Tử Hàn Yên phát giác có người xông vào trang viên, lập tức thu hồi lại tàn thư Tử Hà Kinh.
Soạt!
Một đạo kiếm quang từ ngoài phòng bay vào, chém qua ngay bên cạnh má Tử Hàn Yên, đem một lọn tóc dài trên đầu nàng chém xuống, thiếu chút nữa liền rạch trên mặt nàng một đường rồi.
Kiếm khí bay qua, toàn bộ căn phòng đều sụp đổ xuống, cột trụ cùng xà nhà gãy đôi rơi xuống, cả căn phòng biến thành một mảnh phế tích.
- Người nào?
Tử Hàn Yên vận chuyển nguyên khí bao phủ toàn bộ thân thể, hình thành nên một đạo hộ thể nguyên khí tráo hình tròn, từ trong đống phế tích chui ra, trên mặt không có nửa phần sợ hãi, nhìn chằm chằm chín gã Tu sĩ áo bào đen trước mặt.
Chỉ thấy trên lưng mỗi người đều đeo một thanh kiếm, ánh mắt âm lãnh, mang theo địch ý mãnh liệt.
Tám gã Tu sĩ áo bào đen trong đó thân thể khẽ động, nhanh chóng hình thành nên một vòng tròn, đem Tử Hàn Yên vây quanh ở trung ương.
Phương Kiệt đứng bên ngoài, nhìn thấy trong phòng cũng chỉ đi ra một nữ tử quốc sắc thiên hương, căn bản không thấy bóng dáng Ninh Tiểu Xuyên đâu cả, cặp mày khẽ nhíu lại một cái, trầm giọng hỏi:
- Ninh Tiểu Xuyên ở đâu?
- Các ngươi đến tìm hắn à? Các ngươi là người của Vương Tôn Phủ?
Tử Hàn Yên có thể tinh tường cảm giác được khí tức cường đại trên người đối phương, quả thật giống như một tòa núi cao nguy nga đứng ở đó, khí thế bức người, khiến cho áp lực trong lòng nàng càng tăng lên nhiều.
Đối phương tuyệt đối là cường giả đỉnh cấp một đời tuổi trẻ!
Ngoại trừ Vương Tôn Phủ, còn người phương nào lại muốn đối phó Ninh Tiểu Xuyên nữa chứ?
Phương Kiệt tự nhiên cam tâm tình nguyện bị người khác ngộ nhận là người của Vương Tôn Phủ, cười lạnh nói:
- Biết rõ chúng ta là người của Vương Tôn Phủ, liền nhanh chóng nói cho chúng ta biết Ninh Tiểu Xuyên đang trốn ở nơi nào! Bằng không, nữ tử xinh đẹp như ngươi vậy, sư huynh đệ chúng ta thật đúng là không muốn lãng phí!
- Ha ha…
Đám Tu sĩ áo bào đen kia đều cất tiếng cười dâm đãng, nữ tử xinh đẹp như Tử Hàn Yên vậy, quả thật trên đời ít gặp. Chỉ cần là nam nhân đều rất muốn lên giường cùng nàng.
Trong mắt Tử Hàn Yên hiện lên một tia chán ghét, hai ngón tay mảnh khảnh mở ra, đầu ngón tay mọc ra một đầu móng tay màu tím, biến thành chiều dài ba xích, quả thật giống như biến thành một thanh ngư trường kiếm long lanh óng ánh.
Móng tay nàng vung lên, hình thành nên chín đạo kiếm quang dài hơn mười thước, đem một gã Tu sĩ áo bào đen trong đó bức lui, lưu lại trên người hắn chín đạo vết máu thật sâu.
Gã Tu sĩ áo bào đen kia cũng là thiên kiêu Địa Tôn Cửu trọng, làm sao nghĩ đến một nàng nữ tử yếu ớt không ngờ lại lợi hại như thế, chỉ một chiêu liền đem hắn kích thương?
- Muốn chết!
Hắn cũng không thèm để ý vết máu trên người, thi triển ra kiếm quyết, một kiếm hướng về phía Tử Hàn Yên đâm tới, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Kiếm quang lóe lên, đã đâm rách hộ thể nguyên khí của Tử Hàn Yên.
Mũi kiếm sắc bén nháy mắt đã đến trước mặt Tử Hàn Yên.
Vù!
Nhưng mà, mũi kiếm cũng không có đâm vào mi tâm Tử Hàn Yên, tại cự ly chỉ cách nàng còn có nửa tấc… Mũi kiếm, đột nhiên dừng lại!
Chính xác mà nói, không phải thanh kiếm đột nhiên dừng lại, mà là người cầm kiếm dừng lại!
