Còn may là bọn hắn được “Bạch Huyễn Giới Quang” của Huyền Khí cửu phẩm bao trùm, bảo vệ bên ngoài thân thể, cho nên mới bài xích Âm Sát khí bên ngoài.
Bằng không, bọn hắn nhất định đã bạo thể mà vong rồi.
Ninh Tiểu Xuyên chính là người khống chế Đan Luân Tinh Thần Cầu, lập tức điều động lực lượng tinh cầu, dùng thế sét đánh lôi đình, đánh nát đám mây đen kia.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong chừng 50 dặm, một bộ khô lâu cao hơn 70 mét từ trong lòng đất chui ra, tay cầm chiến chùy phát động công kích về phía đám người Ninh Tiểu Xuyên.
Hắn là cự nhân thủ vệ từng đi theo bên cạnh Tử Kim Hoàng Chủ, mặc dù đã chết, hóa thành xương trắng, thế nhưng vẫn thủ vệ lăng mộ của Tử Kim Hoàng Chủ, chém giết hết tất cả sinh linh dám xông vào Táng Thần Sơn.
Ầm...
Đan Luân Tinh Thần Cầu nện xuống, liền đánh cho bộ khô lâu vỡ nát, toái cốt rơi xuống đầy đất.
Thế nhưng, bộ xương khô này đã ma hóa, cốt cách và tử khí trong thiên địa hòa hợp làm một thể, chết mà không cứng.
Toái cốt không ngừng run rẩy, nối liền lại với nhau. Tối đa chỉ mất một ngày là nó sẽ phục sinh lần nữa.
Đây là một vùng đất hung thần, chính là do hậu nhân của Tử Kim Hoàng Chủ bố trí thành, chuyên dùng để thủ hộ lăng mộ Tử Kim Hoàng Chủ. Nếu như không có Huyền Khí cửu phẩm, cho dù là Thiên Nhân cũng không thể khinh suất xông vào.
Tử Kim Thần quốc cũng đã sớm biến mất trong dòng chảy lịch sử, hậu nhân của Tử Kim Hoàng Chủ cũng đã tuyệt tích, chỉ còn sót lại một tòa mộ địa vĩnh tồn trong thiên địa.
Trên đường đi, gặp phải rất nhiều hung hiểm quái sự.
Trong đó, có một lần bọn hắn đi tới bên cạnh một cái huyết đầm, thiếu chút nữa đã bị quỷ thủ kéo xuống đáy đầm. Ngay cả Đan Luân Tinh Thần Cầu cũng thiếu chút nữa là bị quỷ thủ thu lấy.
Còn may là Đàn Càn hòa thượng đã ném ra một bản kinh thư, trấn áp cái quỷ thủ kia về lại trong đầm máu.
Sau chuyện này, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi lau mắt mà nhìn Đàn Càn hòa thượng.
Thế nhưng, Đàn Càn hòa thượng lại nói rằng chỉ là do vận khí tốt, bản kinh thư đó là do nhặt được trong một Phật động, kinh văn trên đó là do một vị thánh tăng Phật môn viết ra, có thể trấn áp được quỷ quái.
Đồng thời, Đàn Càn hòa thượng cũng khóc rống một hồi, giống như nhi tử chết đi. Bởi vì bản kinh thư đã chìm vào trong đầm máu, không thể vớt lên được nữa.
Những tu sĩ khác vốn dĩ đều cho rằng hắn là cao tăng Phật môn, thế nhưng nhìn dáng vẻ dùng nước mắt lau mặt của hắn, liền lập tức từ bỏ suy nghĩ trong lòng. Chỉ lén âm thầm nghị luận, cảm thấy vận khí của Đàn Càn hòa thượng này thật quá tốt, ngay cả kinh Phật mà thánh tăng Phật môn viết ra cũng có thể nhặt được.
Địa vực của Táng Thần Sơn rất rộng lớn, thế giới bên trong vô cùng khổng lồ, không hề giống như nhìn từ bên ngoài.
