Dịch: Mạnh Thường Quân
Biên tập, hiệu đính: Nonamehidden
_ Ý, sao ngươi lại khóc rồi? - Làn da của người con gái trước mắt giống như tuyết, thánh khiết xinh đẹp tựa tiên tử. Nàng ta có điều không hiểu, đang vô cùng chăm chú quan sát Thần Nam, giống hệt như người con gái trong đại sơn vạn năm trước, có chút ngây thơ, có chút đơn thuần.
Thần Nam trong lòng vô cùng đau khổ, chàng lau khô những giọt nước mắt trên mặt, nói: “Ta chính là đã vui mừng quá, nàng cuối cùng cũng đã đứng được rồi, có thể cáo biệt quá khứ rồi, bây giờ nàng có một sự khởi đầu hoàn toàn mới.”
Chàng thân mật xoa mũi Vũ Hinh: “Nàng đã hoàn toàn thoát ra khỏi Càn Thi phái, nàng hiện giờ là một nhân vật bán thần, không chừng một ngày nào đó có thể bay tới thiên giới.”
Vũ Hinh có thể đứng dậy từ chiếc quan tài pha lê, dường như vô cùng vui mừng, nàng ta ôm chặt lấy cánh tay Thần nam, tươi cười nói: “Quá tốt rồi, chân ta đã hồi phục lại được tri giác, cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo khi xưa, ta quả thật rất vui mừng. Ta không cần tới giới thần tiên, ta muốn đi khắp từng tấc đất một trên đại lục, đi chơi khắp các ngọn núi dòng sông.”
_ Được, tới lúc đó ta sẽ đi du lịch cùng với nàng.
_ Cứ quyết định như vậy nhé, không được nuốt lời đâu đó! - Vũ Hinh vui vẻ giống như một cô gái nhỏ.
Thần Nam mỉm cười, nhìn nàng ta, chờ tới lúc nàng ta bình tĩnh lại, mới nói: “Bây giờ nàng đã hoàn toàn hóa giải được tử khí trong cơ thể, nhưng khi ở trước mặt đám người Càn Thi phái thì đừng có để lộ ra sơ hở, và cũng đừng để cho đám quái vật trong đại sơn phát giác ra, ta đã bố trí xong xuôi rồi, chỉ đợi cường viện tới là có thể động thủ, sau khi hủy diệt hoàn toàn đám quái vật trong đại sơn, chúng ta sẽ cùng đi du lịch.”
Vũ Hinh gật đầu, ngây thơ nói: “Yên tâm đi, bây giờ ta đã cảm thấy sức mạnh đang từ từ hồi phục, tin rằng rất nhanh sẽ có thể đạt tới trạng thái toàn thịnh, thậm chí còn mạnh hơn nữa, ta có lòng tin sẽ đánh bại được đám quái vật trong đại sơn.”
_ Không, nàng không được động thủ với đám quái vật trong đại sơn. - Thần Nam lo lắng, sự nuối tiếc của vạn năm trước, tới tận bây giờ vẫn khiến cho chàng đau đớn hối hận vô cùng, mặc dù Vũ Hinh trước mắt không phải là người con gái của vạn năm trước, nhưng chàng cũng không muốn nàng sẽ xảy ra bất cứ điều bất trắc gì.
_ Nếu như quả thật cần khai chiến, nàng nhất định phải đi bên cạnh ta, nhất định phải nghe lời ta, lần này không cần nàng phải ra tay, có người sẽ lo liệu đám quái vật trong đại sơn.
_ Tại sao? - Vũ Hinh nhìn chàng khó hiểu.
_ Không tại sao cả. - Thần Nam kéo cánh tay nàng ta, nói - Vũ Hinh nàng nhất định phải nghe lời ta, tới lúc đó phải đi bên cạnh ta, ta làm vậy là muốn tốt cho nàng, chẳng lẽ nàng không tin ta sao?
