“Đây là hình tháp Tokyo! Còn đây là cây cầu! Chờ chút, cái này hơi phức tạp chút… Xong! Đây là Dải Ngân Hà!”
Nobita đang thể hiện kĩ thuật chơi dây điêu luyện của bản thân cho Krim xem, cô bé vỗ tay phải nói là hoan a.
Shizuka chỉ có thể ngồi bên xem, cô thật không hiểu Nobita sao có thể thích mấy thứ trò chơi vô bổ như vậy được, nhưng thứ trò chơi vô bổ kia trong mắt Krim lại là một trò chơi đầy thú vị và đòi hỏi kĩ xảo cao.
Nobita khi xưa tại trước xuyên qua là một người Việt, tại đấy có hàng tá trò chơi cho lũ trẻ như chơi trốn tìm, nhảy cầu, ném lỗi, chơi khăng, chơi gù..vv..vv.
Nhưng khi đọc Doraemon thì hắn mới nhận ra một điều thứ mà người ta khinh thường, thứ Nobita thuần thục nhất “chơi dây” thì hắn một chút cũng không biết.
Nhìn Nobita trong truyện làm ra những hình thù đầy tính nghệ thuật chỉ bằng mấy động tác và mấy sợi dây thì hắn cảm giác thật lợi hại.
Không như Nobita trước kia chơi dây chỉ vì đó là trò chơi duy nhất cậu ta chơi giỏi mà thôi, Nobita bây giờ thuần túy là thích thú trò chơi đầy tính khéo léo và cần đầu óc tưởng tượng này.
Nhiều khi Nobita nghĩ có thể nào lúc nào đó bản thân có thể dùng trò chơi này kết lại những thứ có hình sợi khác mà không đơn giản chỉ là sợi dây, nhưng chuyện đó cứ để sau này hắn quan tâm, bây giờ Nobita chỉ coi chơi dây là một điều thú vị đứng sau việc ăn và ngủ thôi.
Ăn uống xong xuôi Nobita lại thấy Krim đang cho mấy chú chim trứng ăn mảnh vụn bánh thì cười nói:
“Mấy chú chim này thật đáng yêu Krim nhỉ?”
Shizuka cũng chạy lại cùng Krim cho chúng ăn, mấy chú chim thật sự rất thân người, mà chính xác hơn gần như hành tinh này con vật nào cũng vô cùng thân thiện với con người a.
Cho ăn xong, nhìn đàn chim lại bay đi Krim thở dài, thấy vậy Shizuka tò mò hỏi:
“Sao thế Krim-chan? Tớ thấy cậu không được vui?”
Nhìn lên trời cao, Raper thay Krim trả lời:
“Thực ra Krim buồn là vì lũ chim trứng này sắp bị tuyệt chủng rồi…”
Nobita nhíu mày lại, Shizuka cấp bách hỏi:
“Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ các cậu săn bắn chúng nhiều quá?”
Raper cười khổ lắc đầu nói:
“Các cậu không thấy các loài động vật nơi đây đều vô cùng thân thiện với con người à? Chúng tớ không hề giết hại bất kì một con vật nào, quy trình công nghệ đã cho chúng tớ tạo ra thức ăn chỉ từ thực vật nhưng lại đầy đủ protein và khoáng chất cùng yếu tố vi lượng rồi, không cần thiết phải săn bắn động vật nữa.”
Nhìn đàn chim trứng đang vui vẻ bay lượn Raper thở dài tiếp lời:
“Nhưng bọn hành tinh đen lại không như vậy. Chúng trong một lần đi ngang qua khu rừng nơi cư trú của lũ chim trứng thì đã vì thỏa mãn tính phá hoại của bản thân mà đã đốt trụi cả cánh rừng, mất đi nơi trú ẩn, mất đi nguồn cung cấp lương thực, loài chim trứng mới đứng trong nguy cơ tuyệt chủng đó.”
Nobita liếc sang Doraemon nói:
“Doraemon, cậu có bảo bối nào giúp cho lũ chim trứng này thoát nạn diệt chủng không vậy?”
Doraemon cười cười rút ra một chiếc tổ chim nho nhỏ rồi nói:
“Chuyện nhỏ! Cứ để đó cho tớ! “Tổ chim không đáy”! Các cậu hãy treo mỗi chiếc tổ chim này lên một thân cây đi!”
