Đột nhiên, tiểu thái cực đồ bùng lên hào quang chói lòa, hai quang cầu màu vàng và đen trong một sát na liền tách ra, tiểu thái cực đồ không còn tồn tại nữa, quang cầu hai màu chia ra lao vào âm dương nhãn của đại thái cực đồ.
"Ầm, ầm."
Sinh khí và tử khí tràn ra như biển lớn, hai quang cầu cùng biến mất trong âm dương nhãn.
Hồng quang nóng rực bên ngoài Luân Hồi trì tan đi, Thần Nam và ba con thần thú chưa hiểu ất giáp gì thì vùng thiên địa đó sụp đổ, cả nhóm bị luồng sức mạnh hùng hậu kéo đi, hất vào hai âm dương nhãn to lớn.
Đẩu chuyển tinh di, phong vân biến ảo.
Thần Nam có cảm giác hắn đang vào một vùng không gian kì dị, dải sao sáng lấp lánh hiện lên trong mắt. Hắn xẹt qua như sao băng, lao vút tới với tốc độ cực đại.
Thời gian hình như cũng trôi nhanh, hắn thấy phảng phất như đã đã qua ức vạn vạn năm, cảm giác đặc dị này khiến hắn rất khó chịu, bản thân hắn cơ hồ hóa thành một hạt bụi trong vũ trụ, thả trôi theo dòng sông thời gian.
Sát na mà vĩnh hằng, rõ ràng chỉ là một sát na mà hắn thấy như dài bằng ngàn vạn năm.
Mắt hắn ánh lên hào quang chói rực, cảm giác đó biến mất, hắn lại có cảm giác chân thật về thời gian.
Vùng hào quang rực rỡ tan biến, thị giác hắn trở lại như thường nhưng hoàn cảnh chung quanh đã biến đổi hẳn, cảnh vật Luân Hồi trì không còn, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng thoáng cái lại xuất hiện cạnh hắn. Đó là một phiến thiên địa mới, trời xanh thăm thẳm, lấp lánh như làm từ tuyệt thế lam ngọc, quanh đó hoa tươi thơm ngát, cỏ xanh rời rợi, mùi hương thấm vào tâm phế. Tiếng chim ríu rít vui tai như tiếng nhạc, phía xa tiếng nước chảy róc rách như reo lên niềm hân hoan.
Thế giới hoa thơm chim hót này đẹp như tiên cảnh.
Nhớ lại những nơi đã qua như hoàng tuyền, Huyết hải, tử vực…Thần Nam và ba con thần thú có cảm giác vừa từ địa ngục lên thiên đường.
Cả nhóm gần như sững ra, thời gian đảo ngược quá nhanh khiến họ không kịp tương thích, không hiểu sao mình lại lọt vào tiên cảnh này.
Long Bảo Bảo ngọng nghịu: "Quang Minh đại thần côn trên cao, lẽ nào vì Luân Hồi trì, chúng ta…đã chuyển thế trùng sinh?"
Thần Nam giật nảy người, nhưng thấy mình và ba con thần thú vẫn thế liền thở phào, khẳng định chưa sa xuống luân hồi. Có thể do hai quang cầu xông vào âm dương nhãn trong thái cực đồ khiến biến cố xảy ra, vô tình đưa họ đến nơi này.
Nhớ đến quang cầu, hắn lại động lòng, dùng tâm cảm ứng khí tức của chúng, bất giác kinh ngạc, không biết từ bao giờ, quang cầu đã quay về trong đan điền. Hắn thật không biết hai quang cầu có lai lịch thế nào mà hàm chứa nhiều bí mật đến thế.
Cách đó không xa, vượn trắng đùa vui, tiên hạc bay lượn, cảnh đẹp an lành thế này khiến cả nhóm thư thái, cuối cũng cùng thoát khỏi khung cảnh địa ngục trước đó.
