Trong vũ trụ tối tăm, chỉ có những điểm sáng lấp lánh xa xa mới cấp cho nơi này tí ti ánh sáng, nơi này có những mảnh loạn thạch bất định bơ vơ không có nơi để về, tràn ngập một khí tức đìu hiu cô quạnh.
Trong không gian tối tăm không có sự sống ấy nay lại xuất hiện một việc đầy tính sống động, cuộc đấu vật không cân sức giữa một đại anh hùng mèo Doraemon và bè lũ tội phạm xấu xa độc ác, phi thuyền lũ Hành Tinh Đen.
Chính xác ra mà nói tất cả mấy thứ như anh hùng hay gì gì đều chỉ là ảo tưởng trong đầu Doraemon thôi, dĩ nhiên trong mắt Sami bây giờ Doraemon mạnh bạo tất cả kẻ được xưng anh hùng á.
“Doraemon-kun không sao chứ Nobita-kun?”
Raper thấy Doraemon lại mạo hiểm ra ngoài không gian để ngăn sự va chạm với lũ hành tinh đen thì cũng lo lắng quay qua Nobita hỏi thăm.
Khoát khoát tay, Nobita không quá quan tâm nói:
“Doraemon mạnh mẽ hơn các cậu tưởng nhiều, chỉ là một chiếc phi thuyền vũ trụ mà thôi, còn chưa đủ uy hiếp đến cậu ấy!”
“Việc cậu làm bây giờ là tìm một nơi hạ cánh giải quyết chúng, chứ chỉ bị động bị đụng thế này không phải biện pháp, trên phi thuyền lại đến một thứ vũ khí cũng không có, thật là…..”
“Tốt! Mọi người chuẩn bị…3…2…1... Hạ cánh!”
Raper cũng bắt đầu mệnh lệnh cùng điều khiển con tàu đáp xuống bề mặt một hành tinh nhỏ đến cả tầng khí quyển còn không có, trong khi Raper chuẩn bị để hạ cánh thì phi thuyền lũ hành tinh đen cũng đã tiếp cận.
Nhìn chiếc phi thuyền to tổ bố đang tiếp cận, mọi người đang lo lắng dĩ nhiên là trừ Nobita, mồ hôi rơi như mưa dĩ nhiên cũng không có Nobita, thì cuối cùng cuộc chiến không cân sức cũng diễn ra…
Ừ, không cân sức! Bọn hành tinh đen phi thuyền yếu bạo! Doraemon rút ra khăn đấu bò tót và…. alê hấp! Phi thuyền bọn hành tinh đen trước phi thuyền của Raper một bước “thân mật” đáp xuống bề mặt sần sùi của hành tinh kia.
Nhìn khói bụi bốc lên mù mịt Nobita che mặt lại, xuýt xoa:
“Chắc đau lắm a…”
Hạ xuống bề mặt hành tinh an toàn xong, Raper lại một mặt khó khăn nói:
“Nhưng chúng ta làm sao ra đây? Ngoài kia không có dưỡng khí, vả lại môi trường chân không không cho phép sinh vật sống sinh tồn a… Tớ lại không mang theo phi hành gia trang phục…”
Nobita nhìn ra ngoài cửa chính thông hướng bên ngoài, không lo lắng nói một tiếng:
“Cậu không phải lo, cái đó đã có chuyên gia giải quyết rắc rối xử lí.”
“Chuyên gia giải quyết rắc rối?”
Raper một mặt không hiểu thấu mà hỏi lại, nhưng cũng không đợi Nobita nói thêm câu gì cửa khoang đã lại mở đi vào đâu là ai khác ngoài Doraemon.
Vừa vào đã nghe Doraemon cằn nhằn:
“Cậu nói ai là “chuyên gia giải quyết rắc rối” đấy???”
“Không ngờ ở tít ngoài chân không âm thanh vẫn truyền được đến tai cậu a?”
Nobita một mặt kinh ngạc thuần thục đánh lạc hướng vấn đề, không đáp lên vấn đề nhạy cảm kia một từ.
Chẳng qua vì trong nguyên tác Doraemon thường xuyên phải chùi đít cho Nobita sau mấy vụ rắc rối, cùng với khi nào gặp rắc rối Nobita luôn kêu Doraemon nên đây là nguyên nhân Nobita đặt biệt danh cho cậu ta là “chuyên gia giải quyết rắc rối” cái biệt danh này.
