Nguyệt Thần khẽ lắc đầu, đôi mắt trong veo lúc này có phần trống rỗng, thật khó có thể chấp nhận sự thật này:
- Lẽ nào mọi người cho rằng Tinh Túc Lão Tiên chính là Ninh Tiểu Xuyên? Không…không thể nào… Tu vi của Ninh Tiểu Xuyên không thể nào mạnh đến mức đó…
Quang Minh Thánh Nữ rất hiểu cảm giác của Nguyệt Thần, nói:
- Thật ra, nếu không phải bọn ta đã biết từ trước truyền nhân Tinh Túc Phái chính là Ninh Tiểu Xuyên thì bọn ta cũng không thể tiếp nhận sự thật này.
- Có lẽ Tinh Túc Lão Tiên không phải Ninh Tiểu Xuyên nhưng chắc chắn có liên quan tới Ninh Tiểu Xuyên. Hơn nữa bọn ta có thể chắc chắn người truyền tin về Thiên Mộng Yêu Hoàng cho sứ giả Thiên Đình chính là Ninh Tiểu Xuyên. Chỉ hắn mới có thể biết Thiên Mộng Yêu Hoàng sẽ tới Thần Trữ Cung.
Hoa Thanh Liên gật đầu:
- Chính vì Ninh công tử truyền tin về thì các vị Chí Tôn nhân tộc mới có thời gian bày trận để Thiên Mộng Yêu Hoàng mắc bẫy. Thật ra người đứng sau luôn là Ninh công tử.
Đường Thư Dao nói:
- Việc này thật ra có thể tới tìm sứ giả Thiên Đình để chứng thực, chắc chắn lão nhân gia sẽ rõ hơn chúng ta.
Tâm chí Nguyệt Thần rất mạnh, dần khống chế được cảm xúc, đi tới biệt viện của Sửu bà bà.
Tu sĩ trẻ tuổi đều đang ăn mừng, còn các vị Chí Tôn nhân tộc thì đều không hiện thân mà bế quan dưỡng thương.
Nguyệt Thần đến nơi Sửu bà bà bế quan dưỡng thương, đứng dưới chân ngọn núi cao sừng sững, cung kính cúi mình chào.
- Bà bà, ta có việc muốn thỉnh giáo.
Nàng nói.
Vù!
Những tia huyền khí tụ lại thành phân thân của Sửu bà bà, đứng giữa không trung, nhìn xuống Nguyệt Thần:
- Cuối cùng ngươi cũng tới hỏi ta.
Nguyệt Thần mở to mắt:
- Bà bà đã biết? Nói vậy người truyền tin về Thần Trữ Cung, chính là… hắn?
Sửu bà bà gật đầu:
- Đúng vậy, hắn đã dùng một cách rất bí mật, đến Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng bị qua mặt.
- Ta hiểu rồi!
Nguyệt Thần khẽ gật đầu, rồi nói:
- Vậy Tinh Túc Lão Tiên là ai?
Với câu hỏi này Sửu bà bà cũng có vài phần nghi hoặc:
- Chắc cũng là hắn. Nhưng trạng thái của hắn rất cổ quái, dường như có mượn ngoại lực.
Nguyệt Thần nói:
- Cho dù có mượn ngoại lực thì cũng có sức mạnh tương đương Thiên Mộng Yêu Hoàng. Tại sao hắn vẫn che giấu thân phận?
Sửu bà bà thở dài:
- Ta không biết tại sao hắn luôn che giấu thân phận. Nhưng ta chắc chắn hắn có nỗi khổ riêng. Trước khi hắn xuất hiện chúng ta vẫn nên giữ bí mật cho hắn. Nếu sau này cần, chắc chắn hắn sẽ đứng ra để làm sáng tỏ mọi việc, để mọi người trong thế gian biết được những việc mình đã làm.
Nguyệt Thần mím môi:
- Nhưng ta đã hiểu lầm hắn…
Sửu bà bà nói:
- Việc này không thể trách ngươi. Nếu hắn không giấu được ngươi thì sao qua mắt được Thiên Mộng Yêu Hoàng? Ta biết ngươi có tình cảm với hắn, nếu muốn sửa chữa thì vẫn có một cơ hội. Khi Ninh Tiểu Xuyên giao đấu với Thiên Mộng Yêu Hoàng đã bị trọng thương, giờ lại bị hai yêu thị của yêu tộc truy sát, ngươi mau đi giúp hắn một tay đi.
