Shizuka gần đây rất không vui. Từ hôm Nobita nói xin lỗi cô đến nay, cậu ấy như quên hẳn đã từng là bạn thân cô vậy, đi học về không đi cùng, ngồi học không nhìn cô, đến nghỉ ngơi cũng không tìm cô chơi nữa.
Khi xưa Nobita luôn đến nhà tìm cô đi chơi, những lúc như vậy cô lại khuyên cậu ấy về nhà học để đỡ thua bạn kém bè, nhưng bây giờ khi Nobita chỉ cắm đầu vào học mà không hề chú ý đến bản thân, Shizuka lại cảm thấy thật trống rỗng, thật khó chịu.
Mỗi lần làm bánh bích quy Shizuka lại như thói quen phân ra hai phần, rồi lại phải dọn đi một phần.
Khi ra đường chơi với lũ bạn, Shizuka luôn cảm thấy thiếu thốn, tuy mọi người chơi rất đông vui, nhưng Shizuka lại cảm giác trống rỗng trong lòng, sự trống rỗng ngày càng lớn khiến cô bé 10 tuổi cảm thấy thật khó tiếp nhận.
“Hôm nay mình phải xin lỗi Nobita! Có lẽ bởi vì bản thân đã nói quá nặng lời nên Nobita mới giận lâu như vậy, mình phải xin lỗi cậu ấy thôi!”
Quyết tâm như vậy, Shizuka nắm tay làm một động tác cổ vũ chính bản thân, rồi chạy theo bóng lưng đã đi được kha khá xa phía trước.
Chạy sắp đến nơi, đang định gọi với theo Nobita, bỗng cô thấy một bóng người chạy ra ôm chầm một cánh tay của cậu ta.
Đang đi trên đường về, Nobita bỗng thấy một bóng hình xinh xắn chạy đến bên cạnh rồi tự nhiên vô cùng ôm một cánh tay mình.
“Chào anh, Nobita-kun… Anh đến nhà em chơi đi! Mẹ em mong anh lắm đấy…”
“A! Là Hima-chan à? Xin lỗi em nhé, hôm nay thầy giáo có ra khá nhiều bài tập, anh nghĩ không thể đến được. Gửi lời chúc sức khỏe của anh đến bác gái nhé.”
Hima kể từ hôm Nobita vô tình tác tử đến nay thì vẫn luôn một bộ mê trai theo sau Nobita, hắn cũng không biết làm sao a, hắn và cô bé chỉ mới gặp mặt một lần á, tình cảm đâu ra mà cô bé lại làm quá vậy khiến hắn thật khó xử a.
“Vậy thì anh nhớ lúc nào rảnh phải qua nhà em chơi đấy! Anh biết cả nhà em luôn luôn mở cửa chào đón anh mà…”
Đứng nhìn hai người cười cười, nói nói đi xa, Shizuka không hiểu vì sao trong lòng thật khó chịu, có cảm giác tức tức nơi lồng ngực, lời đã ra đến miệng lại nuốt trở vào.
Mãi cho đến kho hai người đi khuất tầm mắt, Shizuka mới ỉu xìu đi về phía nhà mình, không hiểu sao dũng khí vừa lên được kha khá của cô lại bị đè dẹp xuống: “Thôi thì khi khác lại nói với Nobita vậy, coi bộ cậu ấy thật vui với bạn gái khác a, không phải mình a…”
Tự nói một mình, Shizuka không hiểu sao mắt lại nong nóng, có cảm giác mũi cũng nóng lên, hít sịt một tiếng, Shizuka tự dối mình một câu:
“Chắc là bị cảm, hôm nay trời gió to quá, bụi bay cả vào mắt mình.”
Về đến nhà, Nobita thấy Doraemon đang nhàn nhức cả trứng chơi ú tim tự trốn trong tủ chứa chăn nệm, Nobita quay sang nói.
“Nè Doraemon, cậu có đi cùng tớ sang hành tin Kuzakuza chơi không?”
“Đi!”
Nghĩ đến Sami-chan, Doraemon đầy máu phục sinh, năng lượng tràn đầy không ngần ngại đồng ý.