“Tai của tớ tuy bị cắn mất, vành tai thu sóng âm đã không còn, nhưng bộ phận còn lại còn nguyên nhá! Việc nghe mấy thứ âm thanh bên cạnh là dư xài, cho dù có bị ngăn cách bằng tường cách âm đi chăng nữa.”
Doraemon một mặt tự hào nói.
“Tóm lại cậu có bảo bối gì ứng phó tình trạng khi ra ngoài vũ trụ không?”
Thấy Doraemon tinh tướng Nobita là nhất không chịu nổi, cắt ngang quá trình tinh tướng của cậu ta.
“Việc này không vấn đề gì, rắc rối mấy tớ cũng giải quyết được! Đây là “kẹo thích nghi”, chỉ cần uống một viên vào sẽ thích nghi được ở mọi điều kiện khí hậu!”
Doraemon tiếp tục tinh tướng, Nobita lầm bầm:
“Thế mà cứ cãi, chuyên gia giải quyết rắc rối đúng quá còn gì…”
“Cậu nói cái gì?”
Doraemon quay qua Nobita hỏi, Nobita vội vã chuyển đề tài.
“A! Tớ đang phân vân kẹo này có tác dụng trong bao lâu a?”
Nobita nhớ không lầm thì sau này Doraemon hay dùng “đèn thích nghi” hơn chứ gần như không dùng “kẹo thích nghi” nữa, nên cũng hỏi xem sao.
“A! Đúng a, kẹo thích nghi chỉ có tác dụng trong vòng 12h thôi, mọi người cũng đừng quên đấy! Thực ra tớ có đèn thích nghi có tác dụng dài đến 24h kìa, nhưng nó cũ quá đang đi bảo trì rồi…”
Doraemon mới sực nhớ ra nhắc nhở, nhìn Doraemon nước tiểu tính, Nobita bất lực nhả rãnh nói:
“Cậu không đủ tiền mua cái mới sao?”
Doraemon gãi gãi đầu cười nói:
“Đủ thì đủ a, nhưng mà tớ cảm thấy nó còn dùng thật tốt á, số tiền đó chờ lúc nào có giảm giá bảo bối thì lại mua một vốn bốn lời a…”
Nobita hóa đá, chả trách bảo bối Doraemon nhiều như sao trên trời, nhưng cũng giống chúng, đẹp mà bắt không được vậy, đống bảo bối đó ngoài một số thực hữu dụng ra còn lại quả nhiên toàn là không có chút tính thực dụng nào, thậm chí lặp công dụng cũng nhiều vô số kể á.
“Doraemon! Nói thật đi! Nhân viên bán hàng tại cửa hàng tương lai là mèo đúng không?”
Nobita một mặt thám tử tư suy luận, Doraemon như giật thót một cái theo bản năng liếc sang Sami rồi lắc đầu lia lịa:
“Không không! Làm gì có… Không có đâu! Thôi ta nhanh lên uống vào kẹo thích nghi mà đi ra giải quyết lũ hành tinh đen đi…”
Nói xong cu cậu lật đật mở cửa chạy mất, thấy thế Nobita gật gật đầu, coi bộ suy đoán của mình không sai a, chả trách Doraemon toàn mua mấy thứ bảo bối gì gì không à, thì ra là dại gái a.
“Dại gái là một nguyên tội a…”
Lắc lắc đầu, Nobita làm một vẻ người từng trải thở dài.
“Nobita-kun, cậu có đi ra không? Tớ đi ra trước nhé!”
Đang làm bộ làm tịch Nobita bỗng nghe thấy tiếng Shizuka gọi, bỗng phục hồi lại tinh thần sum xoe chạy đến cùng đi ra với cô ấy liền, quả nhiên là hai thằng bạn chung chí hướng a…..
Mất đi chút thời gian nên khi mấy người đi ra được phi thuyền đã thấy lũ hành tinh đen vũ trang tận răng đã chờ nơi đó, liếc lũ chưa đến năm sức chiến đấu cặn bã Nobita không có xung động bắt chuyện, nhưng thường thì những kẻ ngu vẫn thường tỏ ra là mình nguy hiểm á.
