Thần Mộ

Chương 186: Li Khứ

/285


Dịch: A Anh
Biên dịch: fingtogo
Biên tập: Nonamehidden
 
Hơn trăm năm trước, một vị tuyệt đại cao thủ của Thần Phong học viện đã từng qua trung bộ đại lục trong vùng Thập Vạn Đại Sơn, rốt cuộc tìm thấy một thi thể của cổ thần mang về học viện. Bắt đầu từ đó, một số kì tài của Thần Phong học viện đã không ngừng nghiên cứu kết cấu chất liệu bộ cổ thần cốt với mong muốn làm sáng tỏ sự khác biệt bản chất thần cốt và nhân cốt.
 
Tuy nhiên, trải qua trăm năm miệt mài nghiên cứu, đề tài này vẫn chưa có được đáp án thỏa đáng. Sau cùng, đã có người tiến bộ hơn, đề xuất ý tưởng lợi dụng sinh mệnh ma pháp cường đại để hồi sinh thần cốt, dựa trên thân thể người thường làm gốc rễ xem có thể đạt được kết quả gì. Bằng vào nguồn nhân, vật lực dồi dào của Thần Phong Học Viện, mảng nghiên cứu này trong thời gian gần đây đã thu được một số thành quả sơ bộ, nhưng xem ra đích tới cuối cùng vẫn còn là việc nằm ngoài tầm tay.
 
Phó viện trưởng Thần Phong học viện đã từng hoài nghi Thần Nam chính là hậu duệ của cổ thần nên muốn lấy tiên huyết của hắn để tiến hành kế hoạch “Tạo Thần”. Nhân lúc Thần Nam còn chưa rời khỏi Tội Ác chi thành, Phó viện trưởng đã tìm đến hắn nài nỉ cho bằng được một ít “thần huyết”.
 
Sau khi Thần Nam đè nén bực dọc đi đến chỗ lão Phó viện trưởng để trích thần huyết, từ khu rừng trúc u nhã bỗng nhiên xuất hiện từng trận ba động dị dạng. Căn phòng nơi con rồng lưu manh đang chiếm hữu tràn ngập một thứ ánh sáng tím chói lòa. Luồng tử khí tích tụ bao ngày chung quanh nó ngày càng trở nên cực thịnh, cả tòa tiểu viện như tắm trong bể hương thơm ngát thấm tận tim gan.
Đây chính thị là mùi vị của linh chi, dược thảo sau khi bị con rồng lưu manh luyện hóa hết rồi phát tiết ra ngoài.
 
Lúc này, toàn thân Tử Kim Thần Long được bao bọc trong làn khí tím mù mịt, lấp loáng phóng ra những luồng hào quang bảy màu rực rỡ. Hào quang nối tiếp, chồng chất lên nhau, huyển ảo tựa như dải lụa tiên vừa được dệt ra trên thiên giới.
 
Khắp người bĩ tử long* xuất hiện lân giáp sáng lấp lánh. Phần bụng to tướng chứa linh dược trước đây giờ hoàn toàn đã tiêu biến hết, khôi phục lại hình dáng ban đầu, hơn nữa thân rồng có vẻ như đã thô dài hơn so với trước. Đồng thời, từ thân nó cứ phát ra những tiếng “tích tích ba ba”, các khớp xương rồng cũng vận động kịch liệt tạo thành chuỗi âm thanh răng rắc.
 
“Ngao hống . . .”
 
Sau tiếng hống kinh thiên động địa, Tử Kim Thần Long đã thật sự tỉnh lại, kết thúc một giấc ngủ dài. Trong phòng của nó, ánh sáng tím ồ ạt tuôn ra tứ phía, dồn dập thành một luồng sáng cực mạnh, như muốn bùng ra, xuyên thấu cả vách tường chung quanh.
Rất nhanh, cả gian phòng bắt đầu rung động kịch liệt như trong cơn địa chấn, phát ra những tiếng “rắc rắc”, rồi trong chớp mắt đổ sụp xuống. Cùng với những tiếng động đinh tai nhức óc, bụi bốc lên mù mịt che mờ cả một khoảng không gian.
 
Tử Kim Thần Long đã sớm thoát ra ngoài qua song cửa, kiêu hãnh gầm thét. Tiếng gầm tựa như tiếng sấm ầm ầm vang dội đất trời, làm kinh động đến toàn bộ tu luyện giả của Tội Ác chi thành. Hết thảy mọi người đều lộ xuất vẻ kinh dị. Bọn họ hiểu rằng đây tuyệt đối không phải là tiếng hống mà cự long phổ thông có thể phát ra.
 