Mở tấm thảm Tatami lên, không bất ngờ khi phía dưới vẫn là cánh cửa khoang phi thuyền, nhìn hai bên một lúc, Nobita quay sang Doraemon hỏi:
“Cậu có bảo bối cắt gọt nào sắc bén không Doraemon?”
“Bảo bối sắc bén?”
Doraemon kinh ngạc hỏi, trong đầu Doraemon chuyển a, chuyển a, ngẫm lại thì các bảo bối Doraemon đều thiếu đi sự sắc bén và nguy hiểm a, phần lớn đều vô cùng an toàn á.
“A! Có! Máy cắt người!”
“Cái cưa máy này có thể cắt tất cả mọi thứ! Tất nhiên là không nguy hiểm, cho dù người bị cắt đôi ra cũng chả sao, dùng keo gắn lại là được. Cơ mà cậu cần nó làm gì?”
Doraemon mang ra một cái cưa máy rồi hỏi Nobita.
“Cậu cứ xem đi.”
Nói đoạn, Nobita mang cái cưa ra cắt thẳng xuống nền nhà, khoét hẳn đi vùng xung quanh tấm thảm Tatami, Doraemon thấy sàn nhà sắp rơi cả mảnh xuống tầng một thì hoảng loạn phiên bảo bối.
“Cần câu bắt dính….. Hấp… may quá, tóm được.”
Doraemon trước khi cả vùng sàn nhà bị rơi xuống kịp thời dùng cần câu bắt dính giữ lại kịp, nhưng thật hú hồn hú vía Doraemon quay sang trách móc Nobita.
“Sao cậu có thể bất cẩn như vậy? Mà hành động này của cậu là sao?”
Không quá quan tâm Doraemon đang bực mình, Nobita tiếp tục nói:
“Cậu cho tớ mượn khăn trùm thời gian và đèn pin phóng to đi, nhanh lên nào.”
“Thật là, bắt cậu không có cách nào a, đây này! Mà cậu định làm gì a?”
Doraemon đành đặt cả tấm thảm liền sàn nhà sang một bên rồi đưa tay vào túi rút ra hai vật đưa Nobita, vừa đưa vừa cằn nhằn.
Phủ tấm khăn trùm thời gian đã được phóng to lên nơi bị cắt rời lủng một lỗ lớn, Nobita hồi hộp chờ đợi, chút chút thời gian trôi qua, coi bộ đã đủ, Nobita hất khăn trùm lên, và thế là sàn nhà đã liền hoàn hảo trở lại.
Lại lật tấm thảm Tatami lên thì quả nhiên không có gì bên dưới cả ngoài sàn nhà.
“Thành công!”
Nobita đưa tay làm một tư thế chiến thắng, cười lên vui vẻ.
“Cậu làm gì tớ vẫn chưa hiểu.”
Doraemon một mặt không biết sao quay sang hỏi Nobita.
“Cậu thấy sàn nhà bình thường trở lại rồi chứ? Chúng ta có thể để phần sàn nhà bị cắt ra này ở nơi bí mật sẽ không lo lắng mẹ hay bố phát hiện dưới sàn nhà có con đường đi thông nơi khác á! Vả lại chúng ta cứ phỏng theo cách này thì cửa vào phòng động lực của phi thuyền nhà Raper lại có thể sử dụng bình thường á, và ta có thể di chuyển cánh cửa đi theo bản thân, muốn về nhà lúc nào thì về á.”
Nobita một mặt giải thích không sợ phiền phức nói ra, chứ Nobita vẫn nhớ không lâu sau lũ hành tinh đen sẽ tìm cách phá hủy cánh cửa lẫn hai đứa á, Nobita luôn tin “Không bức tường nào gió thổi không lọt”, “tai vách mạch rừng” là chuyện đương nhiên á, Nobita mới không thể để lịch sử tái diễn.
Mang ra ngôi nhà treo tường, Doraemon một mặt khó khăn nói:
“Cửa của nhà treo tường nhot quá! Phải làm sao đây?”
Nhìn Doraemon với ánh mắt nhìn thằng ngốc, Nobita bất lực nói:
“Cậu thu nhỏ tấm thảm hay phóng to tờ giấy ngôi nhà treo tường chẳng phải là xong sao?”
