Vô số mảnh đá vụn bắn tới từ phía sau, rồi Ninh Tiểu Xuyên thấy quả trứng vừa bay đi giờ lại uỳnh uỳnh lăn quay về. Những mảnh đá vụn này chính là do nó va đập mà thành.
Đúng là quả trứng quỷ quái, còn chưa xong sao?
Ninh Tiểu Xuyên chửi thần trong bụng, cũng chỉ còn cách tránh sang một bên.
Vừa rồi hắn dùng hết sức cũng không làm sứt mẻ gì được quả trứng, giờ đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức lấy cứng chọi cứng với nó.
Quả trứng sau khi lăn qua bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên thì lao thẳng về phía Ma Thiên Hương.
- Thiên Hương, cẩn thận!
Ninh Tiểu Xuyên lao tới định kéo Ma Thiên Hương sang một bên để nàng khỏi bị quả trứng lao vào.
Nhưng bất ngờ là quả trứng khi tới trước mặt Ma Thiên Hương thì đột nhiên thu nhỏ lại vài chục lần, chỉ còn to bằng quả trứng gà sau đó nhảy vào lòng Ma Thiên Hương.
Lăn một vòng trên ngực Ma Thiên Hương xong, dường như quả trứng vẫn chưa thỏa mãn, chui hẳn vào cổ áo nàng rồi lăn qua lăn lại trên ngực nàng.
Có vật lạ chui vào ngực, Ma Thiên Hương đỏ mặt, quay lưng lại thò tay vào lấy quả trứng ra.
Đây là trứng sao?
Ninh Tiểu Xuyên trố mắt nhìn những gì quả trứng vừa làm, định tiến lại hỏi xem tình hình nhưng sau lưng lại có tiếng uỳnh uỳnh vang lên.
Sau đó là một con vượn khổng lồ hung hăng, gầm thét từ xa lao tới. Bên cạnh nó là hai nhân ảnh như hình với bóng, không hề vội vàng, đi theo bên cạnh con vượn này.
- Chủ nhân, là Phi Các và Tống Thiên.
Ma Thiên Hương tay cầm quả trứng, kinh ngạc nói.
Ninh Tiểu Xuyên cũng đã thấy hai người đi theo con vượn kia chính là Tống Thiên và Phi Các.
- Xem ra đúng là không phải oan gia không gặp mặt.
Ninh Tiểu Xuyên lẩm nhẩm, rồi nhìn sang quả trứng trên tay Ma Thiên Hương.
Đến giờ hắn vẫn chưa biết quả trứng này rốt cuộc là thứ gì, nhưng với tình hình trước mắt nó rất có thể cảm nhận được trận đấu giữa hai người Tống Thiên và con vượn kia nên mới vội vàng lăn quay trở về.
Cộng với hành động vừa rồi của nó, lúc này thật sự Ninh Tiểu Xuyên hết cách với nó.
Nhát gan! Hiếu sắc! Nhưng bản thân lại vô cùng cường đại… Thứ này rốt cuộc có coi là sinh mệnh đặc biệt không thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không trõ nữa.
Ngay khi con vượn kia xuất hiện thì hai người Tống Thiên phía sau đã chú ý tới Ninh Tiểu Xuyên và Ma Thiên Hương.
- Ủa, Ninh Tiểu Xuyên vẫn chưa chết. Thiệu An bọn chúng đúng là phế vật. Đến một tên rác rưởi cũng không giết được.
Tống Thiên hừ lạnh, lập tức quay lại nhìn Phi Các:
- Phi Các sư huynh, con vượn này đã là vật trong túi của chúng ta. Chỉ cần đợi nó cạn kiệt sức mạnh thì lập tức có thể hàng phục. Ta giết hai kẻ kia trước để chúng không làm phiền chúng ta.
Ngươi đi nhanh về nhanh, ngoài ra, Ma Thiên Hương là đồng môn của chúng ta. Đừng giết nàng ta! Phong ấn nàng ta lại rồi đưa về.
Phi Các mắt gắn chặt vào con vượn khổng lồ, thản nhiên nói.
Tống Thiên gật đầu rồi rời khỏi đó.
Ngay sau đó hắn xuất hiện trước mặt Ninh Tiểu Xuyên và Ma Thiên Hương.
Còn Phi Các theo con vượn kia chạy về phía xa.
- Ma Thiên Hương, ngươi bảo vệ tên tiểu tử này cũng tốt thật. Xem ra tin đồn là thật, hắn đúng là tình lang của ngươi. Nhưng hôm nay để xem ngươi bảo vệ hắn thế nào.
