Tịnh Tuyết nhân cơ hội không ai để ý bước đến gần gốc khuất đó. Vừa bước tới nàng đã cảm thấy như có một luồng điện chạy vào trong người. Trong lòng nàng thầm ngạc nhiên. Kết giới? Như thế nào một gia tộc bán bánh bao phải dùng kết giới? Nàng lập tức phá vỡ kết giới đó xông vào bên trong. Cảnh tượng trước mắt làm nàng ngây người.
Xung quanh nơi đó toàn là âm hồn quỷ nữ. Trên người bê bết máu, đầu tóc rũ rượi che khuất khuôn mặt. Bọn chúng ánh mắt đỏ ngầ nhìn nàng, gằn từng tiếng:
- Người ăn bánh bao.... Giết chết ả....
Tức thì bọn chúng đồng loạt bay đến hương Tịnh Tuyết vồ lấy.
- Ê ê! Cái gì vậy? Ta có thù với các ngươi à? Sao lại muốn giết ta? - Tiinhj Tuyết liên tục né tránh ma trảo của bọn chúng. Nàng nhớ mình chưa từng gặp phải bọn quỷ nữ này bao giờ cả.
- Ngươi đã ăn bánh bao. - Một giọng khác vang lên bên tai nàng. Đằng sau có một con quỷ nữ nhanh chóng hướng đến đầu nàng mà tấn công.
Tịnh Tuyết giật mình, nhanh chóng né tránh. Bên vai trái cảm giác đau nhứ truyền đến. Thì ra lúc nàng tránh đi đã bị ma trảo của con quỷ nữ đó đánh trúng vai trái. Nàng nhíu mày. Tay cầm ra mấy lá bùa, lập một kết giới xung quanh cơ thể rồi lần lượt phóng những lá bùa đó tới trên người bọn quỷ nữ.
Một số lượng bùa và linh lực lớn của nàng bị tàn phá bởi bọn quỷ này khiến cho nàng muốn điên lên. Nàng tức giận nhìn bọn chúng hỏi:
- Các ngươi tại sao lại tấn công bà đây?
- Tiện nhân! Ngươi ăn bánh bao còn dám ở đây quát tháo? - Một con quỷ nữ hung hăng nói.
- Bánh bao thì liên quan gì đến các ngươi?
- Ngươi có biết bánh bao mà ngươi cho là mỹ vị là từ đâu mà có hay không? - Một con quỷ nữ lớn tiếng quát.
Tịnh Tuyết nhíu mày. Chẳng lẽ...
- Đó là từ máu thịt của bọn ta mà thành. Các ngươi là bọn máu lạnh! Ngu xuẩn không hề hay biết gì mà cứ không ngừng khen nó là mỹ vị! Thật ghê tởm. - Con quỷ nữ đứng gần nàng kích động le hét không thôi.
Tịnh Tuyết nghe xong liền cảm thấy mắc ói. Nàng chạy ra gốc cây gần đó mốc ra hết những gì đã ăn. Xong, lại nói:
- Ta thành thực tạ lỗi với các vị. Ta sẽ thả các vị ra. Không biết các vị có thể nói rõ sự tình cho ta không?
Bọn quỷ nữ im lặng đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau tất cả bọn chúng đều đồng ý lời đề nghị của nàng.
Tịnh Tuyết thu lại từng lá bùa, bọn nữ quỷ được tự do liền ôm nhau khóc thúc thích:
- Bọn ta chính là dân sống ở đây. Vốn biết Hinh gia làm bánh bao rất ngon vả lại bán có giới hạn nên lúc nào cũng đến mua từ rất sớm. Lâu dần bọn ta trở thành khách quen của Hinh gia. Vốn dĩ giao tình rất tốt nhưng bọn ta lại không ngờ Hinh gia kia lại hạ thuốc mê vào bánh làm cho bọn ta ngất đi rồi bắt bọn ta đến một nơi rất tối. Bọn ta bị nhốt trong một cái lồng sắc, chân tay bị còng lại không thể cử động. Sau đó bọn ta lần lượt bị dẫn đến một cái bàn đá rất đáng sợ. Bọn họ cắt từng miếng thịt của bọn ta, rạch bụng bọn ta ra từng miếng từng miếng rất tàn nhẫn. Bọn ta chết rất thê thảm! Vì quá hận thù mà bọn ta cũng không thể siêu thoát được. Cứ vất vưởng lử lại dân gian làm cô hồn dã quỷ.