Nobita cùng Shizuka và anh em nhà Raper nhanh chóng làm theo, khi tất cả đã đâu vào đấy Doraemon mới cười nói tiếp:
“Mỗi tổ chim như vậy có thể chứa được hàng vạn con chim, thức ăn thì không cần lo lắng tron g vòng mười năm. Treo lên cây thì khi có gió lùa qua mỗi tổ chim sẽ phát ra tiếng nhạc mời gọi những chú chim vào ở.”
Mọi người không phải đợi lâu mấy chú chim trứng đã thi nhau kéo về hướng này, một số ở gần đã chui vào tổ, nhìn một màn thần kì này mấy người đều tấm tắc kêu hay.
Nobita thì sau khi vui mừng vì đã giúp đỡ được một loài chim không bị tuyệt chủng cùng được một lượng công đức thì ngược lại thở dài nói:
“Bảo bối tốt vậy mà lại chỉ có thể dùng ở đây a, không thể dùng tại Địa Cầu được, tại Địa Cầu còn vô số loài chim sắp tuyệt chủng á.”
Shizuka một mặt nghi hoặc quay sang Nobita hỏi:
“Sao cậu nói thế? Doraemon đâu có keo kiệt đến mức không dùng bảo bối để giúp đỡ những chú chim đáng yêu ấy đâu, Doraemon nhỉ?”
Doraemon cũng gật đầu lia lịa nói:
“Đúng thế! Đúng thế! Chẳng qua là tớ quên thôi, lúc trở lại Trái Đất tớ sẽ mang nó ra bảo vệ những loài chim hiếm sắp bị tuyệt chủng!”
Nobita vẫn thở dài lắc đầu rồi nói:
“Các cậu hiểu sai ý tớ rồi… Các cậu nghĩ xem nguyên nhân dẫn đến sự tuyệt chủng của động vật trên trái đất là do gì?”
Không đợi hai người trả lời Nobita đã tự nói:
“Do săn bắn quá mức a, con người mới là nguyên nhân chính dẫn đến sự sụt giảm nghiêm trọng đến tuyệt chủng giống loài á.”
Thở dài một tiếng, Nobita tiếp tục “thông não” hai người:
“Các cậu có thấy bảo bối này của Doraemon giống như thôi miên lũ chim coi nó là nơi an toàn nhất, là nhà chúng không? Nếu lũ người xấu, bọn săn trộm thấy được thì các cậu nghĩ chúng sẽ làm gì?”
Lắc lắc đầu, Nobita vạch ra sự đen tối trong tâm hồn bọn tội phạm mà nói:
“Chúng sẽ tìm cách bắt hết lũ chim trong tổ đưa đi bán hoặc giết ăn sau đó chúng lại mang tổ chim đi đến nơi có chim qua lại tiếp tục treo lên…”
Nobita càng nói khuôn mặt Shizuka càng tái đi, Doraemon cũng run lên, thế mới biết bảo bối tốt của bản thân coi bộ hoàn toàn vô hại nhưng khi rơi vào tay kẻ xấu thì thật kinh khủng.
“Nhưng các cậu không cần phải lo! Sắp tớt tớ chắc chắn sẽ tìm ra cách bảo vệ hết những giống loài sắp tuyệt chủng ấy!”
Nobita thấy không khí lại trầm trọng, cảm thấy miệng mình thật tiện, cứ nói cái gì y như rằng sẽ hướng bi quan chiều hướng phát triển khiến cho không khí nặng nề đi.
Nhưng đời là vậy, mặt tối trong xã hội luôn luôn tồn tại và chiếm một khoảng to lớn, nếu quá ngây thơ mà không lường trước lường sau thì có thể việc tốt của bản thân lại vô tình tiếp tay cho kẻ xấu.
Mọi người đang vui vẻ nghỉ trưa thì bỗng phát hiện phía xa có khói đặc bốc lên.
…………………………………
Xom và bố của cậu ta đang rất tức giận, bỗng nơi đâu lũ hành tinh đen thành đoàn kéo đội đến thúc đẩy đàn ốc sên đi phá hoại mùa màng của nhà mình.
Xom rất tức giận, nhưng cậu ta sợ, đúng vậy! Cậu ta sợ.
Đứng trước lũ xú danh lan xa ác độc, đê tiện, bọn hành tinh đen thì chân cậu như nhuyễn ra, tuy đứng trước những người địa cầu đã đánh bại bọn hành tinh đen cậu ta có thể thể hiện ghét ra mặt, nhưng đó là do cậu ta biết thừa có gì thì ba người họ cũng chẳng thể làm gì mình.
