
Cho dù bây giờ Trương Tụng Li bị hắn đánh bị thương, nghe giọng Trương Tụng Li nói, thương thế hẳn cũng không quá nghiêm trọng, khôi phục lại cũng chẳng cần bao nhiêu thời gian. Chờ thương thế Trương Tụng Li khôi phục xong, phiền phức của hắn liền đến.
Trong lòng Triệu Thụy đang nghĩ vậy, Tôn Tiểu Lan từ trong đám người xông ra, lao tới cạnh Triệu Thụy.
“Tiểu Thụy, ngươi không sao chứ?” Tôn Tiểu Lan hai tay sở lung tung trên người Triệu Thụy, trong cặp mắt to đầy vẻ lo lắng.
“Không sao. Em rất tốt.” Triệu Thụy cười cười, an ủi nói.
“Thật sự không sao?” Tôn Tiểu Lan không yên tâm lại hỏi một câu.
“Đương nhiên không sao, Tiểu Lan tỉ, chị đừng lo cho em. Trái lại Đôn Triệt bị thương nặng, cần phải có thời gian điều trị.”
Tôn Tiểu Lan vẫn còn sợ hãi nói: “Lần này may mà có Đôn Triệt xả thân cứu ngươi. Nếu không, chỉ sợ ngươi đã trúng phải độc thủ của Tra Phi Hùng rồi. Vừa rồi khi Tra Phi Hùng đánh lén ngươi, quả tim ta treo lên tới cổ họng rồi!”
Triệu Thụy đồng cảm sâu sắc, than: “Thật là nhờ có Đôn Triệt, nếu không, hậu quả không thể tưởng tượng.”
Tôn Tiểu Lan đến bên cạnh Đôn Triệt, ngồi xổm xuống, kiểm tra thương thế của Đôn Triệt, sau đó hơi lo lắng hỏi: “Tiểu Thụy, thương thế của hắn rốt cuộc có nghiêm trọng không? Lúc nào có thể khỏi?”
Triệu Thụy vỗ vỗ vai cô, nói: “Thực lực của Tra Phi Hùng thấp hơn Đôn Triệt không ít. Một kích này của Tra Phi Hùng tuy tập trung toàn lực, nhưng hộ thể chân khí của Đôn Triệt vẫn có tác dụng, giảm thiểu được đại bộ phận công kích, cho nên thương thế không tính là nghiêm trọng, không có lo lắng về tính mạng(3). Lại thêm hắn uống tiên đan trị thương do ta luyện chế, qua một đoạn thời gian sẽ khỏi thôi.”
Chỗ này tác giả lại quên, Đôn Triệt bị thương là do trúng công kích của Trương Tụng Li chứ đâu phải của Tra Phi Hùng.
Tôn Tiểu Lan nghe Triệu Thụy nói vậy mới yên tâm.
Lúc này, đệ tử của Thục Sơn Kiếm Phái cùng nhau đi tới, sau đó đồng loạt hành lễ với Triệu Thụy, lớn giọng nói: “Triệu Thụy đạo hữu, cảm ơn ngươi đánh chết phản đồ Lý Kinh Nhạn, còn đánh bị thương Trương Tụng Li, trả một mối thù cho Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta. Trên dưới Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta mang ơn đức của ngươi, suốt đời không quên. Sau này, ngươi có chuyện gì cần đến Thục Sơn Kiếm Phái chúng ta, cứ việc phân phó, chúng ta quyết không từ chối!”
Những lời này của đám môn hạ Thục Sơn phát ra từ đáy lòng, nói cực kì chân thành. Triệu Thụy vội vàng nói: “Thục Sơn Lý Lăng Phong chưởng giáo rất có uyên nguyên với ta, lại là sư tôn của Tôn Tiểu Lan, báo thù cho ông ấy là chuyện phải làm, các ngươi không cần phải để trong lòng. Đúng rồi, Lý Lăng Phong chưởng giáo trước mắt còn đang bị giam trong sơn động ở Thục Sơn, các ngươi mau đi ứng cứu, hẳn là còn kịp.”
Môn nhân Thục Sơn đồng thanh nói: “Vâng, phải nhanh chóng đi cứu.”
Triệu Thụy vác Đôn Triệt, đang chuẩn bị cùng Tôn Tiểu Lan và các Thục Sơn đệ tử về Thục Sơn, hai ma sư của Ma Tông đột nhiên xuất hiện, từ phía tây bắc bay tới.
Hai ma sư của Ma Tông đó vừa thấy thi thể đầy đất, một mảnh hỗn loạn, không khỏi giật nảy mình, vội vàng hô hoán lên: “Khâu Khí! Khâu Khí! Tra Phi Hùng!”
Khâu Khí bị Trương Tụng Li đánh bị thương hôn mê sớm đã tỉnh lại, chỉ là do thương thế quá nặng, vẫn không động đậy được.
Chẳng qua hắn coi như vẫn còn may, bị cánh sen trắng của Trương Tụng Li đánh trúng, không ngờ lại không bị nổ chết, mà vẫn còn sống.
Nghe có người hô hoán, hắn vội dùng giọng yếu ớt đáp lại: “Ta… ta ở đây…”
Hai ma sư đó nghe tiếng vội vàng chạy tới.
/635
|