Dịch: A Anh
Biên tập: dangxuan
Kẻ bịt mặt bị chẹn họng, trừng mắt nhìn Thần Nam, một lúc sau mới nói: “Thần Nam, ngươi quá ngông cuồng rồi! Hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó mà thoát được”
Thần Nam không thèm nói gì thêm, dùng hành động để thể hiện, trực tiếp nắm chặt trường đao trong tay.
Một tên bịt mặt khác mở miệng nói: “Đừng có mà nghĩ rằng vì ngươi sau khi tại Tấn quốc đô thành đại chiến mà được liệt vào loại cường giả cao cấp. Theo những gì bọn ta được biết, lần đó sở dĩ ngươi có thể chém chết được cao thủ gần đạt Ngũ Giai cảnh giới, đó là vì ngươi đã thi triển một môn công pháp cực kỳ bá đạo. Hừm, nhưng phàm loại công pháp nào càng có lợi, thì cũng càng có hại. Ngươi không có khả năng mỗi lần đều có thể thi triển.”
Thần Nam kinh ngạc nhìn những kẻ trước mặt, không ngờ được bọn họ có thể có cách nhìn như vậy. Sau đó hắn cười lạnh: “Các ngươi trong lòng không phải là không lo sợ. Muốn thì để ta nói cho mà nghe. Ây da! Ta biết rồi! Bọn ngươi tưởng phân tán sự chú ý của ta, để cho kẻ yểm hộ ra tay, tưởng thu thập được ta hả? Hậu diện có người, nhưng ẩn nấp để yểm trợ. Ta cũng lấy làm kỳ quái, bằng vào mấy gã phế thải này mà cũng dám cùng ta lớn tiếng, nguyên lai là như vậy!”
Sắc mặt bốn gã bịt mặt sau tấm diện sa rúng động. Có thể thấy trong lòng bọn chúng vô cùng phẫn nộ. Đúng là bằng vào hai gã Nhất Giai tây phương vũ giả, hai gã Nhất Giai ma pháp sư, thì khó có thể đối phó với Thần Nam.
“Cuồng vọng như vậy là đủ rồi đó. Xem ngươi còn cuồng vọng được đến đâu!”
Hai gã vũ giả bịt mặt từ phía sau khán đài của Diễn Võ trường xuất hiện. Cả hai lộ xuất khí thế, hiển nhiên cũng đã đạt đến Nhị Giai cảnh giới, Hai gã đã không nhịn được phải lên tiếng.
Thần Nam thở một hơi dài, nói: “Khỏi mất công, mời từng người một bước ra, hai người kia cũng ra luôn đi.”
Hai ma pháp sư từ chỗ nấp cũng bước ra, cùng nhập bọn với hai gã trước. Như vậy, trước sau tổng cộng tám người vây chặt xung quanh Thần Nam vào giữa Diễn Võ trường.
Bốn gã ma pháp sư lơ lửng trên không trung, bắt đầu tụ tập ma pháp năng lượng. Bốn gã vũ giả chầm chậm tiến lên phía trước, bắt đầu đề tụ công lực, bức tới hướng Thần Nam.
Lúc này tám người đã thi triển thật lực. Trong bốn gã ma pháp sư thì có ba gã là Nhất Giai cảnh giới, một gã đã đạt đến Nhị Giai cảnh giới. Bốn gã vũ giả tu luyện đấu khí tây phương thì có hai gã ở Nhất Giai cảnh giới, hai gã kia đã đạt tới Nhị Giai cảnh giới. Năm Nhất Giai cao thủ, ba Nhị Giai cao thủ, lực lượng này cùng hợp lại, thật là kinh nhân. Hơn nữa ma pháp sư cùng vũ giả tương hỗ phối hợp, sự phối hợp này vô cùng đáng sợ. Thực lực tấn công hay phòng thủ của bọn chúng đều đại tăng.
Tám vị cao thủ cùng liên hợp lại thực lực quả không nhỏ. Nếu như không phải Thần Nam gần đây tu vi đại tiến, thì sớm đã chuồn thẳng.
Qua vài lần bị vây hãm, tu vi hắn đại tiến. Sau khi khổ công chịu đựng thống khổ, hắn cũng muốn cùng vài kẻ có công lực mạnh để thi triển tuyệt học mới tu luyện thành công. Lúc này trong tâm hắn đã quyết định. Mà nếu thực sự không địch lại được, hắn hoàn toàn có khả năng nhờ đến Thần Hư Bộ để đào sinh.
