Dị tượng trời đất này làm cho chúng nhân của Thần phủ đang ở ngoài mấy dặm nhất thời không thốt nên lời. Bởi vì thiểm điện lôi minh đó tịnh không phải là hiện tượng tự nhiên, mà lôi điện không ngờ đó lại được một cá nhân tiếp dẫn lại. Trong tiếng sấm ầm ầm, giữa tầng tầng điện quang, một đạo thân ảnh như thần tựa ma đang hiên ngang đứng giữa không trung, đích xác là Thần Chiến.
Lôi điện chói mắt nhất tề hướng về trung niên nam tử như thần ma ở giữa không trung đánh tới, chúng nhân của Thần phủ đứng từ xa nhìn lại không kìm được phát xuất một trận kinh hô.
Tuy nhiên, tịnh không như bọn họ tưởng tượng, Thần Chiến không hề khó khăn khi gặp phải lôi kiếp. Điện mang sáng rực từ bốn phương tám hướng hội tụ phía trước người của lão, làm cho lão trông giống như một đấng kim giáp chiến thần phát quang. Lão huy động song chưởng, tại không trung huyễn hoá xuất ra một dải sóng kim sắc ánh sáng. Sóng ánh sáng này không ngừng chuyển động, cuối cùng hình thành một vòng xoáy kim sắc, tất cả lôi điện đồng loạt tập trung về vòng xoáy kim sắc ấy.
Lôi điện vô tận thông qua vòng xoáy kim sắc ấy hoá thành một dải ánh sáng rực rỡ thánh khiết chảy vào trong thân thể Thần Chiến, thiên địa chi lực mênh mông đó tất cả đều bị Thần Chiến hấp nạp. Tiếng sấm vang rền thủng màng nhĩ, không trung điện quang vần vũ. Tay trái của Thần Chiến hư không chụp xuống phía dưới, Đông Phương Khiếu Thiên tứ chi đứt đoạn bị lão cách không chụp lấy, một đạo ánh sáng thần thánh sáng rực đả nhập vào nội thể của ma vương.
Đông Phương Khiếu Thiên lớn tiếng thở dài nói: "Thần Chiến, ngươi quả nhiên công tham tạo hóa, khiến cho người khác khó mà tin được a! Không ngờ sớm có một ngày ta lại trở thành lô đỉnh để cho người khác chế tạo sinh mệnh, ha ha..."
Lúc này, Vũ Hinh vốn đang nằm ở trên mặt đất từ từ bay lên trên cao.
Ánh sáng thần thánh rực rỡ chảy vào nội thể của Đông Phương Khiếu Thiên, sau khi thông qua thân thể của hắn đã không còn cương mãnh nữa, hoá thành bạch quang nhu hoà đổ về hướng Vũ Hinh.
Lúc này Thần Chiến đột nhiên hô lớn : " Hồn quy!"
"Uỳnh", một tiếng kình lôi vang lên giữa thiên địa, một đạo thông thiên cự đại thiểm điện từ không trung hiện ra, từ trên mây đến tận địa diện, làm cho tất cả mọi người đang ở bên ngoài cách đó mấy dặm đều tạm thời thất thần, ù hết cả hai tai.
Thần mẫu vô cùng sợ hãi thốt lên: "Thiên lôi, đây không phải là lôi điện bình thường mà là thiên lôi! Nghịch thiên đoạt mệnh sẽ bị trời trách phạt a!"
"Uỳnh" lại một đạo thiên lôi từ không trung đánh xuống, Thần Chiến cử chưởng lên chống lại, kiếm khí thực chất hóa dài hơn mười trượng, đẩy đạo thiểm điện cự đại liên thông thiên địa ấy lệch sang một bên.
"Uỳnh", "uỳnh", "uỳnh"...
Thiên lôi đạo này nối tiếp đạo kia, Thần phủ chỉ trong chớp mắt đã biến thành vùng hoang phế, chín đạo thiểm điện cự đại liên thông thiên địa vây nhiễu quanh Thần Chiến. Quang mang sáng rực, chói lòa đến nỗi không ai dám mở mắt ra, lôi thanh liên miên, vang vọng khắp cả đất trời rộng lớn.
"Thần hồn, ma phách phiêu đãng tại thế gian, hãy vì ta ngăn trở thiên phạt, dẫn dắt linh hồn đang lạc lối quay lại!"
