Vượt ngoài dự liệu của mọi người, thì ra người chính thức không thể trêu chọc, lại chính là nam tử đeo mặt nạ vàng.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy bảy chữ lớn đẫm máu khắc trên ngực La Mục Phong, trong lòng khiếp sợ, không ngừng thối lui.
Bọn hắn lại lần nữa nhìn nam tử đeo mặt nạ vàng, đều cảm thấy sau lưng rét lạnh, sắc mặt đại biến, giống như nhìn thấy yêu tà.
- Nghe đồn Xuyên công tử của U Linh sơn trang, xếp thứ mười bảy trên Tà Ma Ác Nhân bảng, dám khiêu chiến với cả Thái Tử, dám đối địch với Kỳ Lân Vương Phủ, là một cự đầu tà đạo a.
- La Mục Phong lần này xui xẻo rồi, vận khí quá kém, không ngờ lại đụng phải Xuyên công tử.
- Xuyên công tử dám công nhiên xuất hiện tại Hoàng thành, chẳng lẽ không sợ Thái Tử đối phó với hắn?
- Bỏ đi, cường giả giống như Xuyên công tử, cho dù là thiên quân vạn mã cũng không thể bao vây được, há lại sợ hãi Thái Tử?
E rằng hôm nay Quan Ngọc Lâu sẽ phát sinh huyết án, những Võ giả tu vi yếu kém đều nháo nhào đào tẩu, không dám ở lại đây xem nữa.
Chỉ có những cường giả Võ Đạo chân chính là vẫn không rời đi, muốn xem sự tình sẽ phát triển như thế nào.
Một vương tôn công tử nghênh ngang tiến vào Quan Ngọc Lâu, nhìn thấy có nhiều người vây xem như vậy, liền tò mò hỏi:
- Các ngươi nhìn cái gì? Ai đang ở trên đó?
- Trang chủ U Linh sơn trang.
Một nam tử trung niên lạnh lùng cười một tiếng.
Tên vương tôn công tử kia lập tức sợ tới mức chân nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, tên hạ nhân sau lưng hắn liền tiến lên đỡ hắn.
- Mau mau, về phủ.
Tên vương tôn công tử đã từng nghe qua hung danh của Xuyên công tử, có thể nói kẻ này là chí cường tà đạo a.
Loại tiểu nhân vật tôm tép như hắn, có lẽ vẫn nên rời đi thì hơn.
Cự đầu tà đạo hành sự, nhất định sẽ dấy lên gió tanh mưa máu, thậm chí còn có thể máu nhuộm Hoàng thành.
Ninh Hằng và thiếu niên quý tộc ở trong sương phòng đều bị dọa cho khiếp sợ, tu vi Võ Đạo của Xuyên công tử cũng quá cường đại rồi, chỉ một chiêu tiện tay, không ngờ đã đánh bay đại tướng trong quân như La Mục Phong, thậm chí khiến đối phương trọng thương.
- Xuyên… công tử, ngươi… ngươi đắc tội với Vân Trung Hầu Phủ chúng ta, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu.
La Mục Phong cực kỳ chật vật đứng lên, máu tươi đầy người, lập tức vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo bao trùm thân thể, khôi phục thương thế.
Ninh Tiểu Xuyên lại nhấc bầu rượu lên, rót đầu rượu vào trong chén rượu, nói:
- Tùy thời cung nghênh Vân Trung Hầu Phủ tới giết ta.
- Thật to gan, hôm nay người của Vân Trung Hầu Phủ sẽ diệt trừ mầm họa ngươi.
Trong bầu trời đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên một đạo âm thanh trầm hùng, có Võ Đạo cao thủ chạy tới.
Phành...
Nghe thấy thanh âm này, La Mục Phong lập tức lộ ra nét mừng, thân thể đánh vỡ vách tường gỗ, lăn ra ngoài đường.
Ầm ầm ầm...
Một đội Huyền thú thiết kỵ chạy như bay tới, đứng bên ngoài Quan Ngọc Lâu.
Vân Trung Thập Nhị Hổ Tướng, tổng cộng có bốn người đến, tất cả đều mặc Huyền Khí khải giáp, trên người tản mát ra chiến khí màu đen như mực, phóng xuất ra bốn đạo Chiến Hồn.
