Bát hoang lục tiên quyết tổng cộng có năm quyển, bao gồm Đoạt Linh, Sinh Tức, Luyện Thần Tiên.(*)
Trên mỗi quyển tu luyện phương pháp không giống nhau, càng lúc khó khăn càng lớn, cho nên có thể nói mỗi quyển là một cảnh giới.
Triệu Thụy đã tu luyện tới Đoạt Linh hậu kỳ theo nội dung quyển thứ nhất, đã tu luyện tới giai đoạn cuối cùng, nếu như có thể đột phá thì có thể tiếp tục tu luyện quyển thứ hai Sinh Tức.
Sinh Tức cảnh giới đồng dạng phân chia thành tiền, trung, hậu ba cấp độ. Mặc dù Đoạt Linh hậu kỳ và Sinh Tức tiền kỳ khác biệt nhau chỉ là một cái cấp độ, nhưng đại biểu cho hai loại cảnh giới hoàn toàn bất đồng. Một khi tiến vào Sinh Tức tiền kỳ, thực lực của tu hành giả gia tăng trên diện rộng, đột nhiên tăng mạnh hơn trước mười lần.
Nhưng tiến vào Sinh Tức tiền kỳ chỗ tốt không chỉ có mặt này. Hiện ở Đoạt Linh kỳ, chân khí của Triệu Thụy hiện ra một trạng thái vân vụ, phiêu tán xung quanh đan điền không hề theo quy luật. Nhưng tiến vào Sinh Tức tiền kỳ, chân khí tại đan điền sẽ dần dần tụ họp, hình thành một mô hình tinh vân.
Cứ như vậy Triệu Thụy không ngừng lược đoạt thiên địa linh khí từ ngoại giới, hơn nữa đan điền chân khí hình thành mô hình tinh vân cũng tự động sinh ra chân khí khiến bản thân không ngừng lớn mạnh, hoàn thiện hơn.
Song quản tề hạ, nội ngoại đồng tu(1), tốc độ tu luyện tăng mạnh, tiến triển cực nhanh. Các phương pháp tu chân khác căn bản khó có thể với được bóng lưng.
Viễn cổ đại yêu Bát Hoang Man Long sáng tạo ra phương thức tu luyện này có thể xưng tụng “đặc lập độc hành”(2) khiến người ta phải trợn mắt.
Cũng bởi vì Đoạt Linh hậu kỳ cùng Sinh Tức tiền kỳ chênh lệch lớn như vậy nên muốn đột phá cũng vô cùng gian nan. Triệu Thụy cũng vừa mới đạt tơi Đoạt Linh hậu kỳ không bao lâu nên khó có thể một lần là được nhảy đến Sinh Tức tiền kỳ, cho dù có Đại địa phong bi viễn cổ đại vật cũng không thể như vậy được.
Tuy vậy hắn vẫn muốn thông qua cố gắn luyện nhằm đạt được chút tiến bộ. Triệu Thụy chỉ hi vọng Đại địa phong bi có thể rút ngắn được thời gian lại một chút.
Từ khi Triệu Thụy bắt đầu cho đến hoàn toàn nhập vào trạng thái tu luyện âm thanh bốn phía giống như đoạn phim chậm rãi trôi đi, trời đất hoàn toàn yên tĩnh không có bất cứ thanh âm gì, như chỉ có mình hắn tồn tại.
Hắn cảm giác rõ ràng được thiên địa linh khí từ bốn phương nối tiếp nhau tiến nhập vào cơ thể mình. Cùng lúc đó kiện viễn cổ bảo vật Đại địa phong bi cũng tán phát ra thổ hoàng sắc quang mang, đem Triệu Thụy bao phủ hoàn toàn trong quầng sáng mờ mờ ảo ảo.
Một cỗ linh lực nồng đậm dễ chịu tràn ngập thổ khí tức dựa vào khối thạch bích từ nền đất chầm chậm thoát ra, xuyên qua y phục hắn, xuyên thấu da thịt, xâm nhập vào tứ chi bách hài, gột rửa hắn từ trong ra ngoài sau đó nhập vào kinh mạch chảy tới đan điền.
Triệu Thụy tinh tế thưởng thức, phát hiện ra luồng linh lực này từ trong mặt đất xuất ra cuồn cuộn không ngừng, cực kỳ tinh thuần, linh lực không ngừng chảy vào, chân khí trong đan điền cũng không ngừng lớn mạnh.
