Sau khi đuổi Tống Thành và Trần Mộc đi, Hoàng Tang ngồi trong phóng ngắm trăng tư lự.
Lý công công thấy Hoàng Tang nhìn xa xăm thì do dự một thoáng, cuối cùng vẫn tới bên cửa sổ hỏi Hoàng Tang: "Hoàng Tang, chuyện đêm nay ngài thấy thế nào?"
Tuy nói lòng người trong cung khó đoán, không nên dễ dàng tin tưởng ai, nhưng Lý công công là người đã đi theo Hoàng Tang từ hồi y còn là Tam hoàng tử, ngay cả lịch sử đen tối khi y bắt bướm trong Ngự Hoa Viên còn chứng kiến nên trong lòng Lý công công, Hoàng Tang là chủ nhân duy nhất của ông ta. Lần xuất cung này, tuy Hoàng Tang không tiết lộ gì song Lý công công cũng thầm biết y có chuyện cần làm, chỉ là chuyện này có bao nhiêu phần chắc thắng thì Lý công công không đoán được.
Đồng tử đen láy của Hoàng Tang co lại, từ từ cụp mắt xuống, "Đơn giản là bọn chúng muốn kích động niềm oán giận của dân chúng để lấy cơ khởi binh."
Tim Lý công công đập loạn, tục ngữ nói nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, Hoàng Tang vừa lên ngôi chưa đến một năm, gốc rễ chưa ổn định, nếu bây giờ không giải quyết tốt đợt lũ lụt này thì nhất định sẽ đánh mất sự tin tưởng của dân chúng.
Lý công công mím môi, chỉ biết than lũ người kia quá may mắn, ông trời lại ban cho chúng một đợt thiên tai.
"Hoàng Tang, hay là chúng ta hồi cung ngay để nghĩ cách đối phó đi." Ngày nào còn chưa về cung thì lòng dạ Lý công công không cách nào yên ổn được, dù sao phần lớn đại thần trong triều đều ủng hộ Hoàng Tang, nhưng ở đất Tô Châu này thì khó nói.
Ít ra theo những gì Trần tướng quân báo cáo thì Phan tri phủ không một lòng với Hoàng Tang.
Hoàng Tang nghe Lý công công nói xong, hừ lạnh một tiếng, khóe môi cong lên với vẻ mỉa mai, "Bây giờ ngươi bao trẫm vừa ra trận đã bỏ chạy ư?"
Lý công công khom người xuống một chút, cúi gằm mặt không dám nhìn Hoàng Tang, "Nô tài không dám, chiến lược này chỉ xem như rút lui."
Hoàng Tang hừ một tiếng, dù Lý công công không nhìn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh thường của y, "Đối phương đã ra tay mà ngươi lại bảo trẫm co vòi trốn về cung? Lý Cúc Mỹ, một năm bổng lộc tới ngươi không cần nữa đúng không?"
Lý công công: "..."
Những lời này đã dọa sợ Lý công công, nên ông ta lại một lần nữa bỏ lỡ sắc thái lãng mạn của cái tên Lý Cúc Mỹ này.
Lý công công co cụm người, lui sang một bên không dám nói gì nữa.
Hoàng Tang không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, nếu y đã nói như thế thì chắc chắn đã tính toán đâu ra đấy.
Bên kia, Thần Thần bị bắt cóc lần đầu nên thấy hơi kích động, cả đêm trằn trọc không ngủ nổi.
Nghĩ tới cái nồi canh cải thảo đang nấu dở, Thần Thần thấy hơi tiếc nuối. Chỉ cần thêm năm phút là ăn được, đám người Hoàng Tang tới chẳng đúng lúc gì cả.
Nghĩ tới Hoàng Tang, trong lòng Thần Thần không khỏi lo lắng, nếu ở thời hiện đại mà nhà cầm quyền không thể sắp xếp tốt cho người dân tị nạn thì sẽ bị cư dân mạng chửi ngập mặt. Tuy thời xưa không có Weibo, nhưng đã nhiều ngày nay Thần Thần nghe được không ít những lời dân chúng chửi mắng Hoàng Tang, nếu cứ như vậy thì e rằng lòng dân sẽ ngả nghiêng.
Thần Thần trở mình, sau đó đột nhiên thấy hơi 囧. Nàng không ngờ mình lại có ngày lo cho nước cho dân như vậy. Thần Thần thầm thở dài, xem ra đêm nay lại mất ngủ.
Nhưng đêm này rõ ràng không phải chỉ có mình Thần Thần thao thức không yên.
Tuệ vương khoác hờ chiếc áo thêu bằng tơ vàng lên vai, ngửa đầu tựa vào thành giường, ngáp lần thứ mười tám. Hắn lim dim mắt quan sát Tề đại nhân đang quỳ trước giường, Tuệ vương thật sự không hiểu nổi tối đến sao không đi ngủ mà cứ khăng khăng phí công tốn sức nghĩ tới chuyện cướp ngôi làm gì.
"Tuệ vương, đây là cơ hội trời cho, chúng ta nhất định phải nắm chắc!" Giọng nói của Tề đại nhân dạt dào cảm xúc, bàn tay đặt trên đầu gối thậm chí còn hơi siết chặt, nổi mấy đường gân xanh lên.
Tuệ vương lại ngáp một cái, nước mắt trào ra, "Tam đệ làm Hoàng thượng tốt như thế, sao mấy người cứ nhất quyết muốn lật đổ đệ ấy thế?"
Tề đại nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hằn lên vẻ đau đớn, "Đại hoàng tử! Ngài mới là con trai cả của Tiên hoàng, ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về ngài!"
Tuệ vương chùi nước mắt đi, thờ ở liếc nhìn Tề đại nhân dưới đất, "Nhưng mà ta chẳng muốn làm Hoàng đế chút nào hết. Ngôi vị hoàng đế vốn nên dành cho kẻ có tài, ta ngoài việc sinh ra sớm hơn tam đệ một chút thì đâu còn thế mạnh gì." Tuệ vương nói xong, trước khi đuổi Tề đại nhân đi thì bồi thêm một câu, "À phải rồi, bây giờ ta không còn là Đại hoàng tử nữa, xin hãy gọi ta là Tuệ vương đại nhân."
Tề đại nhân: "..."
Nghĩ tới nghiệp lớn của mình và Ngô đại nhân, Tề đại nhân nuốt xuống máu đang cuồn cuộn trong lòng, tiếp tục lèo lái: "Tuệ vương... đại nhân, ngài có tấm lòng nhân hậu, văn võ song toàn, đợt lũ lụt lần này ở Đàm Châu, nếu là ngài giải quyết thì nhất định sẽ không giống bây giờ, dân tị nạn trôi giạt khắp nói, tiếng oán trách của bá tánh dậy đất."
Hàm Tuệ vương hơi bạnh ra, nhìn Tề đại nhân với ánh mắt như thấy sự lạ, "Tấm lòng nhân hậu cũng đúng, nhưng mà văn võ song toàn thì... Này Tề đại nhân, ngươi biết mấy Tuệ vương thế?"
Tề đại nhân: "..."
