Triệu Thụy không có kinh nghiệm mua nhà, nên cũng chẳng thấy chuyện mấy vị "cô nương" môi giới bán nhà đó không nhiệt tình đón tiếp là một vấn đề gì.
Hắn bước đến trước mặt một vị "cô nương" có khuôn sắc sảo, đeo kiếng hỏi: "Không biết ở đây còn căn biệt thự trống nào không? Tôi muốn xem một chút, cô có thể dẫn tôi đi được không?"
Cô nàng môi giới dò xét đánh gía hắn vài lượt, sau đó rất chi khinh thường "hừ" một tiếng, quay người rồi tiếp tục tán gẫu cùng chúng bạn.
Thấy bộ dạng như vậy của cô ả, Triệu Thụy không khỏi chau mày, trong lòng có phần không vừa ý.
Lâm Bảo Đức bấy lâu nay luôn được mọi người tôn kính, chưa từng bị đối xử như vậy, thế nên mặt càng thêm sa sầm, sửa soạn mở miệng mắng cho ả một trận.
Ngay lúc này, một cô gái dáng dấp trẻ trung(*), tuổi khoảng đôi mươi đứng dậy.
Tướng mạo của cô gái chỉ có thể coi là trên trung bình, nhưng nụ cười vô cùng rạng rỡ, làm cho người khác cảm thấy thoải mái.
"Nếu hai vị muốn xem phòng, tôi sẽ dẫn hai người đi xem được không?"
"Được." Triệu Thụy gật đầu. Lâm Bảo Đức cũng nén cơn giận trong lòng lại, "hừm" một tiếng, coi như là đáp ứng.
"Vậy xin đi theo tôi." Cô gái đưa một tay ra làm dấu mời, sau đó đi trước dẫn đường, còn Triệu Thụy và Lâm Bảo Đức thì bước theo sau.
Ba người còn chưa rời xa, những lời bàn tán của mấy cô nàng môi giới đã từ phía sau vọng tới.
"Hai người bọn họ rõ ràng sẽ chẳng mua nổi biệt thự rồi, chỉ lãng phí thời gian thôi."
"Người ta vừa mới vào làm, chưa có kinh nghiệm, lấy đâu ra con mắt tinh tường(1) như cậu?"
"Con bé rồi sẽ tốn công vô ích thôi(*), hì hì, dẫu sao nó vẫn còn phải học nhiều lắm!"
"..."
"..."
Coi như không nghe thấy những lời đàm tiếu ở sau lưng, cô gái nọ rút từ trong túi ra hai tấm danh thiếp, trao cho Triệu Thụy và Lâm Bảo Đức, cười nói: "Tôi tên Chu Lâm, là nhân viên môi giới ở văn phòng này, mong hai vị sẽ chiếu cố đến. Đúng rồi, quý tính của hai vị là gì, trong hai vị ai là người có nhu cầu mua nhà? Diện tích nhà cỡ nào, giá cả tầm bao nhiêu? Xin hãy cho tôi biết để tôi có thể đưa hai vị đến kiểm tra thực địa.”
"Tôi họ Triệu, còn đây là Lâm giáo sư, đi cùng để giúp tôi mua nhà. "Triệu Thụy tùy ý trả lời, "nghe nói Sơn Thủy Nhã Uyển nằm kề sát với khu rừng bảo tồn, cho nên có lòng đến xem một chút, hiển nhiên nhà mà càng gần khu rừng bảo tồn càng tốt."
Chu Lâm thoáng nhìn Triệu Thụy có chút kinh ngạc, cô vốn nghĩ rằng ông già lớn tuổi muốn mua nhà, không ngờ lại là chàng thanh niên mà trông còn muốn nhỏ tuổi hơn mình này.
"Nếu là như vậy, chúng ta hãy đến Phong Lâm Cư xem đi. Khu rừng bảo tồn chỉ nằm mặt sau căn Phong Lâm Cư hơn mười mét. Rất thoải mái để đi tản bộ khu bảo tồn sau bữa cơm."
