Nàng là sủng nhi của trời cao, do thiên địa tinh khí ngưng tụ thành, băng cơ ngọc cốt, phong hoa tuyệt đại, từ nhỏ đã khuynh thành khuynh quốc, thể chất vạn người không có một khiến nàng như vì sao sáng chói giữa tầng mây cao.
Sinh ra không lâu, nàng được một vị lão tu giả của Nhân gian Đông thổ nhận nuôi, tuy công pháp không thâm ảo lắm nhưng nàng nhờ thiên tư cao tuyệt tu luyện thành một thân tu vi siêu quần.
Trong lúc đi khắp Đông thổ đại lục tu luyện, vô số thanh niên si mê, anh kiệt theo hàng đàn, trí tuệ của nàng không kém hơn tuyệt thế dung mạo, học được không ít công pháp tuyệt diệu của các thanh niên, tu vi tiến bộ thần tốc.
"Thu thủy vi thần ngọc vi cốt". Nàng là thiên chi kiêu nữ, mỗi ánh mắt khiến vô số người sẵn sàng hi sinh.
Tu vi tăng cao khiến nàng trở thành nhân vật đầu lãnh của lớp thanh niên, cộng thêm dung mạo vô song và khí chất xuất trần tạo cho nàng vị trí viên minh châu chói lọi của tu luyện giới.
Nàng như ngôi sao băng bay ngang bầu trời, chiếu sáng Đông thổ đại lục, thiên chi kiêu nữ thực sự.
Tỏa sáng như vậy nên các nhân vật tiền bối chú ý đến, tiền bối cao thủ của Đông thổ đệ nhất đạo môn Loạn chiến Huyền giới coi trọng thiên tư của nàng, muốn thu làm đệ tử.
Nhưng lúc đó có một nhân vật hùng mạnh hơn cũng phát hiện nàng.
Vô thượng cao thủ Thần Cơ trong truyền thuyết tuệ nhãn thức châu, từ lúc nhìn thấy nàng đã lay động, thu làm đồ đệ duy nhất.
Nên biết đó là thân muội muội của Phong Ma, khai phái tổ sư của Loạn Chiến môn.
Thân phận của đôi huynh muội này cao bậc nhất tu luyện giới, là những nhân vật thiên tư cao nhất sau thời Thái cổ, đánh khắp Thiên giới Nhân gian gần như vô địch thủ!
Nhân vật như Thần Cơ phá cách thu nàng làm truyền nhân coi như cơ ngộ cực lớn, từ đó con đường tu luyện rộng mở thênh thang, không phải khổ não vì công pháp thấp kém.
Biển rộng có cá nhảy, trời cao có chim bay. Từ đó nàng bước lên con đường tiên thần chi cảnh, sau cùng lên Thiên giới.
Đương nhiên trong lúc tu luyện tại Nhân gian đã phát sinh nhiều việc khiến nàng khó quên. Hiện tại, dù nhiều người và vật đã tiêu tan thì chuyện cũ vẫn để lại những ấn tượng không phai.
Thần Nam, Thần Chiến, Vũ Hinh, Thái cổ Lục đạo truyền nhân, Tà Tổ, Tây thổ thủ hộ giả …
Từng câu chuyện cũ như mây như khói luấn quấn trong lòng, vốn cho rằng đã tàn theo năm tháng nhưng sau cùng vẫn phải đối diện.
Đến ngày nàng đạt cảnh giới Thần Vương mới biết mình là ai. Là Thất Tuyệt nữ trong truyền thuyết, sẽ có ngày là dạng tồn tại số một trong thiên địa, bậc tiên tử đứng trên đỉnh thế giới.
Sư tôn Thần Cơ cũng như nàng là Thất Tuyệt nữ chi thân, bất quá đã rơi rụng, mãi vạn năm sau mới xuất hiện. Không muốn nghĩ tới nhưng những chuyện xảy ra toàn không tưởng tượng được, khiến nàng khổ não và bi phẫn.
Nàng. Là Đạm Đài Tuyền.
Lúc này Đạm Đài Tuyền khổ não cực điểm, buồn, xẩu hổ, giận dữ, phẫn hận… các loại tình cảm dệt lại trong lòng khiến nàng rối tơ vò.