Duy chỉ có vài vị tuyệt thế cao thủ láng giềng với Thần Nam trong khu rừng trúc là không để lộ ra bất kỳ vẻ gì dị dạng. Chỉ cách nhau có vài bước chân nên họ cảm thụ rất rõ toàn bộ diễn biến. Vài ngày trước đó, mấy lão nhân này đã cảm giác được thần long khí tức, rồi sự kiện dược khố của Thần Phong học viện bị trộm. Sau đó, họ lại biết thêm con vô lại thần long chính là do Thần Nam mang từ trong đại sơn về, nên hiện tại tịnh không một ai có hành động gì.
 
Tại long tràng của Thần phong học viện tất cả lũ rồng đều sợ hãi, khủng hoảng bất an. Mấy chục con rồng đều nhất tề gầm thét vang dội, thanh âm muốn thủng cả màng nhĩ.
 
Chỉ một thoáng sau, cả Tội Ác chi thành trở nên huyên náo. Tiếng gầm chấn thiên làm cho người ta phải hồn phi phách tán. Ai nấy đều kinh hãi thất sắc, không biết đã xảy ra chuyện gì.
 
Thần Nam và Phó viện trưởng là những người đầu tiên đến hiện trường. Lúc bấy giờ, lạc viện nơi Thần Nam cư ngụ có vài phòng đã hoàn toàn bị phá hủy. Tử Kim Thần Long đang tại không trung lắc đầu vũ lộng thân mình, bay lượn lên xuống, đầy vẻ uy vũ. Ở nơi sâu trong rừng trúc, vài lão nhân đang yên lặng nhìn nó trên không trung. Tựa hồ sớm đã dự liệu sẽ xuất hiện tình cảnh này, nên trên nét mặt họ tuyệt không có chút gì lay động.
 
Tiểu Thần Hi từ trong ngực một lão nhân nhảy xuống, chạy nhanh về hướng Thần Nam. Từ sau khi nó và tam đại tuyệt thế cao thủ bắt đầu tu luyện thì thân thể đã trở nên nhẹ nhàng vô cùng, tuy vóc dáng nhỏ bé nhưng mỗi bước nhảy là cả trượng, nên rất mau chóng đã đến gần trước mặt Thần Nam.
 
“Ca ca, đại long tựa hồ đã dài hơn một chút. Ha ha ……” Tiểu Thần Hi có vẻ hưng phấn phi thường, đôi mắt to chớp chớp nhìn lên không trung.
 
“Đúng rồi, đích xác là dài hơn một chút. Bất quá tên gia hỏa này đã quá kích động, phải nhắc nó thu liễm lại một chút. Không ngờ lại trở thành không biết lớn nhỏ như vậy.”
 
Phó viện trưởng đứng bên cạnh trừng mắt, râu tóc dựng ngược. Lão đối với Tử Kim Thần Long vô cùng ác cảm. Vô lại thần long gần như đã chén sạch cả linh dược bảo khố của Thần Phong học viện, làm lão đầu tử mấy ngày gần đây đau khổ vô cùng. Lão thật muốn tóm lấy Tử Kim Thần Long, đem luyện thành một lô đan dược. Đáng tiếc, phương pháp luyện hóa thần thú gần như đã thất truyền, lão chỉ còn có thể âm thầm thở dài trong bụng.
 
“Ngao ô …… oa ha ha …… long nguyên của bổn long đã cường đại lại một chút rồi, chỉ cần chờ ngày ta khôi phục nguyên khí, ha ha ha ……”
Tử Kim Thần Long giống như một lão yêu quái, trên không trung cứ cười lên điên cuồng không ngừng.
 
Thần Nam hướng lên không trung hét lớn: “ Cá chạch chết tiệt nhanh xuống đây, quên ta và ngươi trước đây đã nói gì sao? Ngươi cứ khoe khoang như thế, sớm muộn sẽ bị người ta bắt được để luyện thuốc.”
 
Tử Kim Thần Long nghe thấy, nhưng không thèm mở miệng, một mực ngự tại không trung, lắc đầu vẫy đuôi, thần sắc có vẻ vô cùng luyến tiếc.Tuy nhiên cuối cùng nó cũng chịu hạ xuống.
 
 
Tiểu Thần Hi cao hứng nhảy nhót, vẫy tay về phía không trung gọi: “Đại long mau mang ta bay lên với, ta cũng muốn lên không trung.”
 
Bĩ tử long tuy vô lại bất kham, đối với ai cũng đều có bộ dạng lưu manh, nhưng chỉ duy nhất đối với Tiểu Thần Hi thì lại có một chút hảo cảm, nghe xong liền như một đạo tử điện bay đến gần cạnh nó.
 