Trong điện quang chói mắt đó, không ai biết đã phát sinh chuyện gì. Người bên ngoài không thể nhìn rõ, chỉ biết chín đạo thiên lôi đang không ngừng cuồng oanh loạn tạc. Lôi quang sáng rực như có đến mười mặt trời chiếu rọi trên không, cả toà Thần phủ đều bị điện mang bao bọc lại.
Tiếp tục kéo dài như thế đã nửa thời thần, chín đạo thiên lôi cũng từ từ mất đi, bầu trời đêm cũng dần dần khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Nhưng Thần phủ thì hoàn toàn biến mất, phảng phất như nơi đây căn bản chưa từng có qua một toà phủ trạch. Cả tòa nhà trên địa diện bị thiên lôi oanh kích đã vùi xuống dưới bảy, tám trượng. Cũng may là phụ cận của Thần phủ không có toà trang viện nào, nếu không thì láng giềng ở đấy cũng nhất định gặp phải thảm cảnh tương tự rồi.
Sắc mặt Thần Chiến tuy có vẻ mệt mỏi hư nhược, nhưng tịnh không bị thụ thương, cái thế thần uy ấy thật khó thấy có người thứ hai. Đông Phương Khiếu Thiên ở dưới sự công kích của chín đạo thiên lôi, thay cho Vũ Hinh mà nhận sự oanh kích của lôi điện, thân đã thành tro bụi, hồn phi phách tán, xương cốt không còn.
Khi mọi người của Thần phủ đến gần thì Vũ Hinh đã được Thần Chiến đưa từ không trung xuống, lúc này nàng cũng đã mở được hai mắt ra, nhưng rõ ràng là rất mê mang, đơn giản vì nàng không dám tin vào mọi thứ trước mắt, bất ngờ là mình đã sống lại!
Thần Nam vui buồn lẫn lộn, nước mắt không ngừng rơi xuống, đã từng nghĩ là âm dương ngăn cách, trường hận miên miên, suốt đời bi thương. Thế nhưng chỉ trong nữa thời thần ngắn ngủi, vận mệnh lại một lần nữa vượt ra khỏi quỹ đạo, tất cả mọi thứ đều theo đó mà biến đổi. Niềm vui vô cùng to lớn đang tràn ngập trong lòng Thần Nam. Đại bi đại hỉ làm cho hắn không kềm lòng được, hắn như bước đi trên mây, lập cập bước tới, nhè nhẹ nâng đỡ thân thể mềm mại đáng yêu mà cũng yếu ớt của Vũ Hinh.
"Vũ Hinh..." hắn nghẹn ngay cổ họng, một câu nói cũng không thể xuất ra.
"Thần Nam..." Vũ Hinh dĩ nhiên đã tỉnh lại, xác định trong lòng là thật chứ không phải là mộng, những giọt lệ trong veo từ trên má cứ theo đó mà rơi xuống.
Sinh ly tử biệt, vì đối phương mà nguyện hi sinh tính mệnh của mình....lúc này sự yên lặng sẽ tốt hơn những lời sẽ nói, một thứ hương vị gọi là "hạnh phúc" đang trào dâng giữa hai người.
Nhưng chỉ trong một thời gian rất ngắn, sắc mặt Vũ Hinh đột nhiên biến thành trắng bạch vô cùng, nàng phun ra một ngụm tiên huyết.
"Không biết là lại có thể còn được cùng với huynh xem mặt trời mọc... ngắm mặt trời lặn..."
Mười ngày sau Vũ Hinh được đưa đến một nơi cổ tiên di địa nằm sâu trong núi Côn Lôn.
Bầu trời âm u, mưa rơi lấp phất, trăm hoa muôn màu rực rỡ trong một phút chốc bỗng điêu tàn, hoa rụng tan tác...
Vũ Hinh đã bị đứt đoạn trăm mạch, ngũ tạng đều bị thương tổn. Nhờ Thần Chiến nghịch thiên đoạt mệnh nên kinh mạch mới tạm thời tiếp tục duy trì, ngũ tạng tạm thời liền lạc. Nhưng mọi thứ đều như bong bóng, chỉ có thể tạm giữ lại trong thời gian ngắn, sớm muộn có một ngày kinh mạch ngũ tạng sẽ đứt đoạn.