Thần Hư Bộ huyền diệu vô cùng, có thể làm cho người ta di động với tốc độ nhanh như thiểm điện, thích hợp hỗn chiến, càng thích hợp cho chạy trốn. Theo truyền thuyết nếu luyện đến cảnh giới tối cao có thể rời khỏi mặt đất, ngự không phi hành.
Không thèm nói đạo nghĩa với mấy gã sát thủ, Thần Nam tay nắm trường đao hướng về phía gã bịt mặt bị thụ thương mà tiến tới, cước bộ như thiểm điện, chớp mắt đã tới trước mặt gã.
Những gã bịt mặt khác đều đại kinh, không ngờ Thần Nam bỗng nhiên chủ động xuất kích, hơn thế nữa tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi, giống như quỷ mị, song cước tựa như bay lên khỏi mặt đất. Ma pháp sư trên không trung vội vã phát động ma pháp, ba vũ giả còn lại cũng hoảng hốt lao tới ứng cứu.
Nhưng tốc độ của Thần Nam đích thật nhanh vô cùng. Thần Hư Bộ không hổ là bộ pháp viễn cổ thần diệu, một chớp mắt đã đến trước mặt gã bịt mặt đó, xuất thủ vô tình. Hàn quang của trường đao hàn quang loé lên, một ánh quang mang sáng rực, đao khí trùng tiến vào thể nội của gã bịt mặt.
Kiếm trong tay gã bịt mặt cất lên, liền sau đó phát xuất một âm thanh thê thảm. Hắn gục xuống. Đao khí tuy chưa thực sự xuyên qua, nhưng phần lớn đao khí thấu nhập thân thể gã, đã phá hủy nhiều kinh mạch, khiến cho công lực bản thân gã gần như bị triệt phế hoàn toàn.
Tịnh không phải vì tu vi của gã bịt mặt đó không mạnh mà chỉ là bởi vì trước đó bị Thần Nam đâm xuyên qua xương sườn tại sân lớn, thân đã mang trọng thương, hơn nữa tốc độ của Thần Nam thật sự quá nhanh, do vậy dù biết cũng không kháng cự được.
Thân thể Thần Nam như một đạo điện quang, lưu hạ một đạo tàn ảnh nhanh chóng quay về chỗ cũ. Mấy đạo ma pháp từ không trung giáng xuống toàn bộ công kích vào khoảng không. Ba gã vũ giả lao đến cũng xuất thủ uổng công.
Thân thủ như vậy làm mấy gã bịt mặt phải nín thở. Nó đơn giản là quá khủng bố. Chưa thật sự giao thủ, bọn họ đã bị loại mất một người.
Gã bịt mặt ngã trên mặt đất cố sức bò dậy, không nói câu nào hướng về phía ngoại trường bỏ đi. Thần Nam không giữ gã lại. Hắn biết vừa rồi một kích đó rất uy lực, như quả không có kỳ tích phát sinh, kinh mạch bị hủy của người đó rất khó phục nguyên. Kẻ đó sau này khó có thể đạp nhập tu luyện giới lại được.
Những gã còn lại cũng im lặng. Có lẽ bọn họ sớm đã biết được điều là kẻ sát nhân thường đi giết người, đoạt mệnh kiếm tiền thì sớm muộn cũng sẽ có ngày phải trả giá. Lưu lại được tính mệnh đã là một kết quả tốt lắm rồi.
Dù có chút lo lắng cho tính mệnh, nhưng sát thủ đúng là máu lạnh. Sau một thoáng trầm mặc liền khôi phục lại ngay, nhất tề hướng Thần Nam lao tới. Nếu như quả thật chính diện giao phong, Thần Nam hoàn toàn không phải là đối thủ của bảy người. Tất cả gồm ba Nhị Giai tu luyện giả và bốn Nhất Giai tu luyện giả hợp lực lại, lực lượng đích thật vô cùng cường đại.