Cả khuôn mặt của Tiểu Thần Hi tràn ngập sắc cười. Nhưng khi phát giác Tử Kim Thần Long chỉ dài có hơn một mét, tựa hồ vẫn còn quá “nhỏ bé yếu ớt”, nó cau mày, nhất thời do dự không biết nên leo lên hay không.
 
Tử Kim Thần Long dường như thấy được tâm tư của Tiểu Thần Hi, liền lắc khẽ thân rồng, tức thì trên lưng nó bốc lên một đoàn tử khí. Cuối cùng tử khí mờ mịt hóa tác thành một phiến tử sắc quang hoa, treo trên lưng rồng, phảng phất rất giống như một tử ngọc bồ đoàn lấp lánh hào quang.
 
“Tiểu nha đầu mau leo lên nào!”, trên mặt Tử Kim Thần Long lộ xuất một vẻ “ân cần”, lại có chút yêu thương thôi thúc Tiểu Thần Hi.
 
Thần Nam trố mắt soi mói nhìn nó. Hắn cảm giác kì quái, đồng thời cũng thấy động lòng, có vẻ như sau khi “Phi Thiên” thì lưu manh long đã không cần dùng đến đuôi để hạ xuống.
 
Phó viện trưởng cũng lộ xuất một thần sắc không được tin tưởng cho lắm. Tuy chỉ một lần “tiếp xúc” với Tử Kim Thần Long, nhưng lão đã hiểu rõ tên bĩ tử long này ngang bướng không biết nghe lời. Thật khó để người ta tưởng tượng ra nó đối với một tiểu nữ đồng lại thân thiện như vậy.
 
Tiểu Thần Hi cao hứng vô cùng, vội vàng leo lên, thân người xinh xắn nhẹ nhàng ngồi trên bồ đoàn tử sắc quang hoa. Tử Kim Thần Long lắc đuôi một cái, bay vèo đến trước mặt Phó viện trưởng, nét mặt đầy vẻ vô lại, nói: “Lão đầu tử bại hoại ngươi nhìn cái gì, chưa từng thấy qua con rồng tuấn tú thế này sao? À, bất quá thật sự phải đa tạ ngươi. Nếu như không phải là hậu viện của các người còn nhiều linh dược như vậy, ta sợ là khó có thể trở lại bộ dạng oai phong như thế này được.”
 
Phó viện trưởng thiếu điều thổ huyết, giơ tay ra như muốn chụp lấy nó. Nếu như có thể tóm đuợc thật, lão nhất định sẽ băm nhỏ nó ra. Thật tình lão đã bị mấy lời này làm khổ não.
 
Tử Kim Thần Long ngay lúc sắp bị lão tóm được, nhanh như thiểm điện bay lên cao không, theo đó là tiếng cười hưng phấn của Tiểu Thần Hi.
 
“Ngươi, cái tên hỗn đản long này, nếu để ta bắt được ngươi, ta sẽ lột da, rút gân, bẻ gãy xương cốt của ngươi!” Phó viện trưởng tức khí muốn nghẹt thở.
 
“Ngao ô …… lão đầu tử bại hoại ngươi đã quá nhỏ nhen rồi, chỉ vài cây dược thảo, bất quá cũng chỉ là mấy vật ngoài thân thôi mà. Các ngươi cứ để đó đúng thật là lãng phí quá a, đây là ta sử dụng tài nguyên hợp lý giúp cho thôi.”
 
Phó viện trưởng tức đến thất khiếu muốn xì khói. Lão do dự không biết có nên triệu tập tất cả long kị sĩ của Thần Phong học viện để mở một trận “Diệt Long” hay không.
 
Lúc này, Tiểu Thần Hi đang cùng với Tử Kim Thần Long tại không trung đang bay lượn qua lại, mở miệng an ủi lão: “Lão bá bá, người không nên tức giận, kì thật đại long cũng rất ân hận. Mấy ngày nay đại long chỉ bế môn trong phòng suy tư, không ngừng sám hối, đã mấy ngày rồi mà cũng không dám gặp ai.”
 
Phó viện trưởng càng thêm sầu não, lão cũng không biết làm cách gì giải quyết với chuyện như vậy. Con rồng này hầu như đã no căng bụng linh dược, có thể thật sự đã luyện hóa thành linh khí trong cơ thể nó, gần như muốn phá toái thăng thiên rồi. Lão giận dữ trừng Tử Kim Thần Long một cái, cuối cùng đành quay người bỏ đi.
 