"Grào… đúng là một nơi đẹp để ở lại, chúng ta phải nghỉ ngơi đã, mấy hôm nay, long đại gia vất vả quá."
Tiểu Phượng Hoàng bay ngay về phía xa, cùng mấy con tiên hạc múa lượn.
Long Bảo Bảo nuốt nước bọt ừng ực nhìn đôi tiên hạc nhưng Tiểu Phượng Hoàng đã bay tới, đành phải rời ánh mắt, "vù", nó lao nhanh về phía rừng quả cách đó không xa.
Con rồng du côn kêu vang, hóa thân thành thần long, lao xuống một chiếc hồ ở trước mặt.
Ba con thần thú dần đi xa, Thần Nam cũng lỏng người, duỗi thân thể nằm thoải mái trêm mặt cỏ, ngửi mùi hương thấm vào tâm phế, chầm chậm chìm vào giấc mộng.
Nhưng mộng đẹp bao giờ cũng bị người ta quấy nhiều, hắn mới ngủ được nửa thời thần thì một tiếng gầm kinh thiên động địa ở xa khiến hắn tỉnh lại.
Chỉ thấy con rồng du côn từ trên không bay về, kêu gào: "Grào…"
Thần Nam ngồi dậy, nhìn nó với vẻ tức giận, đợi nó đáp xuống mới trách: "Con lươn chết tiệt không yên tĩnh được một chút à?"
"Đáng ghét, tiểu tử ngươi có biết ta phát hiện cái gì không, ta thấy một người."
"Thấy một người cũng không cần phải hô hoán lên, phiến thiên địa này lớn như thế, phong cảnh đẹp đẽ, có người xuất hiện cũng rất thường, nếu thấy quỷ quái mới là kì lạ."
"Không phải, người đó…thật không thể ngờ nổi, người đó…người xem qua là biết liền."
Thần Nam thấy bộ dạng con rồng du côn cổ quái, cũng đâm ra hồ nghi: "Được, ta theo ngươi đi xem."
Con rồng du côn đi trước dẫn đường, Thần Nam đằng không bay lên theo sát, tiếng gió vi vút, Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng cũng theo chân.
Bay chừng hơn ba chục dặm, một tiểu hồ như lam bảo thạch xuất hiện. Nước hồ xanh biếc chiếu sáng lấp lánh, trên bờ hoa nở rộ, cỏ êm ái như trong thế giới đồng thoại, đẹp đến không tin nổi.
Tử Kim thần long đứng thẳng trên không trung, chỉ xuống phía dưới: "Ngươi coi đi…"
Thần Nam thuận theo hướng nó chỉ, thấy một thiếu nữ đang ngồi trên tảng đá xanh cạnh bờ hồ cúi nhìn nước hồ đến xuất thần.
Tuy chỉ là nhìn nghiêng nhưng thân hình hoàn mỹ của nàng đã hiển lộ, bật lên những đường cong xinh đẹp cực điểm. Tà áo trắng như tuyết tạo cho nàng khí chất xuất trần, đôi cánh tay trắng ngần lộ hết ra ngoài khiến người khác hồ tư loạn tưởng, mái tóc dài xanh mướt xõa trên bờ vai hòa cùng chiếc váy trắng, tất cả tụ lại thành phong vận đặc biệt.
Thần Nam vô cùng kinh hãi, cảm giác thấy khí tức quen thuộc, bèn nhanh chóng đổi hướng, cuối cùng cũng thấy được dung mạo nữ tử.
Tiên nhan tuyệt thế, không nhiễm trần thế khí tức mà như cửu thiên huyền nữ chuyển thế xuống trần, dung nhan động lòng người nhưng lại khiến người nhìn vào không dám nảy ý khinh mạn.
Trong óc Thần Nam nổ vang tiếng sấm, suýt nữa từ trên không rớt xuống. Trừ màu tóc ra, vô luận dung mạo hay thân hình đều giống hệt Vũ Hinh.
Sao có thể thế? Nhưng đây là chân thật.
