Thông thiên thất trụ vươn thẳng lên mây, lấp lánh hào quang, chiếu sáng cả trời đêm khiến hải vực như ban ngày, vô cùng thần dị. Bảy quang trụ nối với thiên địa khiến sao trời thất sắc.
Ai ngờ thông thiên thất trụ nguyên là bảy tòa thánh sơn kiên cố nhất? Từ Thái cổ thời kì đã sừng sững giữa thiên địa, phong ấn bảy nhân vật được coi là pháp lực vô biên, vậy mà cũng bị bảy người luyện hóa thành thạch trụ. Vô tận tuế nguyệt qua đi, bảy người vẫn sống đến giờ, không hiểu họ mạnh đến mức nào.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư ngẩng ngơ nhìn thông thiên thất trụ. Quanh đó, mấy thiếu nữ kiên nhẫn giới thiệu tình huống, tức thì chúng đều kinh hãi y như Thần Nam.
Mặt biển bình tĩnh dần dậy sóng, bảy ngọn thạch trụ vươn lên mây xanh phát ra hào quang xạ xuống mặt biển, sóng thần vô tận dâng trào khiến cả hải vực sôi lên.
Quái sự xảy ra sau đó, từng đại sóng lớn bay lên không, hóa thành các loại thần binh lợi nhận: có cự phủ dài cả chục trượng, cự kiếm trăm trượng, toàn bộ do nước biển hóa thành nhưng lại sáng lấp lánh như tinh thiết thần binh chân chính.
Tuy cách rất xa nhưng bọn Thần Nam cảm giác được số binh khí do nước biển hóa thành này đáng sợ thế nào, quyết không kém hơn thần binh lợi nhận thật sự.
Giá trị của thần binh nằm trong tay người sử sụng, nếu tu luyện giả đủ mạnh, một cọng cỏ cũng thắng được thần kiếm, đương nhiên binh khí do nước biển ngưng tụ thành được bảy nhân vật trong truyền thuyết truyền linh hồn vào, đã vượt hơn thần binh lợi nhận, trở thành bảo vật trân quý.
Cự kiếm, thần phủ, trường đao… mấy chục cây binh khí phát ra ánh sáng lãnh liệt, hóa thành từng dải sáng bổ vào thạch trụ, từng đóa hoa lửa bùng lên, như sao bằng vắt ngang mặt biển.
Số binh khí ẩn chứa sức mạnh kinh hồn, có thể sánh với thần vật này không thể lay động được bảy ngọn thạch trụ, chỉ biết dựa vào lực va đập mãnh liệt, chém tan điểm điểm hỏa tinh, coi như vô dụng.
Nếu trong thạch trụ thật sự phong ấn bảy Thái cổ nhân vật, ắt phải kinh hãi trước ý chí của họ. Vô tận tuế nguyệt đã qua mà họ chưa buông xuôi, vẫn dùng cách có công hiệu cực chậm này để phá thánh sơn, tinh thần đáng kính không kém gì truyền ngôn Ngu Công dời núi, mài chày sắt thành kim.
Nên nhớ năm xưa đó là bảy tòa thánh sơn vô cùng cao lớn, từ Thái cổ đến nay, trải qua dâu bể, năm tháng dài lâu đã mài thành thạch trụ, buộc người ta phải bội phục.
Ý chí kiên cường, tính cách bất khuất khiến bảy nhân vật này sau cùng cũng thấy được hi vọng thoát khốn.
"Đó có phải ẩn hoạn khiến ta bất an?" Thần Nam lẩm bẩm.
"Ầm."
Sóng dâng ngút trời.
Tiếng hú vang vọng từ trong một căn thạch trụ bùng lên khiến cả hải vực rung động, ngàn tầng sóng dâng cao nhưng tiếng hú lại áp chế được tiếng biển gào, trời đêm liên tục rung chuyển.
Sáu cây thạch trụ khác cũng như cự nhân đang ngủ tỉnh dậy, phát ra tiếng hú mạnh hơn cả nước biển cuồng bạo, tiếng biển gầm so với họ khác nào tiếng nhạc vui tai.
Thần Nam cảm giác rõ ràng linh hồn chấn động, nỗi sợ từ đáy sau linh hồn dâng lên.
Không sai, tâm linh cảm ứng trước đây của hắn có liên quan đến tình cảnh này.
Hiện tại hắn đã khẳng định được.
Bảy tiếng hú kéo dài nửa khắc mới dừng, bảy cây thạch trụ vẫn sáng chói như trước, chiếu rọi thiên địa, mấy chục món binh khí chém loạn, ngoài ra không có gì khác thường.
Long Vũ lộ vẻ hồ nghi: "Xưa nay chưa từng có tiếng hú. Chuyện này…e là bảy Thái cổ nhân vật thật sự muốn đột phá phong ấn."
Thần Nam rảo bước tiến tới, đến bờ biển cạnh hoa đảo, đứng ở cự ly gần nhất quan sát thạch trụ, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư và nhiều người nữa cũng tới, lặng lẽ quan sát thông thiên thất trụ.
Bảy đạo hào quang chói lòa đột nhiên phát ra, bảy thân ảnh mơ hồ thoạt ẩn thoạt hiện trong thạch trụ khiến người hoa đảo đại loạn.
"Mau đi bẩm báo tổ sư!"