Liền sau đó một lúc, Thần Nam bắt đầu thu thập hành trang, chuẩn bị sáng sớm sẽ cùng Long Vũ lên đường đến Đông đại lục. Tiểu Thần Hi đã biết rằng Thần Nam muốn rời khỏi nơi này nên cứ quấn quít bên hắn, cả nửa ngày trôi qua, một bước cũng không rời. Trên khuôn mặt nhỏ đầy vẻ không cam lòng.
 
Điều này làm cho tâm lý Thần Nam có chút không thoải mái. Hắn có cảm thấy chua xót, gần như đã muốn thay đổi dự định ban đầu để mang nó cùng theo. Nhưng hắn cũng thừa biết, hiện giờ hắn đã là một “ nhân vật tiêu điểm”, nếu như mang Thần Hi theo bên cạnh, thì khẳng định cô bé sẽ gặp nguy hiểm.
 
Trong lòng Thần Nam thật sự là do dự khó quyết. Ngày cuối cùng hắn ôm Tiểu Thần Hi đi du ngoạn các nơi trong Tội Ác chi thành, một mặt mua cho nó những thứ trang sức nhỏ, một mặt vừa chọc cho nó cười để nó vui vẻ. Tuy nhiên, từ đầu đến giờ, tâm tình của Tiểu Thần Hi thủy chung không hề cao hứng, nó có vẻ rất thất vọng.
 
Thần Nam chẳng biết làm thế nào, kì thật hắn cũng rất không yên lòng. Nhưng hắn không thể chỉ ở lỳ tại Tội Ác chi thành, bởi vì có rất nhiều thứ mơ hồ mà hắn phải khám phá. Nếu không thì hắn ăn ngủ không được yên.
 
Từ sau khi tiếp xúc qua với Vô Danh Thần Ma tại tử vong tuyệt địa, hắn đã hiểu được khá nhiều bí ẩn, nhưng đồng thời đối với tình trạng của bản thân mình càng thêm mơ hồ. Thật khó biết vạn năm trước có phải đã có một cao nhân thần bí nào đó đã lấy thân thể của hắn làm lò sưởi, nuôi dưỡng cho lưỡng sắc thần ma quang cầu, để chúng đến được với thế gian này? Hoặc có khi, đó chỉ là một thiện ý cứu vãn, nhưng rồi đã xuất hiện một số việc ngoài ý muốn?
 
Bất kể là như thế nào, lưỡng sắc quang cầu tồn tại trong nội thể hắn là một sự thật đáng sợ. Bọn chúng tựa như hai thùng thuốc nổ, bất cứ lúc này cũng có khả năng sẽ bị châm ngòi, uy hiếp đến sinh mệnh của hắn.
 
“Chẳng lẽ ta chỉ là một con cờ thí mà một người nào đó vạn năm trước đã để dùng ta xây dựng nên một kinh thiên đại cục?”
 
Từ sau khi rời khỏi tuyệt địa, Thần Nam trước sau suy nghĩ rất nhiều về “bố cục” này, bởi vì hắn nhận thấy điều đó hàm chứa một đại bí ẩn chấn kinh vạn cổ, rất có khả năng có kẻ còn có mưu đồ lớn lao hơn thế.
 
Bố cục nhân có thật là giống như Vô Danh Thần Ma nói, cũng đã hãm nhập trong “giấc ngủ”? Thần Nam nhận thấy không có khả năng này. Hắn ngờ rằng kẻ pháp lực thông thiên đó nhất định là đang ở trong bóng tối, tĩnh lặng đợi chờ thu hoạch. Hắn có thể nhẫn nại cả vạn năm, kì vọng rõ ràng là cao xa vô cùng, kết quả hắn chờ có lẽ đã dần dần hiển hiện …… có lẽ đã sắp đến giai đoạn thu hoạch.
 
Dựa vào những nguyên nhân trên, Thần Nam bắt buộc phải đi. Hắn muốn trước tiên tận lực tìm ra đáp án trên người hắn, nếu không trong lòng hắn trước sau đều bất an.
 
“Thần Hi vui lên một chút đi, đừng buồn như thế. Ca ca hứa với muội, trong vòng nửa năm, nhất định sẽ quay về gặp muội”.
 
Thần Nam ôm Tiểu Thần Hi, vỗ vào lưng nó, sau đó cười nói:
 
“Ca ca trước khi đi, tìm cho muội một số người, muội có thể ngày ngày bầu bạn với bọn chúng, đem bọn chúng đến nữ sinh túc xá tìm những đại tỉ tỉ đó chơi đùa.”
 