Thấy cả đám nhóc con chui ra khỏi phi thuyền, Nobita lại ra sau cùng cộng với ngoài vũ trụ ánh sáng cũng không khả quan, nên đến cuối cùng hai tên cầm đầu gầy và béo là Doto và Uno vẫn không nhận thấy tên quái vật từng làm chúng suýt chút nữa là đi ăn cơm tù đang đứng trong đám trẻ ranh kia nên vẫn trang một đợt bức, tác một đợt tử mà vênh mặt lên nói:
“Lũ nhóc kia, bọn mi quá may mắn vì phi thuyền bọn tao mất lái đấy! Nhưng bây giờ không được may mắn vậy nữa đâu! Khôn hồn thì bó tay chịu trói đi theo bọn tao.”
Raper một mặt “chết cũng không hối cải” nói:
“Bọn mi đừng hòng dọa nạt được chúng ta! Có chết chúng ta cũng sẽ không làm tay sai cho bọn mi!”
“Thế thì bọn mi chuẩn bị chịu chết đi!”
Tên Doto một mặt vào tù ra tội nói, khuôn mặt âm trầm vốn có thể dọa khóc bất kì đứa trẻ nào trong mắt Nobita ngoài ngứa mắt ra không có gì khác.
Bước ra hai bước lên phía trước đoàn người Nobita làm động tác ngoáy tai đóng vai mấy tên lưu manh trường học hướng về bọn Doto và Uno nói:
“Hai đứa các ngươi nói gì a? Ta không nghe rõ cho lắm…”
Nhìn thấy một tên oắt con bước ra trang một đợt bức, hai tên Doto và Uno đang định phát tác tí tính khí, cơ mà đến khi thấy kẻ nói là tên quái vật kia thì cả hai tắt máy.
“Không phải chỉ chặn một chiếc phi thuyền chở hàng của mấy đứa con nít a, sao lại gặp tên tai tinh này?”
Doto và Uno là khóc không ra nước mắt, nhìn cả lũ nhóc đang từ một đoàn cừu non trong mắt chúng trước kia, nay bỗng lắc mình biến hóa thành lũ sói xám đang lăm le nuốt chửng bọn chúng.
“Shizuka-chan, Doraemon, hai người lên đi, không phải sợ, bọn nó yếu lắm, đứa trẻ ba tuổi cũng đánh được đấy.”
Nobita chả muốn tốn sức đánh lũ không chịu nổi một kích yếu gà này, hắn quay sang Doraemon và Shizuka nói một tiếng.
Nói xong Nobita nhanh chóng rút khẩu súng…. Bắn đạn cao su bên hông ra. Thực ra Nobita vẫn còn nhớ lần này có thể sẽ gặp lũ hành tinh đen nên trước khi đi đã lục tìm mãi mới ra được cái súng cổ lỗ sĩ này á.
Vì ngoài không gian không có không khí nên nguyên lí nén thả không khí thành đạn của không khí pháo bị vô hiệu, bởi vậy nên Nobita mới khổ bức mang theo thứ vũ khí hắn có duy nhất đi theo, chứ chờ Doraemon kiếm được cái súng gây mê chắc bọn kia đã xả được vài lượt đạn rồi.
Thấy hai tên Doto và Uno không có ý định đầu hàng, quả là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” mà…
Póc… Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên, dĩ nhiên là ở nơi chân không như thế này không thể truyền ra, nhưng Nobita vẫn cảm thấy có tiếng Póc nho nhỏ vang lên.
Cho dù chỉ là một tiếng nhỏ nhưng bên hành tinh đen một kẻ định nổ súng đã bị bắn bay súng trên tay.
Không có không khí, lực cản là tối thiểu, viên đạn cao su được động năng gia tốc vượt quá tốc độ mà một viên đạn cao su có thể đạt tới, tạo nên một việc thú vị là một viên cao su hạ một người.
“Bắn chúng!”
Tên Doto hét lên, nói xong hắn lại không tiến lên ngược lại quay đầu chạy vào con tàu, coi bộ chỉ huy sợ mất mật định bụng thí tốt giữ tướng a.
Póc… Một phát đạn cao su bắn trúng ngay cúc hoa của tên Doto khiến hắn ngã một phát cẩu đớp s**t, thấy khuôn mặt vặn vẹo muốn nói lại không có khí nói kia Nobita chỉ có thể rùng mình nói một câu:
“Thật có lỗi…”
Xong cuối cùng bắn thêm một phát, Póc… thấy đáy quần giữa cái mông đang dương lên cao cao có một lỗ hổng Nobita nghiêm túc gật gật đầu kết luận:
“Vào rồi! Trúng hồng tâm! 10/10 điểm!”