Mấy người nhắm thẳng trung ương hoa đảo chạy đi, kỳ thật không cần họ bẩm báo, lẽ nào tiếng hú vừa nãy không kinh động cao thủ trên đảo?
Trên một ngọn núi thấp ở giữa hoa đảo có bốn lão nhân đang đứng, họ đều lo lắng, chăm chú quan sát thông thiên thất trụ.
"Lẽ nào nhân vật bị phong ấn sắp thoát ra?"
"Không ngờ lại phát sinh trong thời đại của chúng ta."
"Mấy ngày tới phải cho các đệ tử trẻ tuổi đi hết, để lại mấy lão bất tử chúng ta bồi táng là được. Không biết khi thất nhân xuất thế sẽ ảnh hưởng thế nào đến lục địa đang loạn lên, nhưng mong là không có gì nghiêm trọng."
"Thời gian quá lâu rồi, bảy người là những nhân vật thế nào, không ai biết nữa, nên chắc không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Thần Nam nhìn sóng lớn vỗ bờ và thông thiên thất trụ, nói với Long Vũ: "Những người này, sư môn của muội không đối phó nổi đâu, lại trải qua Vô thiên chi nhật, thiên địa chắc không tìm được ai đối phó được với họ. Ta cảm giác họ mạnh không tưởng tượng nổi, Long Vũ, mau về báo cho sư tổ muội mau an bài đi."
"Vô dụng, họ sẽ không đi đâu."
"Nhưng thế chỉ hi sinh vô vị."
Long Vũ lặng lẽ nhìn bảy cây thông thiên chi trụ sáng chói: "Biết là không thể nên có lúc không nên ngu trung ngoan cố, nhưng đây lại là tinh thần bất khuất. Sức một mình muội không làm được gì, nhưng nếu không dám làm gì ắt hi vọng cũng mất luôn, mấy vị tổ sư không thể thoái lui."
Bóng dáng trong bảy cây thạch trụ rõ dần, nhưng cũng với những cao thủ đứng ở cự ly rất gần trên hoa đảo, vận dụng thiên nhãn thông mới nhìn được.
Những thạch trụ cao tận mây xanh, đường kính mấy trăm trượng, nhưng có thân ảnh ở lõi đang hiển hiện dần nên cổ lão thạch trụ phảng phất dần trong suốt.
Một nam tử cao lớn, thân cao chừng một trượng, đầy sức mạnh mang tính bùng nổ, cơ nhục cuồn cuộn, làn da màu cổ đồng như được tôi luyện trăm ngàn lần.
Cơ nhục của y không phải gồ lên kiểu đã man mà gần như hoàn mỹ, thể phách hữu lực mà thon thả.
Mái tóc đen dài rũ xuống như thác nước, che trước mặt và sau lưng, mắt nhắm tịt nhưng phảng phất phát ra hai đạo hào quang lăng lệ, khiến những ai nhìn y đều kinh tâm động phách!
Đó là vô hình khí chất, bất diệt chiến ý vượt thiên cổ.
Cổ lão chiến bào rách nát chỉ che được từ bụng trở xuống bị huyết thủy nhuộm đỏ, nhìn mà kinh tâm, chắc từ rất xa xưa, y từng tung hoành chém giết, máu nhuộm chiến bào. Những người bị y giết, đương nhiên là Thái cổ cường giả cấp cao.
Bất diệt chiến ý dâng tràn là nguyên nhân trọng yếu khiến y thiên cổ bất diệt
Tay y cầm một thanh cổ lão chiến mâu rỉ sét, cán mâu chống xuống đất, vết rỉ hoen hiện rõ, mũi mâu chỉ lên trời, ảm đạm vô quang. Cây thanh đồng cổ mâu không hề sáng chói nhưng xuyên qua thạch trụ phát ra sát khí khiến ai nấy rùng mình.
Người và mâu từ Thái cổ tồn tại đến nay phát ra khí tức khôn tả, như cổ lão hóa thạch, lại như bất diệt chi thể chiến ý lăng vân.
Đó là tổ hợp mâu thuẫn, chiến y rách nát nhuộm máu, thân thể cao lớn, cổ lão chiến mâu rỉ sét… tạo thành một bức tranh vô cùng chấn động.
"Kia là… kia là…" Long Bảo Bảo đột nhiên hô lên kinh hãi.
Hào quang sáng rực, quang ảnh lóe lên bên trái nam tử cầm cổ lão chiến mâu, một thớt chiến mã cao lớn thần tuấn dần lộ rõ. Chiến mã vô cùng cao lớn, hơn nam tử một chiếc đầu, nó cũng nhắm mắt, toàn thân nhuộm máu thành màu đỏ sậm, khó lòng nhận ra màu lông thật sự.
"Thần dạy, nó… nó vẫn sống, từ Thái cổ phong ấn đến giờ mà không chết."
"Thiên mã!" Tử Kim thần long gào to.
Quả là một truyền kì thần thoại, bị phong ấn vô tận tuế nguyệt mà bản thân nguyên lành, lại giữ cho Thiên mã còn sống.
Tuy không nhận ra nhân vật trong sáu cây thông thiên thạch trụ nhưng khí chất họ chắc chắn không kém hơn người này.
Tình cảnh vô cùng đáng sợ, Thần Nam hoài nghi, dù Ma Chủ quay lại, tu vi khôi phục đỉnh cao, liệu có đánh bại được ai trong bảy người không? Trực giác cho hắn biết bảy người này siêu việt vô cùng.
