Hộ Ưu trừng mắt nhìn Tào Hạo, nói hùng hổ: Gào cái rắm, ngươi muốn đại bàng coi bức thư là con gà mà ăn mất sao?
Tào Hạo ngẩn ra, một người đạo cốt tiên phong như Hộ Ưu cũng nói lời thô tục ư?
Hắn sững sờ nhìn Hộ Ưu thổi tiêu trúc, triệu hồi một con đại bàng lớn, móng vuốt của đại bàng kẹp lấy bả vai Hộ Ưu, khiến bả vai ông nhún hẳn xuống, thân thể đứng không vững mà nghiêng về bên trái.
Tào Hạo mím chặt môi, giơ tay đỡ Hộ Ưu, hắn nghĩ thầm rằng lão nhân này phô trương uy phong, người như cây gậy trúc, nuôi một con chim to như vậy, đã áp đảo cả người ông ta rồi.
Lão nhân, ông cho bản tướng quân con chim này được không? Tào Hạo thương lượng: Ông xem, một lão già khọm như ông không khống chế được nó.
Hộ Ưu lên mặt liếc xéo hắn, cho phép đại bàng bay đi, ông nhàn nhã nói: Con đại bàng này không phải là của lão nhân, là thuộc về Hoàng thượng của các ngươi, chờ ngươi đánh thắng trận, có thể nói Hoàng thượng của các ngươi ban thưởng cho ngươi. Thua trận thì ngươi quên con chim đó đi!
Hừ! Ông nói chuyện chẳng lọt tai, nói giống như ban thưởng cháu dâu cho lão tử vậy, ai thèm thứ con chim đồ chơi đó. Nói xong, Tào Hạo hậm hực vén tấm màn trướng lên rồi đi vào.
- -
Hôm sau, mười vạn đại quân Tuyết Lâm quốc tiếp cận, Tào Hạo ra lệnh cho Phó tướng Trương Triển nghênh chiến, còn hắn dẫn mấy ngàn tinh binh vượt núi tập kích doanh trại của Tuyết Lâm, đốt cháy chỗ ở của bọn họ!
Mặc dù bị tổn thất nghiêm trọng, lại còn vào thời điểm mấu chốt, đột nhiên xuất hiện một quân bài quan trọng, Triệu Khuê bắt được Sở Mộ Khoảnh ngự giá thân chinh, Tuyết Lâm cũng không còn chiếm được ưu thế.
Trương Triển hít khí lạnh, cắn răng chịu đựng để cho Nguyệt Quan băng bó miệng vết thương, nhìn từng vết đen trên người Triệu Khuê, đáy mắt ông hiện lên vẻ sùng bái, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ toàn quân bọn họ đều bị tiêu diệt.
Vị huynh đài này, kế nghiệp thầy nơi nào? Lần này may mà có sự hỗ trợ của ngươi.
Nhấc tay chi lao, nữ nhân kia nói cho gia ở đây có cơm ăn nên gia bèn tới đây. Triệu Khuê há to miệng cắn thịt, thầm nghĩ mặc dù nữ nhân kia có chút đáng ghét nhưng không lừa gạt người khác.
Trương Triển nghẹn lời, cảm tạ hắn tới là vì kiếm cơm ăn sao?
Tướng quân của các ngươi đâu? Triệu Khuê lau miệng, hỏi với vẻ mơ hồ.
Nguy rồi! Trương Triển chợt tỉnh táo lại, mặt thoáng chốc biến sắc, theo lý thì giờ này Tào Hạo đã đến nơi, tại sao hắn còn chưa trở về? Hơn nữa Tuyết Lâm Hoàng đã bị bắt, hẳn là phải có động tĩnh, nhưng vẫn yên ắng, chẳng lẽ Tào Tướng quân cũng bị bắt giữ rồi sao?
Không khí trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều thấy được cùng một đáp án trên mặt nhau.
Báo - - Lính gác vội vã chạy vào, lo lắng nói: Tào Tướng quân dẫn dắt 3000 tinh binh đánh lén doanh trại Tuyết Lâm, hơn tám trăm người chết, hơn hai trăm người bị thương, hơn một ngàn người trở về, gần ngàn người bị bao vây với Tào Tướng quân!
Tâm trạng mọi người chùng xuống, vốn cho rằng trận này bắt được Tuyết Lâm Hoàng làm tù binh thì đã dừng lại, không ngờ được rằng Tào Tướng quân cũng bị bắt giữ, hiện giờ chỉ có thể trao đổi con tin!