_ Ta..ta tin ngươi. Được rồi, tới lúc đó ta sẽ ở bên cạnh ngươi.
Vài ngày này, bát đại thánh địa truyền nhân đều đã chuẩn bị chu đáo, triệu tập vô số đệ tử bổn môn, bát đại thánh địa dựa theo bản đồ mà Thần Nam đưa cho, phái người âm thầm thâm nhập vào Phong Đô sơn, tìm tới Tụ Âm trận, chôn thuốc nổ trước, chỉ cần đợi thời cơ tới, sau thì đốt lửa, hủy diệt thi mạch của Càn Thi phái. Bát phái đệ tử đều đã kiểm tra xong xuôi địa hình trọng địa của Càn Thi phái, đám đông đã diễn tập vô số lần, một khi khai chiến, bát phái đệ tử sẽ phân thành tám phương, tấn công tới trọng địa của Càn Thi phái. Thần Nam thầm lo lắng, tất cả đều đã chuẩn bị kĩ lượng, chỉ thiếu mỗi lão yêu quái.
Tên bỉ tử Long ban ngày thì ẩn tránh, ban đêm mới xuất hiện, “rồng hiện đại” cần sống cuộc sống ban đêm, sống như vậy mới thật sự sinh động, tuy nhiên nói là sinh động chi bằng nói là nguy hại, đương nhiên nguy hại cũng không lớn, chỉ là nhà bếp của vài tửu lầu mà thôi. Cuối cùng tên rồng bỉ ổi cũng gặp được Vũ Hinh, Nó giật mình kinh hãi, giọng nói run run:
_ Nàng…nàng là tiên tử Vũ Hinh, điều này…làm sao có thể! Wào …ta bị điên rồi? chẳng lẽ mắt ta đã hoa rồi…. Wào….
Tên bỉ tử Long run rẩy, đưa long trảo lên dụi duij mắt, run lẩy bẩy nói: “Wào… cái thế giới này thật là điên cuồng, nàng…nàng đúng là Vũ Hinh tiên tử, ta…làm sao có thể? Nhưng mà…ta cảm thấy khí tức giống nhau, ta… Wào.”
Nhìn thấy tên bỉ tử Long sợ hãi bất an, cùng những lời nó nói, Thần Nam vốn đang vui vẻ cũng đã không thể ngồi yên được nữa, chàng đứng phắt dậy, kéo lấy tử kim thần long, hỏi:
_ Ngươi nói gì? Ngươi có biết Vũ Hinh sao? Ngươi đã nhìn thấy người ở trước mặt khi nào?
Thần Nam vô cùng kích động, vị tiên tử mà tử kim thần long nói tới nhất định là “Vũ Hinh năm xưa”, nó đã từng gặp nàng ta từ hàng ngàn năm trước, điều này…
_ Ý, trông quen quá. - Vũ Hinh đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới trước mặt tử kim thần long, bộ dạng hiếu kì vuốt cặp sừng của nó – Rồng? Đông phương thần long? Ta hình như đã từng gặp rồi, cảm giác thật quen thuộc.
Vẻ mặt xinh đẹp của Vũ Hinh dần lộ ra nét suy tư mơ hồ, chỉ là dù nàng ta nghĩ thế nào đi nữa, cũng không thể tìm ra một chút kí ức nào về thần long, trong mắt nàng bắt đầu rơm rớm nước mắt:
_ Tại sao ta cảm thấy ta đã đánh mất đi thứ vô cùng quan trọng, ta cảm thấy…ta hình như đã đánh mất đinh linh hồn, tại sao lại như vậy?
Ánh mắt Vũ Hinh càng lúc càng hoảng loạn, cả người giống như mất đi linh khí. Thần Nam thất kinh, vội vàng hất tử kim thần long ra ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng lắc hai vai Vũ Hinh, lớn tiếng cảnh tỉnh nàng:
_Vũ Hinh, nàng tỉnh lại đi, nàng không đánh mất gì cả, nàng chính là nàng, chính là Vũ Hinh duy nhất trên thế gian.