Những người này có lai lịch thế nào?
Quả là một việc vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc, đột nhiên tinh quang lé sáng trên trời, nguyệt hoa như nước rải xuống.
"A, tinh quang, nguyệt quang đều tán loạn hết rồi." Long Vũ hô lên kinh hãi.
Mọi đệ tử trên hoa đảo cũng hô vang, tựa hồ dự cảm được sẽ có sự tình đáng sợ phát sinh.
"Long Vũ, chuyện gì vậy?" Thần Nam hỏi.
"Bắc đẩu thất tinh Thái cổ cấm kị đại trận phong ấn thất thánh sơn, giam giữ bảy Thái cổ nhân vật, đại trận quanh năm vận chuyển, cùng bắc đẩu thất tinh trên trời kết hợp. Đồng thời sao sáng trên trời dùng tinh thần chi lực liên tục tụ xuống mặt biển cung cấp cho Thái cổ đại trận. Nhưng mỗi vạn năm, Thái cổ cấm kị đại trận lại dừng trong khoảnh khắc bởi tinh quang trên trời tán loạn, không cung cấp năng lượng cho cổ trận được."
Thần Nam đã hiểu, chỉ khoảng khắc ngắn ngủi này, cổ trận mất hiệu dụng, sức mạnh phong ấn thấp nhất. Nếu là lúc luân hồi trong vạn năm ắt không vấn đề gì nhưng giờ thánh sơn đã tiêu ma thành bảy ngọn thạch trụ. Thánh sơn được coi là thần ma không hủy nổi mà cũng thế, chỉ e không áp chế nổi bảy cường giả nữa.
Cần phải dùng sức mạnh sao trời trấn áp phong ấn bảy người, quả thật đáng sợ.
"Đệ tử Phiêu Diêu phong tập trung hết đến đây."
Mấy vị tổ sư ở trung ương hoa đảo gào lên gấp gáp.
Bóng người lấp loáng, mọi đệ tử nhanh chóng lao tới.
Bọn Thần Nam cũng bám theo.
Trên ngọn núi thấy, một lão nhân mập ú quát lớn: "Giờ ta phát tổ sư lệnh, mọi đệ tử mau rời khỏi Phiêu Diêu phong, càng xa càng tốt, trong vòng nửa tháng không được quay lại."
Lúc này Thần Nam không cảm thấy buồn cười trước thân thể béo phì của lão nhân là lộ ra kính ý sâu sắc, lão đã quyết tử nên muốn môn đồ đi hết để giữ mạng.
"Không, cùng tồn vong với tổ sư."
"Cùng tồn vong với Phiêu Diêu phong."
"Cùng tồn vong với sư môn."
Mọi đệ tử chảy nước mắt hét lên.
"Ngu xuẩn!" Lão nhân đại nộ: "Ta lệnh cho các ngươi đi thật xa, bằng không ta lập tức tự tuyệt trước mặt các ngươi. Mau đi, còn không đi ta chết ngay đây." Lão nhân giơ cao bàn tay, nhắm thẳng vào thiên linh cái.
Tiếng khóc vang lên khắp đảo, các đệ tử lưu luyến quay đầu rồi mới đi.
Tinh quang lấp lánh, bảy ngọn thông thiên thạch trụ rung lên kịch liệt, cả hải vực đều sôi lên, không chỉ chín tòa chủ đảo lắc lư mà hoa đảo cũng bần bật.
"Bay hết đi cho ta, những ai tu vi cao thâm không thể dìu đệ tử bay đi, định bức tử ta sao? Hành động mau lên cho ta." Lão nhân quát vang.
Mọi đệ tử trẻ tuổi gào khóc bay về phái xa.
Đệ tử trẻ tuổi đi hết rồi, trên ngọn núi ngoài mấy vị lão nhân còn hơn hai mươi trung niên nhân.
Lão nhân quát: "Các ngươi cũng đi, mấy lão bất tử chúng ta ở lại là đủ. Còn người là còn hi vọng, hạt giống, Phiêu Diêu phong không thể đứt mạch từ đây, tương lai của Phiêu Diêu phong phải dựa vào các ngươi."
Sau cùng, mười hai trung niên nhân ra đi, mười ba người khác thà chết cũng không cất bước.
Thần Nam kéo Long Vũ nhuốm lệ sầu thương cùng Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư bay lên, rời xa hoa đảo.
Chỉ khoảnh khắc mà thay đổi lịch sử, thay đổi lịch sử tam giới.
Vô hạn tinh quang sáng rực, thiên địa trắng xóa, không chỉ Thái cổ cấm kị đại trận đình chỉ, một việc đáng sợ hơn xảy ra.
Tinh thần chi quang không còn là sức mạnh áp chế Thái cổ thất vị nhân vật mà trở thành trợ lực cho họ thoát khốn.
Bảy cường giả có thông thiên pháp lực đã tụ vô tận tinh quang lại những dải sáng đánh vào thông thiên thạch trụ.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vạn dặm mặt biển dậy sóng ngút trời, nước biển chạm tới mây cao.
Đại sự kiện thay đổi lịch sử tam giới đột ngột phát sinh.
Bảy Thái cổ nhân vật trong truyền thuyết phá được bảy cây thông thiên thạch trụ, phong ấn qua vô tận tuế nguyệt lúc này tan vỡ.