Tống Thiên vội họp mặt với Phi Các, lúc này xuất hiện trước Ninh Tiểu Xuyên và Ma Thiên Hương liền hừ lạnh, tung một chưởng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Bàn tay hắn dường như thấp thoáng có vài đạo phù văn. Vì chúng mà bầu tinh không xung quanh dường như biến mất, thân ảnh Ninh Tiểu Xuyên như bị nhốt trong một không gian đặc biệt.
Thân là một trong các thiên kiêu đỉnh cao nhất Thiên Kiêu Cung Ma Đà Sơn, thực lực Tống Thiên mạnh hơn bọn Thiệu An vừa rồi rất nhiều.
Hắn vừa ra tay là muốn bắt lấy Ninh Tiểu Xuyên.
Cả Ninh Tiểu Xuyên và Ma Thiên Hương đều hành động ngay lập tức.
Ma Thiên Hương căn bản không quan tâm được tới quả trứng ka nữa, lấy ra cây đoản cung thần khí rồi kéo dây cung.
Nhưng nàng chưa kịp bắn tên ra thì một tay khác của Tống Thiên đã đánh tới, vô số đạo phù văn bao trùm lấy Ma Thiên Hương.
Những đạo phù văn này giống như vách không gian, phong tỏa Ma Thiên Hương trong một không gian khác.
Đương nhiên với thực lực của Ma Thiên Hương, Tống Thiên không thể giam cầm nàng mãi mãi được. Nhưng hắn cũng chỉ muốn tạm thời giữ chân Ma Thiên Hương, chỉ cần giữ được nàng một giây lát hắn cũng giết được Ninh Tiểu Xuyên.
Kế hoạch của Tống Thiên không tồi, nhưng hắn lại đánh giá thấp Ninh Tiểu Xuyên rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cầm Diệt Thế Ma Kiếm, thân thể như lôi điện, xuyên qua tầng tầng phù văn của Tống Thiên rồi đâm thẳng lên bàn tay Tống Thiên.
Sắc mặt Tống Thiên đại biến, quét mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, thần sắc của Tống Thiên trở nên vô cùng nặng nề.
Vừa rồi tuy chỉ giao đấu một chiêu với Ninh Tiểu Xuyên nhưng hắn cũng cảm thấy thực lưc của Ninh Tiểu Xuyên dường như không kém hắn là bao.
Tống Thiên nhìn Ninh Tiểu Xuyên, băng lãnh nói:
- Lợi hại! Ninh Tiểu Xuyên, ngươi che giấu cũng giỏi thật. Không ngờ đến Phi Các sư huynh cũng nhìn nhầm, không nhìn thấu được thực lực của ngươi. Với thực lực hiện giờ chắc Thần Cách của ngươi cũng phải một nghìn năm trăm mặt rồi nhỉ. Chẳng trách một nữ nhân nhãn quang rất cao như Ma Thiên Hương cũng cam tâm tình nguyện theo ngươi.
- Nói ít thôi, muốn đánh thì nhanh lên.
Rõ ràng Tống Thiên đang hiểu nhầm Ninh Tiểu Xuyên nhưng Ninh Tiểu Xuyên cũng không thèm giải thích, tay cầm Diệt Thế Ma Kiếm lao tới.
Trên Diệt Thế Ma Kiếm bao phủ một tầng tà khí đang dần ập về phía Tống Thiên.
Tống Thiên thần sắc nghiêm trọng, giờ hắn không dám coi thường Ninh Tiểu Xuyên nữa. Lấy ra một cuộn tranh vẽ hình núi non rất tinh tế..
- Ninh Tiểu Xuyên, cho dù ngươi có mạnh thế nào, ta xem ngươi làm thế nào chặn được Ngũ Hành Sơn Thủy Đồ của ta!
Mặc kệ vết thương trên tay, Tống Thiên ném cuộn tranh về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Cuộn tranh bay trên không trung, núi sông trong tranh lúc này lại như sống dậy, đổ tràn ra hoành tảo mọi thứ xung quanh.
Những tảng thiên thạch xung quanh đều bị dòng sông từ trong bức tranh đó cuốn sạch. Dòng sông đó dường như không phải sông bình thường mà là một loại nước Ngũ Hành vô cùng lợi hại.
Nước vốn chỉ là một loại trong Ngũ Hành, nhưng trong dòng sông lúc này lại được luyện chế cả bốn thuộc tính còn lại.
