Dịch: xoz
Biên dịch: fingtogo
Biên tập: fingtogo
Tuy bên ngoài tỏ ra ung dung nhưng trong lòng Thần Nam lại kinh hãi không ngừng. Mị công của Nam Cung Tiên Nhi đã làm dấy lên trong hắn sự cảnh giác. Tuyệt sắc mĩ nữ thiên kiều bá mị, xinh đẹp lừng thiên hạ này tùy ý cử động đều có thể ảnh hưởng đến tinh thần người khác, đủ thấy mị công thật là cao tuyệt.
Dường như Nam Cung Tiên Nhi đã nhìn thấu được hắn đang suy nghĩ gì trong lòng, nàng nhìn Thần Nam chăm chú, mỉm cười khẽ nháy mắt với hắn, hàng lông mi dài, đôi mắt to tròn đen nhánh. Lúc này trông nàng hết sức xinh đẹp, khả ái, phong thái mị hoặc đã biến đâu mất. Nàng bỗng trở thành một thiếu nữ ngây thơ, lại có vẻ tinh nghịch phi thường.
Thần Nam chỉ có cách thầm than lợi hại, mị công của Nam Cung Tiên Nhi này thật đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, chỉ một cái tiểu động tác đơn giản cũng có thể tạo cho người ta cảm giác khác hẳn, chỉ trong chớp mắt nàng đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng về mình.
Thấy Thần Nam thất thần, Nam Cung Tiên Nhi chợt khúc khích cười, vẻ xinh đẹp lại hiện ra, khoảnh khắc nàng lại biến thành một vưu vật có thể điên đảo chúng sinh, dung mạo mị hoặc tuyệt thế có để làm cho thiên hạ đại loạn.
“Ha ha, ngốc ạ, ta là mời huynh đến uống trà, không phải là để huynh ngồi sững ra như thế.”
Nam Cung Tiên Nhi cười khẽ nói, thanh âm vô cùng dễ nghe.
Thần Nam mỉm cười, triệt để ổn định lại tâm thần nói:
“Tốt lắm, còn không mau châm trà cho ta.”
Nam Cung Tiên Nhi khẽ nhấp nháy làn mi dài, đôi môi xinh xắn đỏ hồng chu lên, bất mãn càu nhàu:
“Ấm trà không phải ở ngay bên cạnh huynh hay sao? Không thể tự mình rót được à?” Lúc này trông nàng hết sức ngây thơ, khả ái dị thường.
Thần Nam có chút không tiếp thụ được, tuyệt thế mĩ nữ này dường như sở hữu hàng trăm vẻ mặt mà cái náo cũng đều vô cùng lôi cuốn người khác. Thật không hổ là tinh hoa trong số các truyền nhân của Tình Dục đạo.
“Thế này cũng là mời ta uống trà sao? Nàng là chủ nhân mà lại không muốn tự động thủ, thật là không biết cách tiếp khách a?”
Trên mặt Thần Nam tràn đầy tiếu ý, nhưng lúc này trong lòng hắn đang không ngừng thầm nhẩm lại huyền công gia truyền tổng quyết, dụ hoặc bên ngoài Nam Cung Tiên Nhi rất khó làm xao lãng tinh thần của hắn.
Nam Cung Tiên Nhi bật cười, ngồi dậy, áo khoác lông cừu rớt xuống trên chiếc ghế mây, vóc dáng ma quỷ nhất thời phô ra toàn bộ trước mắt Thần Nam.
Thân thể hoàn mỹ mềm mại của nàng trong chiếc váy dài màu đen càng trở nên tuyệt vời, đường cong uyển chuyển khiến người khác nảy sinh ước muốn vô hạn. Hai khúc tay sen lộ ra trong đôi tay áo tơ vô cùng mềm mại, ánh sáng dụ người lan tỏa, thể hiện khí tức dụ người vô bỉ của tuổi thanh xuân.
Nhìn xuống dưới, Thần Nam chợt cảm thấy mặt phát nóng, mặc dù vẫn đang mặc niệm huyền công gia truyền tổng quyết nhưng hắn vẫn cảm thấy rung động. Phía dưới chiêc váy đen của nàng gần như chỉ là lưới tơ gần như trong suốt, đem cặp chân thon dài tuyết bạch của Nam Cung Tiên Nhi hiển hiện hết ra… đây chính là trắng đen đan xen hoàn mĩ, rất hấp dẫn a.