Hai mắt của Vũ Hinh dần dần có sinh khí, từ từ hồi phục lại thấn thái, nói khẽ:
_ Ta..vừa nãy trong lòng vô cùng khó chịu, như muốn nắm bắt lấy điều gì đó, nhưng lại đành bất lực.
Thần Nam trong lòng dấy lên một đợt sóng lớn, đây là một sinh mệnh mới hay sao? Sao lại giống với sự kế tiếp sinh mệnh của Vũ Hinh vậy? Nhưng chàng không thể không giả vờ tỏ ra bình tĩnh, an ủi Vũ Hinh, chàng mỉm cười nói:
_ Nha đầu ngốc, không phải suy nghĩ nhiều, đừng có tự tìm phiền não, ngày ngày đều vui vẻ là được.
_ Được, ta không nghĩ lung tung nữa.
Tới khi Vũ Hinh rời đi rồi, tử kim thần long mới “soạt” một tiếng quay trở lại trong phòng, nụ cười trên gương mặt Thần Nam tắt dần, chàng nhìn chằm chằm vào con rồng bỉ ổi, nói:
_ Nói đi, ta muốn biết toàn bộ.
_ Ta ... wào … - Tử kim thần long lúc này tâm tư đại loạn, nhất thời luống cuống kêu gào ầm ĩ - Ta ... Wào …
Thần Nam không ép nó, bình tĩnh chờ đợi, đợi tới khi bỉ tử Long từ từ bình tĩnh lại, chàng mới nói:
_ Không cần vội, cứ từ từ kể lại ta nghe.
Tử kim thần long từ từ nghĩ lại, nói:
_ Khoảng năm nghìn năm trước, ta từ đông đại lục đi du lịch qua tây đại lục, lúc đó là thời đại hoàng kim của tây đại lục, trong số ma pháp sư không chỉ xuất hiện thần pháp sư, còn xuất hiện cả pháp thần, trong giới võ giả không chỉ xuất hiện thần long chiến sĩ mà còn xuất hiện cả đấu thần. Pháp thần và đấu thần có thể nói là những kẻ cường giả hùng mạnh giống như thần linh, lúc đó quả thật có thể nói là cường giả nhiều như mây, ta ở thời điểm năm ngàn năm trước, khi đối diện với đám cường giả đó cũng phải lùi tam xá. Tuy nhiên tại thời đại truyền kì của thế hệ cường giả tuyệt thế, nhân vật nổi trội nhất không phải là pháp thần và đấu thần của tây phương, mà là một người con gái tới từ đông đại lục, tên của nàng ta là Vũ Hinh . . .
Thần Nam trong lòng nổi sóng cuồn cuộn, năm ngàn năm trước, Vũ Hinh vẫn còn ở nhân gian, lúc đó nàng ta chưa hề biến mất, vậy thì quãng thời gian một vạn năm trước tới năm ngàn năm này nàng ta ở đâu? Vết trống năm ngàn năm…
_ . . . Lúc đó, không có ai biết được quá khứ của tiên tử Vũ Hinh, chỉ biết rằng nàng ta tới từ đông đại lục, nàng ta giống như một ngôi sao băng rực rỡ, chiếu sáng khắp cả bầu trời Tây đại lục, chém ma long bảy đầu, diệt Đọa Lạc thiên sứ tám cánh, giết viễn cổ thần thú…. Nàng ta đã để lại hàng loạt những truyền kì ở tây đại lục, lúc đó, những kẻ đi theo nàng, chỉ có những nhân vật Pháp thần và đấu thần không ít hơn năm. Dấu chân của Vũ Hinh tiên tử trải khắp mỗi tấc đất tây đại lục, đã để lại vô số truyền thuyết.
Thần Nam kinh ngạc sững sờ, không ngờ người con gái đáng yêu ngây thơ, đơn thuần không hiểu thế sự, cần mình lo lắng chăm sóc lại có những tháng ngày huy hoàng như vậy ở tây đại lục.