Nhưng hiện giờ hắn đã thuần thục Thần Hư Bộ, như được thần phù trợ, sau một lần công kích lập tức lùi ra xa, thân thể hóa thành một đạo đạo hư ảnh trong Diễn Võ trường thoắt đông thoắt tây, khiến người ta không biết đâu mà lần, làm cho bảy gã sát thủ trong lòng dấy lên một thứ cảm giác vô lực.
Ma pháp sư trên không trung kinh hãi vô cùng. Bọn họ có thể phi hành thật nhanh chóng trong không trung, đó là ưu thế lớn nhất của bọn họ, nhưng lại vô pháp tìm được chuẩn xác thân ảnh của Thần Nam. Chính vì thế, các ma pháp được phát động đều công kích vào khoảng không.
Trong lòng Thần Nam vui mừng khôn xiết. Thần Hư Bộ quả nhiên cực kỳ huyền diệu. Đối diện với vây công của chúng nhân, hắn bình thản tiến thoái, thoắt ẩn thoắt hiện như thoi đưa giữa đấu khí cùng ma pháp, không hề trở ngại.
Đương nhiên đó cũng chưa hoàn toàn là công lao của Thần Hư Bộ. Tam Giai đại thành cảnh giới và Tam Giai sơ cấp cảnh giới không thể so sánh với nhau. Tu vi của hắn lúc này đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Hiện tại Thần Nam gần như đã đứng ở thế bất bại. Hắn không tránh né nữa mà bắt đầu chủ động công kích. Trong chớp mắt, trong Diễn Võ trường cùng xuất hiện vô số đạo kim sắc kiếm khí.
“Phành!” Một âm thanh vang động, một đạo thiểm điện từ trên không phách xuống. Thần Nam không tránh né, giơ đao hướng lên trên chém mạnh. Đao quang được vật chất hoá dài tới hai trượng xé không gian hướng lên trên. “Oành!” Một tiếng nổ lớn vang lên, thiểm điện chạm vào đao quang, hai cỗ năng lượng bất đồng tính chất tương hỗ cùng va chạm, bạo phát xuất một quang mang cầu chói mắt, cuối cùng tiêu biến vô hình.
Khóe miệng Thần Nam nhếch lên một tia tiếu ý. Đối diện với ma pháp công kích, hắn không còn giống như trước đây bị mất thế chủ động. Nói cho cùng ma pháp bất quá cũng chỉ là hình thức khác của năng lượng, với lực lượng cường thịnh từ xa này, cứ gặp một phá một, gặp trăm phá trăm.
Hắn nhớ lại tình cảnh lúc trước cùng ma pháp sư đối kháng, lấy làm xấu hổ, trước vì do đối với ma pháp không hiểu nhiều, đại chiến với Đông Phương Phượng Hoàng liền bó tay bó chân, quá sức phí lực. Hắn tự tin hiện tại nếu cùng Đông Phương Phượng Hoàng đối chiến một lần, tuyệt không có cảnh phí sức lực như trước nữa.
Trường đao trong tay Thần Nam đại khai đại hợp, đối kháng với bảy gã cao thủ. Trong khoảnh khắc tại Diễn Võ trường kiếm khí, đấu khí, ma pháp bao trùm khắp chốn. Như quả có ai thấy được một thanh niên thản nhiên độc đấu bất bại với bảy đại cao thủ, nhất định vô cùng kinh ngạc, chắc chắn sẽ vô cùng thán phục thần dũng của người này.
Do đã đứng ở thế bất bại, Thần Nam từ từ thả lỏng tâm thần, dần dần chìm ngập vào trong một loại vũ cảnh kỳ diệu.
Trong một khắc đó, hắn tâm vô tạp niệm, chỉ còn có sự truy cầu đối với vũ đạo, trường đao trong tay vung ra theo vũ ý trong tâm, đao mang rực rỡ kim sắc quá độ thành màu đỏ, rồi lại thành màu cam, không ngừng biến hóa. Đao mang biến hóa phức tạp làm cho nó có hình dạng giống như cầu vồng, tung hoành công kích, đao khí phát ra từng trận âm thanh phá không.
Trong tâm của Thần Nam chính là vô ngã vô vật, chỉ còn lại một vài ý niệm, sáng tỏ rất nhiều vần đề trong vũ học. Lúc này hắn để chân khí trong nội thể tùy ý lưu chuyển, trường đao trong tay tùy ý vung lên, từ từ sáng rực lên.