Bảy tiếng hú vang động, tiếng biển gầm vạn dặm bị áp chế, thiên địa chỉ còn tiếng gầm chấn động màng tai, bảy vị Thái cổ chiến thần phá được phong ấn đứng trên không.
Ai nấy chiến ý ngút ngàn, trên mình khoác cổ lão huyết y rách nát, tay cầm thanh đồng cổ binh rỉ sét, ngửa mặt hú vang liên tục, mái tóc tung bay cuồng loạn.
"Ầm, ầm, ầm…"
Ngàn vạn tầng sóng dấy lên, bảy tòa hải đảo sụp đổ, chúng bị tiếng gầm hủy diệt.
Sáu bóng người hóa thành hào quang kinh nhân bay về sáu hướng.
Thần Nam nhìn rõ dung mạo của nam tử ở lại, y cầm thanh đồng cổ mâu rỉ sét, cưỡi trên lưng Thiên mã nhuộm máu, lạnh lùng nhìn xuống hoa đảo.
Tổ sư Phiêu Diêu phong và mấy vị lão nhân giận dữ bay lên. Sau lưng họ, hơn mười trung niên cũng bám theo.
Thần Nam kéo Long Vũ về lướt về chân trời nhưng không đi quá xa, vận dụng thiên nhãn thông chú thị tình hình, hắn biết bi kịch sắp diễn ra dù mấy lão nhân kia cực mạnh.
Tổ sư Phiêu Diêu phong dấy lên thiên địa nguyên khí kinh hồn, như vì sao băng lao tới, xuất ra ngàn tầng kiếm khí bổ vào nhân vật cưỡi Thiên mã.
Nam tử cầm thanh đồng cổ mâu ngồi nguyên trên lưng Thiên mã, không hề động đậy, mặc mọi làn kiếm khí lao vào mình mà không hề biến sắc.
Các cao thủ Phiêu Diêu phong đều lộ vẻ vui mừng, chưởng môn tổ sư là một cao thủ Thần Hoàng, dù thiên giai cao thủ mà đứng yên chịu đòn tất nhục thể cũng khó giữ.
Nhưng sự tình vượt xa ý liệu, ngàn vạn đạo kiếm khí kinh hồn bổ trúng nam tử từ phong ấn tuyệt địa tiến ra.
Hào quang tan hết vào thể nội y như mưa xuân thấm vào đất khô hạn.
Cao thủ Phiêu Diêu phong cả kinh.
"Phập."
Huyết quang lóe lên, nam tử ngồi trên lưng Thiên mã khẽ vung chiến mâu liền xuyên qua ngực Thần Hoàng cao thủ, nhanh hơn cả chớp.
Huyết vũ rải rác, tổ sư Phiêu Diêu phong tan thây, tịch diệt lập tức.
Mọi cao thủ hô lên đau đớn, mười mấy người cùng lao lên.
Nhưng trận chiến tàn khốc hơn họ tưởng tượng.
Thái cổ nam tử không hề phát ra dao động, cũng không có hào quang năng lượng lóe sáng, múa binh khí như võ giả tầm thường nhất trên Nhân gian, những mỗi đòn lại xuyên ngực một cao thủ Phiêu Diêu phong khiến họ tịch diệt.
Máu nhuộm đỏ bầu trời, những cường giả mạnh nhất Phiêu Diêu phong thoáng chốc đều bị Thái cổ nhân vật quét sạch.
Thái cổ nhân vật trong truyền thuyết không hề biến sắc, như lòng giếng trầm tịch vạn năm, tựa hồ tất cả đều không đáng gì.
Ngoài xa Long Vũ mắt nhòe lệ, khóc không thành tiếng.
Thần Nam lẩm bẩm: "Đáng sợ thật, Thần Hoàng cũng không chống nổi một đòn, không phát ra dao động nguyên khí uy bá thiên địa như Ma Chủ, đơn giản là một võ giả nhưng diệt hết tất cả, lẽ nào bảy người này mở ra một tu luyện lĩnh vực mới."
Trên tầng không đại dương, nhiều đệ tử Phiêu Diêu phong không đi xa, họ tận mắt thấy sư môn cao thủ thảm bại, một Thần Hoàng và ba Thần Vương bị diệt nhanh như sâu kiến.
Mối thù này báo thế nào, bằng cách nào?
Dù khổ tu cả đời cũng khó vươn tới cảnh giới này.
Con người đều có huyết tính, không ít đệ tử quay lại, gầm vang lao vào Thái cổ nam tử, bao quát mười hai vị trung niên cao thủ!
Nhưng trận chiến không cân sức, đơn giản là một trường đồ sát, Thái cổ nam tử ngoài múa cổ mâu, hoàn toàn không làm gì nữa, nhanh chóng xuyên qua ngực tất cả, máu phun ào ào.
Diệt gọn tất cả, Thái cổ nam tử ngồi yên trên lưng ngựa, trầm tịch như hóa thạch.
Đột nhiên, hoa đảo dưới chân y vỡ tung, vô tận thảo mộc tinh hoa và thiên địa nguyên khí tràn vào thân thể y. Y như một hắc động không đáy hút hết thiên địa tinh khí!
"Đáng sợ thật, là một tu luyện lĩnh vực mới." Thần Nam ở ngoài xa lặng lẽ quan sát, lẩm bẩm: "Lẽ nào sóng gió ở đây sẽ quét qua lục địa? Là họ? Tựa hồ phải mà không phải?"
