Chuyện rơi tự do từ tầng cao nhất của một tòa nhà cao tới mấy chục tầng như tòa nhà Central Building này xuống quả thật làm cho người ta sợ hãi.
Tôn Tiểu Lan chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu thật sự rơi xuống chỉ sợ rằng sẽ tan xương nát thịt.
Tuy nhiên nghĩ lại Triệu Thụy từ trước tới giờ không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, nếu dám nhảy xuống tất nhiên năm chắc rằng có thể an toàn chạm đất. Do đó nàng trở nên bình tĩnh, chỉ nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt Triệu Thụy không dám buông lỏng.
Triệu Thụy rơi từ trên tầng cao xuống, khi thấy sắp chạm đất đột nhiên mũi chân điểm lên mặt tường, thay đổi phương hướng, dán sát mặt đất bắn về phía trước.
Động tác của hắn thanh thoát mềm mại như mây bay nước chảy, không chút ngưng trệ.
Nhưng đám Tra gia võ giả truy kích hắn, trừ Tra Trung Hoành ra, đều không có thực lực như vậy. Bọn chúng chật vật giảm bớt tốc độ tìm cách đáp xuống đất, vô hình chung đã cùng Triệu Thụy gia tăng khoảng cách.
Không biết đuổi theo bao lâu mà cuối cùng ngay cả bóng dáng Trịệu Thụy cũng không thấy, Tra Trung Hoành lúc này mới ra lệnh cho cường giả trong gia tộc ngừng cước bộ.
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện mình đang ở một công trường bỏ hoang.
Một tòa nhà to lớn xây dở thẳng đứng cách không xa, tăm tối âm u tựa như một con quái thú đang rạp mình bất động chờ thời cơ, lựa người để nuốt.
Mấy đống gạch vụn, cát vữa còn sót lại rơi vương vãi trên mặt đất trông vô cùng bẩn thỉu.
Gió lạnh thổi từ cửa sổ tối om phát ra thanh âm ô ô nghe rất thê lương, làm cho người ta lạnh cả sóng lưng
Bốn phía tối đen, rất yên lặng, ngoại trừ tiếng gió không có bất cứ động tĩnh gì.
“Tộc trưởng, hình như chúng ta đã để cho tên khốn Triệu Thụy chạy mất rồi!”. Một gã võ giả của Tra gia đi tới bên Tra Trung Hoành ghé tai nói.
Tra Trung Hoành sắc mặt âm trầm không nói gì, chỉ đem ánh mắt tinh tường nhìn vào công trường đổ nát.
Không hiểu vì sao hắn có chút không yên lòng, trong tòa nhà này phảng phất tồn tại một thứ đặc biệt khiên cho người ta sợ hãi.
Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được một cỗ khí tức vừa nguy hiểm vừa yêu dị.
Như là yêu ma!
Chẳng lẽ từ trên người Triệu Thụy phát ra?
Tra Trung Hoành rất hoài nghi, nhưng rất nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ đó.
Bởi vì theo hắn quan sát thì Triệu Thụy chỉ là một gã võ giả, mặc dù thực lực đã tới tiên thiên tam cấp nhưng vẫn chỉ là con người, hẳn là không thể phát ra khí tức vừa yêu dị vừa cường đại như vậy.
Chẳng lẽ trong tòa nhà đổ nát vốn đã bị yêu ma chiếm cứ? Có lẽ tòa nhà này đổ nát vì có yêu ma quấy rối?
Tra Trung Hoành nghĩ tới khả năng này. Nếu thật sự như vậy thì hắn nên nhanh chóng rời khỏi hòng tránh cùng đối phương phát sinh xung đột không cần thiết.
Mang theo tâm trạng tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng Tra Trung Hoành chuẩn bị suất lĩnh thủ hạ rời đi.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ xa xa truyền tới, phiêu lãng vang lên khắp khu công trường này.
Tiếng bước chân cũng không phải thập phần vang dội nhưng trong đêm yên tĩnh này lại có một lực lực xuyên thấu kì lạ tựa xuyên tới tâm can, làm cho người ta lạnh run.
Tra gia võ giả bắt đầu có sự biến động, hầu như tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, đề phòng bị đột kích.
“Ngươi là ai?”
Tra Trung Hoành quát một tiếng. Ánh mắt hướng vào trong bóng tối, mơ hồ thấy được một thân ảnh cao lớn đang từ tốn tiến lại.
Thị lực của Tra Trung Hoành luôn rất tốt, nhưng bốn phía của thân ảnh đó như bị khí tức yêu ma tăm tối bao phủ làm cho ánh mắt của hắn không thể xuyên thấu.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tra Trung Hoành lại quát khẽ một câu, nắm chặt tay, chỉ chờ bóng đen tới gần là lập tức phát động công kích.