Mấy hôm trước, Đại Long đao vỡ tan, tụ hợp với tiểu anh nhi trong thân thể khiến tiểu sinh mệnh mạnh đến độ không tưởng tượng được, chắc sẽ xuất thế sớm.
Nàng chưa bao giờ tưởng tượng có ngày thế này, băng thanh ngọc khiết chi thân lại hoài thai. Không thể tưởng tượng được và cũng không có chuyện gì tồi tệ hơn được nữa.
Ai ngờ Đạm Đài tiên tử thánh khiết có ngày sẽ sinh sản?
Đúng là một trường tai nạn.
Bảo nàng còn làm người thế nào đây?
Đạm Đài tiên tử băng thanh ngọc khiết sẽ thành mẫu thân, sinh ra một tiểu anh nhi, giấu được một lúc chứ không thể cả đời, sớm muộn gì người ngoài cũng biết việc này. Mỗi lần nghĩ tới hậu quả là nàng run sợ.
Nàng vô cùng sầu khổ, thậm chí nghĩ đến cách "lưỡng bại câu thương", bất chấp sinh mệnh thụ tổn để hủy diệt tiểu sinh mệnh này nhưng chưa kịp thử đã phát giác nó và sinh mệnh bản thân quấn chặt lấy nhau khiến nàng bó tay.
Trốn trong tiên viên cảnh sắc tú mĩ cực điểm do Thần gia bố trí, nàng muốn khóc mà không ra nước mắt, xưa này chưa bao giờ nhu nhược thế này, nếu được quay lại chắc nàng sẽ cân nhắc từ bỏ dung hợp cùng Mộng Khả Nhi. Lúc này bốn bề không người, chỉ có dòng nước liu riu chảy qua cây cầu nhỏ trong tiên viên, cùng tiếng ong bướm vo ve, nàng không che giấu, để lộ vùng bụng nhô cao.
Nhìn tấm thân từng thon thả giờ phồng lên, nàng phẫn hận cực điểm, chỉ tiếc không thể vung kiếm gọt đi.
Nơi này phong cảnh như vẽ, trăm hoa bừng nở, hương thơm nức mũi, đình đài điện vũ điểm xuyết trong tiên viên, càng tô thêm vẻ mĩ lệ.
Đó là do Thần gia đặc biệt an trí nhưng không những không khiến nàng vui vẻ mà xấu hổ hơn. Bởi nàng biết mấy lão bất tử của Thần gia hiểu ngọn nguồn, coi nàng là nhi tức sắp sinh sản khiến tiên tử cơ hồ phát cuồng.
Lúc thấy mấy tiểu thị nữ dùng ngọc bàn mang các dạng kì trân bổ phẩm đến, nàng thật sự giận muốn khóc.
Tu vi đến cảnh giới như nàng không cần ăn uống, dù là tiên chi linh thảo cũng không coi ra gì, chỉ có tiên quả thật đặc biệt mới thu hút được chú ý.
Thần gia quả nhiên bất phàm, một ngày ba lần bốn lượt đưa tới những tiên quả mà tiên nhân nằm mộng cũng không có, cả những bổ phẩm mà Đạm Đài Tuyền chưa từng nghe nói lần nào cũng không trùng lặp.
Nàng càng xấu hổ xen lẫn giận giữ, Thần gia coi nàng như thai phụ, làm tất cả vì tiểu sinh mệnh.
Đạm Đài tiên tử lại bị người ta đối đãi như vậy, ngày nào cũng đưa đồ bổ tới, quả thật nàng không phát cuồng không được.
"Sao lại mang tới nữa, mới có hai thời thần thôi mà?" Dung nhan như ngọc của nàng lạnh như sương, cực lực khắc chế tình cảm nhưng giữa hàng mi lóe lên mấy đường đen nhánh. Khiến Đạm Đài tiên tử giận đến cỡ này, đủ thấy trong lòng nàng lửa giận bốc cao đến đâu.
Một tiểu thị nữ xinh xắn khôn lanh đáp: "Khải bẩm thiếu nãi nãi, lão tổ tông nói hiện tại thiếu nãi nãi cần nhiều chất bổ, hai thời thần là quá dài."