Đặc biệt là Lâu Cốc Ngôn xếp thứ nhất trong Vân Trung Thập Nhị Hổ Tướng, liền phóng thích Chiến Hồn, cảnh tượng tựa như “thiên quân vạn mã” lơ lửng trên đỉnh đầu, phát xuất thanh âm chém giết, khiến người khác vừa kinh ngạc vừa run sợ.
“Chiến Hồn” và “Võ Hồn”, đều là do tinh khí thần của Võ giả ngưng tụ mà thành, thế nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.
Lúc tu vi Võ Đạo của Võ giả đạt tới Địa Tôn cảnh, tinh khí thần sẽ phát sinh thoát biến, ngưng tụ thành Võ Hồn.
Thế nhưng, Chiến Hồn thì lại khác.
Chỉ có chém giết địch nhân quanh năm trên chiến trường, bao gồm sát ý, khí thế, chiến ý, ngưng tụ đến một trình độ nhất định mới có thể tạo ra, cho dù tu vi còn chưa bước vào Địa Tôn cảnh, cũng có thể ngưng tụ ra Chiến Hồn.
Ngoại trừ bốn vị hổ tướng ra, Cơ Hàn Tinh cũng cưỡi Long Tượng đến đây, mái tóc dài màu xanh bay phất phới, đôi mắt phượng sáng ngời như hàn tinh, trong cánh tay nhỏ nhắn mềm mại cầm theo một thanh Long Tượng Kích Thương, trên người bộc phát chiến ý nồng đậm.
Nàng vốn là đệ tử của Nhạc Vũ Dương, theo Vân Trung Thập Nhị Hổ Tướng đến bắt Xuyên công tử.
- Đại ca, các người đã đến rồi, Xuyên công tử khinh người quá đáng, không để Vân Trung Hầu Phủ vào mắt, chúng ta nhất định phải giáo huấn hắn!
La Mục Phong khập khiễng đi ra ngoài, toàn thân đều là vết máu, trên ngực còn khắc bảy chữ “U Linh sơn trang, Xuyên công tử” bằng máu, cho dù là dùng Huyền Khí cũng không thể hóa giải được.
Vân Trung Thập Nhị Hổ đều dựa theo tu vi Võ Đạo mà xếp hạng, La Mục Phong trong Vân Trung Thập Nhị Hổ, chỉ xếp thứ chín mà thôi.
Lâu Cốc Ngôn xếp thứ nhất trong Vân Trung Thập Nhị Hổ, đã năm mươi tuổi, ánh mắt thâm thúy, tu vi thâm hậu, làm người cũng vô cùng lão luyện, nói:
- Người đâu, dẫn Cửu gia đi trị thương.
Trong quân đội, liền có hai quân sĩ dẫn La Mục Phong rời đi.
Ánh mắt Lâu Cốc Ngôn hướng về phía Quan Ngọc Lâu, con ngươi co rụt lại, nói:
- Nghe đại danh Xuyên công tử như sấm nổ bên tai, không biết tại sao Cửu đệ của ta lại đắc tội với ngươi?
Ninh Tiểu Xuyên đi ra khỏi sương phòng, đứng trên ban công tầng ba của Quan Ngọc Lâu, cúi đầu nhìn đại đội nhân mã phía dưới, ánh mắt thoáng lướt qua Cơ Hàn Tinh, cười nói:
- Hắn quấy rầy bổn công tử uống rượu, Ta còn chưa giết hắn, chẳng lẽ như vậy chưa đủ nể mặt Vân Trung Hầu Phủ?
- Ngươi là cái thá gì? Không ngờ ngay cả đại tướng trong quân cũng dám đả thương, ta thấy ngươi muốn tạo phản rồi.
Một tên nam tử trẻ tuổi bên cạnh Lâu Cốc Ngôn, trầm giọng nói.
Hắn tên là Hoắc Hải, xếp thứ năm trong Vân Trung Thập Nhị Hổ, tu vi Thoát Tục tầng thứ bảy.
Hoắc Hải từ trên lưng Huyền thú nhảy lên, thân thể phóng cao hơn 20 mét, Tử Thiết Tiên (*) trong tay đánh ra, vạch phá một đạo vết roi màu tím, giống như lưỡi đao cắt về phía cổ Ninh Tiểu Xuyên.