Trưa mai đánh trống! Trương Triển vội vàng xua tay, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, trong lòng lại tính kế làm thế nào để cho Tào Tướng quân an toàn trở về.
Nam Cung Đệ ở Vương đô xa xôi nhận được tin, ngón tay ngọc gõ lên bàn nhỏ bằng gỗ lim, làm phát ra tiếng gõ ‘cạch cạch’ nặng nề.
Quân Mặc U lấy bức thư từ trong tay nàng, xem xong rồi nói: Xem ra đã đến lúc chúng ta ngự giá thân chinh.
Nam Cung Đệ vuốt cằm, Ta lo cho hoàng cung. Thủy Mặc đã bắt đầu có hành động, có thể là đang chờ một cơ hội, nếu nàng ngự giá thân chinh, chắc chắn Thủy Mặc sẽ tạo phản.
Không phải còn có một người nhàn rỗi sao? Quân Mặc U bình thản mà nhắc nhở!
Mắt Nam Cung Đệ sáng lên, tay vỗ một phát lên gáy: Huynh xem trí nhớ của ta này, tại sao lại quên mất hắn chứ? Nói xong, bóng dáng nàng chợt lóe lên rồi biến mất khỏi cung điện, xông vào phủ Tuyên vương.
Nàng đi thẳng đến thư phòng, một tiếng ‘rầm’ vang lên, Nam Cung Đệ đá văng cánh cửa, đồng tử co lại, đành thu hồi bước chân đang bước vào thư phòng, không hề chớp mắt nhìn tình hình bên trong.
Trên giường lớn, vạt áo của mỹ nhân đã cởi ra một nửa, lộ ra bờ vai trắng mịn, bụng nâng lên, sắc mặt ửng đỏ, cánh tay trắng như ngó sen vòng qua cổ nam nhân. Còn nam tử quỳ ở trên người nàng đang cởi y phục, lộ ra khuôn ngực trần màu mật ong nhìn thấy rõ cơ bắp, chỉ còn mặc một chiếc quần, trên trán rịn mồ hôi, một tay nắm ngực của mỹ nhân.
Nghe thấy động tĩnh, hai người đồng thời quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ ngượng ngùng xoa mũi, trông thấy Thủy Minh Hách và Khúc Tam Nương đang làm chuyện khuê phòng thì nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng trong lúc xấu hổ lại có một chút không thoải mái. Nhìn dung mạo có vài phần tương tự nàng của Khúc Tam Nương, tại sao nàng lại có cảm giác như là nàng và Thủy Minh Hách đang làm với nhau chứ!
Các ngươi đợi một lát rồi tiếp tục! Nam Cung Đệ cười gượng, thật sự là việc này không đợi được, mặc dù có một chút tàn nhẫn đối vợ chồng son bọn họ, bị cắt ngang trong thời điểm then chốt, nhưng ai bảo chuyện có liên quan đến giang sơn Thủy gia chứ?
Thủy Minh Hách thấy Nam Cung Đệ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút mất hứng, đột nhiên nổi lên một suy nghĩ, nàng thấy hắn ân ái với nữ nhân khác, chẳng lẽ không có cảm giác gì sao?
Bỗng nhiên, Thủy Minh Hách cười lạnh vài tiếng, khóe miệng tràn ngập vẻ tự giễu. Cái gì mà nữ nhân khác chứ, nữ nhân dưới thân hắn là vương phi mà nàng ấy tự mình đưa cho hắn!
Nhìn đôi má có vài phần tương tự với nàng, hắn gần như ngẩn ngơ mà cho rằng người ở bên cạnh hắn chính là nàng - - Nam Cung Đệ!
Khúc Tam Nương cảm nhận được hô hấp của Thủy Minh Hách có sự thay đổi, mắt nàng tối sầm lại. Nàng buông lỏng Thủy Minh Hách ra, bình tĩnh khép vạt áo, chỉnh trang lại rồi cầm lấy y phục ở bên cạnh mặc vào cho Thủy Minh Hách, nàng nói lạnh lùng: Hai người nói chuyện đi, ta hơi mệt nên quay về phòng nghỉ ngơi.
Thủy Minh Hách không yên lòng phất tay, tiện tay dập tắt hương ở trước giường.
Đáy mắt Khúc Tam Nương hiện lên vẻ mất mát, bình tĩnh nhìn mắt Nam Cung Đệ, nàng sờ hai má theo bản năng rồi đi ra ngoài.
Nam Cung Đệ thấy Thủy Minh Hách thong thả
Tào Hạo ngẩn ra, một người đạo cốt tiên phong như Hộ Ưu cũng nói lời thô tục ư?