“Chúng ta vừa mới giao thủ, ngươi sao lại quên ta vậy?” Bóng người nọ đột nhiên thấp giọng cười, tiếng cười tràn đầy giễu cợt..
Tra Trung Hoành cơ hồ trong nháy mắt đã nhận ra thanh âm đó.
Đây chính là thanh âm khiến hắn hận thấu xương, cho dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra được!
“Triệu Thụy! Ngươi là Triệu Thụy!” Tra Trunh Hoành lập tức điên cuồng hét lên. ”Có bản lĩnh thì ra đây cho ta. Đừng có lẩn trốn giả thần giả quỷ!”
Triệu Thụy chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, thần sắc lạnh lùng, trên người hắn nồng nặc khí tức yêu ma phiêu tán khắp bốn phía. Võ giả của Tra gia tộc đồng thời run rẩy, mơ hồ phát hiện có chút nguy hiểm.
Cơ mặt Tra Trung Hoành giật giật, hắn bỗng nhiên nhận ra sự nhận biết của mình về Triệu Thụy có lẽ có chút sai lầm.
Tên Triệu Thụy này quả thật không giống con người mà là một yêu ma, một tên yêu ma đích thực!
Nếu như trước kia Tra Trung Hoành còn có thể cân nhắc một chút về việc có nên tạm thời rút lui hay không, không nên là kẻ địch với nhân vật cổ quái thần bí như vậy.
Nhưng hiện tại tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Bởi vì hai người con của hắn toàn bộ đều chết trên tay Triệu Thụy. Bất kể đối phương là gì hắn cũng phải diệt trừ!
“Giết chết hắn!” Tra Trung Hoành hung hăng ra lệnh.
Hơn ba mươi cường giả của Tra gia phía sau hắn đều rống lên, từ bốn phương tám hướng tấn công Triệu Thụy.
Trong giây lát, chân khí từ bốn phưong tám hướng ập về phía Triệu Thụy
Đối mặt với thế công dũng mãnh như vậy, Triệu Thụy không lùi bước mà tiến tới. Hắn bắn vọt về phía trước, kéo một đạo tàn ảnh trong nháy mắt đã đến gần năm tên võ giả.
Thiết quyền phóng ra như tia chớp, chỉ nghe thấy thình thịch vài tiếng đã thấy tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên.
Lồng ngực năm tên võ giả của Tra gia tộc bị lực mạnh đánh nát bét, cả người bay về phía sau, nặng nề ngã trên mặt đất, lập tức đoạn khí.
Những Tra gia võ giả còn lại nét mặt biến đổi. Tên Triệu Thụy này chỉ một lần tiến công đã giết chết năm người, thực lực không khỏi làm cho người ta sợ hãi!
Phải biết rằng Tra gia võ giả tụ tập ở đây mỗi người đều là cao thủ trong cao thủ, đều là tinh anh của tinh anh, cho dù là võ giả tiên thiên tam cấp dưới sự vây công của chúng muốn tự bảo vệ mình cũng là việc khó!
Song gã trẻ tuổi trước mắt bỗng nhanh chóng giết chết năm cường giả của bọn chúng, hơn nữa nhưng còn rất nhẹ nhàng.
Cũng khó trách bọn chúng cảm thấy kinh ngạc.
Trong lúc mọi người đang chìm trong khiếp sợ Triệu Thuy lại triển khai công kích.
Hắn sử dụng bộ pháp kì lạ vạch ra trong không trung một đạo vòng cung quỉ dị, đi tới bên cạnh Tra gia võ giả, sau đó điều động chân khí, hai chân trong nháy mắt đá ra.
Tra gia võ giả chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên sau đó là cước ảnh như bức màn sắt bao phủ lấy chúng.
Cước thế hung mãnh tạo nên một trận cuống phong, thanh thế kinh người.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, lại có hơn mười võ giả bị Triệu Thụy đá trúng vẽ nên một đường cong trên không trung, rơi xuống đất mất mạng.
Trong tích tắc ngắn ngủi này. Tra gia võ giả đã tử thương quá nửa.
Còn lại một nhúm võ giả, không khỏi tâm thần chấn động, trện mặt đều lộ rõ sự sợ hãi.
Bọn chúng bỗng nhiên nhận ra, thực lực của Triệu Thụy đơn giản là không giống như con người, mà là một yêu ma chân chính!
Tra Trung Hoành nhìn thủ hạ của mình bị tàn sát sự phẫn nộ và oán hận trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn hét to một tiếng nhảy lên khỏi mặt đất, từ giữa không trung đột nhiên bẻ gập xuống, với thế tấn công như sét đánh trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Triệu Thụy.
Ngưng tụ chân khí hóa chưởng thành đao, Tra Trung Hoành mượn đà lao xuống giống như một đạo lưu tinh hung hăng bổ tới Triệu Thụy
Chân khí cuồng mãnh được hắn ngưng tụ xung quanh bàn tay thành một đạo khí nhận mỏng, sắc bén tuyệt luân, không có gì không phá được.