Đứng bên ngoài Táng Thần Sơn, chỉ có thể nhìn thấy một tòa Táng Thần Sơn rộng vài trăm dặm.
Thế nhưng, sau khi tiến vào tử khí, mới phát hiện Táng Thần Sơn này đâu chỉ mấy trăm dặm, mà quả thực rộng lớn tới mấy ngàn dặm, mấy vạn dặm, không gian mênh mông không gì sánh nổi, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
- Súc địa thành thốn, tu di không gian (*). Địa mạch bị người ta sử dụng đại Thần Thông cải biến, các ngươi nhìn bùn đất mà xem.
(*) nén đất nhỏ lại, không gian bên trong rộng lớn.
Đàn Càn hòa thượng nói.
Ninh Tiểu Xuyên cúi đầu nhìn, phát hiện bùn đất ở đây là một màu đỏ nhàn nhạt.
- Đây là một mảnh huyết thổ.
Hoàng Ngưu đạo nhân nói.
Đàn Càn hòa thượng lắc đầu, nói:
- Đó không phải là trọng điểm, mộ địa của Tử Kim Hoàng Chủ, nếu như không hóa thành huyết thổ thì mới là chuyện lạ. Cái mà bần tăng nói đến chính là phẩm cấp của đất nơi này.
Hoàng Ngưu đạo nhân lại bốc lên một nắm đất, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói:
- Trọng lượng của đất này nặng hơn đất bình thường gấp bảy lần, hơn nữa trong mỗi một hạt đất đều ẩn chứa một tia Huyền Khí. Trong lòng đất nhất định có thể đào ra Huyền thạch, đây mới thật sự là linh địa, nếu như tu luyện trên mảnh thổ nhưỡng này, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng mà thu hoạch lớn.
Một vài tu sĩ nghe vậy, trên mặt liền lộ vẻ mừng rỡ như viên, không ngờ bắt đầu đào móc bùn đất, cho vào bên trong túi Càn Khôn.
Mang bùn đất này ra ngoài, có thể dùng để gieo trồng Huyền dược, mở một mảnh linh điền. Cũng có thể bố trí một động phủ tu luyện dày đặc linh khí, trợ giúp tu luyện.
Đàn Càn hòa thượng thở dài, nói:
- Đúng là một đám người chưa từng tiếp xúc với xã hội, đào tất thì có gì hay? Sau khi đưa ra ngoài, Huyền Khí bên trong thổ nhưỡng cũng sẽ nhanh chóng xói mòn hầu như không còn, biến thành thổ nhưỡng bình thường. Các ngươi thật sự cho rằng linh thổ này là thổ nhưỡng trời sinh sao?
- Như vậy là ý gì?
Hoàng Ngưu đạo nhân hỏi.
Đàn Càn hòa thượng vuốt chòm râu trên cằm, nói:
- Có người chôn dưới địa mạch của Táng Thần Sơn, khiến cho toàn bộ quy tắc đại địa đều phát sinh biến đổi, từ đó khiến cho đất bên trong Táng Thần Sơn biến thành đất giống như của nền văn minh lục phẩm.
Địa mạch của Táng Thần Sơn đã phát sinh biến đổi, khiến cho lòng đất và mặt đất đều phát sinh biến hóa.
Một khối đất lớn bằng nắm tay, ở bên ngoài có lẽ chỉ nặng một cân. Thế nhưng, ở trong này lại giống như một tảng đá, nặng tới bảy, tám cân.
Một cọng cỏ bình thường, ở bên ngoài chỉ là cỏ dại. Thế nhưng mọc ở trong này, lại có thể biến thành Huyền dược nhất phẩm.
Địa mạch bất đồng sẽ tạo thành kết cấu đất bất đồng, tạo thành hoàn cảnh cũng bất đồng.
Nền văn minh cao cấp có thể thai nghén ra Huyền dược càng cao cấp và Huyền thạch càng tinh khiết, địa mạch của vùng đất đó nhất định không giống với địa mạch tại nền văn minh thấp, thổ nhưỡng bất đồng cho nên hoàn cảnh tu luyện cũng bất động, tu vi của cường giả Võ Đạo tất nhiên cũng bất đồng.
