Dịch:MTQ
Biên Tập: HannaKid
Cho dù đám đông có căm phẫn, có chửi rủa bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được điều gì. Việc Lăng Vân trở về nhà lần cuối cùng để tận hiếu đã được quyết định, không còn cách nào có thể ngăn lại được.
Hơn hai mươi mấy vị danh túc tiền bối, thi nhau dùng Âm công, giải thích “Thiện, Hiếu” phải đặt lên hàng đầu, bất luận một người dù cho tội lỗi lớn đến đâu thì cũng có quyền nói lời vĩnh biệt cha mẹ.
Kết quả là những lời nói đó đã khiến cho những tiếng huyên náo cứ nhỏ dần, mọi người dần dần chấp nhận sự thật rằng “Lăng Vân phải trở về nhà làm tròn hiếu đạo”.
Lăng Tử Hư dường như đã dự cảm được việc khi rời thành Tội Ác nhất định sẽ xảy ra nguy hiểm nên không nói rõ ngày nào sẽ đi. Tuy nhiên dựa vào những cảm nhận khí cơ của Mộng Khả Nhi đối với Lăng Vân thì có nói hay không cũng không thành vấn đề.
Hai ngày sau, Thần Nam nhận được thông báo gấp, đoàn người của Lăng Vân sắp bí mật rời đi. Theo ước định từ trước, hắn nhanh chóng chạy tới Long trường của Thần Phong học viện.
Lúc này, tại Long trường đã có mười cao thủ tập trung.
Ba Á long kị sĩ của Chiến Thần học viện đứng trên lưng kị toạ của mình, phát ra khí tức hùng mạnh, khiến cho người ta có cảm giác nặng tựa Thái Sơn.
Ba Võ giả của Tiên Vũ học viện, trong đó có hai người đã đạt tới Tam giai đại thành cảnh giới, một người còn lại đã đạt tới Tứ giai sơ cấp, thuộc nhóm cao thủ mạnh nhất.
Bốn Ma pháp sư của Huyễn Ma học viện, đang đứng trên không trung, xung quanh mỗi người đều pháp ra dao động sóng ma pháp rất mạnh. Tuy nhiên, một trong số ba người lại có dao động của ma pháp nguyên tố mạnh hơn hẳn so với hai người còn lại, rõ ràng là đã bước vào Tứ giai cảnh giới.
Không lâu sau, Khải Văn, Lãnh Phong và một vị Võ giả của Thần Phong học viện cũng đã đến.
Anh chàng đẹp trai tóc vàng Khải Văn, từ khi bại trong tay Thần Vũ Tiểu Hầu gia ở Tiên Vũ học viện, sau khi trở về, ngày ngày tu luyện, tới nay võ công cũng tiến triển rất nhiều, đã đạt tới Tam giai đại thành cảnh giới.
Lãnh Phong vẫn y như ngày nào, cả người phát ra luồng khí lạnh lẽo, hắn ta vốn là một trong những cao thủ của Thần Phong học viện, và cũng là anh trai của Đông Phương Phượng Hoàng. Khi xưa hắn ta từng ra mặt hộ Đông Phương Phượng Hoàng, tìm tới Thần Nam gây chuyện, hai người này đúng là không đánh thì không quen biết, sau này cũng đã nhiều lần học hỏi lẫn nhau.
Võ giả cùng đến với Khải Văn và Lãnh Phong tuổi tác có vẻ lớn hơn mọi người một chút, khoảng chừng ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi, trên người phát ra khí tức mạnh mẽ, chỉ cần nhìn qua cũng biết đã đạt tới Tứ giai cảnh giới.
Thần Nam thầm tặc lưỡi, thực lực của đám người này quả đúng là ngoài sức tưởng tượng. Có một số người không hề xuất hiện trong trận đấu của Tứ đại học viện lần trước, nhưng thực lực đã đáng sợ đến mức như vậy, Tứ đại học viện đúng là “Ngọa hổ tàng long”.
Bỗng một tiếng chim ó lúc này vang lên, Đông Phương Phượng Hoàng cưỡi trên lưng một con ó khổng lồ màu vàng từ trên không trung hạ xuống.