Tề đại nhân đưa tay lau mặt, không ngừng cố gắng thuyết phục: "Từ nhỏ Tuệ vương đã thông minh hơn người, đây là chuyện các đại thần trong triều rõ như ban ngày."
Câu này khiến Tuệ vương phá lên cười, "Là con mắt nào của đám đại thần thấy chuyện đó, mau gọi Tôn thái y chữa cho họ."
Tề đại nhân: "..."
Gỗ mục không đẽo nổi, đúng là gỗ mục không đẽo nổi mà! Giờ khắc này, Tề đại nhân bỗng hiểu được nỗi đau năm xưa của ngài Gia Cát. Tề đại nhân khổ sở mấp mấp môi, thầm nghĩ xem Tuệ vương còn ưu điểm nào nữa, bỗng thấy Tuệ vương nhìn mình chằm chằm, "Tề đại nhân, tam đệ cũng đẹp trai hơn ta."
Tề đại nhân: "..."
Nếu hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy để nói câu "Tam đệ tài giỏi hơn ta" thì nghe còn hợp lý, nhưng "Tam đệ đẹp trai hơn ta" là ý gì?
"Hoàng đế mấy nước lân bang xung quanh chúng ta đều xấu như mọi, có ai so sánh được với tam đệ? Tam đệ vừa ra ngoài thì mặt mày dân chúng Thịnh Ninh ta đều rạng rỡ hẳn."
Tề đại nhân: "..."
Ông ta nuốt khan, nhấp môi không nói gì.
Hoàng thường đúng là mỹ nam hàng đầu Thịnh Ninh trong lời đồn, vào lễ tế trời mùa đông năm ngoái, có không ít bạn bè từ những nước láng giếng vượt vạn dặm xa xôi tới Thịnh Ninh chỉ để ngắm nhìn phong thái của Hoàng thượng một lần. Bá tánh Thịnh Ninh lại càng khỏi phải nói, đường xá khi ấy chật như nêm, Tề đại nhân chưa bao giờ thấy kinh thành đông đúc nhường ấy.
"Lại nói về chuyện lũ lụt ở Đàm Châu, rõ ràng tam đệ đã giải quyết rất tốt, nếu không phải có người âm thầm ngáng chân thì đã không ra cơ sự này." Tuệ vương vươn người một cái, vì đang ngáp nên giọng nói ồm ồm không rõ tiếng.
Ngực Tề đại nhân chợt lạnh toát, lẳng lặng nhìn Tuệ vương lười biếng. Tuệ vương này, thoạt trông cứ ngỡ là kẻ ngu si, chẳng lẽ lại là sói đội lốt cừu?
"Tề đại nhân, bổn vương muốn đi ngủ, nếu ngươi không có chuyện gì nữa thì lui ra đi." Tuệ vương nói xong bèn nằm luôn xuống giường, đắp chăn ngủ.
Tề đại nhân mím chặt môi, ông ta nhìn Tuệ vương nằm trên giường, xác định hắn thật sự không hề có ý tạo phản mới híp mắt cung kính chào: "Hạ quan cáo lui."
Bò dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo, Tề đại nhân khom người lùi ra ngoài cửa. Lúc lui tới cửa, ông ta nghe giọng Tuệ vương khe khẽ vọng ra từ trong tẩm điện, "Tề đại nhân, ông có biết tội mưu phản sẽ bị tru di cửu tộc không?"
Bước chân Tề đại nhân bỗng khựng lại, ông ta dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Tuệ vương. Tuệ vương đang nằm thẳng cẳng trên chiếc giường lớn mềm mại, nhắm mắt, vẻ mặt thản nhiên.
Tề đại nhân nhíu mày, không rõ rốt cuộc Tuệ vương nghĩ gì. Đương nhiên ông ta biết tội mưu phản sẽ bị chém đầu, không thể nói bậy với người ngoài. Song với Tuệ vương thì khác, ông ta và Ngô đại nhân vẫn luôn nghĩ bọn họ là kẻ cùng hội cùng thuyền. Tình huynh đệ hoàng thất, so với tình huynh đệ thông thường càng có nhiều tranh đoạt lừa dối, bảo Tuệ vương không hề muốn làm hoàng đế, ông ta không tin chút nào.
Vậy nên Ngô đại nhân mới muốn kéo Tuệ vương về trướng mình, có Tuệ vương thì bọn họ không còn là tạo phản nữa, đợi chuyện lớn thành công sẽ để Tuệ vương làm bù nhìn cho bọn họ sai khiến, như vậy cả đất Thịnh Ninh này đều nằm trong tay bọn họ.
Vậy nên Tuệ vương có thích hợp làm Hoàng đế hay không không quan trọng, bời vì bọn họ cũng không hề có ý định muốn để Tuệ vương làm một hoàng đế chân chính.
Nhưng bây giờ xem ra Tuệ vương không hề muốn đứng chung thuyền với bọn họ. Nếu không thể kết bạn thì đành làm kẻ địch.
"Tề đại nhân, đêm nay ta xem như ông không tới đây, những lời ông vừa rồi tốt hơn hết là hãy nuốt ngược vào bụng đi." Tuệ vương vẫn nhắm mắt, nhưng dường như Tề đại nhân lại thấy được ánh sáng lóe lên dưới tầng mí mắt khép chặt kia.
Ánh sáng sắc bén.
Tề đại nhân lại hành lễ với Tuệ vương rồi khom ngươi đi ra ngoài.
Có lẽ tới bây giờ, bọn họ đều nhìn lầm Tuệ vương. Một kẻ từ nhỏ lớn lên trong hoàng thật sao có thể không có tâm tư giảo hoạt?
Sauk hi Tề đại nhân đi khỏi, Tuệ vương liền mở mắt. Quan hệ của hắn và Hoài Cảnh Đế lúc nhỏ chẳng xem là tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức muốn làm hại y. Từ nhỏ Hoài Cảnh Đế đã được ông trời thiên vị, dù y không làm gì cũng được mọi người xung quanh yêu thương. Tuệ vương nghĩ quả nhiên vẫn là vì khuôn mặt đẹp.
Hoài Cảnh Đế là con trai duy nhất của Thái hậu, dường như y kế thừa tất cả ưu điểm của Tiên hoàng và Thái hậu. Tuệ vương thầm thấy ngưỡng mộ và ghen ghét với y, nhưng chưa từng oán hận bao giờ, dù là sau khi Tiên hoàng quyết trao ngôi vị hoàng đế cho y mà không phải hắn.
Còn Hoài Cảnh Đế đối xử với mình ra sao, Tuệ vương tự biết rõ.
Không nói đâu xa, ngay sau khi Hoài Cảnh Đế lên ngôi cũng không đuổi hắn tới đất phong xa xôi mà vẫn để hắn ở lại kinh thành, làm Tuệ vương an nhàn. Hoàng thượng đối xử tử tế với hắn là thế, bây giờ sao hắn có thể giúp người ngoài cướp lấy giang sơn của y chứ?
Hôm nay hắn không bắt Tề đại nhân là sợ phá rối kế hoạch của Hoài Cảnh Đế, với trí thông minh của Tam đệ, không thể nào lại không phát hiện những hành động lạ của mấy kẻ này.
