- Thu!
Thần Ma Chí Tôn chi khí hai màu trắng đen trào ra từ chưởng ấn cắt đứt mối liên hệ giữa Tần Hán Thiên và Châu Thiên Ma Bàn.
Ninh Tiểu Xuyên nắm tay lại, hai luồng khí lưu trắng đen cũng thu vào theo, bọc lấy Châu Thiên Ma Bàn, dùng Chí Tôn chi khí cưỡng chế thu đi mất.
Châu Thiên Ma Bàn không ngừng nhỏ lại, hoàn toàn nằm gọn trong bàn tay Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên mở tay ra, Châu Thiên Ma Bàn chỉ còn to bằng cái lò sưởi cầm tay, lơ lửng trên bàn tay hắn.
- Luyện!
Phụt phụt!
Diệt Thế Ma Hoả trào ra từ lòng bàn tay, luyện hoá hoàn toàn khí tức Tần Hán Thiên để lại trên Châu Thiên Ma Bàn.
Châu Thiên Ma Bàn lập tức biến thành một đạo quang lưu bay vào giữa hai chân mày Ninh Tiểu Xuyên, lơ lửng trong khí hải của Địa Nguyên Thần.
Chính giữa khí hải là một viên cốt chấu trắng thần bí, toả ra sức mạnh thần thánh cường đại đẩy Châu Thiên Ma Bàn ra sát mép ngoài. Món chí tôn vương khí này chỉ được quay quanh viên cốt châu.
Tần Hán Thiên có phần sững sờ nhìn hai tay trống rỗng của mình, miệng lẩm bẩm:
- Không thể, không thể nào… Sao có thể mạnh như vậy, không thể nào…
Hắn ngẩng phắt lên nhìn Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt mang theo sát ý mãnh liệt, gầm lớn:
- Diệt Nhân Vương, trả Châu Thiên Ma Bàn cho ta!.. Ta muốn ngươi phải chết!
Tần Hán Thiên thật sự liều mạng, giữa trán chảy máu, toàn thân phát ra những tiếng lách tách, cả cánh tay biến thành long trảo, to bằng cả cái thùng nước, một trảo nhằm đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên đánh tới.
Cánh tay hắn mang theo sức mạnh khủng bố khiến cả không gian đảo lộn, bá khí hùng hồn.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, hắn thật sự thấy bực với kẻ cứ khiêu khích hắn hết lần này đến lần khác như Tần Hán Thiên.
Đã tha cho hắn hai lần, đã dạy cho hắn hai bài học nhưng hắn vẫn không biết tỉnh ra, vẫn tiếp tục khiêu khích.
Nếu là Long Thái Nhất hay Thương Ức thì đã nghiền nát hắn lâu rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Ly Vẫn yêu thị và Huyễn Cấu yêu thị ở phía xa, thấy họ đang nhìn hắn nghi hoặc. rõ ràng họ đã nghi ngờ vì Ninh Tiểu Xuyên liên tục tha cho đối thủ như vậy.
Cộng với việc Thiên Mộng Yêu Hoàng bị Chí Tôn nhân tộc phục kích ở Thần Trữ Cung càng khiến họ nghi ngờ hơn.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không nể tình nữa, đối phương đã muốn chết thì cho hắn toại nguyện.
Không ai nhìn rõ Ninh Tiểu Xuyên ra tay thế nào, chỉ thấy cánh tay hắn giống như một đạo huyễn ảnh đâm tới, một ngón tay điểm lên hư không, rồi từ đầu ngón tay bay ra một đạo kiếm khí.
Tần Hán Thiên vốn đang xông tới lập tức dừng bước, người cứng đờ đứng tại chỗ, giữa trán và gáy đều chảy máu.
Giữa trán xuất hiện một cái lỗ máu to bằng ngón tay, sau đầu bị kiếm khí xuyên thủng, sinh cơ mất hết.
Một trận gió thổi qua, Tần Hán Thiên đổ rầm xuống đất.
Nghe âm thanh đó, trái tim mọi người đều run lên, ánh mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên thêm vài phần sợ hãi.
Ninh Tiểu Xuyên vung tay, xoẹt một tiếng Ma Kiếm bay ra cắm giữa ngực Tần Hán Thiên.
