Hai người ngâm mình trong nước nóng say sưa hôn nhau.
Phòng tắm lặng thinh, cả tiếng tim đập cũng trở nên rõ ràng, bị hơi nước trắng mờ cuốn đi, bay bổng.
Rồi, trong thời khắc ngọt ngào nồng dượm ấy, bồn tắm kêu phụt một tiếng rồi ỉu xuống như sáp chảy.
Nước nóng tràn đầy sàn, con chuột to đùng ướt đẫm giật mình, miệng cắn mảnh nhựa từng thuộc về bồn tắm, kêu chít chít chạy trối chết men chân tường.
Mặt Lâm Phục xanh lè.
“Á! Lại là nó nữa!” Tô Cùng vội nhảy ra khỏi bồn tắm xì nước, quen tay cầm chiếc dép lê lên, con chuột to kia đã chạy mất dạng rồi, Tô Cùng đành phải hậm hực bỏ chiếc dép xuống bĩu môi nói: “Nó thích cắn đồ trong nhà, chiếc ghế ba chân của em là nhờ nó cắn ra đấy.”
Lâm Phục định thần lại nói: “Đừng sợ, mai anh bảo Tiểu Trương cho người diệt chuột chuyên nghiệp tới, sẵn tiện thanh lý mấy thứ côn trùng gây hại khác luôn.”
Tô Cùng cười hài lòng, “Ừ được… Vừa rồi có làm anh giật mình không?”
Lâm Phục bật cười, vuốt tóc đầy khí phách, “Sao có thể chứ.”
“Vậy thì tốt.” Tô Cùng đưa tay kéo Lâm Phục vẫn đang cảnh giác nhìn quanh trên phần còn lại của bồn tám nhựa lên, “Đứng lên đi, mình dùng vòi sen xối lại.”
Dùng vòi sen xối hết muối tắm trên người, cả hai lau khô, mặc áo ngủ đôi vào.
Lâm Phục trải khăn lông khô trên chân ngồi bên mép giường, Tô Cùng ngoan ngoãn gối lên chân anh, để anh hong tóc cho mình, mặt hồng hồng, không biết có phải do mới tắm nước nóng không.
“Anh muốn làm thế này lâu rồi.” Lâm Phục lầm bầm một mình, năm ngón tay dài đánh bông tóc Tô Cùng, tay kia cầm máy sấy, ánh mắt thật dịu dàng.
Chợt, có tiếng sột soạt dưới gầm giường.
Tô Cùng bé nhỏ kinh nghiệm dày dặn lập tức đẩy Lâm Phục ra, nhìn xuống…
Một con chuột to tha que kẹo lao vút qua gầm giường như điện xẹt, còn chạy theo hình chữ S.
“Không được đụng vào kẹo que của tao!” Thần nghèo bé bị đâm trúng chỗ hiểm, tức cực kì, tiện tay chụp lấy chiếc dép bên cạnh ném, con chuột lảo đảo, càng gắng sức chạy, thoắt cái đã biến mất.
“Đây là con còn lại, chuyên trộm đồ ăn của em…” Tô Cùng đáng thương giải thích, “Cả củ tỏi nó cũng không tha.”
Hiển nhiên thần nghèo nhà ta đã bị dằn vặt lâu ngày, không chỉ phân biệt được mấy con chuột trong chưa đến ba giây mà còn nắm được cả thói quen ăn uống của chúng nó…
Tô Cùng nói xong quay lại thì thấy Lâm Phục đã đứng trên giường từ bao giờ, một tay máy sấy một tay xách khăn, nhẹ giọng an ủi: “Bé cưng đừng sợ, con chuột thôi mà.”
“Em không sợ, anh đứng lên giường chi vậy… A xin lỗi, dép của anh bị em cầm đánh chuột!” Cho nên mới đứng lên giường… Tô Cùng xấu hổ chạy đi nhặt chiếc dép vừa ném, “Em chà cho anh.”
Tô Cùng đang đắm chìm trong bể tình khiến chỉ số thông minh tụt dốc cầm bàn chải nhỏ vừa ngân nga hát vừa chà dép cho Lâm Phục bằng nước sát trùng với cà phòng, không hề ý thức được trước khi con chuột xuất hiện Lâm Phục còn xỏ chân trong dép giẫm giẫm dưới sàn…
Cách một lớp cửa, trong phòng ngủ, Lâm Phục đứng trên giường, giận dữ gầm rống vào điện thoại như một vị quốc vương cao quý: “Tôi biết bây giờ trễ lắm rồi! Trả bọn họ gấp đôi! Bảo bọn họ tới ngay!”
Tiểu Trương đầu dây bên kia ưu sầu thở dài, bắt đầu tìm số điện thoại của chuyên gia diệt chuột.
Uầy, nhất định tại tiểu bạch hoa thấy chuột sợ đến hoa dung thất sắc rồi thút thít chui vào lòng sếp Lâm nhà mình.
“Alô, chào anh, xin hỏi có phải công ty diệt trừ sinh vật gây hại xx không…” Tiểu Trương bấm điện thoại.
Chậc, nếu đêm nay các anh không diệt sạch đám chuột trong phòng, sếp Lâm của chúng tôi sẽ bắt tất cả các anh chôn cùng đó!
