Lôi Ngao từ trong một khối mảnh vỡ kim loại cực lớn lao ra, trên lưng xuất hiện một cặp Lôi Dực do thiểm điện ngưng tụ mà thành, lơ lửng trên hư không cách chừng trăm mét, trên mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ, tại sao lại có cường giả Phật môn đáng sợ như vậy ẩn thân trong Thiên Thạch Thành?
Thực lực thật đáng sợ.
Một kích vừa rồi không ngờ bóp nát cả chiếc Kim Chúc Phi Chu màu bạc, e rằng cũng chỉ có cường giả Thiên Nhân cảnh mới có được lực lượng mạnh mẽ như vậy mà thôi.
Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cái hư ảnh Kim Phật cực lớn, nói:
- Võ giả Lôi tộc nghe lệnh, toàn bộ rút lui.
Không chút do dự, Lôi Ngao liền mở ra hai cánh, chạy trước một bước.
Những cường giả Võ Đạo của Lôi tộc đều kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Lôi Ngao cũng đào tẩu thì bọn họ lại càng không dám nán lại nơi này, tất cả lập tức mang những tộc nhân Lôi tộc bị trọng thương theo, xám xịt đào tẩu.
Không lâu sau, người của Lôi tộc đã trốn sạch.
Trong Thiên Thạch Thành, cự đầu các phương thế lực đều sợ ngây người, không ngờ lại có một vị cao nhân Phật môn hiện thân, dọa cho cường giả cấp bậc như Lôi Ngao cũng phải sợ hãi mà bỏ chạy.
- Bên cạnh tiểu tử kia không ngờ lại có một vị cao thủ Phật môn cường đại như vậy bảo vệ, xem ra cũng không phải hạng người vô danh đâu.
- Dám đắc tội với Lôi tộc, há có thể là nhân vật đơn giản sao?
Sắc mặt Tư Đồ Liên và Loan phu nhân của Tư Đồ tộc đều trở nên ngưng trọng, không khỏi nhìn lẫn nhau một cái, sau đó ẩn vào bóng tối, biến mất vô tung.
Vốn dĩ còn có một vài cường giả cũng có ý đồ với Huyền Khí cửu phẩm, thế nhưng, sau khi nhìn thấy vị cường giả Phật môn kia ra tay, bọn họ liền bỏ đi ý niệm này, không có người nào lại nguyện ý đắc tội với một địch nhân cường đại như vậy.
Rất nhiều người đều cảm thấy vị cường giả Phật môn kia, nhất định có quan hệ với Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh, rất có thể là người che chở cho bọn họ, thế nhưng không ai biết rằng, người khó hiểu nhất lúc này lại chính là Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc mất nửa ngày, không thấy người nào tiếp tục ra tay nữa, liền xông vào trong Phật đường.
Trong Bỉ Khâu tự, ngoại trừ hắn và Tư Đồ Cảnh ra, cũng chỉ còn Đàn Càn hòa thượng miệng đầy lời lừa gạt mà thôi.
Chẳng lẽ cường giả Phật môn lại chính là hắn?
- Phật tổ hiển linh, Phật tổ hiển linh rồi.
Đàn Càn hòa thượng lưng cõng một cái túi cực lớn, từ trong Phật đường lao ra, chạy đến giữa sân, vẻ mặt cực kỳ thành kính, quỳ lạy hư ảnh Kim Phật cực lớn trên trời.
- Phật tổ hiển linh, Phật tổ cứu khổ cứu nạn, ngài rốt cuộc cuộc hiển linh rồi, ta là tín đồ của ngài, mỗi ngày đều dâng hương cầu xin, trà xanh trai giới, lấy việc giúp người làm niềm vui, cuối cùng cũng nhìn thấy chân dung Phật tổ ngài, ngài đừng đi, đừng đi mà…
Đàn Càn hòa thượng quỳ trên mặt đất, hai tay vung vẩy lên không trung, đau khổ cầu khẩn.