Chiêu này tên là Khí nhận, là độc môn tuyệt kỹ của Tra gia.
Tra Nãi Vũ cũng từng sử dụng chiêu này đối phó với Triệu Thụy, nhưng phụ tử hai người ra tay uy lực bất đồng!
Tra Trung Hoành vừa ra tay, Triệu Thụy lập tức cảm nhận được khí lưu tứ phía đều dao động một cách quỷ dị.
Khí nhận phá không phát ra âm thanh sắc nhọn xoáy vào tai mọi người.
Áp lực cường đại từ trên không ép xuống phảng phất muốn ép nát hắn.
Triệu Thụy không chút nghi ngờ rằng nếu như bị Khí nhận chém trúng cho dù là thiết bản cũng sẽ vỡ vụn như đậu hũ.
Hắn không muốn ngạnh kháng, mũi chân điểm nhẹ, trong nháy mắt di động sang bên cạnh.
Khí Nhận của Tra Trung Hoành đi sát qua người hắn, hung hăng đánh tới mặt đất.
“Oanh!”
Cùng với một tiếng vang lớn, đất đá bị sức mạnh rất lớn oanh kích bắn tung lên, sau đó rơi lả tả trên mắt đất. Một cái khe sâu hai mét, dài đến hơn sáu mét xuất hiện trên mặt đất.
“Hay! Hay! Hay!”
“Tộc trưởng! Giết hắn!”
“Giết chết tên khốn này!” Tra gia võ giả thấy tộc trưởng đại phát thần uy thi triển ra bí kĩ Khí nhận không khỏi rất phấn chấn, sự sợ hãi đối với Triệu Thụy cũng tiêu tán không ít.
Bọn chúng lớn tiếng hoan hô động viên tinh thần Tra Trung Hoành, chỉ mong Tra Trung Hoành lập tức đem Triệu Thụy chém thành hai đoạn, vãn hồi thể diện của Tra gia, báo thù thay những tộc nhân đã chết.
Tra Trung Hoành một kích không đắc thủ nương lực theo phản chấn thân thể xoay tròn, hai tay luân phiên bổ vào hư không.
Chân khí cường đại lại bị nén ép hình thành từng đạo vô hình khí nhận dày đặc hướng Triệu Thụy bổ tới.
Loại khí nhận này vô hình vô ảnh, rất khó né tránh.
Nếu như là người khác chỉ sợ không thể tránh khỏi. Nhưng Triệu Thụy đã tu luyện ‘Bát hoang lục tiên quyết’ tới Sinh Tức tiền kì, cảm giác sớm đã tăng lên rất nhiều, nhạy cảm vô cùng.
Hắn đem cảm quan tản ra ngoài, cảm thụ biến hóa của khí lưu bốn phía.
Khí nhận vốn vô hình đột nhiên trở thành thực thể hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Bất kể là quỹ tích hay tốc độ hắn cũng có thể nắm vững.
Triệu Thụy né tránh không chút hoang mang, luôn thoát hiểm trong gang nấc.
Khí nhận bổ vào tòa nhà đổ nát phía sau Triệu Thụy âm thanh ầm ầm vang lên liên miên không dứt.
Bức tường vốn dĩ đã rất đổ nát bị lực đạo cự đại này đánh cho tan nát, từng đám cát vữa rơi xuống làm bụi bay mù mịt, thanh thế kinh người. Tra Trung Hoành liên tục xuất chiêu, thế công không dứt nhưng lại không thể gây cho Triệu Thụy nửa điểm thương tổn!
Hăn hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Thụy, trong lòng tức giận sự linh hoạt của Triệu Thụy, đồng thời chậm lại công kích, muốn dừng lại đổi hơi, một lần nữa khống chế tiết tấu tấn công.
Bởi vì khí nhận mặc dù uy lực rất lớn nhưng tiêu hao chân khí cũng không kém.
Cho dù Tra Trung Hoành đã là võ giả tiên thiên tam cấp đỉnh cao, chân khí cực kì dư thừa nhưng cũng không thể duy trì được công kích trong thời gian dài.
Bất quá Triệu Thụy không cho hắn cơ hội tổ chức tiến công một lần nữa
Tra Trung Hoành vừa mới đình chỉ thế công, trong tích tắc Triệu Thụy đã phát động phản công.
Hắn di động thân hình cực nhanh hướng tới Tra Trung Hoành, đồng thời học thủ thế của Tra Trung Hoành hai tay co lại thành đao, điều động chân khí từ đan điền sau đó vung ra như thiểm điện.
Dòng xoáy tinh vân trong đan điền phát ra một cỗ chân khí cuồng bạo truyền tới ngón tay, sau đó bắn ra.