Quả nhiên như người xưa đã nói a “Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi”, Nobita và Doraemon lẫn Shizuka đều quá hiền lành, cho dù mạnh mẽ hơn nhiều lũ hành tinh đen nhưng quả không thể làm người khác sợ hãi đi đằng nào.
Nguwọc lại xú danh lan xa bọn hành tinh đen thì lại chân chân thật thật khiến trẻ em ba tuổi ngưng khóc á.
Bố Xom là bác Khamon lại khác, ông không thể để bọn xáu xa kia phá hoại đi tâm huyết bao lâu của bản thân nên ông rút ra từ bên hông cây súng hiếm hoi trên hành tinh này chỉ về bọn chúng uy hiếp:
“Lũ độc ác kia! Bọn mi đừng tưởng ăn hiếp ai cũng được nhé!”
Nhưng coi bộ lời uy hiếp của ông không có mấy tác dụng cho lắm, tên Doto cầm đầu quay về phía ông Khamon nói:
“Đây là đất săn bắn của tao! Mày dám trồng cây trên đó, lại còn dám phản kháng! Bắn!”
Cả loạt đạn bắn đến, một phát trúng vào tay cầm súng khiến nó bị văng ra, tên Uno phất tay lên nói:
“Dừng lại! Ta muốn dắt theo một con chó cho cuộc săn thêm ý nghĩa!”
Nói đoạn, tên Uno vung ra trong tay dây thừng, không nói chứ tên này vung dây vẫn có một bộ a, ném phát đã tròng cả cái thòng lọng vào người ông Khamon, xong xuôi bọn chúng lại càng cười đắc ý kéo theo ông cưỡi trâu vừa chạy vừa bắn súng lên trời thị uy.
Xom chỉ có thể nứt mắt ra kêu lên:
“Bố ơi!!!”
Ông Khamon vẫn tranh tranh thiết huyết, bị kéo đi máu chảy đầm đìa vẫn chửi bọn hành tinh đen:
“Buông ta ra! Lũ khốn kiếp ăn cướp giết người!”
Đang ngàn cân treo sợi tóc thì ba người Nobita, Shizuka và Doraemon từ phía xa bay đến.
Nobita ngón trỏ có đại bác không khí cỡ nhỏ, súng không khí.
Shizkua hai tay cầm khăn đấu bò tót đỏ chót.
Doraemon thì trong tay khẩu đại bác không khí bé bự.
Ba người phi đến như ba anh em siêu nhân ấy, nhạc ra quân là tiếng súng dày đặc bên tai, đồng phục là huy hiệu bông hoa tuyết đeo bên ngực trái mỗi người.
“Dừng tay lại! Lũ bại tướng kia!”
Chưa đến nơi Doraemon đã hét lên về phía bọn Doto và Uno đang tứ ngược.
Vì tập trung của bọn hành tinh đen đều chú ý đến ba người nên lũ ốc sên như được đại xá mà chạy mất hút.
“Coi bộ bọn mi đã được thả, quả nhiên lũ cảnh sát vũ trụ là ô dù cho bọn mi a.”
Nobita bay lên trên không cúi đầu xuống liếc về bọn hành tinh đen phía dưới mà nói.
“Biết thì sao? Các ngươi lại có thể làm gì?”
Tên Dono cười vang đắc ý nói, trong mắt hắn bọn trẻ con địa cầu này chỉ như lũ kiến đòi kiện củ khoai mà thôi, sức mạnh có mạnh thật, nhưng cũng chả dám làm gì chúng, bắt chúng giao cho cảnh sát vũ trụ xong chúng lại được thả, đó là một vòng luẩn quẩn á.
“Biết để phân biệt ra sâu mọt ở trên lá cây a, người ta cần biết để phun thuốc trừ sâu…”
Cười lạnh một tiếng, Nobita nói một câu không ai hiểu rồi dẫn đầu giương ngón trỏ ra.
Pằng! Pằng! pằng!
Tài thiện xạ của Nobita quả nhiên không nói ngoa, bách phát bách trúng á.
Bọn hành tinh đen không đỡ nổi một kích, Shizuka lao vào bọn chúng xoay người một vòng là chúng đều bay ra như thiên nữ tán hoa, Doraemon một pháo là cả người cả bò đều bay xa xa mấy mét.
Trông kinh dị thế nhưng thật không ai tử thương cả, quả nhiên là cơ chế an toàn của cửa hàng tương lai a.