Biên tập: dangxuan
Kẻ bịt mặt bị chẹn họng, trừng mắt nhìn Thần Nam, một lúc sau mới nói: “Thần Nam, ngươi quá ngông cuồng rồi! Hôm nay ngươi mọc cánh cũng khó mà thoát được”
Thần Nam không thèm nói gì thêm, dùng hành động để thể hiện, trực tiếp nắm chặt trường đao trong tay.
Một tên bịt mặt khác mở miệng nói: “Đừng có mà nghĩ rằng vì ngươi sau khi tại Tấn quốc đô thành đại chiến mà được liệt vào loại cường giả cao cấp. Theo những gì bọn ta được biết, lần đó sở dĩ ngươi có thể chém chết được cao thủ gần đạt Ngũ Giai cảnh giới, đó là vì ngươi đã thi triển một môn công pháp cực kỳ bá đạo. Hừm, nhưng phàm loại công pháp nào càng có lợi, thì cũng càng có hại. Ngươi không có khả năng mỗi lần đều có thể thi triển.”
Thần Nam kinh ngạc nhìn những kẻ trước mặt, không ngờ được bọn họ có thể có cách nhìn như vậy. Sau đó hắn cười lạnh: “Các ngươi trong lòng không phải là không lo sợ. Muốn thì để ta nói cho mà nghe. Ây da! Ta biết rồi! Bọn ngươi tưởng phân tán sự chú ý của ta, để cho kẻ yểm hộ ra tay, tưởng thu thập được ta hả? Hậu diện có người, nhưng ẩn nấp để yểm trợ. Ta cũng lấy làm kỳ quái, bằng vào mấy gã phế thải này mà cũng dám cùng ta lớn tiếng, nguyên lai là như vậy!”
Sắc mặt bốn gã bịt mặt sau tấm diện sa rúng động. Có thể thấy trong lòng bọn chúng vô cùng phẫn nộ. Đúng là bằng vào hai gã Nhất Giai tây phương vũ giả, hai gã Nhất Giai ma pháp sư, thì khó có thể đối phó với Thần Nam.
“Cuồng vọng như vậy là đủ rồi đó. Xem ngươi còn cuồng vọng được đến đâu!”
Hai gã vũ giả bịt mặt từ phía sau khán đài của Diễn Võ trường xuất hiện. Cả hai lộ xuất khí thế, hiển nhiên cũng đã đạt đến Nhị Giai cảnh giới, Hai gã đã không nhịn được phải lên tiếng.
Thần Nam thở một hơi dài, nói: “Khỏi mất công, mời từng người một bước ra, hai người kia cũng ra luôn đi.”
Hai ma pháp sư từ chỗ nấp cũng bước ra, cùng nhập bọn với hai gã trước. Như vậy, trước sau tổng cộng tám người vây chặt xung quanh Thần Nam vào giữa Diễn Võ trường.
Bốn gã ma pháp sư lơ lửng trên không trung, bắt đầu tụ tập ma pháp năng lượng. Bốn gã vũ giả chầm chậm tiến lên phía trước, bắt đầu đề tụ công lực, bức tới hướng Thần Nam.
Lúc này tám người đã thi triển thật lực. Trong bốn gã ma pháp sư thì có ba gã là Nhất Giai cảnh giới, một gã đã đạt đến Nhị Giai cảnh giới. Bốn gã vũ giả tu luyện đấu khí tây phương thì có hai gã ở Nhất Giai cảnh giới, hai gã kia đã đạt tới Nhị Giai cảnh giới. Năm Nhất Giai cao thủ, ba Nhị Giai cao thủ, lực lượng này cùng hợp lại, thật là kinh nhân. Hơn nữa ma pháp sư cùng vũ giả tương hỗ phối hợp, sự phối hợp này vô cùng đáng sợ. Thực lực tấn công hay phòng thủ của bọn chúng đều đại tăng.
Tám vị cao thủ cùng liên hợp lại thực lực quả không nhỏ. Nếu như không phải Thần Nam gần đây tu vi đại tiến, thì sớm đã chuồn thẳng.
Qua vài lần bị vây hãm, tu vi hắn đại tiến. Sau khi khổ công chịu đựng thống khổ, hắn cũng muốn cùng vài kẻ có công lực mạnh để thi triển tuyệt học mới tu luyện thành công. Lúc này trong tâm hắn đã quyết định. Mà nếu thực sự không địch lại được, hắn hoàn toàn có khả năng nhờ đến Thần Hư Bộ để đào sinh.