Chân khí bắn khỏi cơ thể hình thành một đạo khí nhận thật lớn lao thẳng tới Tra Trung Hoành.
Đạo khí nhận Triệu Thụy bắn ra này tương đối đơn giản, giống như làm thử, còn xa mới tinh thuần lão luyện như Tra Trung Hoành. Tuy nhiên uy thế lại hơn xa.
Nếu khí nhận của Tra Trung Hoành là một thanh chủy thủ tinh xảo sắc bén, thì khí nhận mà Triệu Thụy dùng chân khí tạo thành chính là một ngọn núi ngàn cân.
Mặc dù không sắc bén bằng nhưng dựa vào thể tích khổng lồ cùng uy thế cuồng mãnh cũng đủ để phá hủy tất cả. Tra Trung Hoành vừa thấy được khí nhận to lớn hướng tới mình nhất thời hoảng sợ thất sắc.
Hắn lúc này né tránh không kịp, không có cách gì hơn là vội vàng điều động chân khí toàn thân cùng Triệu Thụy liều mạng.
“Oanh!”
Tiếng va chạm như sấm sét nhất thời vang lên, cát bụi trên mặt đất bị khí lưu thổi mạnh lên cao hai mét, cơ hồ đem tất cả mọi người bao phủ vào bên trong.
Phòng ngự của Tra Trung Hoành cơ hồ trong nháy mắt đã bị Triệu Thụy đánh tan. Khí nhận cuồng mãnh chém thẳng vào thân thể Tra Trung Hoành, cắt hắn thành hai nửa.
Tra Trung Hoành chậm rãi ngã xuống khiến cả công trường lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Đám võ giả của Tra gia hoàn toàn lâm vào cảnh khiếp sợ cực độ. Tất cả mọi người ngơ ngác đứng thẳng tại chỗ, quả thực không thể tin được hai mắt của mình!
Tra Trung Hoành, Tra gia đệ nhất cường giả, cổ võ giả có thực lực đã đạt đến tiên thiên tam cấp đỉnh cao, huyền thoại bất bại của Tra thị gia tộc.
Vậy mà bị người đánh chết ngay trước mắt!
Điều này bọn chúng sao có thể tin được!
Tra gia võ giả tựa hồ đều nghe được âm thanh sụp đổ của thần tượng trong lòng mình.
Qua một hồi lâu, bọn chúng mới hồi phục tinh thần, phát tiếng kêu sợ hãi.
“Tộc trưởng chết rồi!”
“Tộc trưởng bị giết rồi!”
“Điều này… điều này sao có thế!”
“Ông ấy là cổ võ giả tiên thiên tam cấp mà!”
“Tên Triệu Thụy này thực lực mạnh đến chừng nào vậy!?”
Đám võ giả Tra gia hết thảy đều đem ánh mắt khiếp sợ cùng sợ hãi hướng về phía Triệu Thụy
Toàn thân hắn phát ra khí tức yêu ma này làm cho mọi người đều cảm thấy lạnh run trong lòng.
Có thể dễ dàng giết chết Tra Trung Hoanh thì thực lực khủng khiếp đến mức nào!
Tuyệt đối không phải là sức mạnh một võ giả tiên thiên tam cấp có thể có được!
Cơ hồ mọi người trong đầu đều đồng loạt lóe ra một ý niệm
“Tu chân giả! Tên Triệu Thụy này chắc chắn đã đột phá cảnh giới võ giả, trở thành một tu chân giả chính thức!”
Sau khi nghĩ như vậy Tra gia võ giả hoàn toàn đánh mất đấu chí.
Bởi vì bất luận cổ võ giả cường đại thế nào thì chênh lệch cùng tu chân giả là không thể nào bù đắp.
Tiếp tục chiến đấu chỉ là chịu chết!
Đám võ giả Tra gia vốn đang hung hăng bỗng chợt hoảng sợ kêu một tiếng giống như ong vỡ tổ, trong lòng chỉ muốn chạy thoát khỏi địa phương đáng sợ này, rời xa tên yêu ma Triệu Thụy
Nhưng Triệu Thụy lại không bỏ qua bọn chúng. Hắn thi triển thân pháp như quỷ mị đuổi theo tiêu diệt từng người một.
Đây là một trường đồ sát, hơn mười Tra gia võ giả còn lại toàn bộ đều bị Triệu Thụy dễ dàng giải quyết, tử vong đương trường.
Đánh chết toàn bộ Tra gia võ giả còn lại, Triệu Thụy liếc mắt nhìn bốn phía xác định không người nào sống sót mới chậm rãi rời đi, lưu lại một đám thi thể, trong gió lạnh thấu xương lộ vẻ đặc biệt thê lương.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Tôn Tiểu Lan chỉ cảm thấy gió thổi vù vù bên tại, tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu thật sự rơi xuống chỉ sợ rằng sẽ tan xương nát thịt.