Thần Nam tuyệt không thể ngờ rằng nàng ta lại tham gia vào lần hành động lần này. Đúng trong lúc ấy, một bóng người con gái bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, Mĩ nữ tuyệt thế Long Vũ, cải dạng nam trang, dáng người dong dỏng cao, phát ra sát khí mạnh mẽ.
Thần Nam quả thật có chút kinh ngạc, trước đây hắn quả thật chưa hề biết võ công của Long Vũ đã đạt tới mức nào. Cho tới tận hôm nay hắn mới phát hiện ra nàng ta đã đạt tới cảnh giới Tam giai đại thành, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt lên khỏi Tam giai cảnh giới, bước vào lĩnh vực Tứ giai.
Biết bao nhiêu thanh niên cao thủ võ công lợi hại tập trung lại, thực lực này quả thật vô cùng đáng sợ.
Cuối cùng là Mộng Khả Nhi đứng trên Ngọc Liên Đài bay tới, trông giống như một tiên tử giáng trần.
Ba Á long kị sĩ của Chiến Thần học viện, ba Võ giả của Tiên Vũ học viện, bốn Ma pháp sư của Huyễn Ma học viện, ba Võ giả của Thần Phong học viện, và hai Ma pháp sư, lại còn có thêm Thần Nam và Mộng Khả Nhi, tất cả là mười bảy cao thủ.
Trong số đó, có một Tứ giai cao thủ của Tiên Vũ học viện, một Tứ giai Ma pháp sư của Huyễn Ma học viện và một Tứ giai Võ giả của Thần Phong học viện, lại thêm Mộng Khả nhi và Thần Nam, tất cả là năm Tứ giai cao thủ, thực lực hùng hậu khiến cho người ta phải ngạc nhiên. Cho dù Lăng Tử Hư bây giờ không bị trúng độc, với võ công của một cao thủ Tứ giai đại thành chỉ e rằng cũng không thể nào địch lại được với nhiều cao thủ thế này.
Mộng Khả Nhi nói: “Chúng ta mặc dù lực lượng đông đảo, thực lực hùng hậu, nhưng cũng không nhất định sẽ thắng được bọn chúng. Mọi người chắc cũng rõ cảnh giới khác nhau thì thực lực cách biệt càng ngày càng lớn, một cao thủ Tứ giai sơ cấp có thể dễ dàng đối phó với vài cao thủ lợi hại nhất của Tam giai, cao thủ đã luyện tới Tứ giai đại thành chỉ có thể dùng từ “đáng sợ” để hình dung mà thôi. Cho dù chúng ta có đông người đi chăng nữa, nhưng đối đầu với Lăng Tử Hư cũng không thể nào chắc chắn sẽ thắng được lão.”
Mộng Khả Nhi không hề nói với mọi người rằng Lăng Tử Hư đã trúng thuốc độc, cũng vì lo sợ bọn họ sau khi biết sẽ lơ là cảnh giác.
Đúng lúc này, trên không trung bỗng vọng lên tiếng hổ gầm, Sở quốc Tiểu Bảo Chúa cưỡi Hổ vương Tiểu Ngọc xuất hiện phía trên đầu mọi người, nàng ta mặc váy dài màu trắng, đầu quấn một chiếc khăn màu tím, y như một tiểu tiên tử đang hạ phàm.
Tiểu Bảo Chúa lúc này hai mắt long lanh không ngừng đảo, nàng ta cười nhẹ: “Ai da! Cũng coi như là không tới muộn, mọi người đang đợi ta hay sao? Thật ngại quá, cũng là do ta tới muộn” Tiểu Bảo Chúa từ lưng Hổ vương nhảy xuống, vẻ mặt tươi cười hớn hở.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu bảo rằng không hẹn với nàng ta.
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn bộ dạng cổ quái của nàng ta, lập tức hiểu ra rằng chuyên gia gây phiền toái này đang muốn đi cùng với bọn họ để tìm trò vui, nàng ta hạ giọng mắng: “Tiểu ma phiền! Đừng có gây rối nữa, mọi người còn phải đi làm việc quan trọng, ngươi không thể đi cùng được”
“Hì hì, thật vậy sao? Nhưng Vũ tỷ tỷ đã đồng ý dẫn ta theo” Tiểu Bảo Chúa cười hì hì chạy tới bên cạnh Long Vũ, nói: “Vũ tỷ tỷ đừng đau buồn, muội ở bên tỷ”
Ánh mắt Long Vũ thoáng lộ ra vẻ đau buồn, sau đó nàng ta lại cười nói: “Hôm nay không chơi cùng muội được, muội mau về đi”
Tiểu Bảo Chúa cười ha ha nói: “Hai người thật chẳng coi ta là tỷ muội gì cả, nhưng không sao, hơ hơ, may mà ta và Khả Nhi tỷ tỷ là sư tỷ muội, Khả Nhi tỷ tỷ nhất định sẽ cho ta đi theo” Tiểu Bảo Chúa chạy tới bên cạnh Mộng Khả Nhi, lắc lắc cánh tay nàng ta.