Một lúc sau huyết dịch trong người Tần Hán Thiên bị Ma Kiếm hút cạn, biến thành cái xác khô quắt đen sì.
Ma Kiếm bay về phía trước Ninh Tiểu Xuyên, toả ra huyết quang yêu dị.
- Hắn… có lẽ hắn thật sự bị ma nhập rồi!
Đôi mắt trong veo của Nguyệt Thần chăm chăm nhìn Ninh Tiểu Xuyên lãnh khốc vô tình, đôi môi đỏ mọng khẽ động, thở dài nói.
Trận Chí Tôn đại chiến phía xa vì bị Tru Thần Đại Trận bao phủ bên trong nên bên ngoài không thể nhìn thấy kết quả.
Bên ngoài Tru Thần Đại Trận, Ly Vẫn yêu thị và Huyễn Cấu yêu thị cũng đang đối mặt với hơn chục vị trưởng lão của Đại Lục Chân Nhân Công Hội, có thể nổ ra trận chiến cấp Chí Tôn bất cứ lúc nào.
Ly Vẫn yêu thị và Huyễn Cấu yêu thị đều có tu vi Chân Nhân cảnh tầng thứ chín, là cường giả yêu tộc được đích thân Thiên Mộng Yêu Hoàng dạy bảo. Bất cứ ai trong hai người bọn họ đều không thua kém Địa Ngô Yêu Hoàng. Nếu thật sự trận chiến nổ ra, các trưởng lão Chân Nhân Công Hội chưa chắc đã chiếm ưu thế.
Với sức mạnh của Ninh Tiểu Xuyên, hắn không thể khống chế được cục diện hiện giờ nữa rồi.
Trước khi kết quả chưa có, chẳng ai có thể biết được rốt cuộc nhân tộc hay yêu tộc chiến thắng. Dù sao bất luận bên nào thắng thì cũng sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện của Thiên Hư Đại Lục hiện giờ.
Giờ đã là kết quả tốt nhất, nếu đợi Thiên Mộng Yêu Hoàng luyên được Thứ Thần Thể tầng thứ hai thì nhân tộc không có cơ hội để liều mạng nữa, chỉ có thể đợi diệt vong mà thôi.
Đây là một cơ hội, cũng là cơ hội duy nhất của nhân tộc, tiếp theo thì phải trông chờ vào các vị Chí Tôn nhân tộc mà thôi.
Nhưng bất luận là Thiên Mộng Yêu Hoàng hay Chí Tôn nhân tộc thắng thì Ninh Tiểu Xuyên chỉ có đường chết.
Vì thế hắn phải lập tức rời đi ngay.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Ninh Hinh Nhi đứng cách mình không xa, tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng, nói:
- Hinh Nhi, có nguyện ý đi cùng ta không?
Ninh Hinh Nhi thấp hơn Ninh Tiểu Xuyên nửa cái đầu, đã không còn là cô bé con trước kia nữa rồi, dung nhan thanh tú, đôi mắt trong veo nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Ca, chúng ta có thể đi đâu? Đến yêu tộc sao? Yêu tộc có chỗ cho chúng ta dung thân không? Tất cả văn minh nhân tộc ở Bắc Cương đều bị yêu tộc huỷ diệt rồi. Mọi người chết hết rồi. Thiên Lam Đế Quốc bị huỷ diệt chưa? Gia gia đã chết trong bụng của yêu thú chưa? Ca, chúng ta thành những kẻ không nhà rồi.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc không nói.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi đau trong lòng Ninh Hinh Nhi. Hắn rất muốn cho Ninh Hinh Nhi biết Ngọc Lam Đế Quốc không bị huỷ diệt, hắn vẫn bảo vệ được nó rất an toàn. Nhưng lúc này hắn không thể nói được.
Ninh Hinh Nhi dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của Ninh Tiểu Xuyên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ninh Tiểu Xuyên, kéo tay hắn nói:
- Ca, muội theo huynh. Cho dù là tới yêu tộc cũng được. Nơi nào có ca ca nơi đó là nhà.
- Ừm.
Ninh Tiểu Xuyên xoa đầu Ninh Hinh Nhi.
Chỉ cần Ninh Hinh Nhi vẫn đồng ý theo hắn, có nghĩa là vẫn tin tưởng hắn.