Bất quá nếu như muốn tiến vào Sinh Tức tiền kỳ thì chỉ dựa vào lượng chân khí hùng hậu đó thì chưa đủ, còn cần trải quá trình biến đổi về chất: được chân khí ở trạng thái vân vụ trong đan điền thâu nạp lại chuyển thành trạng thái tinh vân.
Loại chuyển biến này khó khăn cực lớn, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành được.
Thời gian từ từ trôi qua, đêm tối qua đi, sáng sớm đã tới, muôn loài chim chóc cũng từ trong mộng tỉnh lại cất lên tiếng hót, bắt đầu những tiếng thanh thúy khắp núi rừng.
Ở trong vô số tiếng chim hót này, Triệu Thụy thở ra một hơi thu công pháp lại, chậm chậm mở rộng con ngươi. Một đêm tu luyện này đem lại cho hắn lợi ích khá nhiều.
Hắn cẩn thận kiểm tra thân thể mình, phát hiện chân khí trong đan điền có mức độ tăng trưởng tựa hồ dày hơn rất nhiều, thính lực cùng thị giác tăng mạnh, cảm giác cũng càng thêm rõ ràng, thân thể tựa hồ tinh lực dư thừa hoàn toàn không giống bộ dáng một đêm không ngủ.
Triệu Thụy không khỏi cười dài trong lòng tràn ngập vui sướng. Mặc dù hắn ngay từ đầu đã biết Đại địa phong bi đối với việc tu luyện của mình có tác dụng phụ trợ nhưng không thể ngờ lại to lớn đến vậy. Căn cứ theo lúc trước tu luyện cần phải có thời gian gấp mười lần mới có được thành quả như bây giờ. Nhưng mà hôm nay chỉ một buổi tối đã đạt được mục tiêu. Việc này cũng có nghĩa là có Đại địa phong bi phụ trợ hắn đạt tới Sinh Tức tiền ky cảnh giới so sánh theo tu luyện bình thường thì chỉ cần một phần mười thời gian.
“Không hổ là bảo vật của viễn cổ tà thần” Triệu Thụy thở dài một hơi, thích thú không nỡ rời bảo vật, vuốt ve một hồi lâu rồi mới cho vào trong nhẫn Càn Khôn.
Quay trở lại Phong lâm cư rửa mặt một hồi, ăn điểm tâm, Triệu Thụy lại như bình thường tới trường đi học.
Đại khái là khoảng giữa trưa cậu của Tiểu Lan gọi điện tới, nói là nếu hắn tiện thì tám giờ tới quán bar chính thức làm việc.
Triệu Thụy cũng không có trì hoãn đáp ứng luôn. Hoàn thành xong lớp học buổi triều, ăn xong cơm tối, chào hỏi Tôn Tiểu Lan rồi đi tới Lan Lăng phường.
Tới nơi chừng bảy giờ, khách trong quán cũng bắt đầu nhiều lên. Bởi vì thiếu người nên Trần Hòa cho Triệu Thụy thay trang phục phục vụ rồi lập tức bắt đầu công việc. Mặc dù chỉ là phục vụ một quán bar bình thường cũng không cần kỹ thuật gì đặc biệt, nhưng trong lòng Trần Hòa có chút lo lắng không biết Triệu Thụy ngày đầu tiên đi làm có ứng phó được không, nếu như luống cuống tay chân đập bể chén của khách… thì có chút phiền phức.
Đương nhiên Tôn Tiểu Lan cam đoan Triệu Thụy đã làm công việc tương tụ nên có kinh nghiệm về phương diện này nên hẳn là không có vấn đề, nhưng mà chính mắt không thấy rõ thì Trần Hòa thấy không yên tâm.
Song hắn nhanh chóng nhận ra là mình lo lắng hơi thừa, Triệu Thụy đã thể hiện một hiệu suất kinh người. Điều này làm cho hắn kinh ngạc, không nghĩ người trẻ tuổi này lại làm việc xuất sắc đến vậy, phục vụ khác tại quán bar hoàn toàn không thể bằng được với hắn.
“Thật là ngoài mong đợi, Tiểu Lan giới thiệu cho ta một cái ‘kim bài phục vụ’ sinh viên a” Trần Hòa nghĩ như vậy con mắt cười đến híp lại thành mộ đường thẳng nhỏ.