Tuy nhiên nghĩ lại Triệu Thụy từ trước tới giờ không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, nếu dám nhảy xuống tất nhiên năm chắc rằng có thể an toàn chạm đất. Do đó nàng trở nên bình tĩnh, chỉ nhắm mắt lại, hai tay ôm chặt Triệu Thụy không dám buông lỏng.
Triệu Thụy rơi từ trên tầng cao xuống, khi thấy sắp chạm đất đột nhiên mũi chân điểm lên mặt tường, thay đổi phương hướng, dán sát mặt đất bắn về phía trước.
Động tác của hắn thanh thoát mềm mại như mây bay nước chảy, không chút ngưng trệ.
Nhưng đám Tra gia võ giả truy kích hắn, trừ Tra Trung Hoành ra, đều không có thực lực như vậy. Bọn chúng chật vật giảm bớt tốc độ tìm cách đáp xuống đất, vô hình chung đã cùng Triệu Thụy gia tăng khoảng cách.
Không biết đuổi theo bao lâu mà cuối cùng ngay cả bóng dáng Trịệu Thụy cũng không thấy, Tra Trung Hoành lúc này mới ra lệnh cho cường giả trong gia tộc ngừng cước bộ.
Lúc này hắn đột nhiên phát hiện mình đang ở một công trường bỏ hoang.
Một tòa nhà to lớn xây dở thẳng đứng cách không xa, tăm tối âm u tựa như một con quái thú đang rạp mình bất động chờ thời cơ, lựa người để nuốt.
Mấy đống gạch vụn, cát vữa còn sót lại rơi vương vãi trên mặt đất trông vô cùng bẩn thỉu.
Gió lạnh thổi từ cửa sổ tối om phát ra thanh âm ô ô nghe rất thê lương, làm cho người ta lạnh cả sóng lưng
Bốn phía tối đen, rất yên lặng, ngoại trừ tiếng gió không có bất cứ động tĩnh gì.
“Tộc trưởng, hình như chúng ta đã để cho tên khốn Triệu Thụy chạy mất rồi!”. Một gã võ giả của Tra gia đi tới bên Tra Trung Hoành ghé tai nói.
Tra Trung Hoành sắc mặt âm trầm không nói gì, chỉ đem ánh mắt tinh tường nhìn vào công trường đổ nát.
Không hiểu vì sao hắn có chút không yên lòng, trong tòa nhà này phảng phất tồn tại một thứ đặc biệt khiên cho người ta sợ hãi.
Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được một cỗ khí tức vừa nguy hiểm vừa yêu dị.
Như là yêu ma!
Chẳng lẽ từ trên người Triệu Thụy phát ra?
Tra Trung Hoành rất hoài nghi, nhưng rất nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ đó.
Bởi vì theo hắn quan sát thì Triệu Thụy chỉ là một gã võ giả, mặc dù thực lực đã tới tiên thiên tam cấp nhưng vẫn chỉ là con người, hẳn là không thể phát ra khí tức vừa yêu dị vừa cường đại như vậy.
Chẳng lẽ trong tòa nhà đổ nát vốn đã bị yêu ma chiếm cứ? Có lẽ tòa nhà này đổ nát vì có yêu ma quấy rối?
Tra Trung Hoành nghĩ tới khả năng này. Nếu thật sự như vậy thì hắn nên nhanh chóng rời khỏi hòng tránh cùng đối phương phát sinh xung đột không cần thiết.
Mang theo tâm trạng tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng Tra Trung Hoành chuẩn bị suất lĩnh thủ hạ rời đi.
Đột nhiên có tiếng bước chân từ xa xa truyền tới, phiêu lãng vang lên khắp khu công trường này.
Tiếng bước chân cũng không phải thập phần vang dội nhưng trong đêm yên tĩnh này lại có một lực lực xuyên thấu kì lạ tựa xuyên tới tâm can, làm cho người ta lạnh run.
Tra gia võ giả bắt đầu có sự biến động, hầu như tất cả mọi người đều đề cao cảnh giác, đề phòng bị đột kích.
“Ngươi là ai?”
Tra Trung Hoành quát một tiếng. Ánh mắt hướng vào trong bóng tối, mơ hồ thấy được một thân ảnh cao lớn đang từ tốn tiến lại.
Thị lực của Tra Trung Hoành luôn rất tốt, nhưng bốn phía của thân ảnh đó như bị khí tức yêu ma tăm tối bao phủ làm cho ánh mắt của hắn không thể xuyên thấu.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
Tra Trung Hoành lại quát khẽ một câu, nắm chặt tay, chỉ chờ bóng đen tới gần là lập tức phát động công kích.
“Chúng ta vừa mới giao thủ, ngươi sao lại quên ta vậy?” Bóng người nọ đột nhiên thấp giọng cười, tiếng cười tràn đầy giễu cợt..