Ninh Hinh Nhi nghĩ chắc chắn Ngọc Lam Đế Quốc đã bị yêu tộc huỷ diệt, người thân chắc chắn đều đã chết. Nhưng trong hoàn cảnh này nàng vẫn đồng ý đi theo người ca ca là Ninh Tiểu Xuyên, nàng tin chắc chắn ca ca mình có nỗi khổ riêng.
Thấy Ninh Hinh Nhi vẫn bất chấp tất cả đi theo Ninh Tiểu Xuyên, Đường Thư Dao lắc đầu, trong lòng có vài phần hối hận. Cùng là tình cảm nhưng tình cảm của nàng với Ninh Tiểu Xuyên không thể chân thành, cố chấp được như tình huynh muội giữa Ninh Hinh Nhi và Ninh Tiểu Xuyên.
Trong lòng Đường Thư Dao có thù hận, mối thù diệt tộc với yêu tộc, trên vai là trách nhiệm chấn hưng Đường tộc. Như vậy nàng không thể đứng cùng một trận doanh với yêu tộc, không thể thản nhiên phản bội cả nhân tộc như Ninh Hinh Nhim theo Ninh Tiểu Xuyên tới yêu tộc được.
Đường Thư Dao biết lựa chọn lần này đã quyết định, nàng và Ninh Tiểu Xuyên không thể có tương lai.
- Tiểu Hồng, ngươi chở Hinh Nhi, chúng ta đi khỏi đây.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Nguyệt Thần, Đường Thư Dao, Bảo Châu Địa Tạng, Ngự Thiến Thiến ở phía xa, thấy Ngự Thiến Thiến muốn tiến về phía hắn nhưng Nguyệt Thần ở bên cạnh đã ngăn lại.
Một tay Nguyệt Thần đặt trên vai Ngự Thiến Thiến đã khiến nàng không những không bước đi được mà cũng không thể mở miệng nói, chỉ có thể rưng rưng nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên không trách họ, ai cũng có nỗi lòng riêng, có lẽ họ cũng có suy nghĩ riêng của mình chứ chưa chắc đã thật sự không tin hắn.
Thật ra hắn không mong họ ra đi cùng mình, vì con đường hắn phải đi vô cùng nguy hiểm, chỉ không cẩn thận chút thôi cũng có thể vạn kiếp bất phục.
- Diệt Nhân Vương, cho dù tu vi của ngươi rất mạnh nhưng hôm nay cũng đừng hòng thoát được!
Thiên tài Thần Trữ Cung đều vây lại, không có ý tha cho Ninh Tiểu Xuyên đi. Mỗi người đều đánh ra một tờ phù trận pháp phong ấn không gian, cấm cố mấy người Ninh Tiểu Xuyên ở giữa trận pháp.
Nguyệt Thần đứng bên ngoài trận pháp, ánh mắt lạnh băng nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Diệt Nhân Vương, ngươi muốn hại Ninh Hinh Nhi hay sao? Muội ấy cùng ngươi tới yêu tộc sẽ hoàn toàn đối lập với nhân tộc, trở thành phản đồ giống như ngươi. Ngươi ở yêu tộc tạm thời đắc ý sẽ thật sự khiến ngươi thoả mãn, trong lòng không cảm thấy có lỗi hay sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Cho dù phản bội nhân tộc thì sao? Đến lượt ngươi dạy ta cách làm người ư?
- Được! Trước kia vẫn chưa có cơ hội đấu với ngươi một trận công bằng. Nếu ngươi thật sự muốn đi thì hãy thắng ta trước đã. Nếu ngươi thua, ta cũng sẽ để ngươi đi, nhưng ngươi buộc phải để lại Hinh Nhi. Ta không muốn thấy muội ấy cũng rơi vào thế giới hắc ám như ngươi, trở thành phản đồ bị mọi người phỉ nhổ như ngươi.
Nguyệt Thần nói.
Gặp được một nữ nhân chính nghĩa như vậy cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa. Rõ ràng, nếu Ninh Tiểu Xuyên không đấu với nàng thì nàng chắc chắn cũng sẽ không để hắn đi.
Có lẽ nàng thật sự muốn đánh bại Ninh Tiểu Xuyên để thức tỉnh hắn khỏi ma cảnh.