Con rồng bỉ ổi lại tiếp tục nói:
_ Vũ Hinh tiên tử đi du lịch khắp tây đại lục, tìm kiếm di tích của các thần ma, dường như nàng ta đang truy cứu một bí mật gì đó, lại giống như nàng ta đang tìm kiếm cái gì đó, tuy nhiên không có ai biết được tại sao nàng ta lại từ đông đại lục tới tây đại lục, cho dù là tiểu bạch long cũng không biết suy nghĩ của nàng ta.
_ Tiểu bạch long là ai? - Thần Nam ngắt lời tên bỉ tử Long.
_ Wào..hừ hừ… - con rồng lại kêu lên - Tiểu bạch long chính là hộ pháp thần long của Vũ Hinh tiên tử, và cũng là nàng rồng mà ta thích, ta không ngại vạn dặm, từ đông đại lục tới tây đại lục, chính là đuổi theo tung tích của nàng ấy.
Thần Nam lấy tay bóp nhẹ huyệt thái dương, nói:
_ Nói tiếp đi, sau đó thế nào?
_ Không có sau đó, không lâu sau, Vũ Hinh tiên tử biến mất, bỏ lại tiểu bạch long, rời xa tất cả mọi người, không ai biết nàng ấy đã đi đâu.
Thần Nam mở bừng mắt, hỏi gấp:
_ Sau đó không có tin tức của nàng ta nữa?
_ Đúng thế, không hề có bất cứ tin gì của nàng ta.
_ Sao lại như thế được? sao lại như thế được? - Thần Nam không thể ngồi yên, đi đi lại lại trong phòng, có quá nhiều câu đố, có quá nhiều bí mật, chàng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không tài nào hiểu nổi.
_ Năm đó Vũ Hinh ở đông đại lúc đã có những sự tích gì?
_ Không có, ở đông đại lục chưa từng nghe thấy danh hiệu của Vũ Hinh tiên tử, ta chỉ nghe tiểu bạch long nói thế, sau này biết được nàng ta tới tây phương, ta mới đuổi theo.
Thần Nam trầm ngâm một lúc. Rất lâu sau, con rồng mới nói tiếp:
_ Vẫn còn một truyền thuyết liên quan tới Vũ Hinh tiên tử nữa, người tây đại lục đều nói rằng nàng ấy là em gái của Sinh Mệnh nữ thần.
_ Ừm, trời đã tối rồi, cá chạch ngươi hãy đi sống cuộc sống ban đêm của ngươi đi, ta cần yên tĩnh một chút. - Thần Nam mệt mỏi nói.
Con rồng bỉ ổi vô cùng mơ hồ, hôm nay nó gặp được bóng hình quen thuộc, nó suýt nữa thì ngất xỉu, bây giờ nhìn thấy tâm trạng nặng trĩu của Thần Nam nó cũng không tiện nói nhiều, chớp mắt đã biến mất ngoài cửa sổ.
_ Quãng thời gian từ Một vạn năm trước, tới năm nghìn năm trước hoàn toàn trắng xóa, năm ngàn năm trước nàng ta xuất hiện tại tây đại lục, trải qua những năm tháng huy hoàng, nàng ta tìm kiếm thứ gì? Nàng ấy có tìm được không? Nàng ấy là em gái của Sinh Mệnh nữ thần? Cuối cùng nàng đã biến mất, xuất hiện tại đông đại lục, trở thành vô địch linh thi vương, hàng ngàn năm nay có một người con gái bí mật vẫn đang bảo vệ nàng. VậyVũ Hinh hiện nay là một sinh mệnh mới, hay là sự tiếp tục của Vũ Hinh khi xưa?