Ninh Tiểu Xuyên bị dòng sông cuốn đi, lập tức cảm giác thuộc tính Ngũ Hành trong nó bắt đầu xâm thực vào trong cơ thể hắn.
Dòng sông này đúng là bản tăng cường của Ngũ Hành Chi Sa lúc trước.
Nếu là người khác, bị dòng sông Ngũ Hành này nhấn chìm, thuộc tính Ngũ Hành chui vào cơ thể thì chắc chán linh khí bạo loạn, toàn thân nổ tung mà chết.
Nhưng với Ninh Tiểu Xuyên thì dòng sông Ngũ Hành này đúng là đại bổ.
Đương nhiên, nói một cách chính xác thì dòng sông Ngũ Hành là đại bổ đối với Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên.
Vạn Pháp Thần Cách của hắn lúc này lóe sáng, giống như một kẻ ham ăn rơi vào nơi có toàn món ngon vậy.
Ăn! Ăn! Ăn!
Dòng sông Ngũ Hành xung quanh xuất hiện vô số vòng xoáy, bị Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên hút vào trong.
Để Thần Cách tiếp tục tiến hóa, gần đây Ninh Tiểu Xuyên luôn để Linh Hồn Cầu bên cạnh Vạn Pháp Thần Cách, để tiện cho Vạn Pháp Thần Cách hấp thụ pháp tắc.
Lúc này, sau khi Vạn Pháp Thần Cách điên cuồng hấp thụ dòng sông Ngũ Hành, tốc độ phấp thụ pháp tắc trong Linh Hồn Cầu cũng nhanh hơn gấp nhiều lần.
Rắc!
Chỉ trong giây lát Vạn Pháp Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu phân tách.
Một trăm linh tám mặt tiếp tục tăng lên thành một trăm bốn mươi bốn mặt.
Quá trình tiến hóa vừa hoàn thành thì Vạn Pháp Thần Cách lại tiếp tục tăng lên thành một trăm tám mươi mặt.
Hấp thụ, hấp thụ nữa, hấp thụ mãi. Hấp thụ đủ Ngũ Hành chi lực thì hấp thụ pháp tắc Linh Hồn Cầu rồi tiến hóa.
Thời gian trôi đi chỉ như một cái chớp mắt nhưng với Ninh Tiểu Xuyên thì như cả vài chục năm.
Giờ hắn cũng trố mắt, Vạn Pháp Thần Cách đang điên cuồng tiến hóa à!
Chỉ nháy mắt Vạn Pháp Thần Cách đã tiến hóa từ một trăm linh tám mặt lên tới ba trăm chín mươi sáu mặt.
Có nghĩa là ít nhất Vạn Pháp Thần Cách cũng tiến hóa liền một lúc chín lần, hơn nữa còn chưa dừng lại thì dòng sông Ngũ Hành đã bị hút cạn rồi.
Nhưng hết sông thì vẫn còn nũi.
Ngọn núi lớn chui ra từ cuộn tranh kia cũng được luyện chế từ nguyên liệu Ngũ Hành.
Bị Vạn Pháp Thần Cách thu hút, ngọn núi lớn này uỳnh một cái rơi xuống người Ninh Tiểu Xuyên rồi thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Được bổ sung Ngũ Hành chi lực, Vạn Pháp Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên lại từ ba trăm chín mươi sáu mặt tiến hóa lên bốn trăm sáu mươi tám mặt.
Đến lúc này cuối cùng thì sự tiến hóa điên cuồng của Vạn Pháp Thần Cách cũng dừng lại.
Khi Tống Thiên ném ra bức Ngũ Hành Sơn Thủy Đồ này thì Ma Thiên Hương đã ra khỏi đám phù văn của Tống Thiên. Thấy Ngũ Hành Sơn Thủy Đồ thì Ma Thiên Hương đại kinh thất sắc, định ra tay giúp Ninh Tiểu Xuyên.
Nhưng nàng chưa kịp hành động thì dã thấy dòng sông từ trong Ngũ Hành Sơn Thủy Đồ chui vào trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên giống như cơ thể hắn là cái lỗ không đáy, có thể hút mọi thứ vậy.
Hơn nữa hết dòng sông vẫn chưa xong, ngay cả ngọn núi lớn kia Ninh Tiểu Xuyên cũng không bỏ qua, tóm lấy nó nhét vào người.
Cảnh tượng kỳ lạ này đương nhiên khiến Ma Thiên Hương mơ hồ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn Tống Thiên, sắc mặt lúc này đã khó coi đến đáng sợ.