Tuệ vương nằm trên giường lăn qua lộn lại mấy lần, cuối cùng vẫn ngồi dậy viết một bức thư đưa vào cung.
Vì tối qua mất ngủ nên hôm nay lúc Thần Thần tỉnh thì trời đã sáng.
Không rảnh nghĩ tới chuyện ăn sáng đã chạy khỏi phủ họ Trần, chỉ tội cho Lan Tâm hổn hển chạy theo sau.
Không khi trên đường đi hôm nay có vẻ hơi lạ, nhưng lạ ở đâu thì Thần Thần lại không nói được. Rõ ràng nhất là số lượng dân tị nạn trên đường tăng rất nhiều so với mấy ngày trước, quả thật là tăng gấp mấy lần.
Thần Thần vừa chạy tới thư viện vừa nhíu mày, nàng chợt nhìn về hướng Bích Thủy Vân Cư, không biết hôm nay Hoàng Tang có thể tới thư viện học không.
Hôm nay Hoàng Tang tới thư viện, hơn nữa trông vẫn như ngày thường, vẫn là người tới sớm nhất. Y ngồi trong Phù Dung Trai không bao lâu, còn chưa kịp uống hết chén trà thì bên ngoài đã có tiếng người ầm ĩ.
Hoàng Tang hơi nhíu mày, y là người thích yên lặng, bây giờ bên ngoài ồn ào như thế khiến y chẳng uống trà nổi, "Lý Cúc Mỹ, ra xem có chuyện gì."
Cuối cùng lần này Lý công công cũng để ý tới cái tên Lý Cúc Mỹ, ông ta đi khỏi bình phong, dạ một tiếng rồi mới nhắc khéo với Hoàng Tang rằng tên của mình là Lý Cúc Phúc.
Theo lệ thường, giãi bày này của Lý công công vẫn bị Hoàng Tang ngó lơ.
Lý công công hít sâu hai cái, đang định ra khỏi Phù Dung Trai đã thấy một bóng người vội vã đi vào trong sân.
Người tới chính là thầy giáo Giả.
"Hoàng Tang, có chuyện lớn rồi." Thầy giáo Giả vừa bước vào đã nói một câu như thế, nghe chẳng xuôi tai chút nào. Hoàng Tang quay sang nhìn hắn, điềm tĩnh hỏi: "Có chuyện gì?"
Thầy giáo Giả thầm hít một hơi, động tác giống hệt Lý công công ban nãy, "Bên ngoài có rất nhiều dân tị nạn tụ tập, nói muốn tìm Hoàng Tang đòi lại công bằng."
Lý công công híp mắt, giọng nói bất giác chat chúa hơn, "Sao lại tìm Hoàng Tang đòi công bằng?" Muốn đòi công bằng chẳng phải nên tới nha môn sao?
Thầy giáo Giả nhìn Lý công công, rồi lại dời mắt sang nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hoàng Tang, "Hoàng Tang, không biết họ nghe được tin ở đâu mà đám dân tị nạn đó lại biết ngài là đương kim thánh thượng."
Thầy giáo Giả dứt lời, Phù Dung Trai bỗng chốc lặng như tờ. Lý công công nôn nóng nhìn Hoàng Tang, biết vậy thừa dịp tối qua về kinh thành ngay, bây giờ thân phận đã bị bại lộ, có chạy cũng không thoát.
Thầy giáo Giả cũng nhìn Hoàng Tang, song trông y có vẻ bình tĩnh hơn Lý công công nhiều. Hoàng Tang cụp mắt, đứng dậy khỏi ghế, "Bây giờ đám dân tị nạn đó đang ở đâu, trẫm sẽ đi gặp họ."
"Hoàng Tang!" Hoàng Tang vừa nói xong thì Lý công công đã kêu lên, "Không thể được ạ! Chuyện này quá nguy hiểm, xin Hoàng Tang nghĩ lại!"
Hoàng Tang không màng tới sự phản đối của Lý công công, đi thẳng ra ngoài phòng, "Đợi trẫm nghĩ xong thì bọn họ đã ùa vào, đến khi ấy chúng ta lại càng bị động."
Lý công công thấy không thể khiến Hoàng Tang hồi tâm chuyển ý, đành nhượng bộ nài xin, "Vậy ít ra cũng nến đợi Trần tướng quân tới rồi đi ra cũng không muộn."
"Trần tướng quân đã tới từ lâu."
Giọng Hoàng Tang theo cơn gió nhẹ vọng vào phòng, kèm theo đó là cả mùi nước hoa không có danh tiếng của Lý công công. Ông ta hơi kinh ngạc, sau đó nhìn ngang ngó dọc mà không thấy bóng dáng Trần tướng quân đâu.
Nhưng Hoàng Tang đã nói như thế thì chắc chắn Trần tướng quân ở đây. Lý công công đột nhiên thật ngột ngạt trong dạ, xem ra Hoàng Tang và Trần tướng quân đã có đối sách từ lâu, nhưng lại chẳng thèm nói gì cho ông, Lý công công thấy mình bị ghẻ lạnh rõ ràng.
Thầy giáo Giả cũng đi theo sau Hoàng Tang, cùng ra ngoài cổng lớn thư viện Duyệt Lai.
Quả nhiên, có rất nhiều người dân tị nạn đang tụ tập ngoài cổng, họ thấy có người đi ra vốn định ào lên, song khi nhìn thấy diện mạo của người đi tới thì bất giác ngây người tại chỗ.
Bá tánh bình dân hiếm khi có dịp được chiêm ngưỡng dung nhân Hoàng đế. Tuy khắp Thịnh Ninh đã lan truyền không ít lời đồn đãi về vẻ ngoài của Hoàng Tang nhưng bây giờ được gặp mới thấy quả là rung động lòng người. Sự cao sang như ánh dương rọi vào mắt họ, khiến người ta thấy hoa mắt. Còn những đàn bà đã gặp Hoàng thượng trong ngôi miếu nát tối hôm qua, giờ đây càng há hốc miệng vì kinh ngạc.
Tối hôm qua trời quá tối, nương ánh lửa lập lòe, bọn họ không cách nào thấy rõ mặt Hoàng thượng, nhưng lúc này mặt trời chói chang, bọn họ còn nhìn rõ cả hàng lông mi cong vút trên mi mắt Hoàng thượng.
Một Hoàng đế đẹp trai nhường ấy, quả đúng là phúc của Thịnh Ninh ta!
Vì Hoài Cảnh Đế xuất hiện, ngoài cổng thư viện Duyệt Lai bỗng yên ắng bất thường. May mà Hoài Cảnh Đế là người lõi đời, chủ động mở miệng hỏi: "Nghe nói các ngươi muốn gặp trẫm?"
Giọng nói mát lạnh như cơn gió rừng phớt qua mặt khiến ai nấy nghe được đều xao xuyến.
Thấy đám nạn dân đều lặng thinh không nói gì, Hoài Cảnh Đế cũng không thúc giục họ mà chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi.
Trần Mộc và Tống Thành chẳng biết xông ra từ hướng nào, lặng yên đứng hai bên sườn Hoài Cảnh Đế.
