Trích dẫn:
Hoàng Tam Chỉ lại ngồi ở trên ghế, bộ dạng thập phần nhàn nhã, nói:
- Ngươi ở đây sốt ruột cũng vô ích thôi, cần phải tin tưởng vào Ninh Tiểu Xuyên! Tiểu tử này so với ngươi thì tâm tính tốt hơn nhiều lắm, sự tự tin trên người hắn phát từ trong ra ngoài, làm cho người ta muốn không tin hắn cũng khó khăn!
Đại khái một canh giờ sau, Ninh Tiểu Xuyên mới mở cửa, từ bên trong đi ra, trên mặt tràn đầy thần tình mệt mỏi.
Mộ Dung Vô Song vội vã tiến lên, khẩn trương hỏi:
- Xuyên ca, thế nào rồi? Gia gia ta thế nào?
Thần tình Ninh Tiểu Xuyên rất nghiêm trọng, lắc lắc đầu.
Ngọc Nhan bưng một chậu máu loãng, từ trong phòng đi ra.
Mộ Dung Vô Song nhất thời ngốc trệ, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Tại sao lại có thể như vậy? Sao có thể chảy ra cả một chậu máu… Một chậu máu… Gia gia… gia gia…
Trong mắt hắn ứa ra nước mắt. Gia gia chính là thân nhân duy nhất của hắn.
- Ngươi đừng hiểu lầm! Đây là nước ta rửa tay! Ta đã đem huyết mạch trong cơ thể gia gia ngươi tiếp nối trở lại, thế nhưng Huyền Khí trong cơ thể hắn đã bị phong ấn quá lâu rồi, không có mấy tháng tu dưỡng, tu vi rất khó khôi phục lại đỉnh phong!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Trong phòng chợt truyền ra một tiếng hừ lạnh, hiển lộ rõ ràng một luồng khí thế sắc bén uy mãnh:
- Tu vi lão phu sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục trở lại! Đợi sau khi tu vi của ta khôi phục trở lại, đó cũng là lúc lấy đi tính mạng của Nhạc Vũ Dương!
Mộ Dung Hoa dù sao cũng đã từng là Thần Long chiến sĩ, một khi phong ấn trên người hắn bị phá vỡ, quả thật giống như là tiềm long xuất hải, luồng khí thế cường đại trên người lại quay trở về.
Tu vi của Mộ Dung Hoa cực cao, thân thể cũng rất cường đại, một khi huyết mạch tiếp nối trở lại, Huyền Khí Võ Đạo lưu chuyển toàn thân, liền có thể nhanh chóng khôi phục lại thương thế trên người.
Vị lão nhân này từ trong phòng đi ra, trên người mặc một bộ áo bào xám, tuy rằng tu vi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thế nhưng đã có thể xuống đất bước đi, đi tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, hướng về Ninh Tiểu Xuyên cúi đầu thật sâu, nói:
- Đa tạ Ninh thiếu gia xuất thủ cứu giúp, lão phu thiếu phụ thân ngươi một cái mạng, hiện tại lại thiếu ngươi một cái mạng! Nhân tình này cả đời cũng không thể trả hết!
Hoàng Tam Chỉ cũng kích động không thôi, trong lòng dâng lên chiến ý nồng đậm.
Mười năm nay, bọn họ cũng đều chịu đủ mọi sự ủy khuất, cuộc sống tương đối khổ sở, chịu đủ loại thống khổ to lớn, mà Nhạc Vũ Dương, kẻ đầu sỏ gây nên những chuyện này lại sống đến phong sinh thủy khởi (*), hưởng thụ vinh hoa phú quý suốt mười năm trời.
(*) gió nổi nước lên, càng lúc càng phát đạt
- Ngày lành của Nhạc Vũ Dương đã chấm dứt! Chờ sau khi tu vi ngươi khôi phục, chúng ta liền liên thủ giết vào trong Vân Trung Hầu Phủ, lấy mạng của Nhạc Vũ Dương!
Hoàng Tam Chỉ nói.
Một đạo thanh âm khàn khàn chợt vang lên trong sân, cười lạnh nói:
- Đều nói Mộ Dung Hoa và Hoàng Kiêu là song kiệt trong Thần Long chiến sĩ, là anh hùng đáng cho mọi người bội phục. Hôm nay vừa thấy, quả thật là hoàn toàn thất vọng, hóa ra cũng chỉ là hai tên mãng phu mà thôi!
Toàn thân Thiên Thần Tử đều bọc trong áo choàng màu đen, tựa như một tên quỷ hồn vậy, đứng ở trên đỉnh chóp lầu các, cặp mắt xanh lục quỷ dị nhìn chằm chằm mọi người phía dưới.