Nam Cung Tiên Nhi cười cười, chậm rãi tiến đến gần Thần Nam, mùi thơm như hoa lan thơm ngát nhất thời xông vào mũi miệng hắn. Thần Nam không chịu nổi phải nhích dần về sau, cơ hồ nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế mây.
Nam Cung Tiên Nhi rót trà cho Thần Nam, tư thế vừa chậm rãi vừa ưu nhã, yếm đào để ngỏ, lộ ra hai quả bán cầu, mềm mại căng tròn, phát ra ánh sáng tinh tế, rành rành hướng tới Thần Nam đầy dụ hoặc. Sau cùng, đôi tay nhỏ nhắn nâng chén trà lên đưa cho Thần Nam, Nam Cung Tiên Nhi tươi tắn nói:
“Thỉnh Thần công tử dùng trà.”
Thần Nam ngồi thẳng dậy, đón lấy chén trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm rồi đặt chén lên trà kỷ nói: “Đa tạ!”
Nam Cung Tiên Nhi không hề lùi lại mà còn tiến lên một bước, gần như áp sát vào Thần Nam, hơi thở thơm mùi hoa lan hỏi:
“Vị trà như thế nào?”
“Hảo trà!” Thần Nam lùi về phía sau một chút, tránh không chạm vào cơ thể kiều mỹ mềm mại đang tiến tới.
“Ngon như thế nào?”
Nam Cung Tiên Nhi ánh mắt tràn đầy vẻ thông minh, sáng sủa, thấy Thần Nam lùi lại, nàng lại tiến lên nửa bước, cơ hồ ép Thần Nam nằm hẳn ra ghế.
Thần Nam có chút bực mình, đột nhiên lại bị một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành trêu đùa thế này sao? Trong lòng hắn chợt phì cười, mình thật quá mức “quân tử”, sao phải trói buộc chân tay như vậy?
Nghĩ tới đây, Thần Nam cười ha hả trong lòng, rất nhanh ngồi thẳng dậy, chút nữa đã va vào người Nam Cung Tiên Nhi. Nàng bỗng cả kinh, giống như một con thỏ con nhanh chóng lùi lại.
Lúc này, Thần Nam lại đắc ý không tha, song thủ nhanh chóng vươn ra, chộp lấy một cánh tay thon dài của nàng, cười nói:
“Nếu Nam Cung Tiên Nhi đã thích ngồi gần ta nói chuyện, không bằng chúng ta hãy kề gối nói chuyện.”
“Vô lạ buông tay ra!”
Nam Cung Tiên Nhi không biết dùng phương pháp gì, giống như con cá trạch trơn tuột, nhanh chóng thoát khỏi tay Thần Nam, lùi ra xa.
Toàn thân nàng mềm mại khác thường, ngồi trên ghế mây đằng sau rồi lấy áo lông cừu khoác lại trên người, nửa nằm nửa ngồi cười nói:
“Huynh thật là không thành thật, không giống vẻ trung hậu bên ngoài.”
Thần Nam cười:
“Nàng nói thế thật oan uổng cho ta, đối mặt một tuyệt thế mỹ nữ như nàng, ta nghĩ không một kẻ nào có thể kháng cự, nàng muôn phần dụ hoặc như vậy, đổi lại là kẻ khác, e rằng đã sớm nổi “hung tính” rồi.”
Nam Cung Tiên Nhi lườm hắn một cái, thần thái dễ thương vượt qua mọi loại phong tình, dịu dàng nói:
“Có đoán được tại sao ta mời huynh tới đây không?”
“Chắc là không phải tìm ta quyết đấu rồi, cho dù có là quyết đấu, ta nghĩ cũng sẽ vô cùng văn nhã.”
Hiện tại Thần Nam hoàn toàn phóng túng, không hề có phong thái bị câu thúc như lúc nãy.
“Huynh quả thật vô cùng vô lại giống như lời đồn.”
Nam Cung Tiên Nhi cười mỉm:
“Thật không hiểu một nhân vật như thế này mà lại có thể đánh trọng thương Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, đoạt lấy bảo vật trấn phái của Hỗn Thiên đạo.”
“Trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện kì lạ, cũng giống như việc hôm nay nàng mời ta đến, rất nhiều người cho rằng ta cùng với Lục đại tà đạo đã thành thủy hỏa bất dung thế nhưng hiện tại ta lại đang thưởng trà nói chuyện phiếm, không, phải nói là kề gối đàm luận…”
“Nếu Hạng Thiên không bị sư phụ gọi về, e rằng hắn đã tìm huynh liều mạng rồi, mà nếu huynh gặp phải truyền nhân của một đạo khác trong lục đạo, có lẽ cũng đã xảy ra đại chiến đẫm máu rồi, làm sao có thể nhàn nhã ngồi chơi như ở đây.”
Nam Cung Tiên Nhi cười nhẹ, thản nhiên nói, thần thái xinh tươi đã mất đi.
Thần Nam liếc mắt nhìn nàng:
“Ta cũng cho là vậy, nàng cho ta biết điều này là có ý tốt gì đây?”
“Huynh cho rằng nếu ta muốn giết hoặc muốn động thủ với huynh, lại có thể mời huynh ngồi uống trà ở chỗ này sao?”
Nam Cung Tiên Nhi nhìn chằm chằm Thần Nam, đôi mắt to tròn trong veo không hề chớp, đượm vẻ phong tình.
Thấy Nam Cung Tiên Nhi lại muốn chuyển sang bàn chính sự, Thần Nam lập tức trở nên đứng đắn nói:
“Xin mời Nam Cung tiểu thư nói thẳng vào chủ đề đi, nàng tìm ta rốt cục là có chuyện gì?”
Nam Cung Tiên Nhi liền rũ sạch vẻ dụ hoặc, nàng hiện tại lại có vẻ hết sức đoan trang, một cỗ khí tức thánh khiết nhẹ nhàng tỏa ra làm cho Thần Nam tưởng như đang nhìn thấy Mộng Khả Nhi. Hắn không khỏi cảm thán một phen. Bách biến ma nữ này, rốt cuộc đâu mới là chân dạng của nàng, sợ rằng không ai biết được.
“Ta muốn kết minh với huynh!”
Biên dịch: fingtogo
Biên tập: fingtogo
Tuy bên ngoài tỏ ra ung dung nhưng trong lòng Thần Nam lại kinh hãi không ngừng. Mị công của Nam Cung Tiên Nhi đã làm dấy lên trong hắn sự cảnh giác. Tuyệt sắc mĩ nữ thiên kiều bá mị, xinh đẹp lừng thiên hạ này tùy ý cử động đều có thể ảnh hưởng đến tinh thần người khác, đủ thấy mị công thật là cao tuyệt.
Dường như Nam Cung Tiên Nhi đã nhìn thấu được hắn đang suy nghĩ gì trong lòng, nàng nhìn Thần Nam chăm chú, mỉm cười khẽ nháy mắt với hắn, hàng lông mi dài, đôi mắt to tròn đen nhánh. Lúc này trông nàng hết sức xinh đẹp, khả ái, phong thái mị hoặc đã biến đâu mất. Nàng bỗng trở thành một thiếu nữ ngây thơ, lại có vẻ tinh nghịch phi thường.
Thần Nam chỉ có cách thầm than lợi hại, mị công của Nam Cung Tiên Nhi này thật đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh, chỉ một cái tiểu động tác đơn giản cũng có thể tạo cho người ta cảm giác khác hẳn, chỉ trong chớp mắt nàng đã thay đổi hoàn toàn ấn tượng về mình.
Thấy Thần Nam thất thần, Nam Cung Tiên Nhi chợt khúc khích cười, vẻ xinh đẹp lại hiện ra, khoảnh khắc nàng lại biến thành một vưu vật có thể điên đảo chúng sinh, dung mạo mị hoặc tuyệt thế có để làm cho thiên hạ đại loạn.
“Ha ha, ngốc ạ, ta là mời huynh đến uống trà, không phải là để huynh ngồi sững ra như thế.”
Nam Cung Tiên Nhi cười khẽ nói, thanh âm vô cùng dễ nghe.
Thần Nam mỉm cười, triệt để ổn định lại tâm thần nói:
“Tốt lắm, còn không mau châm trà cho ta.”