Thần Nam không dám tin vào mắt, ở thế giới vô danh này lại gặp được một nữ tử giống hệt Vũ Hinh nên hắn suýt nữa hô lớn.
Nhưng lời thề non hẹn biển văng vẳng bên tai, nụ cười tha thiết trôi qua trước mắt, cảm xúc đôi lòng tương thông đến giờ vẫn chưa tan, lòng hắn đau nhói, rồi cảm giác ấm áp lại lan tràn trong tim, lẽ nào đó thật sự là Vũ Hinh? Là thật sao? Hắn sợ mình đang ảo giác.
Hiển nhiên thiếu nữ bên hồ cũng phát hiện một người và ba con thần thú trên không trung, nàng kinh hãi nhìn lên, sau cùng bật thành tiếng: "Các người là…"
Giọng nàng trong vắt, càng khiến Thần Nam nghẹt thở, đó là giọng nói hắn quen thuộc nhất, tuy trong lòng rất kích động nhưng thoáng chốc đã bình tĩnh lại, gần một năm nay hắn đã trải qua quá nhiều việc, không còn là thiếu niên dễ xung động, lỗ mãng như trước.
Hắn và ba con thần thú đáp xuống bờ hồ, bình tĩnh đáp: "Chúng tôi là khách từ bên ngoài tới, không hiểu sao lại vô tình đến đây, không rõ đây là nơi thế nào, xin hỏi cô nương là người ở đây?"
"A, các người là từ bên ngoài tới? Ta cũng thế." Thiếu nữ tỏ ra rất cao hứng. đứng lên khỏi phiến đá, phất phơ bay tới, vừa nhìn là nhận ra tu vi từ lục giai trở lên.
Long Bảo Bảo lắc lư bay tới gần thiếu nữ, con rồng tham ăn tỏ vẻ hiếu kỳ, trực tiếp hỏi ngay không ngần ngại gì: "Sao cô nương lại giống Vũ Hinh thế nhỉ?"
"Tiểu long khả ái quá." Vẻ mặt thiếu nữ cười tươi, ôm tiểu long trên không vào lòng: "Ta không phải Vũ Hinh, ngươi nhận lầm rồi, tên ta là Khải Sắt Lâm."
"A."
Thần Nam hô lên kinh hãi, hình như đã hiểu ra, sắc mặt liên tục thay đổi, đoạn hỏi: "Cô nương là thánh nữ Khải Sắt Lâm của cổ tinh linh bộ lạc?"
"Đúng, sao ngươi biết?" Khải Sắt Lâm cũng giống nữ hài vạn năm trước, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.
Thần Nam cười khổ, ngày đó tinh linh tộc đại trưởng lão nói với hắn rằng nữ tử mà hắn đang tìm đã sống lại từ gốc sinh mệnh chi thụ, khả năng đã tới Vĩnh hằng sâm lâm tìm tinh linh thánh nữ đã thất tung.
Thần Nam không liên hệ hai người lại với nhau, các trưởng lão tinh linh tộc hình như có ý gian dối, không bảo hắn rằng hai nữ tử là cũng một người.
Tuy hiện tại thiếu nữ tên Khải Sắt Lâm, nhưng tư dung xuất trần phảng phất vẫn thế, tú lệ như đóa hoa, vẫn thanh tú tuyệt luân mĩ tuyệt hoàn vũ như vạn năm trước,
Làn mi cong vút, sống mũi cao, cặp môi đỏ tươi, răng trắng như ngọc, khóe miệng tươi cười lộ ra nét thơ ngây, đan xen một chút tinh nghịch.
Thần Nam không giấu giếm gì, từ từ kể lại hết mọi nguyên do, từ lúc ở tinh linh bộ lạc cho đến giờ rồi lặng lẽ đợi phản ứng của Khải Sắt Lâm.
Tinh linh thánh nữ cả kinh, trợn trừng mắt: "Ngươi nói ta và Vũ Hinh đó giống hệt nhau? Ngươi muốn tìm ta hay nàng ấy?"