"Là hắn, chính là hắn! Đêm qua chính hắn để giết rất nhiều người của chúng ta!" Đột nhiên một tiếng thét thất thanh vang lên trong đám đông, vội vã tố cáo hành vi phạm tội hôm qua của Tống Thành.
Đám nạn dân tụ tập ở cổng thư viện cũng tỉnh táo lại sau tiếng thét đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Tống Thành.
Tống Thành nhận ra cái tên vừa tố cáo hắn, rõ là kẻ đã giết đám nạn dân tối qua trong rừng trúc. Lúc này, gã mặc một bộ xiêm y rách rưới, đứng trong đám nạn dân, trông thật giống như mới quay về.
"Ngươi nói láo! Ông đây giết nạn dân lúc nào, rõ là do ngươi làm!" Tống Thành hơi bực dọc quát tên kia khiến gã trông như sợ hãi mà cun cút sun vòi ngay, bỗng có người hô to: "Quan binh đánh người! Quan binh đánh người!"
Đám đông nghe tiếng hô bắt đầu xôn xao, Tống Thành đặt tay phải lên đao đeo trên eo, bước tới một bước: "Ông đây đánh người lúc nào!"
Trần Mộc trừng mắt với Tống Thành, khiến hắn quay lại chỗ cũ, còn đám nạn dân sau khi bị gã kia châm ngòi thì cảm xúc đã dâng trào, nơi này lại nhốn nháo.
Tên thích khách trà trộn trong đám nạn dân thấy thời cơ đã chín mùi, đột nhiên quát to một tiếng, đoạt lấy thanh đao trong tay thị vệ gần đó, lao về phía Hoài Cảnh Đế. Trần Mộc bay tới chắn trước người Hoài Cảnh Đế, ánh mắt dán chặt vào mũi đao nhọn của gã kia.
Hiện trường lại yên ắng. Tuy bọn họ đến đây để chất vấn Hoàng thượng, nhưng đâu ai muốn ám sát Hoàng thượng chứ, hơn nữa còn là một Hoàng thượng đẹp trai như thế!. Truyện Gia Đấu
Tên thích khách cầm đao khóc lóc lên án Hoàng thượng đã bỏ mặc đám nạn dân như thế nào, thậm chí còn nổi lòng muốn giết bọn họ, ý đồ muốn đạt được sự đồng cảm của mọi người. Vì ám sát Hoàng thượng là một việc rất căng thẳng, hơn nữa gã đang quá tập trung kể lể nên không hề chú ý tới Thần Thần đang lao tới từ phía sau.
Thần Thần tới cách thư viện Duyệt Lai không xa thì thấy đám đông đang chen chúc trước cổng, nàng nhíu mày, nỗi lo lắng trong lòng lại tăng lên.
Thấy khóa học sáng sắp bắt đầu, nàng không hề muốn nộp phạt một trăm lượng bạc chút nào hết!
"Tránh ra tránh ra! Người phía trước tránh ra!" Thần Thần vừa gào lên vừa chen vào trong đám đông, nạn dân nghe tiếng nàng đều bất giác nhương đường cho Thần Thần, chỉ có tên thích khách đang cầm đao chĩa vào Hoài Cảnh Đế là phản ứng chậm chạp, vẫn đứng bất động ở đó.
Thần Thần nheo mắt, không kịp thu hồi tốc độ chân, nàng vọt tới sau lưng gã đó như một cơn gió, đẩy gã đang chắn trước mặt ra, "Nhường đường chút coi! Ta sắp muộn học rồi!"
Thần Thần dùng sức rất lớn, hơn nữa gã kia chưa tỉnh táo lại, cứ thế bị Thần Thần hất ra. Gã này cứ thế ngã trúng ngay mũi đao của thị vệ gần đó, mũi đao cắm vào bụng gã, "Phập" một tiếng như muốn chẻ đôi gã ra làm hai.
...
Cảnh này dọa sợ mọi người, ngay cả Hoài Cảnh Đế cũng thoáng kinh ngạc nhìn tên thích khách đột nhiên đi chầu trời kia.
Sau khi đẩy kẻ trước mặt ra, Thần Thần mới thấy rõ tình cảnh lúc này, đầu trống rỗng mấy giây, Thần Thần mới nhận ra, nàng, ấy, thế, mà, đã, giết, người?
"Á!" Lan Tâm bụm mặt ngồi xổm xuống đất, đám người còn lại như bị tiếng thét chói tai này gọi tỉnh, tất cả đều soi trào, còn mất khống chế hơn cả lúc trước.
Vô số quan bình bỗng chốc xông ra từ bốn phương tám hướng, Phan tri phủ vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa tạ tội với Hoài Cảnh Đế, "Hạ quan cứu giá chậm trễ, xin Hoàng Thượng tha tội."
Hoàng thượng lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không buồn để ý tới ông ta mà đi tới trước mặt Thần Thần, "Thần Thần Thần, ngươi không sao chứ?"
Thần Thần máy móc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Hoài Cảnh Đế, "Có phải ta vừa giết người không?"
Hoài Cảnh Đế chợt thấy buồn cười, nhưng y cố kiềm chế, "Không phải, ngươi có công cứu giá, chẳng những không có tội mà có lẽ còn được ban thưởng đấy."
Mưu sát biến thành cứu gia, Thần Thần cảm thấy đời người đúng là biến hóa khôn lường.
"Hoàng thượng." Lý công công đi tới bên Hoài Cảnh Đế, tuy ông ta chỉ gọi một tiếng Hoàng thượng nhưng Hoài Cảnh Đế lại hiểu ý ông ta.
Nơi này không nên ở lâu.
Hoài Cảnh Đế nhìn Thần Thần một cái, đôi mắt đen láy nhưng mực chưa mài, "Đợi trẫm về nhé."
"Sao cơ?" Thần Thần ngẩng đầu lên nhìn Hoài Cảnh Đế, hoàn toàn không hiểu ý tứ của câu nói không đầu không đuôi của Hoài Cảnh Đế.
"Hoàng thượng." Lý công công nhìn quanh bốn phía, rồi lại mở miệng thúc giục. Hoài Cảnh Đế nhấp nhấp môi, bây giờ y không có thời gian để giải thích mọi chuyện cho Thần Thần, còn rất nhiều chuyện cần y xử lý. Y lại nhìn Thần Thần thêm lần nữa rồi cất bước lướt qua người nàng, phía sau có một đoàn thị vệ đi theo.
Nhưng mới đi được mấy bước, Hoài Cảnh Đế đã vòng về lại.
"Thần Thần, ngươi có biết tên ta là gì không?"
Thần Thần vẫn còn ngơ ngác trả lời theo bản năng: "Biết, ngài là Hoàng Tang."
Hoài Cảnh Đế cười khẽ, cởi chuỗi ngọc lưu ly trên cổ tay ra, đeo lên tay Thần Thần, "Nhớ kỹ, tên của ta là Sở Dục."
Lý công công thấy Hoàng Tang nhìn xa xăm thì do dự một thoáng, cuối cùng vẫn tới bên cửa sổ hỏi Hoàng Tang: "Hoàng Tang, chuyện đêm nay ngài thấy thế nào?"