Nguyệt Thần vội nói:
- Bà bà biết hắn bị trọng thương, lại bị truy sát tại sao không đích thân ra tay cứu hắn?
Sửu bà bà lắc đầu:
- Ninh Tiểu Xuyên rất kiên định, ngay cả những lão nhân sống vài nghìn năm cũng khó có được sự trầm ổn như hắn. Hai yêu thị kia tuy tu vi cường đại nhưng muốn giết hắn không dễ. Với hắn mà nói đây có thể coi là một lần rèn luyện.
- Ép tới tuyệt cảnh sinh tử mới kích phát được tiềm lực lớn hơn.
Nguyệt Thần vô cùng lo lắng nói:
- Lẽ nào bà bà không sợ nhỡ xảy ra bất trắc?
- Vì thế ngươi phải đi giúp hắn ngay. Đây cũng có thể coi là cơ hội rèn luyện cho ngươi. Đi đi! Đem theo một tấm phù.
Trong tay Sửu bà bà bay ra một quầng sáng xanh, đáp xuống tay Nguyệt Thần.
Quầng sáng đó bọc một tấm ngọc phù nhỏ.
Đây không đơn giản chỉ là Chí Tôn ngọc phù mà là chiến phù Sửu bà bà dùng tu vi Tạo Hóa Cảnh ngưng luyện mà thành, vô cùng cường đại.
Nguyệt Thần cầm trong tay ngọc phù lập tức bay ra khỏi Long Ấp Thành.
…
Huyễn Cấu và Ly Vẫn yêu thị đuổi phía sau, căn bản không cho Ninh Tiểu Xuyên bất cứ cơ hội nào để trị thương.
Truy đuổi hai ngày liền, một người hai yêu cũng không biết đuổi được bao nhiêu vạn dặm. Hai yêu thị đã có hai lần đuổi kịp Ninh Tiểu Xuyên, suýt chút nữa đã giết được hắn.
Trong hai lần giao đấu Ninh Tiểu Xuyên đều mặc Thứ Thần huyết y để huyết chiến, cuối cùng cũng miễn cưỡng thoát được.
Đây chính là sự truy đuổi không có điểm dừng, Ly Vẫn yêu thị đã ghi lại được ấn ký võ đạo của Ninh Tiểu Xuyên, cho dù hắn có cắt đuôi được thì họ vẫn đuổi theo được.
- Căn bản không có thời gian dưỡng thương. Lại sắp bị đuổi kịp rồi. Xem ra đành mạo hiểm một phen!
Ninh Tiểu Xuyên nhìn ngọn núi cao sừng sững phía trước, cảm nhận khí tức nguy hiểm từ đó truyền ra, đó chắc chắn không phải nơi tốt lành.
Bên ngoài cổ lâm được bao phủ bởi một tầng sương trắng mù mịt, giống như huyễn trận thiên nhiên. Những tu sĩ dưới Thiên Nhân Cảnh mà xông vào cổ lâm sẽ mất hoàn toàn mất phương hướng, không thể thoát ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên chính vì điều này mới cố tình chạy tới cổ lâm quỷ dị này.
Nơi càng quỷ dị mới càng có cơ hội cho hắn chạy thoát.
Sau cuộc chạy trốn hai ngày hai đêm hắn giờ đã quá mệt mỏi, không còn sức lực nữa. Thương thế không những không lành mà còn nghiêm trọng hơn, toàn thân đã rã rời đến cực điểm.
Hơn nữa, để thoát khỏi sự truy đuổi của bọn Ly Vẫn yêu thị, Ninh Tiểu Xuyên đã mạo hiểm mặc Thứ Thần huyết y. Hắn cảm giác luồng tà lực trong đó lại xâm nhập thân thể, có thể thôn phệ tâm thần hắn bất cứ lúc nào.
- Không… ta nhất định phải kiên trì… không được gục ngã! Một khi gục ngã, không chỉ tà lực thôn phệ tâm thần mà ngay cả thần hồn Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng sẽ thoát ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên cắn lưỡi, muốn dùng cơn đau để giúp bản thân tỉnh táo. Nhưng dù cắn lưỡi thì hắn cũng không thấy đau.