Thế nhưng, hào quang Kim Phật cực lớn vẫn trở nên nhạt nhòa dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên vuốt cằm, đi quanh Đàn Càn hòa thượng ba vòng, đánh giá hắn thật cẩn thận, nói:
- Ta biết ngay ngươi không phải là một hòa thượng trung thực mà, còn muốn tiếp tục giả vờ tới khi nào?
Đàn Càn hòa thượng nghi hoặc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, có chút sững sờ nói:
- Thí chủ, ngươi đang nói gì? Bần tăng hoàn toàn nghe không hiểu a.
- Thật sự là nghe không hiểu ư?
Trong lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ một đoàn hào quang thiểm điện, một quyền đánh ra ngoài, muốn thăm dò thân phận thật sự của Đàn Càn hòa thượng.
Phành...
Nắm quyền đánh lên ngực Đàn Càn hòa thượng.
- Á…
Đàn Càn hòa thượng phát ra một tiếng hét thảm, bị Ninh Tiểu Xuyên đánh bay ra ngoài, đầu cắm xuống đất, chân chổng lên trời, cái đầu trọc hoàn toàn chui vào trong đất, chỉ lộ ra mũi và miệng.
Cái túi lớn trên lưng hắn cũng bị đánh nát, biến thành mấy trăm bản kinh Phật đổ xuống, rơi ngổn ngang đầy đất.
Ninh Tiểu Xuyên đứng yên tại chỗ, có chút mơ hồ nhìn nắm quyền của mình, khẽ lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy?
Tư Đồ Cảnh nghe thấy tiếng hét thảm, liền từ trong Phật đường chạy ra, nhìn thấy Đàn Càn hòa thượng cắm đầu xuống đất, trên người dính đầy tro bụi. Hắn liền vội vàng tới đỡ Đàn Càn hòa thượng đứng lên, nói:
- Ninh huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại đột nhiên ra tay với đại sư?
Đàn Càn hòa thượng ngồi dưới đất, vẻ mặt cũng rất phiền muộn, vuốt vuốt cái đầu trọc, nhỏ bùn đất và cỏ từ trong miệng ra, khóc thảm nói:
- Đúng vậy, vì cái gì?
Mặc dù không thăm dò ra kết quả, nhưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn không tin loại thuyết pháp Phật tổ hiển linh này, cảm thấy Đàn Càn hòa thượng nhất định đang giở trò quỷ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đại sư, lúc trước Võ giả của Lôi tộc công kích vào trong Bỉ Khâu tự, ngươi đã đi đâu?
- Lúc ấy lão nạp đang thu thập kinh thư, vị bằng hữu của ngươi có thể làm chứng a, lúc ấy hắn vẫn một mực ở bên cạnh ta. Lão nạp dù sao cũng là một hòa thượng an phận, rốt cuộc đã chọc phải ai rồi? Ai da, kinh thư của ta, tất cả đều là bảo bối a.
Đàn Càn hòa thượng nhìn thấy kinh thư rơi đầy đất, lập tức than thở khóc lóc, bò qua nhặt lấy kinh Phật, bỏ vào trong bao hành trang.
Tư Đồ Cảnh nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, lúc ấy ta quả thật ở cùng với đại sư, chưa từng rời đi nửa bước.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức nhíu mày càng chặt hơn, cũng bắt đầu hoài nghi mình đã nhầm lẫn:
- Chẳng lẽ trong tòa chùa miếu này còn có người khác?
Hắn lập tức xông vào trong Phật đường, lật tung cả Bỉ Khâu tự, thế nhưng ngay cả một cái bóng ma cũng không tìm ra.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên trở lại trong sân, Đàn Càn hòa thượng đã thu hết kinh Phật vào trong bao hành trang, thở dài với Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- A Di Đà Phật, Ninh thí chủ, ngươi thật chấp mê bất ngộ, vừa rồi là Phật tổ hiển linh, ngươi tội gì phải tiếp tục chấp nhất tìm kiếm?
Tư Đồ Cảnh cũng đi tới, nói:
- Ninh huynh, việc cấp bách của chúng ta bây giờ chính là, lập tức rời khỏi Thiên Thạch Thành trước khi những thế lực khác chạy tới đây.