“A… Quên mất tiêu…”
Doraemon xấu hổ mặt đỏ bừng lên, nhiều khi Nobita thấy không phải Doraemon không có đầu óc, mà đơn thuần lười nhác đi suy nghĩ mà thôi, khiến cho cậu ta tập được thói quen cứ có vấn đề là lại tìm người hỏi ý kiến.
Cùng nhau đi qua cánh cửa, đến bên kia con tàu vũ trụ, làm lại một lần, thế là Doraemon có phiên bản khác của cánh cửa thần kì, có thể di chuyển từ nơi này đến trái đất, cách nhau ngàn tỉ năm ánh sáng, nhưng lại chỉ cố định được hai nơi này mà thôi.
Cho “cánh cửa” vào túi bốn chiều, Doraemon và Nobita lại tiếp tục quan sát xung quanh, sau một hồi tìm tòi thì hai người cuối cùng cũng tìm được cánh cửa đi xuống tàu.
“Ồ… Một hầm Gara..”
Nhìn xung quanh thiết kế với lối cấu trúc không gian khép kín, Doraemon nhận định nói.
“Đã Raper cho phi thuyền vào Gara rồi vậy thì ta đi ra bằng cách đơn giản đỡ tốn phiền phức a Doraemon? Mang vòng xuyên thấu ra đi.”
Nobita cũng nhìn xuang quanh rồi quay qua Doraemon cười nói.
Hai người đi qua vòng xuyên thấu mới nhận ra rằng Gara là được làm chìm sâu dưới lòng đất, nhìn xung quanh bát ngát chỉ một màu đất tím, đến một cọng cỏ cũng không, trên trời hai ánh mặt trăng đua nhau chiếu rọi tản ánh sáng xuống đại địa.
“Toàn là một màu tím huyền ảo!”
Doraemon phát ra cảm thán, Nobita cũng gật đầu đồng ý rồi tiếp lời:
“Đẹp như trong tranh vậy, nhưng cảnh vật vắng vẻ quá a, người dân đâu hết rồi nhỉ?”
“Tớ cũng không biết nữa…”
Doraemon cũng một mặt khó hiểu nhíu chặt lông mày, Ừ, nếu cậu ta có lông mày a.
“Cậu có thấy kì lạ không Doraemon? Đất đai nơi đây rất rộng lớn, không đến nỗi không đủ đất xây Gara a, nhưng Raper vẫn xây Gara dưới lòng đất, có thể nào dân tộc nơi đây cảm thấy mặt đất quá nguy hiểm để xây Gara thậm chí nhà không? Và họ hiện đang ở dưới lòng đất cả?”
Biết được cốt truyện, Nobita bắt đầu dẫn dắt Doraemon mạch suy nghĩ.
Vừa nói xong, các vùng đất xung quanh bỗng nhô lên từng lụn đất, lụn đất vỡ ra để lộ những con cá kì dị, nhìn thì biết ngay là loài lưỡng cư, nhưng cá cũng không phải cá, ếch cũng chả phải ếch.
“Con gì thấy ghê vậy Nobita?”
Doraemon một mặt ghét bỏ hướng về mấy sinh vật kia nói.
“Thường thường các động vật lưỡng cư xuất hiện báo hiệu trời mưa, hoặc triều cường á.”
Nobita thể hiện vốn kiến thức bác học của bản thân, Nghe Nobita nói vậy, Doraemon nhìn lên trời.
“Không có vẻ trời muốn mưa a?”
Lại nhìn xung quanh.
“Cũng không có sông thì lấy đâu ra triều cường?”
Rồi trợn tròn mắt nhìn phía chân trời một dải trắng muốt, tô thêm cho đường chân trời một sắc đẹp đẽ nên thơ.
Nhưng cảnh đẹp này là cảnh đẹp chết người, nó không là gì khác mà chính là sóng thần (tsunami).
“Trời ơi! Sóng thần Nobita-kun chạy mau…”
Doraemon hốt hoảng chộp tay Nobita quay về phía sau chạy trối chết, nhìn cứ đến lúc quan trọng như xe tuột xích Doraemon, Nobita trợn trắng mắt nói:
“Cậu có chong chóng tre để mốc trong túi à? Hay cậu nghĩ chân chạy sẽ nhanh hơn sóng thần?”
“Á… Sao tớ có thể quên việc cơ bản này nhỉ???”