Nghe thấy mấy từ "thiếu nãi nãi" và "dùng đồ bổ", suýt nữa nàng xuất ra kiếm khí nhưng vẫn nhẫn nại được, khiến chiếc bàn đá trong đình đài rung lên, nàng nghiến răng: "Thật ra họ nghĩ được cách chưa, có phải đang kéo dài thời gian? Còn không nghĩ ra cách, ta sẽ đi ngay."
Tiểu thị nữ nhìn nét mắt, cẩn thận lên tiếng: "Thiếu nãi nãi đừng giận, lão tổ tông đang nghĩ cách, mời thiếu nãi nãi dùng đồ."
Vầng trán ngọc của Đạm Đài Tuyền khẽ nổi lên mấy sợi đen nhánh, mười ngọc chỉ nắm chặt lại khiến mấy tiểu thị nữ hoảng sợ, nhưng sau cùng nàng lỏng tay, đến bên ngọc bàn, cầm một lan chi tiên quả xanh mướt, lục quang lấp lánh, hương thơm nức mũi lên.
Làn môi đỏ hé ra, hàm răng trắng muốt nghiến lại: "Ta ăn." Nhưng không có vẻ gì đang ăn tiên quả chốn thiên thượng Nhân gian mà như nhai cừu nhân.
"Thần … Nam …"
Nàng vừa ăn lan chi quả nhất vừa mơ mơ hồ hồ thốt ra hai từ, mấy tiểu thị nữ nghe thấy, muốn cười mà không dám.
Đạm Đài Tuyền băng cơ ngọc cốt, mười ngón tay mảnh mai như ngọc lại cầm một hoàng kim anh đào thánh quả, nhíu đôi mày ngài: "Các ngươi cười cái gì, buồn cười lắm sao? Hừ."
"Không có." Mấy thị nữ vội cúi đầu.
"Thần … Nam …"
Lần này họ nghe rõ, Đạm Đài Tuyền vừa ăn thánh quả vừa nghiến răng gọi tên Thần Nam, xem ra nàng cực kì phẫn nộ, coi thánh quả là hắn.
"A, cô gọi ta, có… có việc gì chăng?" Thần Nam xuyên qua một bụi hoa, bước qua cây cầu vào trong đình đài.
Vừa thấy hắn, Đạm Đài Tuyền suýt nữa hất văng ngọc bàn, ngọc thủ kết kiếm quyết, loáng thoáng thấy được kiếm mang thoạt có thoạt không thò thụt. Mấy sợi đen trên trán nàng càng dao động mạnh, nàng sắp sửa phát tác.
Mấy tiểu thị nữ rất nhanh nhẹn, Thần gia không thích người nhiều chuyện nên thấy tình cảnh đó liền biến mất vô ảnh vô tung, hiện trường chỉ còn lại hai người.
Trong óc Đạm Đài Tuyền lúc này toàn bạo lực, ngược hẳn với thánh khiết khí chất ngày trước.
Đương nhiên những gì nàng nghĩ đều để đối phó Thần Nam: nàng cầm thần kiếm chém hắn thành tám mảnh, dùng đại pháp lực phong ấn hắn vào vực sâu vạn trượng…
Không thể trách nàng, đổi lại ai khác cũng vậy, nói gì tới bậc tiên tử vang danh Thiên giới, không nhiên lại có cốt nhục của đối phương.
"Thần Nam… hiện tại ta không muốn gặp ngươi." Đạm Đài Tuyền cố nén không phát tác nhưng kiếm mang giữa các ngón tay rung lên kịch liệt theo tình cảm biến chuyển, vạch xuống đất.
Nếu không phải Tứ tổ và Ngũ tổ nói với nàng rằng mấy hôm này họ cùng Thần Nam, Mộng Khả Nhi nghĩ cách giải quyết thân phận thống khổ và khó coi này của nàng, chắc giờ nàng đang đại chiến với Thần Nam.
Thần Nam ngượng ngùng: "Ta đến… đây… thăm cô."