Hoàng Tam Chỉ cười lạnh một tiếng:
- Ta sớm đã phát hiện bên trong Hải Đường trang viên có một con quỷ, chỉ là chưa có thời gian bắt nó ra mà thôi. Hiện tại ngươi đã chủ động chui ra như vậy, ngày hôm nay ta sẽ sắm vai đại sư bắt quỷ một lần!
Hoàng Tam Chỉ hai mắt mù lòa, cánh tay tàn tật, thế nhưng tu vi lại bí hiểm vô cùng, ngón tay hướng về phía nóc nhà điểm một cái, một đạo quang trụ kiếm chỉ liền từ đầu ngón tay bay ra ngoài.
Xoảng!
Trong miệng Thiên Thần Tử phát ra một tràng cười khanh khách, giữa hai cánh tay ngưng tụ ra một tầng hắc sắc cương tráo, hình dạng giống như một tòa thần tháp hắc sắc cứng rắn.
Thình thịch!
Kiếm chỉ do Hoàng Tam Chỉ điểm ra so với trong tưởng tượng của Thiên Thần Tử thì lại càng lợi hại hơn nhiều, trực tiếp hóa thành một đầu linh xà, đem Huyền Khí tháp hắc sắc đánh nát, đánh thẳng lên trên người Thiên Thần Tử.
- Ngươi đã đạt tới Võ Tôn cảnh?
Thiên Thần Tử kêu lên một tiếng kinh dị, thi triển ra thân pháp quỷ mị, né tránh đạo kiếm chỉ công kích kia, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Tốc độ Hoàng Tam Chỉ cũng không chậm hơn Thiên Thần Tử, lập tức đuổi theo, chuẩn bị lần thứ hai động thủ với Thiên Thần Tử.
- Đừng đánh nữa! Ta định đến đây bàn một ít chính sự với các ngươi, nếu như các ngươi thật sự muốn giết Nhạc Vũ Dương, vậy thì hãy nên ngừng tay!
Thiên Thần Tử tự biết bản thân không phải là đối thủ của Hoàng Tam Chỉ, liền không muốn chiến tiếp nữa.
Mà trên thực tế, Thiên Thần Tử cường đại nhất cũng không phải là tu vi Võ Đạo. Tu vi Võ Đạo của hắn tại Hắc Ám Đế Thành ngay cả danh sách bài danh năm hạng đầu cũng không lọt vào được. Nhưng mà quyền lực của hắn lại có thể điều động những nhân vật cấp Võ Tôn khác tu vi còn mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.
Dùng vũ lực cường đại, có thể thành lập một quốc gia!
Thế nhưng chỉ dựa vào vũ lực, lại không thể thống trị tốt một quốc gia!
Năng lực mà Thiên Thần Tử phát huy ra ở Hắc Ám Đế Thành, chính là quản lý cả một cái thế lực hắc ám khổng lồ này.
Hắc Ám Đế Thành có thể trở nên cường thịnh như hiện tại, công của Thiên Thần Tử là tuyệt không thể thiếu.
Nhưng cũng chính bởi vì Thiên Thần Tử biết quá nhiều những bí mật về Hắc Ám Đế Thành, cho nên hắn mới không dám trở về nữa, sợ bị Vong Linh Thành Chủ giết người diệt khẩu.
Hoàng Tam Chỉ nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Hắn là Thiên Thần Tử của Hắc Ám Đế Thành!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Người của Hắc Ám Đế Thành!
Trên người Hoàng Tam Chỉ lại một lần nữa tản mát ra Võ Nguyên Khí, chuẩn bị giết chết Thiên Thần Tử.
Hắc Ám Đế Thành không có người nào tốt, huống chi còn là một đại nhân vật của Hắc Ám Đế Thành, thì càng phải giết!
Thiên Thần Tử lại biểu hiện ra cực kỳ thong dong, cười nói:
- Ta hiện tại đã không phải là người Hắc Ám Đế Thành! Chính xác mà nói, hiện tại cường giả của Hắc Ám Đế Thành còn đang chạy khắp nơi tìm ta, muốn diệt trừ ta nữa! Đây hết thảy đều là do Nhạc Vũ Dương ban tặng a! Cho nên Nhạc Vũ Dương chính là địch nhân chung của chúng ta!
Ninh Tiểu Xuyên cũng không hy vọng hai đại cường giả này sẽ giao chiến bên trong Hải Đường trang viên, nếu như bọn họ thật sự đánh nhau, nhất định sẽ hủy luôn toàn bộ Hải Đường trang viên. Vì vậy, hắn liền đem chuyện của Thiên Thần Tử nói lại cho mọi người nghe.