Doraemon khững lại, rồi le lưỡi bối rối đưa tay vào túi rút ra chong chóng tre đưa Nobita.
Hai người bay lên cao trên không trung nhìn sóng thần tứ ngược khắp chốn, Doraemon cảm khái.
“Chả trách không có kiến trúc nào trên bờ cả, người dân sống trên hành tinh này cũng không dễ dàng a.”
Nói xong, Doraemon mang ra bè vạn năng thả xuống mặt nước, chiếc bè hình dáng con mực to lên to lên rồi dừng lại ở kích thước ngang bằng các bè thường thấy.
Nobita và Doraemon lên bè, Doraemon rút từ túi bốn chiều ra cánh cửa được cắt ra từ phi thuyền rồi nói:
“May sao cậu đã tính trước a Nobita-kun, nếu không chúng ta không biết đến bao giờ mới tìm lại được phi thuyền để về trái đất a, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về cho kịp bữa tối đi”
Hai người đi qua cánh cửa về lại nhà treo tường, lại chui ra trở lại phòng Nobita, bỗng Doraemon trợn tròn mắt nhìn chiếc đồng hồ trên bàn học.
“Sao lại thế này? Chúng ta đi như hai ba tiếng đồng hồ sao lại thành chưa quá năm phút đồng hồ là sao?”
Nobita thì chả có chút gì ngạc nhiên cả, nói:
“Hai hành tinh cách xa nhau cả tỉ năm áng sáng lại có mối liên kết lại với nhau chỉ cần một bước là đến, cậu nghĩ thời gian cả hai bên sẽ đồng bộ được? Từ xưa đến nay không gian và thời gian luôn là gắn liền a.”
“Có nghĩa là ý cậu nói, chúng ta đi bên kia cả mấy tiếng bên này chỉ qua năm phút, chúng ta đi bên kia một ngày thì nơi đây chỉ qua có một tiếng thôi sao?”
Doraemon như bừng tỉnh hiểu ra nói.
“Đúng! Và theo ý tớ là chúng ta sang bên kia chơi đi vài ngày rồi lại trở lại á.”
Nobita gật gật đầu rồi cho ra ý kiến, Doraemon cũng vẫn như đứa trẻ ham chơi, gật đầu cái rụp:
“Đồng ý!”
Khi xưa Nobita luôn đến nhà tìm cô đi chơi, những lúc như vậy cô lại khuyên cậu ấy về nhà học để đỡ thua bạn kém bè, nhưng bây giờ khi Nobita chỉ cắm đầu vào học mà không hề chú ý đến bản thân, Shizuka lại cảm thấy thật trống rỗng, thật khó chịu.
Mỗi lần làm bánh bích quy Shizuka lại như thói quen phân ra hai phần, rồi lại phải dọn đi một phần.
Khi ra đường chơi với lũ bạn, Shizuka luôn cảm thấy thiếu thốn, tuy mọi người chơi rất đông vui, nhưng Shizuka lại cảm giác trống rỗng trong lòng, sự trống rỗng ngày càng lớn khiến cô bé 10 tuổi cảm thấy thật khó tiếp nhận.
“Hôm nay mình phải xin lỗi Nobita! Có lẽ bởi vì bản thân đã nói quá nặng lời nên Nobita mới giận lâu như vậy, mình phải xin lỗi cậu ấy thôi!”
Quyết tâm như vậy, Shizuka nắm tay làm một động tác cổ vũ chính bản thân, rồi chạy theo bóng lưng đã đi được kha khá xa phía trước.
Chạy sắp đến nơi, đang định gọi với theo Nobita, bỗng cô thấy một bóng người chạy ra ôm chầm một cánh tay của cậu ta.
Đang đi trên đường về, Nobita bỗng thấy một bóng hình xinh xắn chạy đến bên cạnh rồi tự nhiên vô cùng ôm một cánh tay mình.
“Chào anh, Nobita-kun… Anh đến nhà em chơi đi! Mẹ em mong anh lắm đấy…”
“A! Là Hima-chan à? Xin lỗi em nhé, hôm nay thầy giáo có ra khá nhiều bài tập, anh nghĩ không thể đến được. Gửi lời chúc sức khỏe của anh đến bác gái nhé.”