Bởi vì, người đó đã bị chết!
Móng tay Tử Hàn Yên đã đâm rách trái tim gã Tu sĩ áo bào đen trẻ tuổi kia, máu tươi giống như nước suối không ngừng từ trong cơ thể hắn tuôn ra, phun trào lên trên ống tay áo Tử Hàn Yên.
Phốc!
Tử Hàn Yên thu hồi móng tay dài ba xích, thi triển thân pháp Phù Quang Lược Ảnh, hai chân giống như giẫm lên một mảnh yên vụ tử sắc, hướng ra bên ngoài trang viên phóng đi.
Nàng biết rõ, với tu vi của mình, căn bản không có khả năng chống lại những gã áo đen này, phải lập tức ly khai.
- Muốn đi?
Một Tu sĩ áo bào đen dáng người mảnh khảnh cười lạnh, cánh tay rung lên, một sợi tơ mỏng ngân sắc từ trong ống tay áo bay ra, biến thành dài hơn trăm thước, tựa như một sợi ngân ti, quấn quanh eo nhỏ của Tử Hàn Yên.
Ngân Tàm Huyền Ti Tác!
Nhìn giống như chỉ là một sợi tơ mảnh, nhưng mà so với lưỡi đao còn sắc bén hơn, uy lực có thể so với một kiện Huyền khí Bát phẩm.
Tử Hàn Yên cưỡng ép xoay chuyển thân thể, tránh khỏi sợi tơ bạc quấn quanh, nhưng mà sợi tơ bạc kia giống như là có tính mạng, vậy mà tiếp tục hướng về phía cánh tay trái của nàng quấn tới.
Sắc mặt nàng khẽ biến, lần nữa xoay chuyển thân hình, lập tức đem cánh tay rút ra.
Xoẹt xẹt!
Ngân Tàm Huyền Ti Tác không có đem cánh tay nàng chém xuống, nhưng lại đem ống tay áo bên trái của nàng toàn bộ xé rách xuống, lộ ra một cánh tay ngọc nhỏ dài, da thịt óng ánh, không hề có một chút thịt thừa, toàn bộ cánh tay quả thật giống như là dùng đao điêu khắc ra.
- Thân như thu thủy, thần thái như ngọc, phong thái yểu điệu như Tiên tử! Cô nương, nếu như ngươi nguyện ý làm nữ nô của ta, ta có thể tha mạng cho ngươi!
Phương Kiệt gặp qua mỹ nữ cũng không ít, nhưng mà nữ tử xinh đẹp không tỳ vết, khí chất ưu nhã tuyệt mỹ như Tử Hàn Yên vậy, lại chưa từng nhìn thấy qua. Ngay cả võ đạo chi tâm kiên định của hắn cũng đều có chút nhộn nhạo, muốn đem nàng giữ làm của riêng.
- Người của Vương Tôn Phủ, quả nhiên đều tự cho mình là đúng!
Tình thế hiện tại đối với nàng rất bất lợi, nhưng Tử Hàn Yên cũng không tự rối loạn trận tuyến, trong lòng thầm nghĩ giờ phút này đào tẩu ra ngoài trang viên, tất nhiên sẽ một lần nữa lọt vào công kích của sợi tơ tằm ngân sắc kia.
Muốn chạy trốn, cũng chỉ có thể trước diệt trừ nữ tử áo đen tay cầm sợi roi bằng tơ tằm ngân sắc kia.
Tử Hàn Yên không lùi mà tiến, giống như một đầu Tiên hạc tử sắc hạ cánh, hai tay mở rộng ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng nữ tử áo đen kia.
Mười đầu móng tay của nàng đều biến thành dài chừng ba xích, sắc bén như lưỡi kiếm, quả thật giống như là cầm trong tay mười thanh chiến kiếm tử sắc vậy.
Đây là một loại võ đạo thần thông của nàng, đem một loại kim loại quý hiếm tên là Tử Tủy Thiết luyện nhập vào trong móng tay, cùng thần thông mà mình tu luyện ra hòa hợp nhất thể, do đó tại thời điểm chiến đấu có thể đem móng tay hóa thành chiến kiếm sắc bén.
Cái gọi là đầu ngón tay liền tim, cho nên dùng đầu ngón tay điều khiển chiến kiếm, có thể tại trình độ nhất định đạt tới cảnh giới Kiếm tùy tâm động, cho dù khống chế mười thanh chiến kiếm, vẫn như trước vô cùng thành thạo.
Vù vù!
Đầu móng tay như kiếm, kiếm khí không ngừng trùng kích qua, hình thành nên một mảnh kiếm võng đánh tới.