Tịnh Tuyết càng nghe càng cảm thấy rùng mình:
- Vậy sao các ngươi không giết chết bọn Hinh gia kia?
- Ngươi nghĩ bọn ta không muốn sao? Bọn ta trước cũng đã thử nhưng vì trên người bọn súc sinh ấy có tấm bùa bảo hộ của tên đạo sĩ nên bọn ta không làm gì được. Tên ma đạo sĩ đó còn không cho bọn ta đi lại, nhốt bọn ta ở nơi này nhìn những người ngu ngốc còn sống kia ăn từng miếng thịt của bọn ta. - Nữ quỷ khác càng nói, giọng nói càng thể hiện rõ sự hận thù.
Tịnh Tuyết hai chân run lên. Nàng thực không hiểu, Hinh gia này như thế nào lại ác nhân thất đức như thế? Lại dùng thịt của thiếu nữ mà làm bánh bao. Đúng là bọn súc sinh mà!
- Xin hỏi các vị có thể hay không dẫn ta đến nơi các người bị giết chết?
-----------------------
Bọn nữ quỷ dẫn Tịnh Tuyết đi hết lối này đến lối khác. Trên đường đi còn đi qua một mật thất. Bên trong mật thất đó ánh lửa chập chừng, cái bàn đá bê bết máu hiện rõ trước mặt. Bên trên còn có một nữ nhân loã thể bị xích hết tay chân lại, bụng bị rạch ra lấy mất rất nhiều thịt. Bên trong những thanh sắc lạnh lẽo kia cũng là những nữ nhân loã thể khác bị lấy đi thịt ở cánh tay, ở chân. Xương cốt cùng huyết nhục lộ ra trông rất ghê người.
Tịnh Tuyết như chết lặng đi. Lúc này đây cái mật thất đáng kinh tởm này đối với nàng cứ như địa ngục trần gian.
Những nữ nhân bên trong lồng sắc thấy nàng liền kích động không thôi. Bọn họ không ngừng nói:
- Cô nương, cô mau chạy đi. Nơi này không thể nán lại lâu.
- Cô nương, cô làm ơn đại từ đại bi cứu chúng tôi đi.
Rất nhiều tiếng nói quay quanh đầu nàng. Đôi bàn tay của nàng nắm chặt lại, cố hết sức tự trấn an mình nàng nói:
- Các vị xin hãy yên tâm. Ta nhất định sẽ cứu mọi người.
Nàng đang định giải thoát cho bọn họ thì một tiếng động vang lên. Bọn nữ quỷ kinh hô:
- Cô nương không xong rồi. Cô nương mau trốn đi, đừng để bọn họ bắt lại được.
Câu nói "không cần đâu" còn chưa thốt ra khỏi miệng thì nàng đã bị đám nữ quỷ kia lôi kéo đến một gốc tối trốn trong đó.
Bóng dáng một già một trẻ in vào tường đá càng lúc càng gần. Tịnh Tuyết nhận ra ngay đó chính là người bán bánh bao cho nàng khi nãy. Bọn chúng đi xuống nơi giam dữ những nữ nhân kia. Tên già thì lại tiếp tục công việc cắt thịt thi thể của nữ nhân trên bàn đá còn tên trẻ thì lại chọn ra một cô gái trong lồng giam mà giở trò đồi bại. Xong, bọn chúng lại thay phiên cho nhau. Tên trẻ cắt thịt, tên già hưởng thú vui hoang lạc.
Bọn quỷ nữ ánh mắt đầy thù hận nhìn hành động súc sinh của bọn chúng mà nghiến răng nghiến lợi. Nếu bọn họ có chút bản lĩnh thì có phải hay không sẽ không có nhiều người cùng chung cảnh ngộ với bọn họ?
Tịnh Tuyết hai tay nắm chặt. Gương mặt âm trầm. Thật sự là súc sinh mà! Đột nhiên nàng đạp phải một cành cây khô ở dưới chân. Âm thanh "rắc" vang lên làm bọn người Hinh gia chú ý.
Tên nam tử quát:
- Ai? Mau ra đây cho ta!
Tịnh Tuyết giật nảy mình. Nàng chợt nhớ ra rằng linh lực của pháp sư hình như không có hiệu quả với con người. Nàng cũng chưa bao giờ thử dùng nó để đánh với dân chúng.