Hima kể từ hôm Nobita vô tình tác tử đến nay thì vẫn luôn một bộ mê trai theo sau Nobita, hắn cũng không biết làm sao a, hắn và cô bé chỉ mới gặp mặt một lần á, tình cảm đâu ra mà cô bé lại làm quá vậy khiến hắn thật khó xử a.
“Vậy thì anh nhớ lúc nào rảnh phải qua nhà em chơi đấy! Anh biết cả nhà em luôn luôn mở cửa chào đón anh mà…”
Đứng nhìn hai người cười cười, nói nói đi xa, Shizuka không hiểu vì sao trong lòng thật khó chịu, có cảm giác tức tức nơi lồng ngực, lời đã ra đến miệng lại nuốt trở vào.
Mãi cho đến kho hai người đi khuất tầm mắt, Shizuka mới ỉu xìu đi về phía nhà mình, không hiểu sao dũng khí vừa lên được kha khá của cô lại bị đè dẹp xuống: “Thôi thì khi khác lại nói với Nobita vậy, coi bộ cậu ấy thật vui với bạn gái khác a, không phải mình a…”
Tự nói một mình, Shizuka không hiểu sao mắt lại nong nóng, có cảm giác mũi cũng nóng lên, hít sịt một tiếng, Shizuka tự dối mình một câu:
“Chắc là bị cảm, hôm nay trời gió to quá, bụi bay cả vào mắt mình.”
Về đến nhà, Nobita thấy Doraemon đang nhàn nhức cả trứng chơi ú tim tự trốn trong tủ chứa chăn nệm, Nobita quay sang nói.
“Nè Doraemon, cậu có đi cùng tớ sang hành tin Kuzakuza chơi không?”
“Đi!”
Nghĩ đến Sami-chan, Doraemon đầy máu phục sinh, năng lượng tràn đầy không ngần ngại đồng ý.
Mở tấm thảm Tatami lên, không bất ngờ khi phía dưới vẫn là cánh cửa khoang phi thuyền, nhìn hai bên một lúc, Nobita quay sang Doraemon hỏi:
“Cậu có bảo bối cắt gọt nào sắc bén không Doraemon?”
“Bảo bối sắc bén?”
Doraemon kinh ngạc hỏi, trong đầu Doraemon chuyển a, chuyển a, ngẫm lại thì các bảo bối Doraemon đều thiếu đi sự sắc bén và nguy hiểm a, phần lớn đều vô cùng an toàn á.
“A! Có! Máy cắt người!”
“Cái cưa máy này có thể cắt tất cả mọi thứ! Tất nhiên là không nguy hiểm, cho dù người bị cắt đôi ra cũng chả sao, dùng keo gắn lại là được. Cơ mà cậu cần nó làm gì?”
Doraemon mang ra một cái cưa máy rồi hỏi Nobita.
“Cậu cứ xem đi.”
Nói đoạn, Nobita mang cái cưa ra cắt thẳng xuống nền nhà, khoét hẳn đi vùng xung quanh tấm thảm Tatami, Doraemon thấy sàn nhà sắp rơi cả mảnh xuống tầng một thì hoảng loạn phiên bảo bối.
“Cần câu bắt dính….. Hấp… may quá, tóm được.”
Doraemon trước khi cả vùng sàn nhà bị rơi xuống kịp thời dùng cần câu bắt dính giữ lại kịp, nhưng thật hú hồn hú vía Doraemon quay sang trách móc Nobita.
“Sao cậu có thể bất cẩn như vậy? Mà hành động này của cậu là sao?”
Không quá quan tâm Doraemon đang bực mình, Nobita tiếp tục nói:
“Cậu cho tớ mượn khăn trùm thời gian và đèn pin phóng to đi, nhanh lên nào.”
“Thật là, bắt cậu không có cách nào a, đây này! Mà cậu định làm gì a?”
Doraemon đành đặt cả tấm thảm liền sàn nhà sang một bên rồi đưa tay vào túi rút ra hai vật đưa Nobita, vừa đưa vừa cằn nhằn.
Phủ tấm khăn trùm thời gian đã được phóng to lên nơi bị cắt rời lủng một lỗ lớn, Nobita hồi hộp chờ đợi, chút chút thời gian trôi qua, coi bộ đã đủ, Nobita hất khăn trùm lên, và thế là sàn nhà đã liền hoàn hảo trở lại.