Cửu Việt Cương và Ngọc Lam Đế quốc đều là văn minh ngũ phẩm, nhưng cái trước là văn minh ngũ phẩm trung cấp, còn cái sau chỉ là văn minh ngũ phẩm sơ cấp mà thôi.
Mặc dù trình độ văn minh của Cửu Việt Cương vượt xa Ngọc Lam Đế quốc, thế nhưng mức độ chênh lệch cũng không tính là quá lớn, địa mạch cũng không chênh lệch nhiều, chẳng qua bởi vì lãnh thổ quốc gia rộng rãi, số lượng tu sĩ cũng nhiều hơn, cho nên mới cảm thấy chênh lệch lớn mà thôi.
Thế nhưng, nếu như đem Ngọc Lam Đế quốc so sánh với một nền văn minh lục phẩm, như vậy thì chênh lệch sẽ là một trời một vực, hoàn toàn không cùng một vị diện. Chỉ riêng kết cấu vật chất của văn minh lục phẩm, đã vượt xa kết cấu vật chất của Ngọc Lam Đế quốc và Cửu Việt Cương rồi.
Cường độ địa chất bên trong Táng Thần Sơn cũng đã đạt tới cấp bậc văn minh lục phẩm, nồng độ Huyền Khí nồng đậm gấp bảy tám lần ở bên ngoài, ngay cả bùn đất bình thường cũng có thể so sánh với linh thổ ở bên ngoài.
Ở bên ngoài, Ninh Tiểu Xuyên có thể một quyền san bằng một tòa núi nhỏ thành đất bằng. Thế nhưng, trong Táng Thần Sơn, bất luận làm thế nào cũng không thể tạo thành chiến lực cường đại như thế.
Bởi vì, vật chất trong Táng Thần Sơn càng dày đặc hơn, cấu tạo cũng càng chặt chẽ hơn.
Mật độ của một tảng đá bình thường, cũng vượt qua mật độ của sắt thép.
- Đã xuyên qua khu vực tử khí rồi, đã đến dưới chân Táng Thần Sơn, mọi người hãy tản ra thôi, chúng ta sẽ tập hợp tại nơi này.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Đan Luân Tinh Thần Cầu, cho một viên Huyền đan nuốt vào miệng, lặng lẽ khôi phục Thiên võ nguyên khí trong cơ thể đã tiêu hao.
Bọn họ quả thật đã vượt qua khu vực tử khí, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một tòa núi khổng lồ xa xa, hình dạng như phần mộ, nhưng lại nguy nga không gì sánh được, chọc thủng trời cao, đâm vào trong mây, khổng lồ vô biên, khiến người khác không kìm lòng được mà sinh ra cảm giác kính sợ.
Thế nhưng, bọn họ vẫn còn cách Táng Thần Sơn một khoảng rất xa, phải vượt qua một mảnh địa vực hoang vu thì mới có thể tới được ngọn núi đó, cũng không biết là rốt cuộc xa bao nhiêu.
Khu vực tử khí bên ngoài rất hung hiểm, mà bên trong Táng Thần Sơn thì lại càng hung hiểm hơn.
- Đa tạ Ninh đạo hữu, nếu như chúng ta có thể sống sót rời khỏi Táng Thần Sơn, nhất định sẽ trả lại cho ngươi ân tình này.
- Ninh huynh, bảo trọng.
Những tu sĩ cùng Ninh Tiểu Xuyên tiến vào Táng Thần Sơn, từ xa nhìn thấy ngọn núi này, trong lòng liền kích động, mỗi người đều bước lên con đường tầm bảo của bản thân.
Có rất nhiều độc hành hiệp lập tức thi triển thân pháp, biến mất trong mảnh địa vực hoang tàn vắng vẻ.
Có người thì cùng đồng hành với bằng hữu, tiến vào trong khu rừng cổ mộc chọc trời.