Đột nhiên từ trên đầu nàng vang lên:
- Ra là trốn ở đây! Ngươi cũng có một chút tư sắc đi?
Xung quanh nơi đó toàn là âm hồn quỷ nữ. Trên người bê bết máu, đầu tóc rũ rượi che khuất khuôn mặt. Bọn chúng ánh mắt đỏ ngầ nhìn nàng, gằn từng tiếng:
- Người ăn bánh bao.... Giết chết ả....
Tức thì bọn chúng đồng loạt bay đến hương Tịnh Tuyết vồ lấy.
- Ê ê! Cái gì vậy? Ta có thù với các ngươi à? Sao lại muốn giết ta? - Tiinhj Tuyết liên tục né tránh ma trảo của bọn chúng. Nàng nhớ mình chưa từng gặp phải bọn quỷ nữ này bao giờ cả.
- Ngươi đã ăn bánh bao. - Một giọng khác vang lên bên tai nàng. Đằng sau có một con quỷ nữ nhanh chóng hướng đến đầu nàng mà tấn công.
Tịnh Tuyết giật mình, nhanh chóng né tránh. Bên vai trái cảm giác đau nhứ truyền đến. Thì ra lúc nàng tránh đi đã bị ma trảo của con quỷ nữ đó đánh trúng vai trái. Nàng nhíu mày. Tay cầm ra mấy lá bùa, lập một kết giới xung quanh cơ thể rồi lần lượt phóng những lá bùa đó tới trên người bọn quỷ nữ.
Một số lượng bùa và linh lực lớn của nàng bị tàn phá bởi bọn quỷ này khiến cho nàng muốn điên lên. Nàng tức giận nhìn bọn chúng hỏi:
- Các ngươi tại sao lại tấn công bà đây?
- Tiện nhân! Ngươi ăn bánh bao còn dám ở đây quát tháo? - Một con quỷ nữ hung hăng nói.
- Bánh bao thì liên quan gì đến các ngươi?
- Ngươi có biết bánh bao mà ngươi cho là mỹ vị là từ đâu mà có hay không? - Một con quỷ nữ lớn tiếng quát.
Tịnh Tuyết nhíu mày. Chẳng lẽ...
- Đó là từ máu thịt của bọn ta mà thành. Các ngươi là bọn máu lạnh! Ngu xuẩn không hề hay biết gì mà cứ không ngừng khen nó là mỹ vị! Thật ghê tởm. - Con quỷ nữ đứng gần nàng kích động le hét không thôi.
Tịnh Tuyết nghe xong liền cảm thấy mắc ói. Nàng chạy ra gốc cây gần đó mốc ra hết những gì đã ăn. Xong, lại nói:
- Ta thành thực tạ lỗi với các vị. Ta sẽ thả các vị ra. Không biết các vị có thể nói rõ sự tình cho ta không?
Bọn quỷ nữ im lặng đưa mắt nhìn nhau. Một lúc sau tất cả bọn chúng đều đồng ý lời đề nghị của nàng.
Tịnh Tuyết thu lại từng lá bùa, bọn nữ quỷ được tự do liền ôm nhau khóc thúc thích:
- Bọn ta chính là dân sống ở đây. Vốn biết Hinh gia làm bánh bao rất ngon vả lại bán có giới hạn nên lúc nào cũng đến mua từ rất sớm. Lâu dần bọn ta trở thành khách quen của Hinh gia. Vốn dĩ giao tình rất tốt nhưng bọn ta lại không ngờ Hinh gia kia lại hạ thuốc mê vào bánh làm cho bọn ta ngất đi rồi bắt bọn ta đến một nơi rất tối. Bọn ta bị nhốt trong một cái lồng sắc, chân tay bị còng lại không thể cử động. Sau đó bọn ta lần lượt bị dẫn đến một cái bàn đá rất đáng sợ. Bọn họ cắt từng miếng thịt của bọn ta, rạch bụng bọn ta ra từng miếng từng miếng rất tàn nhẫn. Bọn ta chết rất thê thảm! Vì quá hận thù mà bọn ta cũng không thể siêu thoát được. Cứ vất vưởng lử lại dân gian làm cô hồn dã quỷ.
Tịnh Tuyết càng nghe càng cảm thấy rùng mình:
- Vậy sao các ngươi không giết chết bọn Hinh gia kia?