Thần Nam trong lòng rối loạn, chàng thét lên:
_ Quá khứ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Biên tập, hiệu đính: Nonamehidden
_ Ý, sao ngươi lại khóc rồi? - Làn da của người con gái trước mắt giống như tuyết, thánh khiết xinh đẹp tựa tiên tử. Nàng ta có điều không hiểu, đang vô cùng chăm chú quan sát Thần Nam, giống hệt như người con gái trong đại sơn vạn năm trước, có chút ngây thơ, có chút đơn thuần.
Thần Nam trong lòng vô cùng đau khổ, chàng lau khô những giọt nước mắt trên mặt, nói: “Ta chính là đã vui mừng quá, nàng cuối cùng cũng đã đứng được rồi, có thể cáo biệt quá khứ rồi, bây giờ nàng có một sự khởi đầu hoàn toàn mới.”
Chàng thân mật xoa mũi Vũ Hinh: “Nàng đã hoàn toàn thoát ra khỏi Càn Thi phái, nàng hiện giờ là một nhân vật bán thần, không chừng một ngày nào đó có thể bay tới thiên giới.”
Vũ Hinh có thể đứng dậy từ chiếc quan tài pha lê, dường như vô cùng vui mừng, nàng ta ôm chặt lấy cánh tay Thần nam, tươi cười nói: “Quá tốt rồi, chân ta đã hồi phục lại được tri giác, cuối cùng đã hoàn toàn thoát khỏi cảm giác lạnh lẽo khi xưa, ta quả thật rất vui mừng. Ta không cần tới giới thần tiên, ta muốn đi khắp từng tấc đất một trên đại lục, đi chơi khắp các ngọn núi dòng sông.”
_ Được, tới lúc đó ta sẽ đi du lịch cùng với nàng.
_ Cứ quyết định như vậy nhé, không được nuốt lời đâu đó! - Vũ Hinh vui vẻ giống như một cô gái nhỏ.
Thần Nam mỉm cười, nhìn nàng ta, chờ tới lúc nàng ta bình tĩnh lại, mới nói: “Bây giờ nàng đã hoàn toàn hóa giải được tử khí trong cơ thể, nhưng khi ở trước mặt đám người Càn Thi phái thì đừng có để lộ ra sơ hở, và cũng đừng để cho đám quái vật trong đại sơn phát giác ra, ta đã bố trí xong xuôi rồi, chỉ đợi cường viện tới là có thể động thủ, sau khi hủy diệt hoàn toàn đám quái vật trong đại sơn, chúng ta sẽ cùng đi du lịch.”
Vũ Hinh gật đầu, ngây thơ nói: “Yên tâm đi, bây giờ ta đã cảm thấy sức mạnh đang từ từ hồi phục, tin rằng rất nhanh sẽ có thể đạt tới trạng thái toàn thịnh, thậm chí còn mạnh hơn nữa, ta có lòng tin sẽ đánh bại được đám quái vật trong đại sơn.”
_ Không, nàng không được động thủ với đám quái vật trong đại sơn. - Thần Nam lo lắng, sự nuối tiếc của vạn năm trước, tới tận bây giờ vẫn khiến cho chàng đau đớn hối hận vô cùng, mặc dù Vũ Hinh trước mắt không phải là người con gái của vạn năm trước, nhưng chàng cũng không muốn nàng sẽ xảy ra bất cứ điều bất trắc gì.
_ Nếu như quả thật cần khai chiến, nàng nhất định phải đi bên cạnh ta, nhất định phải nghe lời ta, lần này không cần nàng phải ra tay, có người sẽ lo liệu đám quái vật trong đại sơn.
_ Tại sao? - Vũ Hinh nhìn chàng khó hiểu.
_ Không tại sao cả. - Thần Nam kéo cánh tay nàng ta, nói - Vũ Hinh nàng nhất định phải nghe lời ta, tới lúc đó phải đi bên cạnh ta, ta làm vậy là muốn tốt cho nàng, chẳng lẽ nàng không tin ta sao?
_ Ta..ta tin ngươi. Được rồi, tới lúc đó ta sẽ ở bên cạnh ngươi.