Nàng nữ tử áo đen kia bị bức cho không ngừng lui về phía sau. Bộ áo đen trên người cơ hồ biến thành tổ ong, thủng lỗ chỗ, lộ ra từng mảng lớn da thịt hương diễm trắng muốt.
Nữ tử áo đen dù gì cũng có tu vi Nhị Bộ Thiên Thê, nhưng lại bị Tử Hàn Yên khiến cho không hề có lực hoàn thủ, trong nội tâm biệt khuất không gì sánh được.
Ngay tại thời điểm nàng sắp sửa bị Tử Hàn Yên giết chết, ba gã Tu sĩ áo bào đen sau lưng Tử Hàn Yên đồng thời đánh ra một loại võ đạo thần thông, hình thành một cỗ gió lốc cuộn trào, từ bốn phương tám hướng phóng vọt về phía Tử Hàn Yên.
Ba gã Tu sĩ áo bào đen kia đều có tu vi Địa Tôn Cửu trọng, liên thủ đánh ra thần thông Cụ Phong, đem Tử Hàn Yên cho thổi cho ngã trái ngã phải, quả thật giống như một mảnh lá cây bị thổi tung bay khắp nơi trên bầu trời.
- Tử Khí Đông Lai!
Tử Hàn Yên ở trong cuồng phong cố gắng trụ vững thân thể, một mảnh thải vân tử sắc từ sau lưng nàng bay lên, hóa thành tử hà đầy trời.
Toàn thân nàng bao phủ bên trong tử khí, hóa thành một đạo quang trụ tử sắc hướng về phía mặt đất trùng kích xuống.
Vù vù!
Móng tay nàng không ngừng vung vẫy, giống như mười thanh chiến kiếm phách trảm xuống.
Ba gã Tu sĩ áo bào đen nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy, ba cái đầu người máu chảy đầm đìa hướng về phía Phương Kiệt bay tới.
Trong một cái chớp mắt, đã chém chết liên tục ba gã cường giả trẻ tuổi, đem mấy người còn lại đều dọa cho kinh hãi ngây người.
Thật là thần thông lợi hại!
Mượn cơ hội này, Tử Hàn Yên lập tức xuyên qua vân vụ tử sắc, bay đến trên bức tường trang viên.
Tử Hàn Yên vừa mới muốn chạy trốn, sau lưng đã truyền đến thanh âm xé gió chói tai.
Không đợi nàng kịp quay người lại, một chưởng của Phương Kiệt đã đánh lên trên lưng nàng, cơ hồ đem ngũ tạng lục phủ của nàng đều đánh nát. Chỗ cột sống truyền đến thanh âm vỡ vụn, mặc dù còn chưa có gãy rời, nhưng cũng đã bị trọng thương.
Gặp phải chưởng phong trùng kích, thân thể Tử Hàn Yên lại bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt không gì sánh được.
Phương Kiệt cũng đã chính thức phẫn nộ rồi!
Đối phó với một nữ tử, lại có thể tổn thất bốn cường giả trẻ tuổi Địa Tôn Cửu trọng! Sau khi trở về, chính mình như thế nào bàn giao với cao tầng Phần Kiếm Tông đây?
Bốn người này đều là thiên tài tuấn kiệt có được tư cách tham gia Khảo hạch Thiên Môn, trong một đời tuổi trẻ có thể nói là khá nổi tiếng, vạn người có một. Cần chồng chất vô số tài nguyên tu luyện cùng thiên phú cao tuyệt, mới có thể ở độ tuổi trẻ như vậy đã tu luyện đến cảnh giới Địa Tôn Cửu trọng. Nếu đem bọn hắn đặt tại các Văn minh Ngũ phẩm Đê cấp, đủ để phát triển thành nhân vật cấp bậc Tông sư của toàn bộ Văn minh, khai tông lập phái, hùng bá một phương.
Chết mất một kẻ cũng là tổn thất thật lớn!
- Không ngờ lại không chết?
Phương Kiệt nhìn chằm chằm về phía Tử Hàn Yên.
Vốn dĩ hắn cho rằng một chưởng của mình đủ để khiến nàng mất mạng. Thế nhưng, nàng rõ ràng vẫn chưa chết, vậy mà còn hướng về phía bên ngoài Thiên Môn Thành bỏ chạy nữa.
- Đuổi theo!
Phương Kiệt dẫn đầu đuổi theo.
Tám Tu sĩ áo bào đen còn lại cũng lập tức đuổi theo. Trong đó có ba người cũng đã bước vào Thiên Thê Cảnh, tốc độ so với năm người còn lại đều nhanh hơn không ít.