(*) roi
Tử Thiết Tiên là một kiện Huyền Khí tứ phẩm, do kinh lạc của 12 loại Huyền thú rèn thành, ẩn chứa 12 loại lực lượng của Huyền thú.
Grào...
Gầm…
Roi vừa quất tới, lập tức hiện ra hư ảnh của 12 đầu Huyền thú, giương nanh múa vuốt giết tới Ninh Tiểu Xuyên.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, không hề tránh né, cánh tay vung lên, một đạo Diệt Thế chi khí bay ra ngoài, tạo thành một trận sóng kiếm khí.
Ầm ầm ầm...
Tử Thiết Tiên bắn ra từng đợt tia lửa, cuối cùng sóng kiếm khí chém lên người Hoắc Hải, để lại giữa mi tâm của Hoắc Hải một đạo vết máu đỏ tươi.
Ầm...
Ngay lập tức, thân thể Hoắc Hải bị chẻ thành hai mảnh, rơi xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, một vị cao thủ Thoát Tục tầng thứ bảy đã mất mạng.
Ninh Tiểu Xuyên lạnh lùng nói:
- Người của Vân Trung Hầu Phủ các ngươi thật sự cho rằng bổn công tử không dám giết người sao? Còn không cút cho ta!
Bao gồm cả Lâu Cốc Ngôn và ba tên Vân Trung Thập Nhị Hổ còn lại đều mắt đỏ kè, lửa giận trùng thiên, chiến ý hừng hực.
Vụt...
Vụt...
Vụt...
Ba người đồng thời đánh ra Thần Thông Võ Đạo, giết tới Ninh Tiểu Xuyên.
Lâu Cốc Ngôn đánh ra một mảnh biển lửa, trong biển lửa cuộn trào sóng lớn, một cái khô lâu hỏa diễm nhảy ra, một trảo chụp xuống, giống như muốn thiêu đốt Quan Ngọc Lâu thành tro tàn.
Lâu Cốc Ngôn là lão đại của Vân Trung Thập Nhị Hổ, tu vi cũng cao nhất, đạt tới Thoát Tục tầng thứ chín.
Đây đã có thể xem là cao thủ Võ Đạo hàng đầu, Võ Tôn không ra tay, không ai có thể chống lại.
Ba vị Vân Trung Thập Nhị Hổ đều phối hợp hết sức ăn ý, thi triển ra ba đại Thần Thông, lấy “Liệt Diễm Cốt Thần” mà Lâu Cốc Ngôn đánh ra làm tiên phong, đồng thời đánh xuống.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một tiếng, nói:
- Quan Ngọc Lâu dù sao cũng là vùng đất lành phong nguyệt đệ nhất Hoàng thành, không ngờ lại bị đám thô kệch các ngươi hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Bảy đạo quang mang huyết hồng sắc, từ trong trái tim phóng ra, hội tụ trong lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên, hóa thành một thanh Ma kiếm tinh hồng sắc.
Ma kiếm xuất thế, lấy Quan Ngọc Lâu làm trung tâm, lập tức tản mát ra quang mang huyết tinh tà ác, hội tụ thành tràng cảnh núi thây biển máu.
Từng tia từng tia kiếm khí xoay tròn xung quanh Ma kiếm, tạo thành một vòng xoáy kiếm khí, chấn động giữa thiên địa.
Vụt...
Ma kiếm chém ra, kiếm khí lập tức xé nát Liệt Diễm Cốt Thần.
Hỏa diễm tán loạn bay ra, rơi vào trong quân đội của Vân Trung Hầu Phủ.
Sau một lúc bối rối hỗn loạn, đã có hơn mười vị quân sĩ bị ngọn lửa thiêu đốt thành tro bụi, còn có không ít quân sĩ bị trọng thương, kêu gào thảm thiết trong biển lửa.
Ninh Tiểu Xuyên lại một lần nữa chém ra một kiếm, chấn nát Thần Thông “Hám Thế Ấn” của một Vân Trung Hổ Tướng, kiếm khí chém lên người tên Vân Trung Hổ Tướng kia, lập tức cắt xuống một cánh tay của hắn.