Vài ngày này, bát đại thánh địa truyền nhân đều đã chuẩn bị chu đáo, triệu tập vô số đệ tử bổn môn, bát đại thánh địa dựa theo bản đồ mà Thần Nam đưa cho, phái người âm thầm thâm nhập vào Phong Đô sơn, tìm tới Tụ Âm trận, chôn thuốc nổ trước, chỉ cần đợi thời cơ tới, sau thì đốt lửa, hủy diệt thi mạch của Càn Thi phái. Bát phái đệ tử đều đã kiểm tra xong xuôi địa hình trọng địa của Càn Thi phái, đám đông đã diễn tập vô số lần, một khi khai chiến, bát phái đệ tử sẽ phân thành tám phương, tấn công tới trọng địa của Càn Thi phái. Thần Nam thầm lo lắng, tất cả đều đã chuẩn bị kĩ lượng, chỉ thiếu mỗi lão yêu quái.
Tên bỉ tử Long ban ngày thì ẩn tránh, ban đêm mới xuất hiện, “rồng hiện đại” cần sống cuộc sống ban đêm, sống như vậy mới thật sự sinh động, tuy nhiên nói là sinh động chi bằng nói là nguy hại, đương nhiên nguy hại cũng không lớn, chỉ là nhà bếp của vài tửu lầu mà thôi. Cuối cùng tên rồng bỉ ổi cũng gặp được Vũ Hinh, Nó giật mình kinh hãi, giọng nói run run:
_ Nàng…nàng là tiên tử Vũ Hinh, điều này…làm sao có thể! Wào …ta bị điên rồi? chẳng lẽ mắt ta đã hoa rồi…. Wào….
Tên bỉ tử Long run rẩy, đưa long trảo lên dụi duij mắt, run lẩy bẩy nói: “Wào… cái thế giới này thật là điên cuồng, nàng…nàng đúng là Vũ Hinh tiên tử, ta…làm sao có thể? Nhưng mà…ta cảm thấy khí tức giống nhau, ta… Wào.”
Nhìn thấy tên bỉ tử Long sợ hãi bất an, cùng những lời nó nói, Thần Nam vốn đang vui vẻ cũng đã không thể ngồi yên được nữa, chàng đứng phắt dậy, kéo lấy tử kim thần long, hỏi:
_ Ngươi nói gì? Ngươi có biết Vũ Hinh sao? Ngươi đã nhìn thấy người ở trước mặt khi nào?
Thần Nam vô cùng kích động, vị tiên tử mà tử kim thần long nói tới nhất định là “Vũ Hinh năm xưa”, nó đã từng gặp nàng ta từ hàng ngàn năm trước, điều này…
_ Ý, trông quen quá. - Vũ Hinh đứng dậy, nhẹ nhàng bước tới trước mặt tử kim thần long, bộ dạng hiếu kì vuốt cặp sừng của nó – Rồng? Đông phương thần long? Ta hình như đã từng gặp rồi, cảm giác thật quen thuộc.
Vẻ mặt xinh đẹp của Vũ Hinh dần lộ ra nét suy tư mơ hồ, chỉ là dù nàng ta nghĩ thế nào đi nữa, cũng không thể tìm ra một chút kí ức nào về thần long, trong mắt nàng bắt đầu rơm rớm nước mắt:
_ Tại sao ta cảm thấy ta đã đánh mất đi thứ vô cùng quan trọng, ta cảm thấy…ta hình như đã đánh mất đinh linh hồn, tại sao lại như vậy?
Ánh mắt Vũ Hinh càng lúc càng hoảng loạn, cả người giống như mất đi linh khí. Thần Nam thất kinh, vội vàng hất tử kim thần long ra ngoài cửa sổ, sau đó nhẹ nhàng lắc hai vai Vũ Hinh, lớn tiếng cảnh tỉnh nàng:
_Vũ Hinh, nàng tỉnh lại đi, nàng không đánh mất gì cả, nàng chính là nàng, chính là Vũ Hinh duy nhất trên thế gian.