Tuy nói lòng người trong cung khó đoán, không nên dễ dàng tin tưởng ai, nhưng Lý công công là người đã đi theo Hoàng Tang từ hồi y còn là Tam hoàng tử, ngay cả lịch sử đen tối khi y bắt bướm trong Ngự Hoa Viên còn chứng kiến nên trong lòng Lý công công, Hoàng Tang là chủ nhân duy nhất của ông ta. Lần xuất cung này, tuy Hoàng Tang không tiết lộ gì song Lý công công cũng thầm biết y có chuyện cần làm, chỉ là chuyện này có bao nhiêu phần chắc thắng thì Lý công công không đoán được.
Đồng tử đen láy của Hoàng Tang co lại, từ từ cụp mắt xuống, "Đơn giản là bọn chúng muốn kích động niềm oán giận của dân chúng để lấy cơ khởi binh."
Tim Lý công công đập loạn, tục ngữ nói nước có thể nâng thuyền cũng có thể lật thuyền, Hoàng Tang vừa lên ngôi chưa đến một năm, gốc rễ chưa ổn định, nếu bây giờ không giải quyết tốt đợt lũ lụt này thì nhất định sẽ đánh mất sự tin tưởng của dân chúng.
Lý công công mím môi, chỉ biết than lũ người kia quá may mắn, ông trời lại ban cho chúng một đợt thiên tai.
"Hoàng Tang, hay là chúng ta hồi cung ngay để nghĩ cách đối phó đi." Ngày nào còn chưa về cung thì lòng dạ Lý công công không cách nào yên ổn được, dù sao phần lớn đại thần trong triều đều ủng hộ Hoàng Tang, nhưng ở đất Tô Châu này thì khó nói.
Ít ra theo những gì Trần tướng quân báo cáo thì Phan tri phủ không một lòng với Hoàng Tang.
Hoàng Tang nghe Lý công công nói xong, hừ lạnh một tiếng, khóe môi cong lên với vẻ mỉa mai, "Bây giờ ngươi bao trẫm vừa ra trận đã bỏ chạy ư?"
Lý công công khom người xuống một chút, cúi gằm mặt không dám nhìn Hoàng Tang, "Nô tài không dám, chiến lược này chỉ xem như rút lui."
Hoàng Tang hừ một tiếng, dù Lý công công không nhìn cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt khinh thường của y, "Đối phương đã ra tay mà ngươi lại bảo trẫm co vòi trốn về cung? Lý Cúc Mỹ, một năm bổng lộc tới ngươi không cần nữa đúng không?"
Lý công công: "..."
Những lời này đã dọa sợ Lý công công, nên ông ta lại một lần nữa bỏ lỡ sắc thái lãng mạn của cái tên Lý Cúc Mỹ này.
Lý công công co cụm người, lui sang một bên không dám nói gì nữa.
Hoàng Tang không phải là kẻ hữu dũng vô mưu, nếu y đã nói như thế thì chắc chắn đã tính toán đâu ra đấy.
Bên kia, Thần Thần bị bắt cóc lần đầu nên thấy hơi kích động, cả đêm trằn trọc không ngủ nổi.
Nghĩ tới cái nồi canh cải thảo đang nấu dở, Thần Thần thấy hơi tiếc nuối. Chỉ cần thêm năm phút là ăn được, đám người Hoàng Tang tới chẳng đúng lúc gì cả.
Nghĩ tới Hoàng Tang, trong lòng Thần Thần không khỏi lo lắng, nếu ở thời hiện đại mà nhà cầm quyền không thể sắp xếp tốt cho người dân tị nạn thì sẽ bị cư dân mạng chửi ngập mặt. Tuy thời xưa không có Weibo, nhưng đã nhiều ngày nay Thần Thần nghe được không ít những lời dân chúng chửi mắng Hoàng Tang, nếu cứ như vậy thì e rằng lòng dân sẽ ngả nghiêng.
Thần Thần trở mình, sau đó đột nhiên thấy hơi 囧. Nàng không ngờ mình lại có ngày lo cho nước cho dân như vậy. Thần Thần thầm thở dài, xem ra đêm nay lại mất ngủ.
Nhưng đêm này rõ ràng không phải chỉ có mình Thần Thần thao thức không yên.
Tuệ vương khoác hờ chiếc áo thêu bằng tơ vàng lên vai, ngửa đầu tựa vào thành giường, ngáp lần thứ mười tám. Hắn lim dim mắt quan sát Tề đại nhân đang quỳ trước giường, Tuệ vương thật sự không hiểu nổi tối đến sao không đi ngủ mà cứ khăng khăng phí công tốn sức nghĩ tới chuyện cướp ngôi làm gì.
"Tuệ vương, đây là cơ hội trời cho, chúng ta nhất định phải nắm chắc!" Giọng nói của Tề đại nhân dạt dào cảm xúc, bàn tay đặt trên đầu gối thậm chí còn hơi siết chặt, nổi mấy đường gân xanh lên.
Tuệ vương lại ngáp một cái, nước mắt trào ra, "Tam đệ làm Hoàng thượng tốt như thế, sao mấy người cứ nhất quyết muốn lật đổ đệ ấy thế?"
Tề đại nhân đột nhiên ngẩng đầu lên, trong mắt hằn lên vẻ đau đớn, "Đại hoàng tử! Ngài mới là con trai cả của Tiên hoàng, ngôi vị hoàng đế vốn nên thuộc về ngài!"
Tuệ vương chùi nước mắt đi, thờ ở liếc nhìn Tề đại nhân dưới đất, "Nhưng mà ta chẳng muốn làm Hoàng đế chút nào hết. Ngôi vị hoàng đế vốn nên dành cho kẻ có tài, ta ngoài việc sinh ra sớm hơn tam đệ một chút thì đâu còn thế mạnh gì." Tuệ vương nói xong, trước khi đuổi Tề đại nhân đi thì bồi thêm một câu, "À phải rồi, bây giờ ta không còn là Đại hoàng tử nữa, xin hãy gọi ta là Tuệ vương đại nhân."
Tề đại nhân: "..."
Nghĩ tới nghiệp lớn của mình và Ngô đại nhân, Tề đại nhân nuốt xuống máu đang cuồn cuộn trong lòng, tiếp tục lèo lái: "Tuệ vương... đại nhân, ngài có tấm lòng nhân hậu, văn võ song toàn, đợt lũ lụt lần này ở Đàm Châu, nếu là ngài giải quyết thì nhất định sẽ không giống bây giờ, dân tị nạn trôi giạt khắp nói, tiếng oán trách của bá tánh dậy đất."
Hàm Tuệ vương hơi bạnh ra, nhìn Tề đại nhân với ánh mắt như thấy sự lạ, "Tấm lòng nhân hậu cũng đúng, nhưng mà văn võ song toàn thì... Này Tề đại nhân, ngươi biết mấy Tuệ vương thế?"
Tề đại nhân: "..."
Tề đại nhân đưa tay lau mặt, không ngừng cố gắng thuyết phục: "Từ nhỏ Tuệ vương đã thông minh hơn người, đây là chuyện các đại thần trong triều rõ như ban ngày."