"Ầm, ầm."
Sinh khí và tử khí tràn ra như biển lớn, hai quang cầu cùng biến mất trong âm dương nhãn.
Hồng quang nóng rực bên ngoài Luân Hồi trì tan đi, Thần Nam và ba con thần thú chưa hiểu ất giáp gì thì vùng thiên địa đó sụp đổ, cả nhóm bị luồng sức mạnh hùng hậu kéo đi, hất vào hai âm dương nhãn to lớn.
Đẩu chuyển tinh di, phong vân biến ảo.
Thần Nam có cảm giác hắn đang vào một vùng không gian kì dị, dải sao sáng lấp lánh hiện lên trong mắt. Hắn xẹt qua như sao băng, lao vút tới với tốc độ cực đại.
Thời gian hình như cũng trôi nhanh, hắn thấy phảng phất như đã đã qua ức vạn vạn năm, cảm giác đặc dị này khiến hắn rất khó chịu, bản thân hắn cơ hồ hóa thành một hạt bụi trong vũ trụ, thả trôi theo dòng sông thời gian.
Sát na mà vĩnh hằng, rõ ràng chỉ là một sát na mà hắn thấy như dài bằng ngàn vạn năm.
Mắt hắn ánh lên hào quang chói rực, cảm giác đó biến mất, hắn lại có cảm giác chân thật về thời gian.
Vùng hào quang rực rỡ tan biến, thị giác hắn trở lại như thường nhưng hoàn cảnh chung quanh đã biến đổi hẳn, cảnh vật Luân Hồi trì không còn, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Tiểu Phượng Hoàng thoáng cái lại xuất hiện cạnh hắn. Đó là một phiến thiên địa mới, trời xanh thăm thẳm, lấp lánh như làm từ tuyệt thế lam ngọc, quanh đó hoa tươi thơm ngát, cỏ xanh rời rợi, mùi hương thấm vào tâm phế. Tiếng chim ríu rít vui tai như tiếng nhạc, phía xa tiếng nước chảy róc rách như reo lên niềm hân hoan.
Thế giới hoa thơm chim hót này đẹp như tiên cảnh.
Nhớ lại những nơi đã qua như hoàng tuyền, Huyết hải, tử vực…Thần Nam và ba con thần thú có cảm giác vừa từ địa ngục lên thiên đường.
Cả nhóm gần như sững ra, thời gian đảo ngược quá nhanh khiến họ không kịp tương thích, không hiểu sao mình lại lọt vào tiên cảnh này.
Long Bảo Bảo ngọng nghịu: "Quang Minh đại thần côn trên cao, lẽ nào vì Luân Hồi trì, chúng ta…đã chuyển thế trùng sinh?"
Thần Nam giật nảy người, nhưng thấy mình và ba con thần thú vẫn thế liền thở phào, khẳng định chưa sa xuống luân hồi. Có thể do hai quang cầu xông vào âm dương nhãn trong thái cực đồ khiến biến cố xảy ra, vô tình đưa họ đến nơi này.
Nhớ đến quang cầu, hắn lại động lòng, dùng tâm cảm ứng khí tức của chúng, bất giác kinh ngạc, không biết từ bao giờ, quang cầu đã quay về trong đan điền. Hắn thật không biết hai quang cầu có lai lịch thế nào mà hàm chứa nhiều bí mật đến thế.
Cách đó không xa, vượn trắng đùa vui, tiên hạc bay lượn, cảnh đẹp an lành thế này khiến cả nhóm thư thái, cuối cũng cùng thoát khỏi khung cảnh địa ngục trước đó.
"Grào… đúng là một nơi đẹp để ở lại, chúng ta phải nghỉ ngơi đã, mấy hôm nay, long đại gia vất vả quá."
Tiểu Phượng Hoàng bay ngay về phía xa, cùng mấy con tiên hạc múa lượn.