Bị cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê đánh trúng một chưởng, ngay cả Tử Hàn Yên đều cho là mình hẳn phải chết không chút nghi ngờ.
Nhưng mà, một chưởng kia của Phương Kiệt cũng không có đánh gãy lưng nàng, ngược lại giống như là đã kích hoạt một loại lực lượng ẩn nấp nào đó trong xương tủy nàng.
Một cỗ sinh mệnh lực khổng lồ từ trong xương tủy nàng phát ra, lan tràn vào trong máu, khiến cho tốc độ vận chuyển máu huyết của nàng trở nên càng lúc càng nhanh, quả thật giống như là một con sông lớn lưu động trong người, phát ra thanh âm ào ào.
Sâu bên trong huyết mạch, một cỗ lực lượng cổ xưa đột nhiên thức tỉnh lại, mỗi một giọt huyết dịch đều hóa thành một cái văn tự, hội tụ thành một quyển sách văn tự thâm ảo, ghi lại tri thức khổng lồ.
Những văn tự này chính là từ trong huyết mạch đản sinh ra, lại một lần nữa khắc vào trong huyết dịch, hội tụ vào trong Võ đạo Tâm cung.
Võ đạo Tâm cung của nàng, chính là Dị chủng Tâm cung Hàn Băng Tâm Cung. Nếu như tiến hành nội thị Tâm cung, sẽ phát hiện Tâm cung của nàng thật sự giống như một thế giới băng thiên tuyết địa.
Những văn tự kia tràn vào trong Võ đạo Tâm cung, hóa thành nguyên một đám văn tự hàn băng, trọng điệp với nhau, tổ hợp với nhau, cuối cùng đúc thành một pho tượng hàn băng khổng lồ.
Đó là một pho tượng nguy nga không gì sánh được, giống như là Thần linh đang quan sát toàn bộ thiên địa vậy.
Pho tượng Thần linh đứng sừng sững giữa Tâm cung, khiến cho Tâm cung của nàng cũng phát sinh biến hóa, lây dính Thần tính, cả người đều phát sinh thoát biến, rất nhiều tri thức lạ lẫm tràn vào trong đầu.
- Đây là… Truyền thừa? Không! Đây là huyết mạch Thần linh của tổ tiên đang thức tỉnh!
Chỉ cần là hậu đại Thần linh, trong huyết dịch đều sẽ ẩn chứa huyết mạch Thần linh.
Nhưng mà, huyết mạch Thần linh vẫn luôn ẩn nấp sâu bên trong huyết dịch cùng cốt tủy, hậu nhân cách đời Thần linh càng xa, huyết mạch Thần linh lại càng mỏng manh hơn. Cơ hội đem huyết mạch Thần linh thức tỉnh lại sẽ càng thấp.
Tựa như hậu nhân Thiên Đế, mãi cho đến vạn năm sau, mới chỉ có duy nhất một mình Linh Hư Tôn Giả thức tỉnh lại được huyết mạch Thần linh.
Niên đại của Tử Kim Hoàng Chủ còn xa xưa hơn Thiên Đế rất nhiều, theo lý thuyết, hậu đại đã không có khả năng đem huyết mạch Thần linh một lần nữa thức tỉnh lại, nhưng mà, không ngờ lúc này lại xuất hiện kỳ tích!
Trên gia phả Tử Tộc có ghi lại, từ xưa tới nay tổng cộng cũng chỉ có hai vị tổ tiên có thể thức tỉnh lại huyết mạch Thần linh, về sau cả hai người đều đã thành đại nhân vật lừng lẫy một thời, đã từng dẫn dắt Tử Tộc một lần nữa huy hoàng trở lại suốt hai cái thời đại.
Bất quá, vị tổ tiên thức tỉnh lại huyết mạch Thần linh cách đây gần nhất cũng đã qua đời hơn mười vạn năm rồi, trở thành lịch sử Viễn Cổ.
- Ta không ngờ lại trở thành hậu nhân thứ ba của Tử Tộc thức tỉnh lại huyết mạch Thần linh! Tương lai có phải cũng có thể dẫn dắt Tử Tộc đi tới một thời đại phồn thịnh hay không? Tốt nhất là lập tức trở về nói cho Lão tổ tông biết tin tức chấn động lòng người này!
Tử Hàn Yên áp chế sự kích động trong lòng, quay đầu nhìn lại.
Sau lưng, đám Tu sĩ áo bào đen kia vẫn còn đang đuổi theo.
Hôm nay, nếu như không cách nào đào tẩu, cho dù thức tỉnh lại huyết mạch Thần linh, cũng sẽ không có cơ hội trưởng thành! Nhất định phải đào tẩu a!
Soạt!