Sau khi nghe Ninh Tiểu Xuyên nói xong, Hoàng Tam Chỉ mới thu hồi Võ Nguyên Khí trong cơ thể, cười lạnh một tiếng:
- Không nghĩ tới Thiên Thần Tử đại danh đỉnh đỉnh dĩ nhiên cũng sẽ lưu lạc đến nước này! Ngươi bây giờ chẳng phải càng thảm hại hơn so với chúng ta sao? Người của Hắc Ám Đế Thành muốn giết ngươi, người của Triều đình cũng muốn giết ngươi! Chỉ cần ngày nào đó ngươi lộ diện, thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Trích dẫn:
Sau khi nghe Ninh Tiểu Xuyên nói xong, Hoàng Tam Chỉ mới thu hồi Võ Nguyên Khí trong cơ thể, cười lạnh một tiếng:
- Không nghĩ tới Thiên Thần Tử đại danh đỉnh đỉnh dĩ nhiên cũng sẽ lưu lạc đến nước này! Ngươi bây giờ chẳng phải càng thảm hại hơn so với chúng ta sao? Người của Hắc Ám Đế Thành muốn giết ngươi, người của Triều đình cũng muốn giết ngươi! Chỉ cần ngày nào đó ngươi lộ diện, thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Thiên Thần Tử nói:
- Cho nên, chúng ta càng cần phải hợp tác! Chỉ khi nào chúng ta liên thủ, mới có thể diệt trừ được cái tên địch nhân chung Nhạc Vũ Dương này!
- Tại sao chúng ta phải liên thủ với ngươi?
Hoàng Tam Chỉ nói.
Thiên Thần Tử nói:
- Mười năm! Các ngươi biết tu vi Nhạc Vũ Dương trong mười năm này đã tinh tiến tới trình độ nào không? Các ngươi thật sự cho rằng, bằng vào lực lượng của hai người các ngươi là có thể giết vào trong Vân Trung Hầu Phủ lấy tính mạng của hắn sao? Với thế lực to lớn của Vân Trung Hầu Phủ hiện tại, không phải chỉ một, hai người như các ngươi là có thể lay động được! Nếu như muốn giết Nhạc Vũ Dương, cần phải bàn bạc kỹ hơn, bằng không chỉ là đi nộp mạng mà thôi!
Hoàng Tam Chỉ và Mộ Dung Hoa đều lâm vào trầm mặc.
Thiên Thần Tử nói không sai. Trong mười năm này, bất luận là tu vi bản thân Nhạc Vũ Dương, hay là thế lực do hắn phát triển, đều so với mười năm trước càng cường đại hơn gấp chục lần. Nếu như muốn giết hắn, chính là chuyện khó như lên trời!
Mộ Dung Hoa nói:
- Như vậy, ý của ngươi là?
Thiên Thần Tử chính là chờ những lời này của Mộ Dung Hoa, vì vậy liền chậm rãi đứng lên, nói:
- Chúng ta phải tổ kiến thế lực thuộc về chính mình! Âm thầm phát triển lực lượng thuộc về chúng ta! Cuối cùng đạt đến trình độ có thể chống lại Vân Trung Hầu Phủ, thậm chí đạt đến mức có thể cùng triều đình tranh đua!
Mộ Dung Hoa hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ bằng mấy người chúng ta?
Thiên Thần Tử cười khặc khặc:
- Mấy người chúng ta chẳng lẽ còn thiếu sao? Một vị Võ Tôn đã có thể mở một tòa Võ Phủ, Hoàng huynh đã đạt được cảnh giới Võ Tôn, mà hai người chúng ta đều là cảnh giới Chuẩn Võ Tôn. Có ba người chúng ta tọa trấn, đủ để giúp Trang chủ đại triển hùng đồ. Không tới năm năm, thế lực Hải Đường trang viên, nhất định sẽ lớn đến trình độ có thể chống lại Vân Trung Hầu Phủ. Ta có lòng tin này! Các ngươi có không?
Ninh Tiểu Xuyên lạnh giọng cười:
- Thiên Thần Tử tiền bối, ngươi xác định đây là đang giúp ta đại triển hùng đồ, chứ không phải là đang giúp bản thân ngươi đại triển hùng đồ? Ngươi đây là muốn đem Hải Đường trang viên thành lập thành một tòa… Hắc Ám Đế Thành khác?
Thiên Thần Tử cười nói:
- Trang chủ đối với lão phu có ân cứu mạng, lão phu vì Trang chủ mà bày mưu tính kế cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, hiện tại trong Hoàng thành, sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, có rất nhiều thế lực lớn đều muốn gây bất lợi cho Kiếm Các Hầu Phủ, lẽ nào Trang chủ không muốn vì Kiếm Các Hầu Phủ mà làm chút gì sao? Chỉ có xây dựng Hải Đường trang viên thành một đại thế lực khổng lồ, mới có thể ở trong cái vũng nước đục lớn Hoàng thành này nắm giữ quyền phát biểu nhất định. Chỉ khi nào thế lực Hải Đường trang viên đủ khổng lồ, lớn đến mức ngay cả Hoàng quyền cũng đều có thể không thèm nhìn tới, muốn cứu ra Ngọc Ngưng Sanh cô nương trong Quan Ngọc Lâu, chẳng phải một chuyện rất dễ dàng hay sao?