- A…
Tên Vân Trung Hổ Tướng bưng lấy cánh tay bị cụt, nhảy xuống mặt đất, muốn vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo để cầm máu.
Vụt...
Lại một đạo kiếm khí bay qua.
Đầu của một tên Vân Trung Hổ Tướng tu vi đạt tới Thoát Tục tầng thứ tám, lập tức bay ra ngoài, máu tươi từ trong cổ phun cao ba thước.
Lại một Vân Trung Hổ Tướng bị diệt sát.
Rất nhiều người đều cảm thấy kinh hồn táng đởm, vội vàng tránh xa Quan Ngọc Lâu.
- Không hổ là đại ma đầu tà đạo, quả nhiên bắt đầu đại khai sát giới rồi, vẫn nên tránh xa nơi này thì hơn.
- Đã có hai vị Vân Trung Hổ Tướng mất mạng rồi, Vân Trung Hầu Phủ tổn thất nặng nề a. Bọn hắn vạn lần không nên trêu chọc cự đầu tà đạo như Xuyên công tử mới đúng.
Lâu Cốc Ngôn trầm giọng nói:
- Lão Tứ, ngươi lui xuống đi, để ta đi lĩnh giáo Trang chủ đại nhân!
Hai vị Vân Trung Hổ Tướng mất mạng, liền khiến Lâu Cốc Ngôn tỉnh táo lại, lập tức hạ lệnh cho “Liêu Thành” xếp thứ tư lui xuống, miễn cho hắn chết trong tay Xuyên công tử.
Lâu Cốc Ngôn có tu vi Thoát Tục tầng thứ chín, cho dù là ở trước mặt Võ Tôn, cũng nắm chắc có thể chạy trốn.
- Xuyên công tử, chúng ta lên trời đánh một trận nào!
Lâu Cốc Ngôn ngồi trên lưng một đầu Huyền thú lục phẩm “Tam Đầu Giao”, xông lên trời.
Hắn muốn mượn ưu thế tọa kỵ để giao thủ với Xuyên công tử, tốt nhất có thể ngăn chặn Xuyên công tử, chờ đến khi Hầu gia hồi thành, Hầu gia sẽ đích thân trừng trị đối phương.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không hề có ý định bay lên trời đánh một trận với Lâu Cốc Ngôn, Ma kiếm trong tay vung lên, chém về phía Liêu Thành ở bên dưới.
Liêu Thành cũng giật thót, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại không giao thủ với Lâu Cốc Ngôn, ngược lại muốn giết hắn.
Hắn dù sao cũng là tu vi Thoát Tục tầng thứ bảy, lập tức vặn người né tránh, mặc dù tránh thoát được Ma kiếm, nhưng vẫn bị kiếm khí của Ma kiếm đả thương, trên chân bị chém thương, nửa đùi bị cắt ra.
- Xuyên công tử, ngươi rốt cuộc có còn phong phạm cao thủ hay không? Ta khiêu chiến ngươi, tại sao ngươi lại đánh lén Tứ đệ của ta?
Lâu Cốc Ngôn tức giận đến toàn thân run rẩy, đứng trên lưng Tam Đàu Giao, cầm trường mâu trong tay chỉ về phía Ninh Tiểu Xuyên.
- Đánh lén? Bổn công tử cần đánh lén sao? Ta là quang minh chính đại mà giết hắn!
Ninh Tiểu Xuyên cầm theo Ma kiếm, từ trên Quan Ngọc Lâu nhảy xuống, một kiếm đâm về phía Liêu Thành.
Đối với người của Vân Trung Hầu Phủ, Ninh Tiểu Xuyên trước sau như một, giết bất luận tội.
Ngay lập tức, Ma kiếm liền đâm trúng tim Liêu Thành, lại giết thêm một thành viên hổ tướng của Vân Trung Hầu Phủ.
Bỗng nhiên, một thanh Long Tượng Kích Thương từ trong tay Cơ Hàn Tinh đâm ra, đánh lên thân Ma kiếm.
- Keng…
Ma kiếm chấn động mãnh liệt, phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy bảy chữ lớn đẫm máu khắc trên ngực La Mục Phong, trong lòng khiếp sợ, không ngừng thối lui.