Nam Cung Tiên Nhi khẽ nhấp nháy làn mi dài, đôi môi xinh xắn đỏ hồng chu lên, bất mãn càu nhàu:
“Ấm trà không phải ở ngay bên cạnh huynh hay sao? Không thể tự mình rót được à?” Lúc này trông nàng hết sức ngây thơ, khả ái dị thường.
Thần Nam có chút không tiếp thụ được, tuyệt thế mĩ nữ này dường như sở hữu hàng trăm vẻ mặt mà cái náo cũng đều vô cùng lôi cuốn người khác. Thật không hổ là tinh hoa trong số các truyền nhân của Tình Dục đạo.
“Thế này cũng là mời ta uống trà sao? Nàng là chủ nhân mà lại không muốn tự động thủ, thật là không biết cách tiếp khách a?”
Trên mặt Thần Nam tràn đầy tiếu ý, nhưng lúc này trong lòng hắn đang không ngừng thầm nhẩm lại huyền công gia truyền tổng quyết, dụ hoặc bên ngoài Nam Cung Tiên Nhi rất khó làm xao lãng tinh thần của hắn.
Nam Cung Tiên Nhi bật cười, ngồi dậy, áo khoác lông cừu rớt xuống trên chiếc ghế mây, vóc dáng ma quỷ nhất thời phô ra toàn bộ trước mắt Thần Nam.
Thân thể hoàn mỹ mềm mại của nàng trong chiếc váy dài màu đen càng trở nên tuyệt vời, đường cong uyển chuyển khiến người khác nảy sinh ước muốn vô hạn. Hai khúc tay sen lộ ra trong đôi tay áo tơ vô cùng mềm mại, ánh sáng dụ người lan tỏa, thể hiện khí tức dụ người vô bỉ của tuổi thanh xuân.
Nhìn xuống dưới, Thần Nam chợt cảm thấy mặt phát nóng, mặc dù vẫn đang mặc niệm huyền công gia truyền tổng quyết nhưng hắn vẫn cảm thấy rung động. Phía dưới chiêc váy đen của nàng gần như chỉ là lưới tơ gần như trong suốt, đem cặp chân thon dài tuyết bạch của Nam Cung Tiên Nhi hiển hiện hết ra… đây chính là trắng đen đan xen hoàn mĩ, rất hấp dẫn a.
Nam Cung Tiên Nhi cười cười, chậm rãi tiến đến gần Thần Nam, mùi thơm như hoa lan thơm ngát nhất thời xông vào mũi miệng hắn. Thần Nam không chịu nổi phải nhích dần về sau, cơ hồ nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế mây.
Nam Cung Tiên Nhi rót trà cho Thần Nam, tư thế vừa chậm rãi vừa ưu nhã, yếm đào để ngỏ, lộ ra hai quả bán cầu, mềm mại căng tròn, phát ra ánh sáng tinh tế, rành rành hướng tới Thần Nam đầy dụ hoặc. Sau cùng, đôi tay nhỏ nhắn nâng chén trà lên đưa cho Thần Nam, Nam Cung Tiên Nhi tươi tắn nói:
“Thỉnh Thần công tử dùng trà.”
Thần Nam ngồi thẳng dậy, đón lấy chén trà, nhẹ nhàng hớp một ngụm rồi đặt chén lên trà kỷ nói: “Đa tạ!”
Nam Cung Tiên Nhi không hề lùi lại mà còn tiến lên một bước, gần như áp sát vào Thần Nam, hơi thở thơm mùi hoa lan hỏi:
“Vị trà như thế nào?”
“Hảo trà!” Thần Nam lùi về phía sau một chút, tránh không chạm vào cơ thể kiều mỹ mềm mại đang tiến tới.
“Ngon như thế nào?”
Nam Cung Tiên Nhi ánh mắt tràn đầy vẻ thông minh, sáng sủa, thấy Thần Nam lùi lại, nàng lại tiến lên nửa bước, cơ hồ ép Thần Nam nằm hẳn ra ghế.
Thần Nam có chút bực mình, đột nhiên lại bị một nữ nhân khuynh quốc khuynh thành trêu đùa thế này sao? Trong lòng hắn chợt phì cười, mình thật quá mức “quân tử”, sao phải trói buộc chân tay như vậy?
Nghĩ tới đây, Thần Nam cười ha hả trong lòng, rất nhanh ngồi thẳng dậy, chút nữa đã va vào người Nam Cung Tiên Nhi. Nàng bỗng cả kinh, giống như một con thỏ con nhanh chóng lùi lại.