Trong tình huống không còn biện pháp gì, Thần Chiến chợt nghĩ đến ở nơi cổ tiên di tích mà năm đó du lịch thiên hạ đã phát hiện ra. Cũng chỉ có tại nơi tiên địa tĩnh dưỡng rất nhiều linh khí ấy, Vũ Hinh mới có khả năng tránh được cái chết, triệt để khôi phục lại. Sau khi lão truyền lại cho Vũ Hinh một đoạn thánh kinh liệu thương, liền hộ tống nàng tiến vào trong cổ tiên di địa - Bách Hoa Cốc.
Vũ Hinh bước một bước lại quay đầu nhìn lại, dung nhan tiều tụy ấy, bóng dáng kiều mỹ thê lương ấy, vẻ mặt ủ rũ mà đau đớn ấy, lần cuối cùng thoảng qua... rốt cuộc cũng biến mất vào sâu trong Bách Hoa Cốc.
Lúc này đây trong lòng Thần Nam có thiên ngôn vạn ngữ, hắn mở miệng ra, nhưng rồi lại không thể thốt nổi lời nào. Hắn đưa tay ra dùng lực nắm lấp phía trước, tựa hồ như muốn lưu lại thân ảnh đã đi xa ấy, nhưng ngoài không khí ra, hắn còn có thể nắm lấy được gì? Móng tay hắn bấm xuyên qua thủ chưởng, tiên huyết từng giọt từng giọt tí tách nhỏ xuống đất.
Đau đớn, hắn quả thật rất đau đớn, nhưng không phải là ở tay mà là đau đớn ở trong tim, ngay lúc này đây con tim hắn đang rỉ máu.
"Đừng quá đau lòng, không cần quá lo, Bách Hoa Cốc linh khí đất trời hoà hợp, ta nhất định có thể khôi phục được... tạm biệt, hẹn gặp lại!"
"... Tạm biệt, hẹn gặp lại!", "... Tạm biệt, hẹn gặp lại!", "... Tạm biệt, hẹn gặp lại!"... Câu nói ấy không ngừng vang vọng trong tay của Thần Nam.
Một tiếng sét thình lình vang lên ở trên Bách Hoa Cốc, một đạo lôi điện từ trên bầu trời u ám giáng xuống. Thần Chiến ngự không phi hành, lượn quanh Bách Hoa Cốc liên tục đánh hạ một trăm lẻ tám chưởng, đã kích phát động toàn bộ cấm chế cổ tiên lưu lại, triệt để phong bế Bách Hoa Cốc!
Hồi ức kết thúc.
Lôi điện chói mắt nhất tề hướng về trung niên nam tử như thần ma ở giữa không trung đánh tới, chúng nhân của Thần phủ đứng từ xa nhìn lại không kìm được phát xuất một trận kinh hô.
Tuy nhiên, tịnh không như bọn họ tưởng tượng, Thần Chiến không hề khó khăn khi gặp phải lôi kiếp. Điện mang sáng rực từ bốn phương tám hướng hội tụ phía trước người của lão, làm cho lão trông giống như một đấng kim giáp chiến thần phát quang. Lão huy động song chưởng, tại không trung huyễn hoá xuất ra một dải sóng kim sắc ánh sáng. Sóng ánh sáng này không ngừng chuyển động, cuối cùng hình thành một vòng xoáy kim sắc, tất cả lôi điện đồng loạt tập trung về vòng xoáy kim sắc ấy.
Lôi điện vô tận thông qua vòng xoáy kim sắc ấy hoá thành một dải ánh sáng rực rỡ thánh khiết chảy vào trong thân thể Thần Chiến, thiên địa chi lực mênh mông đó tất cả đều bị Thần Chiến hấp nạp. Tiếng sấm vang rền thủng màng nhĩ, không trung điện quang vần vũ. Tay trái của Thần Chiến hư không chụp xuống phía dưới, Đông Phương Khiếu Thiên tứ chi đứt đoạn bị lão cách không chụp lấy, một đạo ánh sáng thần thánh sáng rực đả nhập vào nội thể của ma vương.
Đông Phương Khiếu Thiên lớn tiếng thở dài nói: "Thần Chiến, ngươi quả nhiên công tham tạo hóa, khiến cho người khác khó mà tin được a! Không ngờ sớm có một ngày ta lại trở thành lô đỉnh để cho người khác chế tạo sinh mệnh, ha ha..."
Lúc này, Vũ Hinh vốn đang nằm ở trên mặt đất từ từ bay lên trên cao.