Ai ngờ thông thiên thất trụ nguyên là bảy tòa thánh sơn kiên cố nhất? Từ Thái cổ thời kì đã sừng sững giữa thiên địa, phong ấn bảy nhân vật được coi là pháp lực vô biên, vậy mà cũng bị bảy người luyện hóa thành thạch trụ. Vô tận tuế nguyệt qua đi, bảy người vẫn sống đến giờ, không hiểu họ mạnh đến mức nào.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư ngẩng ngơ nhìn thông thiên thất trụ. Quanh đó, mấy thiếu nữ kiên nhẫn giới thiệu tình huống, tức thì chúng đều kinh hãi y như Thần Nam.
Mặt biển bình tĩnh dần dậy sóng, bảy ngọn thạch trụ vươn lên mây xanh phát ra hào quang xạ xuống mặt biển, sóng thần vô tận dâng trào khiến cả hải vực sôi lên.
Quái sự xảy ra sau đó, từng đại sóng lớn bay lên không, hóa thành các loại thần binh lợi nhận: có cự phủ dài cả chục trượng, cự kiếm trăm trượng, toàn bộ do nước biển hóa thành nhưng lại sáng lấp lánh như tinh thiết thần binh chân chính.
Tuy cách rất xa nhưng bọn Thần Nam cảm giác được số binh khí do nước biển hóa thành này đáng sợ thế nào, quyết không kém hơn thần binh lợi nhận thật sự.
Giá trị của thần binh nằm trong tay người sử sụng, nếu tu luyện giả đủ mạnh, một cọng cỏ cũng thắng được thần kiếm, đương nhiên binh khí do nước biển ngưng tụ thành được bảy nhân vật trong truyền thuyết truyền linh hồn vào, đã vượt hơn thần binh lợi nhận, trở thành bảo vật trân quý.
Cự kiếm, thần phủ, trường đao… mấy chục cây binh khí phát ra ánh sáng lãnh liệt, hóa thành từng dải sáng bổ vào thạch trụ, từng đóa hoa lửa bùng lên, như sao bằng vắt ngang mặt biển.
Số binh khí ẩn chứa sức mạnh kinh hồn, có thể sánh với thần vật này không thể lay động được bảy ngọn thạch trụ, chỉ biết dựa vào lực va đập mãnh liệt, chém tan điểm điểm hỏa tinh, coi như vô dụng.
Nếu trong thạch trụ thật sự phong ấn bảy Thái cổ nhân vật, ắt phải kinh hãi trước ý chí của họ. Vô tận tuế nguyệt đã qua mà họ chưa buông xuôi, vẫn dùng cách có công hiệu cực chậm này để phá thánh sơn, tinh thần đáng kính không kém gì truyền ngôn Ngu Công dời núi, mài chày sắt thành kim.
Nên nhớ năm xưa đó là bảy tòa thánh sơn vô cùng cao lớn, từ Thái cổ đến nay, trải qua dâu bể, năm tháng dài lâu đã mài thành thạch trụ, buộc người ta phải bội phục.
Ý chí kiên cường, tính cách bất khuất khiến bảy nhân vật này sau cùng cũng thấy được hi vọng thoát khốn.
"Đó có phải ẩn hoạn khiến ta bất an?" Thần Nam lẩm bẩm.
"Ầm."
Sóng dâng ngút trời.
Tiếng hú vang vọng từ trong một căn thạch trụ bùng lên khiến cả hải vực rung động, ngàn tầng sóng dâng cao nhưng tiếng hú lại áp chế được tiếng biển gào, trời đêm liên tục rung chuyển.
Sáu cây thạch trụ khác cũng như cự nhân đang ngủ tỉnh dậy, phát ra tiếng hú mạnh hơn cả nước biển cuồng bạo, tiếng biển gầm so với họ khác nào tiếng nhạc vui tai.
Thần Nam cảm giác rõ ràng linh hồn chấn động, nỗi sợ từ đáy sau linh hồn dâng lên.
Không sai, tâm linh cảm ứng trước đây của hắn có liên quan đến tình cảnh này.
Hiện tại hắn đã khẳng định được.
Bảy tiếng hú kéo dài nửa khắc mới dừng, bảy cây thạch trụ vẫn sáng chói như trước, chiếu rọi thiên địa, mấy chục món binh khí chém loạn, ngoài ra không có gì khác thường.
Long Vũ lộ vẻ hồ nghi: "Xưa nay chưa từng có tiếng hú. Chuyện này…e là bảy Thái cổ nhân vật thật sự muốn đột phá phong ấn."
Thần Nam rảo bước tiến tới, đến bờ biển cạnh hoa đảo, đứng ở cự ly gần nhất quan sát thạch trụ, Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư và nhiều người nữa cũng tới, lặng lẽ quan sát thông thiên thất trụ.
Bảy đạo hào quang chói lòa đột nhiên phát ra, bảy thân ảnh mơ hồ thoạt ẩn thoạt hiện trong thạch trụ khiến người hoa đảo đại loạn.
"Mau đi bẩm báo tổ sư!"
Mấy người nhắm thẳng trung ương hoa đảo chạy đi, kỳ thật không cần họ bẩm báo, lẽ nào tiếng hú vừa nãy không kinh động cao thủ trên đảo?