Long Bảo Bảo nuốt nước bọt ừng ực nhìn đôi tiên hạc nhưng Tiểu Phượng Hoàng đã bay tới, đành phải rời ánh mắt, "vù", nó lao nhanh về phía rừng quả cách đó không xa.
Con rồng du côn kêu vang, hóa thân thành thần long, lao xuống một chiếc hồ ở trước mặt.
Ba con thần thú dần đi xa, Thần Nam cũng lỏng người, duỗi thân thể nằm thoải mái trêm mặt cỏ, ngửi mùi hương thấm vào tâm phế, chầm chậm chìm vào giấc mộng.
Nhưng mộng đẹp bao giờ cũng bị người ta quấy nhiều, hắn mới ngủ được nửa thời thần thì một tiếng gầm kinh thiên động địa ở xa khiến hắn tỉnh lại.
Chỉ thấy con rồng du côn từ trên không bay về, kêu gào: "Grào…"
Thần Nam ngồi dậy, nhìn nó với vẻ tức giận, đợi nó đáp xuống mới trách: "Con lươn chết tiệt không yên tĩnh được một chút à?"
"Đáng ghét, tiểu tử ngươi có biết ta phát hiện cái gì không, ta thấy một người."
"Thấy một người cũng không cần phải hô hoán lên, phiến thiên địa này lớn như thế, phong cảnh đẹp đẽ, có người xuất hiện cũng rất thường, nếu thấy quỷ quái mới là kì lạ."
"Không phải, người đó…thật không thể ngờ nổi, người đó…người xem qua là biết liền."
Thần Nam thấy bộ dạng con rồng du côn cổ quái, cũng đâm ra hồ nghi: "Được, ta theo ngươi đi xem."
Con rồng du côn đi trước dẫn đường, Thần Nam đằng không bay lên theo sát, tiếng gió vi vút, Long Bảo Bảo và Tiểu Phượng Hoàng cũng theo chân.
Bay chừng hơn ba chục dặm, một tiểu hồ như lam bảo thạch xuất hiện. Nước hồ xanh biếc chiếu sáng lấp lánh, trên bờ hoa nở rộ, cỏ êm ái như trong thế giới đồng thoại, đẹp đến không tin nổi.
Tử Kim thần long đứng thẳng trên không trung, chỉ xuống phía dưới: "Ngươi coi đi…"
Thần Nam thuận theo hướng nó chỉ, thấy một thiếu nữ đang ngồi trên tảng đá xanh cạnh bờ hồ cúi nhìn nước hồ đến xuất thần.
Tuy chỉ là nhìn nghiêng nhưng thân hình hoàn mỹ của nàng đã hiển lộ, bật lên những đường cong xinh đẹp cực điểm. Tà áo trắng như tuyết tạo cho nàng khí chất xuất trần, đôi cánh tay trắng ngần lộ hết ra ngoài khiến người khác hồ tư loạn tưởng, mái tóc dài xanh mướt xõa trên bờ vai hòa cùng chiếc váy trắng, tất cả tụ lại thành phong vận đặc biệt.
Thần Nam vô cùng kinh hãi, cảm giác thấy khí tức quen thuộc, bèn nhanh chóng đổi hướng, cuối cùng cũng thấy được dung mạo nữ tử.
Tiên nhan tuyệt thế, không nhiễm trần thế khí tức mà như cửu thiên huyền nữ chuyển thế xuống trần, dung nhan động lòng người nhưng lại khiến người nhìn vào không dám nảy ý khinh mạn.
Trong óc Thần Nam nổ vang tiếng sấm, suýt nữa từ trên không rớt xuống. Trừ màu tóc ra, vô luận dung mạo hay thân hình đều giống hệt Vũ Hinh.
Sao có thể thế? Nhưng đây là chân thật.
Thần Nam không dám tin vào mắt, ở thế giới vô danh này lại gặp được một nữ tử giống hệt Vũ Hinh nên hắn suýt nữa hô lớn.