Hiện tại đầu năm tìm người dễ dàng nhưng tìm được một phục vụ viên động tác thuần thục ưu nhã như vậy quả không dễ gì. Hắn là một thương nhân việc gì có lợi đương nhiên cao hứng.
Đêm dần trôi, khách tới quán càng lúc càng nhiều, công việc bận rộn khiến các phục vụ bàn khác loạn chân, chỉ có Triệu Thụy tài giỏi có thừa, tự nhiên dễ dàng.
Hai bàn vừa mới đứng dậy, Triệu Thụy đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì cửa quán đột nhiên đẩy ra, năm thanh niên tiến vào. Năm người này mặc dù mặc âu phục nhưng cả người toát ra một mùi trộm cắp, vừa nhìn đã biết không phải công nhân viên chức gì.
Vừa vào cửa một thanh niên đầu trọc cầm đầu hướng tới Trần Hòa nói to “Ông chủ, có phòng không? Cho ta một phòng.”
Trần Hòa buôn bán nhiều năm nên liếc mắt cũng biết năm người này lai lịch bất chính, nhưng mà mở cửa bán hàng chỉ cần trả nhiều tiền tự nhiên không cự tuyệt khách.
“Có, Tiểu Thụy đưa bọn họ vào phòng số ba” Hắn nở nụ cười rồi gọi Triệu Thụy lại một bên nhỏ giọng nói “Mấy người này phải cẩn thận ứng phó, ngàn vạn lần đừng trêu chọc biết chưa?”
“Được, cháu biết!”
Triệu Thụy cuời cười rồi sau đó dẫn năm người này đến phòng số ba. Mấy người này gọi rượu rồi mấy khay trái cây, tiếp đó lớn tiếng bảo Triệu Thụy mau mang đến.
Triệu Thụy đáp ứng một tiếng rồi sau đó xuống lầu lấy hoa quả rồi mang đến. Cửa phòng số ba không khóa chặt, có một khe hở mấy tên khách hàng nói chuyện vọng ra bên ngoài.
Triệu Thụy định đẩy cửa đi vào đột nhiên tiếng nói từ khe cửa truyền đến lỗ tai hắn.
“Tra nhị thiếu gia hạ lênh đem Tôn Tiểu Lan…”
Triệu Thụy rùng mình rồi dừng thân hình lại, sau đó lặng lẽ lui ra sau hai bước, dán vào vách tường, bắt đầu cẩn thận lắng nghe mấy người trong phòng này nói chuyện.
Chỉ nghe thấy tiếng trong phòng truyền ra “Tra nhị thiếu gia muốn chúng ta trói Tôn Tiểu Lan kia đem đến, dù sao cũng phải cho chúng ta xem ảnh như thế nào chứ?”
“Gấp cái gì, đương nhiên sẽ có ảnh, đây các người xem một chút đi” một âm thanh nói.
“Mẹ nó, con nhỏ này thật là tươi ngon, khuôn mặt này, chân dài… hắc hắc, thật sự là làm cho người ta chảy nước miếng.”
Một âm thanh dâm đãng nói “Hắc hắc, dĩ nhiên được Tra nhị thiếu gia chọn đương nhiên thuộc vào hạng nhất, chỉ không biết công phu trên giường thế nào !”
“Nhị thiếu gia chỉ dùng một phần nhỏ, ngươi không phải có thể thử xem? Chỉ cần làm được chuyện tốt, nhị thiếu gia luôn luôn không bạc đãi chúng ta.”
“Ha ha, đúng vậy, trước kia trói mấy cô nàng xinh đẹp không phải chúng ta đã hưởng dụng sao?” Mấy âm thanh khác cũng cười ha hả.
Khi tiếng cười dừng lại, tên đầu trọc lại nói “Đêm nay nghỉ ngơi một chút, quá trưa ngày mai chúng ta sẽ hành sự, nhớ kỹ không được làm hư điều gì nhớ chưa?”
“Hiểu rồi“ bốn người đồng thanh đáp.
Lúc này hiểu rõ chân tướng sự việc, Triệu Thụy lẳng lặng đứng ngoài phòng, khóe miệng lộ ra một nét cười lạnh như băng “Ngày mai? Các ngưoi chỉ sợ không còn có ngày mai.”