Thương thế trên người hắn quá nhiều, đau tới tê dại rồi.
Chạy trong rừng, trên đường hắn cũng gặp vài con yêu thú cường đại. Tất cả đều bị Ninh Tiểu Xuyên một quyền giết chết, căn bản không thể ngăn được bước đi của hắn.
Xuyên qua khu rừng, phía trước xuất hiện một mặt hồ màu kim mênh mông.
Bờ bên hồ được phủ đầy cát vàng. Trên bãi cát là vô số tảng đá màu kim cao bằng cả người, dường như được sắp xếp rất có quy luật, giống như trận pháp vậy.
Những tảng đá này chắc chắn không phải có trong tự nhiên mà là có người cố ý xếp chúng ở đây.
Ninh Tiểu Xuyên tới sát mép bờ, ấn tay lên mặt một tảng đá, phát hiện nơi đó căn bản không phải đá, mà là vàng nặng vài nghìn cân.
Trên bề mặt những tảng vàng này đều có hoa văn chằng chịt, dường như thật sự là trận pháp do cao nhân bố trí.
- Nguy rồi, có người!
- Trận pháp bố trí bằng vàng không thể nào là tự nhiên xuất hiện. Chắc chắn đây là nơi ẩn cư của cao thủ nhân tộc nào đó. Thân phận hiện nay của ta là phản đồ của nhân tộc. Bất cứ ai thấy ta cũng sẽ ra tay giết ta.
- Bắt buộc phải rời khỏi đây!
Kẻ địch lớn nhất của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay không phải hai yêu thị kia, mà là cả nhân tộc.
Ninh Tiểu Xuyên đang định rời khỏi cổ lâm thì đột nhiên cảm giác phía sau có một thân ảnh xuất hiện.
Vút!
Thân ảnh đó nhanh như chớp rút kiếm, mũi kiếm sắc lẹm chỉ thẳng vào gáy Ninh Tiểu Xuyên.
Nhanh thật!
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không kịp tránh né. Đương nhiên không phải đối phương thật sự nhanh như vậy, mà là vì Ninh Tiểu Xuyên bị thương quá nặng.
Thân ảnh đó chĩa kiếm vào sau gáy Ninh Tiểu Xuyên, chỉ cần hắn có bất cứ dị động nào là sẽ chém bay đầu hắn.
Người đó nói:
- Ngươi có tà khí rất mạnh. Chắc chắn là kẻ xấu đúng không?
Ninh Tiểu Xuyên nghe giọng của đối phương thì thấy rất quen, thế là chầm chậm quay người lại, nhìn nữ tử một tay cầm chiến giáp trước mặt.
Trên mặt hắn đầy vết máu, cười khổ:
- Lan Chi, ngươi cũng muốn giết ta đúng không? Cũng phải, dù sao ta là kẻ bỏ đi của nhân tộc, đã là kẻ phản đồ mà ai ai cũng khinh bỉ. Ngươi muốn giết ta cũng không trách được.
Khi quyết định đầu hàng yêu tộc Ninh Tiểu Xuyên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chết trong tay bằng hữu và người thân.
Tư Đồ Cảnh cắt gấu áo đoạn tình nghĩa với hắn, Kim Lăng chủ động thoái hôn, những lời nhục mạ của tu sĩ nhân tộc… Trong lòng hắn tuy rất khó chịu nhưng không hề thể hiện ra mặt.
Dù sao hắn cũng đã lựa chọn như vậy, phải thản nhiên đón nhận.
Nhiếp Lan Chi muốn giết hắn hắn cũng không hề giận, dù sao đứng trước đại nghĩa chủng tộc, tình cảm riêng của con người không đáng nhắc tới.
- Tiểu…Tiểu hầu gia…
Nhiếp Lan Chi nhận ra gương mặt đầy máu sau mái tóc rồi bời, liền kinh ngạc sững sờ, keng một tiếng kiếm rơi xuống đất.
Nhiếp Lan Chi lập tức tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, chạm vào thân thể nát tơi tả của hắn, nước mắt ứa ra:
- Tiểu hầu gia, sao ngươi lại tới Kim Sa Yến Lăng Hồ? Sao lại bị thương tới mức này?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Không phải… ngươi muốn giết ta sao?