Nobita đang thể hiện kĩ thuật chơi dây điêu luyện của bản thân cho Krim xem, cô bé vỗ tay phải nói là hoan a.
Shizuka chỉ có thể ngồi bên xem, cô thật không hiểu Nobita sao có thể thích mấy thứ trò chơi vô bổ như vậy được, nhưng thứ trò chơi vô bổ kia trong mắt Krim lại là một trò chơi đầy thú vị và đòi hỏi kĩ xảo cao.
Nobita khi xưa tại trước xuyên qua là một người Việt, tại đấy có hàng tá trò chơi cho lũ trẻ như chơi trốn tìm, nhảy cầu, ném lỗi, chơi khăng, chơi gù..vv..vv.
Nhưng khi đọc Doraemon thì hắn mới nhận ra một điều thứ mà người ta khinh thường, thứ Nobita thuần thục nhất “chơi dây” thì hắn một chút cũng không biết.
Nhìn Nobita trong truyện làm ra những hình thù đầy tính nghệ thuật chỉ bằng mấy động tác và mấy sợi dây thì hắn cảm giác thật lợi hại.
Không như Nobita trước kia chơi dây chỉ vì đó là trò chơi duy nhất cậu ta chơi giỏi mà thôi, Nobita bây giờ thuần túy là thích thú trò chơi đầy tính khéo léo và cần đầu óc tưởng tượng này.
Nhiều khi Nobita nghĩ có thể nào lúc nào đó bản thân có thể dùng trò chơi này kết lại những thứ có hình sợi khác mà không đơn giản chỉ là sợi dây, nhưng chuyện đó cứ để sau này hắn quan tâm, bây giờ Nobita chỉ coi chơi dây là một điều thú vị đứng sau việc ăn và ngủ thôi.
Ăn uống xong xuôi Nobita lại thấy Krim đang cho mấy chú chim trứng ăn mảnh vụn bánh thì cười nói:
“Mấy chú chim này thật đáng yêu Krim nhỉ?”
Shizuka cũng chạy lại cùng Krim cho chúng ăn, mấy chú chim thật sự rất thân người, mà chính xác hơn gần như hành tinh này con vật nào cũng vô cùng thân thiện với con người a.
Cho ăn xong, nhìn đàn chim lại bay đi Krim thở dài, thấy vậy Shizuka tò mò hỏi:
“Sao thế Krim-chan? Tớ thấy cậu không được vui?”
Nhìn lên trời cao, Raper thay Krim trả lời:
“Thực ra Krim buồn là vì lũ chim trứng này sắp bị tuyệt chủng rồi…”
Nobita nhíu mày lại, Shizuka cấp bách hỏi:
“Tại sao lại như thế? Chẳng lẽ các cậu săn bắn chúng nhiều quá?”
Raper cười khổ lắc đầu nói:
“Các cậu không thấy các loài động vật nơi đây đều vô cùng thân thiện với con người à? Chúng tớ không hề giết hại bất kì một con vật nào, quy trình công nghệ đã cho chúng tớ tạo ra thức ăn chỉ từ thực vật nhưng lại đầy đủ protein và khoáng chất cùng yếu tố vi lượng rồi, không cần thiết phải săn bắn động vật nữa.”
Nhìn đàn chim trứng đang vui vẻ bay lượn Raper thở dài tiếp lời:
“Nhưng bọn hành tinh đen lại không như vậy. Chúng trong một lần đi ngang qua khu rừng nơi cư trú của lũ chim trứng thì đã vì thỏa mãn tính phá hoại của bản thân mà đã đốt trụi cả cánh rừng, mất đi nơi trú ẩn, mất đi nguồn cung cấp lương thực, loài chim trứng mới đứng trong nguy cơ tuyệt chủng đó.”
Nobita liếc sang Doraemon nói:
“Doraemon, cậu có bảo bối nào giúp cho lũ chim trứng này thoát nạn diệt chủng không vậy?”
Doraemon cười cười rút ra một chiếc tổ chim nho nhỏ rồi nói:
“Chuyện nhỏ! Cứ để đó cho tớ! “Tổ chim không đáy”! Các cậu hãy treo mỗi chiếc tổ chim này lên một thân cây đi!”