- Đúng, đúng, Phật tổ không phải lần nào cũng hiển linh đâu, chúng ta vẫn nhanh chóng chạy ra khỏi thành thì hơn.
Đàn Càn hòa thượng cũng rất vội vàng.
Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn Đàn Càn hòa thượng, nói:
- Những người kia đều là nhằm vào ta mà đến, chỉ cần chúng ta chạy trốn là được rồi. Ngươi không phải là một hòa thượng trung thực an phận ư? Tại sao phải đào tẩu cùng chúng ta?
Đàn Càn hòa thượng lắc đầu thở dài, thê lương nói:
- Bần tăng cũng không có cách nào a, Ninh thí chủ ngươi hẳn cũng biết Cửu Việt Cương là nền văn minh thuộc về Đạo môn, Đạo môn sẽ không cho phép đệ tử Phật môn truyền giáo, một khi bị phát hiện, nhẹ thì bị trục xuất, nặng thì bị trấn sát. Bần tăng dù sao cũng là người tuân theo ý chỉ của Phật tổ, đến nơi này truyền giáo, thế nhưng, bây giờ thân phận của ta đã lộ, nhất định phải đào tẩu. Bần tăng là vì các ngươi mới bị bại lộ thân phận, các ngươi tất nhiên phải dẫn bần tăng bỏ trốn rồi.
Ninh Tiểu Xuyên quả thật đã nghe qua loại thuyết pháp “Phật Đạo bất lưỡng lập” (*), sau khi trầm tư một lát mới nói:
- Được rồi, nếu ngươi nhất định muốn đi theo chúng ta, vậy thì tùy ngươi thôi. Bây giờ chúng ta đi!
(*) Phật và Đạo không đứng chung, không cùng đường.
Ninh Tiểu Xuyên, Tư Đồ Cảnh, Đàn Càn hòa thượng chạy suốt đêm rời khỏi Thiên Thạch Thành, tiến sâu vào bên trong Đại Hoang.
Đến ngày hôm sau, bọn hắn đã xâm nhập vào Đại Hoang mấy ngàn dặm.
- Ninh huynh, bây giờ ngươi có tính toán gì không? Chuẩn bị tiếp tục đi tìm vị bằng hữu kia của ngươi?
Tư Đồ Cảnh hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên tản mát tâm thần ra, bao trùm phạm vi mấy trăm dặm xung quanh, xác định không có người nào đuổi theo mới thở phào một hơi, nói:
- Ta phải đến Hắc Vụ Quỷ Nguyên một chuyến để xác minh một việc.
Đàn Càn hòa thượng đứng cách đó không xa, nghe thấy Ninh Tiểu Xuyên nói vậy, liền đưa mắt nhìn hắn, nói:
- A Di Đà Phật, Ninh thí chủ, Hắc Vụ Quỷ Nguyên tuyệt đối không thể đi được, nơi đó có quỷ a.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đại sư đã từng đến Hắc Vụ Quỷ Nguyên?
- Không có, không có, chỉ là đã từng nghe nói, thật sự chỉ nghe nói qua mà thôi, nghe đồn nơi đó là một mảnh cổ huyết thổ, rất lâu trước đây đã bộc phát đại chiến kinh thiên động địa, rất nhiều người chết, máu tươi thấm vào trong đất, khiến cho phạm vi mười vạn dặm xung quanh đều biến thành mảnh đất hung thần. Trong Hắc Vụ Quỷ Nguyên có một đầu Cự Linh Quỷ Vương vô cùng đáng sợ, pháp lực trùm trời, ngay cả mấy vị chúa tể Huyền thú trong Đại Hoang cũng thập phần sợ hãi nó, không dám khinh suất tiến vào Hắc Vụ Quỷ Nguyên.
Đàn Càn hòa thượng nói.
Tư Đồ Cảnh nói:
- Ninh huynh, để ta đi cùng ngươi.