Lại lật tấm thảm Tatami lên thì quả nhiên không có gì bên dưới cả ngoài sàn nhà.
“Thành công!”
Nobita đưa tay làm một tư thế chiến thắng, cười lên vui vẻ.
“Cậu làm gì tớ vẫn chưa hiểu.”
Doraemon một mặt không biết sao quay sang hỏi Nobita.
“Cậu thấy sàn nhà bình thường trở lại rồi chứ? Chúng ta có thể để phần sàn nhà bị cắt ra này ở nơi bí mật sẽ không lo lắng mẹ hay bố phát hiện dưới sàn nhà có con đường đi thông nơi khác á! Vả lại chúng ta cứ phỏng theo cách này thì cửa vào phòng động lực của phi thuyền nhà Raper lại có thể sử dụng bình thường á, và ta có thể di chuyển cánh cửa đi theo bản thân, muốn về nhà lúc nào thì về á.”
Nobita một mặt giải thích không sợ phiền phức nói ra, chứ Nobita vẫn nhớ không lâu sau lũ hành tinh đen sẽ tìm cách phá hủy cánh cửa lẫn hai đứa á, Nobita luôn tin “Không bức tường nào gió thổi không lọt”, “tai vách mạch rừng” là chuyện đương nhiên á, Nobita mới không thể để lịch sử tái diễn.
Mang ra ngôi nhà treo tường, Doraemon một mặt khó khăn nói:
“Cửa của nhà treo tường nhot quá! Phải làm sao đây?”
Nhìn Doraemon với ánh mắt nhìn thằng ngốc, Nobita bất lực nói:
“Cậu thu nhỏ tấm thảm hay phóng to tờ giấy ngôi nhà treo tường chẳng phải là xong sao?”
“A… Quên mất tiêu…”
Doraemon xấu hổ mặt đỏ bừng lên, nhiều khi Nobita thấy không phải Doraemon không có đầu óc, mà đơn thuần lười nhác đi suy nghĩ mà thôi, khiến cho cậu ta tập được thói quen cứ có vấn đề là lại tìm người hỏi ý kiến.
Cùng nhau đi qua cánh cửa, đến bên kia con tàu vũ trụ, làm lại một lần, thế là Doraemon có phiên bản khác của cánh cửa thần kì, có thể di chuyển từ nơi này đến trái đất, cách nhau ngàn tỉ năm ánh sáng, nhưng lại chỉ cố định được hai nơi này mà thôi.
Cho “cánh cửa” vào túi bốn chiều, Doraemon và Nobita lại tiếp tục quan sát xung quanh, sau một hồi tìm tòi thì hai người cuối cùng cũng tìm được cánh cửa đi xuống tàu.
“Ồ… Một hầm Gara..”
Nhìn xung quanh thiết kế với lối cấu trúc không gian khép kín, Doraemon nhận định nói.
“Đã Raper cho phi thuyền vào Gara rồi vậy thì ta đi ra bằng cách đơn giản đỡ tốn phiền phức a Doraemon? Mang vòng xuyên thấu ra đi.”
Nobita cũng nhìn xuang quanh rồi quay qua Doraemon cười nói.
Hai người đi qua vòng xuyên thấu mới nhận ra rằng Gara là được làm chìm sâu dưới lòng đất, nhìn xung quanh bát ngát chỉ một màu đất tím, đến một cọng cỏ cũng không, trên trời hai ánh mặt trăng đua nhau chiếu rọi tản ánh sáng xuống đại địa.
“Toàn là một màu tím huyền ảo!”
Doraemon phát ra cảm thán, Nobita cũng gật đầu đồng ý rồi tiếp lời:
“Đẹp như trong tranh vậy, nhưng cảnh vật vắng vẻ quá a, người dân đâu hết rồi nhỉ?”
“Tớ cũng không biết nữa…”
Doraemon cũng một mặt khó hiểu nhíu chặt lông mày, Ừ, nếu cậu ta có lông mày a.
“Cậu có thấy kì lạ không Doraemon? Đất đai nơi đây rất rộng lớn, không đến nỗi không đủ đất xây Gara a, nhưng Raper vẫn xây Gara dưới lòng đất, có thể nào dân tộc nơi đây cảm thấy mặt đất quá nguy hiểm để xây Gara thậm chí nhà không? Và họ hiện đang ở dưới lòng đất cả?”