- Ha ha, thú vị thật, Hinh Nhi muội muội rõ ràng tự nguyện đi cùng Diệt Nhân Vương, nhưng ngươi lại cứ ngăn cản, rốt cuộc có ý gì vậy?
Đát Hy công chúa gương mặt tuyệt thế ẩn sau tấm mạng mỏng. Nàng ta nhìn Nguyệt Thần, khẽ cười một cái cũng khiến thiên tài nhân kiệt của nhân tộc tâm thần hoảng hốt, suýt chút nữa đã không khống chế được trận pháp.
- Ngươi là ai?
Nguyệt Thần nói.
Thất công chúa Thiên Đình nhìn bảy cái đuôi trắng dưới tà váy của Đát Hy công chúa, cười nói:
- Nàng ta là Yêu Nữ của Hồ tộc, thiên sinh mỵ cốt, yêu diễm tuyệt thế. Tiên tổ của nàng ta đã trực tiếp gây nên sự kết thúc của thời đại Phong Thần. Không biết bao nhiêu Thần Linh đã chết trong tay tiên tổ của nàng ta. Diệt Nhân Vương đi theo yêu tộc chưa biết chừng cũng liên quan tới sự dụ hoặc của nàng ta. Dù gì từ xưa tới nay cũng quá ít nam nhân chống lại được sự quyến rũ của Cửu Vĩ Hồ. Trước mặt chúng, thần linh cũng khó lòng khống chế được tâm thần.
Nguyệt Thần lại nhìn Đát Hy công chúa, quả nhiên thấy Đát Hy công chúa và Ninh Tiểu Xuyên đứng rất gần nhau, dường như quan hệ không tầm thường.
Đát Hy công chúa nghe thất công chúa nói thế thì bật cười, tiếng cười dễ nghe tựa tiếng sáo trời:
- Đúng vậy, nô gia quả thật rất ngưỡng mộ nhân kiệt như Diệt Nhân Vương. Giờ cũng coi như là hồng nhan tri kỷ của Diệt Nhân Vương, từng ở riêng với nhau một đêm, có những ký ức khó lòng quên được. Chỉ là không biết liệu có ai đó sẽ ghen tỵ hay không?
Vừa nói, cánh tay ngọc ngà của Đát Hy công chúa quấn lấy cổ tay Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt đầy ý cười nhìn hắn.
Thấy cảnh đó, có đến mấy nữ tử đều vô cùng phẫn nộ. Họ đều cảm thấy chắc chắn là hồ ly tinh lẳng lơ Đát Hy công chúa này đã mê hoặc nên Ninh Tiểu Xuyên mới mất đi thần trí, đi theo yêu tộc, trở thành tội nhân của nhân tộc.
Chắc chắn tất cả đều tại con hồ ly tinh kia, nếu không Ninh Tiểu Xuyên sao có thể dâng Trấn Yêu Tháp cho Thiên Mộng Yêu Hoàng? Sao có thể bị cả nhân tộc phỉ nhổ? Sao có thể thành ra thế này?
Đường Thư Dao thấy Đát Hy công chúa bám vào tay Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm giác nam nhân của mình bị hồ ly tinh cướp mất, rất muốn giáo huấn cho con hồ ly tinh kia một trận.
Nguyệt Thần cũng như tìm được căn nguyên của vấn đề, coi Đát Hy công chúa chính là kẻ gây ra tất cả tội lỗi.
Ào!
Thanh cổ kiếm tựa nguyệt quang bay ra lơ lửng trên đỉnh đầu Nguyệt Thần, toả ra ánh trăng thuần khiết.
Trên người Nguyệt Thần được bọc trong vô số điểm sáng, uy thế hùng hồn bùng nổ, nàng nhìn Đát Hy công chúa, lạnh giọng nói:
- Xem ra nguồn cơn của mọi việc thật sự là hồ ly tinh ngươi! Để ta xem, ngoài bản lĩnh quyến rũ nam nhân ra thì thực lực của ngươi thế nào?
Thần Ma Chí Tôn chi khí hai màu trắng đen trào ra từ chưởng ấn cắt đứt mối liên hệ giữa Tần Hán Thiên và Châu Thiên Ma Bàn.
Ninh Tiểu Xuyên nắm tay lại, hai luồng khí lưu trắng đen cũng thu vào theo, bọc lấy Châu Thiên Ma Bàn, dùng Chí Tôn chi khí cưỡng chế thu đi mất.