Đàn Càn hòa thượng nói:
- Ngàn vạn lần không thể đi được, nơi đó là một mảnh đất cấm kỵ sinh mệnh, phàm là người tiến vào trong đó, da thịt sẽ biến thành màu đen, mái tóc biến thành màu đỏ. Tiến vào Hắc Vụ Quỷ Nguyên còn nguy hiểm hơn tiến vào Táng Thần Sơn, chúng ta không phải có một góc địa đồ của Táng Thần Sơn sao? Chúng ta hãy căn cứ theo đánh dấu sinh lộ trên địa đồ, nói không chừng còn có thể tìm thấy Thần tàng mà Tử Kim Hoàng Chủ đã từng lưu lại.
Con ngươi của Ninh Tiểu Xuyên co rút lại, nói:
- Ngươi đi theo chúng ta đến Đại Hoang, không phải là vì còn tiếc thương mảnh địa đồ đó chứ?
- Làm sao có thể? Tội lỗi tội lỗi, bần tăng thật sự đang khuyên nhủ các ngươi, Hắc Vụ Quỷ Nguyên thật sự không đi được, nếu đi vào sẽ hối hận.
Đàn Càn hòa thượng nói.
Ninh Tiểu Xuyên tựa như không nghe thấy lời nói của Đàn Càn hòa thượng nói, liền gọi Song Đầu Thạch Thú ra, nhảy lên lưng Song Đầu Thạch Thú. Tư Đồ Cảnh cũng nhảy lên theo hắn, sau đó ngồi xếp bằng tại phần đuôi Song Đầu Thạch Thú.
- Đại sư, ngươi có đi cùng chúng ta hay không? Nếu ngươi sợ hãi thì đừng đi, chúng ta đi trước vậy.
Tư Đồ Cảnh nói.
- Bần tăng trảm yêu trừ ma cũng tới hàng ngàn hàng vạn, làm sao có thể sợ hãi? Đợi đã, bần tăng cùng đường với các ngươi a, thêm một người thì thêm một phần chiếu ứng.
Đàn Càn hòa thượng cũng leo lên lưng Song Đầu Thạch Thú, lấy kinh Phật trong bọc hành trang ra, bắt đầu ngồi xuống niệm kinh, trên người tản mát ra Phật quang nhàn nhạt, ngược lại có vài phần bộ dạng cao tăng Phật môn.
Song Đầu Thạch Thú mở ra song dực cực lớn, bay lên trên trời, vững vàng phi hành trên bầu trời.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một lọ Huyết Mạch Chi Linh do huyết dịch của Huyền thú thất cấp luyện thành, đưa cho Tư Đồ Cảnh, nói:
- Trong này có 150 giọt Huyết Mạch Chi Linh thất phẩm, có thể giúp ngươi hoàn toàn khôi phục tu vi Võ Đạo.
Huyết Mạch Chi Linh dù sao cũng là dược vật trân quý.
Một lọ Huyết Mạch Chi Linh có thể bán được với giá 10 vạn Huyền thạch, cực kỳ trân quý, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại trực tiếp đưa tặng cho Tư Đồ Cảnh, tự nhiên khiến cho hắn rất cảm kích.
- Ninh huynh, đa tạ.
Tư Đồ Cảnh cũng không muốn nói thêm những lời thừa thải nữa, chẳng qua vẫn ghi tạc cảm kích vào nội tâm.
Tư Đồ Cảnh bắt đầu luyện hóa Huyết Mạch Chi Linh, khôi phục tu vi.
Ninh Tiểu Xuyên cũng bắt đầu tu luyện.
Cảnh giới của hắn bây giờ đã đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong, thế nhưng, muốn đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ tám thì lại không phải là chuyện có thể làm được trong nhất thời nửa khắc.
Nếu như không thể tìm thấy Ngọc Ngưng Sanh trong Hắc Vụ Quỷ Nguyên, hắn nhất định sẽ cân nhắc đến chuyện tiến vào Táng Thần Sơn, thực lực bản thân tất nhiên càng cường đại càng tốt, bằng không thì rất có thể sẽ bỏ mạng trong đó.
Thực lực thật đáng sợ.
Một kích vừa rồi không ngờ bóp nát cả chiếc Kim Chúc Phi Chu màu bạc, e rằng cũng chỉ có cường giả Thiên Nhân cảnh mới có được lực lượng mạnh mẽ như vậy mà thôi.
Trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi, nhìn chằm chằm vào cái hư ảnh Kim Phật cực lớn, nói:
- Võ giả Lôi tộc nghe lệnh, toàn bộ rút lui.
Không chút do dự, Lôi Ngao liền mở ra hai cánh, chạy trước một bước.
Những cường giả Võ Đạo của Lôi tộc đều kinh ngạc đến ngây người, ngay cả Lôi Ngao cũng đào tẩu thì bọn họ lại càng không dám nán lại nơi này, tất cả lập tức mang những tộc nhân Lôi tộc bị trọng thương theo, xám xịt đào tẩu.
Không lâu sau, người của Lôi tộc đã trốn sạch.
Trong Thiên Thạch Thành, cự đầu các phương thế lực đều sợ ngây người, không ngờ lại có một vị cao nhân Phật môn hiện thân, dọa cho cường giả cấp bậc như Lôi Ngao cũng phải sợ hãi mà bỏ chạy.
- Bên cạnh tiểu tử kia không ngờ lại có một vị cao thủ Phật môn cường đại như vậy bảo vệ, xem ra cũng không phải hạng người vô danh đâu.
- Dám đắc tội với Lôi tộc, há có thể là nhân vật đơn giản sao?
Sắc mặt Tư Đồ Liên và Loan phu nhân của Tư Đồ tộc đều trở nên ngưng trọng, không khỏi nhìn lẫn nhau một cái, sau đó ẩn vào bóng tối, biến mất vô tung.
Vốn dĩ còn có một vài cường giả cũng có ý đồ với Huyền Khí cửu phẩm, thế nhưng, sau khi nhìn thấy vị cường giả Phật môn kia ra tay, bọn họ liền bỏ đi ý niệm này, không có người nào lại nguyện ý đắc tội với một địch nhân cường đại như vậy.
Rất nhiều người đều cảm thấy vị cường giả Phật môn kia, nhất định có quan hệ với Ninh Tiểu Xuyên và Tư Đồ Cảnh, rất có thể là người che chở cho bọn họ, thế nhưng không ai biết rằng, người khó hiểu nhất lúc này lại chính là Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên kinh ngạc mất nửa ngày, không thấy người nào tiếp tục ra tay nữa, liền xông vào trong Phật đường.
Trong Bỉ Khâu tự, ngoại trừ hắn và Tư Đồ Cảnh ra, cũng chỉ còn Đàn Càn hòa thượng miệng đầy lời lừa gạt mà thôi.
Chẳng lẽ cường giả Phật môn lại chính là hắn?
- Phật tổ hiển linh, Phật tổ hiển linh rồi.
Đàn Càn hòa thượng lưng cõng một cái túi cực lớn, từ trong Phật đường lao ra, chạy đến giữa sân, vẻ mặt cực kỳ thành kính, quỳ lạy hư ảnh Kim Phật cực lớn trên trời.
- Phật tổ hiển linh, Phật tổ cứu khổ cứu nạn, ngài rốt cuộc cuộc hiển linh rồi, ta là tín đồ của ngài, mỗi ngày đều dâng hương cầu xin, trà xanh trai giới, lấy việc giúp người làm niềm vui, cuối cùng cũng nhìn thấy chân dung Phật tổ ngài, ngài đừng đi, đừng đi mà…
Đàn Càn hòa thượng quỳ trên mặt đất, hai tay vung vẩy lên không trung, đau khổ cầu khẩn.
Thế nhưng, hào quang Kim Phật cực lớn vẫn trở nên nhạt nhòa dần, cuối cùng hoàn toàn biến mất.
Ninh Tiểu Xuyên vuốt cằm, đi quanh Đàn Càn hòa thượng ba vòng, đánh giá hắn thật cẩn thận, nói:
- Ta biết ngay ngươi không phải là một hòa thượng trung thực mà, còn muốn tiếp tục giả vờ tới khi nào?
Đàn Càn hòa thượng nghi hoặc nhìn Ninh Tiểu Xuyên, có chút sững sờ nói:
- Thí chủ, ngươi đang nói gì? Bần tăng hoàn toàn nghe không hiểu a.