Một đạo kiếm quang từ ngoài phòng bay vào, chém qua ngay bên cạnh má Tử Hàn Yên, đem một lọn tóc dài trên đầu nàng chém xuống, thiếu chút nữa liền rạch trên mặt nàng một đường rồi.
Kiếm khí bay qua, toàn bộ căn phòng đều sụp đổ xuống, cột trụ cùng xà nhà gãy đôi rơi xuống, cả căn phòng biến thành một mảnh phế tích.
- Người nào?
Tử Hàn Yên vận chuyển nguyên khí bao phủ toàn bộ thân thể, hình thành nên một đạo hộ thể nguyên khí tráo hình tròn, từ trong đống phế tích chui ra, trên mặt không có nửa phần sợ hãi, nhìn chằm chằm chín gã Tu sĩ áo bào đen trước mặt.
Chỉ thấy trên lưng mỗi người đều đeo một thanh kiếm, ánh mắt âm lãnh, mang theo địch ý mãnh liệt.
Tám gã Tu sĩ áo bào đen trong đó thân thể khẽ động, nhanh chóng hình thành nên một vòng tròn, đem Tử Hàn Yên vây quanh ở trung ương.
Phương Kiệt đứng bên ngoài, nhìn thấy trong phòng cũng chỉ đi ra một nữ tử quốc sắc thiên hương, căn bản không thấy bóng dáng Ninh Tiểu Xuyên đâu cả, cặp mày khẽ nhíu lại một cái, trầm giọng hỏi:
- Ninh Tiểu Xuyên ở đâu?
- Các ngươi đến tìm hắn à? Các ngươi là người của Vương Tôn Phủ?
Tử Hàn Yên có thể tinh tường cảm giác được khí tức cường đại trên người đối phương, quả thật giống như một tòa núi cao nguy nga đứng ở đó, khí thế bức người, khiến cho áp lực trong lòng nàng càng tăng lên nhiều.
Đối phương tuyệt đối là cường giả đỉnh cấp một đời tuổi trẻ!
Ngoại trừ Vương Tôn Phủ, còn người phương nào lại muốn đối phó Ninh Tiểu Xuyên nữa chứ?
Phương Kiệt tự nhiên cam tâm tình nguyện bị người khác ngộ nhận là người của Vương Tôn Phủ, cười lạnh nói:
- Biết rõ chúng ta là người của Vương Tôn Phủ, liền nhanh chóng nói cho chúng ta biết Ninh Tiểu Xuyên đang trốn ở nơi nào! Bằng không, nữ tử xinh đẹp như ngươi vậy, sư huynh đệ chúng ta thật đúng là không muốn lãng phí!
- Ha ha…
Đám Tu sĩ áo bào đen kia đều cất tiếng cười dâm đãng, nữ tử xinh đẹp như Tử Hàn Yên vậy, quả thật trên đời ít gặp. Chỉ cần là nam nhân đều rất muốn lên giường cùng nàng.
Trong mắt Tử Hàn Yên hiện lên một tia chán ghét, hai ngón tay mảnh khảnh mở ra, đầu ngón tay mọc ra một đầu móng tay màu tím, biến thành chiều dài ba xích, quả thật giống như biến thành một thanh ngư trường kiếm long lanh óng ánh.
Móng tay nàng vung lên, hình thành nên chín đạo kiếm quang dài hơn mười thước, đem một gã Tu sĩ áo bào đen trong đó bức lui, lưu lại trên người hắn chín đạo vết máu thật sâu.
Gã Tu sĩ áo bào đen kia cũng là thiên kiêu Địa Tôn Cửu trọng, làm sao nghĩ đến một nàng nữ tử yếu ớt không ngờ lại lợi hại như thế, chỉ một chiêu liền đem hắn kích thương?
- Muốn chết!
Hắn cũng không thèm để ý vết máu trên người, thi triển ra kiếm quyết, một kiếm hướng về phía Tử Hàn Yên đâm tới, tốc độ nhanh như thiểm điện.
Kiếm quang lóe lên, đã đâm rách hộ thể nguyên khí của Tử Hàn Yên.
Mũi kiếm sắc bén nháy mắt đã đến trước mặt Tử Hàn Yên.
Vù!
Nhưng mà, mũi kiếm cũng không có đâm vào mi tâm Tử Hàn Yên, tại cự ly chỉ cách nàng còn có nửa tấc… Mũi kiếm, đột nhiên dừng lại!
Chính xác mà nói, không phải thanh kiếm đột nhiên dừng lại, mà là người cầm kiếm dừng lại!
Bởi vì, người đó đã bị chết!