Nobita cùng Shizuka và anh em nhà Raper nhanh chóng làm theo, khi tất cả đã đâu vào đấy Doraemon mới cười nói tiếp:
“Mỗi tổ chim như vậy có thể chứa được hàng vạn con chim, thức ăn thì không cần lo lắng tron g vòng mười năm. Treo lên cây thì khi có gió lùa qua mỗi tổ chim sẽ phát ra tiếng nhạc mời gọi những chú chim vào ở.”
Mọi người không phải đợi lâu mấy chú chim trứng đã thi nhau kéo về hướng này, một số ở gần đã chui vào tổ, nhìn một màn thần kì này mấy người đều tấm tắc kêu hay.
Nobita thì sau khi vui mừng vì đã giúp đỡ được một loài chim không bị tuyệt chủng cùng được một lượng công đức thì ngược lại thở dài nói:
“Bảo bối tốt vậy mà lại chỉ có thể dùng ở đây a, không thể dùng tại Địa Cầu được, tại Địa Cầu còn vô số loài chim sắp tuyệt chủng á.”
Shizuka một mặt nghi hoặc quay sang Nobita hỏi:
“Sao cậu nói thế? Doraemon đâu có keo kiệt đến mức không dùng bảo bối để giúp đỡ những chú chim đáng yêu ấy đâu, Doraemon nhỉ?”
Doraemon cũng gật đầu lia lịa nói:
“Đúng thế! Đúng thế! Chẳng qua là tớ quên thôi, lúc trở lại Trái Đất tớ sẽ mang nó ra bảo vệ những loài chim hiếm sắp bị tuyệt chủng!”
Nobita vẫn thở dài lắc đầu rồi nói:
“Các cậu hiểu sai ý tớ rồi… Các cậu nghĩ xem nguyên nhân dẫn đến sự tuyệt chủng của động vật trên trái đất là do gì?”
Không đợi hai người trả lời Nobita đã tự nói:
“Do săn bắn quá mức a, con người mới là nguyên nhân chính dẫn đến sự sụt giảm nghiêm trọng đến tuyệt chủng giống loài á.”
Thở dài một tiếng, Nobita tiếp tục “thông não” hai người:
“Các cậu có thấy bảo bối này của Doraemon giống như thôi miên lũ chim coi nó là nơi an toàn nhất, là nhà chúng không? Nếu lũ người xấu, bọn săn trộm thấy được thì các cậu nghĩ chúng sẽ làm gì?”
Lắc lắc đầu, Nobita vạch ra sự đen tối trong tâm hồn bọn tội phạm mà nói:
“Chúng sẽ tìm cách bắt hết lũ chim trong tổ đưa đi bán hoặc giết ăn sau đó chúng lại mang tổ chim đi đến nơi có chim qua lại tiếp tục treo lên…”
Nobita càng nói khuôn mặt Shizuka càng tái đi, Doraemon cũng run lên, thế mới biết bảo bối tốt của bản thân coi bộ hoàn toàn vô hại nhưng khi rơi vào tay kẻ xấu thì thật kinh khủng.
“Nhưng các cậu không cần phải lo! Sắp tớt tớ chắc chắn sẽ tìm ra cách bảo vệ hết những giống loài sắp tuyệt chủng ấy!”
Nobita thấy không khí lại trầm trọng, cảm thấy miệng mình thật tiện, cứ nói cái gì y như rằng sẽ hướng bi quan chiều hướng phát triển khiến cho không khí nặng nề đi.
Nhưng đời là vậy, mặt tối trong xã hội luôn luôn tồn tại và chiếm một khoảng to lớn, nếu quá ngây thơ mà không lường trước lường sau thì có thể việc tốt của bản thân lại vô tình tiếp tay cho kẻ xấu.
Mọi người đang vui vẻ nghỉ trưa thì bỗng phát hiện phía xa có khói đặc bốc lên.
…………………………………
Xom và bố của cậu ta đang rất tức giận, bỗng nơi đâu lũ hành tinh đen thành đoàn kéo đội đến thúc đẩy đàn ốc sên đi phá hoại mùa màng của nhà mình.
Xom rất tức giận, nhưng cậu ta sợ, đúng vậy! Cậu ta sợ.
Đứng trước lũ xú danh lan xa ác độc, đê tiện, bọn hành tinh đen thì chân cậu như nhuyễn ra, tuy đứng trước những người địa cầu đã đánh bại bọn hành tinh đen cậu ta có thể thể hiện ghét ra mặt, nhưng đó là do cậu ta biết thừa có gì thì ba người họ cũng chẳng thể làm gì mình.
