Tễ Vũ Vương là thuộc hạ của Địa Ngô Yêu Hoàng, lãnh địa hắn quản lý cách Trảm Thiên Hoang Lĩnh rất xa xôi.
Vì thế hắn không hiểu lắm về Thanh Tước Vương.
Hắn căn bản không biết đằng sau Thanh Tước Vương còn có một vị khiến cả Yêu Hoàng cũng phải e dè là Liêu.
Tễ Vũ Vương thấy Thanh Tước Vương cố tình giả vờ ngu ngốc thì phẫn nộ:
- Những gì nên nói bản vương đều đã nói. Nếu người còn cố tình chấp mê bất ngộ, bao che nhân tộc thì cứ đợi mà thu xác mình đi.
Tễ Vũ Vương hất tay bỏ đi.
- Đợi đã.
Thanh Tước Vương đứng dậy khỏi vương toạ, để lộ ra dáng người thon gọn, trên người còn có mùi hương thoang thoảng tiến lại phía Tễ Vũ Vương.
Tễ Vũ Vương lộ nụ cười đắc ý, biết là Thanh Tước Vương sẽ thoả hiệp.
Tễ Vũ Vương quay lại cười:
- Tễ Vũ Vương đã thay đổi chủ ý thì hãy lập tức hạ lệnh, phái đại quân yêu tộc đi thảo phạt văn minh con người, đồng thời hỗ trợ bản vương bắt dư nghiệt của Thánh Chủ trốn trong đó…
Nhưng rồi Tễ Vũ Vương dần cảm thấy không khí có gì đó không ổn.
Thanh Tước Vương dường như không phải muốn thoả hiệp mà là muốn giết người diệt khẩu.
Trên người nàng ta toả ra hàn khí lạnh tận xương sống, ngưng tụ thành một dòng hàn lưu trào về phía Tễ Vũ Vương.
Tễ Vũ Vương không nghĩ nhiều, lập tức triển khai thân pháp bay ra khỏi yêu điện.
Yêu điện này là địa bàn của Thanh Tước Vương, chắc chắn có bố trí trận pháp, nếu bị nhốt trong yêu điện thì sẽ rơi vào thế bị động.
- Còn muốn chạy?
Gương mặt vốn vui vẻ của Thanh Tước Vương lập tức trở nên lạnh lẽo.
Uỳnh!
Cánh cổng lớn của yêu điện bỗng đóng chặt.
Mặt đất yêu điện lập tức bắn lên vô số chùm sáng, ngưng tụ thành một đại trận nhốt Tễ Vũ Vương ở bên trong.
Thanh Tước Vương cũng có phần hốt hoảng:
- Thanh Tước Vương, ngươi…ngươi thật to gan. Ta là thuộc hạ của Địa Ngô Yêu Hoàng. Ngươi mà giết ta, Địa Ngô Yêu Hoàng sẽ lập tức cảm nhận được ta chết ở đâu. Đến lúc đó ngươi gặp chuyện lớn rồi đấy.
- Thật đáng sợ quá!
Thanh Tước Vương khẽ vỗ vỗ ngực làm bộ như bị Tễ Vũ Vương doạ sợ lắm.
Tễ Vũ Vương ánh mắt tối lại, lập tức biến thành bản thể.
Quéc!!
Tễ Vũ Vương biến thành một con chim lớn màu trắng.
Với bàn vuốt sắc bén muốn phá vỡ trận pháp thoát ra ngoài.
Thanh Tước Vương dứt một sợi tóc, sợi tóc lập tức biến thành chiếc lông vũ cháy rực lửa xanh.
Phụt!
Một đạo thanh quang lướt qua.
Yêu Nguyên trong cơ thể Tễ Vũ Vương đã bị chiếc lông xanh xuyên qua.
Con chim khổng lồ kêu lên một tiếng thảm thiết, nằm thẳng đơ dưới đất.
- Người đâu, dọn xác!
Thanh Tước Vương thản nhiên hô một tiếng rồi chuẩn bị quay lại vương toạ.