Bọn hắn lại lần nữa nhìn nam tử đeo mặt nạ vàng, đều cảm thấy sau lưng rét lạnh, sắc mặt đại biến, giống như nhìn thấy yêu tà.
- Nghe đồn Xuyên công tử của U Linh sơn trang, xếp thứ mười bảy trên Tà Ma Ác Nhân bảng, dám khiêu chiến với cả Thái Tử, dám đối địch với Kỳ Lân Vương Phủ, là một cự đầu tà đạo a.
- La Mục Phong lần này xui xẻo rồi, vận khí quá kém, không ngờ lại đụng phải Xuyên công tử.
- Xuyên công tử dám công nhiên xuất hiện tại Hoàng thành, chẳng lẽ không sợ Thái Tử đối phó với hắn?
- Bỏ đi, cường giả giống như Xuyên công tử, cho dù là thiên quân vạn mã cũng không thể bao vây được, há lại sợ hãi Thái Tử?
E rằng hôm nay Quan Ngọc Lâu sẽ phát sinh huyết án, những Võ giả tu vi yếu kém đều nháo nhào đào tẩu, không dám ở lại đây xem nữa.
Chỉ có những cường giả Võ Đạo chân chính là vẫn không rời đi, muốn xem sự tình sẽ phát triển như thế nào.
Một vương tôn công tử nghênh ngang tiến vào Quan Ngọc Lâu, nhìn thấy có nhiều người vây xem như vậy, liền tò mò hỏi:
- Các ngươi nhìn cái gì? Ai đang ở trên đó?
- Trang chủ U Linh sơn trang.
Một nam tử trung niên lạnh lùng cười một tiếng.
Tên vương tôn công tử kia lập tức sợ tới mức chân nhũn ra, thiếu chút nữa quỳ trên mặt đất, tên hạ nhân sau lưng hắn liền tiến lên đỡ hắn.
- Mau mau, về phủ.
Tên vương tôn công tử đã từng nghe qua hung danh của Xuyên công tử, có thể nói kẻ này là chí cường tà đạo a.
Loại tiểu nhân vật tôm tép như hắn, có lẽ vẫn nên rời đi thì hơn.
Cự đầu tà đạo hành sự, nhất định sẽ dấy lên gió tanh mưa máu, thậm chí còn có thể máu nhuộm Hoàng thành.
Ninh Hằng và thiếu niên quý tộc ở trong sương phòng đều bị dọa cho khiếp sợ, tu vi Võ Đạo của Xuyên công tử cũng quá cường đại rồi, chỉ một chiêu tiện tay, không ngờ đã đánh bay đại tướng trong quân như La Mục Phong, thậm chí khiến đối phương trọng thương.
- Xuyên… công tử, ngươi… ngươi đắc tội với Vân Trung Hầu Phủ chúng ta, chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đâu.
La Mục Phong cực kỳ chật vật đứng lên, máu tươi đầy người, lập tức vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo bao trùm thân thể, khôi phục thương thế.
Ninh Tiểu Xuyên lại nhấc bầu rượu lên, rót đầu rượu vào trong chén rượu, nói:
- Tùy thời cung nghênh Vân Trung Hầu Phủ tới giết ta.
- Thật to gan, hôm nay người của Vân Trung Hầu Phủ sẽ diệt trừ mầm họa ngươi.
Trong bầu trời đêm yên tĩnh, đột nhiên vang lên một đạo âm thanh trầm hùng, có Võ Đạo cao thủ chạy tới.
Phành...
Nghe thấy thanh âm này, La Mục Phong lập tức lộ ra nét mừng, thân thể đánh vỡ vách tường gỗ, lăn ra ngoài đường.
Ầm ầm ầm...
Một đội Huyền thú thiết kỵ chạy như bay tới, đứng bên ngoài Quan Ngọc Lâu.
Vân Trung Thập Nhị Hổ Tướng, tổng cộng có bốn người đến, tất cả đều mặc Huyền Khí khải giáp, trên người tản mát ra chiến khí màu đen như mực, phóng xuất ra bốn đạo Chiến Hồn.