Tra Trung Hoành cơ hồ trong nháy mắt đã nhận ra thanh âm đó.
Đây chính là thanh âm khiến hắn hận thấu xương, cho dù hóa thành tro hắn cũng nhận ra được!
“Triệu Thụy! Ngươi là Triệu Thụy!” Tra Trunh Hoành lập tức điên cuồng hét lên. ”Có bản lĩnh thì ra đây cho ta. Đừng có lẩn trốn giả thần giả quỷ!”
Triệu Thụy chậm rãi từ trong bóng tối đi ra, thần sắc lạnh lùng, trên người hắn nồng nặc khí tức yêu ma phiêu tán khắp bốn phía. Võ giả của Tra gia tộc đồng thời run rẩy, mơ hồ phát hiện có chút nguy hiểm.
Cơ mặt Tra Trung Hoành giật giật, hắn bỗng nhiên nhận ra sự nhận biết của mình về Triệu Thụy có lẽ có chút sai lầm.
Tên Triệu Thụy này quả thật không giống con người mà là một yêu ma, một tên yêu ma đích thực!
Nếu như trước kia Tra Trung Hoành còn có thể cân nhắc một chút về việc có nên tạm thời rút lui hay không, không nên là kẻ địch với nhân vật cổ quái thần bí như vậy.
Nhưng hiện tại tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Bởi vì hai người con của hắn toàn bộ đều chết trên tay Triệu Thụy. Bất kể đối phương là gì hắn cũng phải diệt trừ!
“Giết chết hắn!” Tra Trung Hoành hung hăng ra lệnh.
Hơn ba mươi cường giả của Tra gia phía sau hắn đều rống lên, từ bốn phương tám hướng tấn công Triệu Thụy.
Trong giây lát, chân khí từ bốn phưong tám hướng ập về phía Triệu Thụy
Đối mặt với thế công dũng mãnh như vậy, Triệu Thụy không lùi bước mà tiến tới. Hắn bắn vọt về phía trước, kéo một đạo tàn ảnh trong nháy mắt đã đến gần năm tên võ giả.
Thiết quyền phóng ra như tia chớp, chỉ nghe thấy thình thịch vài tiếng đã thấy tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên.
Lồng ngực năm tên võ giả của Tra gia tộc bị lực mạnh đánh nát bét, cả người bay về phía sau, nặng nề ngã trên mặt đất, lập tức đoạn khí.
Những Tra gia võ giả còn lại nét mặt biến đổi. Tên Triệu Thụy này chỉ một lần tiến công đã giết chết năm người, thực lực không khỏi làm cho người ta sợ hãi!
Phải biết rằng Tra gia võ giả tụ tập ở đây mỗi người đều là cao thủ trong cao thủ, đều là tinh anh của tinh anh, cho dù là võ giả tiên thiên tam cấp dưới sự vây công của chúng muốn tự bảo vệ mình cũng là việc khó!
Song gã trẻ tuổi trước mắt bỗng nhanh chóng giết chết năm cường giả của bọn chúng, hơn nữa nhưng còn rất nhẹ nhàng.
Cũng khó trách bọn chúng cảm thấy kinh ngạc.
Trong lúc mọi người đang chìm trong khiếp sợ Triệu Thuy lại triển khai công kích.
Hắn sử dụng bộ pháp kì lạ vạch ra trong không trung một đạo vòng cung quỉ dị, đi tới bên cạnh Tra gia võ giả, sau đó điều động chân khí, hai chân trong nháy mắt đá ra.
Tra gia võ giả chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên sau đó là cước ảnh như bức màn sắt bao phủ lấy chúng.
Cước thế hung mãnh tạo nên một trận cuống phong, thanh thế kinh người.
Tiếng kêu thảm thiết lại vang lên, lại có hơn mười võ giả bị Triệu Thụy đá trúng vẽ nên một đường cong trên không trung, rơi xuống đất mất mạng.
Trong tích tắc ngắn ngủi này. Tra gia võ giả đã tử thương quá nửa.
Còn lại một nhúm võ giả, không khỏi tâm thần chấn động, trện mặt đều lộ rõ sự sợ hãi.
Bọn chúng bỗng nhiên nhận ra, thực lực của Triệu Thụy đơn giản là không giống như con người, mà là một yêu ma chân chính!
Tra Trung Hoành nhìn thủ hạ của mình bị tàn sát sự phẫn nộ và oán hận trong lòng càng ngày càng mãnh liệt.
Hắn hét to một tiếng nhảy lên khỏi mặt đất, từ giữa không trung đột nhiên bẻ gập xuống, với thế tấn công như sét đánh trong chớp mắt đã vọt tới trước mặt Triệu Thụy.
Ngưng tụ chân khí hóa chưởng thành đao, Tra Trung Hoành mượn đà lao xuống giống như một đạo lưu tinh hung hăng bổ tới Triệu Thụy
Chân khí cuồng mãnh được hắn ngưng tụ xung quanh bàn tay thành một đạo khí nhận mỏng, sắc bén tuyệt luân, không có gì không phá được.