Chiếc vương toạ kia làm từ Ngọc Hương Huyền Linh Mộc, phủ một tấm thảm nhung mềm mại, giống như chiếc giường lớn êm ái, nàng rất thích nằm ngủ trên đó.
Nhưng Thanh Tước Vương vừa quay người thì lại thấy có kẻ đang nằm trên đó rồi.
Nàng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Hắn vào yêu điện từ khi nào?
Có kẻ vào được yêu điện mà nàng không hề hay biết, lại còn nằm trên vương toạ của nàng.
- Các hạ thật to gan, dám ngồi trên vương toạ của bản vương, lẽ nào không biết đó là tội chết?
Thanh Tước Vương từng bước tiến về phía vương toạ, muốn nhìn rõ gương mặt của đối phương.
Ninh Tiểu Xuyên nằm trên vương toạ, hai chân gác lên tay ghế bên trái, lưng quay về phía Thanh Tước Vương, nhìn con loan điểu trạm trên tường nói:
- Nếu ngươi giết được ta thì hãy định ta tội chết nhé.
Thanh Tước Vương cười, đột nhiên thân thể khẽ động, biến thánh một đạo thanh quang bay tới vương toạ.
Xoẹt!
Không biết từ lúc nào trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm, phát ra tiếng kiếm chói tai đâm về phía nam tử nằm trên vương toạ.
Tay Ninh Tiểu Xuyên rung lên, trong tay đã xuất hiện Ma Kiếm.
Ma Kiếm vung lên, kéo theo một đường hồng quang, bọc lấy bảy đạo kiếm quang khiến Thanh Tước Vương bay ngược ra sau.
Leng keng!
Thanh cổ kiếm trong tay Thanh Tước Vương lập tức gãy thành tám đoạn rơi xuống đất.
Sau khi tới Chân Nhân Cảnh, đây là lần đầu tiên Thanh Tước Vương gặp khó khăn, không ngờ lại bị đối phương một kiếm đánh lui.
Nộ hoả trong Thanh Tước Vương dần biến mất, ngược lại có vài phần tiếu ý:
- Tiểu tử giỏi lắm, không hổ là truyền nhân của Diệt Thế Đạo. Mấy năm không gặp đã đạt tới cảnh giới này rồi.
Khi Ninh Tiểu Xuyên lấy ra Ma Kiếm thì Thanh Tước Vương đã biết hắn là ai rồi.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi thẳng lên, thu Ma Kiếm về, nói:
- Tốc độ tu luyện của ngươi cũng không chậm, đã tới Chân Nhân Cảnh rồi.
- Hừ, cảnh giới của ta chỉ bị sức mạnh của thế giới này áp chế mà thôi. Nếu không có sự áp chế đó, bản đại vương dùng một ngón tay cũng giết chết được ngươi. Tránh ra cho ta!
Thanh Tước Vương vẻ mặt coi thường tiến lại vương toạ đẩy Ninh Tiểu Xuyên ra, thoải mái nằm lên trên, lại biến thành người đẹp ngủ trên giường.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn không hiểu cái “tu vi bị sức mạnh của thế giới này áp chế” nghĩa là sao?
Lẽ nào Thanh Tước Vương không phải sinh linh của Thiên Hư Đại Lục mà đến từ một thế giới khác?
Sinh linh từ thế giới khác đến thế giới này thì tu vi sẽ bị áp chế?
Thân thể mềm mại của Thanh Tước Vương uể oải nằm trên vương tọa, hai tay đỡ mắt, mở mắt tò mò hỏi:
- Ninh Tiểu Xuyên, trên người ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khí tức của ngươi thay đổi rất nhiều, ta không nhận ra được ngươi nữa.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc một lúc, nói:
- Ngươi đã giết Tễ Vũ Vương, Địa Ngô Yêu Hoàng chắc chắn sẽ tới đây sớm thôi, ngươi đã có đối sách gì chưa?
- Đối sách gì?
Thanh Tước Vương nghĩ một lúc, rồi như nghĩ ra được diệu kế, cười:
- Ta sẽ nói là ngươi giết Tễ Vũ Vương, thế được không?