Cuối cùng, chỉ còn lại mấy người Ninh Tiểu Xuyên, Tư Đồ Cảnh, Đàn Càn hòa thượng và Thiền Thừ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Bây giờ chúng ta có hai con đường, bên trái là bãi cỏ huyết thổ vô biên, trong đó đều là mộ bia và nghĩa địa, xem ra cũng là một địa vực hung thần, có lẽ đã chôn rất nhiều thi cốt của cường giả.
- Bên phải là một khu rừng rậm tĩnh lặng, thoạt nhìn thì yên bình, nhưng lại càng khiến người khác bất an hơn, tựa như có quỷ mị ẩn núp trong rừng. Bây giờ chúng ta phải đi như thế nào đây?
Tư Đồ Cảnh cũng nhíu mày thật sâu, nói:
- Tu sĩ của chín đại tộc và bốn đại Đạo quán, không biết là đi đường nào?
Thiền Thừ nói:
- Cần gì phải băn khoăn như vậy, theo ta thấy, tốt nhất là cứ bay thẳng về phía trước, chúng ta cách Táng Thần Sơn cũng không xa lắm, có lẽ không đến một canh giờ là bay tới rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Nếu như Thiền Thừ ngươi có đảm phách như vậy, không bằng ngươi bay thử xem.
- Hừ, nếu như ta có thể bay qua, đến lúc đó đạt được võ kinh và thông linh kỳ dược thì các ngươi cũng đừng hâm mộ a.
Thiền Thừ hít một hơi thật sâu, cơ bắp trên lưng gồ lên, biến thành hai cái cánh thịt dài tám mét, bay thẳng về phía Táng Thần Sơn.
Thế nhưng, vừa bay được mấy trăm thước thì bên trong tầng mây sương mù đã ngưng tụ thành một cái thủ ấn cực lớn, chụp về phía nó.
Đứng trên mặt đất, loáng thoáng có thể nhìn thấy trên bầu trời có một con mắt to bằng cái hồ nước lộ ra.
Toàn bộ thiên địa đều run rẩy mãnh liệt, phát ra tiếng kều gào phẫn nộ của Thần Linh.
Ninh Tiểu Xuyên thấy tình thế không ổn, lập tức ném ra Đan Luân Tinh Thần Cầu, thi triển uy năng của Huyền Khí cửu phẩm, cứu Thiền Thừ trở về.
Đạo thủ ấn khổng lồ này cũng không bắt trúng Thiền Thừ, liền hóa thành một cái thủ ấn khổng lồ đánh thẳng xuống chỗ đám người Ninh Tiểu Xuyên vừa đứng.
Ầm ầm ầm...
Trên mặt đất xuất hiện một cái hồ dài hơn trăm mét, bùn đất cháy đen, phát ra thanh âm “xèo xèo”.
Ninh Tiểu Xuyên, Tư Đồ Cảnh, Đàn Càn hòa thượng đều vội vàng bỏ chạy vào trong rừng, thu liễm khí tức trên người, phủ phục dưới một tảng đá cực lớn, tránh né con mắt khổng lồ trên bầu trời.
Thiền Thừ cũng bị dọa cho toàn thân run rẩy, hai chân không ngừng rung rung như phát sốt.
Vừa rồi nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên kịp thời cứu nó về, e rằng lúc này nó đã biến thành một cái tử thi rồi.
Nửa ngày sau, cự nhãn trên bầu trời mới biến mất không thấy gì nữa, dường như lại ẩn vào bên trong tầng mây.
Sắc mặt Thiền Thừ có chút tái nhợt, nói:
- Cái đó… cái đó rốt cuộc là vật gì? Tại sao lại lơ lửng trên không trung?
Đàn Càn hòa thượng đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên Phật bào, nói:
- Đây có lẽ là Thần nhãn do ý chí Thần Linh hóa thành, lúc Thần nhãn mở ra, Táng Thần Sơn sẽ là ban ngày. Lúc Thần nhãn đóng lại, thế giới sẽ trở thành đêm tối.
Bằng không, bọn hắn nhất định đã bạo thể mà vong rồi.