Móng tay Tử Hàn Yên đã đâm rách trái tim gã Tu sĩ áo bào đen trẻ tuổi kia, máu tươi giống như nước suối không ngừng từ trong cơ thể hắn tuôn ra, phun trào lên trên ống tay áo Tử Hàn Yên.
Phốc!
Tử Hàn Yên thu hồi móng tay dài ba xích, thi triển thân pháp Phù Quang Lược Ảnh, hai chân giống như giẫm lên một mảnh yên vụ tử sắc, hướng ra bên ngoài trang viên phóng đi.
Nàng biết rõ, với tu vi của mình, căn bản không có khả năng chống lại những gã áo đen này, phải lập tức ly khai.
- Muốn đi?
Một Tu sĩ áo bào đen dáng người mảnh khảnh cười lạnh, cánh tay rung lên, một sợi tơ mỏng ngân sắc từ trong ống tay áo bay ra, biến thành dài hơn trăm thước, tựa như một sợi ngân ti, quấn quanh eo nhỏ của Tử Hàn Yên.
Ngân Tàm Huyền Ti Tác!
Nhìn giống như chỉ là một sợi tơ mảnh, nhưng mà so với lưỡi đao còn sắc bén hơn, uy lực có thể so với một kiện Huyền khí Bát phẩm.
Tử Hàn Yên cưỡng ép xoay chuyển thân thể, tránh khỏi sợi tơ bạc quấn quanh, nhưng mà sợi tơ bạc kia giống như là có tính mạng, vậy mà tiếp tục hướng về phía cánh tay trái của nàng quấn tới.
Sắc mặt nàng khẽ biến, lần nữa xoay chuyển thân hình, lập tức đem cánh tay rút ra.
Xoẹt xẹt!
Ngân Tàm Huyền Ti Tác không có đem cánh tay nàng chém xuống, nhưng lại đem ống tay áo bên trái của nàng toàn bộ xé rách xuống, lộ ra một cánh tay ngọc nhỏ dài, da thịt óng ánh, không hề có một chút thịt thừa, toàn bộ cánh tay quả thật giống như là dùng đao điêu khắc ra.
- Thân như thu thủy, thần thái như ngọc, phong thái yểu điệu như Tiên tử! Cô nương, nếu như ngươi nguyện ý làm nữ nô của ta, ta có thể tha mạng cho ngươi!
Phương Kiệt gặp qua mỹ nữ cũng không ít, nhưng mà nữ tử xinh đẹp không tỳ vết, khí chất ưu nhã tuyệt mỹ như Tử Hàn Yên vậy, lại chưa từng nhìn thấy qua. Ngay cả võ đạo chi tâm kiên định của hắn cũng đều có chút nhộn nhạo, muốn đem nàng giữ làm của riêng.
- Người của Vương Tôn Phủ, quả nhiên đều tự cho mình là đúng!
Tình thế hiện tại đối với nàng rất bất lợi, nhưng Tử Hàn Yên cũng không tự rối loạn trận tuyến, trong lòng thầm nghĩ giờ phút này đào tẩu ra ngoài trang viên, tất nhiên sẽ một lần nữa lọt vào công kích của sợi tơ tằm ngân sắc kia.
Muốn chạy trốn, cũng chỉ có thể trước diệt trừ nữ tử áo đen tay cầm sợi roi bằng tơ tằm ngân sắc kia.
Tử Hàn Yên không lùi mà tiến, giống như một đầu Tiên hạc tử sắc hạ cánh, hai tay mở rộng ra, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào nàng nữ tử áo đen kia.
Mười đầu móng tay của nàng đều biến thành dài chừng ba xích, sắc bén như lưỡi kiếm, quả thật giống như là cầm trong tay mười thanh chiến kiếm tử sắc vậy.
Đây là một loại võ đạo thần thông của nàng, đem một loại kim loại quý hiếm tên là Tử Tủy Thiết luyện nhập vào trong móng tay, cùng thần thông mà mình tu luyện ra hòa hợp nhất thể, do đó tại thời điểm chiến đấu có thể đem móng tay hóa thành chiến kiếm sắc bén.
Cái gọi là đầu ngón tay liền tim, cho nên dùng đầu ngón tay điều khiển chiến kiếm, có thể tại trình độ nhất định đạt tới cảnh giới Kiếm tùy tâm động, cho dù khống chế mười thanh chiến kiếm, vẫn như trước vô cùng thành thạo.
Vù vù!
Đầu móng tay như kiếm, kiếm khí không ngừng trùng kích qua, hình thành nên một mảnh kiếm võng đánh tới.