Ninh Tiểu Xuyên nheo mắt:
- Được, đây đúng là cách không tồi. Lấy ta dụ hắn, cũng tránh cho Thiên Lam Đế Quốc bị phát hiện.
- Ha ha, đùa thôi, ngươi nghĩ thật à.
Thanh Tước Vương cười:
- Yên tâm đi. Cho dù Địa Ngô Yêu Hoàng tới thì tự nhiên cũng có Liêu thúc đối phó rồi. Lần này ngươi tới Trảm Thiên Hoang Lĩnh không phải chỉ để thăm ta chứ?
- Còn có Tiểu Linh Nhi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Ngoài ra?
Thanh Tước Vương hỏi tiếp.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta muốn gặp Thiên Mộng Yêu Hoàng.
- Ngươi muốn gặp Thiên Mộng Yêu Hoàng?
Bộ dạng uể oải buồn ngủ của Thanh Tước Vương nghe Ninh Tiểu Xuyên nói vậy, đôi mắt nhắm hờ lập tức trợn tròn.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên đầy kiên định:
- Đúng vậy, ta muốn gặp Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Thanh Tước Vương nói:
- Ngươi cũng biết Thiên Mộng Yêu Hoàng hận con người đến tận xương tuỷ. Chỉ hận không thể giết sạch con người. Ngươi còn dám đi gặp nàng?
- Ta có tính toán của ta, ngươi dẫn đường cho ta là được rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Khi Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương đang nói chuyện…
Két!
Cánh cửa lớn của yêu điện bị đẩy ra, hai thân ảnh một đỏ một tím bay vào.
Đó là hai mỹ nữ đầy linh khí, chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người yểu điệu, làn da trắng bóc, bay tới hai bên vương toạ.
Thiếu nữ có đôi mắt tím đem theo một làn hương nhẹ lao thẳng vào lòng Ninh Tiểu Xuyên, giọn nói ngọt lịm:
- Cha, Tiểu Linh Nhi nhớ cha quá!
Tiểu Linh Nhi cũng như Tiểu Hồng, đã thành thiếu nữ xinh đẹp rồi, không còn là tiểu nữ hài chân đất nữa.
Nếu ở đây có người ngoài thì chắc chắn sẽ giật mình kinh ngạc khi thấy thiếu nữ xinh đẹp kia lao vào lòng một nam tử trẻ tuổi mà gọi hắn là cha.
Cảnh tượng nhìn thế nào cũng khiến người ta nghĩ theo hướng khác.
Tiểu Hồng đứng bên cạnh, nhe hai cái răng nhỏ nói:
- Tiểu Linh Nhi, Ninh Tiểu Xuyên căn bản không phải cha muội, đừng bị hắn lừa nữa.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Tiểu Linh Nhi đã lớn, cũng định nói sự thật cho nàng.
- Tiểu Linh Nhi, ta không phải cha ruột ngươi. Năm đó ngươi nở ra từ trứng, người đầu tiên ngươi thấy là ta nên mới gọi ta là cha. Giờ ngươi cũng đã lớn, tu luyện đã có thành tựu, nên đi tìm phụ mẫu ruột thôi.
Tiểu Hồng liền nói:
- Đúng, đúng, cho dù muốn nhận hắn là cha thì cũng là cha nuôi. Tiểu Linh Nhi, ta cùng muội đi tìm phụ mẫu.
Tiểu Linh Nhi đã lớn rồi, trí lực đương nhiên cũng tăng trưởng, không còn ngây thơ không biết gì như trước nữa.
Nàng cũng dần dần chấp nhận sự thật này.
- Vậy sau này con gọi là cha nuôi được không?
Tiểu Linh Nhi ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng biết Tiểu Linh Nhi vẫn luôn coi hắn là cha, giờ muốn con bé thay đổi cách xưng hô ngay thì không thể.
Nếu vậy thì cứ gọi là cha nuôi đi.
Ninh Tiểu Xuyên quyết định thu nhận người con gái nuôi này.