Thần Hư Bộ huyền diệu vô cùng, có thể làm cho người ta di động với tốc độ nhanh như thiểm điện, thích hợp hỗn chiến, càng thích hợp cho chạy trốn. Theo truyền thuyết nếu luyện đến cảnh giới tối cao có thể rời khỏi mặt đất, ngự không phi hành.
Không thèm nói đạo nghĩa với mấy gã sát thủ, Thần Nam tay nắm trường đao hướng về phía gã bịt mặt bị thụ thương mà tiến tới, cước bộ như thiểm điện, chớp mắt đã tới trước mặt gã.
Những gã bịt mặt khác đều đại kinh, không ngờ Thần Nam bỗng nhiên chủ động xuất kích, hơn thế nữa tốc độ nhanh đến mức không thể tin nổi, giống như quỷ mị, song cước tựa như bay lên khỏi mặt đất. Ma pháp sư trên không trung vội vã phát động ma pháp, ba vũ giả còn lại cũng hoảng hốt lao tới ứng cứu.
Nhưng tốc độ của Thần Nam đích thật nhanh vô cùng. Thần Hư Bộ không hổ là bộ pháp viễn cổ thần diệu, một chớp mắt đã đến trước mặt gã bịt mặt đó, xuất thủ vô tình. Hàn quang của trường đao hàn quang loé lên, một ánh quang mang sáng rực, đao khí trùng tiến vào thể nội của gã bịt mặt.
Kiếm trong tay gã bịt mặt cất lên, liền sau đó phát xuất một âm thanh thê thảm. Hắn gục xuống. Đao khí tuy chưa thực sự xuyên qua, nhưng phần lớn đao khí thấu nhập thân thể gã, đã phá hủy nhiều kinh mạch, khiến cho công lực bản thân gã gần như bị triệt phế hoàn toàn.
Tịnh không phải vì tu vi của gã bịt mặt đó không mạnh mà chỉ là bởi vì trước đó bị Thần Nam đâm xuyên qua xương sườn tại sân lớn, thân đã mang trọng thương, hơn nữa tốc độ của Thần Nam thật sự quá nhanh, do vậy dù biết cũng không kháng cự được.
Thân thể Thần Nam như một đạo điện quang, lưu hạ một đạo tàn ảnh nhanh chóng quay về chỗ cũ. Mấy đạo ma pháp từ không trung giáng xuống toàn bộ công kích vào khoảng không. Ba gã vũ giả lao đến cũng xuất thủ uổng công.
Thân thủ như vậy làm mấy gã bịt mặt phải nín thở. Nó đơn giản là quá khủng bố. Chưa thật sự giao thủ, bọn họ đã bị loại mất một người.
Gã bịt mặt ngã trên mặt đất cố sức bò dậy, không nói câu nào hướng về phía ngoại trường bỏ đi. Thần Nam không giữ gã lại. Hắn biết vừa rồi một kích đó rất uy lực, như quả không có kỳ tích phát sinh, kinh mạch bị hủy của người đó rất khó phục nguyên. Kẻ đó sau này khó có thể đạp nhập tu luyện giới lại được.
Những gã còn lại cũng im lặng. Có lẽ bọn họ sớm đã biết được điều là kẻ sát nhân thường đi giết người, đoạt mệnh kiếm tiền thì sớm muộn cũng sẽ có ngày phải trả giá. Lưu lại được tính mệnh đã là một kết quả tốt lắm rồi.
Dù có chút lo lắng cho tính mệnh, nhưng sát thủ đúng là máu lạnh. Sau một thoáng trầm mặc liền khôi phục lại ngay, nhất tề hướng Thần Nam lao tới. Nếu như quả thật chính diện giao phong, Thần Nam hoàn toàn không phải là đối thủ của bảy người. Tất cả gồm ba Nhị Giai tu luyện giả và bốn Nhất Giai tu luyện giả hợp lực lại, lực lượng đích thật vô cùng cường đại.