Vừa giới thiệu, Chu Lâm vừa dẫn bọn họ đến biệt thự Phong Lâm Cư.
Diện tích của Phong Lâm Cư rất lớn, hơn nghìn mét vuông, trên dưới gồm ba tầng, được trang trí theo phong cách Trung Quốc. Chẳng qua trong đó đã có dung hợp phần lớn thủ pháp hiện đại sau này, tuy nhìn có vẻ cô đọng phong nhã, nhưng lại mang chút hấp dẫn(2) của Đông phương, là một nơi mà Triệu Thụy ưa thích.
Đứng ở thư phòng trên lầu hai nhìn ra xa, ngay lập tức đập vào tầm mắt là khu rừng rậm rạp và những dãy núi liền nhau. Tiếng chim hót líu lo từ trong khu rừng hòa quyện vào nhau nghe như một bài nhạc giao hưởng êm dịu vui tai. Hơi thở trong lành của tự nhiên tràn ngập khắp nơi nơi(3).
Triệu Thụy gật nhẹ đầu, hết sức hài lòng với vị trí của ngôi biệt thự này. Sau này nếu muốn tu luyện cứ trực tiếp đi vào trong rừng, có lẽ sẽ không phải lo lắng có người đến quấy nhiễu.
Nghe Chu Lâm giới thiệu tỉ mỉ những ưu điểm của Phong Lâm Cư xong, Triệu Thụy hỏi: "Nguyên căn biệt thự này giá bao nhiêu tiền?"
"Giá của Phong Lâm Cư là năm mươi triệu, nếu anh thanh toán toàn bộ số tiền trong một đợt thì có thể bớt cho anh năm phần trăm."
Triệu Thụy "ừm" một tiếng rồi quay đầu nhìn Lâm Bảo Đức: "Giáo sư Lâm, ông thấy căn nhà này thế nào?"
"Cảnh quan rất tốt, nếu không phải vì trong tay không có tiền ta cũng sẽ muốn mua một căn biệt thự ở đây." Lâm Bảo Đức vuốt vuốt chòm râu rồi nói.
Triệu Thụy cười nói: "Ông mà đem bán cái căn nhà ở trên Tây lộ rồi đến đây mua một căn biệt thự, trong tay tiền dư có thừa."
"Cái đó không được." Lâm Bảo Đức vội xua tay, "ta ở đó cũng đã mấy chục năm, đã có cảm tình, không nỡ bán đi."
Triệu Thụy cười to: "Đó mới là trọng điểm."
Cười xong một trận, hắn quay đầu nói với Chu Lâm: "Được. Căn này tôi mua."
"Hả?" Chu Lâm trước là ngây người, rồi chuyển thành vui mừng quá đỗi(4), cơ hồ không dám tin vào lỗ tai mình, "anh đã quyết định rồi?"
Bình thường khách mua một căn biệt thự sẽ phải qua năm lần bảy lượt xem nhà, rồi liên hệ, cò kè trả giá, thỏa thuận về phương thức chi trả cùng với các điều khoản hợp đồng này kia… Thường sẽ phải mất từ vài tháng đến nửa năm. Mà giá nhà của Sơn Thủy Nhã Uyển ở cả Đông An mà nói cũng tính là mắc nhất. Nếu mấy cô môi giới của Sơn Thủy Nhã Uyển trong ba tháng có thể bán được một căn thì đó đã là hiệu suất tiêu thụ cực tốt.
Vậy mà, mình đi làm mới được hai hôm, không ngờ lại có thể bán được căn biệt thự đắt giá nhất trong Sơn Thủy Nhã Uyển, hơn nữa lại còn giảm thiểu được mọi phiền toái!
Cô thậm chí còn có chút hoài nghi, có phải hôm nay mình đã gặp một cái đại vận hay không!