Ánh sáng thần thánh rực rỡ chảy vào nội thể của Đông Phương Khiếu Thiên, sau khi thông qua thân thể của hắn đã không còn cương mãnh nữa, hoá thành bạch quang nhu hoà đổ về hướng Vũ Hinh.
Lúc này Thần Chiến đột nhiên hô lớn : " Hồn quy!"
"Uỳnh", một tiếng kình lôi vang lên giữa thiên địa, một đạo thông thiên cự đại thiểm điện từ không trung hiện ra, từ trên mây đến tận địa diện, làm cho tất cả mọi người đang ở bên ngoài cách đó mấy dặm đều tạm thời thất thần, ù hết cả hai tai.
Thần mẫu vô cùng sợ hãi thốt lên: "Thiên lôi, đây không phải là lôi điện bình thường mà là thiên lôi! Nghịch thiên đoạt mệnh sẽ bị trời trách phạt a!"
"Uỳnh" lại một đạo thiên lôi từ không trung đánh xuống, Thần Chiến cử chưởng lên chống lại, kiếm khí thực chất hóa dài hơn mười trượng, đẩy đạo thiểm điện cự đại liên thông thiên địa ấy lệch sang một bên.
"Uỳnh", "uỳnh", "uỳnh"...
Thiên lôi đạo này nối tiếp đạo kia, Thần phủ chỉ trong chớp mắt đã biến thành vùng hoang phế, chín đạo thiểm điện cự đại liên thông thiên địa vây nhiễu quanh Thần Chiến. Quang mang sáng rực, chói lòa đến nỗi không ai dám mở mắt ra, lôi thanh liên miên, vang vọng khắp cả đất trời rộng lớn.
"Thần hồn, ma phách phiêu đãng tại thế gian, hãy vì ta ngăn trở thiên phạt, dẫn dắt linh hồn đang lạc lối quay lại!"
Trong điện quang chói mắt đó, không ai biết đã phát sinh chuyện gì. Người bên ngoài không thể nhìn rõ, chỉ biết chín đạo thiên lôi đang không ngừng cuồng oanh loạn tạc. Lôi quang sáng rực như có đến mười mặt trời chiếu rọi trên không, cả toà Thần phủ đều bị điện mang bao bọc lại.
Tiếp tục kéo dài như thế đã nửa thời thần, chín đạo thiên lôi cũng từ từ mất đi, bầu trời đêm cũng dần dần khôi phục lại vẻ tĩnh lặng. Nhưng Thần phủ thì hoàn toàn biến mất, phảng phất như nơi đây căn bản chưa từng có qua một toà phủ trạch. Cả tòa nhà trên địa diện bị thiên lôi oanh kích đã vùi xuống dưới bảy, tám trượng. Cũng may là phụ cận của Thần phủ không có toà trang viện nào, nếu không thì láng giềng ở đấy cũng nhất định gặp phải thảm cảnh tương tự rồi.
Sắc mặt Thần Chiến tuy có vẻ mệt mỏi hư nhược, nhưng tịnh không bị thụ thương, cái thế thần uy ấy thật khó thấy có người thứ hai. Đông Phương Khiếu Thiên ở dưới sự công kích của chín đạo thiên lôi, thay cho Vũ Hinh mà nhận sự oanh kích của lôi điện, thân đã thành tro bụi, hồn phi phách tán, xương cốt không còn.
Khi mọi người của Thần phủ đến gần thì Vũ Hinh đã được Thần Chiến đưa từ không trung xuống, lúc này nàng cũng đã mở được hai mắt ra, nhưng rõ ràng là rất mê mang, đơn giản vì nàng không dám tin vào mọi thứ trước mắt, bất ngờ là mình đã sống lại!
Thần Nam vui buồn lẫn lộn, nước mắt không ngừng rơi xuống, đã từng nghĩ là âm dương ngăn cách, trường hận miên miên, suốt đời bi thương. Thế nhưng chỉ trong nữa thời thần ngắn ngủi, vận mệnh lại một lần nữa vượt ra khỏi quỹ đạo, tất cả mọi thứ đều theo đó mà biến đổi. Niềm vui vô cùng to lớn đang tràn ngập trong lòng Thần Nam. Đại bi đại hỉ làm cho hắn không kềm lòng được, hắn như bước đi trên mây, lập cập bước tới, nhè nhẹ nâng đỡ thân thể mềm mại đáng yêu mà cũng yếu ớt của Vũ Hinh.