Hắn sững sờ nhìn Hộ Ưu thổi tiêu trúc, triệu hồi một con đại bàng lớn, móng vuốt của đại bàng kẹp lấy bả vai Hộ Ưu, khiến bả vai ông nhún hẳn xuống, thân thể đứng không vững mà nghiêng về bên trái.
Tào Hạo mím chặt môi, giơ tay đỡ Hộ Ưu, hắn nghĩ thầm rằng lão nhân này phô trương uy phong, người như cây gậy trúc, nuôi một con chim to như vậy, đã áp đảo cả người ông ta rồi.
Lão nhân, ông cho bản tướng quân con chim này được không? Tào Hạo thương lượng: Ông xem, một lão già khọm như ông không khống chế được nó.
Hộ Ưu lên mặt liếc xéo hắn, cho phép đại bàng bay đi, ông nhàn nhã nói: Con đại bàng này không phải là của lão nhân, là thuộc về Hoàng thượng của các ngươi, chờ ngươi đánh thắng trận, có thể nói Hoàng thượng của các ngươi ban thưởng cho ngươi. Thua trận thì ngươi quên con chim đó đi!
Hừ! Ông nói chuyện chẳng lọt tai, nói giống như ban thưởng cháu dâu cho lão tử vậy, ai thèm thứ con chim đồ chơi đó. Nói xong, Tào Hạo hậm hực vén tấm màn trướng lên rồi đi vào.
- -
Hôm sau, mười vạn đại quân Tuyết Lâm quốc tiếp cận, Tào Hạo ra lệnh cho Phó tướng Trương Triển nghênh chiến, còn hắn dẫn mấy ngàn tinh binh vượt núi tập kích doanh trại của Tuyết Lâm, đốt cháy chỗ ở của bọn họ!
Mặc dù bị tổn thất nghiêm trọng, lại còn vào thời điểm mấu chốt, đột nhiên xuất hiện một quân bài quan trọng, Triệu Khuê bắt được Sở Mộ Khoảnh ngự giá thân chinh, Tuyết Lâm cũng không còn chiếm được ưu thế.
Trương Triển hít khí lạnh, cắn răng chịu đựng để cho Nguyệt Quan băng bó miệng vết thương, nhìn từng vết đen trên người Triệu Khuê, đáy mắt ông hiện lên vẻ sùng bái, nếu không phải hắn đột nhiên xuất hiện, chỉ sợ toàn quân bọn họ đều bị tiêu diệt.
Vị huynh đài này, kế nghiệp thầy nơi nào? Lần này may mà có sự hỗ trợ của ngươi.
Nhấc tay chi lao, nữ nhân kia nói cho gia ở đây có cơm ăn nên gia bèn tới đây. Triệu Khuê há to miệng cắn thịt, thầm nghĩ mặc dù nữ nhân kia có chút đáng ghét nhưng không lừa gạt người khác.
Trương Triển nghẹn lời, cảm tạ hắn tới là vì kiếm cơm ăn sao?
Tướng quân của các ngươi đâu? Triệu Khuê lau miệng, hỏi với vẻ mơ hồ.
Nguy rồi! Trương Triển chợt tỉnh táo lại, mặt thoáng chốc biến sắc, theo lý thì giờ này Tào Hạo đã đến nơi, tại sao hắn còn chưa trở về? Hơn nữa Tuyết Lâm Hoàng đã bị bắt, hẳn là phải có động tĩnh, nhưng vẫn yên ắng, chẳng lẽ Tào Tướng quân cũng bị bắt giữ rồi sao?
Không khí trở nên căng thẳng, tất cả mọi người đều thấy được cùng một đáp án trên mặt nhau.
Báo - - Lính gác vội vã chạy vào, lo lắng nói: Tào Tướng quân dẫn dắt 3000 tinh binh đánh lén doanh trại Tuyết Lâm, hơn tám trăm người chết, hơn hai trăm người bị thương, hơn một ngàn người trở về, gần ngàn người bị bao vây với Tào Tướng quân!
Tâm trạng mọi người chùng xuống, vốn cho rằng trận này bắt được Tuyết Lâm Hoàng làm tù binh thì đã dừng lại, không ngờ được rằng Tào Tướng quân cũng bị bắt giữ, hiện giờ chỉ có thể trao đổi con tin!
Trưa mai đánh trống! Trương Triển vội vàng xua tay, nằm ở trên giường nhắm mắt lại, trong lòng lại tính kế làm thế nào để cho Tào Tướng quân an toàn trở về.