Hai mắt của Vũ Hinh dần dần có sinh khí, từ từ hồi phục lại thấn thái, nói khẽ:
_ Ta..vừa nãy trong lòng vô cùng khó chịu, như muốn nắm bắt lấy điều gì đó, nhưng lại đành bất lực.
Thần Nam trong lòng dấy lên một đợt sóng lớn, đây là một sinh mệnh mới hay sao? Sao lại giống với sự kế tiếp sinh mệnh của Vũ Hinh vậy? Nhưng chàng không thể không giả vờ tỏ ra bình tĩnh, an ủi Vũ Hinh, chàng mỉm cười nói:
_ Nha đầu ngốc, không phải suy nghĩ nhiều, đừng có tự tìm phiền não, ngày ngày đều vui vẻ là được.
_ Được, ta không nghĩ lung tung nữa.
Tới khi Vũ Hinh rời đi rồi, tử kim thần long mới “soạt” một tiếng quay trở lại trong phòng, nụ cười trên gương mặt Thần Nam tắt dần, chàng nhìn chằm chằm vào con rồng bỉ ổi, nói:
_ Nói đi, ta muốn biết toàn bộ.
_ Ta ... wào … - Tử kim thần long lúc này tâm tư đại loạn, nhất thời luống cuống kêu gào ầm ĩ - Ta ... Wào …
Thần Nam không ép nó, bình tĩnh chờ đợi, đợi tới khi bỉ tử Long từ từ bình tĩnh lại, chàng mới nói:
_ Không cần vội, cứ từ từ kể lại ta nghe.
Tử kim thần long từ từ nghĩ lại, nói:
_ Khoảng năm nghìn năm trước, ta từ đông đại lục đi du lịch qua tây đại lục, lúc đó là thời đại hoàng kim của tây đại lục, trong số ma pháp sư không chỉ xuất hiện thần pháp sư, còn xuất hiện cả pháp thần, trong giới võ giả không chỉ xuất hiện thần long chiến sĩ mà còn xuất hiện cả đấu thần. Pháp thần và đấu thần có thể nói là những kẻ cường giả hùng mạnh giống như thần linh, lúc đó quả thật có thể nói là cường giả nhiều như mây, ta ở thời điểm năm ngàn năm trước, khi đối diện với đám cường giả đó cũng phải lùi tam xá. Tuy nhiên tại thời đại truyền kì của thế hệ cường giả tuyệt thế, nhân vật nổi trội nhất không phải là pháp thần và đấu thần của tây phương, mà là một người con gái tới từ đông đại lục, tên của nàng ta là Vũ Hinh . . .
Thần Nam trong lòng nổi sóng cuồn cuộn, năm ngàn năm trước, Vũ Hinh vẫn còn ở nhân gian, lúc đó nàng ta chưa hề biến mất, vậy thì quãng thời gian một vạn năm trước tới năm ngàn năm này nàng ta ở đâu? Vết trống năm ngàn năm…
_ . . . Lúc đó, không có ai biết được quá khứ của tiên tử Vũ Hinh, chỉ biết rằng nàng ta tới từ đông đại lục, nàng ta giống như một ngôi sao băng rực rỡ, chiếu sáng khắp cả bầu trời Tây đại lục, chém ma long bảy đầu, diệt Đọa Lạc thiên sứ tám cánh, giết viễn cổ thần thú…. Nàng ta đã để lại hàng loạt những truyền kì ở tây đại lục, lúc đó, những kẻ đi theo nàng, chỉ có những nhân vật Pháp thần và đấu thần không ít hơn năm. Dấu chân của Vũ Hinh tiên tử trải khắp mỗi tấc đất tây đại lục, đã để lại vô số truyền thuyết.