Triệu Thụy liếc mắt nhìn cô, mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi đã quyết định mua, xin hãy đem hợp đồng cho tôi xem chút, nếu như không có vấn đề gì lớn thì sẽ ký luôn bây giờ."
Chu Lâm kích động đến mặt đỏ bừng bừng, đầu gật liên tục như gà mổ thóc.
Kỳ thực, khi cô dẫn hai người đi xem nhà chưa từng nghĩ rằng bọn họ sẽ có thể mua nổi biệt thự. Chỉ là vì cô có một thứ cảm giác đồng cảm và lịch sự nên dẫn họ đi xem.
Cô nào có thể tưởng tượng ra được cái người thanh niên ăn mặc bình thường này chẳng ngờ lại bạo tay đến như vậy, tùy tiện liền đã vung ra năm mươi triệu để mua một căn biệt thự cao cấp!
Điều này đích thật là quá bất ngờ!
Hợp đồng để ở văn phòng bộ phận tiêu thụ nhà(5), ba người bèn trở về văn phòng để chuẩn bị ký kết hợp đồng.
Chu Lâm vừa bước vào văn phòng, cô ả môi giới đeo kích trước đó liền dùng một loại giọng điệu giễu cợt xông đến hỏi: "Sao nhanh thế đã quay lại rồi? Không phải vì hai vị kia đã quyết định mua nhà rồi chứ?"
Mấy ả môi giới khác cũng cười rần một trận. Chẳng một ai tin một già một trẻ trông có phần nghèo mọn lại có khả năng mua nhà ở cái khu biệt thự cao cấp này.
Chu Lâm đưa hợp đồng ra, tay chỉ về Triệu Thụy, cười nói: "Chị nói thật đúng đó, cái vị Triệu tiên sinh đó thấy Phong Lâm Cư hợp ý mình nên đã quyết định(6) mua nó ngay, giờ quay lại để ký hợp đồng đây!"
"Cái gì?!"
"Không phải chứ?!"
"Căn 'Phong Lâm Cư' đó đã bị hắn mua rồi?!"
"Hắn... hắn sao có tiền vậy?"
Mấy cô ả môi giới này không hẹn mà cùng hô lên một trận kinh ngạc, ai nấy đều trợ mắt há mồm, miệng đơ lưỡi líu(7).
Ai cũng không thể nghĩ được anh chàng thanh niên ăn vận xoàng xĩnh, ngồi taxi đến đây chỉ vung tay một cái là đã mua căn Phong Lâm Cư rồi!
Đó là căn biệt thự đắt nhất của Sơn Thủy Nhã Uyển, trị giá đến năm mươi triệu!
Lần này thực là đã nhìn lầm rồi, không ngờ lại đem thần tài coi thành một gã ăn mày, khơi khơi đem biếu không cho Chu Lâm.
Mấy ả môi giới nhìn Chu Lâm, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, ánh mắt thiếu điều muốn đỏ lên(8).
Biệt thự ở Sơn Thủy Nhã Uyển tuy là khó bán, nhưng tỷ lệ chênh lệch hoa hồng so với mấy căn nhà bình thường cao hơn không ít, chỉ cần bán được một căn là đủ ăn cho mấy năm!
Chu Lâm mới đến đây làm ngày thứ hai đã kiếm được một vụ buôn bán trị giá năm sáu mươi triệu, tiền hoa hồng kiếm được phải đến gần cả triệu, vù một cái thành một tiểu phú bà, hỏi bọn họ làm sao mà không thể ghen tỵ cho được?
Đặt biệt là ả môi giới đeo kính đó, trên mặt dù miễn cưỡng gượng cười, nhưng lại khóc không ra nước mắt. Ả hối đến quặn ruột, hận không thể tát cho mình mấy bạt tai. Ví như thái độ của ả mà tốt tốt một chút, thì vụ làm ăn lớn như vầy nói không chừng đã thuộc về ả rồi!