Câu này khiến Tuệ vương phá lên cười, "Là con mắt nào của đám đại thần thấy chuyện đó, mau gọi Tôn thái y chữa cho họ."
Tề đại nhân: "..."
Gỗ mục không đẽo nổi, đúng là gỗ mục không đẽo nổi mà! Giờ khắc này, Tề đại nhân bỗng hiểu được nỗi đau năm xưa của ngài Gia Cát. Tề đại nhân khổ sở mấp mấp môi, thầm nghĩ xem Tuệ vương còn ưu điểm nào nữa, bỗng thấy Tuệ vương nhìn mình chằm chằm, "Tề đại nhân, tam đệ cũng đẹp trai hơn ta."
Tề đại nhân: "..."
Nếu hắn dùng vẻ mặt nghiêm túc như vậy để nói câu "Tam đệ tài giỏi hơn ta" thì nghe còn hợp lý, nhưng "Tam đệ đẹp trai hơn ta" là ý gì?
"Hoàng đế mấy nước lân bang xung quanh chúng ta đều xấu như mọi, có ai so sánh được với tam đệ? Tam đệ vừa ra ngoài thì mặt mày dân chúng Thịnh Ninh ta đều rạng rỡ hẳn."
Tề đại nhân: "..."
Ông ta nuốt khan, nhấp môi không nói gì.
Hoàng thường đúng là mỹ nam hàng đầu Thịnh Ninh trong lời đồn, vào lễ tế trời mùa đông năm ngoái, có không ít bạn bè từ những nước láng giếng vượt vạn dặm xa xôi tới Thịnh Ninh chỉ để ngắm nhìn phong thái của Hoàng thượng một lần. Bá tánh Thịnh Ninh lại càng khỏi phải nói, đường xá khi ấy chật như nêm, Tề đại nhân chưa bao giờ thấy kinh thành đông đúc nhường ấy.
"Lại nói về chuyện lũ lụt ở Đàm Châu, rõ ràng tam đệ đã giải quyết rất tốt, nếu không phải có người âm thầm ngáng chân thì đã không ra cơ sự này." Tuệ vương vươn người một cái, vì đang ngáp nên giọng nói ồm ồm không rõ tiếng.
Ngực Tề đại nhân chợt lạnh toát, lẳng lặng nhìn Tuệ vương lười biếng. Tuệ vương này, thoạt trông cứ ngỡ là kẻ ngu si, chẳng lẽ lại là sói đội lốt cừu?
"Tề đại nhân, bổn vương muốn đi ngủ, nếu ngươi không có chuyện gì nữa thì lui ra đi." Tuệ vương nói xong bèn nằm luôn xuống giường, đắp chăn ngủ.
Tề đại nhân mím chặt môi, ông ta nhìn Tuệ vương nằm trên giường, xác định hắn thật sự không hề có ý tạo phản mới híp mắt cung kính chào: "Hạ quan cáo lui."
Bò dậy khỏi sàn nhà lạnh lẽo, Tề đại nhân khom người lùi ra ngoài cửa. Lúc lui tới cửa, ông ta nghe giọng Tuệ vương khe khẽ vọng ra từ trong tẩm điện, "Tề đại nhân, ông có biết tội mưu phản sẽ bị tru di cửu tộc không?"
Bước chân Tề đại nhân bỗng khựng lại, ông ta dừng lại, ngước mắt nhìn về phía Tuệ vương. Tuệ vương đang nằm thẳng cẳng trên chiếc giường lớn mềm mại, nhắm mắt, vẻ mặt thản nhiên.
Tề đại nhân nhíu mày, không rõ rốt cuộc Tuệ vương nghĩ gì. Đương nhiên ông ta biết tội mưu phản sẽ bị chém đầu, không thể nói bậy với người ngoài. Song với Tuệ vương thì khác, ông ta và Ngô đại nhân vẫn luôn nghĩ bọn họ là kẻ cùng hội cùng thuyền. Tình huynh đệ hoàng thất, so với tình huynh đệ thông thường càng có nhiều tranh đoạt lừa dối, bảo Tuệ vương không hề muốn làm hoàng đế, ông ta không tin chút nào.
Vậy nên Ngô đại nhân mới muốn kéo Tuệ vương về trướng mình, có Tuệ vương thì bọn họ không còn là tạo phản nữa, đợi chuyện lớn thành công sẽ để Tuệ vương làm bù nhìn cho bọn họ sai khiến, như vậy cả đất Thịnh Ninh này đều nằm trong tay bọn họ.
Vậy nên Tuệ vương có thích hợp làm Hoàng đế hay không không quan trọng, bời vì bọn họ cũng không hề có ý định muốn để Tuệ vương làm một hoàng đế chân chính.
Nhưng bây giờ xem ra Tuệ vương không hề muốn đứng chung thuyền với bọn họ. Nếu không thể kết bạn thì đành làm kẻ địch.
"Tề đại nhân, đêm nay ta xem như ông không tới đây, những lời ông vừa rồi tốt hơn hết là hãy nuốt ngược vào bụng đi." Tuệ vương vẫn nhắm mắt, nhưng dường như Tề đại nhân lại thấy được ánh sáng lóe lên dưới tầng mí mắt khép chặt kia.
Ánh sáng sắc bén.
Tề đại nhân lại hành lễ với Tuệ vương rồi khom ngươi đi ra ngoài.
Có lẽ tới bây giờ, bọn họ đều nhìn lầm Tuệ vương. Một kẻ từ nhỏ lớn lên trong hoàng thật sao có thể không có tâm tư giảo hoạt?
Sauk hi Tề đại nhân đi khỏi, Tuệ vương liền mở mắt. Quan hệ của hắn và Hoài Cảnh Đế lúc nhỏ chẳng xem là tốt đẹp, nhưng cũng không đến mức muốn làm hại y. Từ nhỏ Hoài Cảnh Đế đã được ông trời thiên vị, dù y không làm gì cũng được mọi người xung quanh yêu thương. Tuệ vương nghĩ quả nhiên vẫn là vì khuôn mặt đẹp.
Hoài Cảnh Đế là con trai duy nhất của Thái hậu, dường như y kế thừa tất cả ưu điểm của Tiên hoàng và Thái hậu. Tuệ vương thầm thấy ngưỡng mộ và ghen ghét với y, nhưng chưa từng oán hận bao giờ, dù là sau khi Tiên hoàng quyết trao ngôi vị hoàng đế cho y mà không phải hắn.
Còn Hoài Cảnh Đế đối xử với mình ra sao, Tuệ vương tự biết rõ.
Không nói đâu xa, ngay sau khi Hoài Cảnh Đế lên ngôi cũng không đuổi hắn tới đất phong xa xôi mà vẫn để hắn ở lại kinh thành, làm Tuệ vương an nhàn. Hoàng thượng đối xử tử tế với hắn là thế, bây giờ sao hắn có thể giúp người ngoài cướp lấy giang sơn của y chứ?
Hôm nay hắn không bắt Tề đại nhân là sợ phá rối kế hoạch của Hoài Cảnh Đế, với trí thông minh của Tam đệ, không thể nào lại không phát hiện những hành động lạ của mấy kẻ này.