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên khẽ nheo lại. Tin tức của Thiên Thần Tử cũng quá linh thông rồi, hắn nhất định là biết được chuyện phát sinh trong Hỏa Ma Sơn Mạch, cho nên mới nói ra những lời như vậy.
Thế nhưng, không thể không nói, Thiên Thần Tử quả thật là đã thuyết phục khiến cho hắn động tâm!
Hiện tại Kiếm Các Hầu Phủ quả thật là đang gặp phải không ít cường địch. Biểu hiện bề ngoài thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng trên thực tế là đang nằm trong tình trạng bấp bênh.
Nếu như trong tay chính mình nắm giữ một cỗ thế lực khổng lồ, như vậy thì có tư cách đi cùng đám đại lão các phương đối thoại, thậm chí cùng các Vương Hầu tranh đua nữa.
Thiên Thần Tử tiếp tục nói:
- Hải Đường trang viên là một địa phương tốt có thể che giấu tai mắt mọi người. Chúng ta có thể đem nơi này phát triển thành Tổng đà, sau đó sẽ đem thế lực mở rộng đến toàn bộ khu vực biên tập, toàn bộ Hoàng thành, toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc!
Mộ Dung Vô Song lại không có lo lắng nhiều như đám người Ninh Tiểu Xuyên và Mộ Dung Hoa, nên bị Thiên Thần Tử nói khiến cho trong lòng kích động không thôi, cũng muốn đại triển hùng đồ, nói:
- Ta nghĩ ý tưởng này thật sự không tệ! Rất tốt! Bất quá bây giờ chúng ta có nhiều cường địch lắm, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ phát triển, cái tên Hải Đường trang viên này nhất định không thể dùng, phải sửa lại một cái tên bá đạo khác!
- U Linh sơn trang thế nào?
Thiên Thần Tử nhìn chăm chú về phía ba người Ninh Tiểu Xuyên, Hoàng Tam Chỉ, Mộ Dung Hoa.
Mộ Dung Vô Song hỏi:
- Vì sao gọi là U Linh sơn trang?
Thiên Thần Tử cười nói:
- Bởi vì ta, Hoàng huynh, Mộ Dung huynh, Trang chủ đều là người đã từng chết qua một lần! Tuy rằng còn sống trên cõi đời này, nhưng lại không thể dùng thân phận ban đầu của chúng ta xuất hiện ở trước mặt thế nhân, chẳng phải chính là giống như u linh hay sao?
Nhãn tình Mộ Dung Vô Song sáng lên, nói:
- Vậy sau đó, có phải Xuyên ca sẽ trở thành Trang chủ U Linh sơn trang không?
Thiên Thần Tử gật đầu, nói:
- Trang chủ U Linh sơn trang, Xuyên công tử! Cái tên này trong tương lai nhất định sẽ chấn động Hoàng thành, trở thành tồn tại khiến cho vô số người e ngại và kính nể. Đồng thời, Hoàng huynh và Mộ Dung huynh chính là Tả, Hữu hai đại Hộ Pháp Vương của U Linh sơn trang, mà ta thì có thể trở thành một vị U Linh sứ giả. Trang chủ, ngươi nghĩ thuộc hạ an bài như vậy được không?
Ninh Tiểu Xuyên biết Thiên Thần Tử khẳng định đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ hoàn chỉnh. Lão gia hỏa này tâm tư kín đáo, mưu tính sâu đậm, quả thật có thể nói là vô cùng cẩn thận.
Mà bây giờ tu vi bản thân Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn quá thấp, căn bản không có khả năng khống chế được toàn bộ U Linh sơn trang, người ra lệnh cuối cùng vẫn chính là Thiên Thần Tử!
Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại tin tưởng vào thiên phú của mình. Trong vòng năm năm, tu vi của mình nhất định có thể siêu việt Thiên Thần Tử.
Đến lúc đó, nếu như Thiên Thần Tử không có dị tâm, vậy cứ để cho hắn tiếp tục làm U Linh sứ giả của hắn, nếu như hắn dám có ý tưởng khác, lúc đó Ninh Tiểu Xuyên cũng có năng lực diệt trừ hắn.
Chủ yếu nhất là, Hoàng Tam Chỉ và Mộ Dung Hoa đều là cường giả Võ Tôn, có hai đại cường giả bọn họ tọa trấn, cũng không sợ Thiên Thần Tử có thể một tay che trời.
Ninh Tiểu Xuyên quyết định, thành lập U Linh sơn trang!