Ninh Tiểu Xuyên chính là người khống chế Đan Luân Tinh Thần Cầu, lập tức điều động lực lượng tinh cầu, dùng thế sét đánh lôi đình, đánh nát đám mây đen kia.
Tiếp tục đi sâu vào bên trong chừng 50 dặm, một bộ khô lâu cao hơn 70 mét từ trong lòng đất chui ra, tay cầm chiến chùy phát động công kích về phía đám người Ninh Tiểu Xuyên.
Hắn là cự nhân thủ vệ từng đi theo bên cạnh Tử Kim Hoàng Chủ, mặc dù đã chết, hóa thành xương trắng, thế nhưng vẫn thủ vệ lăng mộ của Tử Kim Hoàng Chủ, chém giết hết tất cả sinh linh dám xông vào Táng Thần Sơn.
Ầm...
Đan Luân Tinh Thần Cầu nện xuống, liền đánh cho bộ khô lâu vỡ nát, toái cốt rơi xuống đầy đất.
Thế nhưng, bộ xương khô này đã ma hóa, cốt cách và tử khí trong thiên địa hòa hợp làm một thể, chết mà không cứng.
Toái cốt không ngừng run rẩy, nối liền lại với nhau. Tối đa chỉ mất một ngày là nó sẽ phục sinh lần nữa.
Đây là một vùng đất hung thần, chính là do hậu nhân của Tử Kim Hoàng Chủ bố trí thành, chuyên dùng để thủ hộ lăng mộ Tử Kim Hoàng Chủ. Nếu như không có Huyền Khí cửu phẩm, cho dù là Thiên Nhân cũng không thể khinh suất xông vào.
Tử Kim Thần quốc cũng đã sớm biến mất trong dòng chảy lịch sử, hậu nhân của Tử Kim Hoàng Chủ cũng đã tuyệt tích, chỉ còn sót lại một tòa mộ địa vĩnh tồn trong thiên địa.
Trên đường đi, gặp phải rất nhiều hung hiểm quái sự.
Trong đó, có một lần bọn hắn đi tới bên cạnh một cái huyết đầm, thiếu chút nữa đã bị quỷ thủ kéo xuống đáy đầm. Ngay cả Đan Luân Tinh Thần Cầu cũng thiếu chút nữa là bị quỷ thủ thu lấy.
Còn may là Đàn Càn hòa thượng đã ném ra một bản kinh thư, trấn áp cái quỷ thủ kia về lại trong đầm máu.
Sau chuyện này, tất cả mọi người ở đây đều không khỏi lau mắt mà nhìn Đàn Càn hòa thượng.
Thế nhưng, Đàn Càn hòa thượng lại nói rằng chỉ là do vận khí tốt, bản kinh thư đó là do nhặt được trong một Phật động, kinh văn trên đó là do một vị thánh tăng Phật môn viết ra, có thể trấn áp được quỷ quái.
Đồng thời, Đàn Càn hòa thượng cũng khóc rống một hồi, giống như nhi tử chết đi. Bởi vì bản kinh thư đã chìm vào trong đầm máu, không thể vớt lên được nữa.
Những tu sĩ khác vốn dĩ đều cho rằng hắn là cao tăng Phật môn, thế nhưng nhìn dáng vẻ dùng nước mắt lau mặt của hắn, liền lập tức từ bỏ suy nghĩ trong lòng. Chỉ lén âm thầm nghị luận, cảm thấy vận khí của Đàn Càn hòa thượng này thật quá tốt, ngay cả kinh Phật mà thánh tăng Phật môn viết ra cũng có thể nhặt được.
Địa vực của Táng Thần Sơn rất rộng lớn, thế giới bên trong vô cùng khổng lồ, không hề giống như nhìn từ bên ngoài.
Đứng bên ngoài Táng Thần Sơn, chỉ có thể nhìn thấy một tòa Táng Thần Sơn rộng vài trăm dặm.