Cô ả làm ở đây được gần hai năm cũng không kiếm nhiều được bằng Chu Lâm làm hai ngày!
Mấy ả môi giới khác vội vàng khoác lên vẻ mặt tươi cười, vây chặt lấy Triệu Thụy, vừa ân cần hỏi hai, vừa bê trà bê nước, rất đỗi nhiệt tình, so với thái độ coi thường ngạo mạn trước đó khác biệt một trời một vực.
Bất quá, cho dù mấy ả có nhiệt tình lại thì cũng đã quá muộn. Triệu Thụy chỉ mua một căn biệt thự cho mình ở, cũng chỉ ký hợp đồng với Chu Lâm. Đối với mấy thứ nhiệt tình giả dối này, hắn coi như không nhìn thấy, khiến cho mấy 'vị tiểu thư' môi giới này như bị dội một gáo nước lạnh(**).
Chu Lâm cầm hợp đồng đến, đưa tận tay Triệu Thụy. Triệu Thụy tùy tiện đọc lướt qua, cảm thấy không có vấn đề gì bèn ký vào.
Sau khi làm thỏa đáng toàn bộ, hắn mới cùng Lâm Bảo Đức rời khỏi văn phòng môi giới Sơn Thủy Nhã Uyển.
Lần này ngay cả viên quản lý bộ phận môi giới, sau khi bị kinh động, đã dẫn cả đám nữ môi giới vui vẻ tươi cười tiễn hai người ra về, dõi mắt cho đến khi hai người lên xe đi khỏi mới vừa quay về văn phòng, vừa bàn tán về lai lịch thân phận của Triệu Thụy.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cái chàng thanh niên này thật sự là quá đỗi kỳ quái. Nhìn như thế nào cũng không giống như kẻ có tiền, vậy mà vung tay đều dọa người, quả thật là khác hẳn với lẽ thường, khiến người khác không thể lần ra.
Hắn bước đến trước mặt một vị "cô nương" có khuôn sắc sảo, đeo kiếng hỏi: "Không biết ở đây còn căn biệt thự trống nào không? Tôi muốn xem một chút, cô có thể dẫn tôi đi được không?"
Cô nàng môi giới dò xét đánh gía hắn vài lượt, sau đó rất chi khinh thường "hừ" một tiếng, quay người rồi tiếp tục tán gẫu cùng chúng bạn.
Thấy bộ dạng như vậy của cô ả, Triệu Thụy không khỏi chau mày, trong lòng có phần không vừa ý.
Lâm Bảo Đức bấy lâu nay luôn được mọi người tôn kính, chưa từng bị đối xử như vậy, thế nên mặt càng thêm sa sầm, sửa soạn mở miệng mắng cho ả một trận.
Ngay lúc này, một cô gái dáng dấp trẻ trung(*), tuổi khoảng đôi mươi đứng dậy.
Tướng mạo của cô gái chỉ có thể coi là trên trung bình, nhưng nụ cười vô cùng rạng rỡ, làm cho người khác cảm thấy thoải mái.
"Nếu hai vị muốn xem phòng, tôi sẽ dẫn hai người đi xem được không?"
"Được." Triệu Thụy gật đầu. Lâm Bảo Đức cũng nén cơn giận trong lòng lại, "hừm" một tiếng, coi như là đáp ứng.
"Vậy xin đi theo tôi." Cô gái đưa một tay ra làm dấu mời, sau đó đi trước dẫn đường, còn Triệu Thụy và Lâm Bảo Đức thì bước theo sau.
Ba người còn chưa rời xa, những lời bàn tán của mấy cô nàng môi giới đã từ phía sau vọng tới.
"Hai người bọn họ rõ ràng sẽ chẳng mua nổi biệt thự rồi, chỉ lãng phí thời gian thôi."