Đúng là quả trứng quỷ quái, còn chưa xong sao?
Ninh Tiểu Xuyên chửi thần trong bụng, cũng chỉ còn cách tránh sang một bên.
Vừa rồi hắn dùng hết sức cũng không làm sứt mẻ gì được quả trứng, giờ đương nhiên hắn sẽ không ngốc đến mức lấy cứng chọi cứng với nó.
Quả trứng sau khi lăn qua bên cạnh Ninh Tiểu Xuyên thì lao thẳng về phía Ma Thiên Hương.
- Thiên Hương, cẩn thận!
Ninh Tiểu Xuyên lao tới định kéo Ma Thiên Hương sang một bên để nàng khỏi bị quả trứng lao vào.
Nhưng bất ngờ là quả trứng khi tới trước mặt Ma Thiên Hương thì đột nhiên thu nhỏ lại vài chục lần, chỉ còn to bằng quả trứng gà sau đó nhảy vào lòng Ma Thiên Hương.
Lăn một vòng trên ngực Ma Thiên Hương xong, dường như quả trứng vẫn chưa thỏa mãn, chui hẳn vào cổ áo nàng rồi lăn qua lăn lại trên ngực nàng.
Có vật lạ chui vào ngực, Ma Thiên Hương đỏ mặt, quay lưng lại thò tay vào lấy quả trứng ra.
Đây là trứng sao?
Ninh Tiểu Xuyên trố mắt nhìn những gì quả trứng vừa làm, định tiến lại hỏi xem tình hình nhưng sau lưng lại có tiếng uỳnh uỳnh vang lên.
Sau đó là một con vượn khổng lồ hung hăng, gầm thét từ xa lao tới. Bên cạnh nó là hai nhân ảnh như hình với bóng, không hề vội vàng, đi theo bên cạnh con vượn này.
- Chủ nhân, là Phi Các và Tống Thiên.
Ma Thiên Hương tay cầm quả trứng, kinh ngạc nói.
Ninh Tiểu Xuyên cũng đã thấy hai người đi theo con vượn kia chính là Tống Thiên và Phi Các.
- Xem ra đúng là không phải oan gia không gặp mặt.
Ninh Tiểu Xuyên lẩm nhẩm, rồi nhìn sang quả trứng trên tay Ma Thiên Hương.
Đến giờ hắn vẫn chưa biết quả trứng này rốt cuộc là thứ gì, nhưng với tình hình trước mắt nó rất có thể cảm nhận được trận đấu giữa hai người Tống Thiên và con vượn kia nên mới vội vàng lăn quay trở về.
Cộng với hành động vừa rồi của nó, lúc này thật sự Ninh Tiểu Xuyên hết cách với nó.
Nhát gan! Hiếu sắc! Nhưng bản thân lại vô cùng cường đại… Thứ này rốt cuộc có coi là sinh mệnh đặc biệt không thì Ninh Tiểu Xuyên cũng không trõ nữa.
Ngay khi con vượn kia xuất hiện thì hai người Tống Thiên phía sau đã chú ý tới Ninh Tiểu Xuyên và Ma Thiên Hương.
- Ủa, Ninh Tiểu Xuyên vẫn chưa chết. Thiệu An bọn chúng đúng là phế vật. Đến một tên rác rưởi cũng không giết được.
Tống Thiên hừ lạnh, lập tức quay lại nhìn Phi Các:
- Phi Các sư huynh, con vượn này đã là vật trong túi của chúng ta. Chỉ cần đợi nó cạn kiệt sức mạnh thì lập tức có thể hàng phục. Ta giết hai kẻ kia trước để chúng không làm phiền chúng ta.
Ngươi đi nhanh về nhanh, ngoài ra, Ma Thiên Hương là đồng môn của chúng ta. Đừng giết nàng ta! Phong ấn nàng ta lại rồi đưa về.
Phi Các mắt gắn chặt vào con vượn khổng lồ, thản nhiên nói.
Tống Thiên gật đầu rồi rời khỏi đó.
Ngay sau đó hắn xuất hiện trước mặt Ninh Tiểu Xuyên và Ma Thiên Hương.
Còn Phi Các theo con vượn kia chạy về phía xa.
- Ma Thiên Hương, ngươi bảo vệ tên tiểu tử này cũng tốt thật. Xem ra tin đồn là thật, hắn đúng là tình lang của ngươi. Nhưng hôm nay để xem ngươi bảo vệ hắn thế nào.