- Thật sự là nghe không hiểu ư?
Trong lòng bàn tay của Ninh Tiểu Xuyên ngưng tụ một đoàn hào quang thiểm điện, một quyền đánh ra ngoài, muốn thăm dò thân phận thật sự của Đàn Càn hòa thượng.
Phành...
Nắm quyền đánh lên ngực Đàn Càn hòa thượng.
- Á…
Đàn Càn hòa thượng phát ra một tiếng hét thảm, bị Ninh Tiểu Xuyên đánh bay ra ngoài, đầu cắm xuống đất, chân chổng lên trời, cái đầu trọc hoàn toàn chui vào trong đất, chỉ lộ ra mũi và miệng.
Cái túi lớn trên lưng hắn cũng bị đánh nát, biến thành mấy trăm bản kinh Phật đổ xuống, rơi ngổn ngang đầy đất.
Ninh Tiểu Xuyên đứng yên tại chỗ, có chút mơ hồ nhìn nắm quyền của mình, khẽ lẩm bẩm:
- Tại sao lại như vậy?
Tư Đồ Cảnh nghe thấy tiếng hét thảm, liền từ trong Phật đường chạy ra, nhìn thấy Đàn Càn hòa thượng cắm đầu xuống đất, trên người dính đầy tro bụi. Hắn liền vội vàng tới đỡ Đàn Càn hòa thượng đứng lên, nói:
- Ninh huynh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao ngươi lại đột nhiên ra tay với đại sư?
Đàn Càn hòa thượng ngồi dưới đất, vẻ mặt cũng rất phiền muộn, vuốt vuốt cái đầu trọc, nhỏ bùn đất và cỏ từ trong miệng ra, khóc thảm nói:
- Đúng vậy, vì cái gì?
Mặc dù không thăm dò ra kết quả, nhưng Ninh Tiểu Xuyên vẫn không tin loại thuyết pháp Phật tổ hiển linh này, cảm thấy Đàn Càn hòa thượng nhất định đang giở trò quỷ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đại sư, lúc trước Võ giả của Lôi tộc công kích vào trong Bỉ Khâu tự, ngươi đã đi đâu?
- Lúc ấy lão nạp đang thu thập kinh thư, vị bằng hữu của ngươi có thể làm chứng a, lúc ấy hắn vẫn một mực ở bên cạnh ta. Lão nạp dù sao cũng là một hòa thượng an phận, rốt cuộc đã chọc phải ai rồi? Ai da, kinh thư của ta, tất cả đều là bảo bối a.
Đàn Càn hòa thượng nhìn thấy kinh thư rơi đầy đất, lập tức than thở khóc lóc, bò qua nhặt lấy kinh Phật, bỏ vào trong bao hành trang.
Tư Đồ Cảnh nhìn về phía Ninh Tiểu Xuyên, khẽ gật đầu, nói:
- Đúng vậy, lúc ấy ta quả thật ở cùng với đại sư, chưa từng rời đi nửa bước.
Ninh Tiểu Xuyên lập tức nhíu mày càng chặt hơn, cũng bắt đầu hoài nghi mình đã nhầm lẫn:
- Chẳng lẽ trong tòa chùa miếu này còn có người khác?
Hắn lập tức xông vào trong Phật đường, lật tung cả Bỉ Khâu tự, thế nhưng ngay cả một cái bóng ma cũng không tìm ra.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên trở lại trong sân, Đàn Càn hòa thượng đã thu hết kinh Phật vào trong bao hành trang, thở dài với Ninh Tiểu Xuyên, nói:
- A Di Đà Phật, Ninh thí chủ, ngươi thật chấp mê bất ngộ, vừa rồi là Phật tổ hiển linh, ngươi tội gì phải tiếp tục chấp nhất tìm kiếm?
Tư Đồ Cảnh cũng đi tới, nói:
- Ninh huynh, việc cấp bách của chúng ta bây giờ chính là, lập tức rời khỏi Thiên Thạch Thành trước khi những thế lực khác chạy tới đây.