Tuệ vương nằm trên giường lăn qua lộn lại mấy lần, cuối cùng vẫn ngồi dậy viết một bức thư đưa vào cung.
Vì tối qua mất ngủ nên hôm nay lúc Thần Thần tỉnh thì trời đã sáng.
Không rảnh nghĩ tới chuyện ăn sáng đã chạy khỏi phủ họ Trần, chỉ tội cho Lan Tâm hổn hển chạy theo sau.
Không khi trên đường đi hôm nay có vẻ hơi lạ, nhưng lạ ở đâu thì Thần Thần lại không nói được. Rõ ràng nhất là số lượng dân tị nạn trên đường tăng rất nhiều so với mấy ngày trước, quả thật là tăng gấp mấy lần.
Thần Thần vừa chạy tới thư viện vừa nhíu mày, nàng chợt nhìn về hướng Bích Thủy Vân Cư, không biết hôm nay Hoàng Tang có thể tới thư viện học không.
Hôm nay Hoàng Tang tới thư viện, hơn nữa trông vẫn như ngày thường, vẫn là người tới sớm nhất. Y ngồi trong Phù Dung Trai không bao lâu, còn chưa kịp uống hết chén trà thì bên ngoài đã có tiếng người ầm ĩ.
Hoàng Tang hơi nhíu mày, y là người thích yên lặng, bây giờ bên ngoài ồn ào như thế khiến y chẳng uống trà nổi, "Lý Cúc Mỹ, ra xem có chuyện gì."
Cuối cùng lần này Lý công công cũng để ý tới cái tên Lý Cúc Mỹ, ông ta đi khỏi bình phong, dạ một tiếng rồi mới nhắc khéo với Hoàng Tang rằng tên của mình là Lý Cúc Phúc.
Theo lệ thường, giãi bày này của Lý công công vẫn bị Hoàng Tang ngó lơ.
Lý công công hít sâu hai cái, đang định ra khỏi Phù Dung Trai đã thấy một bóng người vội vã đi vào trong sân.
Người tới chính là thầy giáo Giả.
"Hoàng Tang, có chuyện lớn rồi." Thầy giáo Giả vừa bước vào đã nói một câu như thế, nghe chẳng xuôi tai chút nào. Hoàng Tang quay sang nhìn hắn, điềm tĩnh hỏi: "Có chuyện gì?"
Thầy giáo Giả thầm hít một hơi, động tác giống hệt Lý công công ban nãy, "Bên ngoài có rất nhiều dân tị nạn tụ tập, nói muốn tìm Hoàng Tang đòi lại công bằng."
Lý công công híp mắt, giọng nói bất giác chat chúa hơn, "Sao lại tìm Hoàng Tang đòi công bằng?" Muốn đòi công bằng chẳng phải nên tới nha môn sao?
Thầy giáo Giả nhìn Lý công công, rồi lại dời mắt sang nhìn vẻ mặt thản nhiên của Hoàng Tang, "Hoàng Tang, không biết họ nghe được tin ở đâu mà đám dân tị nạn đó lại biết ngài là đương kim thánh thượng."
Thầy giáo Giả dứt lời, Phù Dung Trai bỗng chốc lặng như tờ. Lý công công nôn nóng nhìn Hoàng Tang, biết vậy thừa dịp tối qua về kinh thành ngay, bây giờ thân phận đã bị bại lộ, có chạy cũng không thoát.
Thầy giáo Giả cũng nhìn Hoàng Tang, song trông y có vẻ bình tĩnh hơn Lý công công nhiều. Hoàng Tang cụp mắt, đứng dậy khỏi ghế, "Bây giờ đám dân tị nạn đó đang ở đâu, trẫm sẽ đi gặp họ."
"Hoàng Tang!" Hoàng Tang vừa nói xong thì Lý công công đã kêu lên, "Không thể được ạ! Chuyện này quá nguy hiểm, xin Hoàng Tang nghĩ lại!"
Hoàng Tang không màng tới sự phản đối của Lý công công, đi thẳng ra ngoài phòng, "Đợi trẫm nghĩ xong thì bọn họ đã ùa vào, đến khi ấy chúng ta lại càng bị động."
Lý công công thấy không thể khiến Hoàng Tang hồi tâm chuyển ý, đành nhượng bộ nài xin, "Vậy ít ra cũng nến đợi Trần tướng quân tới rồi đi ra cũng không muộn."
"Trần tướng quân đã tới từ lâu."
Giọng Hoàng Tang theo cơn gió nhẹ vọng vào phòng, kèm theo đó là cả mùi nước hoa không có danh tiếng của Lý công công. Ông ta hơi kinh ngạc, sau đó nhìn ngang ngó dọc mà không thấy bóng dáng Trần tướng quân đâu.
Nhưng Hoàng Tang đã nói như thế thì chắc chắn Trần tướng quân ở đây. Lý công công đột nhiên thật ngột ngạt trong dạ, xem ra Hoàng Tang và Trần tướng quân đã có đối sách từ lâu, nhưng lại chẳng thèm nói gì cho ông, Lý công công thấy mình bị ghẻ lạnh rõ ràng.
Thầy giáo Giả cũng đi theo sau Hoàng Tang, cùng ra ngoài cổng lớn thư viện Duyệt Lai.
Quả nhiên, có rất nhiều người dân tị nạn đang tụ tập ngoài cổng, họ thấy có người đi ra vốn định ào lên, song khi nhìn thấy diện mạo của người đi tới thì bất giác ngây người tại chỗ.
Bá tánh bình dân hiếm khi có dịp được chiêm ngưỡng dung nhân Hoàng đế. Tuy khắp Thịnh Ninh đã lan truyền không ít lời đồn đãi về vẻ ngoài của Hoàng Tang nhưng bây giờ được gặp mới thấy quả là rung động lòng người. Sự cao sang như ánh dương rọi vào mắt họ, khiến người ta thấy hoa mắt. Còn những đàn bà đã gặp Hoàng thượng trong ngôi miếu nát tối hôm qua, giờ đây càng há hốc miệng vì kinh ngạc.
Tối hôm qua trời quá tối, nương ánh lửa lập lòe, bọn họ không cách nào thấy rõ mặt Hoàng thượng, nhưng lúc này mặt trời chói chang, bọn họ còn nhìn rõ cả hàng lông mi cong vút trên mi mắt Hoàng thượng.
Một Hoàng đế đẹp trai nhường ấy, quả đúng là phúc của Thịnh Ninh ta!
Vì Hoài Cảnh Đế xuất hiện, ngoài cổng thư viện Duyệt Lai bỗng yên ắng bất thường. May mà Hoài Cảnh Đế là người lõi đời, chủ động mở miệng hỏi: "Nghe nói các ngươi muốn gặp trẫm?"
Giọng nói mát lạnh như cơn gió rừng phớt qua mặt khiến ai nấy nghe được đều xao xuyến.
Thấy đám nạn dân đều lặng thinh không nói gì, Hoài Cảnh Đế cũng không thúc giục họ mà chỉ lẳng lặng đứng đó chờ đợi.
Trần Mộc và Tống Thành chẳng biết xông ra từ hướng nào, lặng yên đứng hai bên sườn Hoài Cảnh Đế.