“Ta và tỷ tỷ của ngươi tuy là đồng môn nhưng ngươi thì từ lúc nào lại trở thành sư muội của ta vậy?” Trên mặt Mộng Khả Nhi lộ ra vẻ đùa cợt.
“Sư tỷ của tỷ tỷ không phải là sư tỷ của ta hay sao?”
“Nhưng không phải là đồng môn đâu. Ha ha ha, tiểu nha đầu nhà ngươi quả nhiên thông minh nhưng lại quá tinh nghịch”
Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được rằng Mộng Khả Nhi quả thật rất thích Tiểu Bảo Chúa. Nàng ta nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Bảo Chúa, rồi nói: “Hôm nay ngươi không thể đi cùng chúng ta được, bởi vì chuyến đi này vô cùng nguy hiểm. Ngươi đừng lắc tay ta, cũng đừng xin xỏ gì ta, dù có nói gì đi chăng nữa thì ta cũng không thể đồng ý được. Hơn nữa, ngươi cũng không được phép lén đi theo sau, nếu không ta sẽ nói chuyện này với tỷ tỷ ngươi, để nàng ấy lập tức phái người tới đưa ngươi về!”
Lúc này Mộng Khả Nhi dựa vào khí cơ cảm ứng, biết được đoàn của Lăng Vân đã lên Phi long đi được một quãng rất xa, nàng ta vội vàng nói với mọi người: “Chúng ta xuất phát thôi”
Tiểu Bảo Chúa kéo dài giọng : “Biết …iết ….rồi…ồi.”
Mọi người nhanh chóng nhảy lên lưng Á long, nhưng khi Thần Nam đi ngang qua Tiểu Bảo Chúa, đã bị nàng ta gọi giựt lại nói: “Tên bại hoại! Hừm, đừng có nghĩ ngươi bây giờ là thứ anh hùng thối tha gì đó, sớm muộn gì cũng có ngày ta giẫm lên mũi ngươi, đè bẹp ngươi dưới chân ta!”
“Ừ, vậy nha đầu ngươi cứ tiếp tục nằm mơ đi” Thần Nam không thèm quan tâm, mau chóng bước về phía trước, bây giờ hắn thật không có thời gian để dây dưa với tiểu ác ma này.
“Hừm! Bại hoại! Đừng cho rằng ta không thể làm gì được ngươi, đợi lát nữa ta sẽ đem Tiểu Thần Hi đi tìm ngươi…”
Thần Nam nghe đên câu này, suýt nữa ngồi “Phịch” xuống đất, vì thế hắn càng không dám lôi thôi gì với tiểu ác ma đó, tránh nàng ta làm thật. Hắn trong lòng than thở: “Có cơ hội nhất định sẽ thực hiện đến cùng kế hoạch nuôi con gái từ thuở còn thơ…”
Trời trong xanh, không có một bóng mây, trên bầu trời ba con Á long và một con ó màu vàng bay nhanh như chớp, giống như bốn dải ánh sáng đuổi về phía Đông.
Đằng sau Á long năm dặm, Tử Kim Thần Long đang gian khổ đuổi theo, nó vừa bay vừa không ngừng thở dốc, kêu gào không ngớt,: “Wào…thật đáng chết, ba con thạch sùng kia lại bay nhanh như vậy làm cái gì. May mà ta đã ăn chu quả, nếu không thì đúng là không thể đuổi kịp”. Sau đó nó lại tiếp tục chửi bới “Wào…. nếu như ta không mất đi Long nguyên, ba con sâu thối tha nhà các ngươi sao có thể khiến ta đuổi theo vất vả đến như vậy? Wào…”
Chỉ trong vòng nửa khắc, Thần Nam , Mộng Khả Nhi và mọi người đã được kịp bọn người Lăng gia.