"Người ta vừa mới vào làm, chưa có kinh nghiệm, lấy đâu ra con mắt tinh tường(1) như cậu?"
"Con bé rồi sẽ tốn công vô ích thôi(*), hì hì, dẫu sao nó vẫn còn phải học nhiều lắm!"
"..."
"..."
Coi như không nghe thấy những lời đàm tiếu ở sau lưng, cô gái nọ rút từ trong túi ra hai tấm danh thiếp, trao cho Triệu Thụy và Lâm Bảo Đức, cười nói: "Tôi tên Chu Lâm, là nhân viên môi giới ở văn phòng này, mong hai vị sẽ chiếu cố đến. Đúng rồi, quý tính của hai vị là gì, trong hai vị ai là người có nhu cầu mua nhà? Diện tích nhà cỡ nào, giá cả tầm bao nhiêu? Xin hãy cho tôi biết để tôi có thể đưa hai vị đến kiểm tra thực địa.”
"Tôi họ Triệu, còn đây là Lâm giáo sư, đi cùng để giúp tôi mua nhà. "Triệu Thụy tùy ý trả lời, "nghe nói Sơn Thủy Nhã Uyển nằm kề sát với khu rừng bảo tồn, cho nên có lòng đến xem một chút, hiển nhiên nhà mà càng gần khu rừng bảo tồn càng tốt."
Chu Lâm thoáng nhìn Triệu Thụy có chút kinh ngạc, cô vốn nghĩ rằng ông già lớn tuổi muốn mua nhà, không ngờ lại là chàng thanh niên mà trông còn muốn nhỏ tuổi hơn mình này.
"Nếu là như vậy, chúng ta hãy đến Phong Lâm Cư xem đi. Khu rừng bảo tồn chỉ nằm mặt sau căn Phong Lâm Cư hơn mười mét. Rất thoải mái để đi tản bộ khu bảo tồn sau bữa cơm."
Vừa giới thiệu, Chu Lâm vừa dẫn bọn họ đến biệt thự Phong Lâm Cư.
Diện tích của Phong Lâm Cư rất lớn, hơn nghìn mét vuông, trên dưới gồm ba tầng, được trang trí theo phong cách Trung Quốc. Chẳng qua trong đó đã có dung hợp phần lớn thủ pháp hiện đại sau này, tuy nhìn có vẻ cô đọng phong nhã, nhưng lại mang chút hấp dẫn(2) của Đông phương, là một nơi mà Triệu Thụy ưa thích.
Đứng ở thư phòng trên lầu hai nhìn ra xa, ngay lập tức đập vào tầm mắt là khu rừng rậm rạp và những dãy núi liền nhau. Tiếng chim hót líu lo từ trong khu rừng hòa quyện vào nhau nghe như một bài nhạc giao hưởng êm dịu vui tai. Hơi thở trong lành của tự nhiên tràn ngập khắp nơi nơi(3).
Triệu Thụy gật nhẹ đầu, hết sức hài lòng với vị trí của ngôi biệt thự này. Sau này nếu muốn tu luyện cứ trực tiếp đi vào trong rừng, có lẽ sẽ không phải lo lắng có người đến quấy nhiễu.
Nghe Chu Lâm giới thiệu tỉ mỉ những ưu điểm của Phong Lâm Cư xong, Triệu Thụy hỏi: "Nguyên căn biệt thự này giá bao nhiêu tiền?"
"Giá của Phong Lâm Cư là năm mươi triệu, nếu anh thanh toán toàn bộ số tiền trong một đợt thì có thể bớt cho anh năm phần trăm."
Triệu Thụy "ừm" một tiếng rồi quay đầu nhìn Lâm Bảo Đức: "Giáo sư Lâm, ông thấy căn nhà này thế nào?"