Tiểu Linh Nhi nở ra từ quả trứng Ninh Tiểu Xuyên nhặt được, cùng sinh ra với Tiểu Hồng, là thiên địa linh chủng.
Trên người nàng có rất nhiều bí mật.
Ninh Tiểu Xuyên đã đọc rất nhiều điển tịch cổ, muốn tìm xem Tiểu Linh Nhi là sinh linh gì, nhưng trong các điển tịch đó căn bản không có ghi chép tương tự, cuối cùng hắn đành phải từ bỏ.
Tuy Thanh Tước Vương tuổi cũng không nhiều, nhưng lai lịch rất thần bí, biết rất nhiều bí mật mà Ninh Tiểu Xuyên không biết.
Chưa biết chừng nàng ta biết lai lịch của Tiểu Linh Nhi?
Thế là Ninh Tiểu Xuyên hỏi Thanh Tước Vương.
Thanh Tước Vương nói:
- Tiểu Linh Nhi rốt cuộc là chủng tộc gì, thật ra ta cũng đã tìm hiểu, còn hỏi cả Liêu thúc. Liêu thúc đoán Tiểu Linh Nhi có lẽ đến từ nhân tộc cao cấp nào đó đã tuyệt chủng.
- Nhân tộc đó có quan hệ mật thiết với Thần Long tộc, thể chất có thể chống đỡ Thần Long. Nhưng cũng vì thể chất quá cường đại mà nhân khẩu ít ỏi, khả năng sinh sản lại thấp, cuối cùng tuyệt chủng, biến mất khỏi vũ trụ.
- Thế giới này luôn luôn công bằng như vậy, chủng tộc thể chất càng mạnh thì số lượng càng ít, khả năng sinh sản càng thấp.
- Thuỷ Nhân tộc có thể chất kém nhất, nhưng số lượng lại nhiều nhất, khả năng sinh sản cũng mạnh nhất.
Vì thế hắn không hiểu lắm về Thanh Tước Vương.
Hắn căn bản không biết đằng sau Thanh Tước Vương còn có một vị khiến cả Yêu Hoàng cũng phải e dè là Liêu.
Tễ Vũ Vương thấy Thanh Tước Vương cố tình giả vờ ngu ngốc thì phẫn nộ:
- Những gì nên nói bản vương đều đã nói. Nếu người còn cố tình chấp mê bất ngộ, bao che nhân tộc thì cứ đợi mà thu xác mình đi.
Tễ Vũ Vương hất tay bỏ đi.
- Đợi đã.
Thanh Tước Vương đứng dậy khỏi vương toạ, để lộ ra dáng người thon gọn, trên người còn có mùi hương thoang thoảng tiến lại phía Tễ Vũ Vương.
Tễ Vũ Vương lộ nụ cười đắc ý, biết là Thanh Tước Vương sẽ thoả hiệp.
Tễ Vũ Vương quay lại cười:
- Tễ Vũ Vương đã thay đổi chủ ý thì hãy lập tức hạ lệnh, phái đại quân yêu tộc đi thảo phạt văn minh con người, đồng thời hỗ trợ bản vương bắt dư nghiệt của Thánh Chủ trốn trong đó…
Nhưng rồi Tễ Vũ Vương dần cảm thấy không khí có gì đó không ổn.
Thanh Tước Vương dường như không phải muốn thoả hiệp mà là muốn giết người diệt khẩu.
Trên người nàng ta toả ra hàn khí lạnh tận xương sống, ngưng tụ thành một dòng hàn lưu trào về phía Tễ Vũ Vương.
Tễ Vũ Vương không nghĩ nhiều, lập tức triển khai thân pháp bay ra khỏi yêu điện.
Yêu điện này là địa bàn của Thanh Tước Vương, chắc chắn có bố trí trận pháp, nếu bị nhốt trong yêu điện thì sẽ rơi vào thế bị động.
- Còn muốn chạy?
Gương mặt vốn vui vẻ của Thanh Tước Vương lập tức trở nên lạnh lẽo.
Uỳnh!