Trên mỗi quyển tu luyện phương pháp không giống nhau, càng lúc khó khăn càng lớn, cho nên có thể nói mỗi quyển là một cảnh giới.
Triệu Thụy đã tu luyện tới Đoạt Linh hậu kỳ theo nội dung quyển thứ nhất, đã tu luyện tới giai đoạn cuối cùng, nếu như có thể đột phá thì có thể tiếp tục tu luyện quyển thứ hai Sinh Tức.
Sinh Tức cảnh giới đồng dạng phân chia thành tiền, trung, hậu ba cấp độ. Mặc dù Đoạt Linh hậu kỳ và Sinh Tức tiền kỳ khác biệt nhau chỉ là một cái cấp độ, nhưng đại biểu cho hai loại cảnh giới hoàn toàn bất đồng. Một khi tiến vào Sinh Tức tiền kỳ, thực lực của tu hành giả gia tăng trên diện rộng, đột nhiên tăng mạnh hơn trước mười lần.
Nhưng tiến vào Sinh Tức tiền kỳ chỗ tốt không chỉ có mặt này. Hiện ở Đoạt Linh kỳ, chân khí của Triệu Thụy hiện ra một trạng thái vân vụ, phiêu tán xung quanh đan điền không hề theo quy luật. Nhưng tiến vào Sinh Tức tiền kỳ, chân khí tại đan điền sẽ dần dần tụ họp, hình thành một mô hình tinh vân.
Cứ như vậy Triệu Thụy không ngừng lược đoạt thiên địa linh khí từ ngoại giới, hơn nữa đan điền chân khí hình thành mô hình tinh vân cũng tự động sinh ra chân khí khiến bản thân không ngừng lớn mạnh, hoàn thiện hơn.
Song quản tề hạ, nội ngoại đồng tu(1), tốc độ tu luyện tăng mạnh, tiến triển cực nhanh. Các phương pháp tu chân khác căn bản khó có thể với được bóng lưng.
Viễn cổ đại yêu Bát Hoang Man Long sáng tạo ra phương thức tu luyện này có thể xưng tụng “đặc lập độc hành”(2) khiến người ta phải trợn mắt.
Cũng bởi vì Đoạt Linh hậu kỳ cùng Sinh Tức tiền kỳ chênh lệch lớn như vậy nên muốn đột phá cũng vô cùng gian nan. Triệu Thụy cũng vừa mới đạt tơi Đoạt Linh hậu kỳ không bao lâu nên khó có thể một lần là được nhảy đến Sinh Tức tiền kỳ, cho dù có Đại địa phong bi viễn cổ đại vật cũng không thể như vậy được.
Tuy vậy hắn vẫn muốn thông qua cố gắn luyện nhằm đạt được chút tiến bộ. Triệu Thụy chỉ hi vọng Đại địa phong bi có thể rút ngắn được thời gian lại một chút.
Từ khi Triệu Thụy bắt đầu cho đến hoàn toàn nhập vào trạng thái tu luyện âm thanh bốn phía giống như đoạn phim chậm rãi trôi đi, trời đất hoàn toàn yên tĩnh không có bất cứ thanh âm gì, như chỉ có mình hắn tồn tại.
Hắn cảm giác rõ ràng được thiên địa linh khí từ bốn phương nối tiếp nhau tiến nhập vào cơ thể mình. Cùng lúc đó kiện viễn cổ bảo vật Đại địa phong bi cũng tán phát ra thổ hoàng sắc quang mang, đem Triệu Thụy bao phủ hoàn toàn trong quầng sáng mờ mờ ảo ảo.
Một cỗ linh lực nồng đậm dễ chịu tràn ngập thổ khí tức dựa vào khối thạch bích từ nền đất chầm chậm thoát ra, xuyên qua y phục hắn, xuyên thấu da thịt, xâm nhập vào tứ chi bách hài, gột rửa hắn từ trong ra ngoài sau đó nhập vào kinh mạch chảy tới đan điền.
Triệu Thụy tinh tế thưởng thức, phát hiện ra luồng linh lực này từ trong mặt đất xuất ra cuồn cuộn không ngừng, cực kỳ tinh thuần, linh lực không ngừng chảy vào, chân khí trong đan điền cũng không ngừng lớn mạnh.