"Cảnh quan rất tốt, nếu không phải vì trong tay không có tiền ta cũng sẽ muốn mua một căn biệt thự ở đây." Lâm Bảo Đức vuốt vuốt chòm râu rồi nói.
Triệu Thụy cười nói: "Ông mà đem bán cái căn nhà ở trên Tây lộ rồi đến đây mua một căn biệt thự, trong tay tiền dư có thừa."
"Cái đó không được." Lâm Bảo Đức vội xua tay, "ta ở đó cũng đã mấy chục năm, đã có cảm tình, không nỡ bán đi."
Triệu Thụy cười to: "Đó mới là trọng điểm."
Cười xong một trận, hắn quay đầu nói với Chu Lâm: "Được. Căn này tôi mua."
"Hả?" Chu Lâm trước là ngây người, rồi chuyển thành vui mừng quá đỗi(4), cơ hồ không dám tin vào lỗ tai mình, "anh đã quyết định rồi?"
Bình thường khách mua một căn biệt thự sẽ phải qua năm lần bảy lượt xem nhà, rồi liên hệ, cò kè trả giá, thỏa thuận về phương thức chi trả cùng với các điều khoản hợp đồng này kia… Thường sẽ phải mất từ vài tháng đến nửa năm. Mà giá nhà của Sơn Thủy Nhã Uyển ở cả Đông An mà nói cũng tính là mắc nhất. Nếu mấy cô môi giới của Sơn Thủy Nhã Uyển trong ba tháng có thể bán được một căn thì đó đã là hiệu suất tiêu thụ cực tốt.
Vậy mà, mình đi làm mới được hai hôm, không ngờ lại có thể bán được căn biệt thự đắt giá nhất trong Sơn Thủy Nhã Uyển, hơn nữa lại còn giảm thiểu được mọi phiền toái!
Cô thậm chí còn có chút hoài nghi, có phải hôm nay mình đã gặp một cái đại vận hay không!
Triệu Thụy liếc mắt nhìn cô, mỉm cười nói: "Đúng vậy, tôi đã quyết định mua, xin hãy đem hợp đồng cho tôi xem chút, nếu như không có vấn đề gì lớn thì sẽ ký luôn bây giờ."
Chu Lâm kích động đến mặt đỏ bừng bừng, đầu gật liên tục như gà mổ thóc.
Kỳ thực, khi cô dẫn hai người đi xem nhà chưa từng nghĩ rằng bọn họ sẽ có thể mua nổi biệt thự. Chỉ là vì cô có một thứ cảm giác đồng cảm và lịch sự nên dẫn họ đi xem.
Cô nào có thể tưởng tượng ra được cái người thanh niên ăn mặc bình thường này chẳng ngờ lại bạo tay đến như vậy, tùy tiện liền đã vung ra năm mươi triệu để mua một căn biệt thự cao cấp!
Điều này đích thật là quá bất ngờ!
Hợp đồng để ở văn phòng bộ phận tiêu thụ nhà(5), ba người bèn trở về văn phòng để chuẩn bị ký kết hợp đồng.
Chu Lâm vừa bước vào văn phòng, cô ả môi giới đeo kích trước đó liền dùng một loại giọng điệu giễu cợt xông đến hỏi: "Sao nhanh thế đã quay lại rồi? Không phải vì hai vị kia đã quyết định mua nhà rồi chứ?"
Mấy ả môi giới khác cũng cười rần một trận. Chẳng một ai tin một già một trẻ trông có phần nghèo mọn lại có khả năng mua nhà ở cái khu biệt thự cao cấp này.
Chu Lâm đưa hợp đồng ra, tay chỉ về Triệu Thụy, cười nói: "Chị nói thật đúng đó, cái vị Triệu tiên sinh đó thấy Phong Lâm Cư hợp ý mình nên đã quyết định(6) mua nó ngay, giờ quay lại để ký hợp đồng đây!"
"Cái gì?!"
"Không phải chứ?!"