“Mau ngăn bọn chúng lại!”
Tốc độ của Á long nhanh gấp mấy lần so với Phi long, vì thế rất nhanh chúng đã vượt lên trên. Ba con Á long đồng loạt ngửa cổ lên trời gầm, âm thanh vang vọng tầng không, khiến cho Phi long run lên bần bật, không dám tiếp tục bay nữa, nhanh chóng giảm tốc độ lại.
Trên lưng Phi long có năm người, một lão già tuổi đã cao ngồi ở giữa, vững vàng và bình tĩnh, phát ra luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ khắp người Phi long. Tuy nhiên không phải là do lão ta có công lực huyền diệu mà chính là chân khí trong người lão lưu chuyển, tạo ra làn sóng dao động phát ra ngoài. Thật không hổ là một tuyệt thế cao thủ!
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Lăng Tử Hư, em trai của Lăng gia tông chủ, một trong Thập đại tu luyện thế gia ở đại lục.
Lăng Vân ngồi bên cạnh lão, vẻ mặt lo lắng, thì thầm nói với lão ta điều gì đó, ba người còn lại đều mặc y phục màu xanh, dường như là hạ nhân của Lăng gia.
Mộng Khả Nhi khẽ nhíu mày: “Bên cạnh Lăng Tử Hư không phải chỉ có hai người thôi hay sao? Sao bây giờ tự nhiên lại có thêm một người nữa?”
Lúc này, đôi mắt nhằm nghiền của Lăng Tư Hư đột nhiên mở ra, giống như hai tia chớp, lão lạnh lùng đảo mắt nhìn khắp một lượt, trầm giọng nói: “Các người có ý đồ gì”
Tất cả những người bị lão nhìn qua đều có cảm giác đau đớn da thịt, công lực đáng sợ này đã khiến cho tất cả mọi người đều thất sắc kinh hãi. Hình như võ công của lão đã không còn ở phạm trù Tứ giai đại thành nữa.
Biên Tập: HannaKid
Cho dù đám đông có căm phẫn, có chửi rủa bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được điều gì. Việc Lăng Vân trở về nhà lần cuối cùng để tận hiếu đã được quyết định, không còn cách nào có thể ngăn lại được.
Hơn hai mươi mấy vị danh túc tiền bối, thi nhau dùng Âm công, giải thích “Thiện, Hiếu” phải đặt lên hàng đầu, bất luận một người dù cho tội lỗi lớn đến đâu thì cũng có quyền nói lời vĩnh biệt cha mẹ.
Kết quả là những lời nói đó đã khiến cho những tiếng huyên náo cứ nhỏ dần, mọi người dần dần chấp nhận sự thật rằng “Lăng Vân phải trở về nhà làm tròn hiếu đạo”.
Lăng Tử Hư dường như đã dự cảm được việc khi rời thành Tội Ác nhất định sẽ xảy ra nguy hiểm nên không nói rõ ngày nào sẽ đi. Tuy nhiên dựa vào những cảm nhận khí cơ của Mộng Khả Nhi đối với Lăng Vân thì có nói hay không cũng không thành vấn đề.
Hai ngày sau, Thần Nam nhận được thông báo gấp, đoàn người của Lăng Vân sắp bí mật rời đi. Theo ước định từ trước, hắn nhanh chóng chạy tới Long trường của Thần Phong học viện.
Lúc này, tại Long trường đã có mười cao thủ tập trung.
Ba Á long kị sĩ của Chiến Thần học viện đứng trên lưng kị toạ của mình, phát ra khí tức hùng mạnh, khiến cho người ta có cảm giác nặng tựa Thái Sơn.
Ba Võ giả của Tiên Vũ học viện, trong đó có hai người đã đạt tới Tam giai đại thành cảnh giới, một người còn lại đã đạt tới Tứ giai sơ cấp, thuộc nhóm cao thủ mạnh nhất.
Bốn Ma pháp sư của Huyễn Ma học viện, đang đứng trên không trung, xung quanh mỗi người đều pháp ra dao động sóng ma pháp rất mạnh. Tuy nhiên, một trong số ba người lại có dao động của ma pháp nguyên tố mạnh hơn hẳn so với hai người còn lại, rõ ràng là đã bước vào Tứ giai cảnh giới.