Còn tên Doto thì nay đã sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự rồi, coi bộ như thế cũng là một loại hạnh phúc a…
Trong không gian tối tăm không có sự sống ấy nay lại xuất hiện một việc đầy tính sống động, cuộc đấu vật không cân sức giữa một đại anh hùng mèo Doraemon và bè lũ tội phạm xấu xa độc ác, phi thuyền lũ Hành Tinh Đen.
Chính xác ra mà nói tất cả mấy thứ như anh hùng hay gì gì đều chỉ là ảo tưởng trong đầu Doraemon thôi, dĩ nhiên trong mắt Sami bây giờ Doraemon mạnh bạo tất cả kẻ được xưng anh hùng á.
“Doraemon-kun không sao chứ Nobita-kun?”
Raper thấy Doraemon lại mạo hiểm ra ngoài không gian để ngăn sự va chạm với lũ hành tinh đen thì cũng lo lắng quay qua Nobita hỏi thăm.
Khoát khoát tay, Nobita không quá quan tâm nói:
“Doraemon mạnh mẽ hơn các cậu tưởng nhiều, chỉ là một chiếc phi thuyền vũ trụ mà thôi, còn chưa đủ uy hiếp đến cậu ấy!”
“Việc cậu làm bây giờ là tìm một nơi hạ cánh giải quyết chúng, chứ chỉ bị động bị đụng thế này không phải biện pháp, trên phi thuyền lại đến một thứ vũ khí cũng không có, thật là…..”
“Tốt! Mọi người chuẩn bị…3…2…1... Hạ cánh!”
Raper cũng bắt đầu mệnh lệnh cùng điều khiển con tàu đáp xuống bề mặt một hành tinh nhỏ đến cả tầng khí quyển còn không có, trong khi Raper chuẩn bị để hạ cánh thì phi thuyền lũ hành tinh đen cũng đã tiếp cận.
Nhìn chiếc phi thuyền to tổ bố đang tiếp cận, mọi người đang lo lắng dĩ nhiên là trừ Nobita, mồ hôi rơi như mưa dĩ nhiên cũng không có Nobita, thì cuối cùng cuộc chiến không cân sức cũng diễn ra…
Ừ, không cân sức! Bọn hành tinh đen phi thuyền yếu bạo! Doraemon rút ra khăn đấu bò tót và…. alê hấp! Phi thuyền bọn hành tinh đen trước phi thuyền của Raper một bước “thân mật” đáp xuống bề mặt sần sùi của hành tinh kia.
Nhìn khói bụi bốc lên mù mịt Nobita che mặt lại, xuýt xoa:
“Chắc đau lắm a…”
Hạ xuống bề mặt hành tinh an toàn xong, Raper lại một mặt khó khăn nói:
“Nhưng chúng ta làm sao ra đây? Ngoài kia không có dưỡng khí, vả lại môi trường chân không không cho phép sinh vật sống sinh tồn a… Tớ lại không mang theo phi hành gia trang phục…”
Nobita nhìn ra ngoài cửa chính thông hướng bên ngoài, không lo lắng nói một tiếng:
“Cậu không phải lo, cái đó đã có chuyên gia giải quyết rắc rối xử lí.”
“Chuyên gia giải quyết rắc rối?”
Raper một mặt không hiểu thấu mà hỏi lại, nhưng cũng không đợi Nobita nói thêm câu gì cửa khoang đã lại mở đi vào đâu là ai khác ngoài Doraemon.
Vừa vào đã nghe Doraemon cằn nhằn:
“Cậu nói ai là “chuyên gia giải quyết rắc rối” đấy???”
“Không ngờ ở tít ngoài chân không âm thanh vẫn truyền được đến tai cậu a?”
Nobita một mặt kinh ngạc thuần thục đánh lạc hướng vấn đề, không đáp lên vấn đề nhạy cảm kia một từ.
Chẳng qua vì trong nguyên tác Doraemon thường xuyên phải chùi đít cho Nobita sau mấy vụ rắc rối, cùng với khi nào gặp rắc rối Nobita luôn kêu Doraemon nên đây là nguyên nhân Nobita đặt biệt danh cho cậu ta là “chuyên gia giải quyết rắc rối” cái biệt danh này.
“Tai của tớ tuy bị cắn mất, vành tai thu sóng âm đã không còn, nhưng bộ phận còn lại còn nguyên nhá! Việc nghe mấy thứ âm thanh bên cạnh là dư xài, cho dù có bị ngăn cách bằng tường cách âm đi chăng nữa.”