Cánh cổng lớn của yêu điện bỗng đóng chặt.
Mặt đất yêu điện lập tức bắn lên vô số chùm sáng, ngưng tụ thành một đại trận nhốt Tễ Vũ Vương ở bên trong.
Thanh Tước Vương cũng có phần hốt hoảng:
- Thanh Tước Vương, ngươi…ngươi thật to gan. Ta là thuộc hạ của Địa Ngô Yêu Hoàng. Ngươi mà giết ta, Địa Ngô Yêu Hoàng sẽ lập tức cảm nhận được ta chết ở đâu. Đến lúc đó ngươi gặp chuyện lớn rồi đấy.
- Thật đáng sợ quá!
Thanh Tước Vương khẽ vỗ vỗ ngực làm bộ như bị Tễ Vũ Vương doạ sợ lắm.
Tễ Vũ Vương ánh mắt tối lại, lập tức biến thành bản thể.
Quéc!!
Tễ Vũ Vương biến thành một con chim lớn màu trắng.
Với bàn vuốt sắc bén muốn phá vỡ trận pháp thoát ra ngoài.
Thanh Tước Vương dứt một sợi tóc, sợi tóc lập tức biến thành chiếc lông vũ cháy rực lửa xanh.
Phụt!
Một đạo thanh quang lướt qua.
Yêu Nguyên trong cơ thể Tễ Vũ Vương đã bị chiếc lông xanh xuyên qua.
Con chim khổng lồ kêu lên một tiếng thảm thiết, nằm thẳng đơ dưới đất.
- Người đâu, dọn xác!
Thanh Tước Vương thản nhiên hô một tiếng rồi chuẩn bị quay lại vương toạ.
Chiếc vương toạ kia làm từ Ngọc Hương Huyền Linh Mộc, phủ một tấm thảm nhung mềm mại, giống như chiếc giường lớn êm ái, nàng rất thích nằm ngủ trên đó.
Nhưng Thanh Tước Vương vừa quay người thì lại thấy có kẻ đang nằm trên đó rồi.
Nàng vừa kinh hãi vừa phẫn nộ.
Hắn vào yêu điện từ khi nào?
Có kẻ vào được yêu điện mà nàng không hề hay biết, lại còn nằm trên vương toạ của nàng.
- Các hạ thật to gan, dám ngồi trên vương toạ của bản vương, lẽ nào không biết đó là tội chết?
Thanh Tước Vương từng bước tiến về phía vương toạ, muốn nhìn rõ gương mặt của đối phương.
Ninh Tiểu Xuyên nằm trên vương toạ, hai chân gác lên tay ghế bên trái, lưng quay về phía Thanh Tước Vương, nhìn con loan điểu trạm trên tường nói:
- Nếu ngươi giết được ta thì hãy định ta tội chết nhé.
Thanh Tước Vương cười, đột nhiên thân thể khẽ động, biến thánh một đạo thanh quang bay tới vương toạ.
Xoẹt!
Không biết từ lúc nào trong tay nàng xuất hiện một thanh trường kiếm, phát ra tiếng kiếm chói tai đâm về phía nam tử nằm trên vương toạ.
Tay Ninh Tiểu Xuyên rung lên, trong tay đã xuất hiện Ma Kiếm.
Ma Kiếm vung lên, kéo theo một đường hồng quang, bọc lấy bảy đạo kiếm quang khiến Thanh Tước Vương bay ngược ra sau.
Leng keng!
Thanh cổ kiếm trong tay Thanh Tước Vương lập tức gãy thành tám đoạn rơi xuống đất.
Sau khi tới Chân Nhân Cảnh, đây là lần đầu tiên Thanh Tước Vương gặp khó khăn, không ngờ lại bị đối phương một kiếm đánh lui.
Nộ hoả trong Thanh Tước Vương dần biến mất, ngược lại có vài phần tiếu ý:
- Tiểu tử giỏi lắm, không hổ là truyền nhân của Diệt Thế Đạo. Mấy năm không gặp đã đạt tới cảnh giới này rồi.