Không lâu sau, Khải Văn, Lãnh Phong và một vị Võ giả của Thần Phong học viện cũng đã đến.
Anh chàng đẹp trai tóc vàng Khải Văn, từ khi bại trong tay Thần Vũ Tiểu Hầu gia ở Tiên Vũ học viện, sau khi trở về, ngày ngày tu luyện, tới nay võ công cũng tiến triển rất nhiều, đã đạt tới Tam giai đại thành cảnh giới.
Lãnh Phong vẫn y như ngày nào, cả người phát ra luồng khí lạnh lẽo, hắn ta vốn là một trong những cao thủ của Thần Phong học viện, và cũng là anh trai của Đông Phương Phượng Hoàng. Khi xưa hắn ta từng ra mặt hộ Đông Phương Phượng Hoàng, tìm tới Thần Nam gây chuyện, hai người này đúng là không đánh thì không quen biết, sau này cũng đã nhiều lần học hỏi lẫn nhau.
Võ giả cùng đến với Khải Văn và Lãnh Phong tuổi tác có vẻ lớn hơn mọi người một chút, khoảng chừng ba mươi mốt, ba mươi hai tuổi, trên người phát ra khí tức mạnh mẽ, chỉ cần nhìn qua cũng biết đã đạt tới Tứ giai cảnh giới.
Thần Nam thầm tặc lưỡi, thực lực của đám người này quả đúng là ngoài sức tưởng tượng. Có một số người không hề xuất hiện trong trận đấu của Tứ đại học viện lần trước, nhưng thực lực đã đáng sợ đến mức như vậy, Tứ đại học viện đúng là “Ngọa hổ tàng long”.
Bỗng một tiếng chim ó lúc này vang lên, Đông Phương Phượng Hoàng cưỡi trên lưng một con ó khổng lồ màu vàng từ trên không trung hạ xuống.
Thần Nam tuyệt không thể ngờ rằng nàng ta lại tham gia vào lần hành động lần này. Đúng trong lúc ấy, một bóng người con gái bỗng xuất hiện trước mặt mọi người, Mĩ nữ tuyệt thế Long Vũ, cải dạng nam trang, dáng người dong dỏng cao, phát ra sát khí mạnh mẽ.
Thần Nam quả thật có chút kinh ngạc, trước đây hắn quả thật chưa hề biết võ công của Long Vũ đã đạt tới mức nào. Cho tới tận hôm nay hắn mới phát hiện ra nàng ta đã đạt tới cảnh giới Tam giai đại thành, bất cứ lúc nào cũng có thể vượt lên khỏi Tam giai cảnh giới, bước vào lĩnh vực Tứ giai.
Biết bao nhiêu thanh niên cao thủ võ công lợi hại tập trung lại, thực lực này quả thật vô cùng đáng sợ.
Cuối cùng là Mộng Khả Nhi đứng trên Ngọc Liên Đài bay tới, trông giống như một tiên tử giáng trần.
Ba Á long kị sĩ của Chiến Thần học viện, ba Võ giả của Tiên Vũ học viện, bốn Ma pháp sư của Huyễn Ma học viện, ba Võ giả của Thần Phong học viện, và hai Ma pháp sư, lại còn có thêm Thần Nam và Mộng Khả Nhi, tất cả là mười bảy cao thủ.
Trong số đó, có một Tứ giai cao thủ của Tiên Vũ học viện, một Tứ giai Ma pháp sư của Huyễn Ma học viện và một Tứ giai Võ giả của Thần Phong học viện, lại thêm Mộng Khả nhi và Thần Nam, tất cả là năm Tứ giai cao thủ, thực lực hùng hậu khiến cho người ta phải ngạc nhiên. Cho dù Lăng Tử Hư bây giờ không bị trúng độc, với võ công của một cao thủ Tứ giai đại thành chỉ e rằng cũng không thể nào địch lại được với nhiều cao thủ thế này.
Mộng Khả Nhi nói: “Chúng ta mặc dù lực lượng đông đảo, thực lực hùng hậu, nhưng cũng không nhất định sẽ thắng được bọn chúng. Mọi người chắc cũng rõ cảnh giới khác nhau thì thực lực cách biệt càng ngày càng lớn, một cao thủ Tứ giai sơ cấp có thể dễ dàng đối phó với vài cao thủ lợi hại nhất của Tam giai, cao thủ đã luyện tới Tứ giai đại thành chỉ có thể dùng từ “đáng sợ” để hình dung mà thôi. Cho dù chúng ta có đông người đi chăng nữa, nhưng đối đầu với Lăng Tử Hư cũng không thể nào chắc chắn sẽ thắng được lão.”