Thần Nam không định rõ thời gian li khai. Mấy ngày sau, hắn dùng danh nghĩa của tam đại tuyệt thế cao thủ, mời rất nhiều con cháu của các giáo sư Thần Phong học viện đến tập trung đến khu rừng trúc. Mượn tiếng tốt là: tam đại tuyệt thế cao thủ sau này sẽ chỉ điểm bọn họ tu luyện pháp môn. Những giáo sư này nghe xong đại hỉ, ai nấy đều vội vàng đáp ứng ngay.
 
Trong rừng trúc bỗng trở nên náo nhiệt. Mười mấy tiểu đồng cỡ chừng ba, bốn tuổi cùng tụ tập lại một chỗ, cảnh tượng như một đàn chim sẻ ríu ra ríu rít, đôi lúc lại có đứa lăn ra khóc. Tam đại cao thủ dở khóc dở cười, may là những lão nhân nơi này không một ai thấy phản cảm, ngược lại còn rất yêu thích những tiểu hài tử này. Điều này làm ba lão nhân có thể thở đồng thở phào nhẹ nhõm.
 
Tuy Tiểu Thần Hi về mặt tâm trí thì trưởng thành, nhưng cũng chỉ là một tiểu hài tử nên khó tránh khỏi tâm tính thích chơi đùa. Nó rất nhanh chóng đã trở thành hài tử vương.
 
Năm ngày sau,Thần Nam và Long Vũ nhập vào đội dong binh đoàn* thẳng tiến đến con đường lớn hướng tới Đông đại lục. Vì để tránh khỏi những phiền phức không đáng có, Thần Nam để bĩ tử thần long bay cách xa xa phía sau đoàn người.
 
Long Vũ tuyệt mĩ những ngày gần đây rõ ràng đã tiều tụy rất nhiều, nữ hài tử như ánh mặt trời xán lạn tựa hồ không bao giờ trở lại nữa. Tiềm Long hãm lạc nơi tử vong tuyệt địa là đả kích quá lớn đối với nàng. Có lẽ, chỉ có thời gian mới có thể xoa dịu những đau khổ trong lòng nàng.
 
Mấy ngày này, trên đại lộ hướng về Đông đại lục người qua lại rất nhiều. Thường xuất hiện những đoàn tu luyện giả còn đông hơn bọn Thần Nam, vội vội vàng vàng tiến về phía trước.
 
Thần Nam biết rõ đều là vì truyền văn về dị bảo của Sở quốc đô thành. Hiện tại chắc là mọi người đều biết. Những tu luyện giả đến, quá nửa là vì muốn đến tranh đoạt bảo vật thần bí khó lường đó.
 
Mười ngày qua, trên đường mọi chuyện đều yên ổn, không hề xuất hiện ác phỉ hoặc quái thú nên rất nhanh đã đến gần Sở quốc tây cảnh. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý, thì thêm nửa ngày nữa đoàn người này sẽ có thể tiến vào biên giới Sở Quốc.
 
Ngay lúc đó, những tiếng vó ngựa dồn dập từ phía sau lưng đoàn người truyền lại, hơn mười người cưỡi ngựa tiến đến rất nhanh.
 
Thần Nam quay đầu nhìn lại, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc. Đang tiến về phía trước là bảy con ngựa, tất cả chúng đều tựa như từ bạch ngọc điêu khắc mà thành, toàn thân từ trên xuống dưới không một chút long tạp.Thân thể trắng như tuyết sáng bóng, ẩn ước như có ánh sáng lấp lánh. Nhưng làm cho người ta ngạc nhiên hơn cả là trên mỗi cái đầu bạch mã là một chiếc sừng bạch ngọc trong suốt, chiếu ra ánh sáng lộng lẫy trân quý.
 
Hiển nhiên, Long Vũ cũng đã chú ý đến mười mấy người cưỡi ngựa phía sau, nhưng tịnh không phải là do những con độc giác mã này. Nàng bất thần ngây ngốc nhìn chủ nhân của một con độc giác mã, cuối cùng kêu lên thất thanh: “Ca ca ……”
 
 
Chú thích:
*long tràng: nơi nuôi rồng
*dong binh đoàn: lính đánh thuê
*bĩ tử long: bĩ tử cũng có nghĩa là vô lại, lưu manh, đê tiện…,từ này tác giả hay dùng để gọi Tử Kim Thần Long, xuất hiện trong khắp các chương của Thần Mộ. Vì thấy nó cũng hay hay nên mình ko dịch ra mà giữ nguyên để làm “nickname” cho Tử Kim Thần Long.

/285

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status