Khi Ninh Tiểu Xuyên lấy ra Ma Kiếm thì Thanh Tước Vương đã biết hắn là ai rồi.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi thẳng lên, thu Ma Kiếm về, nói:
- Tốc độ tu luyện của ngươi cũng không chậm, đã tới Chân Nhân Cảnh rồi.
- Hừ, cảnh giới của ta chỉ bị sức mạnh của thế giới này áp chế mà thôi. Nếu không có sự áp chế đó, bản đại vương dùng một ngón tay cũng giết chết được ngươi. Tránh ra cho ta!
Thanh Tước Vương vẻ mặt coi thường tiến lại vương toạ đẩy Ninh Tiểu Xuyên ra, thoải mái nằm lên trên, lại biến thành người đẹp ngủ trên giường.
Ninh Tiểu Xuyên vẫn không hiểu cái “tu vi bị sức mạnh của thế giới này áp chế” nghĩa là sao?
Lẽ nào Thanh Tước Vương không phải sinh linh của Thiên Hư Đại Lục mà đến từ một thế giới khác?
Sinh linh từ thế giới khác đến thế giới này thì tu vi sẽ bị áp chế?
Thân thể mềm mại của Thanh Tước Vương uể oải nằm trên vương tọa, hai tay đỡ mắt, mở mắt tò mò hỏi:
- Ninh Tiểu Xuyên, trên người ngươi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khí tức của ngươi thay đổi rất nhiều, ta không nhận ra được ngươi nữa.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc một lúc, nói:
- Ngươi đã giết Tễ Vũ Vương, Địa Ngô Yêu Hoàng chắc chắn sẽ tới đây sớm thôi, ngươi đã có đối sách gì chưa?
- Đối sách gì?
Thanh Tước Vương nghĩ một lúc, rồi như nghĩ ra được diệu kế, cười:
- Ta sẽ nói là ngươi giết Tễ Vũ Vương, thế được không?
Ninh Tiểu Xuyên nheo mắt:
- Được, đây đúng là cách không tồi. Lấy ta dụ hắn, cũng tránh cho Thiên Lam Đế Quốc bị phát hiện.
- Ha ha, đùa thôi, ngươi nghĩ thật à.
Thanh Tước Vương cười:
- Yên tâm đi. Cho dù Địa Ngô Yêu Hoàng tới thì tự nhiên cũng có Liêu thúc đối phó rồi. Lần này ngươi tới Trảm Thiên Hoang Lĩnh không phải chỉ để thăm ta chứ?
- Còn có Tiểu Linh Nhi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
- Ngoài ra?
Thanh Tước Vương hỏi tiếp.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Ta muốn gặp Thiên Mộng Yêu Hoàng.
- Ngươi muốn gặp Thiên Mộng Yêu Hoàng?
Bộ dạng uể oải buồn ngủ của Thanh Tước Vương nghe Ninh Tiểu Xuyên nói vậy, đôi mắt nhắm hờ lập tức trợn tròn.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên đầy kiên định:
- Đúng vậy, ta muốn gặp Thiên Mộng Yêu Hoàng.
Thanh Tước Vương nói:
- Ngươi cũng biết Thiên Mộng Yêu Hoàng hận con người đến tận xương tuỷ. Chỉ hận không thể giết sạch con người. Ngươi còn dám đi gặp nàng?
- Ta có tính toán của ta, ngươi dẫn đường cho ta là được rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nói.
Khi Ninh Tiểu Xuyên và Thanh Tước Vương đang nói chuyện…
Két!
Cánh cửa lớn của yêu điện bị đẩy ra, hai thân ảnh một đỏ một tím bay vào.
Đó là hai mỹ nữ đầy linh khí, chỉ mười ba mười bốn tuổi, dáng người yểu điệu, làn da trắng bóc, bay tới hai bên vương toạ.
Thiếu nữ có đôi mắt tím đem theo một làn hương nhẹ lao thẳng vào lòng Ninh Tiểu Xuyên, giọn nói ngọt lịm:
- Cha, Tiểu Linh Nhi nhớ cha quá!