Quả nhiên như người xưa đã nói a “Người hiền bị bắt nạt, ngựa hiền bị người cưỡi”, Nobita và Doraemon lẫn Shizuka đều quá hiền lành, cho dù mạnh mẽ hơn nhiều lũ hành tinh đen nhưng quả không thể làm người khác sợ hãi đi đằng nào.
Nguwọc lại xú danh lan xa bọn hành tinh đen thì lại chân chân thật thật khiến trẻ em ba tuổi ngưng khóc á.
Bố Xom là bác Khamon lại khác, ông không thể để bọn xáu xa kia phá hoại đi tâm huyết bao lâu của bản thân nên ông rút ra từ bên hông cây súng hiếm hoi trên hành tinh này chỉ về bọn chúng uy hiếp:
“Lũ độc ác kia! Bọn mi đừng tưởng ăn hiếp ai cũng được nhé!”
Nhưng coi bộ lời uy hiếp của ông không có mấy tác dụng cho lắm, tên Doto cầm đầu quay về phía ông Khamon nói:
“Đây là đất săn bắn của tao! Mày dám trồng cây trên đó, lại còn dám phản kháng! Bắn!”
Cả loạt đạn bắn đến, một phát trúng vào tay cầm súng khiến nó bị văng ra, tên Uno phất tay lên nói:
“Dừng lại! Ta muốn dắt theo một con chó cho cuộc săn thêm ý nghĩa!”
Nói đoạn, tên Uno vung ra trong tay dây thừng, không nói chứ tên này vung dây vẫn có một bộ a, ném phát đã tròng cả cái thòng lọng vào người ông Khamon, xong xuôi bọn chúng lại càng cười đắc ý kéo theo ông cưỡi trâu vừa chạy vừa bắn súng lên trời thị uy.
Xom chỉ có thể nứt mắt ra kêu lên:
“Bố ơi!!!”
Ông Khamon vẫn tranh tranh thiết huyết, bị kéo đi máu chảy đầm đìa vẫn chửi bọn hành tinh đen:
“Buông ta ra! Lũ khốn kiếp ăn cướp giết người!”
Đang ngàn cân treo sợi tóc thì ba người Nobita, Shizuka và Doraemon từ phía xa bay đến.
Nobita ngón trỏ có đại bác không khí cỡ nhỏ, súng không khí.
Shizkua hai tay cầm khăn đấu bò tót đỏ chót.
Doraemon thì trong tay khẩu đại bác không khí bé bự.
Ba người phi đến như ba anh em siêu nhân ấy, nhạc ra quân là tiếng súng dày đặc bên tai, đồng phục là huy hiệu bông hoa tuyết đeo bên ngực trái mỗi người.
“Dừng tay lại! Lũ bại tướng kia!”
Chưa đến nơi Doraemon đã hét lên về phía bọn Doto và Uno đang tứ ngược.
Vì tập trung của bọn hành tinh đen đều chú ý đến ba người nên lũ ốc sên như được đại xá mà chạy mất hút.
“Coi bộ bọn mi đã được thả, quả nhiên lũ cảnh sát vũ trụ là ô dù cho bọn mi a.”
Nobita bay lên trên không cúi đầu xuống liếc về bọn hành tinh đen phía dưới mà nói.
“Biết thì sao? Các ngươi lại có thể làm gì?”
Tên Dono cười vang đắc ý nói, trong mắt hắn bọn trẻ con địa cầu này chỉ như lũ kiến đòi kiện củ khoai mà thôi, sức mạnh có mạnh thật, nhưng cũng chả dám làm gì chúng, bắt chúng giao cho cảnh sát vũ trụ xong chúng lại được thả, đó là một vòng luẩn quẩn á.
“Biết để phân biệt ra sâu mọt ở trên lá cây a, người ta cần biết để phun thuốc trừ sâu…”
Cười lạnh một tiếng, Nobita nói một câu không ai hiểu rồi dẫn đầu giương ngón trỏ ra.
Pằng! Pằng! pằng!
Tài thiện xạ của Nobita quả nhiên không nói ngoa, bách phát bách trúng á.
Bọn hành tinh đen không đỡ nổi một kích, Shizuka lao vào bọn chúng xoay người một vòng là chúng đều bay ra như thiên nữ tán hoa, Doraemon một pháo là cả người cả bò đều bay xa xa mấy mét.
Trông kinh dị thế nhưng thật không ai tử thương cả, quả nhiên là cơ chế an toàn của cửa hàng tương lai a.
/174
|