Nàng nữ tử áo đen kia bị bức cho không ngừng lui về phía sau. Bộ áo đen trên người cơ hồ biến thành tổ ong, thủng lỗ chỗ, lộ ra từng mảng lớn da thịt hương diễm trắng muốt.
Nữ tử áo đen dù gì cũng có tu vi Nhị Bộ Thiên Thê, nhưng lại bị Tử Hàn Yên khiến cho không hề có lực hoàn thủ, trong nội tâm biệt khuất không gì sánh được.
Ngay tại thời điểm nàng sắp sửa bị Tử Hàn Yên giết chết, ba gã Tu sĩ áo bào đen sau lưng Tử Hàn Yên đồng thời đánh ra một loại võ đạo thần thông, hình thành một cỗ gió lốc cuộn trào, từ bốn phương tám hướng phóng vọt về phía Tử Hàn Yên.
Ba gã Tu sĩ áo bào đen kia đều có tu vi Địa Tôn Cửu trọng, liên thủ đánh ra thần thông Cụ Phong, đem Tử Hàn Yên cho thổi cho ngã trái ngã phải, quả thật giống như một mảnh lá cây bị thổi tung bay khắp nơi trên bầu trời.
- Tử Khí Đông Lai!
Tử Hàn Yên ở trong cuồng phong cố gắng trụ vững thân thể, một mảnh thải vân tử sắc từ sau lưng nàng bay lên, hóa thành tử hà đầy trời.
Toàn thân nàng bao phủ bên trong tử khí, hóa thành một đạo quang trụ tử sắc hướng về phía mặt đất trùng kích xuống.
Vù vù!
Móng tay nàng không ngừng vung vẫy, giống như mười thanh chiến kiếm phách trảm xuống.
Ba gã Tu sĩ áo bào đen nháy mắt đã bị chia năm xẻ bảy, ba cái đầu người máu chảy đầm đìa hướng về phía Phương Kiệt bay tới.
Trong một cái chớp mắt, đã chém chết liên tục ba gã cường giả trẻ tuổi, đem mấy người còn lại đều dọa cho kinh hãi ngây người.
Thật là thần thông lợi hại!
Mượn cơ hội này, Tử Hàn Yên lập tức xuyên qua vân vụ tử sắc, bay đến trên bức tường trang viên.
Tử Hàn Yên vừa mới muốn chạy trốn, sau lưng đã truyền đến thanh âm xé gió chói tai.
Không đợi nàng kịp quay người lại, một chưởng của Phương Kiệt đã đánh lên trên lưng nàng, cơ hồ đem ngũ tạng lục phủ của nàng đều đánh nát. Chỗ cột sống truyền đến thanh âm vỡ vụn, mặc dù còn chưa có gãy rời, nhưng cũng đã bị trọng thương.
Gặp phải chưởng phong trùng kích, thân thể Tử Hàn Yên lại bay ra ngoài, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên tái nhợt không gì sánh được.
Phương Kiệt cũng đã chính thức phẫn nộ rồi!
Đối phó với một nữ tử, lại có thể tổn thất bốn cường giả trẻ tuổi Địa Tôn Cửu trọng! Sau khi trở về, chính mình như thế nào bàn giao với cao tầng Phần Kiếm Tông đây?
Bốn người này đều là thiên tài tuấn kiệt có được tư cách tham gia Khảo hạch Thiên Môn, trong một đời tuổi trẻ có thể nói là khá nổi tiếng, vạn người có một. Cần chồng chất vô số tài nguyên tu luyện cùng thiên phú cao tuyệt, mới có thể ở độ tuổi trẻ như vậy đã tu luyện đến cảnh giới Địa Tôn Cửu trọng. Nếu đem bọn hắn đặt tại các Văn minh Ngũ phẩm Đê cấp, đủ để phát triển thành nhân vật cấp bậc Tông sư của toàn bộ Văn minh, khai tông lập phái, hùng bá một phương.
Chết mất một kẻ cũng là tổn thất thật lớn!
- Không ngờ lại không chết?
Phương Kiệt nhìn chằm chằm về phía Tử Hàn Yên.
Vốn dĩ hắn cho rằng một chưởng của mình đủ để khiến nàng mất mạng. Thế nhưng, nàng rõ ràng vẫn chưa chết, vậy mà còn hướng về phía bên ngoài Thiên Môn Thành bỏ chạy nữa.
- Đuổi theo!
Phương Kiệt dẫn đầu đuổi theo.
Tám Tu sĩ áo bào đen còn lại cũng lập tức đuổi theo. Trong đó có ba người cũng đã bước vào Thiên Thê Cảnh, tốc độ so với năm người còn lại đều nhanh hơn không ít.