Tiểu Linh Nhi cũng như Tiểu Hồng, đã thành thiếu nữ xinh đẹp rồi, không còn là tiểu nữ hài chân đất nữa.
Nếu ở đây có người ngoài thì chắc chắn sẽ giật mình kinh ngạc khi thấy thiếu nữ xinh đẹp kia lao vào lòng một nam tử trẻ tuổi mà gọi hắn là cha.
Cảnh tượng nhìn thế nào cũng khiến người ta nghĩ theo hướng khác.
Tiểu Hồng đứng bên cạnh, nhe hai cái răng nhỏ nói:
- Tiểu Linh Nhi, Ninh Tiểu Xuyên căn bản không phải cha muội, đừng bị hắn lừa nữa.
Ninh Tiểu Xuyên thấy Tiểu Linh Nhi đã lớn, cũng định nói sự thật cho nàng.
- Tiểu Linh Nhi, ta không phải cha ruột ngươi. Năm đó ngươi nở ra từ trứng, người đầu tiên ngươi thấy là ta nên mới gọi ta là cha. Giờ ngươi cũng đã lớn, tu luyện đã có thành tựu, nên đi tìm phụ mẫu ruột thôi.
Tiểu Hồng liền nói:
- Đúng, đúng, cho dù muốn nhận hắn là cha thì cũng là cha nuôi. Tiểu Linh Nhi, ta cùng muội đi tìm phụ mẫu.
Tiểu Linh Nhi đã lớn rồi, trí lực đương nhiên cũng tăng trưởng, không còn ngây thơ không biết gì như trước nữa.
Nàng cũng dần dần chấp nhận sự thật này.
- Vậy sau này con gọi là cha nuôi được không?
Tiểu Linh Nhi ngẩng mặt lên, đôi mắt long lanh nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên cũng biết Tiểu Linh Nhi vẫn luôn coi hắn là cha, giờ muốn con bé thay đổi cách xưng hô ngay thì không thể.
Nếu vậy thì cứ gọi là cha nuôi đi.
Ninh Tiểu Xuyên quyết định thu nhận người con gái nuôi này.
Tiểu Linh Nhi nở ra từ quả trứng Ninh Tiểu Xuyên nhặt được, cùng sinh ra với Tiểu Hồng, là thiên địa linh chủng.
Trên người nàng có rất nhiều bí mật.
Ninh Tiểu Xuyên đã đọc rất nhiều điển tịch cổ, muốn tìm xem Tiểu Linh Nhi là sinh linh gì, nhưng trong các điển tịch đó căn bản không có ghi chép tương tự, cuối cùng hắn đành phải từ bỏ.
Tuy Thanh Tước Vương tuổi cũng không nhiều, nhưng lai lịch rất thần bí, biết rất nhiều bí mật mà Ninh Tiểu Xuyên không biết.
Chưa biết chừng nàng ta biết lai lịch của Tiểu Linh Nhi?
Thế là Ninh Tiểu Xuyên hỏi Thanh Tước Vương.
Thanh Tước Vương nói:
- Tiểu Linh Nhi rốt cuộc là chủng tộc gì, thật ra ta cũng đã tìm hiểu, còn hỏi cả Liêu thúc. Liêu thúc đoán Tiểu Linh Nhi có lẽ đến từ nhân tộc cao cấp nào đó đã tuyệt chủng.
- Nhân tộc đó có quan hệ mật thiết với Thần Long tộc, thể chất có thể chống đỡ Thần Long. Nhưng cũng vì thể chất quá cường đại mà nhân khẩu ít ỏi, khả năng sinh sản lại thấp, cuối cùng tuyệt chủng, biến mất khỏi vũ trụ.
- Thế giới này luôn luôn công bằng như vậy, chủng tộc thể chất càng mạnh thì số lượng càng ít, khả năng sinh sản càng thấp.
- Thuỷ Nhân tộc có thể chất kém nhất, nhưng số lượng lại nhiều nhất, khả năng sinh sản cũng mạnh nhất.
/1434
|