Hoàng Tam Chỉ lại ngồi ở trên ghế, bộ dạng thập phần nhàn nhã, nói:
- Ngươi ở đây sốt ruột cũng vô ích thôi, cần phải tin tưởng vào Ninh Tiểu Xuyên! Tiểu tử này so với ngươi thì tâm tính tốt hơn nhiều lắm, sự tự tin trên người hắn phát từ trong ra ngoài, làm cho người ta muốn không tin hắn cũng khó khăn!
Đại khái một canh giờ sau, Ninh Tiểu Xuyên mới mở cửa, từ bên trong đi ra, trên mặt tràn đầy thần tình mệt mỏi.
Mộ Dung Vô Song vội vã tiến lên, khẩn trương hỏi:
- Xuyên ca, thế nào rồi? Gia gia ta thế nào?
Thần tình Ninh Tiểu Xuyên rất nghiêm trọng, lắc lắc đầu.
Ngọc Nhan bưng một chậu máu loãng, từ trong phòng đi ra.
Mộ Dung Vô Song nhất thời ngốc trệ, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Tại sao lại có thể như vậy? Sao có thể chảy ra cả một chậu máu… Một chậu máu… Gia gia… gia gia…
Trong mắt hắn ứa ra nước mắt. Gia gia chính là thân nhân duy nhất của hắn.
- Ngươi đừng hiểu lầm! Đây là nước ta rửa tay! Ta đã đem huyết mạch trong cơ thể gia gia ngươi tiếp nối trở lại, thế nhưng Huyền Khí trong cơ thể hắn đã bị phong ấn quá lâu rồi, không có mấy tháng tu dưỡng, tu vi rất khó khôi phục lại đỉnh phong!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Trong phòng chợt truyền ra một tiếng hừ lạnh, hiển lộ rõ ràng một luồng khí thế sắc bén uy mãnh:
- Tu vi lão phu sớm muộn gì cũng sẽ khôi phục trở lại! Đợi sau khi tu vi của ta khôi phục trở lại, đó cũng là lúc lấy đi tính mạng của Nhạc Vũ Dương!
Mộ Dung Hoa dù sao cũng đã từng là Thần Long chiến sĩ, một khi phong ấn trên người hắn bị phá vỡ, quả thật giống như là tiềm long xuất hải, luồng khí thế cường đại trên người lại quay trở về.
Tu vi của Mộ Dung Hoa cực cao, thân thể cũng rất cường đại, một khi huyết mạch tiếp nối trở lại, Huyền Khí Võ Đạo lưu chuyển toàn thân, liền có thể nhanh chóng khôi phục lại thương thế trên người.
Vị lão nhân này từ trong phòng đi ra, trên người mặc một bộ áo bào xám, tuy rằng tu vi vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, thế nhưng đã có thể xuống đất bước đi, đi tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, hướng về Ninh Tiểu Xuyên cúi đầu thật sâu, nói:
- Đa tạ Ninh thiếu gia xuất thủ cứu giúp, lão phu thiếu phụ thân ngươi một cái mạng, hiện tại lại thiếu ngươi một cái mạng! Nhân tình này cả đời cũng không thể trả hết!
Hoàng Tam Chỉ cũng kích động không thôi, trong lòng dâng lên chiến ý nồng đậm.
Mười năm nay, bọn họ cũng đều chịu đủ mọi sự ủy khuất, cuộc sống tương đối khổ sở, chịu đủ loại thống khổ to lớn, mà Nhạc Vũ Dương, kẻ đầu sỏ gây nên những chuyện này lại sống đến phong sinh thủy khởi (*), hưởng thụ vinh hoa phú quý suốt mười năm trời.
(*) gió nổi nước lên, càng lúc càng phát đạt
- Ngày lành của Nhạc Vũ Dương đã chấm dứt! Chờ sau khi tu vi ngươi khôi phục, chúng ta liền liên thủ giết vào trong Vân Trung Hầu Phủ, lấy mạng của Nhạc Vũ Dương!
Hoàng Tam Chỉ nói.
Một đạo thanh âm khàn khàn chợt vang lên trong sân, cười lạnh nói:
- Đều nói Mộ Dung Hoa và Hoàng Kiêu là song kiệt trong Thần Long chiến sĩ, là anh hùng đáng cho mọi người bội phục. Hôm nay vừa thấy, quả thật là hoàn toàn thất vọng, hóa ra cũng chỉ là hai tên mãng phu mà thôi!
Toàn thân Thiên Thần Tử đều bọc trong áo choàng màu đen, tựa như một tên quỷ hồn vậy, đứng ở trên đỉnh chóp lầu các, cặp mắt xanh lục quỷ dị nhìn chằm chằm mọi người phía dưới.
Hoàng Tam Chỉ cười lạnh một tiếng:
- Ta sớm đã phát hiện bên trong Hải Đường trang viên có một con quỷ, chỉ là chưa có thời gian bắt nó ra mà thôi. Hiện tại ngươi đã chủ động chui ra như vậy, ngày hôm nay ta sẽ sắm vai đại sư bắt quỷ một lần!