- Ngươi nghĩ bọn ta không muốn sao? Bọn ta trước cũng đã thử nhưng vì trên người bọn súc sinh ấy có tấm bùa bảo hộ của tên đạo sĩ nên bọn ta không làm gì được. Tên ma đạo sĩ đó còn không cho bọn ta đi lại, nhốt bọn ta ở nơi này nhìn những người ngu ngốc còn sống kia ăn từng miếng thịt của bọn ta. - Nữ quỷ khác càng nói, giọng nói càng thể hiện rõ sự hận thù.
Tịnh Tuyết hai chân run lên. Nàng thực không hiểu, Hinh gia này như thế nào lại ác nhân thất đức như thế? Lại dùng thịt của thiếu nữ mà làm bánh bao. Đúng là bọn súc sinh mà!
- Xin hỏi các vị có thể hay không dẫn ta đến nơi các người bị giết chết?
-----------------------
Bọn nữ quỷ dẫn Tịnh Tuyết đi hết lối này đến lối khác. Trên đường đi còn đi qua một mật thất. Bên trong mật thất đó ánh lửa chập chừng, cái bàn đá bê bết máu hiện rõ trước mặt. Bên trên còn có một nữ nhân loã thể bị xích hết tay chân lại, bụng bị rạch ra lấy mất rất nhiều thịt. Bên trong những thanh sắc lạnh lẽo kia cũng là những nữ nhân loã thể khác bị lấy đi thịt ở cánh tay, ở chân. Xương cốt cùng huyết nhục lộ ra trông rất ghê người.
Tịnh Tuyết như chết lặng đi. Lúc này đây cái mật thất đáng kinh tởm này đối với nàng cứ như địa ngục trần gian.
Những nữ nhân bên trong lồng sắc thấy nàng liền kích động không thôi. Bọn họ không ngừng nói:
- Cô nương, cô mau chạy đi. Nơi này không thể nán lại lâu.
- Cô nương, cô làm ơn đại từ đại bi cứu chúng tôi đi.
Rất nhiều tiếng nói quay quanh đầu nàng. Đôi bàn tay của nàng nắm chặt lại, cố hết sức tự trấn an mình nàng nói:
- Các vị xin hãy yên tâm. Ta nhất định sẽ cứu mọi người.
Nàng đang định giải thoát cho bọn họ thì một tiếng động vang lên. Bọn nữ quỷ kinh hô:
- Cô nương không xong rồi. Cô nương mau trốn đi, đừng để bọn họ bắt lại được.
Câu nói "không cần đâu" còn chưa thốt ra khỏi miệng thì nàng đã bị đám nữ quỷ kia lôi kéo đến một gốc tối trốn trong đó.
Bóng dáng một già một trẻ in vào tường đá càng lúc càng gần. Tịnh Tuyết nhận ra ngay đó chính là người bán bánh bao cho nàng khi nãy. Bọn chúng đi xuống nơi giam dữ những nữ nhân kia. Tên già thì lại tiếp tục công việc cắt thịt thi thể của nữ nhân trên bàn đá còn tên trẻ thì lại chọn ra một cô gái trong lồng giam mà giở trò đồi bại. Xong, bọn chúng lại thay phiên cho nhau. Tên trẻ cắt thịt, tên già hưởng thú vui hoang lạc.
Bọn quỷ nữ ánh mắt đầy thù hận nhìn hành động súc sinh của bọn chúng mà nghiến răng nghiến lợi. Nếu bọn họ có chút bản lĩnh thì có phải hay không sẽ không có nhiều người cùng chung cảnh ngộ với bọn họ?
Tịnh Tuyết hai tay nắm chặt. Gương mặt âm trầm. Thật sự là súc sinh mà! Đột nhiên nàng đạp phải một cành cây khô ở dưới chân. Âm thanh "rắc" vang lên làm bọn người Hinh gia chú ý.
Tên nam tử quát:
- Ai? Mau ra đây cho ta!
Tịnh Tuyết giật nảy mình. Nàng chợt nhớ ra rằng linh lực của pháp sư hình như không có hiệu quả với con người. Nàng cũng chưa bao giờ thử dùng nó để đánh với dân chúng.
Đột nhiên từ trên đầu nàng vang lên:
- Ra là trốn ở đây! Ngươi cũng có một chút tư sắc đi?
/43
|