- Đúng, đúng, Phật tổ không phải lần nào cũng hiển linh đâu, chúng ta vẫn nhanh chóng chạy ra khỏi thành thì hơn.
Đàn Càn hòa thượng cũng rất vội vàng.
Ninh Tiểu Xuyên liếc nhìn Đàn Càn hòa thượng, nói:
- Những người kia đều là nhằm vào ta mà đến, chỉ cần chúng ta chạy trốn là được rồi. Ngươi không phải là một hòa thượng trung thực an phận ư? Tại sao phải đào tẩu cùng chúng ta?
Đàn Càn hòa thượng lắc đầu thở dài, thê lương nói:
- Bần tăng cũng không có cách nào a, Ninh thí chủ ngươi hẳn cũng biết Cửu Việt Cương là nền văn minh thuộc về Đạo môn, Đạo môn sẽ không cho phép đệ tử Phật môn truyền giáo, một khi bị phát hiện, nhẹ thì bị trục xuất, nặng thì bị trấn sát. Bần tăng dù sao cũng là người tuân theo ý chỉ của Phật tổ, đến nơi này truyền giáo, thế nhưng, bây giờ thân phận của ta đã lộ, nhất định phải đào tẩu. Bần tăng là vì các ngươi mới bị bại lộ thân phận, các ngươi tất nhiên phải dẫn bần tăng bỏ trốn rồi.
Ninh Tiểu Xuyên quả thật đã nghe qua loại thuyết pháp “Phật Đạo bất lưỡng lập” (*), sau khi trầm tư một lát mới nói:
- Được rồi, nếu ngươi nhất định muốn đi theo chúng ta, vậy thì tùy ngươi thôi. Bây giờ chúng ta đi!
(*) Phật và Đạo không đứng chung, không cùng đường.
Ninh Tiểu Xuyên, Tư Đồ Cảnh, Đàn Càn hòa thượng chạy suốt đêm rời khỏi Thiên Thạch Thành, tiến sâu vào bên trong Đại Hoang.
Đến ngày hôm sau, bọn hắn đã xâm nhập vào Đại Hoang mấy ngàn dặm.
- Ninh huynh, bây giờ ngươi có tính toán gì không? Chuẩn bị tiếp tục đi tìm vị bằng hữu kia của ngươi?
Tư Đồ Cảnh hỏi.
Ninh Tiểu Xuyên tản mát tâm thần ra, bao trùm phạm vi mấy trăm dặm xung quanh, xác định không có người nào đuổi theo mới thở phào một hơi, nói:
- Ta phải đến Hắc Vụ Quỷ Nguyên một chuyến để xác minh một việc.
Đàn Càn hòa thượng đứng cách đó không xa, nghe thấy Ninh Tiểu Xuyên nói vậy, liền đưa mắt nhìn hắn, nói:
- A Di Đà Phật, Ninh thí chủ, Hắc Vụ Quỷ Nguyên tuyệt đối không thể đi được, nơi đó có quỷ a.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Đại sư đã từng đến Hắc Vụ Quỷ Nguyên?
- Không có, không có, chỉ là đã từng nghe nói, thật sự chỉ nghe nói qua mà thôi, nghe đồn nơi đó là một mảnh cổ huyết thổ, rất lâu trước đây đã bộc phát đại chiến kinh thiên động địa, rất nhiều người chết, máu tươi thấm vào trong đất, khiến cho phạm vi mười vạn dặm xung quanh đều biến thành mảnh đất hung thần. Trong Hắc Vụ Quỷ Nguyên có một đầu Cự Linh Quỷ Vương vô cùng đáng sợ, pháp lực trùm trời, ngay cả mấy vị chúa tể Huyền thú trong Đại Hoang cũng thập phần sợ hãi nó, không dám khinh suất tiến vào Hắc Vụ Quỷ Nguyên.
Đàn Càn hòa thượng nói.
Tư Đồ Cảnh nói:
- Ninh huynh, để ta đi cùng ngươi.