Thế nhưng, sau khi tiến vào tử khí, mới phát hiện Táng Thần Sơn này đâu chỉ mấy trăm dặm, mà quả thực rộng lớn tới mấy ngàn dặm, mấy vạn dặm, không gian mênh mông không gì sánh nổi, không nhìn thấy điểm cuối cùng.
- Súc địa thành thốn, tu di không gian (*). Địa mạch bị người ta sử dụng đại Thần Thông cải biến, các ngươi nhìn bùn đất mà xem.
(*) nén đất nhỏ lại, không gian bên trong rộng lớn.
Đàn Càn hòa thượng nói.
Ninh Tiểu Xuyên cúi đầu nhìn, phát hiện bùn đất ở đây là một màu đỏ nhàn nhạt.
- Đây là một mảnh huyết thổ.
Hoàng Ngưu đạo nhân nói.
Đàn Càn hòa thượng lắc đầu, nói:
- Đó không phải là trọng điểm, mộ địa của Tử Kim Hoàng Chủ, nếu như không hóa thành huyết thổ thì mới là chuyện lạ. Cái mà bần tăng nói đến chính là phẩm cấp của đất nơi này.
Hoàng Ngưu đạo nhân lại bốc lên một nắm đất, trên mặt lộ ra thần sắc kinh ngạc, nói:
- Trọng lượng của đất này nặng hơn đất bình thường gấp bảy lần, hơn nữa trong mỗi một hạt đất đều ẩn chứa một tia Huyền Khí. Trong lòng đất nhất định có thể đào ra Huyền thạch, đây mới thật sự là linh địa, nếu như tu luyện trên mảnh thổ nhưỡng này, tuyệt đối có thể nhẹ nhàng mà thu hoạch lớn.
Một vài tu sĩ nghe vậy, trên mặt liền lộ vẻ mừng rỡ như viên, không ngờ bắt đầu đào móc bùn đất, cho vào bên trong túi Càn Khôn.
Mang bùn đất này ra ngoài, có thể dùng để gieo trồng Huyền dược, mở một mảnh linh điền. Cũng có thể bố trí một động phủ tu luyện dày đặc linh khí, trợ giúp tu luyện.
Đàn Càn hòa thượng thở dài, nói:
- Đúng là một đám người chưa từng tiếp xúc với xã hội, đào tất thì có gì hay? Sau khi đưa ra ngoài, Huyền Khí bên trong thổ nhưỡng cũng sẽ nhanh chóng xói mòn hầu như không còn, biến thành thổ nhưỡng bình thường. Các ngươi thật sự cho rằng linh thổ này là thổ nhưỡng trời sinh sao?
- Như vậy là ý gì?
Hoàng Ngưu đạo nhân hỏi.
Đàn Càn hòa thượng vuốt chòm râu trên cằm, nói:
- Có người chôn dưới địa mạch của Táng Thần Sơn, khiến cho toàn bộ quy tắc đại địa đều phát sinh biến đổi, từ đó khiến cho đất bên trong Táng Thần Sơn biến thành đất giống như của nền văn minh lục phẩm.
Địa mạch của Táng Thần Sơn đã phát sinh biến đổi, khiến cho lòng đất và mặt đất đều phát sinh biến hóa.
Một khối đất lớn bằng nắm tay, ở bên ngoài có lẽ chỉ nặng một cân. Thế nhưng, ở trong này lại giống như một tảng đá, nặng tới bảy, tám cân.
Một cọng cỏ bình thường, ở bên ngoài chỉ là cỏ dại. Thế nhưng mọc ở trong này, lại có thể biến thành Huyền dược nhất phẩm.
Địa mạch bất đồng sẽ tạo thành kết cấu đất bất đồng, tạo thành hoàn cảnh cũng bất đồng.
Nền văn minh cao cấp có thể thai nghén ra Huyền dược càng cao cấp và Huyền thạch càng tinh khiết, địa mạch của vùng đất đó nhất định không giống với địa mạch tại nền văn minh thấp, thổ nhưỡng bất đồng cho nên hoàn cảnh tu luyện cũng bất động, tu vi của cường giả Võ Đạo tất nhiên cũng bất đồng.