Nhưng hiện giờ hắn đã thuần thục Thần Hư Bộ, như được thần phù trợ, sau một lần công kích lập tức lùi ra xa, thân thể hóa thành một đạo đạo hư ảnh trong Diễn Võ trường thoắt đông thoắt tây, khiến người ta không biết đâu mà lần, làm cho bảy gã sát thủ trong lòng dấy lên một thứ cảm giác vô lực.
Ma pháp sư trên không trung kinh hãi vô cùng. Bọn họ có thể phi hành thật nhanh chóng trong không trung, đó là ưu thế lớn nhất của bọn họ, nhưng lại vô pháp tìm được chuẩn xác thân ảnh của Thần Nam. Chính vì thế, các ma pháp được phát động đều công kích vào khoảng không.
Trong lòng Thần Nam vui mừng khôn xiết. Thần Hư Bộ quả nhiên cực kỳ huyền diệu. Đối diện với vây công của chúng nhân, hắn bình thản tiến thoái, thoắt ẩn thoắt hiện như thoi đưa giữa đấu khí cùng ma pháp, không hề trở ngại.
Đương nhiên đó cũng chưa hoàn toàn là công lao của Thần Hư Bộ. Tam Giai đại thành cảnh giới và Tam Giai sơ cấp cảnh giới không thể so sánh với nhau. Tu vi của hắn lúc này đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Hiện tại Thần Nam gần như đã đứng ở thế bất bại. Hắn không tránh né nữa mà bắt đầu chủ động công kích. Trong chớp mắt, trong Diễn Võ trường cùng xuất hiện vô số đạo kim sắc kiếm khí.
“Phành!” Một âm thanh vang động, một đạo thiểm điện từ trên không phách xuống. Thần Nam không tránh né, giơ đao hướng lên trên chém mạnh. Đao quang được vật chất hoá dài tới hai trượng xé không gian hướng lên trên. “Oành!” Một tiếng nổ lớn vang lên, thiểm điện chạm vào đao quang, hai cỗ năng lượng bất đồng tính chất tương hỗ cùng va chạm, bạo phát xuất một quang mang cầu chói mắt, cuối cùng tiêu biến vô hình.
Khóe miệng Thần Nam nhếch lên một tia tiếu ý. Đối diện với ma pháp công kích, hắn không còn giống như trước đây bị mất thế chủ động. Nói cho cùng ma pháp bất quá cũng chỉ là hình thức khác của năng lượng, với lực lượng cường thịnh từ xa này, cứ gặp một phá một, gặp trăm phá trăm.
Hắn nhớ lại tình cảnh lúc trước cùng ma pháp sư đối kháng, lấy làm xấu hổ, trước vì do đối với ma pháp không hiểu nhiều, đại chiến với Đông Phương Phượng Hoàng liền bó tay bó chân, quá sức phí lực. Hắn tự tin hiện tại nếu cùng Đông Phương Phượng Hoàng đối chiến một lần, tuyệt không có cảnh phí sức lực như trước nữa.
Trường đao trong tay Thần Nam đại khai đại hợp, đối kháng với bảy gã cao thủ. Trong khoảnh khắc tại Diễn Võ trường kiếm khí, đấu khí, ma pháp bao trùm khắp chốn. Như quả có ai thấy được một thanh niên thản nhiên độc đấu bất bại với bảy đại cao thủ, nhất định vô cùng kinh ngạc, chắc chắn sẽ vô cùng thán phục thần dũng của người này.
Do đã đứng ở thế bất bại, Thần Nam từ từ thả lỏng tâm thần, dần dần chìm ngập vào trong một loại vũ cảnh kỳ diệu.
Trong một khắc đó, hắn tâm vô tạp niệm, chỉ còn có sự truy cầu đối với vũ đạo, trường đao trong tay vung ra theo vũ ý trong tâm, đao mang rực rỡ kim sắc quá độ thành màu đỏ, rồi lại thành màu cam, không ngừng biến hóa. Đao mang biến hóa phức tạp làm cho nó có hình dạng giống như cầu vồng, tung hoành công kích, đao khí phát ra từng trận âm thanh phá không.
Trong tâm của Thần Nam chính là vô ngã vô vật, chỉ còn lại một vài ý niệm, sáng tỏ rất nhiều vần đề trong vũ học. Lúc này hắn để chân khí trong nội thể tùy ý lưu chuyển, trường đao trong tay tùy ý vung lên, từ từ sáng rực lên.
/285
|