Chiêu này tên là Khí nhận, là độc môn tuyệt kỹ của Tra gia.
Tra Nãi Vũ cũng từng sử dụng chiêu này đối phó với Triệu Thụy, nhưng phụ tử hai người ra tay uy lực bất đồng!
Tra Trung Hoành vừa ra tay, Triệu Thụy lập tức cảm nhận được khí lưu tứ phía đều dao động một cách quỷ dị.
Khí nhận phá không phát ra âm thanh sắc nhọn xoáy vào tai mọi người.
Áp lực cường đại từ trên không ép xuống phảng phất muốn ép nát hắn.
Triệu Thụy không chút nghi ngờ rằng nếu như bị Khí nhận chém trúng cho dù là thiết bản cũng sẽ vỡ vụn như đậu hũ.
Hắn không muốn ngạnh kháng, mũi chân điểm nhẹ, trong nháy mắt di động sang bên cạnh.
Khí Nhận của Tra Trung Hoành đi sát qua người hắn, hung hăng đánh tới mặt đất.
“Oanh!”
Cùng với một tiếng vang lớn, đất đá bị sức mạnh rất lớn oanh kích bắn tung lên, sau đó rơi lả tả trên mắt đất. Một cái khe sâu hai mét, dài đến hơn sáu mét xuất hiện trên mặt đất.
“Hay! Hay! Hay!”
“Tộc trưởng! Giết hắn!”
“Giết chết tên khốn này!” Tra gia võ giả thấy tộc trưởng đại phát thần uy thi triển ra bí kĩ Khí nhận không khỏi rất phấn chấn, sự sợ hãi đối với Triệu Thụy cũng tiêu tán không ít.
Bọn chúng lớn tiếng hoan hô động viên tinh thần Tra Trung Hoành, chỉ mong Tra Trung Hoành lập tức đem Triệu Thụy chém thành hai đoạn, vãn hồi thể diện của Tra gia, báo thù thay những tộc nhân đã chết.
Tra Trung Hoành một kích không đắc thủ nương lực theo phản chấn thân thể xoay tròn, hai tay luân phiên bổ vào hư không.
Chân khí cường đại lại bị nén ép hình thành từng đạo vô hình khí nhận dày đặc hướng Triệu Thụy bổ tới.
Loại khí nhận này vô hình vô ảnh, rất khó né tránh.
Nếu như là người khác chỉ sợ không thể tránh khỏi. Nhưng Triệu Thụy đã tu luyện ‘Bát hoang lục tiên quyết’ tới Sinh Tức tiền kì, cảm giác sớm đã tăng lên rất nhiều, nhạy cảm vô cùng.
Hắn đem cảm quan tản ra ngoài, cảm thụ biến hóa của khí lưu bốn phía.
Khí nhận vốn vô hình đột nhiên trở thành thực thể hiện lên rõ ràng trong đầu hắn.
Bất kể là quỹ tích hay tốc độ hắn cũng có thể nắm vững.
Triệu Thụy né tránh không chút hoang mang, luôn thoát hiểm trong gang nấc.
Khí nhận bổ vào tòa nhà đổ nát phía sau Triệu Thụy âm thanh ầm ầm vang lên liên miên không dứt.
Bức tường vốn dĩ đã rất đổ nát bị lực đạo cự đại này đánh cho tan nát, từng đám cát vữa rơi xuống làm bụi bay mù mịt, thanh thế kinh người. Tra Trung Hoành liên tục xuất chiêu, thế công không dứt nhưng lại không thể gây cho Triệu Thụy nửa điểm thương tổn!
Hăn hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Thụy, trong lòng tức giận sự linh hoạt của Triệu Thụy, đồng thời chậm lại công kích, muốn dừng lại đổi hơi, một lần nữa khống chế tiết tấu tấn công.
Bởi vì khí nhận mặc dù uy lực rất lớn nhưng tiêu hao chân khí cũng không kém.
Cho dù Tra Trung Hoành đã là võ giả tiên thiên tam cấp đỉnh cao, chân khí cực kì dư thừa nhưng cũng không thể duy trì được công kích trong thời gian dài.
Bất quá Triệu Thụy không cho hắn cơ hội tổ chức tiến công một lần nữa
Tra Trung Hoành vừa mới đình chỉ thế công, trong tích tắc Triệu Thụy đã phát động phản công.
Hắn di động thân hình cực nhanh hướng tới Tra Trung Hoành, đồng thời học thủ thế của Tra Trung Hoành hai tay co lại thành đao, điều động chân khí từ đan điền sau đó vung ra như thiểm điện.
Dòng xoáy tinh vân trong đan điền phát ra một cỗ chân khí cuồng bạo truyền tới ngón tay, sau đó bắn ra.