Phòng tắm lặng thinh, cả tiếng tim đập cũng trở nên rõ ràng, bị hơi nước trắng mờ cuốn đi, bay bổng.
Rồi, trong thời khắc ngọt ngào nồng dượm ấy, bồn tắm kêu phụt một tiếng rồi ỉu xuống như sáp chảy.
Nước nóng tràn đầy sàn, con chuột to đùng ướt đẫm giật mình, miệng cắn mảnh nhựa từng thuộc về bồn tắm, kêu chít chít chạy trối chết men chân tường.
Mặt Lâm Phục xanh lè.
“Á! Lại là nó nữa!” Tô Cùng vội nhảy ra khỏi bồn tắm xì nước, quen tay cầm chiếc dép lê lên, con chuột to kia đã chạy mất dạng rồi, Tô Cùng đành phải hậm hực bỏ chiếc dép xuống bĩu môi nói: “Nó thích cắn đồ trong nhà, chiếc ghế ba chân của em là nhờ nó cắn ra đấy.”
Lâm Phục định thần lại nói: “Đừng sợ, mai anh bảo Tiểu Trương cho người diệt chuột chuyên nghiệp tới, sẵn tiện thanh lý mấy thứ côn trùng gây hại khác luôn.”
Tô Cùng cười hài lòng, “Ừ được… Vừa rồi có làm anh giật mình không?”
Lâm Phục bật cười, vuốt tóc đầy khí phách, “Sao có thể chứ.”
“Vậy thì tốt.” Tô Cùng đưa tay kéo Lâm Phục vẫn đang cảnh giác nhìn quanh trên phần còn lại của bồn tám nhựa lên, “Đứng lên đi, mình dùng vòi sen xối lại.”
Dùng vòi sen xối hết muối tắm trên người, cả hai lau khô, mặc áo ngủ đôi vào.
Lâm Phục trải khăn lông khô trên chân ngồi bên mép giường, Tô Cùng ngoan ngoãn gối lên chân anh, để anh hong tóc cho mình, mặt hồng hồng, không biết có phải do mới tắm nước nóng không.
“Anh muốn làm thế này lâu rồi.” Lâm Phục lầm bầm một mình, năm ngón tay dài đánh bông tóc Tô Cùng, tay kia cầm máy sấy, ánh mắt thật dịu dàng.
Chợt, có tiếng sột soạt dưới gầm giường.
Tô Cùng bé nhỏ kinh nghiệm dày dặn lập tức đẩy Lâm Phục ra, nhìn xuống…
Một con chuột to tha que kẹo lao vút qua gầm giường như điện xẹt, còn chạy theo hình chữ S.
“Không được đụng vào kẹo que của tao!” Thần nghèo bé bị đâm trúng chỗ hiểm, tức cực kì, tiện tay chụp lấy chiếc dép bên cạnh ném, con chuột lảo đảo, càng gắng sức chạy, thoắt cái đã biến mất.
“Đây là con còn lại, chuyên trộm đồ ăn của em…” Tô Cùng đáng thương giải thích, “Cả củ tỏi nó cũng không tha.”
Hiển nhiên thần nghèo nhà ta đã bị dằn vặt lâu ngày, không chỉ phân biệt được mấy con chuột trong chưa đến ba giây mà còn nắm được cả thói quen ăn uống của chúng nó…
Tô Cùng nói xong quay lại thì thấy Lâm Phục đã đứng trên giường từ bao giờ, một tay máy sấy một tay xách khăn, nhẹ giọng an ủi: “Bé cưng đừng sợ, con chuột thôi mà.”
“Em không sợ, anh đứng lên giường chi vậy… A xin lỗi, dép của anh bị em cầm đánh chuột!” Cho nên mới đứng lên giường… Tô Cùng xấu hổ chạy đi nhặt chiếc dép vừa ném, “Em chà cho anh.”
Tô Cùng đang đắm chìm trong bể tình khiến chỉ số thông minh tụt dốc cầm bàn chải nhỏ vừa ngân nga hát vừa chà dép cho Lâm Phục bằng nước sát trùng với cà phòng, không hề ý thức được trước khi con chuột xuất hiện Lâm Phục còn xỏ chân trong dép giẫm giẫm dưới sàn…
Cách một lớp cửa, trong phòng ngủ, Lâm Phục đứng trên giường, giận dữ gầm rống vào điện thoại như một vị quốc vương cao quý: “Tôi biết bây giờ trễ lắm rồi! Trả bọn họ gấp đôi! Bảo bọn họ tới ngay!”
Tiểu Trương đầu dây bên kia ưu sầu thở dài, bắt đầu tìm số điện thoại của chuyên gia diệt chuột.
Uầy, nhất định tại tiểu bạch hoa thấy chuột sợ đến hoa dung thất sắc rồi thút thít chui vào lòng sếp Lâm nhà mình.
“Alô, chào anh, xin hỏi có phải công ty diệt trừ sinh vật gây hại xx không…” Tiểu Trương bấm điện thoại.
Chậc, nếu đêm nay các anh không diệt sạch đám chuột trong phòng, sếp Lâm của chúng tôi sẽ bắt tất cả các anh chôn cùng đó!
/24
|