Cửu Việt Cương và Ngọc Lam Đế quốc đều là văn minh ngũ phẩm, nhưng cái trước là văn minh ngũ phẩm trung cấp, còn cái sau chỉ là văn minh ngũ phẩm sơ cấp mà thôi.
Mặc dù trình độ văn minh của Cửu Việt Cương vượt xa Ngọc Lam Đế quốc, thế nhưng mức độ chênh lệch cũng không tính là quá lớn, địa mạch cũng không chênh lệch nhiều, chẳng qua bởi vì lãnh thổ quốc gia rộng rãi, số lượng tu sĩ cũng nhiều hơn, cho nên mới cảm thấy chênh lệch lớn mà thôi.
Thế nhưng, nếu như đem Ngọc Lam Đế quốc so sánh với một nền văn minh lục phẩm, như vậy thì chênh lệch sẽ là một trời một vực, hoàn toàn không cùng một vị diện. Chỉ riêng kết cấu vật chất của văn minh lục phẩm, đã vượt xa kết cấu vật chất của Ngọc Lam Đế quốc và Cửu Việt Cương rồi.
Cường độ địa chất bên trong Táng Thần Sơn cũng đã đạt tới cấp bậc văn minh lục phẩm, nồng độ Huyền Khí nồng đậm gấp bảy tám lần ở bên ngoài, ngay cả bùn đất bình thường cũng có thể so sánh với linh thổ ở bên ngoài.
Ở bên ngoài, Ninh Tiểu Xuyên có thể một quyền san bằng một tòa núi nhỏ thành đất bằng. Thế nhưng, trong Táng Thần Sơn, bất luận làm thế nào cũng không thể tạo thành chiến lực cường đại như thế.
Bởi vì, vật chất trong Táng Thần Sơn càng dày đặc hơn, cấu tạo cũng càng chặt chẽ hơn.
Mật độ của một tảng đá bình thường, cũng vượt qua mật độ của sắt thép.
- Đã xuyên qua khu vực tử khí rồi, đã đến dưới chân Táng Thần Sơn, mọi người hãy tản ra thôi, chúng ta sẽ tập hợp tại nơi này.
Ninh Tiểu Xuyên thu hồi Đan Luân Tinh Thần Cầu, cho một viên Huyền đan nuốt vào miệng, lặng lẽ khôi phục Thiên võ nguyên khí trong cơ thể đã tiêu hao.
Bọn họ quả thật đã vượt qua khu vực tử khí, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy một tòa núi khổng lồ xa xa, hình dạng như phần mộ, nhưng lại nguy nga không gì sánh được, chọc thủng trời cao, đâm vào trong mây, khổng lồ vô biên, khiến người khác không kìm lòng được mà sinh ra cảm giác kính sợ.
Thế nhưng, bọn họ vẫn còn cách Táng Thần Sơn một khoảng rất xa, phải vượt qua một mảnh địa vực hoang vu thì mới có thể tới được ngọn núi đó, cũng không biết là rốt cuộc xa bao nhiêu.
Khu vực tử khí bên ngoài rất hung hiểm, mà bên trong Táng Thần Sơn thì lại càng hung hiểm hơn.
- Đa tạ Ninh đạo hữu, nếu như chúng ta có thể sống sót rời khỏi Táng Thần Sơn, nhất định sẽ trả lại cho ngươi ân tình này.
- Ninh huynh, bảo trọng.
Những tu sĩ cùng Ninh Tiểu Xuyên tiến vào Táng Thần Sơn, từ xa nhìn thấy ngọn núi này, trong lòng liền kích động, mỗi người đều bước lên con đường tầm bảo của bản thân.
Có rất nhiều độc hành hiệp lập tức thi triển thân pháp, biến mất trong mảnh địa vực hoang tàn vắng vẻ.
Có người thì cùng đồng hành với bằng hữu, tiến vào trong khu rừng cổ mộc chọc trời.