Đạm Đài Tuyền suýt nữa phát hỏa, nghiến răng nói: "Muốn xem dáng vẻ xấu xí của ta? Ngươi đang báo phục ta, sau cùng ngươi cũng báo mối hận vạn năm trước nhưng lúc đó ta không gây thương tổn người, tất cả là Thần Cơ muốn đối phó với phụ thân ngươi. Hiện tại ngươi… đã thấy ta xấu xí, bộ dạng ta hiện tại buồn cười lắm sao? Không nhiên lại có hài tử của ngươi, a a…"
Trước lúc đến, Tứ tổ và Ngũ tổ nói với Thần Nam rằng tâm tình thai phụ không ổn định, phải cẩn thận lúc phát ngôn, hắn đành nén lòng giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, tất cả… vì cô dung hợp… thôi, đã xảy ra rồi, nói nhiều cũng vô dụng."
"Ngươi đến đây làm gì? Các ngươi nghĩ ra cách chưa?" Đạm Đài Tuyền lộ vẻ bất thiện.
"Hai vị lão tổ còn chưa nghĩ ra cách nào hay, họ nói cô là cao thủ cấp Thần Hoàng, sinh một hài tử không vấn đề, sẽ rất nhanh…à…"
"Chịu chết đi."
Đạm Đài Tuyền nổi khùng, truy sát Thần Nam.
Hai người bay trên Nguyệt lượng, Thần Nam chạy trước, Đạm Đài Tuyền đuổi sát phía sau, vô số người Thần gia nhìn thấy nhưng được mật lệnh có thấy cũng coi như không.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư nhìn lên thinh không, cùng nói: "Quả nhiên như sở liệu."
"Thần dạy vì Tiểu Thần Thần, chúng ta cạn chén." Long Bảo Bảo dùng hoàng kim trảo nâng chén đầu tiên.
"Cạn chén, ai thích sinh thì sinh." Tử Kim thần long say mờ mắt cũng giơ chén lên.
"Cạn chén, hai lão tiểu hài nói hai ngày nữa hài tử sẽ ra đời." Người nâng chén sau cùng là hoạt tử nhân Cổ Tư.
Cả ba ăn uống thỏa thuê, không buồn nhìn lên không nữa.
Thần Nam hiện tại có thiên giai nhục thân, tuy bị Thần Hoàng truy sát nhưng không gặp nguy hiểm sinh mệnh, thậm chí đối phó rất dễ dàng.
Hắn thật muốn dần cho hai lão tiểu hài Tứ tổ và Ngũ tổ nên thân, nói cái gì mà hiện tại Đạm Đài Tuyền đạt Thần Hoàng cảnh giới, cộng thêm các loại tiên quả đại bổ, sinh hài tử lại càng dễ dàng, ngoài hắn đến đả thông cho nàng ta không còn ai thích hợp, kết quả náo loạn hết lên, Nguyệt lượng nháo nhào. Đạm Đài Tuyền chưa mệt sẽ không dừng tay.
Mãi đến tối hắn mới thoát được, đến trước mặt Tứ tổ và Ngũ tổ, tức giận nói: "Các người thấy cả chưa? Việc này quá dễ thấy, để một tiên tử băng thanh ngọc khiết sinh hài tử thà giết nàng ta đi còn hơn. Nàng ta nói nếu phải sinh, nàng ta sẽ ngọc thạch câu phần."
Ngũ tổ xua tay: "Đúng là nhức óc, kì thật chúng ta có cách khiến Thất Tuyệt nữ Mộng Khả Nhi tiềm lực vô hạn tăng lên Thần Hoàng chi cảnh rồi để nàng ta và Đạm Đài Tuyền dung hợp, hài tử quay về với mẫu thân chân chính. Nhưng…."
"Nhưng… chúng ta sợ Mộng Khả Nhi lại có thai, vậy lại giết mất một tiểu sinh mệnh." Tứ tổ tiếp lời.
"Các người định làm gì?" Nghe họ nói vậy, Thần Nam suýt nữa hất văng bàn lên không.
Hai ngày nữa hài tử sẽ xuất sinh mà hai lão tiểu hài còn suy nghĩ lung tung, sao không khiến Thần Nam phát cuồng nhưng lúc hắn nghĩ lại cảnh Tùng Tán Đức Bố bày mưu thì nhũn như con chi chi.