"Căn 'Phong Lâm Cư' đó đã bị hắn mua rồi?!"
"Hắn... hắn sao có tiền vậy?"
Mấy cô ả môi giới này không hẹn mà cùng hô lên một trận kinh ngạc, ai nấy đều trợ mắt há mồm, miệng đơ lưỡi líu(7).
Ai cũng không thể nghĩ được anh chàng thanh niên ăn vận xoàng xĩnh, ngồi taxi đến đây chỉ vung tay một cái là đã mua căn Phong Lâm Cư rồi!
Đó là căn biệt thự đắt nhất của Sơn Thủy Nhã Uyển, trị giá đến năm mươi triệu!
Lần này thực là đã nhìn lầm rồi, không ngờ lại đem thần tài coi thành một gã ăn mày, khơi khơi đem biếu không cho Chu Lâm.
Mấy ả môi giới nhìn Chu Lâm, vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, ánh mắt thiếu điều muốn đỏ lên(8).
Biệt thự ở Sơn Thủy Nhã Uyển tuy là khó bán, nhưng tỷ lệ chênh lệch hoa hồng so với mấy căn nhà bình thường cao hơn không ít, chỉ cần bán được một căn là đủ ăn cho mấy năm!
Chu Lâm mới đến đây làm ngày thứ hai đã kiếm được một vụ buôn bán trị giá năm sáu mươi triệu, tiền hoa hồng kiếm được phải đến gần cả triệu, vù một cái thành một tiểu phú bà, hỏi bọn họ làm sao mà không thể ghen tỵ cho được?
Đặt biệt là ả môi giới đeo kính đó, trên mặt dù miễn cưỡng gượng cười, nhưng lại khóc không ra nước mắt. Ả hối đến quặn ruột, hận không thể tát cho mình mấy bạt tai. Ví như thái độ của ả mà tốt tốt một chút, thì vụ làm ăn lớn như vầy nói không chừng đã thuộc về ả rồi!
Cô ả làm ở đây được gần hai năm cũng không kiếm nhiều được bằng Chu Lâm làm hai ngày!
Mấy ả môi giới khác vội vàng khoác lên vẻ mặt tươi cười, vây chặt lấy Triệu Thụy, vừa ân cần hỏi hai, vừa bê trà bê nước, rất đỗi nhiệt tình, so với thái độ coi thường ngạo mạn trước đó khác biệt một trời một vực.
Bất quá, cho dù mấy ả có nhiệt tình lại thì cũng đã quá muộn. Triệu Thụy chỉ mua một căn biệt thự cho mình ở, cũng chỉ ký hợp đồng với Chu Lâm. Đối với mấy thứ nhiệt tình giả dối này, hắn coi như không nhìn thấy, khiến cho mấy 'vị tiểu thư' môi giới này như bị dội một gáo nước lạnh(**).
Chu Lâm cầm hợp đồng đến, đưa tận tay Triệu Thụy. Triệu Thụy tùy tiện đọc lướt qua, cảm thấy không có vấn đề gì bèn ký vào.
Sau khi làm thỏa đáng toàn bộ, hắn mới cùng Lâm Bảo Đức rời khỏi văn phòng môi giới Sơn Thủy Nhã Uyển.
Lần này ngay cả viên quản lý bộ phận môi giới, sau khi bị kinh động, đã dẫn cả đám nữ môi giới vui vẻ tươi cười tiễn hai người ra về, dõi mắt cho đến khi hai người lên xe đi khỏi mới vừa quay về văn phòng, vừa bàn tán về lai lịch thân phận của Triệu Thụy.
Tất cả mọi người đều cảm thấy cái chàng thanh niên này thật sự là quá đỗi kỳ quái. Nhìn như thế nào cũng không giống như kẻ có tiền, vậy mà vung tay đều dọa người, quả thật là khác hẳn với lẽ thường, khiến người khác không thể lần ra.
/635
|