Châu Thiên Ma Bàn không ngừng nhỏ lại, hoàn toàn nằm gọn trong bàn tay Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên mở tay ra, Châu Thiên Ma Bàn chỉ còn to bằng cái lò sưởi cầm tay, lơ lửng trên bàn tay hắn.
- Luyện!
Phụt phụt!
Diệt Thế Ma Hoả trào ra từ lòng bàn tay, luyện hoá hoàn toàn khí tức Tần Hán Thiên để lại trên Châu Thiên Ma Bàn.
Châu Thiên Ma Bàn lập tức biến thành một đạo quang lưu bay vào giữa hai chân mày Ninh Tiểu Xuyên, lơ lửng trong khí hải của Địa Nguyên Thần.
Chính giữa khí hải là một viên cốt chấu trắng thần bí, toả ra sức mạnh thần thánh cường đại đẩy Châu Thiên Ma Bàn ra sát mép ngoài. Món chí tôn vương khí này chỉ được quay quanh viên cốt châu.
Tần Hán Thiên có phần sững sờ nhìn hai tay trống rỗng của mình, miệng lẩm bẩm:
- Không thể, không thể nào… Sao có thể mạnh như vậy, không thể nào…
Hắn ngẩng phắt lên nhìn Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt mang theo sát ý mãnh liệt, gầm lớn:
- Diệt Nhân Vương, trả Châu Thiên Ma Bàn cho ta!.. Ta muốn ngươi phải chết!
Tần Hán Thiên thật sự liều mạng, giữa trán chảy máu, toàn thân phát ra những tiếng lách tách, cả cánh tay biến thành long trảo, to bằng cả cái thùng nước, một trảo nhằm đỉnh đầu Ninh Tiểu Xuyên đánh tới.
Cánh tay hắn mang theo sức mạnh khủng bố khiến cả không gian đảo lộn, bá khí hùng hồn.
Ninh Tiểu Xuyên khẽ nhíu mày, hắn thật sự thấy bực với kẻ cứ khiêu khích hắn hết lần này đến lần khác như Tần Hán Thiên.
Đã tha cho hắn hai lần, đã dạy cho hắn hai bài học nhưng hắn vẫn không biết tỉnh ra, vẫn tiếp tục khiêu khích.
Nếu là Long Thái Nhất hay Thương Ức thì đã nghiền nát hắn lâu rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Ly Vẫn yêu thị và Huyễn Cấu yêu thị ở phía xa, thấy họ đang nhìn hắn nghi hoặc. rõ ràng họ đã nghi ngờ vì Ninh Tiểu Xuyên liên tục tha cho đối thủ như vậy.
Cộng với việc Thiên Mộng Yêu Hoàng bị Chí Tôn nhân tộc phục kích ở Thần Trữ Cung càng khiến họ nghi ngờ hơn.
Ninh Tiểu Xuyên cũng không nể tình nữa, đối phương đã muốn chết thì cho hắn toại nguyện.
Không ai nhìn rõ Ninh Tiểu Xuyên ra tay thế nào, chỉ thấy cánh tay hắn giống như một đạo huyễn ảnh đâm tới, một ngón tay điểm lên hư không, rồi từ đầu ngón tay bay ra một đạo kiếm khí.
Tần Hán Thiên vốn đang xông tới lập tức dừng bước, người cứng đờ đứng tại chỗ, giữa trán và gáy đều chảy máu.
Giữa trán xuất hiện một cái lỗ máu to bằng ngón tay, sau đầu bị kiếm khí xuyên thủng, sinh cơ mất hết.
Một trận gió thổi qua, Tần Hán Thiên đổ rầm xuống đất.
Nghe âm thanh đó, trái tim mọi người đều run lên, ánh mắt nhìn Ninh Tiểu Xuyên thêm vài phần sợ hãi.
Ninh Tiểu Xuyên vung tay, xoẹt một tiếng Ma Kiếm bay ra cắm giữa ngực Tần Hán Thiên.
Một lúc sau huyết dịch trong người Tần Hán Thiên bị Ma Kiếm hút cạn, biến thành cái xác khô quắt đen sì.