Thần Nam kinh ngạc sững sờ, không ngờ người con gái đáng yêu ngây thơ, đơn thuần không hiểu thế sự, cần mình lo lắng chăm sóc lại có những tháng ngày huy hoàng như vậy ở tây đại lục.
Con rồng bỉ ổi lại tiếp tục nói:
_ Vũ Hinh tiên tử đi du lịch khắp tây đại lục, tìm kiếm di tích của các thần ma, dường như nàng ta đang truy cứu một bí mật gì đó, lại giống như nàng ta đang tìm kiếm cái gì đó, tuy nhiên không có ai biết được tại sao nàng ta lại từ đông đại lục tới tây đại lục, cho dù là tiểu bạch long cũng không biết suy nghĩ của nàng ta.
_ Tiểu bạch long là ai? - Thần Nam ngắt lời tên bỉ tử Long.
_ Wào..hừ hừ… - con rồng lại kêu lên - Tiểu bạch long chính là hộ pháp thần long của Vũ Hinh tiên tử, và cũng là nàng rồng mà ta thích, ta không ngại vạn dặm, từ đông đại lục tới tây đại lục, chính là đuổi theo tung tích của nàng ấy.
Thần Nam lấy tay bóp nhẹ huyệt thái dương, nói:
_ Nói tiếp đi, sau đó thế nào?
_ Không có sau đó, không lâu sau, Vũ Hinh tiên tử biến mất, bỏ lại tiểu bạch long, rời xa tất cả mọi người, không ai biết nàng ấy đã đi đâu.
Thần Nam mở bừng mắt, hỏi gấp:
_ Sau đó không có tin tức của nàng ta nữa?
_ Đúng thế, không hề có bất cứ tin gì của nàng ta.
_ Sao lại như thế được? sao lại như thế được? - Thần Nam không thể ngồi yên, đi đi lại lại trong phòng, có quá nhiều câu đố, có quá nhiều bí mật, chàng nghĩ đi nghĩ lại, cũng không tài nào hiểu nổi.
_ Năm đó Vũ Hinh ở đông đại lúc đã có những sự tích gì?
_ Không có, ở đông đại lục chưa từng nghe thấy danh hiệu của Vũ Hinh tiên tử, ta chỉ nghe tiểu bạch long nói thế, sau này biết được nàng ta tới tây phương, ta mới đuổi theo.
Thần Nam trầm ngâm một lúc. Rất lâu sau, con rồng mới nói tiếp:
_ Vẫn còn một truyền thuyết liên quan tới Vũ Hinh tiên tử nữa, người tây đại lục đều nói rằng nàng ấy là em gái của Sinh Mệnh nữ thần.
_ Ừm, trời đã tối rồi, cá chạch ngươi hãy đi sống cuộc sống ban đêm của ngươi đi, ta cần yên tĩnh một chút. - Thần Nam mệt mỏi nói.
Con rồng bỉ ổi vô cùng mơ hồ, hôm nay nó gặp được bóng hình quen thuộc, nó suýt nữa thì ngất xỉu, bây giờ nhìn thấy tâm trạng nặng trĩu của Thần Nam nó cũng không tiện nói nhiều, chớp mắt đã biến mất ngoài cửa sổ.
_ Quãng thời gian từ Một vạn năm trước, tới năm nghìn năm trước hoàn toàn trắng xóa, năm ngàn năm trước nàng ta xuất hiện tại tây đại lục, trải qua những năm tháng huy hoàng, nàng ta tìm kiếm thứ gì? Nàng ấy có tìm được không? Nàng ấy là em gái của Sinh Mệnh nữ thần? Cuối cùng nàng đã biến mất, xuất hiện tại đông đại lục, trở thành vô địch linh thi vương, hàng ngàn năm nay có một người con gái bí mật vẫn đang bảo vệ nàng. VậyVũ Hinh hiện nay là một sinh mệnh mới, hay là sự tiếp tục của Vũ Hinh khi xưa?
Thần Nam trong lòng rối loạn, chàng thét lên:
_ Quá khứ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
/285
|