Mộng Khả Nhi không hề nói với mọi người rằng Lăng Tử Hư đã trúng thuốc độc, cũng vì lo sợ bọn họ sau khi biết sẽ lơ là cảnh giác.
Đúng lúc này, trên không trung bỗng vọng lên tiếng hổ gầm, Sở quốc Tiểu Bảo Chúa cưỡi Hổ vương Tiểu Ngọc xuất hiện phía trên đầu mọi người, nàng ta mặc váy dài màu trắng, đầu quấn một chiếc khăn màu tím, y như một tiểu tiên tử đang hạ phàm.
Tiểu Bảo Chúa lúc này hai mắt long lanh không ngừng đảo, nàng ta cười nhẹ: “Ai da! Cũng coi như là không tới muộn, mọi người đang đợi ta hay sao? Thật ngại quá, cũng là do ta tới muộn” Tiểu Bảo Chúa từ lưng Hổ vương nhảy xuống, vẻ mặt tươi cười hớn hở.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu bảo rằng không hẹn với nàng ta.
Đông Phương Phượng Hoàng nhìn bộ dạng cổ quái của nàng ta, lập tức hiểu ra rằng chuyên gia gây phiền toái này đang muốn đi cùng với bọn họ để tìm trò vui, nàng ta hạ giọng mắng: “Tiểu ma phiền! Đừng có gây rối nữa, mọi người còn phải đi làm việc quan trọng, ngươi không thể đi cùng được”
“Hì hì, thật vậy sao? Nhưng Vũ tỷ tỷ đã đồng ý dẫn ta theo” Tiểu Bảo Chúa cười hì hì chạy tới bên cạnh Long Vũ, nói: “Vũ tỷ tỷ đừng đau buồn, muội ở bên tỷ”
Ánh mắt Long Vũ thoáng lộ ra vẻ đau buồn, sau đó nàng ta lại cười nói: “Hôm nay không chơi cùng muội được, muội mau về đi”
Tiểu Bảo Chúa cười ha ha nói: “Hai người thật chẳng coi ta là tỷ muội gì cả, nhưng không sao, hơ hơ, may mà ta và Khả Nhi tỷ tỷ là sư tỷ muội, Khả Nhi tỷ tỷ nhất định sẽ cho ta đi theo” Tiểu Bảo Chúa chạy tới bên cạnh Mộng Khả Nhi, lắc lắc cánh tay nàng ta.
“Ta và tỷ tỷ của ngươi tuy là đồng môn nhưng ngươi thì từ lúc nào lại trở thành sư muội của ta vậy?” Trên mặt Mộng Khả Nhi lộ ra vẻ đùa cợt.
“Sư tỷ của tỷ tỷ không phải là sư tỷ của ta hay sao?”
“Nhưng không phải là đồng môn đâu. Ha ha ha, tiểu nha đầu nhà ngươi quả nhiên thông minh nhưng lại quá tinh nghịch”
Nhìn thoáng qua cũng có thể thấy được rằng Mộng Khả Nhi quả thật rất thích Tiểu Bảo Chúa. Nàng ta nhẹ nhàng vuốt tóc Tiểu Bảo Chúa, rồi nói: “Hôm nay ngươi không thể đi cùng chúng ta được, bởi vì chuyến đi này vô cùng nguy hiểm. Ngươi đừng lắc tay ta, cũng đừng xin xỏ gì ta, dù có nói gì đi chăng nữa thì ta cũng không thể đồng ý được. Hơn nữa, ngươi cũng không được phép lén đi theo sau, nếu không ta sẽ nói chuyện này với tỷ tỷ ngươi, để nàng ấy lập tức phái người tới đưa ngươi về!”
Lúc này Mộng Khả Nhi dựa vào khí cơ cảm ứng, biết được đoàn của Lăng Vân đã lên Phi long đi được một quãng rất xa, nàng ta vội vàng nói với mọi người: “Chúng ta xuất phát thôi”
Tiểu Bảo Chúa kéo dài giọng : “Biết …iết ….rồi…ồi.”