Ma Kiếm bay về phía trước Ninh Tiểu Xuyên, toả ra huyết quang yêu dị.
- Hắn… có lẽ hắn thật sự bị ma nhập rồi!
Đôi mắt trong veo của Nguyệt Thần chăm chăm nhìn Ninh Tiểu Xuyên lãnh khốc vô tình, đôi môi đỏ mọng khẽ động, thở dài nói.
Trận Chí Tôn đại chiến phía xa vì bị Tru Thần Đại Trận bao phủ bên trong nên bên ngoài không thể nhìn thấy kết quả.
Bên ngoài Tru Thần Đại Trận, Ly Vẫn yêu thị và Huyễn Cấu yêu thị cũng đang đối mặt với hơn chục vị trưởng lão của Đại Lục Chân Nhân Công Hội, có thể nổ ra trận chiến cấp Chí Tôn bất cứ lúc nào.
Ly Vẫn yêu thị và Huyễn Cấu yêu thị đều có tu vi Chân Nhân cảnh tầng thứ chín, là cường giả yêu tộc được đích thân Thiên Mộng Yêu Hoàng dạy bảo. Bất cứ ai trong hai người bọn họ đều không thua kém Địa Ngô Yêu Hoàng. Nếu thật sự trận chiến nổ ra, các trưởng lão Chân Nhân Công Hội chưa chắc đã chiếm ưu thế.
Với sức mạnh của Ninh Tiểu Xuyên, hắn không thể khống chế được cục diện hiện giờ nữa rồi.
Trước khi kết quả chưa có, chẳng ai có thể biết được rốt cuộc nhân tộc hay yêu tộc chiến thắng. Dù sao bất luận bên nào thắng thì cũng sẽ thay đổi hoàn toàn cục diện của Thiên Hư Đại Lục hiện giờ.
Giờ đã là kết quả tốt nhất, nếu đợi Thiên Mộng Yêu Hoàng luyên được Thứ Thần Thể tầng thứ hai thì nhân tộc không có cơ hội để liều mạng nữa, chỉ có thể đợi diệt vong mà thôi.
Đây là một cơ hội, cũng là cơ hội duy nhất của nhân tộc, tiếp theo thì phải trông chờ vào các vị Chí Tôn nhân tộc mà thôi.
Nhưng bất luận là Thiên Mộng Yêu Hoàng hay Chí Tôn nhân tộc thắng thì Ninh Tiểu Xuyên chỉ có đường chết.
Vì thế hắn phải lập tức rời đi ngay.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Ninh Hinh Nhi đứng cách mình không xa, tiến lại gần, ánh mắt dịu dàng, nói:
- Hinh Nhi, có nguyện ý đi cùng ta không?
Ninh Hinh Nhi thấp hơn Ninh Tiểu Xuyên nửa cái đầu, đã không còn là cô bé con trước kia nữa rồi, dung nhan thanh tú, đôi mắt trong veo nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Ca, chúng ta có thể đi đâu? Đến yêu tộc sao? Yêu tộc có chỗ cho chúng ta dung thân không? Tất cả văn minh nhân tộc ở Bắc Cương đều bị yêu tộc huỷ diệt rồi. Mọi người chết hết rồi. Thiên Lam Đế Quốc bị huỷ diệt chưa? Gia gia đã chết trong bụng của yêu thú chưa? Ca, chúng ta thành những kẻ không nhà rồi.
Ninh Tiểu Xuyên trầm mặc không nói.
Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng nỗi đau trong lòng Ninh Hinh Nhi. Hắn rất muốn cho Ninh Hinh Nhi biết Ngọc Lam Đế Quốc không bị huỷ diệt, hắn vẫn bảo vệ được nó rất an toàn. Nhưng lúc này hắn không thể nói được.
Ninh Hinh Nhi dường như cũng cảm nhận được nỗi đau của Ninh Tiểu Xuyên, dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ninh Tiểu Xuyên, kéo tay hắn nói:
- Ca, muội theo huynh. Cho dù là tới yêu tộc cũng được. Nơi nào có ca ca nơi đó là nhà.
- Ừm.
Ninh Tiểu Xuyên xoa đầu Ninh Hinh Nhi.
Chỉ cần Ninh Hinh Nhi vẫn đồng ý theo hắn, có nghĩa là vẫn tin tưởng hắn.