Sinh ra không lâu, nàng được một vị lão tu giả của Nhân gian Đông thổ nhận nuôi, tuy công pháp không thâm ảo lắm nhưng nàng nhờ thiên tư cao tuyệt tu luyện thành một thân tu vi siêu quần.
Trong lúc đi khắp Đông thổ đại lục tu luyện, vô số thanh niên si mê, anh kiệt theo hàng đàn, trí tuệ của nàng không kém hơn tuyệt thế dung mạo, học được không ít công pháp tuyệt diệu của các thanh niên, tu vi tiến bộ thần tốc.
"Thu thủy vi thần ngọc vi cốt". Nàng là thiên chi kiêu nữ, mỗi ánh mắt khiến vô số người sẵn sàng hi sinh.
Tu vi tăng cao khiến nàng trở thành nhân vật đầu lãnh của lớp thanh niên, cộng thêm dung mạo vô song và khí chất xuất trần tạo cho nàng vị trí viên minh châu chói lọi của tu luyện giới.
Nàng như ngôi sao băng bay ngang bầu trời, chiếu sáng Đông thổ đại lục, thiên chi kiêu nữ thực sự.
Tỏa sáng như vậy nên các nhân vật tiền bối chú ý đến, tiền bối cao thủ của Đông thổ đệ nhất đạo môn Loạn chiến Huyền giới coi trọng thiên tư của nàng, muốn thu làm đệ tử.
Nhưng lúc đó có một nhân vật hùng mạnh hơn cũng phát hiện nàng.
Vô thượng cao thủ Thần Cơ trong truyền thuyết tuệ nhãn thức châu, từ lúc nhìn thấy nàng đã lay động, thu làm đồ đệ duy nhất.
Nên biết đó là thân muội muội của Phong Ma, khai phái tổ sư của Loạn Chiến môn.
Thân phận của đôi huynh muội này cao bậc nhất tu luyện giới, là những nhân vật thiên tư cao nhất sau thời Thái cổ, đánh khắp Thiên giới Nhân gian gần như vô địch thủ!
Nhân vật như Thần Cơ phá cách thu nàng làm truyền nhân coi như cơ ngộ cực lớn, từ đó con đường tu luyện rộng mở thênh thang, không phải khổ não vì công pháp thấp kém.
Biển rộng có cá nhảy, trời cao có chim bay. Từ đó nàng bước lên con đường tiên thần chi cảnh, sau cùng lên Thiên giới.
Đương nhiên trong lúc tu luyện tại Nhân gian đã phát sinh nhiều việc khiến nàng khó quên. Hiện tại, dù nhiều người và vật đã tiêu tan thì chuyện cũ vẫn để lại những ấn tượng không phai.
Thần Nam, Thần Chiến, Vũ Hinh, Thái cổ Lục đạo truyền nhân, Tà Tổ, Tây thổ thủ hộ giả …
Từng câu chuyện cũ như mây như khói luấn quấn trong lòng, vốn cho rằng đã tàn theo năm tháng nhưng sau cùng vẫn phải đối diện.
Đến ngày nàng đạt cảnh giới Thần Vương mới biết mình là ai. Là Thất Tuyệt nữ trong truyền thuyết, sẽ có ngày là dạng tồn tại số một trong thiên địa, bậc tiên tử đứng trên đỉnh thế giới.
Sư tôn Thần Cơ cũng như nàng là Thất Tuyệt nữ chi thân, bất quá đã rơi rụng, mãi vạn năm sau mới xuất hiện. Không muốn nghĩ tới nhưng những chuyện xảy ra toàn không tưởng tượng được, khiến nàng khổ não và bi phẫn.
Nàng. Là Đạm Đài Tuyền.
Lúc này Đạm Đài Tuyền khổ não cực điểm, buồn, xẩu hổ, giận dữ, phẫn hận… các loại tình cảm dệt lại trong lòng khiến nàng rối tơ vò.
Mấy hôm trước, Đại Long đao vỡ tan, tụ hợp với tiểu anh nhi trong thân thể khiến tiểu sinh mệnh mạnh đến độ không tưởng tượng được, chắc sẽ xuất thế sớm.