Doraemon một mặt tự hào nói.
“Tóm lại cậu có bảo bối gì ứng phó tình trạng khi ra ngoài vũ trụ không?”
Thấy Doraemon tinh tướng Nobita là nhất không chịu nổi, cắt ngang quá trình tinh tướng của cậu ta.
“Việc này không vấn đề gì, rắc rối mấy tớ cũng giải quyết được! Đây là “kẹo thích nghi”, chỉ cần uống một viên vào sẽ thích nghi được ở mọi điều kiện khí hậu!”
Doraemon tiếp tục tinh tướng, Nobita lầm bầm:
“Thế mà cứ cãi, chuyên gia giải quyết rắc rối đúng quá còn gì…”
“Cậu nói cái gì?”
Doraemon quay qua Nobita hỏi, Nobita vội vã chuyển đề tài.
“A! Tớ đang phân vân kẹo này có tác dụng trong bao lâu a?”
Nobita nhớ không lầm thì sau này Doraemon hay dùng “đèn thích nghi” hơn chứ gần như không dùng “kẹo thích nghi” nữa, nên cũng hỏi xem sao.
“A! Đúng a, kẹo thích nghi chỉ có tác dụng trong vòng 12h thôi, mọi người cũng đừng quên đấy! Thực ra tớ có đèn thích nghi có tác dụng dài đến 24h kìa, nhưng nó cũ quá đang đi bảo trì rồi…”
Doraemon mới sực nhớ ra nhắc nhở, nhìn Doraemon nước tiểu tính, Nobita bất lực nhả rãnh nói:
“Cậu không đủ tiền mua cái mới sao?”
Doraemon gãi gãi đầu cười nói:
“Đủ thì đủ a, nhưng mà tớ cảm thấy nó còn dùng thật tốt á, số tiền đó chờ lúc nào có giảm giá bảo bối thì lại mua một vốn bốn lời a…”
Nobita hóa đá, chả trách bảo bối Doraemon nhiều như sao trên trời, nhưng cũng giống chúng, đẹp mà bắt không được vậy, đống bảo bối đó ngoài một số thực hữu dụng ra còn lại quả nhiên toàn là không có chút tính thực dụng nào, thậm chí lặp công dụng cũng nhiều vô số kể á.
“Doraemon! Nói thật đi! Nhân viên bán hàng tại cửa hàng tương lai là mèo đúng không?”
Nobita một mặt thám tử tư suy luận, Doraemon như giật thót một cái theo bản năng liếc sang Sami rồi lắc đầu lia lịa:
“Không không! Làm gì có… Không có đâu! Thôi ta nhanh lên uống vào kẹo thích nghi mà đi ra giải quyết lũ hành tinh đen đi…”
Nói xong cu cậu lật đật mở cửa chạy mất, thấy thế Nobita gật gật đầu, coi bộ suy đoán của mình không sai a, chả trách Doraemon toàn mua mấy thứ bảo bối gì gì không à, thì ra là dại gái a.
“Dại gái là một nguyên tội a…”
Lắc lắc đầu, Nobita làm một vẻ người từng trải thở dài.
“Nobita-kun, cậu có đi ra không? Tớ đi ra trước nhé!”
Đang làm bộ làm tịch Nobita bỗng nghe thấy tiếng Shizuka gọi, bỗng phục hồi lại tinh thần sum xoe chạy đến cùng đi ra với cô ấy liền, quả nhiên là hai thằng bạn chung chí hướng a…..
Mất đi chút thời gian nên khi mấy người đi ra được phi thuyền đã thấy lũ hành tinh đen vũ trang tận răng đã chờ nơi đó, liếc lũ chưa đến năm sức chiến đấu cặn bã Nobita không có xung động bắt chuyện, nhưng thường thì những kẻ ngu vẫn thường tỏ ra là mình nguy hiểm á.
Thấy cả đám nhóc con chui ra khỏi phi thuyền, Nobita lại ra sau cùng cộng với ngoài vũ trụ ánh sáng cũng không khả quan, nên đến cuối cùng hai tên cầm đầu gầy và béo là Doto và Uno vẫn không nhận thấy tên quái vật từng làm chúng suýt chút nữa là đi ăn cơm tù đang đứng trong đám trẻ ranh kia nên vẫn trang một đợt bức, tác một đợt tử mà vênh mặt lên nói:
“Lũ nhóc kia, bọn mi quá may mắn vì phi thuyền bọn tao mất lái đấy! Nhưng bây giờ không được may mắn vậy nữa đâu! Khôn hồn thì bó tay chịu trói đi theo bọn tao.”