Đặc biệt là Lâu Cốc Ngôn xếp thứ nhất trong Vân Trung Thập Nhị Hổ Tướng, liền phóng thích Chiến Hồn, cảnh tượng tựa như “thiên quân vạn mã” lơ lửng trên đỉnh đầu, phát xuất thanh âm chém giết, khiến người khác vừa kinh ngạc vừa run sợ.
“Chiến Hồn” và “Võ Hồn”, đều là do tinh khí thần của Võ giả ngưng tụ mà thành, thế nhưng lại có sự khác biệt rất lớn.
Lúc tu vi Võ Đạo của Võ giả đạt tới Địa Tôn cảnh, tinh khí thần sẽ phát sinh thoát biến, ngưng tụ thành Võ Hồn.
Thế nhưng, Chiến Hồn thì lại khác.
Chỉ có chém giết địch nhân quanh năm trên chiến trường, bao gồm sát ý, khí thế, chiến ý, ngưng tụ đến một trình độ nhất định mới có thể tạo ra, cho dù tu vi còn chưa bước vào Địa Tôn cảnh, cũng có thể ngưng tụ ra Chiến Hồn.
Ngoại trừ bốn vị hổ tướng ra, Cơ Hàn Tinh cũng cưỡi Long Tượng đến đây, mái tóc dài màu xanh bay phất phới, đôi mắt phượng sáng ngời như hàn tinh, trong cánh tay nhỏ nhắn mềm mại cầm theo một thanh Long Tượng Kích Thương, trên người bộc phát chiến ý nồng đậm.
Nàng vốn là đệ tử của Nhạc Vũ Dương, theo Vân Trung Thập Nhị Hổ Tướng đến bắt Xuyên công tử.
- Đại ca, các người đã đến rồi, Xuyên công tử khinh người quá đáng, không để Vân Trung Hầu Phủ vào mắt, chúng ta nhất định phải giáo huấn hắn!
La Mục Phong khập khiễng đi ra ngoài, toàn thân đều là vết máu, trên ngực còn khắc bảy chữ “U Linh sơn trang, Xuyên công tử” bằng máu, cho dù là dùng Huyền Khí cũng không thể hóa giải được.
Vân Trung Thập Nhị Hổ đều dựa theo tu vi Võ Đạo mà xếp hạng, La Mục Phong trong Vân Trung Thập Nhị Hổ, chỉ xếp thứ chín mà thôi.
Lâu Cốc Ngôn xếp thứ nhất trong Vân Trung Thập Nhị Hổ, đã năm mươi tuổi, ánh mắt thâm thúy, tu vi thâm hậu, làm người cũng vô cùng lão luyện, nói:
- Người đâu, dẫn Cửu gia đi trị thương.
Trong quân đội, liền có hai quân sĩ dẫn La Mục Phong rời đi.
Ánh mắt Lâu Cốc Ngôn hướng về phía Quan Ngọc Lâu, con ngươi co rụt lại, nói:
- Nghe đại danh Xuyên công tử như sấm nổ bên tai, không biết tại sao Cửu đệ của ta lại đắc tội với ngươi?
Ninh Tiểu Xuyên đi ra khỏi sương phòng, đứng trên ban công tầng ba của Quan Ngọc Lâu, cúi đầu nhìn đại đội nhân mã phía dưới, ánh mắt thoáng lướt qua Cơ Hàn Tinh, cười nói:
- Hắn quấy rầy bổn công tử uống rượu, Ta còn chưa giết hắn, chẳng lẽ như vậy chưa đủ nể mặt Vân Trung Hầu Phủ?
- Ngươi là cái thá gì? Không ngờ ngay cả đại tướng trong quân cũng dám đả thương, ta thấy ngươi muốn tạo phản rồi.
Một tên nam tử trẻ tuổi bên cạnh Lâu Cốc Ngôn, trầm giọng nói.
Hắn tên là Hoắc Hải, xếp thứ năm trong Vân Trung Thập Nhị Hổ, tu vi Thoát Tục tầng thứ bảy.
Hoắc Hải từ trên lưng Huyền thú nhảy lên, thân thể phóng cao hơn 20 mét, Tử Thiết Tiên (*) trong tay đánh ra, vạch phá một đạo vết roi màu tím, giống như lưỡi đao cắt về phía cổ Ninh Tiểu Xuyên.