Trên một ngọn núi thấp ở giữa hoa đảo có bốn lão nhân đang đứng, họ đều lo lắng, chăm chú quan sát thông thiên thất trụ.
"Lẽ nào nhân vật bị phong ấn sắp thoát ra?"
"Không ngờ lại phát sinh trong thời đại của chúng ta."
"Mấy ngày tới phải cho các đệ tử trẻ tuổi đi hết, để lại mấy lão bất tử chúng ta bồi táng là được. Không biết khi thất nhân xuất thế sẽ ảnh hưởng thế nào đến lục địa đang loạn lên, nhưng mong là không có gì nghiêm trọng."
"Thời gian quá lâu rồi, bảy người là những nhân vật thế nào, không ai biết nữa, nên chắc không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì."
Thần Nam nhìn sóng lớn vỗ bờ và thông thiên thất trụ, nói với Long Vũ: "Những người này, sư môn của muội không đối phó nổi đâu, lại trải qua Vô thiên chi nhật, thiên địa chắc không tìm được ai đối phó được với họ. Ta cảm giác họ mạnh không tưởng tượng nổi, Long Vũ, mau về báo cho sư tổ muội mau an bài đi."
"Vô dụng, họ sẽ không đi đâu."
"Nhưng thế chỉ hi sinh vô vị."
Long Vũ lặng lẽ nhìn bảy cây thông thiên chi trụ sáng chói: "Biết là không thể nên có lúc không nên ngu trung ngoan cố, nhưng đây lại là tinh thần bất khuất. Sức một mình muội không làm được gì, nhưng nếu không dám làm gì ắt hi vọng cũng mất luôn, mấy vị tổ sư không thể thoái lui."
Bóng dáng trong bảy cây thạch trụ rõ dần, nhưng cũng với những cao thủ đứng ở cự ly rất gần trên hoa đảo, vận dụng thiên nhãn thông mới nhìn được.
Những thạch trụ cao tận mây xanh, đường kính mấy trăm trượng, nhưng có thân ảnh ở lõi đang hiển hiện dần nên cổ lão thạch trụ phảng phất dần trong suốt.
Một nam tử cao lớn, thân cao chừng một trượng, đầy sức mạnh mang tính bùng nổ, cơ nhục cuồn cuộn, làn da màu cổ đồng như được tôi luyện trăm ngàn lần.
Cơ nhục của y không phải gồ lên kiểu đã man mà gần như hoàn mỹ, thể phách hữu lực mà thon thả.
Mái tóc đen dài rũ xuống như thác nước, che trước mặt và sau lưng, mắt nhắm tịt nhưng phảng phất phát ra hai đạo hào quang lăng lệ, khiến những ai nhìn y đều kinh tâm động phách!
Đó là vô hình khí chất, bất diệt chiến ý vượt thiên cổ.
Cổ lão chiến bào rách nát chỉ che được từ bụng trở xuống bị huyết thủy nhuộm đỏ, nhìn mà kinh tâm, chắc từ rất xa xưa, y từng tung hoành chém giết, máu nhuộm chiến bào. Những người bị y giết, đương nhiên là Thái cổ cường giả cấp cao.
Bất diệt chiến ý dâng tràn là nguyên nhân trọng yếu khiến y thiên cổ bất diệt
Tay y cầm một thanh cổ lão chiến mâu rỉ sét, cán mâu chống xuống đất, vết rỉ hoen hiện rõ, mũi mâu chỉ lên trời, ảm đạm vô quang. Cây thanh đồng cổ mâu không hề sáng chói nhưng xuyên qua thạch trụ phát ra sát khí khiến ai nấy rùng mình.
Người và mâu từ Thái cổ tồn tại đến nay phát ra khí tức khôn tả, như cổ lão hóa thạch, lại như bất diệt chi thể chiến ý lăng vân.
Đó là tổ hợp mâu thuẫn, chiến y rách nát nhuộm máu, thân thể cao lớn, cổ lão chiến mâu rỉ sét… tạo thành một bức tranh vô cùng chấn động.
"Kia là… kia là…" Long Bảo Bảo đột nhiên hô lên kinh hãi.
Hào quang sáng rực, quang ảnh lóe lên bên trái nam tử cầm cổ lão chiến mâu, một thớt chiến mã cao lớn thần tuấn dần lộ rõ. Chiến mã vô cùng cao lớn, hơn nam tử một chiếc đầu, nó cũng nhắm mắt, toàn thân nhuộm máu thành màu đỏ sậm, khó lòng nhận ra màu lông thật sự.
"Thần dạy, nó… nó vẫn sống, từ Thái cổ phong ấn đến giờ mà không chết."
"Thiên mã!" Tử Kim thần long gào to.
Quả là một truyền kì thần thoại, bị phong ấn vô tận tuế nguyệt mà bản thân nguyên lành, lại giữ cho Thiên mã còn sống.
Tuy không nhận ra nhân vật trong sáu cây thông thiên thạch trụ nhưng khí chất họ chắc chắn không kém hơn người này.
Tình cảnh vô cùng đáng sợ, Thần Nam hoài nghi, dù Ma Chủ quay lại, tu vi khôi phục đỉnh cao, liệu có đánh bại được ai trong bảy người không? Trực giác cho hắn biết bảy người này siêu việt vô cùng.
Những người này có lai lịch thế nào?
Quả là một việc vô cùng đáng sợ.