Bị cường giả Ngũ Bộ Thiên Thê đánh trúng một chưởng, ngay cả Tử Hàn Yên đều cho là mình hẳn phải chết không chút nghi ngờ.
Nhưng mà, một chưởng kia của Phương Kiệt cũng không có đánh gãy lưng nàng, ngược lại giống như là đã kích hoạt một loại lực lượng ẩn nấp nào đó trong xương tủy nàng.
Một cỗ sinh mệnh lực khổng lồ từ trong xương tủy nàng phát ra, lan tràn vào trong máu, khiến cho tốc độ vận chuyển máu huyết của nàng trở nên càng lúc càng nhanh, quả thật giống như là một con sông lớn lưu động trong người, phát ra thanh âm ào ào.
Sâu bên trong huyết mạch, một cỗ lực lượng cổ xưa đột nhiên thức tỉnh lại, mỗi một giọt huyết dịch đều hóa thành một cái văn tự, hội tụ thành một quyển sách văn tự thâm ảo, ghi lại tri thức khổng lồ.
Những văn tự này chính là từ trong huyết mạch đản sinh ra, lại một lần nữa khắc vào trong huyết dịch, hội tụ vào trong Võ đạo Tâm cung.
Võ đạo Tâm cung của nàng, chính là Dị chủng Tâm cung Hàn Băng Tâm Cung. Nếu như tiến hành nội thị Tâm cung, sẽ phát hiện Tâm cung của nàng thật sự giống như một thế giới băng thiên tuyết địa.
Những văn tự kia tràn vào trong Võ đạo Tâm cung, hóa thành nguyên một đám văn tự hàn băng, trọng điệp với nhau, tổ hợp với nhau, cuối cùng đúc thành một pho tượng hàn băng khổng lồ.
Đó là một pho tượng nguy nga không gì sánh được, giống như là Thần linh đang quan sát toàn bộ thiên địa vậy.
Pho tượng Thần linh đứng sừng sững giữa Tâm cung, khiến cho Tâm cung của nàng cũng phát sinh biến hóa, lây dính Thần tính, cả người đều phát sinh thoát biến, rất nhiều tri thức lạ lẫm tràn vào trong đầu.
- Đây là… Truyền thừa? Không! Đây là huyết mạch Thần linh của tổ tiên đang thức tỉnh!
Chỉ cần là hậu đại Thần linh, trong huyết dịch đều sẽ ẩn chứa huyết mạch Thần linh.
Nhưng mà, huyết mạch Thần linh vẫn luôn ẩn nấp sâu bên trong huyết dịch cùng cốt tủy, hậu nhân cách đời Thần linh càng xa, huyết mạch Thần linh lại càng mỏng manh hơn. Cơ hội đem huyết mạch Thần linh thức tỉnh lại sẽ càng thấp.
Tựa như hậu nhân Thiên Đế, mãi cho đến vạn năm sau, mới chỉ có duy nhất một mình Linh Hư Tôn Giả thức tỉnh lại được huyết mạch Thần linh.
Niên đại của Tử Kim Hoàng Chủ còn xa xưa hơn Thiên Đế rất nhiều, theo lý thuyết, hậu đại đã không có khả năng đem huyết mạch Thần linh một lần nữa thức tỉnh lại, nhưng mà, không ngờ lúc này lại xuất hiện kỳ tích!
Trên gia phả Tử Tộc có ghi lại, từ xưa tới nay tổng cộng cũng chỉ có hai vị tổ tiên có thể thức tỉnh lại huyết mạch Thần linh, về sau cả hai người đều đã thành đại nhân vật lừng lẫy một thời, đã từng dẫn dắt Tử Tộc một lần nữa huy hoàng trở lại suốt hai cái thời đại.
Bất quá, vị tổ tiên thức tỉnh lại huyết mạch Thần linh cách đây gần nhất cũng đã qua đời hơn mười vạn năm rồi, trở thành lịch sử Viễn Cổ.
- Ta không ngờ lại trở thành hậu nhân thứ ba của Tử Tộc thức tỉnh lại huyết mạch Thần linh! Tương lai có phải cũng có thể dẫn dắt Tử Tộc đi tới một thời đại phồn thịnh hay không? Tốt nhất là lập tức trở về nói cho Lão tổ tông biết tin tức chấn động lòng người này!
Tử Hàn Yên áp chế sự kích động trong lòng, quay đầu nhìn lại.
Sau lưng, đám Tu sĩ áo bào đen kia vẫn còn đang đuổi theo.
Hôm nay, nếu như không cách nào đào tẩu, cho dù thức tỉnh lại huyết mạch Thần linh, cũng sẽ không có cơ hội trưởng thành! Nhất định phải đào tẩu a!
/1434
|