Hoàng Tam Chỉ hai mắt mù lòa, cánh tay tàn tật, thế nhưng tu vi lại bí hiểm vô cùng, ngón tay hướng về phía nóc nhà điểm một cái, một đạo quang trụ kiếm chỉ liền từ đầu ngón tay bay ra ngoài.
Xoảng!
Trong miệng Thiên Thần Tử phát ra một tràng cười khanh khách, giữa hai cánh tay ngưng tụ ra một tầng hắc sắc cương tráo, hình dạng giống như một tòa thần tháp hắc sắc cứng rắn.
Thình thịch!
Kiếm chỉ do Hoàng Tam Chỉ điểm ra so với trong tưởng tượng của Thiên Thần Tử thì lại càng lợi hại hơn nhiều, trực tiếp hóa thành một đầu linh xà, đem Huyền Khí tháp hắc sắc đánh nát, đánh thẳng lên trên người Thiên Thần Tử.
- Ngươi đã đạt tới Võ Tôn cảnh?
Thiên Thần Tử kêu lên một tiếng kinh dị, thi triển ra thân pháp quỷ mị, né tránh đạo kiếm chỉ công kích kia, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.
Tốc độ Hoàng Tam Chỉ cũng không chậm hơn Thiên Thần Tử, lập tức đuổi theo, chuẩn bị lần thứ hai động thủ với Thiên Thần Tử.
- Đừng đánh nữa! Ta định đến đây bàn một ít chính sự với các ngươi, nếu như các ngươi thật sự muốn giết Nhạc Vũ Dương, vậy thì hãy nên ngừng tay!
Thiên Thần Tử tự biết bản thân không phải là đối thủ của Hoàng Tam Chỉ, liền không muốn chiến tiếp nữa.
Mà trên thực tế, Thiên Thần Tử cường đại nhất cũng không phải là tu vi Võ Đạo. Tu vi Võ Đạo của hắn tại Hắc Ám Đế Thành ngay cả danh sách bài danh năm hạng đầu cũng không lọt vào được. Nhưng mà quyền lực của hắn lại có thể điều động những nhân vật cấp Võ Tôn khác tu vi còn mạnh mẽ hơn hắn rất nhiều.
Dùng vũ lực cường đại, có thể thành lập một quốc gia!
Thế nhưng chỉ dựa vào vũ lực, lại không thể thống trị tốt một quốc gia!
Năng lực mà Thiên Thần Tử phát huy ra ở Hắc Ám Đế Thành, chính là quản lý cả một cái thế lực hắc ám khổng lồ này.
Hắc Ám Đế Thành có thể trở nên cường thịnh như hiện tại, công của Thiên Thần Tử là tuyệt không thể thiếu.
Nhưng cũng chính bởi vì Thiên Thần Tử biết quá nhiều những bí mật về Hắc Ám Đế Thành, cho nên hắn mới không dám trở về nữa, sợ bị Vong Linh Thành Chủ giết người diệt khẩu.
Hoàng Tam Chỉ nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
- Hắn là Thiên Thần Tử của Hắc Ám Đế Thành!
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Người của Hắc Ám Đế Thành!
Trên người Hoàng Tam Chỉ lại một lần nữa tản mát ra Võ Nguyên Khí, chuẩn bị giết chết Thiên Thần Tử.
Hắc Ám Đế Thành không có người nào tốt, huống chi còn là một đại nhân vật của Hắc Ám Đế Thành, thì càng phải giết!
Thiên Thần Tử lại biểu hiện ra cực kỳ thong dong, cười nói:
- Ta hiện tại đã không phải là người Hắc Ám Đế Thành! Chính xác mà nói, hiện tại cường giả của Hắc Ám Đế Thành còn đang chạy khắp nơi tìm ta, muốn diệt trừ ta nữa! Đây hết thảy đều là do Nhạc Vũ Dương ban tặng a! Cho nên Nhạc Vũ Dương chính là địch nhân chung của chúng ta!
Ninh Tiểu Xuyên cũng không hy vọng hai đại cường giả này sẽ giao chiến bên trong Hải Đường trang viên, nếu như bọn họ thật sự đánh nhau, nhất định sẽ hủy luôn toàn bộ Hải Đường trang viên. Vì vậy, hắn liền đem chuyện của Thiên Thần Tử nói lại cho mọi người nghe.