Nam Cung Đệ ở Vương đô xa xôi nhận được tin, ngón tay ngọc gõ lên bàn nhỏ bằng gỗ lim, làm phát ra tiếng gõ ‘cạch cạch’ nặng nề.
Quân Mặc U lấy bức thư từ trong tay nàng, xem xong rồi nói: Xem ra đã đến lúc chúng ta ngự giá thân chinh.
Nam Cung Đệ vuốt cằm, Ta lo cho hoàng cung. Thủy Mặc đã bắt đầu có hành động, có thể là đang chờ một cơ hội, nếu nàng ngự giá thân chinh, chắc chắn Thủy Mặc sẽ tạo phản.
Không phải còn có một người nhàn rỗi sao? Quân Mặc U bình thản mà nhắc nhở!
Mắt Nam Cung Đệ sáng lên, tay vỗ một phát lên gáy: Huynh xem trí nhớ của ta này, tại sao lại quên mất hắn chứ? Nói xong, bóng dáng nàng chợt lóe lên rồi biến mất khỏi cung điện, xông vào phủ Tuyên vương.
Nàng đi thẳng đến thư phòng, một tiếng ‘rầm’ vang lên, Nam Cung Đệ đá văng cánh cửa, đồng tử co lại, đành thu hồi bước chân đang bước vào thư phòng, không hề chớp mắt nhìn tình hình bên trong.
Trên giường lớn, vạt áo của mỹ nhân đã cởi ra một nửa, lộ ra bờ vai trắng mịn, bụng nâng lên, sắc mặt ửng đỏ, cánh tay trắng như ngó sen vòng qua cổ nam nhân. Còn nam tử quỳ ở trên người nàng đang cởi y phục, lộ ra khuôn ngực trần màu mật ong nhìn thấy rõ cơ bắp, chỉ còn mặc một chiếc quần, trên trán rịn mồ hôi, một tay nắm ngực của mỹ nhân.
Nghe thấy động tĩnh, hai người đồng thời quay đầu lại, ngạc nhiên nhìn Nam Cung Đệ.
Nam Cung Đệ ngượng ngùng xoa mũi, trông thấy Thủy Minh Hách và Khúc Tam Nương đang làm chuyện khuê phòng thì nàng cảm thấy cực kỳ xấu hổ, nhưng trong lúc xấu hổ lại có một chút không thoải mái. Nhìn dung mạo có vài phần tương tự nàng của Khúc Tam Nương, tại sao nàng lại có cảm giác như là nàng và Thủy Minh Hách đang làm với nhau chứ!
Các ngươi đợi một lát rồi tiếp tục! Nam Cung Đệ cười gượng, thật sự là việc này không đợi được, mặc dù có một chút tàn nhẫn đối vợ chồng son bọn họ, bị cắt ngang trong thời điểm then chốt, nhưng ai bảo chuyện có liên quan đến giang sơn Thủy gia chứ?
Thủy Minh Hách thấy Nam Cung Đệ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút mất hứng, đột nhiên nổi lên một suy nghĩ, nàng thấy hắn ân ái với nữ nhân khác, chẳng lẽ không có cảm giác gì sao?
Bỗng nhiên, Thủy Minh Hách cười lạnh vài tiếng, khóe miệng tràn ngập vẻ tự giễu. Cái gì mà nữ nhân khác chứ, nữ nhân dưới thân hắn là vương phi mà nàng ấy tự mình đưa cho hắn!
Nhìn đôi má có vài phần tương tự với nàng, hắn gần như ngẩn ngơ mà cho rằng người ở bên cạnh hắn chính là nàng - - Nam Cung Đệ!
Khúc Tam Nương cảm nhận được hô hấp của Thủy Minh Hách có sự thay đổi, mắt nàng tối sầm lại. Nàng buông lỏng Thủy Minh Hách ra, bình tĩnh khép vạt áo, chỉnh trang lại rồi cầm lấy y phục ở bên cạnh mặc vào cho Thủy Minh Hách, nàng nói lạnh lùng: Hai người nói chuyện đi, ta hơi mệt nên quay về phòng nghỉ ngơi.
Thủy Minh Hách không yên lòng phất tay, tiện tay dập tắt hương ở trước giường.
Đáy mắt Khúc Tam Nương hiện lên vẻ mất mát, bình tĩnh nhìn mắt Nam Cung Đệ, nàng sờ hai má theo bản năng rồi đi ra ngoài.
Nam Cung Đệ thấy Thủy Minh Hách thong thả
/191
|