Mọi người nhanh chóng nhảy lên lưng Á long, nhưng khi Thần Nam đi ngang qua Tiểu Bảo Chúa, đã bị nàng ta gọi giựt lại nói: “Tên bại hoại! Hừm, đừng có nghĩ ngươi bây giờ là thứ anh hùng thối tha gì đó, sớm muộn gì cũng có ngày ta giẫm lên mũi ngươi, đè bẹp ngươi dưới chân ta!”
“Ừ, vậy nha đầu ngươi cứ tiếp tục nằm mơ đi” Thần Nam không thèm quan tâm, mau chóng bước về phía trước, bây giờ hắn thật không có thời gian để dây dưa với tiểu ác ma này.
“Hừm! Bại hoại! Đừng cho rằng ta không thể làm gì được ngươi, đợi lát nữa ta sẽ đem Tiểu Thần Hi đi tìm ngươi…”
Thần Nam nghe đên câu này, suýt nữa ngồi “Phịch” xuống đất, vì thế hắn càng không dám lôi thôi gì với tiểu ác ma đó, tránh nàng ta làm thật. Hắn trong lòng than thở: “Có cơ hội nhất định sẽ thực hiện đến cùng kế hoạch nuôi con gái từ thuở còn thơ…”
Trời trong xanh, không có một bóng mây, trên bầu trời ba con Á long và một con ó màu vàng bay nhanh như chớp, giống như bốn dải ánh sáng đuổi về phía Đông.
Đằng sau Á long năm dặm, Tử Kim Thần Long đang gian khổ đuổi theo, nó vừa bay vừa không ngừng thở dốc, kêu gào không ngớt,: “Wào…thật đáng chết, ba con thạch sùng kia lại bay nhanh như vậy làm cái gì. May mà ta đã ăn chu quả, nếu không thì đúng là không thể đuổi kịp”. Sau đó nó lại tiếp tục chửi bới “Wào…. nếu như ta không mất đi Long nguyên, ba con sâu thối tha nhà các ngươi sao có thể khiến ta đuổi theo vất vả đến như vậy? Wào…”
Chỉ trong vòng nửa khắc, Thần Nam , Mộng Khả Nhi và mọi người đã được kịp bọn người Lăng gia.
“Mau ngăn bọn chúng lại!”
Tốc độ của Á long nhanh gấp mấy lần so với Phi long, vì thế rất nhanh chúng đã vượt lên trên. Ba con Á long đồng loạt ngửa cổ lên trời gầm, âm thanh vang vọng tầng không, khiến cho Phi long run lên bần bật, không dám tiếp tục bay nữa, nhanh chóng giảm tốc độ lại.
Trên lưng Phi long có năm người, một lão già tuổi đã cao ngồi ở giữa, vững vàng và bình tĩnh, phát ra luồng khí tức mạnh mẽ bao phủ khắp người Phi long. Tuy nhiên không phải là do lão ta có công lực huyền diệu mà chính là chân khí trong người lão lưu chuyển, tạo ra làn sóng dao động phát ra ngoài. Thật không hổ là một tuyệt thế cao thủ!
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là Lăng Tử Hư, em trai của Lăng gia tông chủ, một trong Thập đại tu luyện thế gia ở đại lục.
Lăng Vân ngồi bên cạnh lão, vẻ mặt lo lắng, thì thầm nói với lão ta điều gì đó, ba người còn lại đều mặc y phục màu xanh, dường như là hạ nhân của Lăng gia.
Mộng Khả Nhi khẽ nhíu mày: “Bên cạnh Lăng Tử Hư không phải chỉ có hai người thôi hay sao? Sao bây giờ tự nhiên lại có thêm một người nữa?”
Lúc này, đôi mắt nhằm nghiền của Lăng Tư Hư đột nhiên mở ra, giống như hai tia chớp, lão lạnh lùng đảo mắt nhìn khắp một lượt, trầm giọng nói: “Các người có ý đồ gì”
Tất cả những người bị lão nhìn qua đều có cảm giác đau đớn da thịt, công lực đáng sợ này đã khiến cho tất cả mọi người đều thất sắc kinh hãi. Hình như võ công của lão đã không còn ở phạm trù Tứ giai đại thành nữa.
/285
|