Cùng lúc, đột nhiên tinh quang lé sáng trên trời, nguyệt hoa như nước rải xuống.
"A, tinh quang, nguyệt quang đều tán loạn hết rồi." Long Vũ hô lên kinh hãi.
Mọi đệ tử trên hoa đảo cũng hô vang, tựa hồ dự cảm được sẽ có sự tình đáng sợ phát sinh.
"Long Vũ, chuyện gì vậy?" Thần Nam hỏi.
"Bắc đẩu thất tinh Thái cổ cấm kị đại trận phong ấn thất thánh sơn, giam giữ bảy Thái cổ nhân vật, đại trận quanh năm vận chuyển, cùng bắc đẩu thất tinh trên trời kết hợp. Đồng thời sao sáng trên trời dùng tinh thần chi lực liên tục tụ xuống mặt biển cung cấp cho Thái cổ đại trận. Nhưng mỗi vạn năm, Thái cổ cấm kị đại trận lại dừng trong khoảnh khắc bởi tinh quang trên trời tán loạn, không cung cấp năng lượng cho cổ trận được."
Thần Nam đã hiểu, chỉ khoảng khắc ngắn ngủi này, cổ trận mất hiệu dụng, sức mạnh phong ấn thấp nhất. Nếu là lúc luân hồi trong vạn năm ắt không vấn đề gì nhưng giờ thánh sơn đã tiêu ma thành bảy ngọn thạch trụ. Thánh sơn được coi là thần ma không hủy nổi mà cũng thế, chỉ e không áp chế nổi bảy cường giả nữa.
Cần phải dùng sức mạnh sao trời trấn áp phong ấn bảy người, quả thật đáng sợ.
"Đệ tử Phiêu Diêu phong tập trung hết đến đây."
Mấy vị tổ sư ở trung ương hoa đảo gào lên gấp gáp.
Bóng người lấp loáng, mọi đệ tử nhanh chóng lao tới.
Bọn Thần Nam cũng bám theo.
Trên ngọn núi thấy, một lão nhân mập ú quát lớn: "Giờ ta phát tổ sư lệnh, mọi đệ tử mau rời khỏi Phiêu Diêu phong, càng xa càng tốt, trong vòng nửa tháng không được quay lại."
Lúc này Thần Nam không cảm thấy buồn cười trước thân thể béo phì của lão nhân là lộ ra kính ý sâu sắc, lão đã quyết tử nên muốn môn đồ đi hết để giữ mạng.
"Không, cùng tồn vong với tổ sư."
"Cùng tồn vong với Phiêu Diêu phong."
"Cùng tồn vong với sư môn."
Mọi đệ tử chảy nước mắt hét lên.
"Ngu xuẩn!" Lão nhân đại nộ: "Ta lệnh cho các ngươi đi thật xa, bằng không ta lập tức tự tuyệt trước mặt các ngươi. Mau đi, còn không đi ta chết ngay đây." Lão nhân giơ cao bàn tay, nhắm thẳng vào thiên linh cái.
Tiếng khóc vang lên khắp đảo, các đệ tử lưu luyến quay đầu rồi mới đi.
Tinh quang lấp lánh, bảy ngọn thông thiên thạch trụ rung lên kịch liệt, cả hải vực đều sôi lên, không chỉ chín tòa chủ đảo lắc lư mà hoa đảo cũng bần bật.
"Bay hết đi cho ta, những ai tu vi cao thâm không thể dìu đệ tử bay đi, định bức tử ta sao? Hành động mau lên cho ta." Lão nhân quát vang.
Mọi đệ tử trẻ tuổi gào khóc bay về phái xa.
Đệ tử trẻ tuổi đi hết rồi, trên ngọn núi ngoài mấy vị lão nhân còn hơn hai mươi trung niên nhân.
Lão nhân quát: "Các ngươi cũng đi, mấy lão bất tử chúng ta ở lại là đủ. Còn người là còn hi vọng, hạt giống, Phiêu Diêu phong không thể đứt mạch từ đây, tương lai của Phiêu Diêu phong phải dựa vào các ngươi."
Sau cùng, mười hai trung niên nhân ra đi, mười ba người khác thà chết cũng không cất bước.
Thần Nam kéo Long Vũ nhuốm lệ sầu thương cùng Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo và Cổ Tư bay lên, rời xa hoa đảo.
Chỉ khoảnh khắc mà thay đổi lịch sử, thay đổi lịch sử tam giới.
Vô hạn tinh quang sáng rực, thiên địa trắng xóa, không chỉ Thái cổ cấm kị đại trận đình chỉ, một việc đáng sợ hơn xảy ra.
Tinh thần chi quang không còn là sức mạnh áp chế Thái cổ thất vị nhân vật mà trở thành trợ lực cho họ thoát khốn.
Bảy cường giả có thông thiên pháp lực đã tụ vô tận tinh quang lại những dải sáng đánh vào thông thiên thạch trụ.
Tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, vạn dặm mặt biển dậy sóng ngút trời, nước biển chạm tới mây cao.
Đại sự kiện thay đổi lịch sử tam giới đột ngột phát sinh.
Bảy Thái cổ nhân vật trong truyền thuyết phá được bảy cây thông thiên thạch trụ, phong ấn qua vô tận tuế nguyệt lúc này tan vỡ.