(*) roi
Tử Thiết Tiên là một kiện Huyền Khí tứ phẩm, do kinh lạc của 12 loại Huyền thú rèn thành, ẩn chứa 12 loại lực lượng của Huyền thú.
Grào...
Gầm…
Roi vừa quất tới, lập tức hiện ra hư ảnh của 12 đầu Huyền thú, giương nanh múa vuốt giết tới Ninh Tiểu Xuyên.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trầm xuống, không hề tránh né, cánh tay vung lên, một đạo Diệt Thế chi khí bay ra ngoài, tạo thành một trận sóng kiếm khí.
Ầm ầm ầm...
Tử Thiết Tiên bắn ra từng đợt tia lửa, cuối cùng sóng kiếm khí chém lên người Hoắc Hải, để lại giữa mi tâm của Hoắc Hải một đạo vết máu đỏ tươi.
Ầm...
Ngay lập tức, thân thể Hoắc Hải bị chẻ thành hai mảnh, rơi xuống đất.
Chỉ trong nháy mắt, một vị cao thủ Thoát Tục tầng thứ bảy đã mất mạng.
Ninh Tiểu Xuyên lạnh lùng nói:
- Người của Vân Trung Hầu Phủ các ngươi thật sự cho rằng bổn công tử không dám giết người sao? Còn không cút cho ta!
Bao gồm cả Lâu Cốc Ngôn và ba tên Vân Trung Thập Nhị Hổ còn lại đều mắt đỏ kè, lửa giận trùng thiên, chiến ý hừng hực.
Vụt...
Vụt...
Vụt...
Ba người đồng thời đánh ra Thần Thông Võ Đạo, giết tới Ninh Tiểu Xuyên.
Lâu Cốc Ngôn đánh ra một mảnh biển lửa, trong biển lửa cuộn trào sóng lớn, một cái khô lâu hỏa diễm nhảy ra, một trảo chụp xuống, giống như muốn thiêu đốt Quan Ngọc Lâu thành tro tàn.
Lâu Cốc Ngôn là lão đại của Vân Trung Thập Nhị Hổ, tu vi cũng cao nhất, đạt tới Thoát Tục tầng thứ chín.
Đây đã có thể xem là cao thủ Võ Đạo hàng đầu, Võ Tôn không ra tay, không ai có thể chống lại.
Ba vị Vân Trung Thập Nhị Hổ đều phối hợp hết sức ăn ý, thi triển ra ba đại Thần Thông, lấy “Liệt Diễm Cốt Thần” mà Lâu Cốc Ngôn đánh ra làm tiên phong, đồng thời đánh xuống.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài một tiếng, nói:
- Quan Ngọc Lâu dù sao cũng là vùng đất lành phong nguyệt đệ nhất Hoàng thành, không ngờ lại bị đám thô kệch các ngươi hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Bảy đạo quang mang huyết hồng sắc, từ trong trái tim phóng ra, hội tụ trong lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên, hóa thành một thanh Ma kiếm tinh hồng sắc.
Ma kiếm xuất thế, lấy Quan Ngọc Lâu làm trung tâm, lập tức tản mát ra quang mang huyết tinh tà ác, hội tụ thành tràng cảnh núi thây biển máu.
Từng tia từng tia kiếm khí xoay tròn xung quanh Ma kiếm, tạo thành một vòng xoáy kiếm khí, chấn động giữa thiên địa.
Vụt...
Ma kiếm chém ra, kiếm khí lập tức xé nát Liệt Diễm Cốt Thần.
Hỏa diễm tán loạn bay ra, rơi vào trong quân đội của Vân Trung Hầu Phủ.
Sau một lúc bối rối hỗn loạn, đã có hơn mười vị quân sĩ bị ngọn lửa thiêu đốt thành tro bụi, còn có không ít quân sĩ bị trọng thương, kêu gào thảm thiết trong biển lửa.
Ninh Tiểu Xuyên lại một lần nữa chém ra một kiếm, chấn nát Thần Thông “Hám Thế Ấn” của một Vân Trung Hổ Tướng, kiếm khí chém lên người tên Vân Trung Hổ Tướng kia, lập tức cắt xuống một cánh tay của hắn.