Biết được cốt truyện, Nobita bắt đầu dẫn dắt Doraemon mạch suy nghĩ.
Vừa nói xong, các vùng đất xung quanh bỗng nhô lên từng lụn đất, lụn đất vỡ ra để lộ những con cá kì dị, nhìn thì biết ngay là loài lưỡng cư, nhưng cá cũng không phải cá, ếch cũng chả phải ếch.
“Con gì thấy ghê vậy Nobita?”
Doraemon một mặt ghét bỏ hướng về mấy sinh vật kia nói.
“Thường thường các động vật lưỡng cư xuất hiện báo hiệu trời mưa, hoặc triều cường á.”
Nobita thể hiện vốn kiến thức bác học của bản thân, Nghe Nobita nói vậy, Doraemon nhìn lên trời.
“Không có vẻ trời muốn mưa a?”
Lại nhìn xung quanh.
“Cũng không có sông thì lấy đâu ra triều cường?”
Rồi trợn tròn mắt nhìn phía chân trời một dải trắng muốt, tô thêm cho đường chân trời một sắc đẹp đẽ nên thơ.
Nhưng cảnh đẹp này là cảnh đẹp chết người, nó không là gì khác mà chính là sóng thần (tsunami).
“Trời ơi! Sóng thần Nobita-kun chạy mau…”
Doraemon hốt hoảng chộp tay Nobita quay về phía sau chạy trối chết, nhìn cứ đến lúc quan trọng như xe tuột xích Doraemon, Nobita trợn trắng mắt nói:
“Cậu có chong chóng tre để mốc trong túi à? Hay cậu nghĩ chân chạy sẽ nhanh hơn sóng thần?”
“Á… Sao tớ có thể quên việc cơ bản này nhỉ???”
Doraemon khững lại, rồi le lưỡi bối rối đưa tay vào túi rút ra chong chóng tre đưa Nobita.
Hai người bay lên cao trên không trung nhìn sóng thần tứ ngược khắp chốn, Doraemon cảm khái.
“Chả trách không có kiến trúc nào trên bờ cả, người dân sống trên hành tinh này cũng không dễ dàng a.”
Nói xong, Doraemon mang ra bè vạn năng thả xuống mặt nước, chiếc bè hình dáng con mực to lên to lên rồi dừng lại ở kích thước ngang bằng các bè thường thấy.
Nobita và Doraemon lên bè, Doraemon rút từ túi bốn chiều ra cánh cửa được cắt ra từ phi thuyền rồi nói:
“May sao cậu đã tính trước a Nobita-kun, nếu không chúng ta không biết đến bao giờ mới tìm lại được phi thuyền để về trái đất a, cũng không còn sớm nữa, chúng ta về cho kịp bữa tối đi”
Hai người đi qua cánh cửa về lại nhà treo tường, lại chui ra trở lại phòng Nobita, bỗng Doraemon trợn tròn mắt nhìn chiếc đồng hồ trên bàn học.
“Sao lại thế này? Chúng ta đi như hai ba tiếng đồng hồ sao lại thành chưa quá năm phút đồng hồ là sao?”
Nobita thì chả có chút gì ngạc nhiên cả, nói:
“Hai hành tinh cách xa nhau cả tỉ năm áng sáng lại có mối liên kết lại với nhau chỉ cần một bước là đến, cậu nghĩ thời gian cả hai bên sẽ đồng bộ được? Từ xưa đến nay không gian và thời gian luôn là gắn liền a.”
“Có nghĩa là ý cậu nói, chúng ta đi bên kia cả mấy tiếng bên này chỉ qua năm phút, chúng ta đi bên kia một ngày thì nơi đây chỉ qua có một tiếng thôi sao?”
Doraemon như bừng tỉnh hiểu ra nói.
“Đúng! Và theo ý tớ là chúng ta sang bên kia chơi đi vài ngày rồi lại trở lại á.”
Nobita gật gật đầu rồi cho ra ý kiến, Doraemon cũng vẫn như đứa trẻ ham chơi, gật đầu cái rụp:
“Đồng ý!”
/174
|