Bất quá nếu như muốn tiến vào Sinh Tức tiền kỳ thì chỉ dựa vào lượng chân khí hùng hậu đó thì chưa đủ, còn cần trải quá trình biến đổi về chất: được chân khí ở trạng thái vân vụ trong đan điền thâu nạp lại chuyển thành trạng thái tinh vân.
Loại chuyển biến này khó khăn cực lớn, không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành được.
Thời gian từ từ trôi qua, đêm tối qua đi, sáng sớm đã tới, muôn loài chim chóc cũng từ trong mộng tỉnh lại cất lên tiếng hót, bắt đầu những tiếng thanh thúy khắp núi rừng.
Ở trong vô số tiếng chim hót này, Triệu Thụy thở ra một hơi thu công pháp lại, chậm chậm mở rộng con ngươi. Một đêm tu luyện này đem lại cho hắn lợi ích khá nhiều.
Hắn cẩn thận kiểm tra thân thể mình, phát hiện chân khí trong đan điền có mức độ tăng trưởng tựa hồ dày hơn rất nhiều, thính lực cùng thị giác tăng mạnh, cảm giác cũng càng thêm rõ ràng, thân thể tựa hồ tinh lực dư thừa hoàn toàn không giống bộ dáng một đêm không ngủ.
Triệu Thụy không khỏi cười dài trong lòng tràn ngập vui sướng. Mặc dù hắn ngay từ đầu đã biết Đại địa phong bi đối với việc tu luyện của mình có tác dụng phụ trợ nhưng không thể ngờ lại to lớn đến vậy. Căn cứ theo lúc trước tu luyện cần phải có thời gian gấp mười lần mới có được thành quả như bây giờ. Nhưng mà hôm nay chỉ một buổi tối đã đạt được mục tiêu. Việc này cũng có nghĩa là có Đại địa phong bi phụ trợ hắn đạt tới Sinh Tức tiền ky cảnh giới so sánh theo tu luyện bình thường thì chỉ cần một phần mười thời gian.
“Không hổ là bảo vật của viễn cổ tà thần” Triệu Thụy thở dài một hơi, thích thú không nỡ rời bảo vật, vuốt ve một hồi lâu rồi mới cho vào trong nhẫn Càn Khôn.
Quay trở lại Phong lâm cư rửa mặt một hồi, ăn điểm tâm, Triệu Thụy lại như bình thường tới trường đi học.
Đại khái là khoảng giữa trưa cậu của Tiểu Lan gọi điện tới, nói là nếu hắn tiện thì tám giờ tới quán bar chính thức làm việc.
Triệu Thụy cũng không có trì hoãn đáp ứng luôn. Hoàn thành xong lớp học buổi triều, ăn xong cơm tối, chào hỏi Tôn Tiểu Lan rồi đi tới Lan Lăng phường.
Tới nơi chừng bảy giờ, khách trong quán cũng bắt đầu nhiều lên. Bởi vì thiếu người nên Trần Hòa cho Triệu Thụy thay trang phục phục vụ rồi lập tức bắt đầu công việc. Mặc dù chỉ là phục vụ một quán bar bình thường cũng không cần kỹ thuật gì đặc biệt, nhưng trong lòng Trần Hòa có chút lo lắng không biết Triệu Thụy ngày đầu tiên đi làm có ứng phó được không, nếu như luống cuống tay chân đập bể chén của khách… thì có chút phiền phức.
Đương nhiên Tôn Tiểu Lan cam đoan Triệu Thụy đã làm công việc tương tụ nên có kinh nghiệm về phương diện này nên hẳn là không có vấn đề, nhưng mà chính mắt không thấy rõ thì Trần Hòa thấy không yên tâm.
Song hắn nhanh chóng nhận ra là mình lo lắng hơi thừa, Triệu Thụy đã thể hiện một hiệu suất kinh người. Điều này làm cho hắn kinh ngạc, không nghĩ người trẻ tuổi này lại làm việc xuất sắc đến vậy, phục vụ khác tại quán bar hoàn toàn không thể bằng được với hắn.
“Thật là ngoài mong đợi, Tiểu Lan giới thiệu cho ta một cái ‘kim bài phục vụ’ sinh viên a” Trần Hòa nghĩ như vậy con mắt cười đến híp lại thành mộ đường thẳng nhỏ.