- A…
Tên Vân Trung Hổ Tướng bưng lấy cánh tay bị cụt, nhảy xuống mặt đất, muốn vận chuyển Huyền Khí Võ Đạo để cầm máu.
Vụt...
Lại một đạo kiếm khí bay qua.
Đầu của một tên Vân Trung Hổ Tướng tu vi đạt tới Thoát Tục tầng thứ tám, lập tức bay ra ngoài, máu tươi từ trong cổ phun cao ba thước.
Lại một Vân Trung Hổ Tướng bị diệt sát.
Rất nhiều người đều cảm thấy kinh hồn táng đởm, vội vàng tránh xa Quan Ngọc Lâu.
- Không hổ là đại ma đầu tà đạo, quả nhiên bắt đầu đại khai sát giới rồi, vẫn nên tránh xa nơi này thì hơn.
- Đã có hai vị Vân Trung Hổ Tướng mất mạng rồi, Vân Trung Hầu Phủ tổn thất nặng nề a. Bọn hắn vạn lần không nên trêu chọc cự đầu tà đạo như Xuyên công tử mới đúng.
Lâu Cốc Ngôn trầm giọng nói:
- Lão Tứ, ngươi lui xuống đi, để ta đi lĩnh giáo Trang chủ đại nhân!
Hai vị Vân Trung Hổ Tướng mất mạng, liền khiến Lâu Cốc Ngôn tỉnh táo lại, lập tức hạ lệnh cho “Liêu Thành” xếp thứ tư lui xuống, miễn cho hắn chết trong tay Xuyên công tử.
Lâu Cốc Ngôn có tu vi Thoát Tục tầng thứ chín, cho dù là ở trước mặt Võ Tôn, cũng nắm chắc có thể chạy trốn.
- Xuyên công tử, chúng ta lên trời đánh một trận nào!
Lâu Cốc Ngôn ngồi trên lưng một đầu Huyền thú lục phẩm “Tam Đầu Giao”, xông lên trời.
Hắn muốn mượn ưu thế tọa kỵ để giao thủ với Xuyên công tử, tốt nhất có thể ngăn chặn Xuyên công tử, chờ đến khi Hầu gia hồi thành, Hầu gia sẽ đích thân trừng trị đối phương.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không hề có ý định bay lên trời đánh một trận với Lâu Cốc Ngôn, Ma kiếm trong tay vung lên, chém về phía Liêu Thành ở bên dưới.
Liêu Thành cũng giật thót, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại không giao thủ với Lâu Cốc Ngôn, ngược lại muốn giết hắn.
Hắn dù sao cũng là tu vi Thoát Tục tầng thứ bảy, lập tức vặn người né tránh, mặc dù tránh thoát được Ma kiếm, nhưng vẫn bị kiếm khí của Ma kiếm đả thương, trên chân bị chém thương, nửa đùi bị cắt ra.
- Xuyên công tử, ngươi rốt cuộc có còn phong phạm cao thủ hay không? Ta khiêu chiến ngươi, tại sao ngươi lại đánh lén Tứ đệ của ta?
Lâu Cốc Ngôn tức giận đến toàn thân run rẩy, đứng trên lưng Tam Đàu Giao, cầm trường mâu trong tay chỉ về phía Ninh Tiểu Xuyên.
- Đánh lén? Bổn công tử cần đánh lén sao? Ta là quang minh chính đại mà giết hắn!
Ninh Tiểu Xuyên cầm theo Ma kiếm, từ trên Quan Ngọc Lâu nhảy xuống, một kiếm đâm về phía Liêu Thành.
Đối với người của Vân Trung Hầu Phủ, Ninh Tiểu Xuyên trước sau như một, giết bất luận tội.
Ngay lập tức, Ma kiếm liền đâm trúng tim Liêu Thành, lại giết thêm một thành viên hổ tướng của Vân Trung Hầu Phủ.
Bỗng nhiên, một thanh Long Tượng Kích Thương từ trong tay Cơ Hàn Tinh đâm ra, đánh lên thân Ma kiếm.
- Keng…
Ma kiếm chấn động mãnh liệt, phát ra âm thanh sắc nhọn chói tai.
/1434
|