- Không có! Tại sao ta phải giết ngươi? Ta tưởng kẻ xấu xông vào đây nên mới chĩa kiếm vào ngươi. Tiểu hầu gia đâu phải kẻ xấu.
Nhiếp Lan Chi đứng trước mặt Ninh Tiểu Xuyên vô cùng tự trách, vừa rồi nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn đã không nhận ra tiểu hầu gia.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Lẽ nào ngươi không biết ta là phản đồ của nhân tộc? Không muốn giết ta?
Nhiếp Lan Chi nhìn vào mắt Ninh Tiểu Xuyên, có phần nghi hoặc hỏi:
- Tiểu hầu gia, ngươi đầu hàng Thiên Mộng Yêu Hoàng thật sao?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn bộ dạng kỳ lạ của nàng, nhíu mày:
- Đúng vậy, giờ có phải ngươi rất muốn giết ta không?
Nhiếp Lan Chi lắc đầu quầy quậy, rồi lại mím chặt môi, chạm vào thương thế trên người Ninh Tiểu Xuyên, hai mặt đỏ hồng, nghẹn ngào nói:
- Có phải Thiên Mộng Yêu Hoàng đối xử rất không tốt với ngươi? Sao toàn thân bị thương thế này? Có phải ở yêu tộc ngươi thường xuyên bị bọn yêu quái đó bài xích không? Tiểu hầu gia, tu vi của ta thấp, không giúp được gì. Nhưng ta có thể xin tỷ tỷ, chắc chắn tỷ giúp được ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn sâu vào mắt Nhiếp Lan Chi, trong ánh mắt nàng chỉ thấy được sự chân thành, dường như không giống như đang giả vờ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không tả được thành lời.
Xem ra nàng ta vẫn không biết Thiên Mộng Yêu Hoàng đã bị trấn áp.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài, nhìn xung quanh rồi nói:
- Lan Chi, sao ngươi lại ở trong cổ lâm này? Tỷ tỷ ngươi đâu?
- Lẽ nào mọi người cho rằng Tinh Túc Lão Tiên chính là Ninh Tiểu Xuyên? Không…không thể nào… Tu vi của Ninh Tiểu Xuyên không thể nào mạnh đến mức đó…
Quang Minh Thánh Nữ rất hiểu cảm giác của Nguyệt Thần, nói:
- Thật ra, nếu không phải bọn ta đã biết từ trước truyền nhân Tinh Túc Phái chính là Ninh Tiểu Xuyên thì bọn ta cũng không thể tiếp nhận sự thật này.
- Có lẽ Tinh Túc Lão Tiên không phải Ninh Tiểu Xuyên nhưng chắc chắn có liên quan tới Ninh Tiểu Xuyên. Hơn nữa bọn ta có thể chắc chắn người truyền tin về Thiên Mộng Yêu Hoàng cho sứ giả Thiên Đình chính là Ninh Tiểu Xuyên. Chỉ hắn mới có thể biết Thiên Mộng Yêu Hoàng sẽ tới Thần Trữ Cung.
Hoa Thanh Liên gật đầu:
- Chính vì Ninh công tử truyền tin về thì các vị Chí Tôn nhân tộc mới có thời gian bày trận để Thiên Mộng Yêu Hoàng mắc bẫy. Thật ra người đứng sau luôn là Ninh công tử.
Đường Thư Dao nói:
- Việc này thật ra có thể tới tìm sứ giả Thiên Đình để chứng thực, chắc chắn lão nhân gia sẽ rõ hơn chúng ta.
Tâm chí Nguyệt Thần rất mạnh, dần khống chế được cảm xúc, đi tới biệt viện của Sửu bà bà.
Tu sĩ trẻ tuổi đều đang ăn mừng, còn các vị Chí Tôn nhân tộc thì đều không hiện thân mà bế quan dưỡng thương.
Nguyệt Thần đến nơi Sửu bà bà bế quan dưỡng thương, đứng dưới chân ngọn núi cao sừng sững, cung kính cúi mình chào.
- Bà bà, ta có việc muốn thỉnh giáo.
Nàng nói.
Vù!
Những tia huyền khí tụ lại thành phân thân của Sửu bà bà, đứng giữa không trung, nhìn xuống Nguyệt Thần:
- Cuối cùng ngươi cũng tới hỏi ta.