"Vũ Hinh..." hắn nghẹn ngay cổ họng, một câu nói cũng không thể xuất ra.
"Thần Nam..." Vũ Hinh dĩ nhiên đã tỉnh lại, xác định trong lòng là thật chứ không phải là mộng, những giọt lệ trong veo từ trên má cứ theo đó mà rơi xuống.
Sinh ly tử biệt, vì đối phương mà nguyện hi sinh tính mệnh của mình....lúc này sự yên lặng sẽ tốt hơn những lời sẽ nói, một thứ hương vị gọi là "hạnh phúc" đang trào dâng giữa hai người.
Nhưng chỉ trong một thời gian rất ngắn, sắc mặt Vũ Hinh đột nhiên biến thành trắng bạch vô cùng, nàng phun ra một ngụm tiên huyết.
"Không biết là lại có thể còn được cùng với huynh xem mặt trời mọc... ngắm mặt trời lặn..."
Mười ngày sau Vũ Hinh được đưa đến một nơi cổ tiên di địa nằm sâu trong núi Côn Lôn.
Bầu trời âm u, mưa rơi lấp phất, trăm hoa muôn màu rực rỡ trong một phút chốc bỗng điêu tàn, hoa rụng tan tác...
Vũ Hinh đã bị đứt đoạn trăm mạch, ngũ tạng đều bị thương tổn. Nhờ Thần Chiến nghịch thiên đoạt mệnh nên kinh mạch mới tạm thời tiếp tục duy trì, ngũ tạng tạm thời liền lạc. Nhưng mọi thứ đều như bong bóng, chỉ có thể tạm giữ lại trong thời gian ngắn, sớm muộn có một ngày kinh mạch ngũ tạng sẽ đứt đoạn.
Trong tình huống không còn biện pháp gì, Thần Chiến chợt nghĩ đến ở nơi cổ tiên di tích mà năm đó du lịch thiên hạ đã phát hiện ra. Cũng chỉ có tại nơi tiên địa tĩnh dưỡng rất nhiều linh khí ấy, Vũ Hinh mới có khả năng tránh được cái chết, triệt để khôi phục lại. Sau khi lão truyền lại cho Vũ Hinh một đoạn thánh kinh liệu thương, liền hộ tống nàng tiến vào trong cổ tiên di địa - Bách Hoa Cốc.
Vũ Hinh bước một bước lại quay đầu nhìn lại, dung nhan tiều tụy ấy, bóng dáng kiều mỹ thê lương ấy, vẻ mặt ủ rũ mà đau đớn ấy, lần cuối cùng thoảng qua... rốt cuộc cũng biến mất vào sâu trong Bách Hoa Cốc.
Lúc này đây trong lòng Thần Nam có thiên ngôn vạn ngữ, hắn mở miệng ra, nhưng rồi lại không thể thốt nổi lời nào. Hắn đưa tay ra dùng lực nắm lấp phía trước, tựa hồ như muốn lưu lại thân ảnh đã đi xa ấy, nhưng ngoài không khí ra, hắn còn có thể nắm lấy được gì? Móng tay hắn bấm xuyên qua thủ chưởng, tiên huyết từng giọt từng giọt tí tách nhỏ xuống đất.
Đau đớn, hắn quả thật rất đau đớn, nhưng không phải là ở tay mà là đau đớn ở trong tim, ngay lúc này đây con tim hắn đang rỉ máu.
"Đừng quá đau lòng, không cần quá lo, Bách Hoa Cốc linh khí đất trời hoà hợp, ta nhất định có thể khôi phục được... tạm biệt, hẹn gặp lại!"
"... Tạm biệt, hẹn gặp lại!", "... Tạm biệt, hẹn gặp lại!", "... Tạm biệt, hẹn gặp lại!"... Câu nói ấy không ngừng vang vọng trong tay của Thần Nam.
Một tiếng sét thình lình vang lên ở trên Bách Hoa Cốc, một đạo lôi điện từ trên bầu trời u ám giáng xuống. Thần Chiến ngự không phi hành, lượn quanh Bách Hoa Cốc liên tục đánh hạ một trăm lẻ tám chưởng, đã kích phát động toàn bộ cấm chế cổ tiên lưu lại, triệt để phong bế Bách Hoa Cốc!
Hồi ức kết thúc.
/286
|