Tống Thiên vội họp mặt với Phi Các, lúc này xuất hiện trước Ninh Tiểu Xuyên và Ma Thiên Hương liền hừ lạnh, tung một chưởng về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Bàn tay hắn dường như thấp thoáng có vài đạo phù văn. Vì chúng mà bầu tinh không xung quanh dường như biến mất, thân ảnh Ninh Tiểu Xuyên như bị nhốt trong một không gian đặc biệt.
Thân là một trong các thiên kiêu đỉnh cao nhất Thiên Kiêu Cung Ma Đà Sơn, thực lực Tống Thiên mạnh hơn bọn Thiệu An vừa rồi rất nhiều.
Hắn vừa ra tay là muốn bắt lấy Ninh Tiểu Xuyên.
Cả Ninh Tiểu Xuyên và Ma Thiên Hương đều hành động ngay lập tức.
Ma Thiên Hương căn bản không quan tâm được tới quả trứng ka nữa, lấy ra cây đoản cung thần khí rồi kéo dây cung.
Nhưng nàng chưa kịp bắn tên ra thì một tay khác của Tống Thiên đã đánh tới, vô số đạo phù văn bao trùm lấy Ma Thiên Hương.
Những đạo phù văn này giống như vách không gian, phong tỏa Ma Thiên Hương trong một không gian khác.
Đương nhiên với thực lực của Ma Thiên Hương, Tống Thiên không thể giam cầm nàng mãi mãi được. Nhưng hắn cũng chỉ muốn tạm thời giữ chân Ma Thiên Hương, chỉ cần giữ được nàng một giây lát hắn cũng giết được Ninh Tiểu Xuyên.
Kế hoạch của Tống Thiên không tồi, nhưng hắn lại đánh giá thấp Ninh Tiểu Xuyên rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cầm Diệt Thế Ma Kiếm, thân thể như lôi điện, xuyên qua tầng tầng phù văn của Tống Thiên rồi đâm thẳng lên bàn tay Tống Thiên.
Sắc mặt Tống Thiên đại biến, quét mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên, thần sắc của Tống Thiên trở nên vô cùng nặng nề.
Vừa rồi tuy chỉ giao đấu một chiêu với Ninh Tiểu Xuyên nhưng hắn cũng cảm thấy thực lưc của Ninh Tiểu Xuyên dường như không kém hắn là bao.
Tống Thiên nhìn Ninh Tiểu Xuyên, băng lãnh nói:
- Lợi hại! Ninh Tiểu Xuyên, ngươi che giấu cũng giỏi thật. Không ngờ đến Phi Các sư huynh cũng nhìn nhầm, không nhìn thấu được thực lực của ngươi. Với thực lực hiện giờ chắc Thần Cách của ngươi cũng phải một nghìn năm trăm mặt rồi nhỉ. Chẳng trách một nữ nhân nhãn quang rất cao như Ma Thiên Hương cũng cam tâm tình nguyện theo ngươi.
- Nói ít thôi, muốn đánh thì nhanh lên.
Rõ ràng Tống Thiên đang hiểu nhầm Ninh Tiểu Xuyên nhưng Ninh Tiểu Xuyên cũng không thèm giải thích, tay cầm Diệt Thế Ma Kiếm lao tới.
Trên Diệt Thế Ma Kiếm bao phủ một tầng tà khí đang dần ập về phía Tống Thiên.
Tống Thiên thần sắc nghiêm trọng, giờ hắn không dám coi thường Ninh Tiểu Xuyên nữa. Lấy ra một cuộn tranh vẽ hình núi non rất tinh tế..
- Ninh Tiểu Xuyên, cho dù ngươi có mạnh thế nào, ta xem ngươi làm thế nào chặn được Ngũ Hành Sơn Thủy Đồ của ta!
Mặc kệ vết thương trên tay, Tống Thiên ném cuộn tranh về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Cuộn tranh bay trên không trung, núi sông trong tranh lúc này lại như sống dậy, đổ tràn ra hoành tảo mọi thứ xung quanh.
Những tảng thiên thạch xung quanh đều bị dòng sông từ trong bức tranh đó cuốn sạch. Dòng sông đó dường như không phải sông bình thường mà là một loại nước Ngũ Hành vô cùng lợi hại.
Nước vốn chỉ là một loại trong Ngũ Hành, nhưng trong dòng sông lúc này lại được luyện chế cả bốn thuộc tính còn lại.
Ninh Tiểu Xuyên bị dòng sông cuốn đi, lập tức cảm giác thuộc tính Ngũ Hành trong nó bắt đầu xâm thực vào trong cơ thể hắn.