Ninh Hinh Nhi nghĩ chắc chắn Ngọc Lam Đế Quốc đã bị yêu tộc huỷ diệt, người thân chắc chắn đều đã chết. Nhưng trong hoàn cảnh này nàng vẫn đồng ý đi theo người ca ca là Ninh Tiểu Xuyên, nàng tin chắc chắn ca ca mình có nỗi khổ riêng.
Thấy Ninh Hinh Nhi vẫn bất chấp tất cả đi theo Ninh Tiểu Xuyên, Đường Thư Dao lắc đầu, trong lòng có vài phần hối hận. Cùng là tình cảm nhưng tình cảm của nàng với Ninh Tiểu Xuyên không thể chân thành, cố chấp được như tình huynh muội giữa Ninh Hinh Nhi và Ninh Tiểu Xuyên.
Trong lòng Đường Thư Dao có thù hận, mối thù diệt tộc với yêu tộc, trên vai là trách nhiệm chấn hưng Đường tộc. Như vậy nàng không thể đứng cùng một trận doanh với yêu tộc, không thể thản nhiên phản bội cả nhân tộc như Ninh Hinh Nhim theo Ninh Tiểu Xuyên tới yêu tộc được.
Đường Thư Dao biết lựa chọn lần này đã quyết định, nàng và Ninh Tiểu Xuyên không thể có tương lai.
- Tiểu Hồng, ngươi chở Hinh Nhi, chúng ta đi khỏi đây.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn Nguyệt Thần, Đường Thư Dao, Bảo Châu Địa Tạng, Ngự Thiến Thiến ở phía xa, thấy Ngự Thiến Thiến muốn tiến về phía hắn nhưng Nguyệt Thần ở bên cạnh đã ngăn lại.
Một tay Nguyệt Thần đặt trên vai Ngự Thiến Thiến đã khiến nàng không những không bước đi được mà cũng không thể mở miệng nói, chỉ có thể rưng rưng nhìn Ninh Tiểu Xuyên.
Ninh Tiểu Xuyên không trách họ, ai cũng có nỗi lòng riêng, có lẽ họ cũng có suy nghĩ riêng của mình chứ chưa chắc đã thật sự không tin hắn.
Thật ra hắn không mong họ ra đi cùng mình, vì con đường hắn phải đi vô cùng nguy hiểm, chỉ không cẩn thận chút thôi cũng có thể vạn kiếp bất phục.
- Diệt Nhân Vương, cho dù tu vi của ngươi rất mạnh nhưng hôm nay cũng đừng hòng thoát được!
Thiên tài Thần Trữ Cung đều vây lại, không có ý tha cho Ninh Tiểu Xuyên đi. Mỗi người đều đánh ra một tờ phù trận pháp phong ấn không gian, cấm cố mấy người Ninh Tiểu Xuyên ở giữa trận pháp.
Nguyệt Thần đứng bên ngoài trận pháp, ánh mắt lạnh băng nhìn Ninh Tiểu Xuyên:
- Diệt Nhân Vương, ngươi muốn hại Ninh Hinh Nhi hay sao? Muội ấy cùng ngươi tới yêu tộc sẽ hoàn toàn đối lập với nhân tộc, trở thành phản đồ giống như ngươi. Ngươi ở yêu tộc tạm thời đắc ý sẽ thật sự khiến ngươi thoả mãn, trong lòng không cảm thấy có lỗi hay sao?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Cho dù phản bội nhân tộc thì sao? Đến lượt ngươi dạy ta cách làm người ư?
- Được! Trước kia vẫn chưa có cơ hội đấu với ngươi một trận công bằng. Nếu ngươi thật sự muốn đi thì hãy thắng ta trước đã. Nếu ngươi thua, ta cũng sẽ để ngươi đi, nhưng ngươi buộc phải để lại Hinh Nhi. Ta không muốn thấy muội ấy cũng rơi vào thế giới hắc ám như ngươi, trở thành phản đồ bị mọi người phỉ nhổ như ngươi.
Nguyệt Thần nói.
Gặp được một nữ nhân chính nghĩa như vậy cũng không biết là may mắn hay bất hạnh nữa. Rõ ràng, nếu Ninh Tiểu Xuyên không đấu với nàng thì nàng chắc chắn cũng sẽ không để hắn đi.