Lúc này, Thần Nam lại đắc ý không tha, song thủ nhanh chóng vươn ra, chộp lấy một cánh tay thon dài của nàng, cười nói:
“Nếu Nam Cung Tiên Nhi đã thích ngồi gần ta nói chuyện, không bằng chúng ta hãy kề gối nói chuyện.”
“Vô lạ buông tay ra!”
Nam Cung Tiên Nhi không biết dùng phương pháp gì, giống như con cá trạch trơn tuột, nhanh chóng thoát khỏi tay Thần Nam, lùi ra xa.
Toàn thân nàng mềm mại khác thường, ngồi trên ghế mây đằng sau rồi lấy áo lông cừu khoác lại trên người, nửa nằm nửa ngồi cười nói:
“Huynh thật là không thành thật, không giống vẻ trung hậu bên ngoài.”
Thần Nam cười:
“Nàng nói thế thật oan uổng cho ta, đối mặt một tuyệt thế mỹ nữ như nàng, ta nghĩ không một kẻ nào có thể kháng cự, nàng muôn phần dụ hoặc như vậy, đổi lại là kẻ khác, e rằng đã sớm nổi “hung tính” rồi.”
Nam Cung Tiên Nhi lườm hắn một cái, thần thái dễ thương vượt qua mọi loại phong tình, dịu dàng nói:
“Có đoán được tại sao ta mời huynh tới đây không?”
“Chắc là không phải tìm ta quyết đấu rồi, cho dù có là quyết đấu, ta nghĩ cũng sẽ vô cùng văn nhã.”
Hiện tại Thần Nam hoàn toàn phóng túng, không hề có phong thái bị câu thúc như lúc nãy.
“Huynh quả thật vô cùng vô lại giống như lời đồn.”
Nam Cung Tiên Nhi cười mỉm:
“Thật không hiểu một nhân vật như thế này mà lại có thể đánh trọng thương Hỗn Thiên Tiểu Ma Vương, đoạt lấy bảo vật trấn phái của Hỗn Thiên đạo.”
“Trên thế giới này còn có rất nhiều chuyện kì lạ, cũng giống như việc hôm nay nàng mời ta đến, rất nhiều người cho rằng ta cùng với Lục đại tà đạo đã thành thủy hỏa bất dung thế nhưng hiện tại ta lại đang thưởng trà nói chuyện phiếm, không, phải nói là kề gối đàm luận…”
“Nếu Hạng Thiên không bị sư phụ gọi về, e rằng hắn đã tìm huynh liều mạng rồi, mà nếu huynh gặp phải truyền nhân của một đạo khác trong lục đạo, có lẽ cũng đã xảy ra đại chiến đẫm máu rồi, làm sao có thể nhàn nhã ngồi chơi như ở đây.”
Nam Cung Tiên Nhi cười nhẹ, thản nhiên nói, thần thái xinh tươi đã mất đi.
Thần Nam liếc mắt nhìn nàng:
“Ta cũng cho là vậy, nàng cho ta biết điều này là có ý tốt gì đây?”
“Huynh cho rằng nếu ta muốn giết hoặc muốn động thủ với huynh, lại có thể mời huynh ngồi uống trà ở chỗ này sao?”
Nam Cung Tiên Nhi nhìn chằm chằm Thần Nam, đôi mắt to tròn trong veo không hề chớp, đượm vẻ phong tình.
Thấy Nam Cung Tiên Nhi lại muốn chuyển sang bàn chính sự, Thần Nam lập tức trở nên đứng đắn nói:
“Xin mời Nam Cung tiểu thư nói thẳng vào chủ đề đi, nàng tìm ta rốt cục là có chuyện gì?”
Nam Cung Tiên Nhi liền rũ sạch vẻ dụ hoặc, nàng hiện tại lại có vẻ hết sức đoan trang, một cỗ khí tức thánh khiết nhẹ nhàng tỏa ra làm cho Thần Nam tưởng như đang nhìn thấy Mộng Khả Nhi. Hắn không khỏi cảm thán một phen. Bách biến ma nữ này, rốt cuộc đâu mới là chân dạng của nàng, sợ rằng không ai biết được.
“Ta muốn kết minh với huynh!”
/285
|