Cuối cùng, chỉ còn lại mấy người Ninh Tiểu Xuyên, Tư Đồ Cảnh, Đàn Càn hòa thượng và Thiền Thừ.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Bây giờ chúng ta có hai con đường, bên trái là bãi cỏ huyết thổ vô biên, trong đó đều là mộ bia và nghĩa địa, xem ra cũng là một địa vực hung thần, có lẽ đã chôn rất nhiều thi cốt của cường giả.
- Bên phải là một khu rừng rậm tĩnh lặng, thoạt nhìn thì yên bình, nhưng lại càng khiến người khác bất an hơn, tựa như có quỷ mị ẩn núp trong rừng. Bây giờ chúng ta phải đi như thế nào đây?
Tư Đồ Cảnh cũng nhíu mày thật sâu, nói:
- Tu sĩ của chín đại tộc và bốn đại Đạo quán, không biết là đi đường nào?
Thiền Thừ nói:
- Cần gì phải băn khoăn như vậy, theo ta thấy, tốt nhất là cứ bay thẳng về phía trước, chúng ta cách Táng Thần Sơn cũng không xa lắm, có lẽ không đến một canh giờ là bay tới rồi.
Ninh Tiểu Xuyên cười nói:
- Nếu như Thiền Thừ ngươi có đảm phách như vậy, không bằng ngươi bay thử xem.
- Hừ, nếu như ta có thể bay qua, đến lúc đó đạt được võ kinh và thông linh kỳ dược thì các ngươi cũng đừng hâm mộ a.
Thiền Thừ hít một hơi thật sâu, cơ bắp trên lưng gồ lên, biến thành hai cái cánh thịt dài tám mét, bay thẳng về phía Táng Thần Sơn.
Thế nhưng, vừa bay được mấy trăm thước thì bên trong tầng mây sương mù đã ngưng tụ thành một cái thủ ấn cực lớn, chụp về phía nó.
Đứng trên mặt đất, loáng thoáng có thể nhìn thấy trên bầu trời có một con mắt to bằng cái hồ nước lộ ra.
Toàn bộ thiên địa đều run rẩy mãnh liệt, phát ra tiếng kều gào phẫn nộ của Thần Linh.
Ninh Tiểu Xuyên thấy tình thế không ổn, lập tức ném ra Đan Luân Tinh Thần Cầu, thi triển uy năng của Huyền Khí cửu phẩm, cứu Thiền Thừ trở về.
Đạo thủ ấn khổng lồ này cũng không bắt trúng Thiền Thừ, liền hóa thành một cái thủ ấn khổng lồ đánh thẳng xuống chỗ đám người Ninh Tiểu Xuyên vừa đứng.
Ầm ầm ầm...
Trên mặt đất xuất hiện một cái hồ dài hơn trăm mét, bùn đất cháy đen, phát ra thanh âm “xèo xèo”.
Ninh Tiểu Xuyên, Tư Đồ Cảnh, Đàn Càn hòa thượng đều vội vàng bỏ chạy vào trong rừng, thu liễm khí tức trên người, phủ phục dưới một tảng đá cực lớn, tránh né con mắt khổng lồ trên bầu trời.
Thiền Thừ cũng bị dọa cho toàn thân run rẩy, hai chân không ngừng rung rung như phát sốt.
Vừa rồi nếu không phải Ninh Tiểu Xuyên kịp thời cứu nó về, e rằng lúc này nó đã biến thành một cái tử thi rồi.
Nửa ngày sau, cự nhãn trên bầu trời mới biến mất không thấy gì nữa, dường như lại ẩn vào bên trong tầng mây.
Sắc mặt Thiền Thừ có chút tái nhợt, nói:
- Cái đó… cái đó rốt cuộc là vật gì? Tại sao lại lơ lửng trên không trung?
Đàn Càn hòa thượng đứng dậy, vỗ vỗ bùn đất trên Phật bào, nói:
- Đây có lẽ là Thần nhãn do ý chí Thần Linh hóa thành, lúc Thần nhãn mở ra, Táng Thần Sơn sẽ là ban ngày. Lúc Thần nhãn đóng lại, thế giới sẽ trở thành đêm tối.
/1434
|