Nguyệt Thần mở to mắt:
- Bà bà đã biết? Nói vậy người truyền tin về Thần Trữ Cung, chính là… hắn?
Sửu bà bà gật đầu:
- Đúng vậy, hắn đã dùng một cách rất bí mật, đến Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng bị qua mặt.
- Ta hiểu rồi!
Nguyệt Thần khẽ gật đầu, rồi nói:
- Vậy Tinh Túc Lão Tiên là ai?
Với câu hỏi này Sửu bà bà cũng có vài phần nghi hoặc:
- Chắc cũng là hắn. Nhưng trạng thái của hắn rất cổ quái, dường như có mượn ngoại lực.
Nguyệt Thần nói:
- Cho dù có mượn ngoại lực thì cũng có sức mạnh tương đương Thiên Mộng Yêu Hoàng. Tại sao hắn vẫn che giấu thân phận?
Sửu bà bà thở dài:
- Ta không biết tại sao hắn luôn che giấu thân phận. Nhưng ta chắc chắn hắn có nỗi khổ riêng. Trước khi hắn xuất hiện chúng ta vẫn nên giữ bí mật cho hắn. Nếu sau này cần, chắc chắn hắn sẽ đứng ra để làm sáng tỏ mọi việc, để mọi người trong thế gian biết được những việc mình đã làm.
Nguyệt Thần mím môi:
- Nhưng ta đã hiểu lầm hắn…
Sửu bà bà nói:
- Việc này không thể trách ngươi. Nếu hắn không giấu được ngươi thì sao qua mắt được Thiên Mộng Yêu Hoàng? Ta biết ngươi có tình cảm với hắn, nếu muốn sửa chữa thì vẫn có một cơ hội. Khi Ninh Tiểu Xuyên giao đấu với Thiên Mộng Yêu Hoàng đã bị trọng thương, giờ lại bị hai yêu thị của yêu tộc truy sát, ngươi mau đi giúp hắn một tay đi.
Nguyệt Thần vội nói:
- Bà bà biết hắn bị trọng thương, lại bị truy sát tại sao không đích thân ra tay cứu hắn?
Sửu bà bà lắc đầu:
- Ninh Tiểu Xuyên rất kiên định, ngay cả những lão nhân sống vài nghìn năm cũng khó có được sự trầm ổn như hắn. Hai yêu thị kia tuy tu vi cường đại nhưng muốn giết hắn không dễ. Với hắn mà nói đây có thể coi là một lần rèn luyện.
- Ép tới tuyệt cảnh sinh tử mới kích phát được tiềm lực lớn hơn.
Nguyệt Thần vô cùng lo lắng nói:
- Lẽ nào bà bà không sợ nhỡ xảy ra bất trắc?
- Vì thế ngươi phải đi giúp hắn ngay. Đây cũng có thể coi là cơ hội rèn luyện cho ngươi. Đi đi! Đem theo một tấm phù.
Trong tay Sửu bà bà bay ra một quầng sáng xanh, đáp xuống tay Nguyệt Thần.
Quầng sáng đó bọc một tấm ngọc phù nhỏ.
Đây không đơn giản chỉ là Chí Tôn ngọc phù mà là chiến phù Sửu bà bà dùng tu vi Tạo Hóa Cảnh ngưng luyện mà thành, vô cùng cường đại.
Nguyệt Thần cầm trong tay ngọc phù lập tức bay ra khỏi Long Ấp Thành.
…
Huyễn Cấu và Ly Vẫn yêu thị đuổi phía sau, căn bản không cho Ninh Tiểu Xuyên bất cứ cơ hội nào để trị thương.
Truy đuổi hai ngày liền, một người hai yêu cũng không biết đuổi được bao nhiêu vạn dặm. Hai yêu thị đã có hai lần đuổi kịp Ninh Tiểu Xuyên, suýt chút nữa đã giết được hắn.
Trong hai lần giao đấu Ninh Tiểu Xuyên đều mặc Thứ Thần huyết y để huyết chiến, cuối cùng cũng miễn cưỡng thoát được.
Đây chính là sự truy đuổi không có điểm dừng, Ly Vẫn yêu thị đã ghi lại được ấn ký võ đạo của Ninh Tiểu Xuyên, cho dù hắn có cắt đuôi được thì họ vẫn đuổi theo được.