"Là hắn, chính là hắn! Đêm qua chính hắn để giết rất nhiều người của chúng ta!" Đột nhiên một tiếng thét thất thanh vang lên trong đám đông, vội vã tố cáo hành vi phạm tội hôm qua của Tống Thành.
Đám nạn dân tụ tập ở cổng thư viện cũng tỉnh táo lại sau tiếng thét đó, mọi ánh mắt đều đổ dồn lên người Tống Thành.
Tống Thành nhận ra cái tên vừa tố cáo hắn, rõ là kẻ đã giết đám nạn dân tối qua trong rừng trúc. Lúc này, gã mặc một bộ xiêm y rách rưới, đứng trong đám nạn dân, trông thật giống như mới quay về.
"Ngươi nói láo! Ông đây giết nạn dân lúc nào, rõ là do ngươi làm!" Tống Thành hơi bực dọc quát tên kia khiến gã trông như sợ hãi mà cun cút sun vòi ngay, bỗng có người hô to: "Quan binh đánh người! Quan binh đánh người!"
Đám đông nghe tiếng hô bắt đầu xôn xao, Tống Thành đặt tay phải lên đao đeo trên eo, bước tới một bước: "Ông đây đánh người lúc nào!"
Trần Mộc trừng mắt với Tống Thành, khiến hắn quay lại chỗ cũ, còn đám nạn dân sau khi bị gã kia châm ngòi thì cảm xúc đã dâng trào, nơi này lại nhốn nháo.
Tên thích khách trà trộn trong đám nạn dân thấy thời cơ đã chín mùi, đột nhiên quát to một tiếng, đoạt lấy thanh đao trong tay thị vệ gần đó, lao về phía Hoài Cảnh Đế. Trần Mộc bay tới chắn trước người Hoài Cảnh Đế, ánh mắt dán chặt vào mũi đao nhọn của gã kia.
Hiện trường lại yên ắng. Tuy bọn họ đến đây để chất vấn Hoàng thượng, nhưng đâu ai muốn ám sát Hoàng thượng chứ, hơn nữa còn là một Hoàng thượng đẹp trai như thế!. Truyện Gia Đấu
Tên thích khách cầm đao khóc lóc lên án Hoàng thượng đã bỏ mặc đám nạn dân như thế nào, thậm chí còn nổi lòng muốn giết bọn họ, ý đồ muốn đạt được sự đồng cảm của mọi người. Vì ám sát Hoàng thượng là một việc rất căng thẳng, hơn nữa gã đang quá tập trung kể lể nên không hề chú ý tới Thần Thần đang lao tới từ phía sau.
Thần Thần tới cách thư viện Duyệt Lai không xa thì thấy đám đông đang chen chúc trước cổng, nàng nhíu mày, nỗi lo lắng trong lòng lại tăng lên.
Thấy khóa học sáng sắp bắt đầu, nàng không hề muốn nộp phạt một trăm lượng bạc chút nào hết!
"Tránh ra tránh ra! Người phía trước tránh ra!" Thần Thần vừa gào lên vừa chen vào trong đám đông, nạn dân nghe tiếng nàng đều bất giác nhương đường cho Thần Thần, chỉ có tên thích khách đang cầm đao chĩa vào Hoài Cảnh Đế là phản ứng chậm chạp, vẫn đứng bất động ở đó.
Thần Thần nheo mắt, không kịp thu hồi tốc độ chân, nàng vọt tới sau lưng gã đó như một cơn gió, đẩy gã đang chắn trước mặt ra, "Nhường đường chút coi! Ta sắp muộn học rồi!"
Thần Thần dùng sức rất lớn, hơn nữa gã kia chưa tỉnh táo lại, cứ thế bị Thần Thần hất ra. Gã này cứ thế ngã trúng ngay mũi đao của thị vệ gần đó, mũi đao cắm vào bụng gã, "Phập" một tiếng như muốn chẻ đôi gã ra làm hai.
...
Cảnh này dọa sợ mọi người, ngay cả Hoài Cảnh Đế cũng thoáng kinh ngạc nhìn tên thích khách đột nhiên đi chầu trời kia.
Sau khi đẩy kẻ trước mặt ra, Thần Thần mới thấy rõ tình cảnh lúc này, đầu trống rỗng mấy giây, Thần Thần mới nhận ra, nàng, ấy, thế, mà, đã, giết, người?
"Á!" Lan Tâm bụm mặt ngồi xổm xuống đất, đám người còn lại như bị tiếng thét chói tai này gọi tỉnh, tất cả đều soi trào, còn mất khống chế hơn cả lúc trước.
Vô số quan bình bỗng chốc xông ra từ bốn phương tám hướng, Phan tri phủ vừa lau mồ hôi lạnh trên trán vừa tạ tội với Hoài Cảnh Đế, "Hạ quan cứu giá chậm trễ, xin Hoàng Thượng tha tội."
Hoàng thượng lạnh lùng liếc nhìn ông ta, không buồn để ý tới ông ta mà đi tới trước mặt Thần Thần, "Thần Thần Thần, ngươi không sao chứ?"
Thần Thần máy móc quay đầu lại, ngơ ngác nhìn Hoài Cảnh Đế, "Có phải ta vừa giết người không?"
Hoài Cảnh Đế chợt thấy buồn cười, nhưng y cố kiềm chế, "Không phải, ngươi có công cứu giá, chẳng những không có tội mà có lẽ còn được ban thưởng đấy."
Mưu sát biến thành cứu gia, Thần Thần cảm thấy đời người đúng là biến hóa khôn lường.
"Hoàng thượng." Lý công công đi tới bên Hoài Cảnh Đế, tuy ông ta chỉ gọi một tiếng Hoàng thượng nhưng Hoài Cảnh Đế lại hiểu ý ông ta.
Nơi này không nên ở lâu.
Hoài Cảnh Đế nhìn Thần Thần một cái, đôi mắt đen láy nhưng mực chưa mài, "Đợi trẫm về nhé."
"Sao cơ?" Thần Thần ngẩng đầu lên nhìn Hoài Cảnh Đế, hoàn toàn không hiểu ý tứ của câu nói không đầu không đuôi của Hoài Cảnh Đế.
"Hoàng thượng." Lý công công nhìn quanh bốn phía, rồi lại mở miệng thúc giục. Hoài Cảnh Đế nhấp nhấp môi, bây giờ y không có thời gian để giải thích mọi chuyện cho Thần Thần, còn rất nhiều chuyện cần y xử lý. Y lại nhìn Thần Thần thêm lần nữa rồi cất bước lướt qua người nàng, phía sau có một đoàn thị vệ đi theo.
Nhưng mới đi được mấy bước, Hoài Cảnh Đế đã vòng về lại.
"Thần Thần, ngươi có biết tên ta là gì không?"
Thần Thần vẫn còn ngơ ngác trả lời theo bản năng: "Biết, ngài là Hoàng Tang."
Hoài Cảnh Đế cười khẽ, cởi chuỗi ngọc lưu ly trên cổ tay ra, đeo lên tay Thần Thần, "Nhớ kỹ, tên của ta là Sở Dục."
/44
|