Sau khi nghe Ninh Tiểu Xuyên nói xong, Hoàng Tam Chỉ mới thu hồi Võ Nguyên Khí trong cơ thể, cười lạnh một tiếng:
- Không nghĩ tới Thiên Thần Tử đại danh đỉnh đỉnh dĩ nhiên cũng sẽ lưu lạc đến nước này! Ngươi bây giờ chẳng phải càng thảm hại hơn so với chúng ta sao? Người của Hắc Ám Đế Thành muốn giết ngươi, người của Triều đình cũng muốn giết ngươi! Chỉ cần ngày nào đó ngươi lộ diện, thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Trích dẫn:
Sau khi nghe Ninh Tiểu Xuyên nói xong, Hoàng Tam Chỉ mới thu hồi Võ Nguyên Khí trong cơ thể, cười lạnh một tiếng:
- Không nghĩ tới Thiên Thần Tử đại danh đỉnh đỉnh dĩ nhiên cũng sẽ lưu lạc đến nước này! Ngươi bây giờ chẳng phải càng thảm hại hơn so với chúng ta sao? Người của Hắc Ám Đế Thành muốn giết ngươi, người của Triều đình cũng muốn giết ngươi! Chỉ cần ngày nào đó ngươi lộ diện, thì chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ!
Thiên Thần Tử nói:
- Cho nên, chúng ta càng cần phải hợp tác! Chỉ khi nào chúng ta liên thủ, mới có thể diệt trừ được cái tên địch nhân chung Nhạc Vũ Dương này!
- Tại sao chúng ta phải liên thủ với ngươi?
Hoàng Tam Chỉ nói.
Thiên Thần Tử nói:
- Mười năm! Các ngươi biết tu vi Nhạc Vũ Dương trong mười năm này đã tinh tiến tới trình độ nào không? Các ngươi thật sự cho rằng, bằng vào lực lượng của hai người các ngươi là có thể giết vào trong Vân Trung Hầu Phủ lấy tính mạng của hắn sao? Với thế lực to lớn của Vân Trung Hầu Phủ hiện tại, không phải chỉ một, hai người như các ngươi là có thể lay động được! Nếu như muốn giết Nhạc Vũ Dương, cần phải bàn bạc kỹ hơn, bằng không chỉ là đi nộp mạng mà thôi!
Hoàng Tam Chỉ và Mộ Dung Hoa đều lâm vào trầm mặc.
Thiên Thần Tử nói không sai. Trong mười năm này, bất luận là tu vi bản thân Nhạc Vũ Dương, hay là thế lực do hắn phát triển, đều so với mười năm trước càng cường đại hơn gấp chục lần. Nếu như muốn giết hắn, chính là chuyện khó như lên trời!
Mộ Dung Hoa nói:
- Như vậy, ý của ngươi là?
Thiên Thần Tử chính là chờ những lời này của Mộ Dung Hoa, vì vậy liền chậm rãi đứng lên, nói:
- Chúng ta phải tổ kiến thế lực thuộc về chính mình! Âm thầm phát triển lực lượng thuộc về chúng ta! Cuối cùng đạt đến trình độ có thể chống lại Vân Trung Hầu Phủ, thậm chí đạt đến mức có thể cùng triều đình tranh đua!
Mộ Dung Hoa hừ lạnh một tiếng, nói:
- Chỉ bằng mấy người chúng ta?
Thiên Thần Tử cười khặc khặc:
- Mấy người chúng ta chẳng lẽ còn thiếu sao? Một vị Võ Tôn đã có thể mở một tòa Võ Phủ, Hoàng huynh đã đạt được cảnh giới Võ Tôn, mà hai người chúng ta đều là cảnh giới Chuẩn Võ Tôn. Có ba người chúng ta tọa trấn, đủ để giúp Trang chủ đại triển hùng đồ. Không tới năm năm, thế lực Hải Đường trang viên, nhất định sẽ lớn đến trình độ có thể chống lại Vân Trung Hầu Phủ. Ta có lòng tin này! Các ngươi có không?
Ninh Tiểu Xuyên lạnh giọng cười:
- Thiên Thần Tử tiền bối, ngươi xác định đây là đang giúp ta đại triển hùng đồ, chứ không phải là đang giúp bản thân ngươi đại triển hùng đồ? Ngươi đây là muốn đem Hải Đường trang viên thành lập thành một tòa… Hắc Ám Đế Thành khác?
Thiên Thần Tử cười nói:
- Trang chủ đối với lão phu có ân cứu mạng, lão phu vì Trang chủ mà bày mưu tính kế cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, hiện tại trong Hoàng thành, sóng ngầm đã bắt đầu khởi động, có rất nhiều thế lực lớn đều muốn gây bất lợi cho Kiếm Các Hầu Phủ, lẽ nào Trang chủ không muốn vì Kiếm Các Hầu Phủ mà làm chút gì sao? Chỉ có xây dựng Hải Đường trang viên thành một đại thế lực khổng lồ, mới có thể ở trong cái vũng nước đục lớn Hoàng thành này nắm giữ quyền phát biểu nhất định. Chỉ khi nào thế lực Hải Đường trang viên đủ khổng lồ, lớn đến mức ngay cả Hoàng quyền cũng đều có thể không thèm nhìn tới, muốn cứu ra Ngọc Ngưng Sanh cô nương trong Quan Ngọc Lâu, chẳng phải một chuyện rất dễ dàng hay sao?