- Căn bản không có thời gian dưỡng thương. Lại sắp bị đuổi kịp rồi. Xem ra đành mạo hiểm một phen!
Ninh Tiểu Xuyên nhìn ngọn núi cao sừng sững phía trước, cảm nhận khí tức nguy hiểm từ đó truyền ra, đó chắc chắn không phải nơi tốt lành.
Bên ngoài cổ lâm được bao phủ bởi một tầng sương trắng mù mịt, giống như huyễn trận thiên nhiên. Những tu sĩ dưới Thiên Nhân Cảnh mà xông vào cổ lâm sẽ mất hoàn toàn mất phương hướng, không thể thoát ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên chính vì điều này mới cố tình chạy tới cổ lâm quỷ dị này.
Nơi càng quỷ dị mới càng có cơ hội cho hắn chạy thoát.
Sau cuộc chạy trốn hai ngày hai đêm hắn giờ đã quá mệt mỏi, không còn sức lực nữa. Thương thế không những không lành mà còn nghiêm trọng hơn, toàn thân đã rã rời đến cực điểm.
Hơn nữa, để thoát khỏi sự truy đuổi của bọn Ly Vẫn yêu thị, Ninh Tiểu Xuyên đã mạo hiểm mặc Thứ Thần huyết y. Hắn cảm giác luồng tà lực trong đó lại xâm nhập thân thể, có thể thôn phệ tâm thần hắn bất cứ lúc nào.
- Không… ta nhất định phải kiên trì… không được gục ngã! Một khi gục ngã, không chỉ tà lực thôn phệ tâm thần mà ngay cả thần hồn Thiên Mộng Yêu Hoàng cũng sẽ thoát ra ngoài.
Ninh Tiểu Xuyên cắn lưỡi, muốn dùng cơn đau để giúp bản thân tỉnh táo. Nhưng dù cắn lưỡi thì hắn cũng không thấy đau.
Thương thế trên người hắn quá nhiều, đau tới tê dại rồi.
Chạy trong rừng, trên đường hắn cũng gặp vài con yêu thú cường đại. Tất cả đều bị Ninh Tiểu Xuyên một quyền giết chết, căn bản không thể ngăn được bước đi của hắn.
Xuyên qua khu rừng, phía trước xuất hiện một mặt hồ màu kim mênh mông.
Bờ bên hồ được phủ đầy cát vàng. Trên bãi cát là vô số tảng đá màu kim cao bằng cả người, dường như được sắp xếp rất có quy luật, giống như trận pháp vậy.
Những tảng đá này chắc chắn không phải có trong tự nhiên mà là có người cố ý xếp chúng ở đây.
Ninh Tiểu Xuyên tới sát mép bờ, ấn tay lên mặt một tảng đá, phát hiện nơi đó căn bản không phải đá, mà là vàng nặng vài nghìn cân.
Trên bề mặt những tảng vàng này đều có hoa văn chằng chịt, dường như thật sự là trận pháp do cao nhân bố trí.
- Nguy rồi, có người!
- Trận pháp bố trí bằng vàng không thể nào là tự nhiên xuất hiện. Chắc chắn đây là nơi ẩn cư của cao thủ nhân tộc nào đó. Thân phận hiện nay của ta là phản đồ của nhân tộc. Bất cứ ai thấy ta cũng sẽ ra tay giết ta.
- Bắt buộc phải rời khỏi đây!
Kẻ địch lớn nhất của Ninh Tiểu Xuyên hiện nay không phải hai yêu thị kia, mà là cả nhân tộc.
Ninh Tiểu Xuyên đang định rời khỏi cổ lâm thì đột nhiên cảm giác phía sau có một thân ảnh xuất hiện.
Vút!
Thân ảnh đó nhanh như chớp rút kiếm, mũi kiếm sắc lẹm chỉ thẳng vào gáy Ninh Tiểu Xuyên.
Nhanh thật!
Ninh Tiểu Xuyên căn bản không kịp tránh né. Đương nhiên không phải đối phương thật sự nhanh như vậy, mà là vì Ninh Tiểu Xuyên bị thương quá nặng.