Dòng sông này đúng là bản tăng cường của Ngũ Hành Chi Sa lúc trước.
Nếu là người khác, bị dòng sông Ngũ Hành này nhấn chìm, thuộc tính Ngũ Hành chui vào cơ thể thì chắc chán linh khí bạo loạn, toàn thân nổ tung mà chết.
Nhưng với Ninh Tiểu Xuyên thì dòng sông Ngũ Hành này đúng là đại bổ.
Đương nhiên, nói một cách chính xác thì dòng sông Ngũ Hành là đại bổ đối với Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên.
Vạn Pháp Thần Cách của hắn lúc này lóe sáng, giống như một kẻ ham ăn rơi vào nơi có toàn món ngon vậy.
Ăn! Ăn! Ăn!
Dòng sông Ngũ Hành xung quanh xuất hiện vô số vòng xoáy, bị Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên hút vào trong.
Để Thần Cách tiếp tục tiến hóa, gần đây Ninh Tiểu Xuyên luôn để Linh Hồn Cầu bên cạnh Vạn Pháp Thần Cách, để tiện cho Vạn Pháp Thần Cách hấp thụ pháp tắc.
Lúc này, sau khi Vạn Pháp Thần Cách điên cuồng hấp thụ dòng sông Ngũ Hành, tốc độ phấp thụ pháp tắc trong Linh Hồn Cầu cũng nhanh hơn gấp nhiều lần.
Rắc!
Chỉ trong giây lát Vạn Pháp Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên bắt đầu phân tách.
Một trăm linh tám mặt tiếp tục tăng lên thành một trăm bốn mươi bốn mặt.
Quá trình tiến hóa vừa hoàn thành thì Vạn Pháp Thần Cách lại tiếp tục tăng lên thành một trăm tám mươi mặt.
Hấp thụ, hấp thụ nữa, hấp thụ mãi. Hấp thụ đủ Ngũ Hành chi lực thì hấp thụ pháp tắc Linh Hồn Cầu rồi tiến hóa.
Thời gian trôi đi chỉ như một cái chớp mắt nhưng với Ninh Tiểu Xuyên thì như cả vài chục năm.
Giờ hắn cũng trố mắt, Vạn Pháp Thần Cách đang điên cuồng tiến hóa à!
Chỉ nháy mắt Vạn Pháp Thần Cách đã tiến hóa từ một trăm linh tám mặt lên tới ba trăm chín mươi sáu mặt.
Có nghĩa là ít nhất Vạn Pháp Thần Cách cũng tiến hóa liền một lúc chín lần, hơn nữa còn chưa dừng lại thì dòng sông Ngũ Hành đã bị hút cạn rồi.
Nhưng hết sông thì vẫn còn nũi.
Ngọn núi lớn chui ra từ cuộn tranh kia cũng được luyện chế từ nguyên liệu Ngũ Hành.
Bị Vạn Pháp Thần Cách thu hút, ngọn núi lớn này uỳnh một cái rơi xuống người Ninh Tiểu Xuyên rồi thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy được.
Được bổ sung Ngũ Hành chi lực, Vạn Pháp Thần Cách của Ninh Tiểu Xuyên lại từ ba trăm chín mươi sáu mặt tiến hóa lên bốn trăm sáu mươi tám mặt.
Đến lúc này cuối cùng thì sự tiến hóa điên cuồng của Vạn Pháp Thần Cách cũng dừng lại.
Khi Tống Thiên ném ra bức Ngũ Hành Sơn Thủy Đồ này thì Ma Thiên Hương đã ra khỏi đám phù văn của Tống Thiên. Thấy Ngũ Hành Sơn Thủy Đồ thì Ma Thiên Hương đại kinh thất sắc, định ra tay giúp Ninh Tiểu Xuyên.
Nhưng nàng chưa kịp hành động thì dã thấy dòng sông từ trong Ngũ Hành Sơn Thủy Đồ chui vào trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên giống như cơ thể hắn là cái lỗ không đáy, có thể hút mọi thứ vậy.
Hơn nữa hết dòng sông vẫn chưa xong, ngay cả ngọn núi lớn kia Ninh Tiểu Xuyên cũng không bỏ qua, tóm lấy nó nhét vào người.
Cảnh tượng kỳ lạ này đương nhiên khiến Ma Thiên Hương mơ hồ không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Còn Tống Thiên, sắc mặt lúc này đã khó coi đến đáng sợ.
/1434
|