Nàng chưa bao giờ tưởng tượng có ngày thế này, băng thanh ngọc khiết chi thân lại hoài thai. Không thể tưởng tượng được và cũng không có chuyện gì tồi tệ hơn được nữa.
Ai ngờ Đạm Đài tiên tử thánh khiết có ngày sẽ sinh sản?
Đúng là một trường tai nạn.
Bảo nàng còn làm người thế nào đây?
Đạm Đài tiên tử băng thanh ngọc khiết sẽ thành mẫu thân, sinh ra một tiểu anh nhi, giấu được một lúc chứ không thể cả đời, sớm muộn gì người ngoài cũng biết việc này. Mỗi lần nghĩ tới hậu quả là nàng run sợ.
Nàng vô cùng sầu khổ, thậm chí nghĩ đến cách "lưỡng bại câu thương", bất chấp sinh mệnh thụ tổn để hủy diệt tiểu sinh mệnh này nhưng chưa kịp thử đã phát giác nó và sinh mệnh bản thân quấn chặt lấy nhau khiến nàng bó tay.
Trốn trong tiên viên cảnh sắc tú mĩ cực điểm do Thần gia bố trí, nàng muốn khóc mà không ra nước mắt, xưa này chưa bao giờ nhu nhược thế này, nếu được quay lại chắc nàng sẽ cân nhắc từ bỏ dung hợp cùng Mộng Khả Nhi. Lúc này bốn bề không người, chỉ có dòng nước liu riu chảy qua cây cầu nhỏ trong tiên viên, cùng tiếng ong bướm vo ve, nàng không che giấu, để lộ vùng bụng nhô cao.
Nhìn tấm thân từng thon thả giờ phồng lên, nàng phẫn hận cực điểm, chỉ tiếc không thể vung kiếm gọt đi.
Nơi này phong cảnh như vẽ, trăm hoa bừng nở, hương thơm nức mũi, đình đài điện vũ điểm xuyết trong tiên viên, càng tô thêm vẻ mĩ lệ.
Đó là do Thần gia đặc biệt an trí nhưng không những không khiến nàng vui vẻ mà xấu hổ hơn. Bởi nàng biết mấy lão bất tử của Thần gia hiểu ngọn nguồn, coi nàng là nhi tức sắp sinh sản khiến tiên tử cơ hồ phát cuồng.
Lúc thấy mấy tiểu thị nữ dùng ngọc bàn mang các dạng kì trân bổ phẩm đến, nàng thật sự giận muốn khóc.
Tu vi đến cảnh giới như nàng không cần ăn uống, dù là tiên chi linh thảo cũng không coi ra gì, chỉ có tiên quả thật đặc biệt mới thu hút được chú ý.
Thần gia quả nhiên bất phàm, một ngày ba lần bốn lượt đưa tới những tiên quả mà tiên nhân nằm mộng cũng không có, cả những bổ phẩm mà Đạm Đài Tuyền chưa từng nghe nói lần nào cũng không trùng lặp.
Nàng càng xấu hổ xen lẫn giận giữ, Thần gia coi nàng như thai phụ, làm tất cả vì tiểu sinh mệnh.
Đạm Đài tiên tử lại bị người ta đối đãi như vậy, ngày nào cũng đưa đồ bổ tới, quả thật nàng không phát cuồng không được.
"Sao lại mang tới nữa, mới có hai thời thần thôi mà?" Dung nhan như ngọc của nàng lạnh như sương, cực lực khắc chế tình cảm nhưng giữa hàng mi lóe lên mấy đường đen nhánh. Khiến Đạm Đài tiên tử giận đến cỡ này, đủ thấy trong lòng nàng lửa giận bốc cao đến đâu.
Một tiểu thị nữ xinh xắn khôn lanh đáp: "Khải bẩm thiếu nãi nãi, lão tổ tông nói hiện tại thiếu nãi nãi cần nhiều chất bổ, hai thời thần là quá dài."