Thân ảnh đó chĩa kiếm vào sau gáy Ninh Tiểu Xuyên, chỉ cần hắn có bất cứ dị động nào là sẽ chém bay đầu hắn.
Người đó nói:
- Ngươi có tà khí rất mạnh. Chắc chắn là kẻ xấu đúng không?
Ninh Tiểu Xuyên nghe giọng của đối phương thì thấy rất quen, thế là chầm chậm quay người lại, nhìn nữ tử một tay cầm chiến giáp trước mặt.
Trên mặt hắn đầy vết máu, cười khổ:
- Lan Chi, ngươi cũng muốn giết ta đúng không? Cũng phải, dù sao ta là kẻ bỏ đi của nhân tộc, đã là kẻ phản đồ mà ai ai cũng khinh bỉ. Ngươi muốn giết ta cũng không trách được.
Khi quyết định đầu hàng yêu tộc Ninh Tiểu Xuyên đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chết trong tay bằng hữu và người thân.
Tư Đồ Cảnh cắt gấu áo đoạn tình nghĩa với hắn, Kim Lăng chủ động thoái hôn, những lời nhục mạ của tu sĩ nhân tộc… Trong lòng hắn tuy rất khó chịu nhưng không hề thể hiện ra mặt.
Dù sao hắn cũng đã lựa chọn như vậy, phải thản nhiên đón nhận.
Nhiếp Lan Chi muốn giết hắn hắn cũng không hề giận, dù sao đứng trước đại nghĩa chủng tộc, tình cảm riêng của con người không đáng nhắc tới.
- Tiểu…Tiểu hầu gia…
Nhiếp Lan Chi nhận ra gương mặt đầy máu sau mái tóc rồi bời, liền kinh ngạc sững sờ, keng một tiếng kiếm rơi xuống đất.
Nhiếp Lan Chi lập tức tới trước mặt Ninh Tiểu Xuyên, chạm vào thân thể nát tơi tả của hắn, nước mắt ứa ra:
- Tiểu hầu gia, sao ngươi lại tới Kim Sa Yến Lăng Hồ? Sao lại bị thương tới mức này?
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Không phải… ngươi muốn giết ta sao?
- Không có! Tại sao ta phải giết ngươi? Ta tưởng kẻ xấu xông vào đây nên mới chĩa kiếm vào ngươi. Tiểu hầu gia đâu phải kẻ xấu.
Nhiếp Lan Chi đứng trước mặt Ninh Tiểu Xuyên vô cùng tự trách, vừa rồi nếu không nhìn kỹ thì chắc chắn đã không nhận ra tiểu hầu gia.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
- Lẽ nào ngươi không biết ta là phản đồ của nhân tộc? Không muốn giết ta?
Nhiếp Lan Chi nhìn vào mắt Ninh Tiểu Xuyên, có phần nghi hoặc hỏi:
- Tiểu hầu gia, ngươi đầu hàng Thiên Mộng Yêu Hoàng thật sao?
Ninh Tiểu Xuyên nhìn bộ dạng kỳ lạ của nàng, nhíu mày:
- Đúng vậy, giờ có phải ngươi rất muốn giết ta không?
Nhiếp Lan Chi lắc đầu quầy quậy, rồi lại mím chặt môi, chạm vào thương thế trên người Ninh Tiểu Xuyên, hai mặt đỏ hồng, nghẹn ngào nói:
- Có phải Thiên Mộng Yêu Hoàng đối xử rất không tốt với ngươi? Sao toàn thân bị thương thế này? Có phải ở yêu tộc ngươi thường xuyên bị bọn yêu quái đó bài xích không? Tiểu hầu gia, tu vi của ta thấp, không giúp được gì. Nhưng ta có thể xin tỷ tỷ, chắc chắn tỷ giúp được ngươi.
Ninh Tiểu Xuyên nhìn sâu vào mắt Nhiếp Lan Chi, trong ánh mắt nàng chỉ thấy được sự chân thành, dường như không giống như đang giả vờ, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác không tả được thành lời.
Xem ra nàng ta vẫn không biết Thiên Mộng Yêu Hoàng đã bị trấn áp.
Ninh Tiểu Xuyên thở dài, nhìn xung quanh rồi nói:
- Lan Chi, sao ngươi lại ở trong cổ lâm này? Tỷ tỷ ngươi đâu?
/1434
|