Chân khí bắn khỏi cơ thể hình thành một đạo khí nhận thật lớn lao thẳng tới Tra Trung Hoành.
Đạo khí nhận Triệu Thụy bắn ra này tương đối đơn giản, giống như làm thử, còn xa mới tinh thuần lão luyện như Tra Trung Hoành. Tuy nhiên uy thế lại hơn xa.
Nếu khí nhận của Tra Trung Hoành là một thanh chủy thủ tinh xảo sắc bén, thì khí nhận mà Triệu Thụy dùng chân khí tạo thành chính là một ngọn núi ngàn cân.
Mặc dù không sắc bén bằng nhưng dựa vào thể tích khổng lồ cùng uy thế cuồng mãnh cũng đủ để phá hủy tất cả. Tra Trung Hoành vừa thấy được khí nhận to lớn hướng tới mình nhất thời hoảng sợ thất sắc.
Hắn lúc này né tránh không kịp, không có cách gì hơn là vội vàng điều động chân khí toàn thân cùng Triệu Thụy liều mạng.
“Oanh!”
Tiếng va chạm như sấm sét nhất thời vang lên, cát bụi trên mặt đất bị khí lưu thổi mạnh lên cao hai mét, cơ hồ đem tất cả mọi người bao phủ vào bên trong.
Phòng ngự của Tra Trung Hoành cơ hồ trong nháy mắt đã bị Triệu Thụy đánh tan. Khí nhận cuồng mãnh chém thẳng vào thân thể Tra Trung Hoành, cắt hắn thành hai nửa.
Tra Trung Hoành chậm rãi ngã xuống khiến cả công trường lâm vào một mảnh tĩnh mịch. Đám võ giả của Tra gia hoàn toàn lâm vào cảnh khiếp sợ cực độ. Tất cả mọi người ngơ ngác đứng thẳng tại chỗ, quả thực không thể tin được hai mắt của mình!
Tra Trung Hoành, Tra gia đệ nhất cường giả, cổ võ giả có thực lực đã đạt đến tiên thiên tam cấp đỉnh cao, huyền thoại bất bại của Tra thị gia tộc.
Vậy mà bị người đánh chết ngay trước mắt!
Điều này bọn chúng sao có thể tin được!
Tra gia võ giả tựa hồ đều nghe được âm thanh sụp đổ của thần tượng trong lòng mình.
Qua một hồi lâu, bọn chúng mới hồi phục tinh thần, phát tiếng kêu sợ hãi.
“Tộc trưởng chết rồi!”
“Tộc trưởng bị giết rồi!”
“Điều này… điều này sao có thế!”
“Ông ấy là cổ võ giả tiên thiên tam cấp mà!”
“Tên Triệu Thụy này thực lực mạnh đến chừng nào vậy!?”
Đám võ giả Tra gia hết thảy đều đem ánh mắt khiếp sợ cùng sợ hãi hướng về phía Triệu Thụy
Toàn thân hắn phát ra khí tức yêu ma này làm cho mọi người đều cảm thấy lạnh run trong lòng.
Có thể dễ dàng giết chết Tra Trung Hoanh thì thực lực khủng khiếp đến mức nào!
Tuyệt đối không phải là sức mạnh một võ giả tiên thiên tam cấp có thể có được!
Cơ hồ mọi người trong đầu đều đồng loạt lóe ra một ý niệm
“Tu chân giả! Tên Triệu Thụy này chắc chắn đã đột phá cảnh giới võ giả, trở thành một tu chân giả chính thức!”
Sau khi nghĩ như vậy Tra gia võ giả hoàn toàn đánh mất đấu chí.
Bởi vì bất luận cổ võ giả cường đại thế nào thì chênh lệch cùng tu chân giả là không thể nào bù đắp.
Tiếp tục chiến đấu chỉ là chịu chết!
Đám võ giả Tra gia vốn đang hung hăng bỗng chợt hoảng sợ kêu một tiếng giống như ong vỡ tổ, trong lòng chỉ muốn chạy thoát khỏi địa phương đáng sợ này, rời xa tên yêu ma Triệu Thụy
Nhưng Triệu Thụy lại không bỏ qua bọn chúng. Hắn thi triển thân pháp như quỷ mị đuổi theo tiêu diệt từng người một.
Đây là một trường đồ sát, hơn mười Tra gia võ giả còn lại toàn bộ đều bị Triệu Thụy dễ dàng giải quyết, tử vong đương trường.
Đánh chết toàn bộ Tra gia võ giả còn lại, Triệu Thụy liếc mắt nhìn bốn phía xác định không người nào sống sót mới chậm rãi rời đi, lưu lại một đám thi thể, trong gió lạnh thấu xương lộ vẻ đặc biệt thê lương.
Trả Lời Với Trích Dẫn
/635
|