Raper một mặt “chết cũng không hối cải” nói:
“Bọn mi đừng hòng dọa nạt được chúng ta! Có chết chúng ta cũng sẽ không làm tay sai cho bọn mi!”
“Thế thì bọn mi chuẩn bị chịu chết đi!”
Tên Doto một mặt vào tù ra tội nói, khuôn mặt âm trầm vốn có thể dọa khóc bất kì đứa trẻ nào trong mắt Nobita ngoài ngứa mắt ra không có gì khác.
Bước ra hai bước lên phía trước đoàn người Nobita làm động tác ngoáy tai đóng vai mấy tên lưu manh trường học hướng về bọn Doto và Uno nói:
“Hai đứa các ngươi nói gì a? Ta không nghe rõ cho lắm…”
Nhìn thấy một tên oắt con bước ra trang một đợt bức, hai tên Doto và Uno đang định phát tác tí tính khí, cơ mà đến khi thấy kẻ nói là tên quái vật kia thì cả hai tắt máy.
“Không phải chỉ chặn một chiếc phi thuyền chở hàng của mấy đứa con nít a, sao lại gặp tên tai tinh này?”
Doto và Uno là khóc không ra nước mắt, nhìn cả lũ nhóc đang từ một đoàn cừu non trong mắt chúng trước kia, nay bỗng lắc mình biến hóa thành lũ sói xám đang lăm le nuốt chửng bọn chúng.
“Shizuka-chan, Doraemon, hai người lên đi, không phải sợ, bọn nó yếu lắm, đứa trẻ ba tuổi cũng đánh được đấy.”
Nobita chả muốn tốn sức đánh lũ không chịu nổi một kích yếu gà này, hắn quay sang Doraemon và Shizuka nói một tiếng.
Nói xong Nobita nhanh chóng rút khẩu súng…. Bắn đạn cao su bên hông ra. Thực ra Nobita vẫn còn nhớ lần này có thể sẽ gặp lũ hành tinh đen nên trước khi đi đã lục tìm mãi mới ra được cái súng cổ lỗ sĩ này á.
Vì ngoài không gian không có không khí nên nguyên lí nén thả không khí thành đạn của không khí pháo bị vô hiệu, bởi vậy nên Nobita mới khổ bức mang theo thứ vũ khí hắn có duy nhất đi theo, chứ chờ Doraemon kiếm được cái súng gây mê chắc bọn kia đã xả được vài lượt đạn rồi.
Thấy hai tên Doto và Uno không có ý định đầu hàng, quả là “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ” mà…
Póc… Một tiếng kêu nho nhỏ vang lên, dĩ nhiên là ở nơi chân không như thế này không thể truyền ra, nhưng Nobita vẫn cảm thấy có tiếng Póc nho nhỏ vang lên.
Cho dù chỉ là một tiếng nhỏ nhưng bên hành tinh đen một kẻ định nổ súng đã bị bắn bay súng trên tay.
Không có không khí, lực cản là tối thiểu, viên đạn cao su được động năng gia tốc vượt quá tốc độ mà một viên đạn cao su có thể đạt tới, tạo nên một việc thú vị là một viên cao su hạ một người.
“Bắn chúng!”
Tên Doto hét lên, nói xong hắn lại không tiến lên ngược lại quay đầu chạy vào con tàu, coi bộ chỉ huy sợ mất mật định bụng thí tốt giữ tướng a.
Póc… Một phát đạn cao su bắn trúng ngay cúc hoa của tên Doto khiến hắn ngã một phát cẩu đớp s**t, thấy khuôn mặt vặn vẹo muốn nói lại không có khí nói kia Nobita chỉ có thể rùng mình nói một câu:
“Thật có lỗi…”
Xong cuối cùng bắn thêm một phát, Póc… thấy đáy quần giữa cái mông đang dương lên cao cao có một lỗ hổng Nobita nghiêm túc gật gật đầu kết luận:
“Vào rồi! Trúng hồng tâm! 10/10 điểm!”
Còn tên Doto thì nay đã sùi bọt mép bất tỉnh nhân sự rồi, coi bộ như thế cũng là một loại hạnh phúc a…
/174
|