Bảy tiếng hú vang động, tiếng biển gầm vạn dặm bị áp chế, thiên địa chỉ còn tiếng gầm chấn động màng tai, bảy vị Thái cổ chiến thần phá được phong ấn đứng trên không.
Ai nấy chiến ý ngút ngàn, trên mình khoác cổ lão huyết y rách nát, tay cầm thanh đồng cổ binh rỉ sét, ngửa mặt hú vang liên tục, mái tóc tung bay cuồng loạn.
"Ầm, ầm, ầm…"
Ngàn vạn tầng sóng dấy lên, bảy tòa hải đảo sụp đổ, chúng bị tiếng gầm hủy diệt.
Sáu bóng người hóa thành hào quang kinh nhân bay về sáu hướng.
Thần Nam nhìn rõ dung mạo của nam tử ở lại, y cầm thanh đồng cổ mâu rỉ sét, cưỡi trên lưng Thiên mã nhuộm máu, lạnh lùng nhìn xuống hoa đảo.
Tổ sư Phiêu Diêu phong và mấy vị lão nhân giận dữ bay lên. Sau lưng họ, hơn mười trung niên cũng bám theo.
Thần Nam kéo Long Vũ về lướt về chân trời nhưng không đi quá xa, vận dụng thiên nhãn thông chú thị tình hình, hắn biết bi kịch sắp diễn ra dù mấy lão nhân kia cực mạnh.
Tổ sư Phiêu Diêu phong dấy lên thiên địa nguyên khí kinh hồn, như vì sao băng lao tới, xuất ra ngàn tầng kiếm khí bổ vào nhân vật cưỡi Thiên mã.
Nam tử cầm thanh đồng cổ mâu ngồi nguyên trên lưng Thiên mã, không hề động đậy, mặc mọi làn kiếm khí lao vào mình mà không hề biến sắc.
Các cao thủ Phiêu Diêu phong đều lộ vẻ vui mừng, chưởng môn tổ sư là một cao thủ Thần Hoàng, dù thiên giai cao thủ mà đứng yên chịu đòn tất nhục thể cũng khó giữ.
Nhưng sự tình vượt xa ý liệu, ngàn vạn đạo kiếm khí kinh hồn bổ trúng nam tử từ phong ấn tuyệt địa tiến ra.
Hào quang tan hết vào thể nội y như mưa xuân thấm vào đất khô hạn.
Cao thủ Phiêu Diêu phong cả kinh.
"Phập."
Huyết quang lóe lên, nam tử ngồi trên lưng Thiên mã khẽ vung chiến mâu liền xuyên qua ngực Thần Hoàng cao thủ, nhanh hơn cả chớp.
Huyết vũ rải rác, tổ sư Phiêu Diêu phong tan thây, tịch diệt lập tức.
Mọi cao thủ hô lên đau đớn, mười mấy người cùng lao lên.
Nhưng trận chiến tàn khốc hơn họ tưởng tượng.
Thái cổ nam tử không hề phát ra dao động, cũng không có hào quang năng lượng lóe sáng, múa binh khí như võ giả tầm thường nhất trên Nhân gian, những mỗi đòn lại xuyên ngực một cao thủ Phiêu Diêu phong khiến họ tịch diệt.
Máu nhuộm đỏ bầu trời, những cường giả mạnh nhất Phiêu Diêu phong thoáng chốc đều bị Thái cổ nhân vật quét sạch.
Thái cổ nhân vật trong truyền thuyết không hề biến sắc, như lòng giếng trầm tịch vạn năm, tựa hồ tất cả đều không đáng gì.
Ngoài xa Long Vũ mắt nhòe lệ, khóc không thành tiếng.
Thần Nam lẩm bẩm: "Đáng sợ thật, Thần Hoàng cũng không chống nổi một đòn, không phát ra dao động nguyên khí uy bá thiên địa như Ma Chủ, đơn giản là một võ giả nhưng diệt hết tất cả, lẽ nào bảy người này mở ra một tu luyện lĩnh vực mới."
Trên tầng không đại dương, nhiều đệ tử Phiêu Diêu phong không đi xa, họ tận mắt thấy sư môn cao thủ thảm bại, một Thần Hoàng và ba Thần Vương bị diệt nhanh như sâu kiến.
Mối thù này báo thế nào, bằng cách nào?
Dù khổ tu cả đời cũng khó vươn tới cảnh giới này.
Con người đều có huyết tính, không ít đệ tử quay lại, gầm vang lao vào Thái cổ nam tử, bao quát mười hai vị trung niên cao thủ!
Nhưng trận chiến không cân sức, đơn giản là một trường đồ sát, Thái cổ nam tử ngoài múa cổ mâu, hoàn toàn không làm gì nữa, nhanh chóng xuyên qua ngực tất cả, máu phun ào ào.
Diệt gọn tất cả, Thái cổ nam tử ngồi yên trên lưng ngựa, trầm tịch như hóa thạch.
Đột nhiên, hoa đảo dưới chân y vỡ tung, vô tận thảo mộc tinh hoa và thiên địa nguyên khí tràn vào thân thể y. Y như một hắc động không đáy hút hết thiên địa tinh khí!
"Đáng sợ thật, là một tu luyện lĩnh vực mới." Thần Nam ở ngoài xa lặng lẽ quan sát, lẩm bẩm: "Lẽ nào sóng gió ở đây sẽ quét qua lục địa? Là họ? Tựa hồ phải mà không phải?"
/513
|