Hiện tại đầu năm tìm người dễ dàng nhưng tìm được một phục vụ viên động tác thuần thục ưu nhã như vậy quả không dễ gì. Hắn là một thương nhân việc gì có lợi đương nhiên cao hứng.
Đêm dần trôi, khách tới quán càng lúc càng nhiều, công việc bận rộn khiến các phục vụ bàn khác loạn chân, chỉ có Triệu Thụy tài giỏi có thừa, tự nhiên dễ dàng.
Hai bàn vừa mới đứng dậy, Triệu Thụy đang chuẩn bị nghỉ ngơi một chút thì cửa quán đột nhiên đẩy ra, năm thanh niên tiến vào. Năm người này mặc dù mặc âu phục nhưng cả người toát ra một mùi trộm cắp, vừa nhìn đã biết không phải công nhân viên chức gì.
Vừa vào cửa một thanh niên đầu trọc cầm đầu hướng tới Trần Hòa nói to “Ông chủ, có phòng không? Cho ta một phòng.”
Trần Hòa buôn bán nhiều năm nên liếc mắt cũng biết năm người này lai lịch bất chính, nhưng mà mở cửa bán hàng chỉ cần trả nhiều tiền tự nhiên không cự tuyệt khách.
“Có, Tiểu Thụy đưa bọn họ vào phòng số ba” Hắn nở nụ cười rồi gọi Triệu Thụy lại một bên nhỏ giọng nói “Mấy người này phải cẩn thận ứng phó, ngàn vạn lần đừng trêu chọc biết chưa?”
“Được, cháu biết!”
Triệu Thụy cuời cười rồi sau đó dẫn năm người này đến phòng số ba. Mấy người này gọi rượu rồi mấy khay trái cây, tiếp đó lớn tiếng bảo Triệu Thụy mau mang đến.
Triệu Thụy đáp ứng một tiếng rồi sau đó xuống lầu lấy hoa quả rồi mang đến. Cửa phòng số ba không khóa chặt, có một khe hở mấy tên khách hàng nói chuyện vọng ra bên ngoài.
Triệu Thụy định đẩy cửa đi vào đột nhiên tiếng nói từ khe cửa truyền đến lỗ tai hắn.
“Tra nhị thiếu gia hạ lênh đem Tôn Tiểu Lan…”
Triệu Thụy rùng mình rồi dừng thân hình lại, sau đó lặng lẽ lui ra sau hai bước, dán vào vách tường, bắt đầu cẩn thận lắng nghe mấy người trong phòng này nói chuyện.
Chỉ nghe thấy tiếng trong phòng truyền ra “Tra nhị thiếu gia muốn chúng ta trói Tôn Tiểu Lan kia đem đến, dù sao cũng phải cho chúng ta xem ảnh như thế nào chứ?”
“Gấp cái gì, đương nhiên sẽ có ảnh, đây các người xem một chút đi” một âm thanh nói.
“Mẹ nó, con nhỏ này thật là tươi ngon, khuôn mặt này, chân dài… hắc hắc, thật sự là làm cho người ta chảy nước miếng.”
Một âm thanh dâm đãng nói “Hắc hắc, dĩ nhiên được Tra nhị thiếu gia chọn đương nhiên thuộc vào hạng nhất, chỉ không biết công phu trên giường thế nào !”
“Nhị thiếu gia chỉ dùng một phần nhỏ, ngươi không phải có thể thử xem? Chỉ cần làm được chuyện tốt, nhị thiếu gia luôn luôn không bạc đãi chúng ta.”
“Ha ha, đúng vậy, trước kia trói mấy cô nàng xinh đẹp không phải chúng ta đã hưởng dụng sao?” Mấy âm thanh khác cũng cười ha hả.
Khi tiếng cười dừng lại, tên đầu trọc lại nói “Đêm nay nghỉ ngơi một chút, quá trưa ngày mai chúng ta sẽ hành sự, nhớ kỹ không được làm hư điều gì nhớ chưa?”
“Hiểu rồi“ bốn người đồng thanh đáp.
Lúc này hiểu rõ chân tướng sự việc, Triệu Thụy lẳng lặng đứng ngoài phòng, khóe miệng lộ ra một nét cười lạnh như băng “Ngày mai? Các ngưoi chỉ sợ không còn có ngày mai.”
/635
|