Có lẽ nàng thật sự muốn đánh bại Ninh Tiểu Xuyên để thức tỉnh hắn khỏi ma cảnh.
- Ha ha, thú vị thật, Hinh Nhi muội muội rõ ràng tự nguyện đi cùng Diệt Nhân Vương, nhưng ngươi lại cứ ngăn cản, rốt cuộc có ý gì vậy?
Đát Hy công chúa gương mặt tuyệt thế ẩn sau tấm mạng mỏng. Nàng ta nhìn Nguyệt Thần, khẽ cười một cái cũng khiến thiên tài nhân kiệt của nhân tộc tâm thần hoảng hốt, suýt chút nữa đã không khống chế được trận pháp.
- Ngươi là ai?
Nguyệt Thần nói.
Thất công chúa Thiên Đình nhìn bảy cái đuôi trắng dưới tà váy của Đát Hy công chúa, cười nói:
- Nàng ta là Yêu Nữ của Hồ tộc, thiên sinh mỵ cốt, yêu diễm tuyệt thế. Tiên tổ của nàng ta đã trực tiếp gây nên sự kết thúc của thời đại Phong Thần. Không biết bao nhiêu Thần Linh đã chết trong tay tiên tổ của nàng ta. Diệt Nhân Vương đi theo yêu tộc chưa biết chừng cũng liên quan tới sự dụ hoặc của nàng ta. Dù gì từ xưa tới nay cũng quá ít nam nhân chống lại được sự quyến rũ của Cửu Vĩ Hồ. Trước mặt chúng, thần linh cũng khó lòng khống chế được tâm thần.
Nguyệt Thần lại nhìn Đát Hy công chúa, quả nhiên thấy Đát Hy công chúa và Ninh Tiểu Xuyên đứng rất gần nhau, dường như quan hệ không tầm thường.
Đát Hy công chúa nghe thất công chúa nói thế thì bật cười, tiếng cười dễ nghe tựa tiếng sáo trời:
- Đúng vậy, nô gia quả thật rất ngưỡng mộ nhân kiệt như Diệt Nhân Vương. Giờ cũng coi như là hồng nhan tri kỷ của Diệt Nhân Vương, từng ở riêng với nhau một đêm, có những ký ức khó lòng quên được. Chỉ là không biết liệu có ai đó sẽ ghen tỵ hay không?
Vừa nói, cánh tay ngọc ngà của Đát Hy công chúa quấn lấy cổ tay Ninh Tiểu Xuyên, ánh mắt đầy ý cười nhìn hắn.
Thấy cảnh đó, có đến mấy nữ tử đều vô cùng phẫn nộ. Họ đều cảm thấy chắc chắn là hồ ly tinh lẳng lơ Đát Hy công chúa này đã mê hoặc nên Ninh Tiểu Xuyên mới mất đi thần trí, đi theo yêu tộc, trở thành tội nhân của nhân tộc.
Chắc chắn tất cả đều tại con hồ ly tinh kia, nếu không Ninh Tiểu Xuyên sao có thể dâng Trấn Yêu Tháp cho Thiên Mộng Yêu Hoàng? Sao có thể bị cả nhân tộc phỉ nhổ? Sao có thể thành ra thế này?
Đường Thư Dao thấy Đát Hy công chúa bám vào tay Ninh Tiểu Xuyên, trong lòng vô cùng khó chịu, cảm giác nam nhân của mình bị hồ ly tinh cướp mất, rất muốn giáo huấn cho con hồ ly tinh kia một trận.
Nguyệt Thần cũng như tìm được căn nguyên của vấn đề, coi Đát Hy công chúa chính là kẻ gây ra tất cả tội lỗi.
Ào!
Thanh cổ kiếm tựa nguyệt quang bay ra lơ lửng trên đỉnh đầu Nguyệt Thần, toả ra ánh trăng thuần khiết.
Trên người Nguyệt Thần được bọc trong vô số điểm sáng, uy thế hùng hồn bùng nổ, nàng nhìn Đát Hy công chúa, lạnh giọng nói:
- Xem ra nguồn cơn của mọi việc thật sự là hồ ly tinh ngươi! Để ta xem, ngoài bản lĩnh quyến rũ nam nhân ra thì thực lực của ngươi thế nào?
/1434
|