Nhưng lời thề non hẹn biển văng vẳng bên tai, nụ cười tha thiết trôi qua trước mắt, cảm xúc đôi lòng tương thông đến giờ vẫn chưa tan, lòng hắn đau nhói, rồi cảm giác ấm áp lại lan tràn trong tim, lẽ nào đó thật sự là Vũ Hinh? Là thật sao? Hắn sợ mình đang ảo giác.
Hiển nhiên thiếu nữ bên hồ cũng phát hiện một người và ba con thần thú trên không trung, nàng kinh hãi nhìn lên, sau cùng bật thành tiếng: "Các người là…"
Giọng nàng trong vắt, càng khiến Thần Nam nghẹt thở, đó là giọng nói hắn quen thuộc nhất, tuy trong lòng rất kích động nhưng thoáng chốc đã bình tĩnh lại, gần một năm nay hắn đã trải qua quá nhiều việc, không còn là thiếu niên dễ xung động, lỗ mãng như trước.
Hắn và ba con thần thú đáp xuống bờ hồ, bình tĩnh đáp: "Chúng tôi là khách từ bên ngoài tới, không hiểu sao lại vô tình đến đây, không rõ đây là nơi thế nào, xin hỏi cô nương là người ở đây?"
"A, các người là từ bên ngoài tới? Ta cũng thế." Thiếu nữ tỏ ra rất cao hứng. đứng lên khỏi phiến đá, phất phơ bay tới, vừa nhìn là nhận ra tu vi từ lục giai trở lên.
Long Bảo Bảo lắc lư bay tới gần thiếu nữ, con rồng tham ăn tỏ vẻ hiếu kỳ, trực tiếp hỏi ngay không ngần ngại gì: "Sao cô nương lại giống Vũ Hinh thế nhỉ?"
"Tiểu long khả ái quá." Vẻ mặt thiếu nữ cười tươi, ôm tiểu long trên không vào lòng: "Ta không phải Vũ Hinh, ngươi nhận lầm rồi, tên ta là Khải Sắt Lâm."
"A."
Thần Nam hô lên kinh hãi, hình như đã hiểu ra, sắc mặt liên tục thay đổi, đoạn hỏi: "Cô nương là thánh nữ Khải Sắt Lâm của cổ tinh linh bộ lạc?"
"Đúng, sao ngươi biết?" Khải Sắt Lâm cũng giống nữ hài vạn năm trước, dáng vẻ vô cùng ngây thơ.
Thần Nam cười khổ, ngày đó tinh linh tộc đại trưởng lão nói với hắn rằng nữ tử mà hắn đang tìm đã sống lại từ gốc sinh mệnh chi thụ, khả năng đã tới Vĩnh hằng sâm lâm tìm tinh linh thánh nữ đã thất tung.
Thần Nam không liên hệ hai người lại với nhau, các trưởng lão tinh linh tộc hình như có ý gian dối, không bảo hắn rằng hai nữ tử là cũng một người.
Tuy hiện tại thiếu nữ tên Khải Sắt Lâm, nhưng tư dung xuất trần phảng phất vẫn thế, tú lệ như đóa hoa, vẫn thanh tú tuyệt luân mĩ tuyệt hoàn vũ như vạn năm trước,
Làn mi cong vút, sống mũi cao, cặp môi đỏ tươi, răng trắng như ngọc, khóe miệng tươi cười lộ ra nét thơ ngây, đan xen một chút tinh nghịch.
Thần Nam không giấu giếm gì, từ từ kể lại hết mọi nguyên do, từ lúc ở tinh linh bộ lạc cho đến giờ rồi lặng lẽ đợi phản ứng của Khải Sắt Lâm.
Tinh linh thánh nữ cả kinh, trợn trừng mắt: "Ngươi nói ta và Vũ Hinh đó giống hệt nhau? Ngươi muốn tìm ta hay nàng ấy?"
/513
|