Nghe thấy mấy từ "thiếu nãi nãi" và "dùng đồ bổ", suýt nữa nàng xuất ra kiếm khí nhưng vẫn nhẫn nại được, khiến chiếc bàn đá trong đình đài rung lên, nàng nghiến răng: "Thật ra họ nghĩ được cách chưa, có phải đang kéo dài thời gian? Còn không nghĩ ra cách, ta sẽ đi ngay."
Tiểu thị nữ nhìn nét mắt, cẩn thận lên tiếng: "Thiếu nãi nãi đừng giận, lão tổ tông đang nghĩ cách, mời thiếu nãi nãi dùng đồ."
Vầng trán ngọc của Đạm Đài Tuyền khẽ nổi lên mấy sợi đen nhánh, mười ngọc chỉ nắm chặt lại khiến mấy tiểu thị nữ hoảng sợ, nhưng sau cùng nàng lỏng tay, đến bên ngọc bàn, cầm một lan chi tiên quả xanh mướt, lục quang lấp lánh, hương thơm nức mũi lên.
Làn môi đỏ hé ra, hàm răng trắng muốt nghiến lại: "Ta ăn." Nhưng không có vẻ gì đang ăn tiên quả chốn thiên thượng Nhân gian mà như nhai cừu nhân.
"Thần … Nam …"
Nàng vừa ăn lan chi quả nhất vừa mơ mơ hồ hồ thốt ra hai từ, mấy tiểu thị nữ nghe thấy, muốn cười mà không dám.
Đạm Đài Tuyền băng cơ ngọc cốt, mười ngón tay mảnh mai như ngọc lại cầm một hoàng kim anh đào thánh quả, nhíu đôi mày ngài: "Các ngươi cười cái gì, buồn cười lắm sao? Hừ."
"Không có." Mấy thị nữ vội cúi đầu.
"Thần … Nam …"
Lần này họ nghe rõ, Đạm Đài Tuyền vừa ăn thánh quả vừa nghiến răng gọi tên Thần Nam, xem ra nàng cực kì phẫn nộ, coi thánh quả là hắn.
"A, cô gọi ta, có… có việc gì chăng?" Thần Nam xuyên qua một bụi hoa, bước qua cây cầu vào trong đình đài.
Vừa thấy hắn, Đạm Đài Tuyền suýt nữa hất văng ngọc bàn, ngọc thủ kết kiếm quyết, loáng thoáng thấy được kiếm mang thoạt có thoạt không thò thụt. Mấy sợi đen trên trán nàng càng dao động mạnh, nàng sắp sửa phát tác.
Mấy tiểu thị nữ rất nhanh nhẹn, Thần gia không thích người nhiều chuyện nên thấy tình cảnh đó liền biến mất vô ảnh vô tung, hiện trường chỉ còn lại hai người.
Trong óc Đạm Đài Tuyền lúc này toàn bạo lực, ngược hẳn với thánh khiết khí chất ngày trước.
Đương nhiên những gì nàng nghĩ đều để đối phó Thần Nam: nàng cầm thần kiếm chém hắn thành tám mảnh, dùng đại pháp lực phong ấn hắn vào vực sâu vạn trượng…
Không thể trách nàng, đổi lại ai khác cũng vậy, nói gì tới bậc tiên tử vang danh Thiên giới, không nhiên lại có cốt nhục của đối phương.
"Thần Nam… hiện tại ta không muốn gặp ngươi." Đạm Đài Tuyền cố nén không phát tác nhưng kiếm mang giữa các ngón tay rung lên kịch liệt theo tình cảm biến chuyển, vạch xuống đất.
Nếu không phải Tứ tổ và Ngũ tổ nói với nàng rằng mấy hôm này họ cùng Thần Nam, Mộng Khả Nhi nghĩ cách giải quyết thân phận thống khổ và khó coi này của nàng, chắc giờ nàng đang đại chiến với Thần Nam.
Thần Nam ngượng ngùng: "Ta đến… đây… thăm cô."