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên khẽ nheo lại. Tin tức của Thiên Thần Tử cũng quá linh thông rồi, hắn nhất định là biết được chuyện phát sinh trong Hỏa Ma Sơn Mạch, cho nên mới nói ra những lời như vậy.
Thế nhưng, không thể không nói, Thiên Thần Tử quả thật là đã thuyết phục khiến cho hắn động tâm!
Hiện tại Kiếm Các Hầu Phủ quả thật là đang gặp phải không ít cường địch. Biểu hiện bề ngoài thoạt nhìn phong quang vô hạn, nhưng trên thực tế là đang nằm trong tình trạng bấp bênh.
Nếu như trong tay chính mình nắm giữ một cỗ thế lực khổng lồ, như vậy thì có tư cách đi cùng đám đại lão các phương đối thoại, thậm chí cùng các Vương Hầu tranh đua nữa.
Thiên Thần Tử tiếp tục nói:
- Hải Đường trang viên là một địa phương tốt có thể che giấu tai mắt mọi người. Chúng ta có thể đem nơi này phát triển thành Tổng đà, sau đó sẽ đem thế lực mở rộng đến toàn bộ khu vực biên tập, toàn bộ Hoàng thành, toàn bộ Ngọc Lam Đế quốc!
Mộ Dung Vô Song lại không có lo lắng nhiều như đám người Ninh Tiểu Xuyên và Mộ Dung Hoa, nên bị Thiên Thần Tử nói khiến cho trong lòng kích động không thôi, cũng muốn đại triển hùng đồ, nói:
- Ta nghĩ ý tưởng này thật sự không tệ! Rất tốt! Bất quá bây giờ chúng ta có nhiều cường địch lắm, chỉ có thể âm thầm lặng lẽ phát triển, cái tên Hải Đường trang viên này nhất định không thể dùng, phải sửa lại một cái tên bá đạo khác!
- U Linh sơn trang thế nào?
Thiên Thần Tử nhìn chăm chú về phía ba người Ninh Tiểu Xuyên, Hoàng Tam Chỉ, Mộ Dung Hoa.
Mộ Dung Vô Song hỏi:
- Vì sao gọi là U Linh sơn trang?
Thiên Thần Tử cười nói:
- Bởi vì ta, Hoàng huynh, Mộ Dung huynh, Trang chủ đều là người đã từng chết qua một lần! Tuy rằng còn sống trên cõi đời này, nhưng lại không thể dùng thân phận ban đầu của chúng ta xuất hiện ở trước mặt thế nhân, chẳng phải chính là giống như u linh hay sao?
Nhãn tình Mộ Dung Vô Song sáng lên, nói:
- Vậy sau đó, có phải Xuyên ca sẽ trở thành Trang chủ U Linh sơn trang không?
Thiên Thần Tử gật đầu, nói:
- Trang chủ U Linh sơn trang, Xuyên công tử! Cái tên này trong tương lai nhất định sẽ chấn động Hoàng thành, trở thành tồn tại khiến cho vô số người e ngại và kính nể. Đồng thời, Hoàng huynh và Mộ Dung huynh chính là Tả, Hữu hai đại Hộ Pháp Vương của U Linh sơn trang, mà ta thì có thể trở thành một vị U Linh sứ giả. Trang chủ, ngươi nghĩ thuộc hạ an bài như vậy được không?
Ninh Tiểu Xuyên biết Thiên Thần Tử khẳng định đã lên kế hoạch tất cả mọi thứ hoàn chỉnh. Lão gia hỏa này tâm tư kín đáo, mưu tính sâu đậm, quả thật có thể nói là vô cùng cẩn thận.
Mà bây giờ tu vi bản thân Ninh Tiểu Xuyên vẫn còn quá thấp, căn bản không có khả năng khống chế được toàn bộ U Linh sơn trang, người ra lệnh cuối cùng vẫn chính là Thiên Thần Tử!
Thế nhưng Ninh Tiểu Xuyên lại tin tưởng vào thiên phú của mình. Trong vòng năm năm, tu vi của mình nhất định có thể siêu việt Thiên Thần Tử.
Đến lúc đó, nếu như Thiên Thần Tử không có dị tâm, vậy cứ để cho hắn tiếp tục làm U Linh sứ giả của hắn, nếu như hắn dám có ý tưởng khác, lúc đó Ninh Tiểu Xuyên cũng có năng lực diệt trừ hắn.
Chủ yếu nhất là, Hoàng Tam Chỉ và Mộ Dung Hoa đều là cường giả Võ Tôn, có hai đại cường giả bọn họ tọa trấn, cũng không sợ Thiên Thần Tử có thể một tay che trời.
Ninh Tiểu Xuyên quyết định, thành lập U Linh sơn trang!
/1434
|