Đàn Càn hòa thượng nói:
- Ngàn vạn lần không thể đi được, nơi đó là một mảnh đất cấm kỵ sinh mệnh, phàm là người tiến vào trong đó, da thịt sẽ biến thành màu đen, mái tóc biến thành màu đỏ. Tiến vào Hắc Vụ Quỷ Nguyên còn nguy hiểm hơn tiến vào Táng Thần Sơn, chúng ta không phải có một góc địa đồ của Táng Thần Sơn sao? Chúng ta hãy căn cứ theo đánh dấu sinh lộ trên địa đồ, nói không chừng còn có thể tìm thấy Thần tàng mà Tử Kim Hoàng Chủ đã từng lưu lại.
Con ngươi của Ninh Tiểu Xuyên co rút lại, nói:
- Ngươi đi theo chúng ta đến Đại Hoang, không phải là vì còn tiếc thương mảnh địa đồ đó chứ?
- Làm sao có thể? Tội lỗi tội lỗi, bần tăng thật sự đang khuyên nhủ các ngươi, Hắc Vụ Quỷ Nguyên thật sự không đi được, nếu đi vào sẽ hối hận.
Đàn Càn hòa thượng nói.
Ninh Tiểu Xuyên tựa như không nghe thấy lời nói của Đàn Càn hòa thượng nói, liền gọi Song Đầu Thạch Thú ra, nhảy lên lưng Song Đầu Thạch Thú. Tư Đồ Cảnh cũng nhảy lên theo hắn, sau đó ngồi xếp bằng tại phần đuôi Song Đầu Thạch Thú.
- Đại sư, ngươi có đi cùng chúng ta hay không? Nếu ngươi sợ hãi thì đừng đi, chúng ta đi trước vậy.
Tư Đồ Cảnh nói.
- Bần tăng trảm yêu trừ ma cũng tới hàng ngàn hàng vạn, làm sao có thể sợ hãi? Đợi đã, bần tăng cùng đường với các ngươi a, thêm một người thì thêm một phần chiếu ứng.
Đàn Càn hòa thượng cũng leo lên lưng Song Đầu Thạch Thú, lấy kinh Phật trong bọc hành trang ra, bắt đầu ngồi xuống niệm kinh, trên người tản mát ra Phật quang nhàn nhạt, ngược lại có vài phần bộ dạng cao tăng Phật môn.
Song Đầu Thạch Thú mở ra song dực cực lớn, bay lên trên trời, vững vàng phi hành trên bầu trời.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một lọ Huyết Mạch Chi Linh do huyết dịch của Huyền thú thất cấp luyện thành, đưa cho Tư Đồ Cảnh, nói:
- Trong này có 150 giọt Huyết Mạch Chi Linh thất phẩm, có thể giúp ngươi hoàn toàn khôi phục tu vi Võ Đạo.
Huyết Mạch Chi Linh dù sao cũng là dược vật trân quý.
Một lọ Huyết Mạch Chi Linh có thể bán được với giá 10 vạn Huyền thạch, cực kỳ trân quý, không ngờ Ninh Tiểu Xuyên lại trực tiếp đưa tặng cho Tư Đồ Cảnh, tự nhiên khiến cho hắn rất cảm kích.
- Ninh huynh, đa tạ.
Tư Đồ Cảnh cũng không muốn nói thêm những lời thừa thải nữa, chẳng qua vẫn ghi tạc cảm kích vào nội tâm.
Tư Đồ Cảnh bắt đầu luyện hóa Huyết Mạch Chi Linh, khôi phục tu vi.
Ninh Tiểu Xuyên cũng bắt đầu tu luyện.
Cảnh giới của hắn bây giờ đã đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ bảy đỉnh phong, thế nhưng, muốn đạt tới Địa Tôn cảnh tầng thứ tám thì lại không phải là chuyện có thể làm được trong nhất thời nửa khắc.
Nếu như không thể tìm thấy Ngọc Ngưng Sanh trong Hắc Vụ Quỷ Nguyên, hắn nhất định sẽ cân nhắc đến chuyện tiến vào Táng Thần Sơn, thực lực bản thân tất nhiên càng cường đại càng tốt, bằng không thì rất có thể sẽ bỏ mạng trong đó.
/1434
|