Đạm Đài Tuyền suýt nữa phát hỏa, nghiến răng nói: "Muốn xem dáng vẻ xấu xí của ta? Ngươi đang báo phục ta, sau cùng ngươi cũng báo mối hận vạn năm trước nhưng lúc đó ta không gây thương tổn người, tất cả là Thần Cơ muốn đối phó với phụ thân ngươi. Hiện tại ngươi… đã thấy ta xấu xí, bộ dạng ta hiện tại buồn cười lắm sao? Không nhiên lại có hài tử của ngươi, a a…"
Trước lúc đến, Tứ tổ và Ngũ tổ nói với Thần Nam rằng tâm tình thai phụ không ổn định, phải cẩn thận lúc phát ngôn, hắn đành nén lòng giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, tất cả… vì cô dung hợp… thôi, đã xảy ra rồi, nói nhiều cũng vô dụng."
"Ngươi đến đây làm gì? Các ngươi nghĩ ra cách chưa?" Đạm Đài Tuyền lộ vẻ bất thiện.
"Hai vị lão tổ còn chưa nghĩ ra cách nào hay, họ nói cô là cao thủ cấp Thần Hoàng, sinh một hài tử không vấn đề, sẽ rất nhanh…à…"
"Chịu chết đi."
Đạm Đài Tuyền nổi khùng, truy sát Thần Nam.
Hai người bay trên Nguyệt lượng, Thần Nam chạy trước, Đạm Đài Tuyền đuổi sát phía sau, vô số người Thần gia nhìn thấy nhưng được mật lệnh có thấy cũng coi như không.
Tử Kim thần long, Long Bảo Bảo, Cổ Tư nhìn lên thinh không, cùng nói: "Quả nhiên như sở liệu."
"Thần dạy vì Tiểu Thần Thần, chúng ta cạn chén." Long Bảo Bảo dùng hoàng kim trảo nâng chén đầu tiên.
"Cạn chén, ai thích sinh thì sinh." Tử Kim thần long say mờ mắt cũng giơ chén lên.
"Cạn chén, hai lão tiểu hài nói hai ngày nữa hài tử sẽ ra đời." Người nâng chén sau cùng là hoạt tử nhân Cổ Tư.
Cả ba ăn uống thỏa thuê, không buồn nhìn lên không nữa.
Thần Nam hiện tại có thiên giai nhục thân, tuy bị Thần Hoàng truy sát nhưng không gặp nguy hiểm sinh mệnh, thậm chí đối phó rất dễ dàng.
Hắn thật muốn dần cho hai lão tiểu hài Tứ tổ và Ngũ tổ nên thân, nói cái gì mà hiện tại Đạm Đài Tuyền đạt Thần Hoàng cảnh giới, cộng thêm các loại tiên quả đại bổ, sinh hài tử lại càng dễ dàng, ngoài hắn đến đả thông cho nàng ta không còn ai thích hợp, kết quả náo loạn hết lên, Nguyệt lượng nháo nhào. Đạm Đài Tuyền chưa mệt sẽ không dừng tay.
Mãi đến tối hắn mới thoát được, đến trước mặt Tứ tổ và Ngũ tổ, tức giận nói: "Các người thấy cả chưa? Việc này quá dễ thấy, để một tiên tử băng thanh ngọc khiết sinh hài tử thà giết nàng ta đi còn hơn. Nàng ta nói nếu phải sinh, nàng ta sẽ ngọc thạch câu phần."
Ngũ tổ xua tay: "Đúng là nhức óc, kì thật chúng ta có cách khiến Thất Tuyệt nữ Mộng Khả Nhi tiềm lực vô hạn tăng lên Thần Hoàng chi cảnh rồi để nàng ta và Đạm Đài Tuyền dung hợp, hài tử quay về với mẫu thân chân chính. Nhưng…."
"Nhưng… chúng ta sợ Mộng Khả Nhi lại có thai, vậy lại giết mất một tiểu sinh mệnh." Tứ tổ tiếp lời.
"Các người định làm gì?" Nghe họ nói vậy, Thần Nam suýt nữa hất văng bàn lên không.
Hai ngày nữa hài tử sẽ xuất sinh mà hai lão tiểu hài còn suy nghĩ lung tung, sao không khiến Thần Nam phát cuồng nhưng lúc hắn nghĩ lại cảnh Tùng Tán Đức Bố bày mưu thì nhũn như con chi chi.
/513
|